Đọc truyện Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện – Chương 14: Đối đầu ma giáo
Hai tuần trôi qua nhanh như ánh chớp. Bốn đứa ở lại Thực Kiếm lầu hằng ngày phải dậy từ sớm để chẻ củi, đun nước, nhặt rau, gánh nước, rửa bát, phục vụ các đầu bếp nấu nướng. Quả đúng như chúng dự đoán, chuỗi ngày này không vui vẻ một chút nào. Thiên Hỏa đạo nhân và mấy vị sư huynh trong Thực Kiếm lầu luôn rất khắt khe và để ý đến công việc của chúng.
Thực Kiếm lầu rất rộng lớn gồm chín gian bếp chính, hai kho củi lớn, bốn hàn băng phòng rộng rãi dùng để chứa thực phẩm chưa qua chế biến. Mấy vị sư huynh làm việc ở đây nói với Thái Bảo, cho dù trời có sụp xuống, Thực Kiếm lầu cũng đủ khả năng cung cấp thực phẩm cho Vân Tiêu Kiếm trong vòng mười năm. Nghe đến đây, cả Thái Bảo và Văn Lộc đều lắc đầu, lè lưỡi. Khi xưa, hai đứa tưởng rằng Lâm Gia Tửu lầu đã đồ sộ lắm rồi nay vào đây thì thấy, Thực Kiếm lầu còn có quy mô gấp trăm lần.
Chính giữa Thực Kiếm lầu, có một căn phòng đóng cửa im ỉm suốt ngày, mấy đứa trẻ chưa thấy mở cửa bao giờ. Đem chuyện đó đi hỏi, các vị sư huynh cười lớn nói rằng, căn phòng đó là nơi tiếp thượng khách của Vân Tiêu Kiếm. Mỗi khi Vân Tiêu Kiếm đón thượng khách, Thiên Hỏa đạo nhân lại trực tiếp xuống bếp nấu nướng phục vụ. Khắp trong Lạc Hồng đại lục, người bước chân vào căn phòng ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Như thường lệ, sáng sớm tinh mơ, cả bốn đứa lục đục gọi nhau dậy đi gánh nước. Bốn đứa trẻ, chia nhau hai căn phòng nhỏ ở cuối dãy nhà dành cho đệ tử trong Thực Kiếm lầu. Thái Bảo và Văn Lộc ở một phòng còn Song Mai và Ánh Nguyệt một phòng.
Trời còn tờ mờ, bốn đứa quẩy trên vai mấy cái xô, định hướng về phía thác nước sau Vân Tiêu Giám thì một vị sư huynh chạy tới thông báo:
– Bốn đứa, hôm nay không phải gánh nước, chốc nữa theo ta xuống núi, vào trấn Thanh Hương để lấy thực phẩm bổ sung.
Nghe vậy, cả bốn đứa trẻ đều mắt sáng như sao. Từ khi lên Hoàng Ma Sơn, chúng chưa một lần được xuống núi du ngoạn mấy thôn trấn xung quanh. Chỉ thấy người của trấn Thanh Hương lên núi tìm cây thuốc, hái thảo quả và đưa những đồ thiết yếu cho Vân Tiêu Kiếm. Chúng nghe nói, dưới chân Hoàng Ma Sơn có một thôn trấn rất sầm uất.
Trấn Thanh Hương, vốn là một thôn làng có khoảng gần trăm hộ gia đình sinh sống bằng nghề nông. Từ khi Vân Tiêu Kiếm mở cửa thu nạp đệ tử, hạ sơn hành tẩu giang hồ thì người khắp Lạc Hồng đổ về đây như trẩy hội. Trấn Thanh Hương vì thế cũng thơm lây, đời sống người dân khấm khá nhờ mở các dịch vụ ăn theo như khách sạn, hàng cơm, đồ lưu niệm v.v…Chẳng mấy chốc mà thôn làng nhỏ bé đã trở thành một thị trấn sầm uất, tấp nập. Dân chúng tại trấn Thanh Hương luôn coi môn hạ của Vân Tiêu Kiếm như những thần tiên hay đúng ra là thần tài, thần lộc. Bởi vậy, họ vô cùng kính trọng.
