Đọc truyện Lạc Hồng Ký – Chương 15: Linh điểu
Mặt trời lên cao chói lọi, giờ đã là chính ngọ, bốn đứa mải miết đằng vân về hướng thành Thần Long. Từ sáng đến giờ, chúng mới chỉ đi được mấy trăm dặm đường. Vân Tiêu Phi Ảnh gần đến tầng thứ mười, đi lại dễ dàng nhưng quả thực rất hao tổn sức lực. Quyết định dừng lại nghỉ trưa, cả bốn đáp xuống một bãi đất trống cách thôn trấn gần nhất khoảng 5 dặm rồi cứ thế cuốc bộ đến. Chúng không muốn gây sự chú ý cho dân chúng nơi đây.
Trấn này, cách Vân Tiêu Kiếm khoảng 400 dặm về phía Đông, có tên là Đại Lâm. Trong trấn có khoảng vài trăm hộ gia đình sinh sống. Bọn trẻ ở đây cứ đến 15 tuổi là theo người lớn vào khu rừng rậm cách đó không xa săn bắt dị thú, hái thảo mộc quý hiếm bởi vậy người nào cũng to cao, sức khỏe phi phàm và võ nghệ cao cường.
Khu rừng rậm nằm về phía bắc trấn này khoảng 15 dặm, vốn là nơi sinh sống của khá nhiều loại dị thú hung ác nhưng có giá trị rất cao trên thị trường. Câu nói “Rừng vàng” quả thực không sai. Những sản vật mà dân chúng trong trấn săn bắt được đều được thương lái khắp nơi thu mua hết với giá rất cao. Nghe nói dùng để luyện linh đơn, thần dược có khả năng cải lão hoàn đồng, duy trì sức khỏe. Rừng này cũng có tên gọi là Đại Lâm.
Cũng bởi sự thu hút của những sản vật mà rừng Đại Lâm mang lại, thợ săn khắp nơi đều nô nức kéo về cùng thương lái, đại phu khiến cho người dân trong trấn còn mở thêm các dịch vụ nhằm phục vụ nhu cầu của khách qua đường. Từ cuối trấn đến đầu trấn, cứ cách chục mét lại có một nhà nghỉ, quán rượu, rất sầm uất.
Thái Bảo giờ vẫn giữ cái thái độ vui vẻ như lúc sáng. Nó liên tục kể những câu chuyện tiếu lâm, trêu đùa mọi người khiến cho ba đứa kia cũng bị thu hút theo. Song Mai nghĩ mãi vẫn không hiểu sư đệ của mình bị sao nữa. Cô bé cũng thấy vui vui vì Thái Bảo luôn tỏ ra quan tâm, chăm sóc mình rất chu đáo. Văn Lộc và Ánh Nguyệt, mỗi lần thấy sư huynh, sư tỷ chăm sóc nhau đều bụm miệng, nhìn nhau cười. Chúng cũng không hiểu, Thái Bảo đang làm trò gì nữa.
Đến giữa trấn, lũ trẻ quyết định chọn một quán ăn rất đông khách để rẽ vào. Nghe lão Thiên Hỏa dặn dò trước lúc hạ sơn, nếu có dùng bữa dọc đường, phải chọn những hàng quán tấp nập khách ra vào bởi những nơi như vậy rất có uy tín.
Quán ăn này xây hai tầng, mái ngói cong vút, kiến trúc ngả một màu sương gió, chứng tỏ đã tồn tại rất lâu. Phía trên cửa ra vào có đề mấy chữ :”Đại Lâm Lầu”. Nhìn quán này, Thái Bảo và Văn Lộc bất giác nhớ đến những ngày tháng còn ở Lâm Gia Tửu Lầu, trong lòng bồi hồi khó tả.
Bước vào trong, thực lầu rất rộng rãi với những dãy bàn xếp gần nhau, đông đúc quan khách. Thái Bảo đưa mắt nhìn một lượt, những thực khách ở đây đều vận y phục đi rừng rất gọn gàng, đầu chít khăn màu nâu đất, vũ khí xếp đầy dưới đất, tay nải để hết trên bàn, thận trọng ngó mấy đứa trẻ.
Có vẻ đây như một đoàn thợ săn ở vùng khác mới đến nơi này. Đám người này liếc nhìn rồi lại cặm cụi dùng bữa. Họ không hề dùng rượu, chứng tỏ cần sự tỉnh táo. Không khí trong thực lầu hết sức căng thẳng. Thái Bảo ngó thấy một nam tử khôi ngô tuấn tú, ánh mắt cương nghị ngồi ngay trong góc, bên cạnh là hai người khác, dung mạo, dáng vẻ đều có vẻ là kẻ tu luyện.
Còn chưa kịp đưa mắt tìm một chỗ trống, cả bốn đứa đã nghe một giọng rất quen thuộc vang lên sau lưng:
– Ây da! Bốn thiếu niên này chẳng phải là người của Vân Tiêu Kiếm sao?
Cả bọn quay lại đằng sau, phát hiện một nam nhân to béo, mặc bộ quần áo lụa màu xanh, đội một chiếc mũ sang trọng. Đây chẳng phải lão Vương ở trấn Thanh Hương sao? Lão làm gì ở nơi này nhỉ?
– Vương lão đại! – Cả bốn đứa thi lễ.
– Để ta đoán, mấy người đến đây dùng bữa phải không? Tiểu nhị, mau sắp cho bốn thiếu niên anh hùng này một phòng đặc biệt. – Vương lão đại nói vọng vào, không kịp để cho mấy đứa trẻ há mồm nói.
Vương lão đại vẻ mặt hoan hỉ, dẫn bốn đứa trẻ lên lầu trên, đám người ngồi dưới đảo mắt nhìn theo. Khi nghe đến ba chữ Vân Tiêu Kiếm, đám người nhất loạt giật mình. Vân Tiêu Kiếm, Vân Tiêu Kiếm xuất hiện ở Đại Lâm trấn làm gì chứ? Hay bọn chúng đã nghe được chuyện gì?
– Vương lão đại! mấy người bọn ta chỉ muốn dùng bữa bình thường thôi, ngài lại bày tiệc tùng linh đình vậy, bọn ta đâu có tiền để trả. – Song Mai tái mặt khi nhìn thấy thức ăn được dọn lên, bày ê hề xung quanh chiếc bàn lớn trong phòng đặc biệt.
Chỗ tiền bạc mấy đưa đem theo, Thái Bảo bảo nhiều thì nhiều nhưng cứ ăn uống linh đình như vậy thì chẳng mấy chốc chẳng còn xu nào dính túi. Miệng ăn núi lở, cấm có sai bao giờ.
– Ấy ấy! ta đâu dám thu tiền của Vân Tiêu Kiếm. Ta mời còn không được nữa là. Nào dám, nào dám. – Vương lão đại hai tay xua xua trước mặt, thảng thốt nói.
