Đọc truyện Lạc Lối Mê Cung – Chương 6: Cánh cửa mê cung 6: Phát hiện mơ hồ – gặp gỡ Charlie
Sáng sớm tinh mơ…
Jen đã dậy từ lúc nào chứ không còn lười nhác ngủ đông.
Chỉ có điều tinh thần của Jen không được ổn định cho lắm.
Tin cô đi dù ai trong trường hợp này cũng sẽ không giữ được bình tĩnh.
Cô ngơ ngẩn nhìn cánh tay trắng nõn vốn nên là còn trầy xước nghiêm trọng có nguy cơ nhiễm trùng.
Tay di di mi tâm, cắn môi. Cô là cái gì? Sẽ không là ma cà rồng giống gia đình Cullen kia chứ?
Không phải…là quỷ tái sinh đi?
Cô vừa suy nghĩ vừa đi bộ tới trường.
Một tia sáng vụt nhanh qua đầu, mơ mơ hồ hồ xác định thì lại bị tiếng còi xe thức tỉnh.
Xe thắng gắp lại.
Theo phản xạ cô ngã khuỵ trên mặt đường.
Người đàn ông đưa tay nâng cô dậy, chốc lát cô hồi tỉnh nhìn người trước mặt.
“Chú…? Con xin lỗi ạ!” Jen cúi đầu hối lỗi.
“Không sao cả. Con định…rời khỏi thị trấn?” Ông nhíu mày hỏi.
Jen một vẻ mặt bị đả kích gian nan nói:”Con đi trường học…!”
Người đàn ông:”…”
Đường đến trường học là ngược lại a!
“Được rồi chú thuận đường chở con đi.”
Jen xấu hổ:”Con cảm ơn”
Xuyên suốt dọc đường, hai người nói chuyện không khí hết sức hài hoà.
“Chú Charlie, Bella một năm đến đây. Đến lúc đó chú sẽ hết cô đơn.”
“Hả? Cháu biết Bella!” Nghe giọng điệu chắn và cách gọi thân thuộc làm cho ông hoài nghi.
“Khụ…! Chú coi như cháu chưa nói gì”
Sao dạo này cô lắm chuyện thế nhỉ? Đến một năm sau, Bella đến đây, chú Charlie chẳng phải sẽ nhìn cô bằng ánh mắt quái vật sao?
Thất sách. Cô không nên chân vào câu chuyện của họ. Ngồi cạnh làm khán giả đợi xem Chạng vạng sống là được rồi.
Nhưng mà Jen lại không biết một điều – sự xuất hiện của cô đã làm mọi việc lệch khỏi quỹ đạo vốn có. Câu chuyện bị thay đổi một cách nghiêng trời lệch đất.
Tương lai của Bella có thể nói là một màu ảm đạm dưới phần nguyên do cô gây ra.
Mà kẻ tai hoạ đó đang rất vui tươi vẫy tay chào tạm biệt Charlie.
Trung học Forks… Nhìn thấy tứ phía đều là ánh mắt tò mò nghiền ngẫm…khiến Jen có cảm giác mình là sinh vật lạ từ hành tinh khác đến.
Học sinh nơi này cũng không nhiệt tình tới mức chạy tới hỏi thăm. Ngoài ý muốn một phần là do vẻ bề ngoài lạnh nhạt đến mức e ngại không dám bắt chuyện.
Số cô vẫn may mắn như vậy a!
Tiết đầu tiên của cô ở trường học là Thưởng thức âm nhạc cổ điển. Phòng C.201.
Và cô không biết nó ở nơi quái quỷ nào!
Chuyển vào một trường học mới, là một nỗi khổ không tên a!
*Bịch* Jen thấp thoáng nhìn bảng lớp, vô ý va phải bóng dáng đang đi tới.
“Thật xin lỗi”Cô ngồi xuống nhặt phụ đồ trên mặt đất.
Dạo này, cô thật hay mơ hồ.