Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện

Chương 55: Băng Tâm Tiên Kiếm​


Đọc truyện Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện – Chương 55: Băng Tâm Tiên Kiếm​

Thinh không chợt lóe lên năm đạo quang mang rực rỡ, phóng thẳng lên, xoắn lại với nhau.
Oàng…Một con bạch long toàn thân phủ đầy kim khí, to lớn oai phong xuất hiện trên nền trời. Vài tia sét từ những đám mây đen phóng ầm ầm xuống thân bạch long, khiến nó tru rống lên khủng khiếp. Toàn bộ những công trình xung quanh rung lên bần bật, tựa có động đất.
Ở phía dưới, Khai Tâm Từ mặt cắt không còn hột máu, chân tay đờ đẫn, cũng không biết phải xử trí ra sao. Y chỉ biết há mồm, trợn mắt nhìn bạch long khổng lồ đang dương oai trên thinh không.
Song Mai thở nhẹ ra một tiếng. Đôi mắt nàng chợt mở to, nhìn thẳng xuống phía Khai Tâm Từ. Khi đôi mắt ấy mở ra và nhìn xuống, Khai Tâm Từ thốt nhiên giật mình. Nhưng, y nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Gầm lên một tiếng, đệ tử của Vạn Phật Tông phóng vọt lên, toàn thân bao bọc bởi những chân ngôn nhà phật lấp lánh.
– Công…ông…. !
Một giọng trong mà cao vút vang lên khắp bốn phương. Bạch long gầm một tiếng thấu tận chín tầng trời rồi xoay người, phóng xuống. Nó há chiếc miệng khổng lồ, như muốn nuốt chửng Khai Tâm Từ đang tuyệt vọng phóng lên, quyết ăn thua đủ.
Khoảnh khắc ấy, tựa như trời đất giao hòa. Tựa như hàng ngàn chiếc chuông lớn đang ngân nga. Không gian ngập tràn một cảm giác êm ái, thanh tịnh. Tiếng niệm phật hiệu vang lên khắp bốn phương tám hướng, lay động lòng người.
Mọi người chỉ nhìn lên, khuôn mặt biểu cảm hết mức có thể. Họ dường như không thể thốt lên được một lời nào cả. Một vòng luân xa khổng lồ, hiển hiện giữa tầng không, ngăn cản bạch long đang lao xuống. Chính giữa vòng luân xa, một chữ vạn đầy khí thế đang xoay từ từ.
Bùng một tiếng, trời đất tựa như vừa trải qua một trận mưa to gió lớn bỗng yên bình một cách lạ kỳ. Khai Tâm Từ, đứng im phía dưới, đầu cúi gằm xuống, hai tay chắp phía trước, thái độ cung cung kính kính. Đứng bên cạnh y, Khai Tâm thần tăng đang ngước lên nhìn Song Mai, ánh mắt vừa có sự ngưỡng mộ lại vừa có nét không vừa lòng.
– Nữ thí chủ! Tu vi của ngươi thật khiến người ta khiếp sợ. Đệ tử bản tự đã thua rồi. Chỉ là thi đấu thôi, hà tất phải sử dụng đến tuyệt chiêu triệt đi đường sống của người khác vậy.
Ồ…à…Những âm thanh quen thuộc lại vang lên từ phía khán giả. Mọi người nhận ra, luân xa vừa rồi do chính lão tăng Khai Tâm tạo ra. Lão biết, nếu trúng chiêu vừa rồi của Song Mai, Khai Tâm Từ sẽ khó mà giữ được chân khí tu hành bao năm nay nếu không muốn nói là trở thành phế nhân.
– Đệ tử ngu dốt, chưa bỏ được tham, sân, si. Mong sư phụ trách phạt.
Khai Tâm Từ khe khẽ đáp.
