Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện

Chương 49: Thi đấu


Đọc truyện Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện – Chương 49: Thi đấu

Song Mai quay sang nhìn, nàng chẳng ngạc nhiên với thái độ sững sờ của bá bá. Nàng khẽ nói:
– Là hắn đó! Có đánh chết con cũng nhận ra hắn.
– Thái …Bảo…là …con…!
Bạch Ưng đạo trưởng mắt trợn ngược, mặt trắng như tờ giấy, lắp bắp nói.
Tiểu Bất Tử tâm thần hoảng loạn. Từ nãy đến giờ, từ môn sinh cho đến cao nhân của Vân Tiêu Kiếm đều gọi hắn là Thái Bảo. Phải chăng hắn là Thái Bảo? Hắn có quan hệ với Vân Tiêu Kiếm?
Bạch Ưng đạo trưởng vô thức bước chầm chậm tới phía Tiểu Bất Tử. Lão tựa như một người mộng du. Bao nhiêu năm rồi, rốt cục cũng tìm được tên đệ tử này. Năm xưa, khi ngũ sắc phượng hoàng đem đám trẻ trở về Vân Tiêu Kiếm, nghe chúng kể lại đối đầu với Vô Tình Quỷ ở Đại Lâm trấn, lão không dám tin là tên đệ tử này còn sống sót. Nay hắn bằng xương bằng thịt trước mặt, khí thế tỏa ra thêm muôn phần anh dũng thì lão không tránh khỏi có chút hoảng hốt.
– Bạch Ưng đạo trưởng! Xin ông tự trọng.
Một giọng nữ đanh thép vang lên khiến lão đạo Bạch Ưng giật mình, vội vàng lùi lại.
Một nữ nhân phóng tới, đứng trước mặt Tiểu Linh, khuôn mặt ánh lên vẻ không hài lòng. Đây chính là Hồng Vân Tiên Tử.
– Mẹ! Đám người của Vân Tiêu Kiếm cứ đòi bắt Tiểu Bất Tử, lại nói hắn là đệ tử của bọn họ.
Tiểu Linh cong môi lên mách.
– Tiên Tử! Thiếu niên kia là đệ tử của bản môn.
Bạch Ưng đạo trưởng chỉ tay về phía Tiểu Bất Tử, nói rõ ràng.
Hồng Vân Tiên Tử quay lại nhìn Tiểu Bất Tử khiến hắn đắn đo không thôi. Ngay chính bản thân hắn cũng không hiểu, liệu mình có phải là Thái Bảo, đệ tử Vân Tiêu Kiếm như vị cô nương và lão đạo kia thông báo hay không. Những chuyện trước kia, hắn sao có thể nhớ được. Chỉ biết, hiện giờ hắn là Tiểu Bất Tử mà thôi.
Về phần Tiểu Linh, nàng lo lắng, bất an không thôi. Vốn nàng biết, trước kia hắn là một kẻ tu thánh có năng lực phi phàm, chẳng biết trải qua kiếp nạn gì mà mất hết trí nhớ. Nhưng nàng chẳng màng đến quá khứ của hắn, chỉ cần giờ hắn là một Tiểu Bất Tử là được rồi. Trong thâm tâm, nàng không muốn và không cho phép bất cứ ai khơi lại quá khứ của Tiểu Bất Tử. Tiểu Linh sợ.
Còn Song Mai, nàng chưa bao giờ thôi hy vọng sẽ được gặp lại Thái Bảo. Mấy năm nay, nàng dốc sức tu luyện, thậm chí phải dùng từ khắc khổ để miêu tả. Lý do cũng bởi tên sư đệ ngốc của nàng. Nàng muốn đột phá những cảnh giới cao nhất của Vân Tiêu Kiếm để có thể đối mặt với tất cả những thế lực ma giáo mà nàng nghĩ đã bắt mất sư đệ Thái Bảo. Giờ gặp lại hắn ở đây, bằng xương bằng thịt chứ chẳng phải là ảo ảnh hư vô, nàng vui mừng khôn siết. Nhưng, hắn lại u u mê mê, lại thêm một nữ nhân xinh đẹp bên cạnh, sẵn sàng ra tay bảo vệ, hỏi làm sao nàng không tức giận? Nỗi lòng của nàng, chẳng biết tên sư đệ kia có hiểu không nữa.
