Đọc truyện Lạc Lối Mê Cung – Chương 22: Không tựa
Jen cụp mắt che giấu ánh mắt phức tạp. Là do sự xuất hiện của cô nên mọi
thứ đã thay đổi như thế này ? Jacob không biết Bella, rồi còn học ở
trường Forks chứ không phải là ở bộ tộc !?
Mà Jacob được điều qua trường là một phần do thân phận thần bí của Jen cùng giám sát mọi hành
động thái độ của nhà Cullen với cô. Tuy nhiên, cô sao có thể biết được
điều này cơ chứ !?
“Bella này có gì thú vị chứ!” Edward một bên nhàm chán khó chịu nói.
Cũng phải a, suốt một ngày cứ Bella này, Bella nọ nghe không nhàm, không ghét bỏ mới là lạ á !
“Phải không ?” Bên môi là nụ cười ý vị nhưng trong mắt lại là một mảnh lạnh
nhạt châm chọc cực độ. Nếu thế cô cũng chẳng cần nhai đi nhai lại làm gì cái từ Bella.
Mong là anh vẫn giữ vững cái dáng vẻ ấy khi gặp Bella. Đừng làm tôi thất vọng !
“Bella ấy à, nghe nói rất xinh nha ! Có điều các cô gái thường không ưa thời
tiết nơi này. Sao lại chuyển tới nhỉ ?” Jen vô tình nói lời hữu ý cướp
lời thoại của Edward. Hay nên nói là lời thoại này khiến cho Edward bị
thu hút mà có lý do lại gần Bella để bắt chuyện.
Có thể có người
nghĩ Jen thật ngốc khi làm vậy ! Nhưng đây là Jen dụng tâm kín đáo. Nếu
có người nhận ra thì còn gì là kín đáo bí mật !?
“Mặc xác cô ta. Đừng nói về cô ta nữa.” Edward nhăn mặt.
“Jen, quả thật, chị Bella rất xinh” Jacob đắc ý tiếp tục vấn đề liếc nhìn Edward, vẻ mặt khiêu khích.
Anh ta càng không thích, hắn càng phải nói đấy !
“À…thôi, chúng ta đi chơi nào ! Kệ-hắn-đi !” Jen trực tiếp bơ Jacob, kéo tay Edward.
“Ơ…Jen! Cô nỡ lòng nào bỏ tôi.” Jacob điệu bộ ai oán theo sau.
Jen cả liếc mắt cũng lười, vứt cho hắn một câu: “Không nỡ tôi mới là đầu óc có vấn đề!”
Trong đầu lại bổ sung: Jacob so với trong phim còn muốn thái quá hơn. Là một
trời một vực luôn ! Còn Bella, không biết trong phim và thực tế sẽ khác
biệt thế nào đây !
Bella à…tôi nên sử dụng cách nào đối phó cô đây !? Là sống dở chết dở hay sống không bằng chết !?
Cuộc sống luôn tồn tại công bằng: để đạt được mục đích..phải trả giá !
Được thôi…chỉ cần cô ta không ngày nào hạnh phúc là cô sẽ rất vui vẻ chấp nhận !
Suy nghĩ lắng đọng, ý thức đình chỉ…mắt lơ đãng nhìn bầu trời từ từ thu
lại vẻ lung linh của vạn sao về khuya. Phía chân trời dần hiện ra vài
nét vẽ đỏ nhạt tinh tế. Jen không tự chủ lẩm bẩm: “Một ngày mới lại bắt
đầu…Bắt đầu hết thảy !”
“Nếu ta chết đi…sẽ có ai vì ta mà đau lòng đây !?”
“Biến mất…sẽ có ai đi tìm một người vô danh sao !?”
“Biến mất…thật vi diệu !”
Edward mở cửa thật khẽ sợ Jen sẽ tỉnh giấc. Trong gần một năm, anh phát giác
ra…khi ngủ chỉ cần tiếng động dù rất nhỏ, cô cũng sẽ thức tỉnh.