– Lão chắc không lấy tiền hả? Được, vậy bọn ta không khách sáo. – Văn Lộc mắt sáng như sao, đưa đũa gắp một miếng thức ăn, bỏ tọt vào mồm, sảng khoái nhồm nhoàm nhai.
– Chắc rồi, chắc rồi! – Vương lão đạo cười lớn, đưa tay mời.
Cả bọn dùng bữa ngon lành, trò chuyện rất vui vẻ. Được một chặp, Song Mai quay ra Vương lão đại, thận trọng hỏi:
– Ta nhớ gặp lão Vương ở trấn Thanh Hương mấy năm trước, giờ lại có mặt ở đây, chuyện này là sao?
– Ha! Vương lão đại ta, trước đây chỉ là một kẻ cơ hàn, bần cùng, sinh sống bằng nghề lang thang bán các loại gia vị cho nhà hàng. Cách đây không lâu, cơ duyên được quen biết với Thiên Hỏa đạo nhân, giành được quyền cung cấp gia vị cho Vân Tiêu Kiếm. Bởi thế ta có của ăn, của để, xây dựng hệ thống quán ăn trên khắp Lạc Hồng này. Hôm nay quả thực có duyên mới gặp được mấy người tại trấn Đại Lâm này. – Vương lão đại kể.
– Vương đại thúc! Đám người dưới kia, xem bộ dạng thì giống mấy phường lục lâm, thảo khấu, không phải người vùng này. – Song Mai khẽ liếc.
– Cô nương này nói chính xác! Mấy tháng gần đây, rừng Đại Lâm đang gặp chuyện nên lục lâm, thảo khấu, thợ săn nổi tiếng các lộ đều ùn ùn kéo về. – Vương lão đại thở dài.
– Có chuyện gì vậy Vương đại thúc? – Thái Bảo mắt sáng lên, dừng đũa thức ăn vừa gắp ở lưng chừng.
Thở dài một tiếng, Vương lão đại chậm rãi kể:
– Mấy tháng nay, trong rừng Đại Lâm không hiểu ở đâu xuất hiện một dị điểu, sát nhân trong chớp mắt. Người của trấn Đại Lâm đã bỏ mạng dưới tay nó tổng cộng hơn người rồi. Tin tức truyền ra ngoài, khắp các vùng, thợ săn và thảo khấu đều kéo nhau về tìm giết. Quan phủ treo giải 500 quan tiền cho ai bắt được dị điểu này.
– Dị điểu đó trông ra sao hở Vương đại thúc? – Ánh Nguyệt mắt sáng như sao.
– Nào ta đã nhìn thấy mồm ngang mũi dọc nó ra sao. Chỉ nghe đám thợ săn sống sót kể lại, đây là con chim thành tinh, người tỏa ra những thứ ánh sáng kỳ dị, tiếng kêu khiến người ta vỡ óc mà chết. Chẳng hiểu nó từ đâu đến rừng Đại Lâm nữa. – Vương lão đại thở dài.
Bốn đứa quay ra nhìn nhau, khuôn mặt không dấu được sự phấn khích tột độ. Chúng vốn hạ sơn đi bắt linh điểu, nay lại gặp được ngay ở đây, quả thực ông trời ưu đãi quá. Phen này nhất định sẽ tóm được linh điểu kia. Cả bọn lờ mờ hy vọng, linh điểu kia chính là Thần Lạc Linh Điểu trong truyền thuyết.
– Vương đại thúc! Bọn ta muốn vào Đại Lâm tìm bắt dị điểu này. – Thái Bảo đề nghị.
Họ Vương trợ tròn mắt, không tin vào đôi tai điếc của mình nữa. Bốn đứa nhãi ranh này, lại có bản lĩnh đó sao? Mấy tháng nay, cao thủ hàng đàn, thợ săn hàng tốp đi vào khu rừng, giờ không thấy bóng đâu. Bốn đứa nhỏ, mặc dù là đệ tử Vân Tiêu Kiếm nhưng thực lực chắc gì đã có thể đương đầu với dị điểu?
Tuy nhiên, với cái thái độ tự tin của lũ trẻ, Vương lão đại bất giác tự trấn an mình rằng Vân Tiêu Kiếm, đệ tử toàn loại tu vi uyên thâm, quảng bác, chẳng thế mà người trong thiên hạ cứ nườm nượp kéo nhau đến xin gia nhập. Khẽ gật đầu một cái, Vương lão đại nói:
– Thôi được! Nếu các ngươi muốn tìm chỗ chết, ta cũng không cản. Cứ nghỉ ngơi hôm nay đi đã, mai ta sẽ sai người đưa vào rừng. Dùng bữa xong, các ngươi có thể vào trấn Đại Lâm chơi. Ta sẽ sắp xếp phòng nghỉ cho các ngươi, dĩ nhiên là không tính phí rồi.
– Được! Thống nhất như vậy, ngày mai chúng ta sẽ vào rừng Đại Lâm vây bắt linh điểu. Hôm nay phải đánh chén no say, chơi bời thỏa thích đã. – Văn Lộc hồ hởi nói.
– Hứ, đệ lúc nào cũng chỉ thích chơi. – Ánh Nguyệt lườm sư đệ một cái khiến nó nhăn răng ra cười hề hề.
Dùng xong bữa, bốn đứa trẻ nhận phòng nghỉ, sắp xếp đồ đạc xong, chúng dẫn nhau đi chơi trấn Đại Lâm.
Trấn Đại Lâm bảo rộng thì tất nhiên không thể so với 4 tòa thành lớn nhưng bảo bé thì cũng không hẳn là bé. Mặc dù là nơi lui tới thường xuyên của đám con buôn, du khách, thợ săn nhưng trong trấn lại hoàn toàn sạch sẽ. Nếu dọc con đường chính là nơi buôn bán tấp nập, nhà cửa san sát thì những nơi khác đều khá bình yên, mỗi nhà đều có hàng rào gỗ bao quanh, một mảnh vườn rộng rãi và một nếp nhà ba gian thấp lè tè.
Con phố chính, là nơi buôn bán tấp nập, ngoài những dãy hàng ăn, quán rượu, khách sạn thì còn là những cửa hiệu buôn bán sản vật của Đại Lâm. Những tấm bảng gỗ, được viết nguệch ngoạc, đặt trước cửa hiệu khiến bọn Thái Bảo hết sức chú ý. Nào là hỏa hồ vỹ, 5 quan tiền/ chiếc; sừng thiết ngưu, 3 quan tiền/chiếc cho đến những thứ cực hiếm như cốt hắc hổ; sừng ma tê, tay gấu, nhân sâm, đại linh chi v.v…Phía bên trong những cửa hiệu, những bộ lông thú, đầu thú, xương cốt được treo lủng lẳng, ken đặc không gian.