– Đạo trưởng! Tiểu Bất Tử là người của bản giáo, xin đạo trưởng tự trọng.
Hồng Vân Tiên Tử chợt quay lại, giọng nói chắc nịch.
Câu nói khiến cho Bạch Ưng đạo trưởng và Song Mai đờ người ra. Tiểu Bất Tử sao? Đệ tử Mẫu Nghi Giáo sao? Vì sao lại có câu chuyện này. Đó, chẳng phải là Thái Bảo sao? Trong lòng Song Mai tựa như có hàng ngàn mũi dao đâm xuyên vào.

– Thái Bảo! Ngươi…ngươi nói cho ta xem?
Song Mai hét về phía Tiểu Bất Tử. Khuôn mặt hắn đã rất khó coi rồi.
– Ta…ta…không biết!
Tiểu Bất Tử ấp úng, khuôn mặt nhăn nhó lại, đầu óc rối bời, cố sức đào bới trong những ngóc ngách sâu thẳm nhất, để tìm một câu trả lời, lý giải về cái tên Thái Bảo.
Nhưng cho dù hắn có cố sức tìm kiếm, cái tên đó vẫn như một ảo ảnh mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện. Rốt cục, Tiểu Bất Tử chẳng thể nhớ ra được bất cứ một ký ức nào.
Song Mai lúc này đã rất tức giận. Khuôn mặt nàng ửng đỏ lên, ánh mắt chứa đầy phẫn uất. Ngay lúc này, nàng muốn một kiếm chém tên sư đệ ngu ngốc kia thành trăm mảnh cho hả giận, cho vơi đi sự chờ đợi, mong ngóng của nàng những năm qua. Khẽ nhích người lên, toan phóng tới thì nàng đã bị Bạch Ưng đạo trưởng vươn tay ngăn lại. Chậm rãi, lão đạo khẽ nói:
– Tiên Tử! Vốn hắn là đệ tử của bản môn, cách đây vài năm, trong lúc hạ sơn tìm linh điểu đã giao đấu với đại ma đầu Vô Tình Quỷ tại Đại Lâm trấn. Bản môn không rõ hắn còn sống hay đã chết. Nay gặp lại, không rõ vì sao lại gia nhập Mẫu Nghi Giáo. Chắc hẳn hắn đã trải qua kiếp nạn khiến trí nhớ tạm thời mất đi.
Nghe đến Vô Tình Quỷ, Hồng Vân Tiên Tử và đám người xung quanh bất giác lạnh người. Tên ma đầu số một trong thiên hạ này đã tái xuất rồi sao? Lại còn giao đấu với đệ tử của Vân Tiêu Kiếm. Nếu việc này là thật, tên đệ tử này, quả thực là nhân tài ngàn năm có một, phải giữ lại cho bằng được. Nghĩ vậy, Hồng Vân Tiên Tử khẽ nhếch mép cười:
– Đạo trưởng chớ đùa, đối đầu với Vô Tình Quỷ, đừng nói thằng nhóc đệ tử của Vân Tiêu Kiếm, khéo các cao thủ của quý phái liên thủ, chưa chắc đã giành được phần thắng lợi. Dựa vào một tên đệ tử Thái Bảo nào đó, liệu quý phái có nói quá lên chăng? Còn ta vẫn giữ nguyên quan điểm của mình, Tiểu Bất Tử là người của Mẫu Nghi Giáo, nếu đạo trưởng muốn tranh đoạt, đừng trách ta không nể mặt.
– Ngươi!
Bạch Ưng đạo trưởng nét mặt khó coi, lửa giận bốc ngược lên đầu nhưng lại kiềm chế được bèn thở hắt ra một tiếng.
– Chúng ta đi thôi.
Hồng Vân Tiên Tử xoay người, ra hiệu cho Tiểu Bất Tử và Tiểu Linh đi tới địa điểm thi đấu.
Nhưng, Tiểu Bất Tử vẫn đứng im đó, ánh mắt vô hồn, người lạnh toát như hàn băng ngàn năm. Tiểu Linh nhìn qua, bất giác im lặng, không nói gì. Xưa nay, chỉ nàng là người bắt nạt Tiểu Bất Tử nhưng hôm nay, nàng cảm thấy có một điều gì đó rất đáng sợ đang hiển hiện trong tâm trí của hắn.