Khai Tâm thần tăng nhìn đệ tử, thở dài một tiếng, đoạn lắc đầu, nhún mình phóng về phía sân khấu. Ở bên trên, phương trượng Khai Quang cũng thở dài, tay lần tràng hạt, miệng liên tục tụng niệm phật hiệu
Song Mai đáp xuống bên cạnh Khai Tâm Từ, khẽ cúi người thi lễ rồi quay bước trở về khu vực thi đấu của Ánh Nguyệt. Tiếng vỗ tay rào rào, người người mở đường cho nàng đi qua. Trong lòng nàng, không biết lúc này đang nghĩ gì ?
Tiểu Bất Tử khi nãy đi đến lôi đài nơi Tiểu Linh thi đấu thì sững người lại, chiêm ngưỡng màn giao đấu khủng khiếp của Song Mai. Hắn nhìn con bạch long ngạo nghễ xuất hiện trên trời thì thấy quen lắm. Hình như trước đây, cũng có lần hắn sử dụng tuyệt chiêu này. Nhưng cơ bản là giờ đây Tiểu Bất Tử mất trí nhớ cho nên có cố cách mấy, hắn cũng chẳng thể nào hình dung được.
Thở dài một tiếng, Tiểu Bất Tử chầm chậm bước tới lôi đài của Tiểu Linh.

Lại nói, Tiểu Linh sử dụng tuyệt chiêu Thiên Tằm quyết, khiến cho Khai Tâm Minh của Vạn Phật Tông ở vào tình thế hết sức khó khăn, có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc.
Nhưng số phận có lẽ chưa muốn đệ tử của Khai Tâm thần tăng phải đại bại. Khi tấm lưới đang từ từ ụp xuống thì Song Mai ở bên kia đại triển thần oai, sử dụng tuyệt kỹ « Độc Long kiếm » danh bất hư truyền. Bởi thế, Tiểu Linh bị phân tâm, Khai Tâm Minh mới có cơ hội đột phá vòng vây, thoát ra ngoài. Cả hai người ngẩn ngơ nhìn Song Mai và Khai Tâm Từ đấu pháp, cơ bản là quên mất mình cũng đang thi đấu. Sau khi Khai Tâm thần tăng sử dụng pháp lực của mình, cứu đệ tử thoát chết và nhận thua, hai người mới có thể trở lại trận đấu.
– Xem ra Vạn Phật Tông chỉ còn mỗi nhà ngươi là đứng trên lôi đài. Nhưng sẽ sớm thôi, bổn cô nương sẽ tiễn ngươi ra về.
Tiểu Linh cười nhạt, vung kiếm thủ thế.
– Thí chủ xem ra quá kiêu ngạo rồi.
Khai Tâm Minh khẽ cười, chắp tay niệm phật.
– Lắm lời !
Tiểu Linh rít lên, nhún mình xông tới.
Toàn thân Tiểu Linh bao bọc bởi một vầng thanh quang xanh biếc như nước, ầm ầm xông tới tựa một con sóng thần khủng khiếp.
Khai Tâm Minh xuống bộ tấn, vung tay một cái, chuỗi tràng hạt lấp lánh phóng ra trước mặt. Từ trong mỗi hạt châu, những hình ảnh mờ ảo của các vị phật bừng bừng lan tỏa, tạo thành một tấm khiên kiên cố, trải ra trước mặt.
Oàng…oàng…oàng….Tiểu Linh vung kiếm chém vào những tấm khiên được Khai Tâm Minh dựng lên. Chỉ trong chớp mắt, đã áp sát vị đệ tử của Vạn Phật Tông. Mỗi kiếm chém xuống, niệm châu lại khẽ rung động, lập lòe chớp tắt.
Khi Tiểu Linh chỉ còn cách Khai Tâm Minh vài bước chân, nhà sư chợt gầm lên, nhún người lộn qua đầu Tiểu Linh. Niệm châu nhanh như cắt, vọt về cuốn mấy vòng vào tay phải. Những tấm khiên cuối cùng không chém mà tự động tan biến khiến Tiểu Linh xả vào hư vô, thân hình chới với, loạng choạng.
Khai Tâm Minh đưa Tiểu Linh vào một thế vô cùng khó khăn khi nàng không kịp để quay lại tấn công. Sơ hở thốt nhiên lộ hết ra.