Vị sư huynh tên Trương Hoàng dẫn bốn đứa xuống núi khi mặt trời bắt đầu nhô lên phía mé Đông. Môn quy của Vân Tiêu Kiếm, chỉ các vị sư phụ, trưởng lão mới có thể cưỡi linh điểu bay lượn khắp Hoàng Ma Sơn còn đệ tử, phải đi bộ hoặc dùng khinh công để di chuyển. Song Mai chỉ khi nào được phép của Bạch Ưng chân nhân mới có thể dùng chim Lạc bay quanh Thông Thiên Hoàng Ma.
Từ Thực Kiếm lầu đi xuống Thanh Hương trấn khoảng hơn 15 dặm nhưng cả đám dùng thuật khinh công, phi thân trên cao nên loáng một cái đã gần đến nơi. Trương Hoàng thấy lũ trẻ cứ phóng đi như những ngọn gió thì không khỏi giật mình, bằng tuổi chúng bây giờ, nó có nằm mơ cũng không thể có khả năng như vậy. Nghĩ đến đây, trong lòng lóe lên một tia ghen tị.
Năm người đến Thanh Hương trấn thì trời đã sáng bảnh. Khắp trong trấn, người người đi lại tấp nập như hội. Cảnh buôn buôn bán bán diễn ra náo nhiệt vô cùng.
Tụ về Thanh Hương trấn, ngoài những người lên Hoàng Ma Sơn xin gia nhập còn có không ít cường đạo, ác bá rình rập, thừa cơ cướp bóc. Lại thêm cả đám ma giáo trà trộn, thăm dò thông tin, bởi vậy nói là một trấn nhỏ nhưng xem ra quang cảnh không khác gì những chốn đông đúc ở bốn tòa thành lớn.
Dẫn đám sư đệ vào thẳng khu chợ, Trương Hoàng tỏ ra dửng dưng với sự tấp nập, dường như y đã quá quen thuộc với cảnh này. Mấy đứa trẻ thì khác, chúng tròn xoe mắt, ngắm nghía những mặt hàng được bày bán. Cả bọn cứ dán mắt vào mấy hình nộm bằng bột, nhuộm màu xanh đỏ. Cái thì giống như con Hỏa Phượng Hoàng của Lưu Ly đạo nhân, cái thì mang hình dáng của bạch hổ, cái lại trông giống một vị đạo nhân oai phong, đang chĩa kiếm ra nghênh chiến.
– Mua tò he đi nào, mua tò he đi nào, tò he phết mật ong, vừa chơi được lại vừa ăn được.
Lão bán hàng gày gò cất giọng mời chào, tay vẫn bấu từng miếng bột, nhào nặn thành những hình thù tay chân rồi gắn vào một que tre, thoáng một cái, hình ảnh của một giáp sỹ đã hiện ra rồi được cắm thẳng hàng với mấy sản phẩm khác.
Thái Bảo, Văn Lộc và Ánh Nguyệt nhìn mấy con tò he, nuốt nước bọt đánh ực một cái, ánh mắt hết sức thèm thuồng. Vừa quay lại, chúng đã thấy Song Mai trên tay cầm bốn con tò he sặc sỡ, mỉm cười rồi chia chúng. Trương Hoàng thấy thế lắc đầu, lên giọng:
– Nào nào, đi mau thôi, sa đà vào mấy hàng này có mà cả buổi.
Bốn đứa cầm tò he trên tay, khuôn mặt phấn khởi, rảo bước đi theo sư huynh. Văn Lộc ngắm nghía một lúc rồi đưa hình đạo nhân lên miệng, ngoạm một miếng khiến con tò he cụt mất nửa người, một cảm giác ngọt ngào tràn khắp đầu lưỡi. Nó quay sang Thái Bảo, nhăn nhở cười:
– Mi xem, đạo sỹ này bị ta đánh cho đứt đôi người rồi này.
Thái Bảo cũng đưa con tò he hình một con hổ bị cắn mất bên chân trước ra:
– Mi bảo, hổ có ba chân thì đuổi được ai?
Bốn đứa trẻ phá lên cười thích thú.
