Đọc truyện Lạc Hồng Ký – Chương 31: Thiên hạ chia 3
Hiện tại, thành Phong Hỏa, đại điện.
Mai Thiếu Kỳ ngồi trên ngôi cao, khuôn mặt đầy ưu tư, dường như thoáng chút sầu thảm. Phía dưới, đám mưu sỹ, tướng lĩnh trầm tư hết mực. Thiếu Kỳ thở dài, đánh mắt nhìn một lượt, đoạn đứng lên khẽ nói:
– Rốt cục không ai có ý kiến gì sao? Đợi Quỷ Đế đánh đến Phong Hỏa điện mới mở mồm sao?
Những tiếng xì xào khe khẽ lan ra phía dưới. Bầu không khí nặng nề bao trùm cả Phong Hỏa điện. Thiếu Kỳ dường như càng thêm phần tức giận. Những vệt chân chim trên khuôn mặt nhăn nhúm lại, trông hết sức đáng sợ.
Hơn một năm nay, binh lính Phong Hỏa thành giao chiến với Quỷ Đế, cố sức để đánh về thần Long Thành nhưng mười trận thì thua đến bảy. Cơ bản là Quỷ Đế còn bận dồn sức đánh với An Dương nên chẳng coi trọng lắm cánh quân của Mai Thiếu Kỳ, vẫn để ông ta có thời gian quấy phá.
Một lý do nữa khiến Quỷ Đế chưa dốc sức đánh Mai Thiếu Kỳ là phía Tây Nam, Trần Tử Sinh, thành chủ Ánh Nguyệt cũng thường xuyên phát binh quấy nhiễu. Mới hơn một tháng trước, y còn đem binh mã tiến sát đến thành Phong Hỏa. Nếu không nhờ chút may mắn, Mai Thiếu Kỳ đã mất kinh đô của mình vào tay hắn rồi. Nghĩ đến đây, Thiếu Kỳ không khỏi tức giận.
Năm xưa, khi ông ta tiến hành cuộc nổi loạn, binh chủng thiện chiến nhất là Lạc Điểu Quân tung hoành chém giết ở thành Thần Long, bị An Dương tiêu diệt một số lượng không nhỏ. Số còn lại, một nửa theo tên Triệu Tài chết tiệt, một nửa hy sinh tính mạng, giúp Thiếu Kỳ phá vây trở về thành Phong Hỏa. Binh lính của chủng quân này vẫn còn đóng quân tại thành Phong Hỏa nhưng với số lượng ít ỏi, lại chia nhau chiến đấu ở hai mặt trận khiến cho ưu thế không đạt được tối đa.
Cũng bởi trong suốt một khoảng thời gian, Thiếu Kỳ chỉ chăm lo phát triển Lạc Điểu Quân nên những binh chủng khác đều chẳng mấy tinh nhuệ nếu không muốn nói là kém cỏi. Lạc Điểu Quân vừa phải hỗ trợ đại quân tấn công lên phía Bắc, lại phải phòng thủ biên giới Tây Nam, giống như một tấm chăn nhỏ, kéo đầu thì hở chân mà đắp xuống chân thì hở đầu.
Trên đại điện, một trường im lặng đáng sợ bao trùm, ai ai cũng nem nép cúi mặt nhìn đất, càng khiến khuôn mặt của Thiếu Kỳ tức giận vô cùng. Thật là một đám ăn hại. Nhịn không nổi, ông ta gầm lên :
– Câm hết rồi sao ?
Đám mưu sỹ, tướng lãnh thấy thế, nhất tề quỳ mọp xuống, điệu bộ thê thảm vô cùng. Chợt, từ phía cửa chính, một nhân ảnh thấp thoáng đứng đó, phong thái tỏa ra là bậc tiên phong đạo cốt. Đạo bào xanh lam, nhè nhẹ bay trong gió, trường kiếm sau lưng khẽ rung lên, tỏa sáng.
Thiếu Kỳ nhíu mắt nhìn tới, đoạn mừng rỡ đứng phắt dậy, toan chạy tới thì trong chớp mắt, nhân ảnh không bước đi mà thoáng một cái đã đứng giữa đám mưu sỹ, tướng lãnh đang quỳ mọp xuống. Người này, chính là Bạch Ưng đạo trưởng, sư huynh của Mai Thiếu Kỳ.
– Đạo trưởng ! Bao nhiêu lâu rồi, hôm nay đạo trưởng lại có nhã hứng đến thăm ta ? – Thiếu Kỳ chợt chuyển trạng thái vui mừng thành giận dỗi, ngồi phịch xuống.
Biết Thiếu Kỳ còn giận chuyện lão bỏ về Vân Tiêu Kiếm mà không theo mình phất cờ làm phản, Bạch Ưng đạo trưởng khuôn mặt tỏ vẻ hối lỗi, chắp tay cung kính nói :
– Chuyện cũ đệ còn giận ta cũng phải. Là ta không đúng. Nhưng ta không thể nào nuốt trôi được việc tiếp tay cho ma giáo, lại còn đánh mất đứa cháu mà ta yêu quý nhất.
– Vậy hôm nay đạo trưởng tới Phong Hỏa thành là vì việc gì ? – Thiếu Kỳ khinh khỉnh hỏi.
– Hơn một năm nay, ta ở Hoàng Ma Sơn, không ngày nào là không theo dõi đến đệ. Chỉ là đệ giận quá mà đầu óc mụ mị, cứ thế này thì cơ nghiệp xây dựng bấy lâu nay sẽ thành công cốc – Bạch Ưng nói tiếp.
