Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện

Chương 37: Tiểu Bất Tử​


Đọc truyện Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện – Chương 37: Tiểu Bất Tử​

Đầu óc trống rỗng. Ta là ai? Ta tên gì? Nó đứng giữa mỏm núi, nhìn mây trời, tự hỏi bản thân mình. Năm lần, mười lần, hai mươi lần và hơn thế nữa, câu trả lời vẫn mơ hồ trong trí óc. Tại sao không thể nhớ ra bất cứ điều gì về quá khứ?
– Này, ngươi đứng đây làm gì vậy? Mau uống thuốc này vào.
Cô bé con hôm trước bước đến nhẹ nhàng bên nó, tay bưng một bát thuốc bốc khói nghi ngút.
– Ta là ai?
Nó hướng ánh mắt chứa đầy van xin về phía tiểu cô nương, giọng méo mó đi rất thê thảm.
– Chà! Ta còn phải nhắc ngươi bao nhiêu lần nữa? Ngươi là ai, làm sao ta biết được. Cách đây mười hôm, ta và ông ngoại đi hái cây thuốc thì nhìn thấy nhà ngươi nằm vắt vẻo trên cành cây, y phục rách nát, thương tích trầm trọng. Thấy ngươi vẫn còn hô hấp nên ông mang ngươi về chữa trị.
Cô bé vừa nói, vừa ấn bát thuốc vào tay nó, giục uống.
– Vậy sao?
Nó nghi hoặc nhìn cô bé rồi đưa bát thuốc lên miệng, uống cạn.
Chút nữa thì nó phì cả bát thuốc ra ngoài. Cái quái gì mà đắng ngắt vậy? Mặt nó nhăn như khỉ ăn ớt.
– Thuốc đắng giã tật, ngươi cố mà uống.
Cô bé tinh nghịch nhìn bộ dạng khó coi của nó.
– Ngươi tên là gì?
Nó cất tiếng hỏi khi uống xong bát thuốc.
Mỉm cười tươi rói, cô bé cất giọng;
– Ta hả? Tên ta là Phùng Tiểu Linh. Còn ngươi?
Nhìn bộ dạng nó nhăn nhó để tập trung tìm câu trả lời, Tiểu Linh bất giác nhớ ra, mỉm cười cầu hòa:
– Ây! Ta quên mất, ngươi chẳng nhớ gì cả. Uống thuốc đi, rồi vào nghỉ, ông ngoại nhất định sẽ tìm được cách chữa bệnh quên của ngươi.
Tiểu Linh ngoảnh người đi về phía căn nhà nhỏ sát bên sườn núi. Nó nhìn theo, tâm trí không khỏi hoang mang, lo sợ. Một nỗi lo sợ, mà chính nó không hiểu vì sao nữa. Tại sao lại ra nông nỗi này? Nó đã làm gì trong quá khứ mà đến mức ngất trên cành cây?

