Đọc truyện Lạc Hồng Ký – Chương 53: Vân Tiêu đại đồ sát
Trấn Thanh Hương
Khắp trấn Thanh Hương người người đi lại đông đúc như trẩy hội. Từ khi nổ ra chiến tranh đến nay, nơi đây trở thành điểm lui tới an toàn của nhiều người. Lý do là bởi trấn này nằm ngay dưới chân Hoàng Ma Sơn, gần với Vân Tiêu Kiếm. Mà Vân Tiêu Kiếm từ khi lập phái đến nay, ác nhân, ma giáo đều không dám bén mảng lên vì sợ kiếm trận lừng lẫy đánh cho tan nát.
Trời đã gần trưa, một đoàn người lặng lẽ bước trên các con phố chính của trấn Thanh Hương. Đi đầu là Quỷ Đế. Nhưng ả đã ngụy trang bằng một chiếc áo choàng trùm kín đầu, khuôn mặt được che đi bởi một chiếc mạng trắng tinh.
Quỷ Đế dẫn đoàn người vào một tửu lầu lớn nhất trấn này. Bên trong đông đúc, ồn ào khiến cho ánh mắt của ả cau lại, rất khó chịu. Cảnh đạo sỹ lướt qua ả, tiến về phía lão chủ mặt đỏ găng như gấc chín, đang không ngừng chỉ tay, quát tháo đám phục vụ.
Cảnh đạo sỹ cất lời:
– Ông chủ à, chủ nhân của ta nghe danh tửu lầu của ông đã lâu, nay mới có dịp ghé qua. Chẳng ngờ là đúng lúc đông đúc. Không biết ông chủ có thể đuổi hết khách đi có được không?
Lão chủ to béo, đôi mắt híp tịt, quay ngoắt người nhìn tới Cảnh đạo sỹ, rít lên một tiếng:
– Con bà nhà…
Chữ “ngươi” chưa kịp thốt ra, trong tay đã thấy nằm gọn một cục vàng lớn. Lão chủ đôi mắt híp chợt mở to, biểu hiện quái dị vô cùng, vội ngoác miệng quát lên:
– Người đâu, đuổi hết đám khách này đi, hôm nay đóng cửa, chỉ tiếp đoàn của đại gia đây.
Tức thì đám phục vụ vội vàng đến bên các bàn, lùa hết thực khách ra ngoài đường. Chớp mắt, tửu lầu đã im ắng vô cùng.
Lão chủ đến bên Quỷ Đế, thái độ cung kính hết mực, cất lời đon đả:
– Quý nhân, các ngài dùng gì để tiểu nhân chuẩn bị.
Quỷ Đế liếc mắt, lập tức Cảnh đạo sỹ vỗ vai lão chủ nói:
– Chọn những món ngon nhất cho chủ nhân ta.
Lão chủ gật đầu như bổ củi, đoạn quay người chạy vào bếp thúc giục.
Lúc này bên ngoài quán, đoàn người chia làm mấy bàn. Chiếc bàn to lớn nhất tửu lầu dành cho Quỷ Đế, Vô Tình Quỷ và Cảnh đạo sỹ. Số còn lại chia nhau ngồi xung quanh.
Rượu thịt nhanh chóng được bày lên. Quỷ Đế chậm rãi thưởng thức rồi nhìn qua ô cửa sổ. Hoàng Ma Sơn từ xa ẩn hiện trong mây, sừng sững giữa trời đất.
– Ta lên Hoàng Ma Sơn chỉ e kiếm trận…
Vô Tình Quỷ nhấp một chén rượu, khuôn mặt che đi bằng mặt nạ sắt lạnh lẽo cất tiếng.
Quỷ Đế ánh mắt như hàn băng, vẫn nhìn về dãy Hoàng Ma Sơn mà nói:
– Với thân xác này thì cơ bản kiếm trận sẽ chỉ phát huy được một nửa.
Cảnh đạo sỹ gật gù:
– Thánh thượng nói đúng lắm. Thân xác này của thánh thượng vốn đã hấp thu được công năng của Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ, lại nắm rõ bí pháp Vân Tiêu Kiếm, việc một đường lên thẳng Thông Thiên Hoàng Ma dễ như trở bàn tay.
Quỷ Đế nhìn Cảnh đạo sỹ cười nói:
– Nếu không có ngươi thì ta không biết rằng bản thân có thể chống lại kiếm trận này.
