Đọc truyện Lạc Long Truyền Thừa – Chương 35: Vân Võ Tiên Vương
Thời gian hơn chục ngày thấm thoát trôi đi.
Trước đó Thiên Kiệt qua được ải một và hai chỉ trong vòng nửa ngày nhưng bước đến ải ba thì lại là một loại [Mê cung địa võng] lối đi chằng chịt phải mất đến sáu ngày mới có thể tìm được lối ra.
“Qua lục giai rồi!”
[bộp!.
.
]
Thiên Kiệt bước ra khỏi cửa liền ngã xuống, tiếp đến lài Diễm,Thanh,Mai và Hồ muội đều ngã đè lên người hắn, những cặp bưởi căng tròn liền úp đến ngực tấn công mông phòng thủ, ai lấy đều vã mồ hôi thở hổn hển.
“Khụ khụ! Các nàng… Sướng qu…á.
.
! À không! Nặng chết ta rồi.
”
Hắn nhẹ lung lay cánh tay thì đột nhiên Mai rên lên ư ử khiến hắn giật nảy suy nghĩ lung tung.
“Trời ạ! Ngã cũng đẹp nữa lại úp sò vào bàn tay ta, còn bên này lại là ngực của Thanh… Vừa tay quá!”
[Tưng!]
Thằng nhỏ của hắn dựng lên giã thẳng vào cô bé của Diễm đang nằm úp thìa lên người hắn.
“Đại Hiệp người!!.
Ở đây không được đâu!”
Diễm ngóc dậy nhìn Thiên Kiệt ngại ngùng đỏ mặt khuyên nhủ rồi liền đứng dậy chỉnh lại quần áo xộc xệch rồi quay đi.
Mai và Thanh cũng ngại ngùng nhanh chóng đứng dậy.
“Ở đây không được? Vậy ở nơi khác là được sao! khặc khặc”
Hắn nghe xong liền khoái trí thầm nghĩ trong lòng rồi đứng dậy phủi quần áo tiếp tục cùng các nàng tiến bước xung kích ải bảy rồi đến ải thứ tám.
Đã hai mươi ngày trôi đi, những thử thách gian nan vất vả đã đưa hết mọi người ra ngoài giờ đây chỉ còn lại mình hắn và Hồ muội tiến bước trong sự mỏi mệt.
“Cậu nhóc, đây đã là ải cuối cùng rồi… Ngươi sẽ phải đấu với bản thể của Bổn Tiên.
”
Chớp mắt Thiên Kiệt cùng Hồ muội liền bị đưa đến một vùng không gian mặt phẳng toàn mây trắng bồng bềnh nhè nhẹ bay cùng những cơn gió thoảng.
[vi…vu]
Những cơn gió như dần tăng tốc cuốn mâyư ngược lại phía xa cả vài ngàn trượng rồi phình to ra như một cơn lốc xoáy mây trời kì lạ cao lên nhanh chóng hình thành từ trên xuống khuôn mặt bằng mây trắng cùng đôi mắt xanh như bầu trời lóe sáng, đầu đội chiếc mũ đế quan oai dũng nhìn xuống.
“Ca….
c.
.
a….
a Hay là chúng ta bỏ đi… Nhìn sợ quá….
”
Hồ muội chúi sau lưng Thiên Kiệt nhìn về phía đằng xa sợ hãi chỉ tay nói run lẩy bẩy.
Bóng dáng đã dần xuống qua nửa người hiện ra là một bộ dạng như một vị Tưướng quân,[ mặc toàn thân bộ Thiên khung khải giáp đẹp đẽ đáng sợ.
[Rầm!]
Thân hình đã huyễn hóa xong làn mây bị tích tụ lúc này bắn đi tứ phía mang theo kình phong dội đến khiến Thiên Kiệt cũng phải đưa tay đỡ gió rồi lùi đi không ít.