Nhưng càng cố để suy nghĩ, đầu óc nó cứ hoa lên, đau đớn. Chậm rãi, nó lò dò bước theo Tiểu Linh. Ở phía cửa căn nhà nhỏ, lão già râu tóc bạc phơ đã đứng đợi nó, ánh mắt tỏ ra vô cùng thương cảm.
Đưa tay bắt mạch cho nó, ông lão thoáng nhăn mặt lại một chút rồi trở về trạng thái bình thường. Thằng nhóc này là ai, tại sao mạch tượng lại hỗn loạn như vậy nhỉ? Dường như đang có hàng ngàn đạo khí cả chính lẫn tà cứ cuồn cuộn chảy trong nó. Nhân vật này là sao? Trên đời có sự lạ như vậy à?
– Này câu bé! Ngươi là người tu thánh phải không?
Ông lão chậm rãi hỏi.
– Cháu không rõ, mà tu thánh là sao ạ?
Nó nghi hoặc nhìn ông lão.
– Trong người ngươi, ta thấy có điều rất lạ lùng. Ta đã chữa bệnh qua cho nhiều người nhưng tuyệt nhiên chưa gặp ai có kinh mạch như ngươi cả.
Ông lão thở dài.
– Cháu không hiểu?
Nó vẫn ngước ánh mắt chứa đầy nghi vấn về phía ông lão.
– Ừ! Thôi, ngươi tạm thời nghỉ ngơi đã.
Lão nói rồi chầm chậm đứng lên, bước từ từ ra cửa, khuôn mặt đầy vẻ buồn rầu xen lẫn ngạc nhiên.
Nó nhìn theo bóng ông lão, trong lòng thắc mắc không thôi. Tu thánh cái gì, kinh mạch cái gì. Nó không hiểu gì cả. Bây giờ, nó chỉ muốn biết xem thực sự nó là ai mà thôi. Nhưng sao khó như vậy chứ?
– Ngoại à! Tiểu tử đó bị sao vậy? Tiểu Linh khẽ hỏi.
– Hắn…là một kẻ tu thánh. Chắc hẳn vừa trải qua một đại kiếp nạn. Kinh mạch đứt hết, đan điền cũng tan nát cả. Nhưng sao hắn không bị chết? Cả đời Lê Hữu ta chữa bệnh khắp Lạc Hồng đại lục, đây là lần đầu tiên gặp được trường hợp này.
Ông lão tên Lê Hữu thở dài một tiếng.
– Vậy chẳng phải hắn sẽ thành…phế vật sao?
Tiểu Linh khuôn mặt trùng xuống.
– Giữ được cái mạng là may rồi, còn nghĩ gì đến cực phẩm với phế vật nữa.

Lê Hữu lắc đầu.
Hai ông cháu đang trò chuyện ngoài cửa, từ trên cao, bóng một linh điểu rẽ mây rồi từ từ đáp xuống trước măt. Linh điểu bạch hạc lơ lửng trong không gian, một bóng nữ thân phi thân từ trên xuống, tới trước mặt Lê Hữu và Tiểu Linh, khẽ cúi người thi lễ:
– Lê tiền bối! Thánh nữ!
– Bạch Vân tiên tử! Người hôm nay có chuyện gì mà lại ghé chỗ ta chơi vậy?
Lê Hữu hỏi.
Nữ nhân này, không ai khác chính là Bạch Vân tiên tử của Mẫu Nghi Giáo. Nàng vẫn đẹp tựa thần tiên, vẫn tha thướt vận bạch y tinh khiết. Nhưng khuôn mặt nàng vẫn buồn bã như vậy. Nở một nụ cười với cô bé kia, Bạch Vân tiên tử khẽ nói:
– Bạch Vân đến để đưa tiểu thánh nữ về Hải Vân sơn. Giáo chủ vừa kết thúc bế quan, nay rất muốn gặp tiểu thánh nữ.
– A! Mẫu thân đã ra khỏi thạch động rồi sao?
Tiểu Linh khẽ reo lên, khuôn mặt rạng ngời.
Hướng ánh mắt nhìn xuống cháu gái, Lê Hữu mỉm cười:
– Con nhóc này, ở đây với ta chẳng vui hơn về Hải Vân Sơn sao?
– Ngoại à! Ở đây rất vui, con sẽ xin phép mẫu thân cho xuống chỗ ngoại thường xuyên để học y thuật.
– Chà! Ngươi phải về Mẫu Nghi Giáo tập luyện chứ, sắp tới Lạc Hồng đại hội rồi, ngươi phải cố gắng đó.
– Dạ! Con biết rồi thưa ngoại.
Tiểu Linh cười tít mắt, đoạn chạy tới Bạch Vân tiên tử rồi nhún mình một cái, leo tót lên lưng bạch hạc.
– Bạch Vân xin cáo từ!
Bạch Vân tiên tử cúi người thi lễ rồi cũng nhẹ nhàng nhún một cái lên linh điểu, đằng không tiến về phía Mẫu Nghi Giáo.