Cảnh đạo sỹ nghe Quỷ Đế khen thì chắp tay mà cười mấy tiếng:
– Thánh thượng quá khen! Thánh thượng quá khen.
– Ăn uống nghỉ ngơi xong, đích thân ta sẽ lên triệt phá kiếm trận. Khi nào các ngươi thấy dấu hiệu, hãy cùng xông lên Vân Tiêu Kiếm. Hôm nay là ngày tàn của bọn chúng.
Quỷ Đế mục quang bắn ra sát ý ngùn ngụt, toàn thân không ngừng phả ra huyết khí bức nhân.
Phía bên trong, lão chủ quán ngó ra thấy thế, trong lòng run rẩy. Tên giúp việc bên cạnh, lí nhí hỏi:
– Lão đại, kia có phải ma giáo không, sao họ lại tỏa ra huyết khí kinh khủng vậy?
Lão chủ quán còn chưa kịp há mồm trả lời, chỉ nghe mấy tiếng “Phốc…phốc…”.
Xác hai người đổ rầm xuống sàn, trên trán găm lại một chiêc đũa đã cắm phân nửa vào trong.
Chính là chết vì đũa găm vào óc.
Kẻ ném, là Vô Tình Quỷ.
Đám người còn lại trong quán thấy chủ mình bỗng dưng lăn đùng ra chết thì cả kinh, tính chạy ra ngoài cầu cứu thì bỗng nhiên cảm thấy như có ai kéo lại, bóp nơi cổ, chỉ ú ớ mấy câu rồi hộc máu chết ngay. Xác đám người của tửu lầu được chồng đống giữa quán, vô cùng khủng khiếp.
Kẻ ra tay, vẫn lại là Vô Tình Quỷ.
Quỷ Đế khẽ liếc đống xác người, biểu hiện vẫn lạnh lẽo như thường. Chợt nhiên, cánh cửa tửu lầu mở ra, một nhân ảnh bước khẽ vào rồi vội vàng đóng cửa.
Nhân ảnh khoác trên người y phục của Vân Tiêu Kiếm, thấy đống xác người lù lù ở giữa thì giật mình lùi lại mấy bước.
Đám tay chân Quỷ Đế đột nhiên phát hiện người của Vân Tiêu Kiếm vô cớ xông vào thì đồng loạt đứng cả lên, pháp bảo chớp mắt phóng ra đợi lệnh.
Chỉ nghe một tiếng quát:
– Yên!
Đống pháp bảo kia hào quang đột nhiên lịm tắt, quắn quít hồi về trong túi của chủ nhân bọn chúng, giống hệt tình cảnh mấy con chó chui xuống chân chủ khi hoảng sợ.
Người vận y phục Vân Tiêu Kiếm kia hít một hơi, thở phào nhẹ nhõm. Khi nãy, đám cao thủ kia đồng loạt đánh tới, e rằng y đã trở thành quỷ dưới suối vàng rồi. May mắn là có Quỷ Đế kịp thời giải nguy.
Người này bước tới trươc mặt Quỷ Đế, quỳ xuống khấu đầu mấy cái rồi đứng lên, kéo ghế ngồi cạnh Cảnh đạo sỹ.
Cảnh đạo sỹ mỉm cười nhìn y đoạn nói:
– Sư đệ vẫn khỏe chứ?
Người kia đáp:
– Đa tạ sư huynh, nhờ ân điển của thánh thượng, đệ vẫn khỏe.
Vô Tình Quỷ nhíu mày nhìn gã đệ tử của Vân Tiêu Kiếm. Khuôn mặt này rất quen thuộc. Hình như hắn đã gặp ở đâu đó trước đây rồi. Lúc này, trong lòng Vô Tình Quỷ thốt nhiên tràn đến một sự lo lắng. Y nhìn Quỷ Đế rồi lại nhìn Cảnh đạo sỹ. Không ngờ vị trí của y trong lòng Quỷ Đế lại có ngày suy giảm đến vậy. Điều này khiến cho Vô Tình Quỷ dâng lên một cảm giác ghen ghét không ngừng.
Vô Tình Quỷ có loại cảm xúc này cũng đúng thôi. Đằng đẵng mấy trăm năm trời y ở bên cạnh hỗ trợ Quỷ Đế đánh đông dẹp bắc, uy thế vô cùng lớn lao. Thậm chí Quỷ Đế vẫn gọi y là huynh. Vậy mà trong chớp mắt, những chuyện quan trọng nhất thì y lại không được biết. Quả thực có nhiều sự đả kích.
