Đọc truyện Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện – Chương 97: Nỗi ô nhục
Chưởng pháp xuất ra quá nhanh, ầm ầm lao tới như ác thú. Lúc này, Thiên Sinh đạo nhân đang đà xông xuống phía Văn Lộc thốt nhiên giật mình quay ra nhìn.
Khuôn mặt Thiên Sinh đạo nhân như trúng phải gió độc, cứng đờ cả ra. Chỉ nhìn thấy một ánh chớp lóe lên, toàn thân Thiên Sinh đạo nhân như bị hàng ngàn con kiến cắn xé, đau đớn vô cùng. Y kêu lên thảm thiết, liền sau đó tai như ù đi vì một tiếng nổ lớn.
Thân hình Thiên Sinh đạo nhân bị chưởng lực vỗ trực diện, giống như một bao cát bị người ta quẳng đi, rơi tự do giữa trời. Linh điểu hắc hạc cũng dính chưởng pháp của Quỷ Đế, chỉ kịp kêu một tiếng “oác” đầy đau đới rồi xoay vòng như lá, rụng xuống đất.
Văn Lộc đứng dưới, thấy Thiên Sinh đạo nhân đang xông tới công kích mình, thốt nhiên nhận một chưởng như trời giáng thì lập tức thở phào một cái, khuôn mặt nở nụ cười méo mó, hương về phía Quỷ Đế khẽ cúi người tạ ơn. Nếu ả không ra tay cứu chắc hẳn hắn đã bị Thiên Sinh đạo nhân xẻ làm đôi rồi.
Quỷ Đế ánh mắt lạnh như hàn băng, ngước mắt chờ đợi Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ đang xé gió bay đến.
Lúc này, trên nền trời lấp tấm xuất hiện những chấm đen. Đó chính là các vị trưởng lão, đệ tử Vân Tiêu Kiếm đến tham gia vào trận chiến bảo vệ môn phái.
Quỷ Đế quét mắt nhìn một lượt, đôi môi nhếch lên nụ cười khinh khỉnh, xem như lũ người này chẳng đáng phải bận tâm. Ả gầm lên dữ dội, không gian vọng ra một tiếng “xoeng” trong vắt như chuông ngân.
Vạch bạch quang vẽ lên nền trời một thứ hình thù kì dị, vương vào không gian một mùi thơm tinh khiết vô cùng. Chính là Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm.
Ả vươn tay, nắm lấy chuôi kiếm. Thanh tiên kiếm rung lên nhè nhẹ, phát ra thứ âm thanh tự như một tiếng đàn du dương.
– Hôm nay ta sẽ dùng kiếm pháp của Vân Tiêu Kiếm để diệt môn.
Quỷ Đế cầm kiếm rồi, quát lên một tiếng.
Âm ba như sóng thần, cuồn cuộn lan ra khiến các đệ tử, trưởng lão Vân Tiêu Kiếm chới với như bị cuồng phong quét qua.
Lúc này, Cẩm Y đạo nhân đã lấy lại được thăng bằng, toàn thân run run nhìn về phía Quỷ Đế. Tất cả đệ tử, trưởng lão Vân Tiêu Kiếm tức khắc tụ về phía sau lưng ông ta, khuôn mặt ai ai cũng thập phần lo lắng.
Vù…ù…
Kiếm đồ khổng lồ vụt bay qua đầu đám người Vân Tiêu Kiếm, sừng sững như núi tiến về phía Quỷ Đế. Kiếm đồ quay tròn như chong chóng. Có điều là bởi mất đi một quẻ nên trông nó vô cùng kì khôi. Đúng như Quỷ Đế nói, là giống người bị sứt mất răng.
Tuy vậy, càng đến gần Quỷ Đế, kiếm đồ càng quay nhanh dữ dội khiến trên nền trời người ta tưởng có một cánh quạt khổng lồ. Tất cả các quẻ trên bát quái đồ kia lập tức biến mất, nhường chỗ cho hình hài một chiếc đĩa to lớn.
Quỷ Đế dường như cảm nhận được sức ép mà kiếm đồ đang lan tỏa, khuôn mặt ả không còn sự khinh thường nữa. Hết sức tập trung, Quỷ Đế gầm lên một tiếng, chĩa thẳng thanh kiếm lên trời, miệng lầm rầm đọc khẩu quyết Độc Long Kiếm pháp.