Thiếu Kỳ nghe vậy, biết huynh trưởng có ý hạ sơn giúp đỡ, những giận dỗi bỗng chốc tiên tán hết, ông ta vội bước tới, khẽ nói :
– Sư huynh có cao kiến gì ?
Bạch Ưng đưa mắt nhìn một lượt những người đang quỳ mọp xuống đất, Thiếu Kỳ hiểu ý, nói lớn :
– Các ngươi mau lui hết ra cho ta.
Tức thì đám mưu sỹ, tướng lãnh khẽ nhích lên, khom người đi giật lùi một lượt. Thoáng một cái, đại điện chỉ còn hai huynh đệ họ Mai. Thiếu Kỳ bước xuống, đỡ Bạch Ưng đạo trưởng ngồi xuống rồi vội vàng hỏi :
– Theo huynh thì ta phải làm sao ?
– Đệ đã biết Quỷ Đế phát hai mươi vạn binh mã do Vô Tình Quỷ thống lãnh đi đánh Huyết thành chưa ? – Bạch Ưng đạo trưởng nghi vấn.
– Đệ chưa biết. – Mai Thiếu Kỳ khuôn mặt ngạc nhiên, lắc đầu trả lời.
– Vô Tình Quỷ dùng khổ nhục kế nướng hai vạn quân, lại cho cảm tử quân đóng giả mình để An Văn Thắng mắc mưu, mở cửa thành truy kích, chẳng ngờ khi y sắp giết được thành chủ Huyết thành thì có người ra tay cứu. – Bạch Ưng đạo trưởng kể.
– Ai cứu y ? – Thiếu Kỳ sốt ruột.
– Là Phùng Tiểu Linh, Đinh Bá Toàn và Thái Bảo. – Bạch Ưng đạo trưởng trả lời.
– Thái Bảo ? An Dương không giết nó sao ? – Khuôn mặt Thiếu Kỳ trắng như tờ giấy.
– Không ! Hắn ta có vẻ đã thu phục được thằng nhóc này về dưới trướng. Chắc hẳn năm xưa nhìn thấy nó đánh với Qủy Đế và Vô Tình Quỷ nên trong lòng đã ngưỡng mộ rồi. – Bạch Ưng đạo trưởng thở dài nói.
– Giờ trong tay An Dương có thêm chiến tướng, thế lực có thể nói là cân bằng với Quỷ Đế. – Thiếu Kỳ vô thức nói ra.
– Đúng vậy ! Đây là lúc đệ cần phải lấy lại vị thế của mình. Tránh để những ý nghĩ cá nhân chi phối, sẽ không đưa ra được những quyết sách đúng đắn. – Bạch Ưng lắc đầu.
– Ý huynh là ? – Thiếu Kỳ nhíu mắt hỏi.
– Trước sau gì Quỷ Đế cũng sẽ điều động thêm binh mã tiến đánh Huyết thành và Vạn Trùng Hồ. Chiến trường phương bắc chỉ có thủ, không có công. Đệ có thể rảnh tay, dồn sức tiêu diệt Trần Tử Sinh. – Bạch Ưng đạo trưởng mắt sáng lên, nói nhanh.
Thiếu Kỳ chau mày suy nghĩ. Chợt khuôn mặt dãn ra, rồi ông ta thở dài, chầm chậm trách mình :
– Là đệ nôn nóng, muốn trả thù cho Mai nhi mà dồn lực đánh Quỷ Đế, đến nỗi hở sườn khiến cho lão tặc Tử Sinh chết tiệt kia diễu võ dương oai. May có huynh chỉ điểm cho, không thì chẳng biết cứ mắc lầy như thế đến bao giờ nữa.
– Trần Tử Sinh là tên cơ hội, hèn nhát. Vùng đất y cai quản vốn rất trù phú lại có khả năng phòng thủ rất lớn nhưng lại không biết phát huy. Nếu đệ chiếm được nó, thì sẽ trở thành một thế lực ngang bằng với An Dương và Quỷ Đế, tạo nên thế chân vạc vững chắc. – Bạch Ưng đạo trưởng khẳng định.
– Được ! Vậy đệ sẽ sai người chuẩn bị tất cả. Chúng ta sẽ đánh Trần Tử Sinh trước, đoạt lấy vùng đất màu mỡ này làm bàn đạp. Quỷ Đế tạm thời gác lại đã. – Thiếu Kỳ đứng phắt dậy, cất giọng chắc nịch.
Chợt, nghĩ đến một điều gì đó, Thiếu Kỳ nhẹ giọng hỏi :
– Chuyện Vân Tiêu Kiếm sao rồi huynh ?
Bạch Ưng đạo trưởng lắc đầu nói :
– Những người bỏ đi thì đã bỏ đi, những người ở lại đều là một lòng vì mình, dù chết cũng không ân hận. Ta đã làm việc có lỗi với sư tổ rồi.
Thiếu Kỳ nhìn huynh trưởng, trong lòng chẳng biết nói gì. Ông ta biết, Bạch Ưng đạo trưởng là người rất trọng tình nghĩa máu mủ, dù có phải đánh đổi bằng giá nào, ông ta cũng sẽ làm, miễn là đảm bảo được bình an cho ruột thịt.
