Lạc Long Truyền Thừa

Chương 29: Đại Nạn Sát Thân 2


Đọc truyện Lạc Long Truyền Thừa – Chương 29: Đại Nạn Sát Thân 2


Tiếng chửi rủa to lớn của tên thuyền trưởng phát ra như muốn vang khắp ngàn trượng nơi đây, sau đó những tiếng oanh kích nổ đùm đùm lại vang khắp rừng.
“Lũ ngu ngốc! Còn đứng đó làm gì! Mau tìm hết bọn chúng về đây cho tao!!!”
Tiếng quát lớn của tên thuyền trưởng lại phát ra ở bờ biển.

Song hắn liền ngồi tĩnh tọa khôi phục khí lực.
Đám thuộc hạ thấy vậy nhanh chóng chia nhiều tiểu đội chạy khắp nơi trong rừng tìm kiếm đám người Thiên Kiệt.
Ngay lúc đó ở một nơi khác.
Cơn sóng thần ba trượng lúc này cũng đã rút dần xuống.
“hộc… ọe!”
Thiên Kiệt lúc này đã bị cơn sóng đảy đi vào giữa khu rừng rậm bờ biển này, trên thân thể còn có cô bé Hồ muội cũng may mắn được hắn ôm chặt nên không bị cuốn đi.
Ngay lúc đó xung quanh rất nhiều tiếng rên rỉ đau điếng phát ra.

Là chín vị nữ tử xinh đẹp từ ngoại thôn, các nàng lúc này ai cũng đều mơ mơ màng màng dần ngóc dậy, quần áo cũng có hơi chút xộc xệch mà để lộ ra các đường cong quyến rũ.
Một vị nữ tử ngay cạnh hắn cũng là bị sóng đánh cho thân áo bị lệch ra để lộ bầu vú to tròn cùng núm nhỏ nhắn hồng rực khiến hắn nhìn ngắm một lúc cũng phải nuốt ực một cái rồi quay đi…
“Nam mô a di đà phật…Bi rồng của con đã một lần tổn thương sâu sắc…”
Hắn cũng là nghĩ đến việc hệ trọng trước mặt, lúc này đương nhiên không thể lung tung được nữa.

Những ánh lửa đuốc đang luẩn quẩn đi lại khắp khu rừng.
“suỵt!”
Mặt nàng ửng đỏ ái ngại vì phát hiện ra mình lộ bưởi liền lập tức kéo áo che lại định hét toáng lên.
Hắn lập tức đặt ngón tay lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng mà chặn lại.

“Cô em muốn chết à!…”
Nàng cũng chợt tỉnh táo lại rồi nhìn xung quanh các chị em trong thôn lúc này cũng đã ngồi hết dậy, chân các nàng cứ trắng nõn mà phơi ra cảnh tượng khiến nam nhân nhìn thấy ai cũng phải nổi máu đê tiện nhưng với người trứng dé vỡ đôi như Thiên Kiệt lúc này lại chẳng chút lung lay.
“Ở phía kia có một sơn động! Mau chạy đến đó.

Ta sẽ dụ chúng đi nơi khác… Muội muội bé bỏng của ta!…!Đành phiền cô nương.”
Thiên Kiệt hắn nói lời đầy sự bi thương khiến cô nàng ngay cạnh hắn cũng cảm động chảy nước mắt rồi đưa tay bế lấy cô bé đang yếu ớt ngủ say rồi quay đi.
“Ngươi hãy bảo trọng! Vậy chúng ta đi trước.”
“Ừm! Đi đi!…!Nhất định đừng quay đầu lại.”
Hắn nói xong lời cuối liền vung tay ra hỏa nhãn giới chỉ tỏa ánh sáng đỏ như đuốc liền phóng ra một hắc đao quỷ dị đang dần được nung lên, nhiệt lượng tỏa ra khiến lá cây xung quanh cũng không chịu được dần khô héo đi.
Bộ y phục đen ướt đẫm của hắn đang bị hơi nóng lan tỏa khắp thân thể sấy khô đi, hơi nước bốc lên nghi ngút khiến hắn lúc này nhìn chẳng khác nào một nồi nước đun sôi.
“Đám người này!…Có chết! Ta cũng phải diệt sạch…”
Hắn nghiến răng mà thầm nghĩ cay đắng trong đầu, thanh đại đao cảm nhận được ác ý bốn con mắt tím liền mở ra như ma quỷ thức tỉnh, hỏa lực bùng lên trên lưỡi đao như muốn thiêu dụi cả không gian.
Ánh mắt hắn phát ra ánh sáng trong bầu trời đêm tay phải kéo lê thanh đại đao trên mặt đất cứ thể những tia lửa liền hiện ra theo đường đi…
Một lát sau đó ở phía sơn động, các nữ tử nhìn thấy mấy tên hải tặc cầm đuốc trên tay đang tiến về cửa sơn động liền im lặng không phát ra tiếng động.