– Thiên Thủ thần công.
Khai Tâm Minh lại gầm lên, vung một nắm đấm vào hư vô, sau lưng Tiểu Linh.
Niệm châu bên tay phải y rực sáng, phát ra hàng ngàn đạo quang mang chói mắt, tạo thành vô số nắm đấm mờ ảo, công kích Tiểu Linh từ đằng sau.
Chỉ là, Tiểu Linh dường như quá nôn nóng nên đã mắc bẫy Khai Tâm Minh. Nàng đã ở vào thế không thể chống đỡ được.

Uỳnh…uỳnh…uỳnh….Thân thể tuyệt mỹ của nàng rung lên. Tiểu Linh trúng đòn, người đổ về phía trước, lăn mấy vòng, tiến sát đến mép lôi đài.
Tiểu Linh phun ra một ngụm máu, khuôn mặt bất giác tái đi. Dường như nàng đã lãnh chiêu rất nặng. Còn chưa kịp chống kiếm đứng lên, bóng của Khai Tâm Minh đã trùm đen trên đầu.
Từ trên cao, Khai Tâm Minh búng người vọt lên, xuất quyền, tiếp tục phóng xuống hàng ngàn đạo quang mang bức nhân.
Rầm…rầm…rầm….Mặt lôi đài lõm xuống rất thê thảm. Khu vực Tiểu Linh vừa ngã ra bị đánh nát bấy. Khai Tâm Minh chợt giật mình, nơi y đánh xuống đã không thấy đối thủ ở đâu rồi.
Y quay nhanh ra phía sau, thấy Tiểu Linh đã đứng đó lúc nào. Khuôn mặt nàng bừng bừng tức giận. Hồng y thướt tha bị tên sư cọ này đánh cho rách mấy chỗ. Thật là mất mặt.
– Tên sư cọ đáng chết kia.
Tiểu Linh thét lên, toàn thân rung động, nhún người phóng vọt lên không trung, ánh mắt hằn lên những tia căm tức.
Nàng lầm rầm đọc khẩu quyết. Thốt nhiên toàn thân phát sáng rực rỡ. Thanh Long kiếm trong tay cũng tỏa sáng đại thịnh.
Không gian tựa như bị hàn băng ngàn năm chi phối, đột nhiên nhiệt độ hạ xuống nhanh chóng. Khai Tâm Minh thấy như mặt lôi đài muốn đóng băng lại.
Phía trên cao, hàng trăm cơn gió mang hơi lạnh từ từ cuộn chảy về Thanh Long kiếm. Đám khán giả lại được một phen trầm trồ. Gió lạnh ù ù thổi tới tê tái. Vài đệ tử răng va vào nhau lập cập vì lạnh.
Trên trời, lốm đốm vài bông tuyết trắng nhẹ nhàng buông mình rơi xuống. Khai Tâm Minh gồng người phát nhiệt chống đỡ cho khỏi lạnh rồi tiếp tục lao lên công kích.
Phía sân khấu, Hồng Vân Tiên Tử khẽ mỉm cười nhìn con gái thi triển kiếm pháp đỉnh cao của Mẫu Nghi Giáo.
– Băng Tâm Tiên Kiếm.
Phương trượng Khai Quang bỗng khẽ kêu lên. Khai Tâm thần tăng đứng sau gật nhẹ đầu.
Khai Tâm Minh vọt lên tựa như một quả pháo thăng thiên. Y vạch lên không trung một vệt dài đẹp đẽ. Tiểu Linh đứng trên cao hơn, đang thu hàn khí của trời đất, toàn thân nàng bao bọc bởi những đạo thanh quang như nước, khẽ rung động. Mái tóc dài của nàng bập bềnh trong không gian, tựa như những dải lụa tuyệt đẹp vậy.

Gió lạnh rít lên từng cơn thấu tâm can. Đám đệ tử ở dưới co ro như đang đứng trong một hàn băng phòng lạnh lẽo. Một vài đệ tử tu vi cao cường vội vận khí đốt nóng cơ thể, tránh khỏi bị hàn khí công tâm.