Cuồng phong từ bốn phương tám hướng thổi thốc lên trên cao, đem theo linh khí trời đất, cuồn cuộn tụ về Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm. Trên nền trời, những đám mây đen từ đâu kéo tới, hung hãn phóng những cột sét ngoằn ngoèo xuống con ma long mà Quỷ Đế vừa triệu hồi.
Ma long ngửa cổ rống lên một tiếng kinh hoàng. Khắp Hoàng Ma Sơn vang vọng tiếng long ngâm khiến cho chim chóc, muông thú sợ hãi chạy rạp hết cả.
Toàn thân ma long bao bọc bởi hắc khí cực mạnh, thỉnh thoảng ngoằn ngoèo mấy đường sét xuất hiện. Đôi mắt nó rực đỏ, nhìn về phía kiếm đồ đang ngày càng tới gần mình hơn.
Quỷ Đế khép mi, tập trung nhìn tới phía kiếm đồ. Ả hít một ngụm khí, giữ thật lâu. Một giây, hai giây, ba giây….Đột nhiên ả thở mạnh ra, toàn thân rùng rùng chuyển động, Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm trong tay phẩy mạnh về phía kiếm đồ. Trên dãy Hoàng Ma Sơn lại vọng đến một tiếng hô: “Giết!”. Liền sau đó, tiếng rồng gào như muốn xé toạc trời xanh, san phẳng mặt đất.
Ma long uốn mình giữa tầng không, lao tới kiếm đồ với khí thế rời non lấp biển.
Cẩm Y đạo nhân và các trưởng lão Vân Tiêu Kiếm mặt mũi kinh hoàng, nhìn ma long vun vút lao đến.
“Ùng”…Một tiếng dữ dội hơn tiếng sấm trên chín tầng trời. Không gian nhòa đi bởi một thứ ánh sáng lóe lên. Tất cả đều phải nhắm mắt.
Ngay sau tiếng nổ kia, tựa như có một cơn bão khủng khiếp tràn tới. Tất cả đệ tử, trưởng lão Vân Tiêu Kiếm đang bập bềnh trong không gian đều bị thổi bay như lá khô, thê thảm không tả nổi.
Phía dưới, Văn Lộc xuất Hỏa Lân Kiếm, chọc thẳng xuống đất rồi cứ thế nắm lấy chuôi kiếm, tựa như một chiếc cọc vững chắc chống chọi lại cuồng phong khủng khiếp kia.
Một khoảnh khắc sau, đất trời như bừng tỉnh, khắp Càn Kiếm Vân Tiêu giờ là một đống gạch vụn. Cây cỏ ở đây cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Đúng là một quả núi…trọc lóc, toàn đá và đất.
Văn Lộc ngước mắt nhìn lên phía Quỷ Đế, chỉ thấy bạch y phấp phới bay, tiên kiếm trong tay nhè nhẹ bốc lên những cuộn khí mạnh mẽ. Khuôn mặt ả ánh lên một tia vui mừng. Kiếm trận nổi tiếng trong thiên hạ đã chính thức đại bại dưới tay ả. Hỏi vì sao Quỷ Đế không vui cho được.
Ngước mắt nhìn xuống Văn Lộc, Quỷ Đế gật đầu một cái.
Văn Lộc lập tức lôi từ trong ngực áo ra một quả pháo hiệu, đoạn châm lửa đốt ngay. Pháo hiệu rít lên một tiếng, phóng lên trời, nổ lụp bụp thành một hình thù kỳ lạ, cứ vương ở đó một lúc.
Từ dưới chân núi, Vô Tình Quỷ và đám người ma giáo đang rất sốt ruột sau khi chứng kiến trời đất liên tục chuyển màu, thanh âm khủng bố rền vang khắp nơi. Khi thấy pháo hiệu bắn lên thinh không, Vô Tình Quỷ mắt sáng như sao, hô lớn:
– Giết! Giết hết lũ người Vân Tiêu Kiếm.
Sau đó là một trường âm thanh náo loạn vang lên, ma giáo ầm ầm xông lên núi. Các chốt canh của đệ Tử Vân Tiêu Kiếm lần lượt bị ma giáo hạ gục.