Đến cuối phố, cả đám bị thu hút bởi một cửa hàng bán các loại chim hoang dã. Xung quanh tràn ngập tiếng kêu, hót thánh thót. Những con chim nhốt trong lồng, bộ lông đủ mọi màu sắc sặc sỡ. Con thì nhảy nhót qua lại, con thì ngửa cổ gáy te te, con lại hốt hoảng vỗ cánh phành phạch, như muốn thoát ra khỏi chiếc lồng sắt.
– Chà, nhiều loại chim thật, con nào cũng đẹp – Song Mai tấm tắc khen ngợi.
– Thái Bảo, mi nhìn con hoàng yến kia có giống của lão Trần hay ghé Lâm Gia Tửu Lầu không? – Văn Lộc chỉ vào một con hoàng yến đẹp đẽ, cô ngạo trong lồng, đang hướng đôi mắt nhìn lũ trẻ.
– Giống lắm! Giống lắm. – Thái Bảo mỉm cười rồi nhớ lại điệu bộ của lão Trần. Lão hay ghé Lâm Gia Tửu Lầu uống rượu, lần nào cũng mang theo con hoàng yến trong chiếc lồng bằng vàng rất quý. Điệu bộ vênh vang, khệnh khạng của lão luôn khiến Văn Lộc và Thái Bảo phì cười. Trần lão vốn là một phú ông ở thành Thần Long. Lão mê tít Lâm Gia Tửu của gia đình Thái Bảo nên không hôm nào là không ghé qua làm vài chén mới yên tâm ra về.
Cả bọn chăm chú nhìn lũ chim chóc đủ màu sặc sỡ, Thái Bảo bất giác nhìn xuống dưới chân, thấy một chiếc lồng cũ mèm, bẩn thỉu. Bên trong có một con chim mỏ dài, đen sì, thân hình gày gò, bộ lông xơ xác, bé bằng nắm tay. Dường như nó không đủ sức để nhảy nhót và kêu inh tai như lũ kia nên đành nằm bẹp một chỗ.
Thấy Thái Bảo chăm chú nhìn con chim, tay chủ quán, ngoại ba mươi cất tiếng:
– Cậu bé thấy con chim này có gì thú vị sao?
– Con chim này sao lại ủ dột khác hẳn với đồng loại vậy? – Thái Bảo ngước mắt lên hỏi rồi lại quay xuống nhìn con chim.
– Chà! Chỉ là chim hoang thôi, không có gì đặc biệt. Con chim này là chim Lạc non nhưng chẳng hiểu sao nó lại gày gò như vậy. Mấy hôm trước bọn thợ săn có đem đến cùng với đám chích chòe, chào mào. Không hiểu sao con chim Lạc lại lạc trong rừng Đại Lâm. Có thể là con của dị điểu đang tác oai tác quái trong rừng. Bày nó ở đây mấy hôm rồi nhưng chẳng ai quan tâm cả. – Lão chủ nói.
Bất giác, Thái Bảo thấy con chim non này sao giống mình ghê gớm. Cũng không cha, không mẹ từ nhỏ, lưu lạc khắp phương trời. Nhưng Thái Bảo còn may mắn có Vân Tiêu Kiếm ra tay tương trợ, còn con chim nhỏ này, ủ dột nằm đây chờ chết. Giống linh điểu của Lạc Hồng đại lục sao thê thảm nhường này, khác hẳn với vẻ oai phong thường thấy trong Lạc Điểu Quân. Chẳng biết, trời xui đất khiến thế nào, Thái Bảo lên tiếng đề nghị:
– Ông chủ! Bao nhiêu tiền con chim này? Ông bán cho ta nhé.
Thấy có người hỏi mua con chim phế vật, lão chủ mắt sáng như sao. Để nó ủ dột ở đây, hai ba ngày nữa cũng lăn ra chết, chi bằng bán quách cho thẳng nhãi này, thu được vài đồng. Nghĩ sao nói vậy, lão chủ ra giá luôn:
– Được, mi thích thì ta bán cho, giá hai đồng, miễn phí cái lồng cho ngươi.
Thái Bảo thò tay, móc hai đồng đưa cho lão chủ, Song Mai và mấy đứa kia hết sức ngạc nhiên. Cô bé tròn xoe mắt hỏi:
– Ngươi mua con chim Lạc đen đúa bẩn thỉu này làm gì? Nhìn bộ dạng nó, ta đoán mấy hôm nữa là đi đời nhà ma thôi. Phí cả tiền.
– Nhưng ta thích, ta thấy nó giống…mình. – Thái Bảo trao tiền, cầm cái lồng lên và nói.
– Cái thằng mi, toàn làm điều không đâu. – Văn Lộc lắc đầu.
Suốt trên đường trở lại chỗ nghỉ, Thái Bảo đưa chiếc lồng lên quan sát. Nó thấy con chim Lạc cũng uể oải nhìn nó chăm chú rồi lại rúc đầu vào đôi cánh, dáng vẻ rất chán nản. Thái Bảo huýt huýt mấy tiếng gọi rồi thủ thỉ:
– Mi về sống với ta nhé, ta sẽ chăm sóc tử tế. Khi nào đủ sức bay lượn, ta sẽ thả mi về với cha mẹ.
Nghe nó rủ rỉ, chim Lạc khẽ rướn cổ lên nhìn, đôi mắt nhìn sâu vào Thái Bảo, dường như nó cảm nhận được lời nói của thằng bé, vội chậm rãi nhích người lên, mổ mổ ít cám trong chiếc cóng. Thái Bảo thấy thế, mỉm cười:
– Phải rồi! Chim Lạc ngoan, mau ăn đi cho lại sức rồi còn về với cha mẹ chứ.
***
Con chim Lạc non này hồi phục nhanh hơn sự tưởng tượng của Thái Bảo. Chỉ từ trưa đến tối, nó đã nhảy nhót khắp trong lồng, hướng đôi mắt tròn xoe nhìn mọi người, thỉnh thoảng kêu lên mấy tiếng gru gru. Đám trẻ quay xung quanh cái lồng, thích thú nhìn nó nhảy nhót qua lại. Song Mai mỉm cười, thò ngón tay qua lồng khều khều chim Lạc:
– Hay thật, có vẻ nó thích mi lắm đó.
Thái Bảo ánh mắt vui vẻ nhìn sư tỷ chơi với chim Lạc, trong lòng thấy hạnh phúc vô cùng. Nó vui vì sư tỷ thấy vui, chỉ thế mà thôi. Trong lòng nó đắn đo, không biết có nên nói chuyện Lạc Hồng đại hội cho Song Mai không. Nếu sư tỷ biết được, chắc chắn sẽ vui lắm.
Thái Bảo bước tới, mở cửa lồng, Song Mai thấy vậy hét lên:
– Làm gì thế? Nó bay mất thì sao?
– Thì đệ vốn muốn thả nó về khi đủ sức mà. Đệ thấy nó khỏe lại nhiều rồi, định mở cửa lồng xem nó có thể bay được không.
Song Mai nghe thấy thế, à lên một tiếng rồi lùi lại, nhìn sự đệ trìu mến vô cùng.