Nó chậm rãi tiến tới đứng bên cạnh Lê Hữu, ngước mắt nhìn theo bóng linh điểu khuất dần trong tầng tầng lớp lớp mây trắng, bất giác khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên tột độ:
– Tiền bối! Họ là ai, sao có thể cưỡi chim bay lượn như vậy? Có…có phải là thần tiên không?
– Xem ra, ngươi bị trọng thương, ảnh hưởng rất nặng đến trí óc rồi.
Lê Hữu cúi xuống nhìn nó, lắc đầu.
Nó không nói gì, chỉ nhìn Lê Hữu với ánh mắt u mê, ngu si, khiến lão chợt rung lên mấy tia thương cảm không thôi. Lê Hữu, vốn là phụ thân của Hồng Vân Tiên Tử, giáo chủ Mẫu Nghi Giáo. Lão là thần y số một ở Lạc Hồng.
Cách đây lâu lắm rồi, lão cũng có thời gian đi theo Đại Đế Long Thần. Sau khi ngài hóa thành Thượng Thiên Thánh, Lê Hữu bỏ lên Thiên Vân Sơn ngày ngày bốc thuốc, nghiên cứu y thuật, thỉnh thoảng hạ sơn cứu nhân độ thế, chữa bệnh miễn phí cho dân nghèo.
– Xem ra ngươi không còn nơi nào để đi rồi, chỉ còn cách ở lại đây với ta. Tuy không còn có thể tu thánh, luyện thuật được nữa nhưng ta sẽ dạy ngươi cách bốc thuốc cứu người. Ngươi có đồng ý không?
Trong lòng nó khổ sở vô cùng. Nó là ai, nhà nó ở đâu cũng chẳng còn nhớ một chút gì cả. Thân cô thế cô, thôi thì cứ mặc kệ dòng đời này xô đến đâu thì đến. Khẽ gật đầu, nó lí nhí nói:
– Đa tạ tiền bối đã cưu mang!
– Xem nào, ngươi cần một cái tên. Ngươi số cao mạng lớn, gặp kiếp nạn này vẫn có thể sống sót được. Lão phu sẽ gọi ngươi là Tiểu Bất Tử nhé.
– Tiểu Bất Tử? Tiểu Bất Tử! Từ nay cháu sẽ mang tên Tiểu Bất Tử.
Nó khẽ reo lên. Cuối cùng thì cũng có một cái tên. Quả thực nó rất vui mừng. Thầm cảm ơn lão già Lê Hữu.
– Được! Mau gọi ta một tiếng sư phụ đi.
Lê Hữu cười hiền, xoa đầu nó.
– Sư phụ! Đồ đệ bái kiến sư phụ.
Nó quỳ xuống, khấu đầu ba cái, thanh âm chứa đựng nỗi sung sướng vô bờ.
Nó như người lênh đênh giữa biển khơi mênh mông, chẳng biết đâu là bờ bến bỗng chốc vớ được một hòn đảo xinh đẹp. Quả thực là hạnh phúc lắm…
***
Huỵch. Nó quẳng một bao tải xuống trước cửa, ngồi phịch xuống đất, hổn hển thở dốc. Quả thực lên núi hái thuốc rất mất sức và còn nguy hiểm nữa. Nhưng nó vui, vì hôm nay hái được đến bốn cây Thiên Vân Thảo. Thiên Vân Thảo rất tốt và quý, thường mọc ở những vách đá dựng đứng, lởm chởm. Chỉ sơ xuất thôi, có thể ngã xuống mà vong mạng.
Nó mỉm cười với thành quả của ngày hôm nay. Đã hai tháng theo sư phụ Lê Hữu học y thuật, giờ nó có thể phân biệt được các loại thảo mộc và những tác dụng của chúng. Như thiên vân thảo, có công năng phục hồi nguyên khí, tăng sức dẻo dai.
– Tiểu Bất Tử! Đã về rồi đó hả?
Từ trong nhà vọng lên một tiếng nói, kèm theo tiếng bước chân chậm rãi bước ra.