Từ các vị trí xung quanh Hoàng Ma Sơn, cũng không hiểu từ đâu, đội quân ma giáo ùn ùn xông lên, vô cùng hung hãn. Đệ tử Vân Tiêu Kiếm trông thấy vậy, quyết tâm tử thủ. Nhưng xem ra chỉ như trứng chọi đá bởi những đệ tử ưu tú đã lên đường hợp công cùng Mai Thiếu Kỳ mất rồi. Bởi vậy chỉ trong chớp mắt, máu đã nhuộm đỏ Hoàng Ma Sơn.
Lúc này, Cẩm y đạo nhân cùng vài trăm đệ tử đã bị đánh lùi về phía Vọng Nhật lầu. Đám người ma giáo do Quỷ Đế dẫn đầu hung hãn chém giết khắp nơi khiến Hoàng Ma Sơn đâu đâu cũng nghe thấy những tiếng than khóc thấu trời.
Lần lượt từng nhánh của Vân Tiêu Kiếm bị ma giáo chiếm giữ rồi ra tay phá hủy linh thạch trước sự bất lực của đệ tử, trưởng lão.
Tuy vậy, người của Vân Tiêu Kiếm cũng kiên cường chống trả khiến người của ma giáo bỏ mạng không ít. Đánh qua, đánh lại, Vân Tiêu Kiếm thực lực không đủ, dĩ nhiên bị dồn lên đỉnh Thông Thiên Hoàng Ma. Những người còn sót lại đều bị thương vô số, y phục tả tơi, máu loang lổ khắp cơ thể.
Đếm đi đếm lại, những người tụ về cùng Cẩm Y đạo nhân chỉ còn lại độ vài trăm người, tất cả đều biểu hiện sự sợ hãi vô cùng.
Quỷ Đế ung dung bước chân lên Thông Thiên Hoàng Ma, ả đi giữa con đường lát đá, ngắm nhìn hai bảo kiếm trấn phái của Vân Tiêu Kiếm với ánh mắt khinh bỉ. Đám ma giáo đi sau cũng nhếch mép cười mỉa. Lũ này ngày thường có cho một núi vàng cũng chẳng dám bước nửa bước chân lên đây, nay thái độ hết sức tinh tướng. Quả đúng là hùm sa cơ bị chó lợn khinh bỉ.
Cẩm Y đạo nhân và các đệ tử, trưởng lão cứ lùi mãi, lùi mãi đến cửa Vọng Nhật Lầu. Quỷ Đế bước đến cách đó độ mấy chục trượng thì dừng lại, ngước mắt nhìn lên tấm bảng treo trước cửa Vọng Nhật Lầu. “Lạc Hồng Đệ Nhất Môn Phái”.
– Kẻ nào chém vỡ được tấm bảng kia, trẫm sẽ trọng thưởng hậu hĩnh.
Quỷ Đế đột nhiên nở một nụ cười, nói lớn.
Ma giáo nhao nhao xông lên phía Vọng Nhật Lầu, đứa nào cũng muốn được trong thưởng. Chỉ nghe vun vút mấy tiếng, kiếm quang lập lòe phóng ra. Mấy tên ma giáo tu vi thấp kém nhưng muốn lập đại công lập tức bị Cẩm Y đạo nhân xuất kiếm chém chết. Cẩm Y đạo nhân, thương tích đầy mình, nghiến răng trèo trẹo quát:
– Kẻ nào dám?
Lũ ma giáo con con đứng sau lưng Quỷ Đế, thấy đồng bọn vừa xông lên đã bị chém chết thì lập tức sợ hãi, chỉ đứng xa mà vắt mỏ lên chửi, ánh mắt đồng loạt nhìn về Quỷ Đế.
Tuy vậy, Quỷ Đế lại dường như muốn chơi đùa một lúc. Ả không hề động thủ, chỉ đứng đó nhìn về phía lũ người Vân Tiêu Kiếm khiến cho mấy tên ma giáo con con chẳng biết làm thế nào cho phải.
Vô Tình Quỷ, Cảnh đạo sỹ và Văn Lộc đứng cạnh Quỷ Đế, khuôn mặt tỏ ra khó hiểu vì hành động của ả.