Cửa lồng vừa mở, mấy đứa đứng lui ra xa. Chim Lạc nhìn ra ngoài, ngúc ngoắc cái đầu, ra vẻ thận trọng. Thái Bảo huýt huýt mấy tiếng, tay vẫy vẫy. Con chim thò cổ ra ngoài, thấy an toàn liền nhẩy phốc ra khỏi lồng, đứng trên bàn ngó đám trẻ.
– Bay đi, bay đi. – Thái Bảo cổ vũ.
Chim Lạc vươn đôi cánh ra, khẽ đập đập xuống khiến một vài chiếc lông vũ nhỏ xíu rơi xuống mặt bàn. Nó thu người lại rồi bất ngờ nhún một cái, cả thân hình đã ở trong không trung. Chim Lạc lượn một vòng trong căn phòng nhỏ rồi đột ngột phóng thẳng ra ngoài cửa sổ, mất hút vào màn đêm.
Lũ trẻ theo phản xạ chạy ùa ra phía cửa sổ, nhìn theo, thoáng hiện vẻ tiếc nuối. Được một chặp, Thái Bảo hít một hơi, gật đầu trấn an:
– Không sao, nó về với cha mẹ rồi, đệ muốn vậy mà.
– Cái thằng mi, mất toi hai đồng nhé. May còn giữ được cái lồng, mai mi mang đi bán xem. – Văn Lộc châm biếm, đẩy nhẹ Thái Bảo một cái khiến nó nhe răng ra cười theo.
– Thôi, muộn rồi, mọi người nghỉ đi, mai chúng ta còn lên đường vào rừng Đại Lâm. Nhớ chuẩn bị mọi thứ cẩn thận. Đây là lần đầu chúng ta đối mặt với linh điểu đó. – Song Mai dặn.
– Bọn đệ biết rồi thưa sư tỷ đáng kính. – Văn Lộc làm ra bộ dạng của một kẻ nô tỳ khiến cả lũ cười rinh rích lên.
Song Mai và Ánh Nguyệt rời khỏi phòng, Thái Bảo mang chiếc ghế ra ngồi cạnh cửa sổ, ngửa mặt nhìn lên trời. Hôm nay mây đen kéo đến nhiều quá, mặt trăng và những vì sao trên kia bị che hết cả. Nó hít một hơi rồi từ từ thở ra, trong lòng chẳng rõ đang suy nghĩ mông lung gì nữa. Cứ ngồi thế một chặp, nó nghe tiếng ngáy khò khò của Văn Lộc vang lên bèn uể oải đứng dậy đi vào giường, kéo chăn lên và nằm xuống.
Màn đêm u tịch ôm ấp lấy không gian rộng lớn, bao la, khắp nơi im ắng, thỉnh thoảng vang lên khe khẽ tiếng côn trùng kêu. Gió đêm nhẹ nhàng thổi lướt qua những con phố vắng vẻ, cuốn đám bụi đường, vẽ nên một bức tranh sầu thảm. Văng vẳng cuối ngõ tiếng gõ lốc cốc của tuần canh. Mấy ngọn đèn lồng đỏ treo trước cửa đu đưa trong gió tựa như có một bàn tay vô hình nào chạm vào vậy.
Có tiếng kêu gru gru khiến Thái Bảo mở mắt dậy. Bên cạnh nó, con chim Lạc phế vật hôm qua đang cuộn tròn, rúc vào như thể thân thiết lắm. Thái Bảo khẽ bàng hoàng nhưng rồi hiểu ra liền đưa tay gãi gãi nhẹ lên đầu. Chim Lạc rên khe khẽ ra điều rất sảng khoái. Nhẹ nhàng, Thái Bảo thủ thỉ:
– Nếu không còn chỗ nào để về thì ở lại với ta vậy.
Sáng bảnh, Thái Bảo đi khua lũ nhóc dậy rất khẩn trương. Cả bọn tròn xoe mắt khi nhìn thấy con chim Lạc cứ vắt vẻo bám trên vai Thái Bảo, cái cổ ngúc ngoắc đảo mắt nhìn quanh, thỉnh thoảng cọ cọ đầu vào má chủ nhân.
– Chà! Xem ra mi và con chim này rất hợp nhau đó. – Văn Lộc trầm trồ.
– Chim Lạc là giống chung thành hết mực đó. Đã chọn ai làm chủ nhân thì cả đời chỉ theo người ấy. – Song Mai nói xong, bất giác nhớ đến chim Lạc của mình trên Hoàng Ma Sơn.
Cả bọn tụ tập trò chuyện rôm rả dưới sân, từ phía xa, bóng dáng to béo của Vương lão đại thủng thẳng đi tới. Bước bên cạnh y là một thiếu niên, khoác trên vai chiếc gùi rất lớn. Đến trước mặt bọn trẻ, nam nhân hạ chiếc gùi xuống đất. Xem ra, trong đó chứa rất nhiều đồ đạc được buộc lại cẩn thận.
– Đây là Đinh Chính, nó sẽ dẫn mấy người vào rừng Đại Lâm. – Vương lão đại đưa tay giới thiệu.
Thiếu niên tên Đính Chính, vóc người cao to, mặt vuông chữ điền, chừng khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Nhìn dáng vẻ có thể đoán ngay hắn là người chuyên đi rừng, leo núi. Đinh Chính mỉm cười, khẽ gật đầu chào lũ trẻ.
– Đinh đại ca! Phiền đại ca dẫn đường cho bọn ta vào rừng Đại Lâm. – Song Mai cúi người thi lễ.
– Được được! Vương đại thúc đã có lời nhờ cậy, ta nào dám từ chối. Được dẫn đường cho môn đồ Vân Tiêu Kiếm, đó là phúc đức của ta. – Đinh Chính há miệng cười lớn, đoạn thò tay nhấc một chiếc gùi lớn khoác lên vai.
Trong chiếc gùi này có đủ loại thực phẩm, thuốc men, đồ sơ cứu, lều bạt. Phàm là người đi rừng dài ngày, đều phải mang theo những chiếc gùi lớn như thế này.
– Chúng ta đi thôi! Vương đại thúc, hẹn gặp lại. – Thái Bảo đưa tay chào.
– Các ngươi cẩn thận nhé. – Vương đại thúc đáp lễ, không quên dặn dò.
Đinh Chính đeo gùi, bước nhanh phía trước dẫn đường, bốn đứa chậm rãi đi sau, trò chuyện rôm rả. Đoạn đường mười mấy dặm vào rừng này, nếu không có Đinh Chính, chỉ trong chớp mắt là mấy đứa đã dùng Vân Tiêu Phi Ảnh đến nơi rồi.
Trên đường đi, Đinh Chính liên tục hỏi han về những chuyện tu hành, luyện khí của Vân Tiêu Kiếm. Bọn trẻ thấy người dẫn đường tỏ ra hứng thú thì cũng sôi nổi, tranh nhau kể đến sùi bọt mép. Thoắt một cái qua hơn một canh giờ, đám người đã đến được bìa rừng.