“Mẹ nó! Lại còn đáng sợ hơn cả con Quỷ vân của Thần bí nhân.
”
Hắn nhìn thân hình trước mặt cũng phải run lên.
Lần trước Lục Nhục Quỷ Vân của Thần bí nhân thi triển cũng đã cao hơn ngàn trượng, giờ đây hình bóng tướng quân oai dũng trước mắt còn cao to hơn gấp ba bốn lần.
Thiên Kiệt và Hồ muội lúc này chỉ như cây kim đấy biển, hạt cát sa mạc.
“Cũng đã vạn năm rồi, thật là nhanh mà haha… Năm đó đánh đến mỏi cả tay cạn cả lực mà trận chiến vẫn chưa có hồi kết…”
“Cậu bé! Trên người của ngươi có phải là cái lão Long năm đó… Quả nhiên vẫn còn chưa chết haha”
“Lão Tiên ngài cũng biết Long Vương sao?”
Thiên Kiệt lúc này cũng thở phào xoa đầu Hồ muội, Dù sao thì người quen cả cũng không đến lỗi sẽ đập chết mình.
“Vân Võ! Ngươi sao trông lại thảm hại như vậy haha… Năm đó một mình cân một binh đoàn quỷ, giờ lại chỉ còn thần hồn đi dọa con nít.
”
Giọng Long Vương ầm ầm phát ra trong không gian.
“Lão Long ngươi cùng không kém ahaha! Năm đó muốn phịch con Hắc Long mà đánh nhau đến chết, bây giờ chỉ còn tàn hồn lại đi lừa con nít sao…”
“Hừ! Đây là con cháu Long tộc ta.
Ngươi có ý đồ gì ta còn không biết sao? Đừng hòng mà cướp nhóc con trong tay ta.
…”
“Lão Long ngươi xem còn sức mà cản ta lại không đã hahaha”
[Rầm!! ]
Thanh kiếm dài đến ba ngàn trượng hình thành bằng mây trắng dần dần bay lên, Vân Võ đưa tay chụp lấy chẳng chút chần chừ.
“Nhóc con! Ném cho ta viên Phục Hồn Đan cho ta rồi nhanh chóng đưa con bé ra sau đi.
”
“Dạ! Được.
”
Thiên Kiệt lúc này cũng có chút bất ngờ ngay lập tức Long Vương nói vang trong thần thức của hắn, Thiên Kiệt nhanh chóng móc ra viên Đan màu vàng lấy được ở cửa ải thứ bảy cầm trên tay rồi tung lên.
“Hồ muội, Chúng ta trốn trước đã…”
Thiên Kiệt nhanh tay bế hồ muội nhảy đi, cô bé cũng vì sức mạnh khổng lồ của Lão Tiên ép cho trở về trạng thái hồ ly bé bỏng nằm gọn trong vòng tay Thiên Kiệt.
“Đừng hòng!”
[vụt … đoàng]
Vô Võ chém thanh kiếm xuống tạo ra luồng khí kình vân khổng lồ kéo dài vài ngàn trượng vù vù bay đến.
[Ực]
Hồn Long vương nhanh chóng nhảy đến nuốt viên đan dược xuống, những luồng sức mạnh dầm dầm bạo tăng phóng ra, Hồn thể Long Vương cũng dần to lớn đến bốn năm ngàn trượng uốn lượn khắp không gian tỏa sắc vàng chói.
[Rầm!]
Long Vương đưa chân lên đỡ lấy kình vân bóp đến khiến nó nổ tung rồi quay ra nhìn Vân Võ.
“Ngươi lại yếu như vậy thì còn gì thú vị nữa!”
“Lão Long ngươi lại dám xem thường ta! Nay ta khô máu với ngươi.
”
Ngay sau đó Vân Võ lại vung kiếm bắn ra các luồng kình vân kiếm kéo dài lao đến nổ rầm rầm khiến cho Thiên Kiệt muốn xem cũng khó khăn vì luồng sóng lực tạo ra quá lớn.