Một chặp trôi qua, không tên ma giáo nào dám xông lên khiến Vô Tình Quỷ hết sức tức giận. Y toan phóng tới thì Quỷ Đế vươn tay ra ngăn lại, đoạn dùng nhập tâm pháp nói:
– Việc cỏn con đó không dành cho huynh. Hãy để ta chơi đùa một chút.
Nghe vậy, Vô Tình Quỷ lập tức dừng lại.
– Thôi được rồi, bên ta toàn một lũ nhát gan, không dám lên gỡ tấm bảng kia xuống. Vậy thì bây giờ ta ra điều kiện như vậy, kẻ nào bên Vân Tiêu Kiếm đem được tấm bảng ấy xuống cho ta thì trẫm lập tức tha chết, thậm chí còn ban thưởng hậu hĩnh.
Lời nói vừa xong, bên ma giáo tràn ngập tiếng cười ha hả còn phía Vân Tiêu Kiếm, một trường im lặng trải ra. Ai ai cũng nhìn nhau rồi ngước nhìn tấm bảng trên cao. Cẩm Y đạo nhân và các vị trưởng lão khuôn mặt khó coi, chỉ biết lắc đầu.
– Yêu nữ! Ngươi đừng có mơ
Cẩm Y đạo nhân gầm lên.
Ông ta vừa gầm lên xong, lập tức đằng sau phát ra những tiếng nhốn nháo. Đệ tử Vân Tiêu Kiếm xông vào nhau, ai ai cũng muốn lao lên phía trên. Toàn thân Cẩm Y đạo nhân gai ốc nổi đầy. Cái quái gì đang diễn ra ở đây? Đây là những nhân vật của danh môn chính phái hay sao?
– Cút đi cho ta! Tấm bảng là của ta.
Một tên đệ tử gầm lên, tuốt kiếm xả xuống ầm ầm.
Tiếng người thét lên thảm thiết, máu bắn vào mặt những người khác.
– Tấm bảng là của ta.
Giọng khác gầm lên, cũng vung kiếm chém lia lịa.
– Của ta!
– Của ta!
– Cút hết!
Vô Tình Quỷ trầm ngâm chiêm ngưỡng thứ bi kịch mà Quỷ Đế vừa đạo diễn cho Vân Tiêu Kiếm. Quả thực y không thể ngờ tới môn phái danh giá nhất Lạc Hồng lại có thể thê thảm đến mức này
Soạt…rầm!
Tấm bảng “Lạc Hồng Đệ Nhất Môn Phái” bị xẻ làm đôi, rơi thẳng xuống đất, nảy lên mấy cái. Đám đệ tử đang tranh nhau sững sờ. Là ai chém? Ai chém? Tiếng hỏi vang lên khắp cửa Vọng Nhật Lầu.
Không có câu trả lời. Tức khắc đám môn đồ Vân Tiêu Kiếm lại gào lên, tranh nhau nói:
– Là ta, của ta, ta chém!
– Chính ta chém!
– Của ta…
Cẩm Y đạo nhân gầm lên một tiếng điếc tai:
– Ta chém! Câm mồm hết đi.
Sự im lặng lại trải ra, chỉ nghe tiếng sột xoạt của quần áo, tiếng hơi thở đều đều. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Cẩm Y đạo nhân. Vài tiếng xì xầm vang lên, nhỏ rồi to dần, to dần.
– Khốn kiếp! Ngươi đúng là đồ tham sống sợ chết, ngươi tranh giành cả với môn đệ.
Một giọng vang lên từ sau Cẩm Y đạo nhân.
– Hừ! Kiếm sỹ nổi danh trong thiên hạ, sư phụ nổi tiếng của Vân Tiêu Kiếm, hóa ra là một kẻ sống sót nhờ sự ban ơn của Quỷ Đế.
Một người khác lại nói.
– Uổng cho cái danh hiệu của nhà ngươi.
Khuôn mặt Cẩm Y đạo nhân lúc này chuyển một màu trắng bệch. Y không sợ Quỷ Đế, không sợ bất cứ đối thủ nào. Nhưng giờ đây, y lại cảm thấy sợ, sợ chính những người bên cạnh mình, hàng ngày vẫn gọi mình một tiếng sư phụ.