Rừng Đại Lâm bao la rộng lớn với những tán cổ thụ cao mấy chục trượng, ngạo nghễ vút lên trời rồi vươn tán đan vào nhau tạo nên trùng trùng lớp lớp. Phía bên dưới, cây leo, cỏ dại mọc dày đặc khiến đi lại rất khó khăn. Khu rừng này có một đặc điểm là đám cỏ dại mọc lên nhanh như chiêm bao.
Một người bình thường, nếu phát quang để tiến sâu vào thì chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đám cỏ dại đã mọc lại um tùm, che lấp con đường vừa tạo khiến người ta lạc tít vào trong. Người của trấn Đại Lâm, sinh sống ở đây đã lâu, biết được quy luật quái dị này mà dần dà tạo được thói quen nhận biết đường rừng. Vốn cỏ dại mới mọc đều có màu khác lạ so với đám cũ nên căn cứ vào đó mà nhận biết đường đã đi. Người bình thường, không chú ý đến chi tiết này nên đã hoảng càng thêm hoảng.
Chậm rãi, Đinh Chính dùng cây rựa đi rừng, chém bay đám cỏ dại mọc trước mặt, mở thành một con đường mòn tiến lên phía trước. Đám trẻ im lặng nối gót đẳng sau. Càng vào sâu trong rừng, ánh sáng mặt trời lọt xuống càng ít. Hơi ẩm mốc, hơi nước bốc lên mờ ảo tựa như khói bao quanh không gian. Khắp trong rừng im ắng, không hề nghe được tiếng chim chóc, côn trùng. Chỉ nghe tiếng sột soạt của cây cỏ hai bên đường cọ vào y phục.
Thái Bảo thấy tiếng cỏ dại chuyển mình, bất giác quay lại đằng sau chiêm ngưỡng. Con đường vừa phát quang trong chớp mắt đã biến mất, nhường chỗ cho khoảng không gian um tùm của cỏ dại. Bất giác nó rùng mình nghĩ đến cảnh bị lạc trong khu rừng cổ quái này. Chim Lạc rúc sát vào cổ nó, khép cánh, dáng vẻ cẩn trọng. Thái Bảo đưa tay lên gãi gãi chim Lạc, trấn an rồi lại ngước lên trên, nhìn những tán rừng xum xuê, che phủ hết ánh mặt trời. Hiếm hoi lắm mới lọt được vài tia nắng chiếu xuống khiến những mảng rừng cứ sáng sáng, tối tối, cực kỳ ma mị.
– Các ngươi cẩn thận nhé, đi sát nhau vào, khéo lạc. – Đinh Chính cứ liên tục nhắc nhở như vậy.
– Chà, khu rừng này thật quái dị, lạc vào đây khéo mất mạng như chơi. – Văn Lộc tặc lưỡi, kêu một tiếng.
– Đinh đại ca! Rừng rậm như vậy, dị thú có nhiều không? – Ánh Nguyệt lên tiếng.
– Chỗ này thì chưa có vì gần bìa rừng, thỉnh thoảng mới xuất hiện vài con. Lát đi sâu vào trong mới nhiều giống hung ác. – Đinh Chính vung tay phạt đứt mất đám cỏ dại rồi trả lời.
Hơn hai canh giờ trôi qua, cả đám mải miết đi theo Đinh Chính được độ hơn ba dặm vào sâu trong rừng. Cỏ dại, bụi cây mọc um tùm khiến tốc độ của cả đoàn chậm chạp đi rất nhiều. Càng vào sâu, khu rừng càng u tịch, bí hiểm. Xung quanh giờ chỉ còn một màu nhờ nhờ, khó phân biệt được phương hướng. Lúc này, những tiếng động của côn trùng, rắn rết, chim chóc đã vang lên rõ ràng.
– Đi thêm khoảng nửa canh giờ nữa sẽ có một mỏm đá, chúng ta sẽ nghỉ ăn trưa ở đó. – Đinh Chính thông báo. Nãy giờ cứ mải miết đi trong khu rừng nên cả đám không còn ý thức được thời gian. Chúng cũng chẳng biết giờ đã là mấy giờ nữa.
– Cái gì vắt vẻo trên cây kia? – Ánh Nguyệt thảng thốt chỉ lên một cổ mộc trước mặt.
Cả bọn ngước mắt lên nhìn theo, thấy một mảnh thi thể vắt vẻo trên cây, bị xé toạc ra, còn mỗi nửa thân dưới. Song Mai và Ánh Nguyệt quay mặt nhìn đi chỗ khác còn Thái Bảo và Văn Lộc không sợ, cứ nhìn theo bóng Đinh Chính hạ gùi rồi trèo tót lên trên cây xem xét.
– Đây không phải người của trấn Đại Lâm, chắc hẳn là mấy tên thợ săn tuần trước vào rừng săn linh điểu. – Đinh Chính nói vọng xuống, giọng nói không giấu được sự sợ hãi.
Đinh Chính nhẩy phốc xuống, đeo lại gùi lên lưng rồi thúc:
– Thôi, mau đi, chúng ta chẳng thể làm gì được đâu.
Bốn đứa lại cặm cụi bước theo, con chim Lạc khi đi qua cái xác bất giác vươn cánh đập phành phạch, kêu inh lên điếc tai như cảnh báo điều gì đó rất nguy hiểm. Thái Bảo thấy vậy, vội vàng trấn an nó. Song Mai hít một hơi, vận khí toàn thân. Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm bỗng nhiên tỏa sáng sau lưng. Cô bé sẵn sàng ứng phó với những nguy hiểm đang rình rập. Văn Lộc và Ánh Nguyệt cũng bắt chước làm theo, điều động linh khí, đánh thức thần binh của mình. Thanh Trường Lưu Thủy, quà tặng của Lưu Thủy đạo nhân cho Ánh Nguyệt tỏa thanh quang chói lọi, êm dịu soi sáng một góc rừng. Còn thanh Hỏa Lân Kiếm của Văn Lộc, phát quang rực sáng như hàng ngàn ngọn lửa của hỏa kỳ lân phun ra khiến cho một mảng u lâm tỏa sắc bập bùng.
Thái Bảo móc viên Hoàng Kim Châu khỏi túi, thả nó lơ lửng bay trên đầu cảnh giới. Viên châu cũng không kém phần long trọng, rực sáng chói mắt tựa như một ngọn đèn trời, lơ lửng ở trên. Phía trước ngực áo, Xung Thiên Thần Kiếm cũng khẽ lay động nhưng đám trẻ kia không biết về sự xuất hiện của nó.
Mấy đạo quang mang tỏa ra khiến cho Đinh Chính phần nào lấy lại được khí thế. Hắn nghĩ bụng, mấy đứa trẻ này quả thực là thần tiên chứ không phải người phàm. Đi cùng chúng, đừng nói là vong mạng, có khi lại kiếm được mấy loại dị thú quý hiếm bậc nhất, sống sâu trong rừng. Kỳ này rất có thể sẽ phát tài rồi.