Vốn Mai Thiếu Kỳ đã nuôi giấc mộng trở thành hoàng đế từ rất lâu, ông ta chỉ chia sẻ với Bạch Ưng đạo trưởng và về sau là Triệu Tài, một tâm phúc rất tin tưởng. Bạch Ưng nhiều lần can ngăn, không đồng ý nhưng thấy quyết tâm của em trai, người anh này đành phải cắn răng mà theo. Chính sách tiêu diệt ác ma vốn là do Bạch Ưng nghĩ ra và tham mưu cho An Dương. Lão muốn khắp trong thiên hạ sẽ hận tên hoàng đế đến tận xương tủy, đến lúc đó, việc làm phản của Mai Thiếu Kỳ sẽ dễ như trở bàn tay. Nhưng chẳng ngờ, mọi chuyện lại vượt ngoài tính toán của cả hai bởi Quỷ Đế hồi sinh.
Mai Thiếu Kỳ biết An Dương rất nghi ngờ ông ta bởi nhân tài cứ nườm nượp đổ về thành Phong Hỏa. Nhưng thời cơ phát binh chưa tới, Mai Thiếu Kỳ đành nằm im chờ đợi. Dịp Lạc Hồng đại hội, Mai Thiếu Kỳ vốn có ý định đẩy nhanh quá trình bằng cách bất ngờ tập kích An Dương, giết chết hắn. Nhưng khi nghe Mai nhi nói đồng ý với hôn sự với Văn Thành, Thiếu Kỳ vội vàng sai Triệu Tài dừng việc hành thích. Chẳng ngờ Triệu Tài lại là Vô Tình Quỷ. Đúng là ý trời trêu người. Trong một khoảnh khắc, Mai Thiếu Kỳ mất cả con gái, lại hỏng cả đại sự, nếu là người bình thường, chắc hẳn đã phát điên mất rồi.
Thành Ánh Nguyệt phủ một màu tang tóc đến ghê người. Từ phía cổng thành, một đoàn binh mã lặng lẽ tiến vào.
Những binh sỹ lê từng bước nặng nề, trên người vô số thương tích. Những người bị nặng hơn, nằm chen nhau trên những chiếc thùng xe được được kéo bởi ngựa, lừa. Đoàn xe lọc cọc lăn bánh, thỉnh thoảng lại nẩy nhẹ lên khiến họ tỏ ra khá đau đớn. Một vài người chốc chốc lại rống lên khóc lóc, khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi tột cùng.
Trần Tử Sinh vận hoàng y dành cho bậc đế vương, đứng trên lầu thành, nhìn xuống đoàn binh mã, khuôn mặt lộ một vẻ lo lắng không thôi, hai bàn tay ông ta nắm chặt lại, lộ những đường gân xanh lè. Hơn ba vạn quân đóng tại phòng tuyến phía nam sông Thiên Giang, pháo đài phòng thủ quan trọng nhất của ông ta trong cuộc chiến với Mai Thiếu Kỳ đã bị đập tan. Khuôn mặt dữ tợn của con rồng thêu trên hoàng bào, dường như chẳng còn chút oai phong nào, thay vào đó là vẻ thê lương không chịu được.
Người dân đứng ở hai bên đường, lặng lẽ dõi theo đoàn người chầm chậm tiến vào. Một vài người xì xào điều gì đó. Bọn họ, người ủng hộ Trần Tử Sinh thì lo lắng, kẻ ghét bỏ thì hả hê trong lòng nhưng đều không thể hiện ra mặt, chỉ giữ một bộ dạng lạnh lùng.
– Phụ hoàng! – Đằng sau, một nam tử độ hai mươi tuổi, mi thanh mục túc, dáng vẻ phong lưu khẽ gọi. Đây là Trần Tử Minh, con trai trưởng của ông ta.
– Phòng tuyến đã bị phá, chẳng mấy chốc Thiếu Kỳ sẽ đánh thẳng đến đây. – Tử Sinh thở dài nói.
– Phụ hoàng! Hãy để con ra trận. – Tử Minh quỳ xuống nói.
Tử Sinh cúi xuống nhìn con, rưng rưng nói:
– Ta chỉ có mỗi mình con, sao có thể làm vậy được.
– Bao năm nay phụ hoàng cho con học binh pháp, tu luyện thánh đạo há chẳng phải vô ích sao? Đây là dịp tốt để con áp dụng được những điều đã được dạy dỗ. Xin phụ hoàng cấp binh mã cho con để chặn đứng đại quân của Mai Thiếu Kỳ. – Tử Minh không chút nao núng, mở miệng nói.
– Vậy cha con ta sẽ cùng quyết một trận sống chết với lão tặc Mai Thiếu Kỳ. – Tử Sinh ánh mắt chứa đầy khí phách, nhìn xuống con trai.
Tử Minh không nói gì, khẽ cúi đầu tuân mệnh, trong lòng tràn lên những hy vọng lớn lao về bản thân.
***
Thành Thần Long – Đại điện
Quỷ Đế ngồi trên ngôi cao, ánh mắt sắc như dao, nhìn xuống phía dưới. Phong thái Quỷ Đế tỏa ra muôn phần tà ác. Dường như không còn một bóng dáng của Song Mai ở con người này.
– Vì sao trẫm phải phát binh cứu Trần Tử Sinh ? – Quỷ Đế lanh lảnh cất tiếng, vang vọng khắp đại điện. Tiếng trong như chuông nhưng hàm chứa tà khí cực thịnh.
Bên dưới, một sứ giả đang quỳ mọp xuống, xung quanh bá quan văn võ thỉnh thoảng khẽ quay sang liếc y, thái độ có thể nói là khinh bỉ.
Sứ giả không ngẩng đầu, giọng run run :
– Bẩm ! Nếu hoàng thượng không phát binh trợ giúp, thành Ánh Nguyệt sẽ nguy mất. Vùng phía Nam sẽ rơi vào tay Mai Thiếu Kỳ.