– Sư phụ! Đồ nhi đã về, hôm nay thật may mắn, hái được ba câu Thiên Vân Thảo.
Nó hồ hởi khoe thành tựu.
Lê Hữu bước ra, trên tay cầm một bát nước, nhẹ nhàng đưa cho nó, khuôn mặt rạng rỡ:
– Tốt quá! Mấy hôm trước người của Mẫu Nghi Giáo cũng nhờ ta tìm loại này để luyện đơn.
Nghe đến Mẫu Nghi Giáo, bất giác nó hướng mắt về đỉnh Hải Vân Sơn, ánh mắt không khỏi ngưỡng mộ. Đỉnh Hải Vân Sơn, mây phủ trắng xóa, thơ thơ mộng mộng, khung cảnh yên lành vô cùng. Từ khi ở đây cùng lão Lê Hữu, nó chưa bao giờ nghe kể đến Mẫu Nghi Giáo, chỉ biết đây là môn phái toàn những nữ nhân sắc đẹp tuyệt trần, đạo hạnh cao vút, cứ cưỡi linh điểu hoặc đằng không trên bảo khí mà đi. Vậy chẳng phải là thần tiên sao? Bất giác, một tia ham thích bùng lên trong lòng nó.
– Sư phụ! Mẫu Nghi Giáo chỉ nhận đệ tử nữ thôi à?
Nó hỏi, giọng có chút buồn rầu, ánh mắt nhìn thẳng vào bát nước trong veo, tự soi lại bản thân.
– Đúng vậy, Mẫu Nghi Giáo, trăm năm nay, qua ba đời trưởng môn đều chỉ nhận nữ đệ tử.
Lê Hữu đăm chiêu nhìn nó, không khỏi thương cảm. Thằng nhóc này, nếu không phải vì trải qua kiếp nạn đó, chắc hẳn đã là một nhân vật tu thánh tầm cỡ rồi. Thật đáng tiếc, ông trời luôn biết cách để trêu ngươi.
– Con nghỉ ngơi đi, rồi đem mấy cây thiên vân thảo lên Mẫu Nghi Giáo cho ta. Từ đây cứ men theo tiểu lộ đi lên khoảng sáu dặm là tới nơi.
Lê Hữu thông báo cho nó.
Nghe đến đây, trong lòng nó bất giác cảm thấy kích thích. Đã hai tháng, nó chỉ nhìn về phía Mẫu Nghi Giáo với tâm trạng thắc mắc, nghi vấn. Nó chẳng biết, trên đó ra sao, người ta sinh sống như thế nào, tu luyện theo cách gì để có thể đạt được những pháp lực siêu phàm như thế?
Hít một hơi lấy lại khí thế, nó bước nhanh vào nhà, ngồi phịch xuống mâm cơm đã dọn rồi đánh chén. Chà! Lên Mẫu Nghi Giáo, được lắm, để xem trên đó có những gì. Nghe nói, những nữ nhân ở đó có sắc đẹp nghiêng nước, nghiêng thành. Phải đi xem mới được. Trong lòng Tiểu Bất Tử tràn ngập cảm giác phấn khích.
Ăn uống xong, nó nghỉ ngơi một lúc cho xuôi rồi nhanh chóng quẩy chiếc gùi lên vai, thong thả bước đi về phía Mẫu Nghi Giáo. Sư phụ Lê Hữu thấy dáng vẻ khẩn trương của nó, không khỏi thắc mắc. Lão nói với theo:
– Cái tên đồ đệ này, đã biết lên đó gặp ai để đưa thảo mộc mà đã nhanh nhảu vậy? Ngươi mong lên đó nhìn ngắm nữ nhân có phỏng?
Mặt nó đỏ bừng khi nghe sư phụ nói vậy. Cái gì mà mong muốn gặp nữ nhân chứ? Mà chẳng phải nam tử khắp thiên hạ đều thích ngắm gái đẹp sao? Con cũng là nam tử mà sư phụ. Nó cười khổ trong lòng.
– Lên Mẫu Nghi Giáo, gặp Bạch Vân tiên tử, giao số thảo mộc này cho ta nghe chưa?
– Dạ, con nhớ rồi, Bạch Vân tiên tử thưa sư phụ.
Nó gật lấy gật để rồi ngoảnh người bước đi.
Lối lên Mẫu Nghi Giáo một con đường nhỏ, lát đá đều tăm tắp. Con đường lúc ẩn, lúc hiện trong mây, trải dài vắt qua mấy đỉnh núi. Hai bên là những rặng trúc xanh mướt, cứ xào xạc, rung lên khe khẽ khi có những cơn gió thổi qua.
Số từ: 2485


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.