Cẩm Y đạo nhân ngửa cổ cười lên ha hả khiến những tiếng xì xào kia tan biến, họ lạ lẫm nhìn y, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Quỷ Đế im lặng chứng kiến, thái độ dường như có sự biến đổi. Ả không còn khinh khi nữa mà thay vào đó là đồng cảm.
– Cẩm Y đạo nhân. Ngươi đã chém bảng hiệu. Ta tha chết cho ngươi. Mau bước về đây.
Quỷ Đế cất tiếng.
– Câm mồm đi! Ta chém tấm bảng hiệu này để ngươi không còn sự chi phối nào với đệ tử Vân Tiêu Kiếm. Thanh danh trăm năm nay của Vân Tiêu Kiếm không thể để ngươi hủy hoại được.
Vô Tình Quỷ khẽ cười một tiếng, ánh mắt khâm phục hướng về phía Cẩm Y đạo nhân.
– Được! Ngươi không muốn nhận ân điển của trẫm. Vậy thì…
Quỷ Đế chưa nói hết câu, vài bóng người từ Vọng Nhật Lầu đã phóng tới. Có cả đệ tử, trưởng lão.
Mấy người này chạy tới trước mặt Quỷ Đế, quỳ xuống dập đầu, kêu lên:
– Thánh thượng anh minh, xin thu nạp thần làm bộ hạ.
Quỷ Đế nhếch mép cười, phẩy tay một cái, lập tức một tên đang ôm chân ả bắn vào cây cột đá bên cạnh, nát bấy.
Một tên trưởng lão khác ôm chầm lấy chân Văn Lộc, rống lên:
– Văn Lộc đại ca! Văn Lộc sư phụ! Ông nội Văn Lộc! Cụ tổ Văn Lộc! Hãy cứu ta, cứu ta với.
Văn Lộc ánh mắt khó chịu, nhìn xuống người này. Đây chẳng phải là vị trưởng lão chịu trách nhiệm tuyển chọn đệ tử cho Vân Tiêu Kiếm hay sao? Khi xưa nó muốn lên Vân Tiêu Kiếm tu luyện nhưng không thể được do chẳng có tiền để đút lót. Tiền đó, chảy vào túi những kẻ như thế này hết rồi. Để đến giờ, Vân Tiêu Kiếm trở thành một môn phái ô hợp, bốc mùi nhức mũi.
Xoeng….kiếm quang lóe lên như chớp, thinh không nhuộm một màu đỏ quạch. Trưởng lão kia chỉ kịp kêu lên một tiếng, máu từ cổ đã ồng ộc chảy ra. Y ngã vật xuống đất.
– Vô lại!
Văn Lộc nhổ một bãi nước bọt xuống xác tên kia, chửi.
Cảnh đạo sỹ chứng kiến, nhếch mép cười một tiếng, đoạn khen:
– Sư đệ ra tay thật khéo!
– Cảm ơn sư huynh!
Văn Lộc nhìn Cảnh đạo sỹ, cười nói.
Lúc này, không còn ai dám chạy lại phía Quỷ Đế để cầu xin nữa. Hai bên cứ đứng gườm nhau, Quỷ Đế dường như vẫn muốn tiếp tục chơi đùa, ả lại cất giọng trong như hồ thu:
– Thôi được rồi, đã mất tấm bảng. Vậy giờ ta có một điều kiện này nữa. Ai làm được không những không bị giết mà còn được ban thưởng rất hậu hĩnh.
Lũ người Vân Tiêu Kiếm mắt sáng như sao, căng tai nghe. Cẩm Y đạo nhân khuôn mặt bừng bừng tức giận nhưng y đâu phải đối thủ của Quỷ Đế, vì vậy đành chấp nhận ở thế hạ phong.
– Kẻ nào đem được bất cứ bộ phận trên cơ thể của Cẩm Y đạo nhân tới cho ta sẽ được trọng thưởng.
Quỷ Đế nói rổi, rú lên cười man rợ.
Gần như một lúc, hàng trăm ánh mắt đệ tử, trưởng lão Vân Tiêu Kiếm có mặt tại Vọng Nhật Lầu đều dồn về phía Cẩm Y đạo nhân.
Số từ: 3200