Nhưng, gần đây đã có thay đổi. Cô thế nhưng đi nhầm phòng anh, còn ngủ rất
ngon nữa. Đó có phải thể hiện anh cho cô cảm giác an toàn hay không!?
Thỉnh thoảng, hai người có ngủ chung. Không ai nói lời dư thừa, cả hai đều
ngầm chấp nhận sự xuất hiện của đối phương trong cuộc sống của mình.
Nhưng sau khi giải tán với con sói đó, anh có chút việc đến giờ mới qua xem
Jen được. Anh cũng không muốn tình trạng tự tổn thương bản thân của Jen
xảy ra lần nữa.
Vậy mà anh không ngờ là cô còn chưa ngủ…hay nên nói là cô cả đêm thức trắng. Có phải đang đợi anh ? Suy nghĩ tự luyến
này chưa kịp hình thành…đã vỡ từ trong trứng nước.
Anh vào đây
không gây ra chút tiếng động nào, nên Jen vẫn mãi lầm bầm chưa phát hiện ra có người khác trong phòng. Thế nên…từng chữ nhỏ nhẹ rơi vào tai
anh không xót câu nào.
Thanh âm yêu mị xa lạ mà quen thuộc… Gió chơi đùa cùng sợi tóc bạc xám mỏng manh… Làm người ta đau xót không thôi.
Hắn ôm chặt lấy cô, vỗ nhè nhẹ nồng đậm an ủi cảm giác mang lại.
Cô vẫn lặng yên mặc hắn ôm, đôi mắt mang màu xanh lục nhàn nhạt khó phát giác ra, ánh nhìn vô thần. Môi đỏ khẽ mấp máy không âm.
“Đã xa thật xa…”
“Chia cắt…biệt ly…nhớ mong trong tuyệt vọng… Thật là vô tình!”
…
Một thời gian rất lâu sau đó, khi mọi chuyện xảy ra…Edward mới nhận ra
lời thì thào tưởng chừng lặt vặt kia…đó là cả tương lai mù mịt bi
thương… Chỉ là, tất cả đã muộn màng !
Và đó là chuyện của sau
này ! Còn, bây giờ, Jen đang hỏi thăm tổ tiên Edward cả nghìn lần trong
khi hấp ta hấp tấp chuẩn bị đồ tới trường.
Miệng không ngừng mắng:”Edward, anh cái đồ vô lại ! Rõ ràng, ngay bên cạnh người ta mà cũng không gọi dậy !”
Edward vô tội giải thích:”Là anh thấy em mệt mới không kêu !”
Cuộc đối thoại cùng thái độ của hai người, trong mắt gia đình Cullen lại sặc mùi mờ ám, không khí ái muội.
“Haha…Edward, anh phải biết tiết chế, Jen không thể chịu được cùng anh không ngừng không nghỉ đâu !” Alice cười chế giễu.
“Miệt mài quá độ không tốt cho sức khoẻ !” Carlisle cũng tốt bụng khuyên giải.
“Jen ốm yếu…cần bồi bổ mới được !” Esme chu đáo quan tâm.
Jen nghiêng đầu, chớp mắt.
Edward mặt lạnh không nói. Trong lòng lại đang muốn sặc cười, suy nghĩ của Jen rõ ràng là: mấy người này đang nói cái quái gì vậy ?
Không biết có nên nói là cô quá ngây thơ nữa hay không !?
Nếu không có mớ kí ức rối ren…Jen sẽ thật sự như vậy chứ ! Sống vô tư
thoải mái… Đương nhiên, đây chỉ là ảo tưởng của riêng Edward mà thôi.
Hôm nay không biết Jen bị cái gì, cô cứ mãi nhìn phong cảnh bên ngoài với
vẻ nôn nóng. Anh hơi nhếch môi trêu chọc: “Sao hả ? Em gấp cái gì !?”