Quỷ Đế nhếch mép, cười phá lên :
– Ở đây có vị nào đồng ý để trẫm phái binh mã trợ giúp Trần Tử Sinh hay không ?
Phía dưới, một trường lao xao phát ra, bá quan văn võ nhìn nhau một lượt, trao đổi qua lại, chợt một vị bước ra, cung kính vái lạy rồi nói :
– Muôn tâu thánh thượng ! Trần Tử Sinh là kẻ tráo trở lật lọng và cơ hội, vốn không thể tin được. Nay Mai Thiếu Kỳ phát binh đánh y, đây là cơ hội tốt để chúa thượng dồn toàn lực tấn công lão tặc An Dương mà không lo sợ Thiếu Kỳ gây hấn. Theo thần, thánh thượng không nên phát binh.
Quỷ Đế gật gù, phong thái tỏa ra mười phần xinh đẹp, đôi mắt khẽ rung lên một chút phong tình, đoạn nói lớn :
– Ngươi đã nghe chưa ?
Sứ giả dập đầu ba cái, vẫn không ngẩng lên, nói tiếp :
– Xin hoàng thượng suy nghĩ lại. Nếu Thiếu Kỳ chiếm được phía Nam, y sẽ có cơ hội để xây dựng được một lực lượng ngang ngửa với triều đình của người. Việc này không thể diễn ra được.
– Không thể ? – Quỷ Đế quắc mắt nhìn xuống. Cái nhìn lạnh lẽo, đầy chết chóc khiến cho văn võ bá quan cũng phải khiếp sợ.
Sứ giả tuy không ngẩng mặt nhìn nhưng lại run lập cập. Sát khí Quỷ Đế phóng ra, khiến y tựa như chuột bị rắn thôi miên vậy. Chầm chậm, Quỷ Đế đứng dậy, bước từng bước xuống phía dưới. Tức thì toàn bộ bá quan văn võ đều quỳ mọp xuống.
Ả tiến đến gần sử giả, mỗi bước đều nhẹ nhàng như đi trên mặt nước nhưng người ta cũng cảm nhận được sự kinh hoàng đang phát ra từ phía những người đang quỳ kia.
Cách sứ giả vài bước, Quỷ Đế dừng lại, vươn bàn tay trắng trẻo, nõn nà ra phía trước. Sứ giả tựa như có một thế lực siêu hình, từ từ nâng y lên, lơ lửng giữa không trung. Mặt y trắng bệch như tờ giấy, định mở mồm van xin nhưng không nói thành lời.
Chợt, toàn thân y như bị bơm căng, cứ phình lên to dần. Nét mặt của y cực kỳ hoảng loạn, đôi mắt lồi ra, tựa như muốn rơi ra ngoài.
Bụp…Một tiếng nổ lớn, cả thân hình sứ giả căng lên như quả bóng rồi tung thành hàng trăm mảnh bầy nhầy, vương vãi khắp trong không gian, rơi lộp bộp xuống những vị quan đang quỳ mọp. Trước không trung, xuất hiện một quả cầu sáng chói, lung linh, dường như là tu vi của gã sứ giả.
Quỷ Đế nhếch mép, vươn tay tóm lấy quả cầu đoạn nhét vào mồm. Toàn thân ả khẽ sáng lên rồi trở lại bình thường. Vụt một cái, Quỷ Đế như một ảo ảnh tan biến, đã đường hoàng ngồi trên ngôi cao. Ả cười khẩy nói :
– Tên Trần Tử Sinh phái một kẻ tu vi chẳng ra gì đến cầu viện ta. Hắn coi khinh ta quá.
Từ dưới điện, một người chầm chậm đứng lên, chắp tay nói :
– Thánh thượng ! Tên sứ giả của Trần Tử Sinh nói không phải không có lý. Nếu để Mai Thiếu Kỳ chiếm được phía Nam, y sẽ tập hợp được một lực lượng không thể coi thường.
– Giữa Mai Thiếu Kỳ và An Dương, theo ngươi nên tiêu diệt bên nào trước ? – Quỷ Đế hỏi.
Viên đại thần thoáng nghĩ, rồi khẽ cúi đầu :
– Là An Dương thưa thánh thượng.
– Đúng ! Thế lực của An Dương rất mạnh, năm xưa ta chưa thể tiêu diệt được hắn là một điều đáng tiếc. Trong vòng vài năm nữa, Mai Thiếu Kỳ cho dù có diệt được Trần Tử Sinh thì vẫn không thể đủ lực để có thể cầm cự được với ta. Nhưng nếu sơ sểnh An Dương, lão sẽ đánh đến tận thành Thần Long này. – Quỷ Đế thét lên khiến đại điện dường như muốn rung chuyển.
Viên đại thần nghe vậy, vội vàng quỳ xuống, thái độ khúm núm, căng tai lắng nghe.
– Nếu cứ để tình hình như một năm qua, cứ đánh qua đánh lại thì chẳng biết khi nào mới có thể thống nhất Lạc Hồng. Nay Mai Thiếu Kỳ đột nhiên thu quân để Nam tiến, trẫm có thể rảnh tay để tiêu diệt An Dương. Đó chẳng phải điều tốt sao ? – Quỷ Đế quét ánh mắt tà ác xuống một lượt.
– Thánh thượng anh minh. – Bá quan văn võ đồng thanh hô lớn.
Phía Nam sông Thiên Giang, cách thành Ánh Nguyệt 100 dặm về phía Đông Bắc.