“Cũng chỉ có vậy!”
Long Vương phóng thẳng đến khiến không gian cũng trấn động nổ vang, vung chân móng vuốt váng chói cào đến cùng thần lực kéo dài lôi điện trên ngực giáp của Vân Võ.
[sẹt đoàng]
Năm vết cào lôi điện nhanh chóng tích tụ rồi nổ tung khiến Vân Võ phải lui bước ra sau, mỗi bước chân khổng lồ lại kêu rầm rầm trên bề mặt mây trắng.
“Vân Sơn Địa Đồ! Khai!”
Vân Võ thi triển tiên pháp lãnh vực phóng kiếm lên trời cao lại hóa thành vòng tròn xoay chuyển ầm ầm tỏa tia sáng vạn trượng không gian… Những ngọn núi đá cùng vì đó mà nhô lên cùng cây cối mang nhiều màu sắc mọc lên cao vút chớp mặt không gian như biến thành Tiên vực.
Vết thương của Vân Võ cũng lập tức khôi phục lại, Vân Võ liền chém vào thân thể cứng khủng khiếp của Long Vương tại ra sóng xung kích nổ vang khiến Long Vương cũng đau đớn ít nhiều lại kêu gào lên.
“[Lôi Bạo]”
Những tia sét lại tích tụ ngay tại trước mặt long vương rồi phóng đi luồng sét bạo phát bắn thẳng vào ngực Vân Võ lập tức nổ tung khiến lão tiên phải bật cả người ra xa giáp trụ vỡ thành khối mây rơi đùm đùm xuống đất nổ tung.
Song, lão nhanh chóng chắp tay niệm Tiên pháp.
“Bạo Vân Thần Quyền!”
“Lão Long ngươi đón lấy một đấm của ta.
”
Một nắm đấm khổng lồ bao phủ thiên khung vạn trượng dần hạ xuống bùng cả lửa nóng bức tỏa khắp ra như viên Thiên thạch cỡ đại oanh kích.
“Khốn kiếp! Sát thủ tiên pháp diện rộng!”
Long Vương quay ra nhìn Thiên Kiệt cùng tiểu hồ ly ở trên ngọn núi cũng nằm trong phạm vi liền có chút lo lắng lao đến cuộn tròn bao bọc lại tỏa ánh kim ra tạo thêm một tầng bảo màu vàng.
[roành!]
Nắm đấm khổng lồ còn to gấp đôi Long Vương nện xuống khiến tầng bảo hộ long thần cũng phải kêu răng rắc vỡ tung.
“gừ… gào…”
Long Vương bị đấm một quyền đau đớn gào lên chua xót nhưng vẫn cố gồng gánh bảo vệ hai đứa nhóc.
[Vù vù]
“Dậy múa đi! Sao không múa nữa!”
Một hồi qua đi Long Vương cũng bất động sau đòn tấn công của Vân Võ khiến hắn nhìn lại cười ha hả lại vung kiếm chém thêm ba đường kình vân phóng đi.
“Nhóc con! Ngươi đánh tiếp đi, ta cũng mệt rồi.
”
“Long Vương ngài cứ yên tâm giao cái lão già này cho con.
”
Long Vương nhanh chóng hóa hết sức mạnh thần hồn của bản thân phóng lại vào trong người Thiên kiệt.
[Thình thịch! ….
Thình thịch!]
Cả hai con tim cùng loạn nhịp đập nhanh liên hồi.
[rầm rầm]
Sức mạnh tổng thể lúc này bạo tăng phóng lên trời cao một cột sáng vàng chói lóa, mây bão lại cùng lúc kéo đến cùng sấm chớp ầm ầm nổ vang.
Hắn bước ra cơ thể lúc này bán long đã kích phát mọc thêm một bên sừng rẽ ra như lôi điện sáng trắng không ngừng xoay chuyển.