– Có..có thật ta là Thái Bảo không?
Tiểu Bất Tử gằn lên từng tiếng.
Thấy hắn đột nhiên hỏi, Hồng Vân Tiên Tử và Tiểu Linh bất giác đờ người. Cả hai đều lo lắng, nếu hắn tìm lại được trí nhớ, sẽ trở lại Vân Tiêu Kiếm, sẽ quên hết những chuyện trước đây. Với Hồng Vân Tiên Tử, tên tiểu tử này quả thực rất có tương lai và quan trọng hơn là Tiểu Linh có cảm tình với hắn.
– Đúng! Ngươi là Thái Bảo. Ta với ngươi từ nhỏ đã ở bên nhau. Vân Tiêu Kiếm là nhà của ngươi, chúng ta đều là huynh, đệ, tỷ, muội của ngươi.

Giọng Văn Lộc vang lên, như một tiếng sét đánh ngang tai Tiểu Bất Tử. Tất cả im lặng, đổ dồn ánh mắt về phía Tiểu Bất Tử.
– Ta…ta xin lỗi. Nhưng ta không còn nhớ gì về quá khứ nữa. Ta giờ đây là Tiểu Bất Tử, là người của Mẫu Nghi Giáo. Xin các vị…
Tiểu Bất Tử ấp úng nói.
– Ngươi cút đi!
Giọng Song Mai như một khối băng lạnh lẽo rơi xuống, chẹn vào cổ họng Tiểu Bất Tử khiến hắn im lặng.
Song Mai quay người lại, bóng dáng thướt tha của nàng lướt đi, vương lên không gian những giọt lên long lanh, bỏ mặc một Tiểu Bất Tử đang thẫn thờ nhìn theo, khuôn mặt đầy những giằng xé tâm can. Nàng, người con gái trong giấc mơ của ta. Nàng là gì với ta?
– Thôi, bỏ đi, hắn không còn là Thái Bảo ngày xưa nữa.
Bạch Ưng đạo trưởng thở dài, đoạn phẩy tay ra hiệu cho đám người Vân Tiêu Kiếm quay về địa điểm thi đấu.
Bầu không khí xung quanh Tiểu Bất Tử tưởng như đang ngừng lại. Không có tiếng cười nói, không có tiếng xì xào, không lời bi ai, chỉ một khoảng lặng đến đáng sợ. Hắn không biết đầu óc mình lúc này đang nghĩ gì nữa? Chỉ đứng đó, ánh mắt thẫn thờ, hàng loạt câu hỏi hiển hiện lên, bồng bềnh trong trí óc. Ta là ai? Ta là ai? Tại sao ta không thể nhớ được gì?
– Mau, đến giờ thi đấu rồi.
Tiểu Linh khẽ nắm lấy tay hắn, kéo nhẹ, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn hắn. Nàng có cảm thông cho hắn không?
Tiểu Bất Tử nhìn sâu vào trong mắt nàng, hắn thấy điều gì? Phải rồi, chẳng phải hắn đã tự hứa với mình, cho dù quá khứ trước đây có như thế nào cũng chẳng quan trọng. Điều lớn lao nhất là hắn đã mang ơn người của Mẫu Nghi Giáo, của sư phụ Lê Hữu và cả Tiểu Linh nữa. Người con gái xinh đẹp đó, luôn ở bên hắn những lúc buồn vui.
– Ta đi thôi! Ngươi đừng lo, ta sẽ mãi là Tiểu Bất Tử.
Hắn mỉm cười, khẽ nói với Tiểu Linh.
Lời nói này, khiến cho Tiểu Linh cảm thấy ấm áp vô cùng. Nó xua tan đi những mây đen đang kéo tới ùn ùn trong tâm can nàng. Đó, phải chăng là một lời hứa, một lời hẹn ước?
***
– Tại hạ Trần Huyền Minh của Long Hổ môn, xin được chỉ giáo.
Gã thanh niên cao to, vận y phục màu nâu đất đứng trước mặt Tiểu Bất Tử chắp tay chào.

– Tiểu Bất Tử của Mẫu Nghi Giáo xin được chỉ giáo.