Oác…oác…Tiếng Lạc Điểu vang vọng trên tầng không. Một tốp mười mấy Lạc Điểu Quân xếp thành hàng, bay lượn trên cao, bao quát cả một vùng rộng lớn.
Phía dưới, hàng ngàn lều chiến, doanh trại được dựng lên, bố phòng rất cẩn mật. Nhìn từ trên cao, tựa như một cánh đồng đầy nấm. Đại quân của Mai Thiếu Kỳ sau khi vượt sông Thiên Giang đã liên tục đánh chiếm làng mạc, thôn trấn và công trình phòng thủ nằm sâu trong lãnh thổ của Trần Tử Sinh.
Trên lưng Lạc Điểu, một chiến sỹ phóng tầm mắt ra xa, phía Đại Đông Hải. Một vùng xanh biếc trải dài, lấm tấm hàng ngàn chấm đen. Đó là những chiến thuyền của thành Phong Hỏa. Mai Thiếu Kỳ quyết tâm lần chinh phạt này phải tiêu diệt được Trần Tử Sinh nên đã phát tám vạn binh mã, chia hai đường thủy bộ cùng tấn công thành Ánh Nguyệt.
Phía bên trong doanh trại, người ta thấp thoáng thấy những đệ tử Vân Tiêu Kiếm, vai đeo tiên kiếm, khí khái phi phàm đang đi lại tới lui. Người thống lãnh đám đệ tử Vân Tiêu Kiếm gia nhập cùng Mai Thiếu Kỳ chinh phạt phương Nam không ai khác chính là Bạch Ưng đạo trưởng. Mọi việc tại Vân Tiêu Kiếm giờ ông ta giao lại cho Cẩm Y đạo nhân quản lý còn bản thân dẫn hàng trăm đệ tử ưu tú nhất hạ sơn.
Bên trong soái trướng, Mai Thiếu Kỳ giáp trụ sáng bóng, khuôn mặt tập trung, đang nghe mấy vị mưu sỹ bày kế. Ánh mắt ông ta tập trung nhìn lên bản đồ. Mưu sỹ tên Trịnh Dũng, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt chữ điền đang thao thao bất tuyệt :
– Theo tin tức thám báo thì Trần Tử Sinh đã phái con trai y là Trần Tử Minh thống lãnh ba vạn quân lập phòng tuyến tại Quỷ Môn Quan. Nơi đây địa hình hung hiểm, thủ dễ, công khó. Chúng định quyết một trận sống mái với chúng ta tại đây.
– Vậy là chúng còn cách chúng ta năm mươi dặm. – Thiếu Kỳ nhìn bản đồ rồi nói.
– Đúng vậy thưa chúa thượng ! Đại binh của chúng ta chia làm hai đường thủy bộ. Thủy Sư Đề Đốc Phạm Tùng cùng một vạn quân và hơn một ngàn chiến thuyền trong ngày hôm qua đã vượt qua phòng tuyến duyên hải, chỉ nay mai là sẽ ngược dòng Hồng Giang, uy hiếp thành Ánh Nguyệt.
– Trần Tử Minh là người ra sao ? – Bạch Ưng đạo trưởng ngồi trong góc soái trướng, chăm chú nhìn Trịnh Dũng.
– Tại hạ cũng không rõ hắn ta khả năng ra sao, chỉ biết là con trai trưởng của Trần Tử Sinh. Năm nay khoảng hơn hai mươi tuổi – Trịnh Dũng lắc đầu nói.
– Trẻ như vậy, không có kinh nghiệm trận mạc đã thống lãnh một nửa quân số của thành Ánh Nguyệt, chẳng biết lão tặc Tử Sinh đang muốn gì nữa. – Mai Thiếu Kỳ đăm chiêu.
– Lực lượng thủy binh của thành Ánh Nguyệt có động tĩnh gì không ? Theo ta biết thì Phạm Tùng vượt phòng tuyến duyên hải, chỉ đụng độ với một lực lượng nhỏ, chưa thấy chủ lực hải quân của Trần Tử Sinh. – Bạch Ưng đạo trưởng nói tiếp.
Mai Thiếu Kỳ nhìn bản đồ một chặp, chắp tay sau lưng đi đi lại lại một hồi rồi quay ra truyền lệnh :
– Tên nhóc này muốn dụ ta quyết một trận sống mái ở Quỷ Môn Quan. Được, để ta cho cha con ngươi thấy sức mạnh của Lạc Điểu Quân. Tất cả nghe đây, sớm mai giờ mão, Hoàng Vĩnh đem hai vạn tiền quân tiến về Quỷ Môn Quan, ta sẽ thống lãnh Lạc Điểu Quân đi sau. Lệnh cho Phạm Tùng lập tức không tiến vào Hồng Giang nữa mà bí mật đem 5000 quân ngược lên phía bắc, tập kích sau lưng Tử Minh. Số thủy binh còn lại, neo đậu ngoài cửa biển, chỉ được phòng thủ, không được truy kích nếu có quân địch.
Đám mưu sỹ, tướng lãnh lập tức cúi đầu nhận lệnh rồi chia nhau đi chuẩn bị. Trong lều còn lại hai anh em họ Mai. Bạch Ưng đạo trưởng với tay lấy chén trà, nhấp một ngụm rồi từ tốn đứng lên, khuôn mặt tỏ ra hài lòng, nói :
– Xem ra đệ đã bình tĩnh suy xét mọi việc rất cẩn trọng rồi. Ta rất an tâm.