Một mỏm đá rất bằng phẳng hiện ra trước mặt lũ người. Mỏm đá chu vi lên đến mười mấy mét, nhô lên khỏi mặt đất khoảng hai mét. Kỳ thực đây là một gốc cổ mộc đã tồn tại từ lâu lắm rồi, nay hóa thành đá cứng. Dân ở trấn Đại Lâm, mỗi khi vào rừng săn thú đều nghỉ chân, dựng trại ở đây. Xung quanh gốc cổ mộc khoảng mười mấy trượng, chỉ có cỏ dại mọc thấp lè tè.
Hạ chiếc gùi xuống, Đinh Chính thò tay lấy ra mấy túi nhỏ thức ăn rồi chia cho lũ nhóc. Mỗi đứa cầm một túi rồi ngồi phệt xuống, đoạn lôi thức ăn ra nhấm nháp. Thái Bảo, Văn Lộc và Đinh Chính ngấu nghiến nhai như thể bị bỏ đói rất lâu còn Song Mai và Ánh Nguyệt lại bẻ từng miếng, nhẹ nhàng cho vào miệng.
Thỉnh thoảng, Thái Bảo đưa cho chim Lạc một miếng bánh khiến nó vui mừng, mổ mổ rồi ngửa cổ nuốt vào trong. Ăn hết một miếng, nó lại đập đập cánh, đứng trước mặt Thái Bảo, kêu lên gru gru đòi tiếp. Thái Bảo nhìn điệu bộ xin ăn của nó, không khỏi buồn cười, lên tiếng mắng:
– Xem mi kìa, có giống thằng Văn Lộc không?
– Nó mà giống ta? Giống mi thì có. – Văn Lộc đáp trả, quăng một mẩu thức ăn về phía chim Lạc, huýt huýt gọi. Chim Lạc nhanh chóng mổ lấy miếng ăn, nuốt vội vào trong rồi lại nhẩy nhót sang phía Văn Lộc. Song Mai và Ánh Nguyệt thấy vậy, cũng ném cho nó thức ăn khiến con chim nhẩy hết từ chỗ này sang chỗ khác, dáng vẻ vui mừng khôn siết.
Dùng bữa xong, Đinh Chính bảo lũ trẻ nghỉ ngơi một chút, lấy sức còn lên đường đi tiếp. Cả đám nằm vật ra, ngước mắt nhìn lên trên cao. Tán cây xum xuê, phủ kín mít không gian, ánh sáng tỏa xuống yếu ớt vô cùng. Được một chặp, cả bọn dần dần thiếp đi lúc nào không hay.
“Oác”, tiếng kêu đinh tai của chim Lạc khiến cả bọn choàng tỉnh. Chim Lạc dáng vẻ hốt hoảng, cánh đập liên hồi cảnh báo nguy hiểm.
Một luồng gió lớn ở đâu bỗng dưng thổi ù ù đến kèm theo mùi tanh nồng của máu. Từ phía xa, tiếng ầm ì, vang vọng lại gần hơn, tựa như có đàn voi dữ lên đến hàng trăm con đang di chuyển vội vã.
Cả đám thấy đất dưới chân rung rinh nhè nhẹ rồi mạnh dần, mạnh dần. Tiếng động ầm ì cũng mỗi lúc một to hơn, tựa như tiếng gầm rống, gào thét của quỷ dưới địa ngục đang vọng về.
– Mau mau phòng thủ. – Song Mai thét lên, Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm phóng vọt khỏi vỏ, vạch lên không trung một đường chói mắt rồi lung linh tỏa sáng trước mặt.
Trường Lưu Thủy và Hỏa Lân Kiếm cũng vội vã phóng khỏi bao, tề bên cạnh Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm, sẵn sàng đối phó. Viên Hoàng Kim Châu cô ngạo bay lên trên đám bảo khí, chờ đợi.
Khắp không gian giờ tanh nồng mùi máu, sực lên xú uế kinh khủng. Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm đột nhiên phóng ra mấy tia sáng khiến khắp chỗ lũ người đứng, thoang thoảng hương thơm, át đi thứ mùi kinh khủng kia.
Tiếng ì ầm giờ đã nghe rõ ràng hơn bao giờ hết, chứng tỏ cái con vật hoặc bất cứ cái gì đang phóng đến đã ở rất gần rồi. Cả nhóm căng mắt theo dõi, Đinh Chính sợ hãi, thu người co ro sau chiếc gùi trông rất khổ sở. Chim Lạc cũng rúc vào sau chiếc gùi cùng Đinh Chính, cụp hết cánh vào, im lặng không dám kêu một tiếng nào.
Đúng lúc này thì, uỳnh một tiếng, một mảng rừng trước mặt bung ra khiến cây cối ngã rạp, mấy cổ mộc lâu năm bị chấn động, răng rắc đổ xuống hai bên. Từ trong, phóng ra một dị ảnh to lớn, hai mắt sáng rực lên, phía sau thấp thoáng chín đạo quang mang uốn lượn chập chờn.
Đinh Chính thấy vậy, toàn thân run bắn, mặt cắt không còn hột máu nào, hét lên hoảng hốt:
– Cửu vỹ hỏa hồ!
Trước mặt đám trẻ, một con hồ ly rất to lớn. Thái Bảo căng thẳng nhìn nó ước đoán. Con hồ ly này phải to gấp bốn lần bạch hổ của lão Phạm Mạnh Hổ chứ chẳng chơi.
Cửu vỹ hỏa hồ toàn thân rực lên một màu đỏ, tựa như có hàng ngàn ngọn lửa đang thiêu đốt thân thể nó. Cặp mắt hỏa hồ sáng rực như sao băng, hai bên mép lấp ló răng nanh dài tựa trường kiếm. Đằng sau là chín cái đuôi tõe ra, phe phẩy trong hư vô, tỏa những màu sắc lập lòe chói mắt. Song Mai cười khổ trong lòng bởi cái giống yêu thú này, chỉ xuất hiện trong sách chúng học mà thôi, nay cơ duyên được gặp, ông trời quả khéo sắp đặt để chơi chúng nó.
Thái Bảo nhìn thấy Cửu vỹ hỏa hồ, trong lòng không khỏi kinh hãi. Trên Vân Tiêu Giám, nó đã đọc qua về yêu thú này trong môn học về Thần Thú. Thần Thú giới phân chia đẳng cấp rõ rệt như tu thánh.
Chuyện tu luyện của thú cũng gần giống với ma giáo, nghĩa là sát nhân, chiếm đoạt lấy linh hồn hoặc tu vi của đối phương mà tiến triển. Muông thú bình thường thì được gọi là dã thú. Dã thú giết đủ số người, đột phá lên thành dị thú, biến đổi thân thể, khả năng mạnh hơn. Từ dị thú lên ma thú khó khăn vô cùng bởi loài người lùng bắt liên tục.