Hắn lạnh nhạt đáp lời, trong đầu vẫn vẩn vơ nghĩ về cái tên Thái Bảo.
Vừa xưng danh xong, Tiểu Bất Tử thấy bên dưới võ đài, những đệ tử của Long Hổ môn bỗng ồ lên những tràng cười. Cũng phải thôi, Mẫu Nghi Giáo xưa nay toàn những đệ tử nữ, nay tự nhiên chui đâu ra một nam đệ tử, không khỏi khiến người ta thắc mắc. Vài tiếng lầm bầm không nhỏ, không to nhưng cũng đủ để Tiểu Bất Tử nghe được: “Ta thấy, tên đệ tử của cái phái toàn đàn bà này thực sự là ẻo lả, không biết chịu được mấy đòn của Trần sư huynh”.
– Trận đấu bắt đầu.
Vị giám khảo hô vang, báo hiệu.
Chỉ thấy, xoạt một tiếng, trong chớp mắt đám môn đồ của Long Hổ môn há hốc mồm không nói được bất cứ câu nào. Trần Huyền Minh, vũ khí còn chưa kịp xuất chiến đã nằm lù lù một đống dưới đất, bất tỉnh nhân sự. Trên đài, Tiểu Bất Tử hướng ánh mắt khinh khỉnh về phía đám đông Long Hổ môn. Chẳng rõ hắn xuất chiêu nhanh đến mức nào mà trong chớp mắt, đối thủ đã đo ván.
Sự việc nhanh đến mức, vị giám khảo cũng cứng họng. Lát sau, ông ta và mấy người khác chạy lại chỗ Trần Huyền Minh đang nằm. Xem xét một hồi, vị giám khảo hô lớn:
– Trận này Mẫu Nghi Giáo giành được thắng lợi.
Lúc diễn ra sự việc, ở phía sân khấu đằng xa, Bạch Ưng chân nhân thoáng nhăn mặt. Không ngờ, tên đệ tử này của lão lại ra tay xuất quỷ nhập thần đến vậy. Còn Hồng Vân Tiên Tử ngồi bên cạnh thì gật gù ra vẻ hài lòng.
– Ồ! Kia chẳng phải đệ tử của Vân Tiêu Kiếm sao? Trong chớp mắt lại có thể xuất mười tám chiêu hạ đo ván đối thủ, công phu quả không tầm thường chút nào.
An Dương Đại Đế tấm tắc khen màn trình diễn của Tiểu Bất Tử.
– Thánh thượng anh minh! Quả lúc trước y là đệ tử của bổn môn. Sau khi giao đấu với Vô Tình Quỷ mấy năm trước, không hiểu sao lại bị Mẫu Nghi Giáo…cướp mất.
Bạch Ưng chân nhânchắp tay, bẩm với An Dương Đại Đế.
– Vô Tình Quỷ?
Khuôn mặt An Dương Đại Đế thoáng một tia sợ hãi. Nhân vật này, không nói, chắc ông ta cũng hiểu được sự lợi hại của hắn. Mấy năm rồi, tên ma đầu này trốn thoát khỏi hỏa ngục, mặc dù triều đình đã điều động binh hùng tướng mạnh nhưng đều bặt vô âm tín.
– Chuyện này là sao, Hồng Vân Tiên Tử?
An Dương chuyển một bộ mặt nghiêm nghị, cất lời hỏi.
Hồng Vân vội vàng đứng bật lên, chắp tay nói:
– Bẩm hoàng thượng, kẻ kia là môn đồ của bản phái. Hoàng thượng là bậc chí tôn, chắc hẳn đã nhìn ra võ công y vừa thi triển là tinh hoa của Mẫu Nghi Giáo. Vốn hắn là đệ tử của phụ thân Lê Hữu, do cơ duyên nên được thần truyền lại bí kíp võ công của Mẫu Nghi Giáo. Khi nãy hắn cũng đã khẳng định mình không phải là đệ tử của Vân Tiêu Kiếm. Bạch Ưng đạo trưởng đã ăn nói hàm hồ mất rồi.
– Ngươi!
Bạch Ưng chân nhân cả giận, định đứng lên thì An Dương đã xua tay.

– Thôi! Hồng Vân Tiên Tử đã nói vậy, đạo trưởng coi như bỏ qua đi. Dù có là người của môn phái nào thì cũng là con dân Lạc Hồng, là nhân tài của triều đình.