“Cảm giác này thật là thích thú!”
Thiên kiệt nắm đấm lại nhìn cỗ sức mạnh đang tuôn trào không khỏi thích thú…
“[Thiên Lôi Ý Chỉ] Bạo!”
Hắn đưa ngón tay ra vận dụng sức mạnh thiên đạo, các luồng bão lôi tích tụ bắn một luồng sóng điện kinh hoàng giáng xuống quét qua các đường kiếm lao đến.
[rẹt đoàng!]
Trong chốc lát đã nổ tung cả mấy ngọn núi cây cối bùng cháy cùng những tia sét bắn phóng khắp nơi đến nỗi chuyển vàng cả không gian.
“Đây! Không thể nào!”
“Long thể Thần Vương? Không có khả năng!”
Vân Võ Tiên Vương giờ đây nhìn Thiên Kiệt không thôi hoảng hốt.
Long thể của hắn lúc này mang nguồn sức mạnh còn muốn khủng khiếp hơn cả lão long.
“Vận dụng sức mạnh Thiên đạo! Nghịch Đạo Phàm Nhân!”
Vân Võ bất ngờ kinh sợ chỉ thiếu ngã ngửa ra.
“Thiên Kiệt ta trời đánh không chết! nghịch thiên đại đạo lúc này há có thể chấp nhận thất bại như vậy!! ”
Thiên Kiệt lại hôn lên môi cô bé Hồ muội truyền hồn lực vào giúp cô nhanh chóng biến thành dạng người, lại tiếp tục cháo lưỡi nước miếng chảy ra từ miệng khiến cô bé cũng phải run lên.
“Ư….
ư.
.
Ca ca đủ rồi!”
Tiên lực của cô bé lại bạo tăng đột biến tay kết ấn pháp tai và đuôi cũng thò ra, lục hỏa xoay chuyển mãnh liệt ba đạo hào quang hình thành.
“Hồ muội! Chúng ta phản công!”
Thiên Kiệt phát động hồn lực của lão nhện phóng ra tấm lưới tơ nhện lửa khổng lồ liền kéo xuống thi triển sát chiêu [Hỏa Độc Ma Tiễn].
“Cái lão già thối tha xem sức mạnh của huynh muội chúng ta đây!”
Hồ muội lấy ra [Tiên Lôi Tán] cùng lúc tích tụ lục sắc hỏa diễm bạo tăng lực lượng.
“[Đại Pháo Tiên Hồ]
“Bạo!”
Hai luồng sức mạnh khủng bố phóng đi cùng lúc hướng đến Vân Võ vẫn còn đang ngỡ ngàng không kịp phòng bị kia, vội vã đưa hai tay chắn lấy.
Mũi tên lửa kéo dài cả ngàn trượng phóng đến cùng pháo tiên hồ lúc sắc hỏa lúc này như dung hợp lại thành viên đạn thất sắc khổng lồ càng muốn khủng bố hơn trước.
[Vù.
.
]
Lực gió từ vị trí nổ như quả nấm kia lại bắn phóng khắp nơi.
“Không có khả năng!!!”
Giọng Vân Võ kêu vang thảm thiết từ vài ngàn trượng ập đến cùng âm thanh nổ vang kinh hồn.
[Bùm!!!! ]
Qua một hồi nấm thất sắc hoảng thiêu cháy cả một nửa thân thể của Vân Võ cùng cánh tay trái khổng lồ rơi rầm xuống đất rồi tan thành làn mây…
“Hồ muội! Làm cái nữa cho chắc ăn!!!”
“Đúng vậy! Ca ca”…
Thiên Kiệt cùng cô bé có chút mồ hôi lăn xuống nhưng bản tính khốn nạn trước giờ không lương tay với bất kỳ loại thành phần nào lại trỗi dậy cười lên đắc ý vang khắp trời liên tục oanh kích không ngừng nghỉ…