“Anh thì biết gì chứ !” Jen liếc mắt xem thường. Gấp cái lông, đây là phấn khích, là phấn khích đó có được hay không !?
“Con gái bác Charlie…”
“Stop ! Đừng nói về cô ta nữa. OK ?” Anh khó chịu cắt lời. Không hiểu sao khi nhắc tới cô ta, anh lại cảm thấy có chút không dễ chịu.
“Tại sao chứ ?” Jen chớp mắt tò mò.
“Không sao cả !” Anh cáu gắt.
“Ờ…” Cô ngẩn người. Thái độ rõ ràng là “sao anh nặng lời với em” cùng vẻ mặt “em có làm gì đâu” muốn chọc điên anh sao !
“Được rồi. Em muốn nói gì ?” Edward bỏ vũ khí đầu hàng.
“Haha..không gì a…muốn bạn mới thôi !” Cô chớp mắt nói. Ai nha, Edward làm lỡ thời gian chào buổi sáng của cô và Bella rồi. Người ta đợi ngày này cả năm
rồi, không bực tức mới lạ, nên, phải chọc anh một cái mới hả dạ chứ !
“Trưa, tên Jacob kia bận rồi. Không biết là bận gì nữa ?” Cô vừa đi vừa lẩm bẩm.
Đương nhiên là, những lời cố tình này, đều bay vào tai Edward.
“Khụ…Jen..em quan tâm con sói đó làm gì chứ. Hắn ta cũng không chết đói được đâu !”
“Ờ…” Jen cười cứng ngắc. Hắn ta chết đói hay không, có liên quan tới cô sao. Mà tên Edward này cũng quá vô tâm rồi, bạn bè với nhau cả mà.
Tuy nhiên, Jen hình như đã quen mất bản thân cô mới là…vô tâm hơn cả Edward.
“Trưa nhé !” Jen cười híp mắt, tung tăng bước đi tìm chỗ ngủ trong tiếng chuông báo giờ vào học.
Anh cười nhạt. Cô không nên đáng yêu như vậy !
Hôm nay có tiết gì nhỉ ? À..ừ…có lẽ là môn Sinh học.
Ngồi vào chỗ, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, hơi thở gần đây… Mắt anh nheo lại…
Quả nhiên, cô nhóc kia đang ngồi trên cây ngủ. Hình ảnh mê hoặc tâm trí
chốc lát thế mà lại bị phá nát tâm trạng tốt đẹp của anh.
Bởi, hương vị hấp dẫn chí mạng.
Edward cau mày, ánh mắt loé lên tia khát máu.
Không hiểu sao cô gái tên Isabella Swan kia càng lại gần càng khiến anh sôi
sục cảm giác thèm khát máu, càng lúc càng khó giữ bình tĩnh.
“Không còn chỗ trống nào nữa !”
Nực cười, vẻ khó xử đó cùng suy nghĩ đó là sao !? Làm như anh muốn cô ta ngồi gần lắm vậy !
Không khống chế được bản thân khiến anh có cảm giác chán ghét vô cùng.
Thật may mắn đã tan học, nếu không anh cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Người trên cây là Jen lúc này mới mở mắt, đôi mắt đỏ sẫm ruby đẹp đẽ lại toát lên vẻ thị huyết yêu dị. Tay lau mồ hôi ở trán, hơi thở có chút bất ổn.
Mở cánh cổng suy nghĩ của Bella thật mệt mỏi cùng khống chế cảm giác của Edward thật tiêu hao thể lực với tinh thần.
Bella này, phải cẩn thận mới được. Phải nên biết, chơi với lửa có ngày sẽ bị phỏng a!
Chung quy vẫn là…thật thú vị nha !
Cô có vẻ đã làm Edward chán ghét cô ta rồi !
Chậc…thật tội nghiệp đâu!
Haha…