“Bình… bình” mấy tiếng, An Dương cùng tứ đại môn chủ quay sang một lôi đài khác, thấy Song Mai ngạo nghễ đứng giữa thinh không, Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm bập bềnh nương gió, tỏa ra mùi thơm êm dịu khiến đám nam tử ở dưới trầm trồ không ngớt. Đối thủ của nàng, đệ tử ưu tú nhất của phái Bạch Đà đang ôm đầu, nằm dưới đất, cách đó không xa, một cây kích cắm sâu vào nền đá rất thảm hại, chắc hẳn là pháp bảo của tên kia.
– Mai Mai của Vân Tiêu Kiếm giành thắng lợi.
Vị giám khảo sau khi xem xét, hô lớn thông báo.
Tiếng vỗ tay, huýt sáo rầm rầm vang lên, cổ vũ cho Song Mai. Nhưng xem ra, nàng chẳng bận tâm chút nào. Nàng hướng ánh mắt về phía Tiểu Bất Tử đang chậm rãi bước xuống lôi đài. Nghe thấy tiếng hò hét cổ vũ, bất giác Tiểu Bất Tử cũng ngoái lại xem. Hai ánh mắt chạm nhau. Thời gian như ngừng lại. Tim Tiểu Bất Tử như có ai đó đang bóp vào, đau nhói.
Tiểu Bất Tử giật vội ánh mắt về, cúi gằm xuống đất rồi bước những bước nặng nề. Hắn không hiểu trong lòng mình đang nghĩ gì nữa, cứ như một mớ bòng bong, rối mù lên.
Hắn ngước mắt lên, thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Linh đang nhìn mình. Nàng cũng đã giành thắng lợi. Thấy bộ dạng của hắn, Tiểu Linh bất giác quay sang phía xa. Ánh mắt Tiểu Linh một lần nữa chạm vào Song Mai. Cả hai người gườm gườm nhìn nhau.
– Thôi! Bỏ đi, đừng nhìn nữa.
Tiểu Bất Tử bỗng nắm lấy tay Tiểu Linh, kéo đi khiến cho nàng giật mình. Đây, là lần đầu tiên hắn nắm tay nàng. Tiểu Linh nhẹ nhàng quay đi, bước theo Tiểu Bất Tử. Một cảm giác kỳ lạ ngập tràn trong nàng.
Phía xa, Song Mai thấy như lòng quặn lại. Nàng nhẹ nhàng đáp xuống đất, bảo kiếm khẽ rung lên rồi bay trở lại vỏ. Từng bước, từng bước, Song Mai đi qua đám đông đang hò hét, cổ vũ cho nàng. Tai nàng ù đi, dường như không thể tiếp nhận những âm thanh náo nhiệt đó.
– Chúc mừng con.
Một giọng ôn tồn phát ra khiến Song Mai đứng sững lại. Trước mặt nàng, chính là phụ thân Mai Thiếu Kỳ.
– Cảm ơn cha!
Song Mai khẽ khàng.
Mai Thiếu Kỳ đột nhiên mắt sáng như sao. Cuối cùng sau bao năm, con gái rượu của ông đã nói trở lại. Mai Thiếu Kỳ thiếu chút nữa nhảy cẫng lên vì sung sướng. May là lão kìm lại được chứ không, với địa vị hiện nay, thể hiện cảm xúc như vậy sẽ khiến mọi người chê cười. Lão quay sang, nhìn thấy Triệu Tài ở bên cạnh thì lấy hết sức vỗ bộp một cái khiến hắn quỵ người, nét mặt nhăn nhó.
– Triệu Tài! Ngươi xem tiểu thư đã nói lại rồi này.
– Vương gia! Chúc mừng vương gia.
Triệu Tài nhăn nhó nét mặt nhưng vẫn cố làm ra vẻ xu nịnh.
– Con hơi mệt, xin phép về nghỉ ngơi, chiều còn tiếp tục thi đấu.
Song Mai cất lời rồi vội vã lướt đi khiến Mai Thiếu Kỳ ngớ người. Nhưng không sao, con gái rượu nói lại như xưa là lão vui mừng lắm lắm.
Số từ: 3194


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.