Để chúng bắt được các nàng cũng biết một sự thật chắc chắn chỉ có chết..
Ngay lúc đó tiếng quát lớn ở phía bên ngoài sơn động phát ra khiến mấy tên ở cửa động lúc này đều bỏ đi, các nàng cũng biết giọng nói đó chính là Thiên Kiệt đang dụ địch, càng nàng thở phào nhẹ nhõm.

Song, ai cũng đều thấy hối hận vì trước đó đã đánh ân nhân cứu mạng của mình.
“Lũ khốn các ngươi!!!”
[rầm!]

Sau tiếng chửi căm phẫn thì tiếng động lớn liền phát ra khiến một đám hải tặc nhanh chóng bốc cháy toàn thân chẳng thể phản kháng, những tên hải tặc còn lại nghe thấy được liền tập trung chạy đến.
“Thiên Kiệt ta ở đây! Các ngươi muốn chết thì cứ đến!”
Hắn gào lên âm thanh vang vọng khiến tất cả những tên hải tặc đều kinh sợ nhưng cũng chẳng dán làm phản thuyền trưởng, dù sao cũng là chết giết được hắn có khi lại có cơ hội sống.
“Thằng nhãi chết đi” “Giết hắn sẽ được sống!”…
Những âm thanh hô hào lại phát ra giúp chúng tăng thêm độ cuồng nhiệt.
Một tên hải tặc nhanh chóng lao đến đấm xuống một lực rất mạnh nhưng Thiên Kiệt cũng sử dụng bộ pháp vân lang nhanh chóng né đi, hơn chục tên lại tiếp tục lao đến tên nào cũng là cấp bậc tẩy tủy cảnh khiến hắn cũng có chút khó khăn mà dính không ít chiêu, thân áo rách nát cùng cơ thể trầy xước máu me nhìn hắn rất khổ sở.
Thiên Kiệt mắt đã nổi lên ít nhiều tơ máu, hỏa độc xâm nhập vào tâm trí khiến hắn bùng cháy huyết mạch như muốn điên cuồng lên.
[vù!]
Hắn vung mạnh thanh đao quỷ dị trên tay phóng ra một luồng kình phong sắc bén chém đứt cả năm tên kẻ thù trước mặt, lực lượng phóng đi khiến cho cây cối cũng bị đứt lìa mà đổ xuống rầm rầm.

Hắn thở hổn hển rồi lại cắm thanh đao xuống đất cả vài thốn, tở lửa nhanh chóng bao chùm quanh người hắn như một cái lồng sắt.
[bùm! …Roành!…]
Nhũng võ kỹ liên tục phóng đến va đập vào chiếc lồng tơ lửa nhưng cũng chẳng thể xuyên phá được.
“aaaa! Các ngươi đều phải chết!!!”
Hắn gào lên tức giận lại cắm mạnh thanh đao xuống lực lượng hỏa độc nhanh chóng lan truyền xuống dưới, mặt đất lúc này bị nung lên tạo thành hình mạng nhện tơ lửa nóng cháy rồi nhanh chóng bắn phóng lên quấn chặt đám hải tặc kéo xuống dính vào mạng nhện.

Hỏa độc nhanh chóng cắn nuốt đi vào bọn chúng hút hết sạch khí,sinh lực mà xâm nhập vào đại đao.
Các con mắt ánh tím như được ăn no say không ngừng lóe sáng cảm kích rồi lại dần nhắm lại hấp thu lực lượng, lồng tơ nhện bảo vệ lúc này cũng đã rút xuống, đại đao bùng lên hỏa lực thiêu cháy thân áo của hắn, thân thể chắc chắn chuẩn soái ca tám múi cùng hình săm rồng vàng chóe lộ ra sinh động như vật sống.
“hahahaha…Các ngươi!…!Chết hết đi!!!”
Thiên Kiệt hắn cười lên như ma quỷ khiến cho đám hải tặc ngoài phạm vi công kích sợ tái mặt lui bước, nhưng chưa kịp quay đầu hắn đã phóng đâm thanh đao xuyên người một tên hải tặc ngay lúc rút ra lại khiến hắn khô héo sinh mệnh.

“Ma!…!Ma Thần!”
“Ma Thần xuất hiện…!”
Tên hải tặc hét toáng lên sợ hãi rồi chạy đi, những tên còn lại cũng sợ hãi chạy theo kinh hô không ngừng.
[bùm!]
Hắn bổ mạnh thanh đại đao xuống đất luồng kình lực lập tức bạo phát phóng thẳng về phía mấy tên hải tặc bỏ chạy.

Chúng giờ đây sợ hãi Thiên Kiệt đến mức nhìn cũng không dám nhìn lại, chỉ biết đợi chết mà kêu gào khóc thét.
[Đoàng!]
Một tiếng nổ lớn vang lên giữa vụ va chạm của kình lực cuồng phong bắn vào ma thuẫn hộ thể của tên thuyền trưởng lại chẳng hề hấn gì.