Thế giới này, con người đứng đầu chuỗi thức ăn bởi vậy một dị thú muốn biến đổi trở thành ma thú phải trải qua không biết bao nhiêu kiếp nạn nữa. Một khi đã đột phá lên thành ma thú, khả năng vượt xa phàm nhân, tương đương cấp nhân thánh, có những năng lực khiến phàm nhân kinh hãi. Còn từ ma thú lên đến thành yêu thú thì chẳng biết cần những cơ duyên gì nữa, chỉ biết, số lượng người mà chúng hạ sát để tu luyện không thể dưới năm ngàn. Đỉnh cấp của thú chính là thần thú trong truyền thuyết, tương đương với cấp Thượng Đẳng Thánh của loài người. Thần thú có thể chỉ do con người mường tượng ra nhưng yêu thú thì chắc chắn là có. Trong sách Lạc Hồng sử ký mà Thái Bảo đọc qua, phần Long Thần Quân Bản Kỷ chép rằng, khi mới tập hợp lực lượng, Đại Đế Long Thần đã một lần chạm trán với yêu thú đỉnh cấp thời bấy giờ là Cửu Vỹ Bạch Hồ tại động Lâm Ấp, gần Ánh Nguyệt Thành.
Đại Đế Long Thần giao chiến bất phân thắng bại với Cữu Vỹ Bạch Hồ bảy bảy bốn mươi chín ngày khiến trời long, đất lở, toàn bộ động Lâm Ấp sụp xuống, tạo thành một hồ nước rất lớn. Cuối cùng, Đại Đế Long Thần cũng chém được yêu thú, trả lại sự bình yên cho bá tánh trong vùng.
Những tưởng yêu thú duy nhất đã bị tiêu diệt, giờ lại mọc đâu ra thêm con cửu vỹ hỏa hồ này? Cả bọn không khỏi kinh hãi, lấm lét nhìn yêu thú đang vờn trước mặt.
Đúng lúc này, có những tiếng rít xé gió ghê người vang lên, khu vực xung quanh yêu thú đang đứng phóng tới mấy ngọn bạch giáo sáng lóa, trên thân điêu khắc những dòng cổ ngữ lạ lùng.
Mười hai ngọn bạch giáo cắm phầm phập xung quanh khu vực yêu thú đang đứng, tạo thành một vòng tròn. Yêu thú thấy vậy, nhe nanh, ép người xuống thủ thế. Từ tứ phía, phóng ra mười hai bóng người. Những người này nhanh chóng phóng tới trước những ngọn bạch giáo, chắp tay trước ngực, mắt nhắm, miệng lầm rầm đọc cái gì đó.
Dứt lời, mười hai ngọn bạch giáo tỏa sáng chói lọi rồi phóng những tia sáng, đan kết với nhau, tạo nên một tấm lưới khổng lồ, nhốt yêu thú ở trong.
Thái Bảo và lũ trẻ nhận ra, đám người này đã gặp qua ở trấn Đại Lâm. Chính là đám ngồi ăn uống dưới tầng một.
Khi những tia sáng đan kết lại với nhau tựa như một chiếc bát úp xuống, nhốt yêu thú ở trong thì từ trên cao, thêm một bóng người nữa khinh công, đáp xuống nóc lưới, đứng hiên ngang trên những đạo quang khí. Kẻ này chính là thủ lĩnh. Hắn trên tay cầm một tấm phướn lớn có thêu bốn chữ “Hàng Yêu – Phục Ma”.
Tay thủ lĩnh đáp xuống liền đưa tấm phướng lên cao, miệng hô lớn: “Thiên linh, địa linh, hàng yêu, phục ma”.
Song Mai thấy vậy, khẽ quay sang Thái Bảo, lẩm bẩm:
– Đây chẳng phải “Hàng yêu thập nhị trận sao”?
– Đúng rồi! Để xem lũ người này đối phó với yêu thú ra sao?
Thủ lĩnh vừa dứt lời, mấy chữ trên cây phướn bỗng đột ngột phát quang rồi bay ra khỏi, uốn lượn mấy vòng trên không, sau đó phóng quang mang dữ dội xuống phía yêu thú.
Uỳnh uỳnh uỳnh, mấy tiếng nổ lớn vang lên điếc tai, cả khu rừng Đại Lâm rung lên dữ dội. Bên trong tấm lưới của trận pháp, bụi khói bay mù mịt, che mờ cả yêu thú nhưng chúng không thể lọt ra ngoài bởi trận pháp đã chặn lại. Vì vậy, phạm vi ảnh hưởng chỉ nằm trong trận pháp kia.
Bụi khói tan dần, chỉ thấy bên trong tấm lưới, cửu vỹ hỏa hồ đã nằm im thít, hỏa khí bốc ra từ thân hình không còn thịnh vượng như trước. Nhìn kỹ, thấy yêu thú đang thoi thóp thở, tựa như vừa trải qua một kiếp nạn vậy.
Tay thủ lĩnh thấy vậy, nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhìn vào trong tấm lưới rồi quay ra phía bọn trẻ, cười vang:
– Mấy đứa nhóc! Vân Tiêu Kiếm thì oai phong hả? Có thấy Hàng yêu thập nhị trận chưa? Yêu thú cỡ này cũng trở thành phế vật. Xem ra tiền thưởng của quan phủ đã về tay ta. Thêm con yêu thú bắt được này nữa, thu nhập cũng không ít.
Bốn đứa trẻ nhìn nhau không nói gì, lặng lẽ thu pháp bảo về. Đinh Chính cũng đã hoàn hồn, từ từ đứng lên, lấy lại vẻ bình tĩnh. Duy chỉ có chim Lạc vẫn cứ nép mình vào sau chiếc gùi, khẽ kêu oác oác lên, có vẻ là vẫn đang kinh sợ.
Thái Bảo thấy thế, bước tới nhẹ nhàng nâng nó lên, định trấn an nhưng lập tức con chim lại oác lên hoảng hốt, đập cánh bay khỏi tay chủ nhân, chui tọt vào trong chiếc gùi. Thái Bảo lắc đầu:
– Đồ nhát chết, yêu thú đã bị đánh trọng thương rồi, mi còn sợ gì nữa?
Song Mai hướng mắt về phía đám người, hỏi lớn:
– Các vị quả thực năng lực siêu phàm, yêu thú cũng có thể hạ được. Mấy người chúng ta vốn vào Đại Lâm tìm linh điểu, tuyệt không phải tranh giành yêu thú với các vị, xin chớ hiểu lầm.
Thủ lĩnh thấy vậy, gật gù rồi mỉm cười nói:
– Các ngươi sao có thể tranh chấp với bọn ta được chứ? Cái gì mà linh điểu? Mấy tháng nay chính là yêu thú tác oai tác quái, tuyệt nhiên chẳng có cái gì gọi là linh điểu như ngươi nói. Giờ bọn ta đã hạ được yêu thú, các ngươi đừng hòng hy vọng gì cả. Mau cút khỏi đây ngay.