– A…a…a….
Khai Tâm Minh thét lên váng trời, tốc độ phóng lên của y đã giảm đi rõ rệt chứng tỏ áp lực tỏa ra của hàn khí là rất lớn. Nhưng y vẫn gồng mình phóng lên.
Khai Tâm Minh lại gầm lên một tiếng, thu quyền về sát hông rồi đấm mạnh lên trước. Chỉ là áp lực rất mạnh nên y ra chiêu xem ra chậm chạp quá.
Bùng….Hàng ngàn đạo quang mang từ niệm châu bên tay phải lại phóng ra mãnh liệt. Có điều, chúng cũng tiến lên rất từ từ, chắc chắn là bị hàn khí của trời đất mà Tiểu Linh đang điều động đè bẹp.
Ùng…ùng…ùng….Những đạo quang mang của Khai Tâm Minh không thể tiến được, theo áp lực dội mạnh xuống phía dưới. Khai Tâm Minh không thể tránh kịp thành ra lĩnh trọn những chiêu thức mà y vừa đánh ra.
Cả thân thể y như một con diều đứt dây, rơi bịch một cái xuống nền lôi đài. Kèm sau đó, những nắm đấm ảo ảnh của y tạo ra cũng phóng xuống ầm ầm. Khai Tâm Minh nằm im chịu trận, khuôn mặt méo xẹo đi vì đau đớn.
Khai Tâm thần tăng đứng đằng xa, khuôn mặt chua xót, miệng khẽ kêu lên : “A di đà phật”. Phương trượng Khai Quang cũng lắc đầu buồn bã. Hai vị thần tăng, cả đời tu hành phật pháp cao thâm, được cả Lạc Hồng này kính ngưỡng rốt cục cũng không thể đào tạo nên một đệ tử có thể xưng bá quần hùng.
Lão tăng Khai Quang thì không nói làm gì bởi cả đời chẳng bao giờ nhận đệ tử. Nhưng sư đệ Khai Tâm thì khác, lão luôn đi khắp Lạc Hồng, chọn ra những thiếu niên có tư chất tốt nhằm đào tạo một đội ngũ mạnh mẽ có thể kế tục, phát quang được Vạn Phật Tông. Nhưng xem ra, nhân tài đều chảy hết về Vân Tiêu Kiếm và Mẫu Nghi Giáo cả rồi. Nghĩ đến đây, Khai Tâm bất giác thở dài trong lòng.
Tiểu Linh nhìn xuống dưới, ánh mắt chuyển một màu xanh biếc của nước. Trông nàng, tựa như một vị thần tiên. Đúng hơn là một nữ hoàng. Nữ hoàng của băng tuyết.
Trời đất ngả một màu âm u lạnh lẽo. Từ trên cao, ẩn hiện hình dáng của một băng tiên vô cùng đẹp đẽ, tỏa sáng rực một góc trời.
– Mẹ kiếp ! Đúng là không uổng công đến đây xem tỉ thí. Khi nãy khì bạch long oai vệ. Giờ thì băng tiên kiêu sa. Có chết hôm nay cũng đáng.
Một khán giả thốt lên khi nhìn thấy ảo ảnh của băng tiên bừng bừng xuất hiện trên nền trời.
Khai Tâm Minh khuôn mặt méo mó, khắp người chi chít vết thương, ánh mắt đau đớn nhìn thẳng lên cao, bất giác cũng tái người đi về băng tiên đang hiển hiện trên trời. Y lẩm bẩm trong miệng : “Nam mô bồ tát cứu khổ cứu nạn”.
Tiểu Linh hình như không còn là Tiểu Linh nữa. Nàng bập bềnh giữa không trung, ở khoảng giữa của ảo ảnh băng tiên. Dường như, băng tiên kia chính là hình ảnh của nàng. Nàng là băng tiên và băng tiên cũng chính là nàng.