Mấy tên thuộc hạ nhanh chóng quỳ xuống cầu xin cứu mạng.
“Nhãi ranh ngông cuồng! Nếu làm thuộc hạ của ta! Ta sẽ xem xét tha cho ngươi một con đường sống!…”
Tên thuyền trưởng lúc này đang bay ở trên không trung tỏa khí lực thiên vương bao phủ xuống không gian.
Xung quanh Thiên Kiệt lũ này đã như bị khóa lại không còn đường lui nữa, khí lực của gã trấn áp mạnh đến mức long lực cùng hồn binh đều bị suy yếu dần đi.
“Chết tiệt! Thế này thì đánh đấm được cái chó gì nữa!”
Hắn tức giận mà chửi trong lòng đầu không ngừng suy nghĩ cách thoát hiểm an toàn nhất, sau một hồi suy nghĩ hắn liền thu thanh đao đi.
“Hắc hắc Thuyền trưởng đạ nhân! Ta cũng chỉ là muốn thử đám thuộc hạ của ngài một chút.

Không ngờ chúng lại yếu đuối như vậy, đập chết vài tên để ta thay vào chắc chắn sau này ngài sẽ có một cánh tay đắc lực a.”
“Lại nói những cô gái kia đều là vợ lớn vợ bé của ta, như thế này…!”
Hắn nhanh chóng tỏ ra yếu thế mà nói ra những lời đầy bỉ ổi cũng chẳng chút ngượng mồm khiến mấy tên thuộc hạ còn sống sót lúc này chỉ biết ôm nhau khóc lóc nhìn Thiên Kiệt mà sỉ vả.
“Haha nhóc con thế còn cái thuyền và đống vàng trong đó thì sao! Tôi chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha!”
Gã thuyền trưởng lại cười hắc hắc rồi nhìn Thiên Kiệt, con thuyền khổng lồ đang gãy nát bốc cháy ngoài biển kia e là có bán cả cái hai viên bi rồng của hắn đi cũng không đủ trả.
“Hắc hắc tên này chúng mé rồi, đợi ta câu giờ một chút gọi lão Long Vương ra xem ngươi còn dám ra oai với ta nữa không…”
Thiên Kiệt hắn thầm nghĩ trong đầu rồi dùng thần thức lay động linh hồn Long Vương nhưng có vẻ như chẳng nhận được chút tín hiệu hồi đáp khiến hắn như muốn phát điên lên, rung lắc ngày càng mạnh.

“Lão Long Vương ngài mau mau hiển linh cứu con cháu a! huhu”
Hắn lúc này dùng thân thể thần hồn không ngừng đấm đá beo véo nhưng cũng chẳng làm được gì liền quay ra tiếp tục tấu hài với gã thuyền trưởng.
“Khặc khặc, Đại ca vội cái gì chứ tiền thì có thể trả lại, còn thuyền thì đóng cái to hơn là được.

Lại còn cả thanh đại đao của đệ,… Cũng không tiếc dâng cho đại ca, đấm đá ta mấy cái thì cũng không béo thêm dược tí nào hắc hắc…”
Thiên Kiệt hắn nói xong liên đưa thanh đại đao nhiếp hồn ra cho gã thuyền trưởng xem, hắn lại nhanh chóng phi xuống mà cầm lấy thanh đại đao lên.
[bùm!…]
Âm thanh nổ vang phát ra, từ thanh đại đao một luồng hỏa lực khủng bố bắn phá xung quanh, đên Thiên Kiệt cũng phải bật cả người mà đập vào một cái cây ngay đó.
[rầm!]
Xương cốt của hắn như muốn vỡ vụn ra, miệng không ngừng ho khụ khụ ra máu.

Hắn gượng dậy nhìn gã thuyền trưởng lúc này gã đang bị hồn nhện lửa bùng lên một đám lửa khủng bố nhanh chóng quấn lấy tay của gã thuyền trưởng, nhưng nhìn hắn có vẻ chẳng bao lâu nữa sẽ thu phục được hồn nhện lúc ý chắc chắn là phải chết.
“Mẹ kiếp! Long Vương ta mặc kệ ngài làm gì! Ra đây cho ta!!!”
Lúc đó ở một nơi Đại Hà thần thức mênh mông, Long Vương đang tu luyện công pháp cùng các Long nữ thì cảm thấy không gian rung lắc dữ dội khiến ngài cũng phải ngưng trọng mà nhìn lên trên mà phải thầm suy nghĩ…
“Cãi lộn gì thể nhỉ! Mà kệ.”
[rầm!]
Ngay sau đó thần hồn của Thiên Kiệt như muốn điên lên sút một phát thật mạnh vào đít của hồn thể của Long Vương khiến ngài cũng phải bắn ra ngoài thần thức hải mà chửi lớn.
“Cái đạch mạ thằng nào dám đá đít bản Vương!!!”
“Hại ta suýt nữa Thượng mã…À không! Suýt thì tẩu hỏa nhập ma rồi!”
Lúc này Hồn thể Long Vương đang cuộn tròn thổi mông đang hiện ra ngay trước mặt khiến hắn mừng như điên.
“Long Vương ngài mau cứu con huhu…”
Thiên Kiệt nhanh chóng cầu xin Long Vương tìm đường cứu nước nhưng ngài chỉ quay ra và nói….
“CÓ CÁI LOL”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.