Dừng lại ở một cửa hàng rất lớn, không đề bất cứ biển hiệu gì, Trương Hoàng bước nhanh vào. Tay tổng quản to béo, vận y phục màu xanh đã đứng đợi ở đó từ bao giờ. Thấy đám môn đồ Vân Tiêu Kiếm xuất hiện, lão mừng rỡ khuôn mặt, cất giọng:
– Trương đạo sỹ, đã đến rồi. Hôm nay Triệu đạo sỹ đi đâu mà có mỗi mình ngài vậy?
– Hôm nay sư huynh… trúng gió nên không xuống núi được, ta có dẫn theo đám sư đệ này.
Trương Hoàng vừa nói vừa chỉ về phía bốn đứa đang ngậm tò he trong mồm, ngước mắt nhìn.
– Chà, đúng là lớp trẻ của Vân Tiêu Kiếm, ta thấy mấy vị đây cốt cách đúng là không phải người phàm.
Tay tổng quản toe toét cười, khen ngợi.
– Vương lão đại, số gia vị hôm rồi Vân Tiêu Kiếm đặt mua đã có thể lấy được chưa?
Trương Hoàng hỏi.
– Lấy được, lấy được, tất cả đã đầy đủ hết như yêu cầu của Thiên Hỏa đạo nhân rồi.
Tay tổng quản họ Vương cười nói rồi chỉ về phía năm chiếc hòm gỗ có quai đeo, xếp ở góc nhà.
Trương Hoàng bước tới, mở từng chiếc hòm ra kiểm tra, thỉnh thoảng y lại lấy lên một lọ gia vị, mở nút rồi thò ngón tay vào chấm một cái, đoạn đưa lên miệng nếm thử. Sau khi kiểm tra một hồi, Trương Hoàng móc trong túi một viên đơn màu vàng chói, đưa cho tổng quản họ Vương, mỉm cười:
– Vương lão đại! Kim nguyên đơn xin giao cho ngài.
Tổng quản họ Vương đưa hai tay, khúm núm nhận viên linh đơn, khuôn mặt hết sức mừng rỡ, luôn miệng kêu đa tạ, đa tạ.
Vốn, Vân Tiêu Kiếm không sử dụng tiền tệ thông thường để giao dịch những hợp đồng lớn mà thường đổi những viên linh đơn do họ luyện được. Trên thị trường, những viên đơn của Vân Tiêu Kiếm có giá cực kỳ đắt đỏ và quý hiếm. Không phải cứ có tiền là mua được chúng.
Linh đơn dùng để trao đổi với bên ngoài của Vân Tiêu Kiếm được gọi Ngũ Hành Nguyên Đơn, bao gồm kim nguyên đơn, hỏa nguyên đơn, thủy nguyên đơn, thổ nguyên đơn và mộc nguyên đơn.
Ngũ Hành Nguyên đơn xếp bét bảng trong thứ tự linh đơn mà Vân Tiêu Kiếm luyện nhưng lại là nhất phẩm bên ngoài. Nó có khả năng rất lớn trong việc bồi bổ sức khỏe, nâng cao tuổi thọ và chữa bệnh. Người mệnh gì, dùng linh đơn của mệnh ấy. Nếu có đủ tiềm lực tài chính, có thể liên tục dùng Ngũ Hành Nguyên Đơn để kéo dài tuổi thọ, sức khỏe. Dùng linh đơn này liên tục, phàm nhân có thể sống đến hơn trăm tuổi, quả thực là nhất phẩm linh dược của phàm nhân.
– Vương lão đại, cảm ơn ngài, giờ chúng ta phải mang số gia vị này trở về Vân Tiêu Kiếm ngay cho kịp.
Trương Hoàng nói rồi chắp tay thi lễ.
– Vậy ta không giữ nữa. Vân Tiêu Kiếm cần gì, xin cứ thông báo, ta sẽ đáp ứng đầy đủ
Vương lão đại cúi gập người đáp lễ.
Trương Hoàng mỉm cười rồi quay ra phía mấy đứa trẻ, lên giọng:
– Mỗi đứa mang một hòm gia vị mau lên.