Mai Thiếu Kỳ cười nói :
– Trần Tử Sinh vốn mạnh về thủy chiến, lần này đệ chỉ đem có một vạn hải quân tiến đánh nhưng rất thuận lợi. Xem ra lão tặc định phục kích dọc Hồng Giang nhằm tiêu diệt thủy quân trước. Quỷ Môn Quan là nơi công khó, thủ dễ, y nghĩ rằng chủ lực của ta sẽ bị chôn chân tại đây một thời gian dài. Sau đó y sẽ dùng thủy binh, hành quân dọc duyên hải, ngược về sông Thiên Giang, tạo thành thế gọng kìm, kẹp đệ ở giữa.
– Nay đệ dùng thủy binh đổ bộ, bí mật thọc sau lưng con trai y, kế hoạch của Tử Sinh đã sớm bị nhìn ra rồi. – Bạch Ưng đạo trưởng cười nói.
Mai Thiếu Kỳ cười lên ha hả, đoạn bước tới mở một vò rượu, rót ra hai bát, đưa cho Bạch Ưng đạo trưởng rồi nói :
– Để đệ tóm sống thằng ranh con Tử Sinh, xem mặt cha hắn ra sao.
***
Hừng đông rực lên một màu đỏ như máu. Vầng mặt trời từ từ nhô lên khỏi mặt biển. Quỷ Môn Quan bao phủ bởi một màn sương mù nhờ nhờ. Nơi đây trập trùng những ngọn núi cao, vài con đường loằn ngoằn xiên ngang, rẽ dọc tựa như một mê cung huyền bí. Từ phía xa, rầm rầm tiếng bước chân di chuyển, bụi khói cuộn lên mù mịt. Tiếng trống trận thúc giục cùng tiếng hô giậy đất. Hai vạn binh mã của Mai Thiếu Kỳ do tiên phong đại tướng Hoàng Vĩnh thống lãnh đã áp sát Quỷ Môn Quan.
Những ngọn núi ở Quỷ Môn Quan ken đặc với nhau, trải dài ngút ngàn bỗng cũng rùng rùng chuyển động. Trên những ngọn núi, cờ xí được vẫy lên phấp phới, tiếng binh sỹ hò reo như muốn lở đất. Một hệ thống phòng thủ vững chắc trong mấy ngày đã được bố trí xung quanh Quỷ Môn Quan.
Trên một tảng đá lớn, bằng phẳng, Tử Minh vận giáp trụ đen bóng, trên tay cầm thanh đại đao to bản có gắn một viên châu màu nâu. Y phóng mắt nhìn về phía đại quân của Mai Thiếu Kỳ, thái độ vô cùng tập trung.
Phía dưới chân núi, từng tốp binh sỹ hàng ngàn người, giáp trụ, khí giới loang loáng, sẵn sàng nhận lệnh.
Hoàng Vĩnh khi còn cách trận địa của Tử Minh khoảng hai dặm thì ra lệnh dừng binh. Hai vạn quân sỹ ùn ùn dàn trận, kín đặc cả một dải đất rộng lớn. Tiếng trống dồn dập, tiếng khổng tượng tru rống khiến sỹ khí tăng thêm mấy phần.
Trên một roi đất cao, khá bằng phẳng, mười mấy con Hỏa Kỳ Lân, ánh mắt hung dữ, hơi thở phì phò đầy lửa sắp thành một hàng chỉnh tề. Bên cạnh chúng, là những chiếc xe bắn đá to lớn. Đám binh sỹ nhanh chóng bê từng tảng đá lớn, được bọc phía ngoài là những búi cỏ dày đặc đặt lên máy bắn đá.
Hoàng Vĩnh nhìn một lượt trận địa, im lặng chờ đợi. Phía xa, Tử Minh cũng hết sức cẩn trọng. Một giọt mồ hôi khẽ chảy xuống.
Ngước mắt nhìn lên mặt trời, đã đến giờ Thìn, Hoàng Vĩnh phá vỡ sự im lặng bằng một cái phất tay.
Đồng loạt những tiếng gầm rống khủng khiếp của Hỏa Kỳ Lân vang lên, những luồng lửa phụt ra từ họng đám quái thú cuộn lấy những viên đá to lớn vừa được bắn đi từ máy bắn đá.
Hàng chục viên đá khổng lồ, tựa như lưu tinh ầm ầm phóng về phía trận địa của Tử Minh, vạch lên không trung những cột lửa ngùn ngụt.
Ùng…ùng…ùng…Những ngọn núi nơi đại binh của Tử Minh đang ẩn nấp bốc cháy ngùn ngụt kèm theo những tiếng nổ rền vang. Tiếng kêu la, hò hét vang lên thảm khốc. Phụt…phụt…phụt….Lại hàng loạt những viên đá bốc cháy ầm ầm phóng lên. Loại máy bắn đá dùng lửa của Hỏa Kỳ Lân có thể thiêu đốt những thứ rắn chắc nhất. Sản phẩm này, chính là một sáng kiến của Mai Thiếu Kỳ dùng để công thành Thần Long khi còn theo An Dương đại đế.
Lửa phóng ra từ Hỏa Kỳ Lân, được máy bắn đá mang đi xa hơn, kết hợp với sức công phá khi chạm đất sẽ tạo thành những quả bom thực sự, khiến đối thủ hoảng loạn tựa như bị lưu tinh trên trời tấn công. Mai Thiếu Kỳ gọi đó là Lưu Tinh Thiên Ngoại Trận.
Phía bên Tử Minh, những ngọn núi ầm ầm bốc cháy, lan ra nhanh chóng. Đám quân sỹ, kẻ thì cháy phừng phừng, hoảng hốt chạy loạn, người thì tìm đủ mọi cách để dập tắt những đám cháy đang lan ra. Nhưng lửa của Hỏa Kỳ Lân đâu phải lửa thường, bởi thế dập chúng là điều hết sức khó khăn.
