Đọc truyện Lạc Lối Giữa Danh Vọng – Chương 14
Dường như suy nghĩ thâm sâu trong lòng càng khiến cho cả cơ thể tản ra loại khí chất nguy hiểm không ai dám mạo phạm.
Hắn nhấc ngón tay gõ vài cái vào thành ghế, môi vẽ nên một vòng cung khinh khỉnh bất cần với mọi thứ xung quanh.
Tiếng của người dẫn chương trình vang vọng khắp cả căn phòng, đẩy không khí tất bật ồn ào kia lên đến cao trào.
Tên của từng người đạt giải trong sự căng thẳng và hồi hộp lần lượt được xướng lên, nhưng có vẻ điểm mấu chốt cuối cùng vẫn nên được chờ đến khi hạ màng mới thú vị.
Hắn hơi hướng mắt về sân khấu, nhìn một lượt ba cô gái đang đứng trước giải thưởng danh giá nhất năm. Cùng với sự tự hào và mong chờ hồ hởi.
Người con gái mặc bộ váy trắng dài đến gót chân ở giữa dường như khiến cho cả hai người bên cạnh trở thành phông nền cho vẻ đẹp của mình.
Nụ cười của cô vô cùng tươi tắn và trong sạch, cũng như những người khác bày ra trước truyền thông điệu bộ hoàn hảo nhất có thể. Nhưng cũng chính nụ cười này, khiến cho khóe môi của Lôi Dực tà mị khẽ động.
Dựa vào đâu hắn còn vẫn chưa nguôi ngoai được nỗi đau mất đi đứa con đầu tiên của mình, người phụ nữ kia có thể vui vẻ lộng lẫy như vậy mà tham gia bữa tiệc này, giống như chưa có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Ánh sáng của cô càng lấp lánh bấy nhiêu thì hận ý trong lòng hắn lại càng tăm tối thêm nhường ấy.
Số phiếu bình chọn được công bố, rõ ràng trước ngày cử hành lễ trao giải Tư Duệ đã là cô gái cầm chắc giải thưởng danh giá. Nhưng ngay khi quán quân nữ của Vương Diện được nêu tên lại không phải là cô, nụ cười gượng gạo của Tư Duệ khiến cho cả khán phòng bật lên những âm thanh bàn tán đồng loạt.
– Có chuyện gì vậy rõ ràng Đỗ Tư Duệ đang đứng đầu bảng xếp hạng mà.
– Sao có thể có chuyện như vậy được, luận về tài năng luận về doanh thu và nổi tiếng năm nay Hàn Dĩnh Chi làm sao đấu với Tư Duệ?
– Tôi còn tưởng kết quả đã được đoán trước rồi chứ.
Vương miện và giải thưởng được trao trả ngay ở bên cạnh cô, người con gái vỗ tay tán thưởng, ánh mắt không khỏi toát lên vẻ châm biếm nhưng rất nhanh chóng lại được giấu đi nhường chỗ cho sự chúc tụng.
Thắng làm vua thua làm giặc, kẻ nào có tài dụng binh giỏi hơn thì kẻ đó ắt sẽ sớm ăn mừng thắng lợi.
Cô từ lâu cũng không nên quá trông chờ, càng hy vọng nhiều nỗi thất vọng càng khiến bản thân hụt hẫng. Dựa vào sức của một mình mình, làm sao có thể thắng được sự bất công đã được dàn xếp.
Ánh đèn sân khấu lướt qua, mang theo chút ý tứ soi đến chỗ người đàn ông đang chễm chệ ngồi đó. Tư thế cao ngạo của một kẻ ăn trên ngồi trước luôn khiến cho người khác phải ngước nhìn. Lôi Dực nở nụ cười giễu cợt, lắc đầu nhếch môi với cô.
Ngay khoảnh khắc đó, hắn đứng dậy uy vũ bước ra khỏi căn phòng.
___
– Giải thưởng hạng 2 nằm trên tay có nặng quá hay không?
Ở một góc khuất của hành lang, giọng nói người đàn ông truyền đi như âm thanh của một loại đàn cầm du dương. Rót vào tai người khác vô cùng dễ nghe.
Đỗ Tư Duệ quay đầu, nâng mắt nhìn kẻ đang nhả ra làn khói màu trắng mờ ảo từ làn môi mỏng.
– Ông chủ Lôi! Đã lâu không gặp.
3 tháng không phải là quãng thời gian quá dài, nhưng lại thay đổi một con người đến mức không thể nhận ra.
– Hài lòng với giải thưởng của mình chứ?
Hắn tiến lại gần hơn, mùi của xì gà lan tỏa trong không khí, phủ xuống đỉnh đầu Tư Duệ.
Cho dù cô đang mang giày cao gót, vẫn trông vô cùng thấp bé và nhỏ nhoi khi đứng trước hắn.
– Sao lại không? Nhưng có một chút đáng tiếc, tôi chỉ có thể trở thành quán quân trong lòng người hâm mộ chứ không phải là danh chính ngôn thuận.
Cô hứng thú nhìn nhìn hắn, trong đôi mắt to xinh đẹp không có lấy nửa điểm buồn phiền.
Lôi Dực cúi đầu sát bên tai Tư Duệ, thân nhiệt ấm nóng nhưng lại tạo ra cảm giác lạnh lẽo và xa vời. Hắn thì thầm bên tai cô bằng một tư thế vô cùng ám muội.
– Đừng cứ áp dụng khả năng diễn xuất của mình với tôi, cô biết là nó không hiệu quả mà.
– Vậy thì ông muốn gì? Xoay tôi vòng vòng trong ván cờ mà ông đang nắm thế thượng phong à?
Cô lùi người về phía sau một bước, động tác rất nhã nhặn không có đến một chút dư thừa hay kém chất.
– Ồ! Ra là cô đang nghĩ tôi đã cướp mất công lao của cô trao vào tay một người khác.
Hắn cười cợt đáp lời, từ ở phía trên trông xuống có thể lập lờ thấy được hai quả đào trắng trẻo mềm mại thoắt ẩn thoắt hiện ở phía trước được lớp váy áo dạ hội hoàn hảo giấu đi.
Yết hầu của hắn khẽ động, không thể ngăn mình nhớ lại những xúc cảm khi được chạm vào cô.
– Chuyện này thì có gì là lạ, tôi cũng không quan tâm đến việc ông có thừa nhận hay là không.
– Chậc chậc! Năng lực phán đoán đừng thấp như vậy chứ, IQ dùng để đối phó tôi của cô đâu rồi? Đừng chỉ nghĩ rằng tôi là kẻ duy nhất có thể đạp đổ tín ngưỡng của cô. Mà hãy tin vào việc nếu như không có tôi bảo hộ, thì thứ mà cô hết lòng tôn thờ bất cứ ai cũng có thể tùy ý giẫm đạp.
Hắn lãnh đạm trả lời, sự uy phong của bản thân không cho phép người khác xâm phạm