Nghe vậy, bốn đứa trẻ vội vàng tiến tới, nhấc thùng gỗ lên rồi khoác vào vai. Mấy chiếc thùng này, nặng khoảng hơn năm chục cân nhưng chúng nâng lên rất dễ dàng. Trương Hoàng cũng tiến tới, đeo lên vai chiếc lớn nhất rồi rảo bước đi ra ngoài. Vương lão đại nhìn theo, hai tay chắp vào nhau vái lấy vái để, cuộc làm ăn này, lão đã quá lời lãi rồi.
Ra đến bên ngoài trấn, Trương Hoàng vận khí, sử dụng khinh công phóng vọt đi như một cơn gió. Đám Thái Bảo thấy vậy, cũng vội vàng phi thân bám theo. Năm bóng nhân ảnh vùn vụt phi qua những ngọn cây với tốc độ cực nhanh.
Di chuyển chừng được một lúc bỗng có tiếng “vút” xé gió bay đến rất nhanh, Trương Hoàng không kịp né tránh, kêu lên á một tiếng, thân hình rơi đánh phịch xuống đất, chiếc hòm đựng gia vị vỡ tan, đổ lênh láng ra đất. Đám trẻ thấy vậy, vội vàng phóng đến bên cạnh.
Trương Hoàng đau đớn ngồi dậy, thấy trước ngực đau dữ dội, vội vàng vạch áo ra xem. Một vết bầm hằn lên hình bàn tay chứng tỏ có kẻ xuất chưởng đánh lén. Trương Hoàng nén đau, kêu lên:
– Người nào? Mau ra mặt, dưới chân Hoàng Ma Sơn giở trò đánh lén, đúng là lớn mật.
Từ trong bụi cây, một tràng cười man rợ vang lên, hai bóng nhân ảnh từ từ bước ra.
Trương Hoàng cùng đám trẻ nhìn kỹ, đó là một nam, một nữ, dáng vẻ hết sức cổ quái. Nam nhân cao gầy, da xanh lét như thiếu ánh sáng, mặc y phục màu trắng. Khuôn mặt hắn hốc hác, lộ rõ đôi mắt đỏ lòm, trên tay cầm một bài vị bằng gỗ, dài khoảng ba tấc, trạm trổ những ngôn ngữ cổ quái, có vẻ như là một đạo bùa chú. Trên đỉnh bài vị có gắn một viên châu màu xanh đen, tỏa ra thứ ánh sáng hết sức kỳ dị.
Nữ nhân dáng người cân đối, khuôn mặt nanh ác, mặc y phục đen, toàn thân tỏa ra những đạo tà khí bức nhân. Trên tay ả cầm một thanh đoản kiếm màu đỏ, viên châu gắn ở đốc kiếm thỉnh thoảng ánh lên những tia chết chóc. Lưỡi kiếm có điêu khắc hình một con mãng xà.
Trương Hoàng thấy vậy đoán ra ngay đây là người của ma giáo, y quát lên:
– Ma giáo khốn kiếp, dám cả gan đến tận Vân Tiêu Kiếm sinh sự, khôn hồn mau mau biến khỏi đây không thì Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ đánh cho tan hồn, nát xác.
Đám trẻ nghe thấy hai tiếng ma giáo, vội vàng đứng nép vào nhau, đưa tay lên thủ thế, dáng vẻ cẩn trọng.
Nam nhân phá lên cười một tràng rồi cất giọng the thé:
– Cái gì mà Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ? Đạo sỹ thối, không biết ngươi còn cách Hoàng Ma Sơn hơn hai dặm nữa sao? Để ta xem kiếm trận của nhà ngươi làm sao thi triển?
– Ranh con không biết trời cao đất dày, lấy trận kiếm đó ra dọa bọn ta. Biết thân biết phận mau quỳ xuống khấu đầu mười cái gọi bà nội, bằng không Hắc Quỷ Y ta một kiếm tiễn ngươi về gặp lão già Vân Tiêu.
Trương Hoàng nghe đến Hắc Quỷ Y thì mặt mày tái mét, run lên cầm cập. Hắc Quỷ Y và Bạch Quỷ Y, vốn là thuộc hạ dưới tay Quỷ Đế năm xưa, biệt hiệu Hắc Bạch Song Quỷ. Hai nhân vật này vốn là phu thê, giết người không ghê tay. Khi Quỷ Đế mất tích, bọn chúng cũng biệt tăm giang hồ, nay lại xuất hiện ở nơi này.