Tử Minh khuôn mặt tức giận, hét vang ra hiệu.
Những tiếng xé gió của mũi tên rít lên man rợ. Hàng ngàn chấm đen, ken đặc lại với nhau phủ lên nền trời, từ những ngọn núi ở Quỷ Môn Quan phóng tới phía đại quân của Hoàng Vĩnh.
Rào rào…beng beng…Một trận mưa tên trút xuống đầu đội hình quân tiên phong của Mai Thiếu Kỳ. Bóng người ngã xuống rào rào, tiếng người la hét đau đớn. Số còn lại dùng khiên đỡ được, tạo thành những tiếng như hạt mưa đập vào mái hiên.
Từ phía Quỷ Môn Quan, một tốp kỵ binh đông đến hàng trăm người, giáp trụ gọn nhẹ, vung đao chạy tới, hò hét như sấm. Dẫn đầu là một vị tướng uy dũng. Y cưỡi một con chiến mã đen tuyền, trên tay là một cây trường thương to lớn. Vừa thúc ngựa, y vừa hét lớn :
– Kẻ nào dám ra đánh với ta ?
Hoàng Vĩnh đưa mắt nhìn một lượt tướng sỹ. Chợt từ trong hàng, một bóng trắng lao vút ra như ánh chớp. Một tùy tướng cưỡi trên một con báo trắng rất to, vận bạch giáp, tay cầm một thiết chùy có cán dài, vung lên vun vút, miệng hô lớn :
– Có Phi Báo ta đây !Choang…Chiến tướng phía Tử Minh đâm một thương về phía đối thủ, lập tức Phi Báo dâng chùy lên, gạt ra. Cả hai vọt qua nhau một đoạn vội vòng lại. Phi Báo trừng mắt quát :
– Mau nói danh tính, bản tướng không muốn giết kẻ vô danh.
– Bản tướng Trương Phúc Hoàng, hân hạnh được lấy đầu Phi Báo nhà ngươi. – Phúc Hoàng cười khẩy, múa tít cây thương tạo nên những tiếng u u ghê người.
– Thùng rỗng kêu to. – Phi Báo mặt đỏ găng, cũng vung chùy, thúc báo trắng đánh tới.
Những tiếng va chạm binh khí choang choang vang lên, hai vị tướng quần nhau một hồi bất phân thắng bại. Chợt Phúc Hoàng giả thua, quay ngựa bỏ chạy. Phi Báo trúng kế, thúc báo trắng đuổi giết, miệng gào thét chửi bới liên hồi.
Hắc mã của Phúc Hoàng thốt nhiên dừng lại, chồm hẳn hai chân trước lên. Phúc Hoàng thấy thế xoay người về sau thật nhanh, ra một thương như chớp giật, thoáng một cái mũi thương vạch lên không khí một đường.
Phi Báo đang đà đuổi giết, cơ bản không thể chống đỡ nổi. Cây chùy không kịp dâng lên phòng thủ, chỉ á lên một tiếng, thân hình như bị nhấc khỏi báo trắng, lơ lửng giữa không trung.
Mũi thương xuyên qua người Phi Báo, nhấc y khỏi thú cưỡi. Phúc Hoàng ghìm ngựa, cán thương kẹp mạnh vào nách, nhấc bổng thân mình Phi Báo lên cao, ánh mắt đầy thỏa mãn giết chóc. Từ phía Quỷ Môn Quan, tiếng hò như sấm giậy vang lên ầm ầm.
Vứt xác đối thủ đánh phịch một cái xuống đất, Phúc Hoàng liếc mắt về phía quân địch, nhếch mép cười :
– Còn vị nào muốn chết dưới tay ta ?
Một trường không khí im lặng bao trùm, Phi Báo là chiến tướng giỏi nhất dưới trướng Hoàng Vĩnh. Ông ta đã tử trận, xem ra chẳng còn ai dám đương đầu với Phúc Hoàng cả. Sĩ khí bên phía đại quân của Hoàng Vĩnh chợt thuyên giảm đi mấy phần. Tiên phong tướng quân Hoàng Vĩnh nhìn Phúc Hoàng với ánh mắt tức giận vô cùng.
Chợt, trời như tối sầm lại xung quanh Phúc Hoàng, một tiếng oác rách màng nhĩ vang lên. Phúc Hoàng theo phản xạ thụp mạnh người xuống, một bóng người vụt qua kèm theo gió lốc vù vù. Chiến mã hoảng hốt hí lên man rợ, quay đầu chạy về phía Quỷ Môn Quan.
Phúc Hoàng định thần lại, ghìm ngựa, đưa mắt nhìn lên, chợt khuôn mặt trắng như tờ giấy. Trên trời, một bóng Lạc Điểu Quân lao xuống như một mũi tên. Lạc điểu vươn móng sắc nhọn, nhắm hướng Phúc Hoàng xông xuống.
Chiến tướng của Tử Minh cũng đâu phải dạng vừa, y hét lên một tiếng, dồn sức phóng mạnh cây thương lên phía Lạc Điểu Quân. Lạc điểu khẽ động, nghiêng mình né được, cây thương vọt qua tức thì có một bàn tay vươn ra nắm chặt lấy nó. Người cưỡi trên lạc điểu xoay mạnh cổ tay, tức thì cây thương chĩa mũi xuống dưới.