Hồng Vân Tiên Tử mỉm cười hài lòng, khẽ nhìn Hồng Vân Tiên Tử. Cả hai nữ nhân xinh đẹp này đều đang rất hài lòng về màn trình diễn của Tiểu Linh. Chỉ trong có mấy năm mà Tiểu Linh đã đạt được trình độ như vậy, người làm mẹ sao có thể không vui được ?
– Hàn khí thiên địa, biến hóa băng tiên, dẫn khí nhập thể, tru yêu sát ma.
Một giọng nói trong vắt, lạnh lẽo như băng vang lên ùng ùng.
Băng Tiên trên cao tựa như đang lay động, xoay mình vung ra một thanh băng tiên kiếm tuyệt thế vô song rồi thu người, lao ầm ầm xuống Khai Tâm Minh đang hết sức khổ sở ở dưới.

Khai Tâm thần tăng thấy đệ tử chí nguy, vôi vàng thu người, định phóng tới trợ giúp như khi nãy. Lão vừa định nhún người, Hồng Vân Tiên Tử từ đâu đứng chắn trước mặt, ánh mắt cương nghị, mỉm cười nói :
– Thần tăng ! Tiểu Linh chỉ muốn ra oai thôi, tuyệt nhiên không có ý sát thương đệ tử của Vạn Phật Tông. Thần tăng cứ yên lòng.
Khai Tâm như nuốt phải một cục xương trong họng. Muốn nhổ ra cũng không được mà nuốt vào càng không xong. Thật là tức chết mất thôi. Hóa ra bọn chúng muốn sỉ nhục thanh danh của bổn tự sao ?
Lão tăng quay sang nhìn sư huynh Khai Quang. Ông ta cũng thở dài, khẽ gật đầu. Khai Tâm thấy vậy, bước về chỗ, im lặng quay đi chỗ khác. Kỳ Lạc Hồng đại hội này, xem ra Vạn Phật Tông quá thê thảm rồi.
Mũi băng tiên kiếm chỉ còn cách Khai Tâm Minh vài thước bỗng lóe lên chói lọi. Cả thanh tiên kiếm lẫn băng tiên đột ngột hóa thành hàng triệu giọt nước li ti, xanh biếc, bập bềnh trong không gian. Khai Tâm Minh mắt nhắm nghiền, miệng tụng niệm phật hiệu không thôi, thấy mình chẳng trúng chiêu thì mở mắt ra. Y đờ người khi thấy khoảng không xung quanh ngập tràn những đốm xanh biếc.
– Thu..!
Tiểu Linh hô lên một tiếng, hàng triệu tia nước ấy bỗng chốc hóa thành những đạo thanh quang, phóng vọt về, nhập lại vào trong Thanh Long kiếm.
Tiểu Linh đáp xuống bên cạnh Khai Tâm Minh, đỡ y đứng lên rồi mỉm cười đắc thắng. Khai Tâm Minh, thân thể bầm dập, vốn đã chẳng còn sức lực để thi đấu. Y ngước mắt nhìn về phía mấy vị giám khảo, gật đầu chịu thua.
– Tiểu Linh của Mẫu Nghi Giáo chiến thắng.
Hoan hô…Hoan hô….Tiếng hò la vang lên rầm rầm khiến Tiểu Linh trong lòng thấy khoan khoái vô cùng. Băng Tâm Tiên kiếm luyện đến cảnh giới này, các cao thủ già đời cũng phải nể nàng vài phần.
– Chúc mừng ngươi.
Tiểu Bất Tử nhoẻn miệng cười với nàng.
– Ngươi thắng chứ ?
Tiểu Linh nhẩy phốc xuống bên cạnh Tiểu Bất Tử.
– Tất nhiên rồi. Nếu hai ta gặp nhau ở vòng sau, ngươi phải nhường ta đó
Hăn đáp rồi cùng nàng bước về phía mấy vị giám khảo.
– Còn lâu.
Tiểu Linh bĩu môi rồi cấu cho Tiểu Bất Tử một cái khiến hắn ré lên rất thảm.
Số từ: 3023


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.