Bốn đứa trẻ nghe vậy cũng lộ rõ vẻ lo lắng. Tại Vân Tiêu Giám, trong môn học Lịch sử Ma Giáo – Chính đạo của Hồng Hạc đạo nhân, chúng đã biết đến hai nhân vật hết sức nguy hiểm này.
Âm Ma Linh Bài của Bạch Quỷ Y nổi danh giang hồ là thứ pháp bảo cực tà, có thể triệu tập ác ma từ 18 tầng địa ngục trở về dương gian để sai bảo còn Huyết Xà Kiếm của Hắc Quỷ Y là thứ kịch độc trên thế gian, chỉ sơ xuất chạm vào thôi, tức khắc vong mạng. Cả Trương Hoàng và lũ trẻ đều hiểu, hai nhân vật này không phải là hạng ma giáo tầm thường.
– Các…các…ngươi muốn gì? – Trương Hoàng lắp bắp.
– Chúng ta muốn một trong hai đứa trẻ kia.
Hắc Quỷ Y chỉ tay về phía Thái Bảo và Song Mai.
Song Mai và Thái Bảo thấy chỉ về phía mình, bất giác lùi lại hai bước, Văn Lộc và Ánh Nguyệt vô thức bước lên trên, tỏ vẻ muốn bảo vệ sư huynh, sư tỷ.
– Ngươi..cần chúng làm gì?
Trương Hoàng lại hỏi.
– Ngươi có biết, muốn có hàm răng chắc khỏe và sống lâu cùng trời đất thì việc đầu tiên cần làm là gì không?
Bạch Quỷ Y cất giọng.
Chưa kịp cho Trương Hoàng mở mồm, Bạch Quỷ Y đã phá lên cười đắc chí, như thể rất hoan hỉ:
– Đó là đừng xen vào chuyện của người khác. Bọn ta bảo giao người thì cứ giao, chớ hỏi nhiều.
“Uỳnh uỳnh”, hai tiếng nổ bất ngờ vang lên chát chúa, bụi cát bốc lên cao cuồn cuộn, Hắc Bạch Song Quỷ đột nhiên bị tấn công. Kẻ ra tay, không ai khác là Văn Lộc và Ánh Nguyệt. Không để cho hai tên ma đầu kịp trở tay, hai đứa trẻ đã xuất kiếm, đánh ra hai chiêu Ngũ Long Kiếm. Mười con rồng lao vút đến, tấn công hai ma đầu.
– Không được làm hại sư huynh, sư tỷ của ta.
Ánh Nguyệt thét lên đầy phẫn nộ.
Khói bụi tan dần, chỉ thấy hai ma đầu vẫn đứng sừng sững ở đó, y phục hơi lấm bụi cát. Phủi phủi đám bụi, Hắc Quỷ Y cười phá lên:
– Không ngờ trẻ con của Vân Tiêu Kiếm giờ lại lợi hại vậy, học được cả Ngũ Long Kiếm Pháp.
Bạch Quỷ Y ngước mắt lên ngọn cây, một bóng nhân ảnh mặc áo choàng đen kín từ đầu đến chân đã đứng trên đó từ bao giờ. Tay y cầm cây Sát Thần Hoành Tảo Côn, trên vai vắt vẻo con quạ một mắt. Y lặng lẽ quan sát từ nãy đến giờ mà Trương Hoàng và đám trẻ không hề hay biết. Con quạ đen kêu lên ba tiếng “Quạ quạ quạ” sởn gai ốc, Hắc Bạch Song Quỷ nghe thấy, khẽ gật đầu như thể đã nhận được mệnh lệnh gì đó. Ra lệnh xong, bóng nhân ảnh kia đột ngột biến mất không tăm tích, tựa như một ảo ảnh hiện ra rồi lại mất đi.
Hai tên buông tay, lệnh bài và đoản kiếm phóng vọt ra trước mặt, hai viên châu phát sáng vô cùng chói lọi, chuẩn bị công kích đám người của Vân Tiêu Kiếm.
Số từ: 3135