Vút…phập…hí..í…Chiến mã chồm lên rồi đổ vật xuống đất. Bóng lạc điểu lượn xuống nhanh như điện xẹt rồi uốn mình bay lên. Dưới đất, cây thương găm xuyên qua Phúc Hoàng và chiến mã sâu xuống đất ngập cán.
Bóng lạc điều lấy lại vị trí, quay đầu về phía Quỷ Môn Quan, sau lưng một đoàn lạc điều vài trăm con bập bềnh xếp thành một hàng. Chiến sỹ cưỡi lạc điểu vừa ra tay với Phúc Hoàng ánh mắt tựa ác thần thượng cổ, chằm chặp nhìn đám kỵ sỹ đối phương trước mặt. Đám kỵ sỹ, không ai bảo ai, nhất tề quay ngựa chạy về phía Quỷ Môn Quan.
Oác…oác….đoàn lạc điểu như không để đối phương chạy thoát, tung cánh xà xuống, vươn móng quắp cả người và ngựa, bốc lên không trung, đoạn xé thành mấy mảnh, thả rơi lả tả xuống đất.
Tiêu diệt xong, Lạc Điểu Quân lại tụ về thành một đội hình, hiên ngang đứng giữa trận tiền, khí khái tỏa ra hung dữ vô cùng.
Tử Minh mặt trắng như tờ giấy, chỉ đứng nhìn đội kỵ sỹ của mình trong chớp mắt bị xé xác. Chợt y nhận ra, bên cạnh Hoàng Vĩnh, một nhân ảnh đang đứng đó, dáng vẻ uy vũ vô song. Chính là Mai Thiếu Kỳ.
Mai Thiếu Kỳ nhíu mắt nhìn một lượt, đoạn phẩy tay một cái, hàng chục viên đá lớn, bốc cháy ngùn ngụt ầm ầm phóng tới. Những tiếng nổ rền vang kèm theo những cột lửa phừng phừng bốc cháy từ phía Quỷ Môn Quan.
Bên Tử Minh, tuy bị tấn công nặng nề nhưng cũng đáp trả lại bằng những trận mưa tên rào rào. Hai bên tấn công qua lại một hồi, thương vong không ít.
Mai Thiếu Kỳ chợt ra hiệu, Hỏa Kỳ Lân và đội thạch xa dừng công kích. Từ đằng sau, những tiếng tru rống inh tai vang lên. Hàng trăm con khổng tượng, ngà dài hàng trượng, cao lớn lạ thường ầm ầm tiến lên. Khổng tượng bọc giáp sáng lóa, trên lưng cõng một chiếc hộp bằng sắt to, hở một mặt. Thoáng một cái, đám Hỏa Kỳ Lân đã phóng lên lưng khổng tượng, chui vào những chiếc hộp bằng sắt đó, thò đầu ra phía lỗ hổng.
Phía dưới chân khổng tượng, hàng ngàn binh lính giáo mác sáng lòa, dâng khiên tiến lên theo nhịp dồn dập.
Tử Minh thét lớn :
– Tất cả phòng thủ.
Lập tức các cung thủ, đao binh dâng vũ khí lên chờ đợi. Đoàn quân của Mai Thiếu Kỳ ầm ầm tiến tới, chớp mắt đã tiến đến gần.
Một cơn mưa tên lại rào rào bắn ra ngoài. Nhưng không làm gì được đám khổng tượng bọc giáp kia. Từ trên lưng khổng tượng, những lỗ hổng ở hộp sắp phè phè phun lửa ra phía trước, thiêu đốt những vị trí mà binh sỹ của Tử Minh đang ẩn nấp. Những tiếng la thất thanh, tiếng gào khóc vang lên như ri. Tử Minh tái mặt khi thấy đoàn khổng tượng cứ rầm rầm tiến tới, phun lửa vào từng chốt đề kháng. Y vội phẩy tay ra hiệu, trong lòng hoang mang cực độ. Lần đầu tiên ra trận, đương đầu với Mai Thiếu Kỳ, lão tướng dày dạn kinh nghiệm trận mạc, lại có trong tay đội quân được đào tạo bài bản từ rất lâu, y thấy mình như một quả trứng mỏng manh đang chọi với cục đá.
Lộc cộc…lộc…cộc…những tảng đá to lớn, lăn từ trên núi xuống, va ầm ầm vào đám khổng tượng đang lầm lũi tiến sâu vào Quỷ Môn Quan. Tiếng tru thảm thiết của khổng tượng vang lên mỗi khi bị đá đè. Bóng khổng tượng đổ ầm ầm xuống, những chiếc hộp sắt trên lưng chúng lăn ra ngoài, Hỏa Kỳ Lân điên cuồng phá cũi xông ra, phun lửa phừng phừng không phân biệt địch ta.
Lại những tiếng oác…oác vang lên đầy ghê rợn, trên cao, Lạc Điểu Quân bất ngờ tập kích vào những vị trí ném đá, khiến cho tình hình phần nào cải thiện được. Đoàn khổng tượng lại tiếp túc tiến lên.
Tử Minh hoảng hốt, vội giục đánh kẻng thu quân. Cờ xí cuộn lại, tiếng người náo loạn chạy đi, trong chớp mắt phòng tuyến đầu tiên của Quỷ Môn Quan đã lọt vào tay Mai Thiếu Kỳ.
Trời chiều ngả bóng xuống chiến trường. Xác binh sỹ la liệt. Người thì chi chít mũi tên, người thì bị nướng thành than, đen thui. Mai Thiếu Kỳ cười một tiếng, ra lệnh thu quân, tạm thời không truy đuổi vào sâu Quỷ Môn Quan.