Đang suy nghĩ mông lung chợt giọng nói của Quỷ Đế vang lên khiến Vô Tình Quỷ lập tức trở về trạng thái bình thường.
– Hiện nay trên Vân Tiêu Kiếm tình hình thế nào?
– Bẩm thánh thượng, lực lượng ở lại chỉ còn một phần ba. Những người khác đã kéo nhau đi trợ chiến Mai Thiếu Kỳ rồi.
Tên đệ tử Vân Tiêu Kiếm đáp.
Cái này là tên đệ tử nói hoàn toàn đúng. Bởi lần trước giao chiến cùng An Dương tại hồ Vạn Trùng, đích thân Quỷ Đế đã thấy Bạch Ưng chân nhân cùng mấy vị sư phụ và các đệ tử Vân Tiêu Kiếm. Nếu như vậy thì hiện giờ đám người đó đang tập trung bao vây Huyết thành cùng lão An Dương. Như vậy càng rảnh cho Quỷ Đế đánh thẳng lên Thông Thiên Hoàng Ma.
– Chuyện ta giao phó cho đệ làm đến đâu rồi?
Cảnh đạo sỹ liếc sang tên đệ tử Vân Tiêu Kiếm, hỏi.
– Đã tìm hiểu cặn kẽ, sư huynh quả thực cơ trí khiến cho đệ tử vô cùng ngưỡng mộ.
Tên đệ tử Vân Tiêu Kiếm buông lời khen tặng khiến cho khuôn mặt Cảnh đạo sỹ biểu hiện những sự tự đắc không ngừng. Duy chỉ có Vô Tình Quỷ là mục quang lạnh lẽo nhìn y. Hắn đang ghen. Vô cùng ghen.
– Mau nói cho thánh thượng nghe.
Cảnh đạo sỹ thúc.
– Bẩm thánh thượng, Vân Tiêu Bát Quái Kiếm đồ vận hành dựa trên nguyên lý của Tiên Thiên Bát Quái. Trong đó chủ công là ngọn chính Thông Thiên Hoàng Ma. Tám ngọn còn lại có chức năng hỗ trợ và cảnh báo. Ví dụ khi có bất cứ người nào mang tà khí xâm nhập, ở bất cứ phương vị nào của bát quái đồ cũng đều gửi tín hiệu về Thông Thiên Hoàng Ma để thi triển kiếm trận.
– Cách phá ra sao?
Quỷ Đế mắt sáng như sao, hỏi.
– Tại mỗi nhánh đều có một điện thờ, bên trong là linh thạch ngàn năm, biểu trưng cho các quẻ. Nếu phá đi những linh thạch này thì kiếm trận không thể thi triển hoặc có thì cũng hết sức yếu ớt.
– Tốt lắm, lão già Vân Tiêu chân nhân đưa ra kiếm trận chỉ dùng để trấn áp ma khí, người không mang ma khí vốn rất dễ dàng để hóa giải. Lần này coi như Vân Tiêu Kiếm đã đến hồi mạt vận.
Quỷ Đế cười nói.
– Nói thế không hoàn toàn đúng.
Bỗng dưng Vô Tình Quỷ xen vào.
– Huynh muốn nói gì?
Quỷ Đế quay sang nhìn Vô Tình Quỷ, thái độ lạ lẫm. Cảnh đạo sỹ dường như trên môi nở một nụ cười mỉa. Chỉ rất nhanh thôi nhưng Vô Tình Quỷ dường như thấy được. Máu trong người y như sôi lên sùng sục. Muốn một đao xẻ tên đạo sỹ làm đôi.
– Không, ta chỉ buột miệng thôi, không có gì.
Vô Tình Quỷ lắc đầu chẳng muốn nói thêm gì.
– Được rồi, ta mời ngươi một chén. Khi nào quỷ môn khai mở, đợi ta đột phá Vạn Quỷ Chú thì lúc đó sẽ cho ngươi nắm một tòa thành.
Quỷ Đế cười tươi ra lệnh rót rượu.
– Tạ ơn thánh thượng ân sủng.
Tên đệ tử Vân Tiêu Kiếm chắp tay vái một vái, đoạn nâng chén uống sạch.