– Cái tên nhà ngươi! Bọn ta nói thật, sao lại chửi mắng như vậy? – Văn Lộc máu nóng bốc lên, bước ra trước cự lại.
– Ta không nói nhiều, mau cút đi, chớ để bọn ta ra tay sẽ đau khổ lắm đó.
Đinh Chính bước tới, khẽ nói với bọn trẻ:
– Thôi, chúng ta mau rời khỏi đây. Đi rừng săn thú cũng có quy luật của nó. Kẻ nào được trước thì kẻ khác phải rời đi. Nếu không rời đi sẽ bị quy là đạo tặc hớt tay trên, hai bên nhất định phải giao đấu.
– Hừ! Ai sợ bọn chúng chứ? – Ánh Nguyệt hậm hực, liếc xéo lũ người kia.
– Đúng là bọn nhóc con không biết trước sau gì. Không mau cút đi, bọn ta lại cho ăn vài cái bạt tai thì đừng hỏi vì sao cha mẹ không nhận ra. – Tên thủ lĩnh đắc chí nói, đám thuộc hạ hùa theo, cười rung lên.
Y vừa dứt lời, đã thấy một tia sáng chói lọt xẹt tới. Giật mình, theo phản xạ, y đưa cây phướn lên đỡ. Xoạc, cây phướn rách một mảng lớn, ánh sáng kia phóng xuyên qua rồi lượn một vòng trên không, ngạo nghễ tỏa sáng.
Đám người bàng hoàng nhìn lại, Song Mai thủ thế, song chỉ chĩa ra dẫn kiếm quyết phóng thẳng về phía tên thủ lĩnh. Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm nhận lệnh, nhanh như một tia chớp lao đến xé rách tấm phướn. Trên đường đi, nó vương trong không gian những mùi hương thơm ngát, vô cùng tinh khiết.
-Cái…cái gì? – Tên thủ lĩnh lắp bắp nhìn cây phướn của mình, không khỏi kinh hoàng. Bảo vật của y, mắt xích quan trọng nhất của trận pháp đã bị phá hỏng.
– Bọn láo toét! Ta đã không nói gì rồi còn cố mà làm tới. Để ta dạy cho các ngươi một bài học. – Song Mai rít lên, song chỉ vạch vạch mấy đường vào hư vô.
Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm ánh lên, khẽ rung rinh. Từ trong kiếm, hàng trăm tia sáng tựa cánh hoa nhè nhẹ rơi xuống tựa như những bông tuyết.
Khi những cánh hoa kia chạm xuống đất, khắp khu vực ấy rực sáng lên. Từ mặt đất vươn lên hình hài những đóa hoa bách hợp, quả thực hình ảnh tựa như chốn bồng lai tiên cảnh vậy.
– Vạn…vạn hoa trận! – Tên thủ lĩnh thấy vậy khẽ kêu lên thảng thốt.
– Coi như ngươi cũng có chút hiểu biết. – Song Mai quát lên một tiếng.
Dứt lời, những tiếng nổ ì ùng vang lên. Khắp khoảnh đất, nơi những bông hoa vừa mọc lên rực sáng mãnh liệt. Đám người bị thổi tung lên khỏi mặt đất, ngã chỏng chơ ra, thật quá sầu thảm.
Trận pháp vừa bày của đám người sau khi bị công kích thì đột nhiên loạng choạng, tấm lưới bằng ánh sáng cũng lập lòe chớp tắt, giảm hẳn sức ảnh hưởng lên yêu thú đang nằm ở trong. Tên thủ lĩnh thấy vậy gào lên thê thảm:
– Nhãi ranh! Ngươi hại chúng ta rồi.
Trận pháp mất hết những mắt xích quan trọng, tất nhiên là không thể gia tăng năng lực lên yêu thú nữa. Cửu vỹ hỏa hổ lúc này hô hấp nhanh hơn, ánh mắt lấy lại được sinh khí, toàn thân lại rực lên một màu đỏ như lửa.
– Sư tỷ! Sư tỷ gây chuyện lớn rồi. – Văn Lộc bàng hoàng nhìn Song Mai.
– Mau xuất pháp bảo ra, trận pháp không giữ được yêu thú nữa rồi. – Thái Bảo nhận ra vấn đề, vội vàng nói.
Lập tức, Ánh Nguyệt và Văn Lộc triệu pháp bảo ra ngoài ứng chiến, dáng vẻ vô cùng thận trọng và lo lắng.
Đám người thấy yêu thú khẽ cử động, tấm lưới mờ dần thì cả kinh, vội vàng chạy đến vị trí của mình, lầm rầm đọc thần chú. Nhưng ánh sáng tỏa ra đã không còn rực rỡ nữa. Tấm lưới, tựa như ngọn đèn leo lét trước cuồng phong, có thể tắt bất cứ lúc nào.
Tên thủ lĩnh hốt hoảng cầm cây phướn lên chiêm ngưỡng rồi khổ sở khuôn mặt, than trong lòng một tiếng.
Một tràng cười man rợ vang lên, tấm lưới hoàn toàn tắt lịm. Yêu thú từ từ đứng lên, quét mục quang chói lọi về phía đám người vừa vây bắt chúng. Chẳng hiểu, yêu thú nhe răng hăm dọa hay nở một nụ cười chết chóc đi nữa.
– Mấy tên nhãi ranh! Tưởng trận pháp quèn này có thể hạ được ta sao? Đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Giọng nói vang lên từ phía yêu thú khiến tất cả mọi người đều bàng hoàng, không thể tin vào đôi tai mình nữa. Tay thủ lĩnh lắp bắp, toàn thân gai lên:
– Không! Đây không phải yêu thú! Là…là thần thú….
Thần thú? Cái gì mà thần thú? Chẳng phải chỉ có trong truyền thuyết thôi hay sao? Thần thú, có thể biến hóa thành ngàn vạn hình dáng, hô mưa gọi gió, tạo sấm làm chớp. Nếu thực sự có thần thú thì đất Lạc Hồng này chẳng phải đã trải qua mấy phen mưa máu đó sao?
Có hai cách để xuất hiện thần thú. Một là do tu vi lâu dài, chịu nhiều kiếp nạn và hai là những loại thần thú do trời đất giao hòa mà sinh ra.
– Ta không tin có thần thú! – Tay thủ lĩnh gầm lên điên loạn.
Cả đời y săn bắt khắp cõi Lạc Hồng này, dị thú chết dưới tay hàng ngàn, ma thú tính hàng trăm, yêu thú hôm nay mới gặp được còn thần thú thì…. Có nằm mơ cả đời cũng không bao giờ hy vọng gặp được.
Khuôn mặt y lúc này đỏ ửng lên rồi lại tái đi, những nếp nhăn, vết sẹo trên tay ccũng chuyển màu tựa như tắc kè vậy. Chỉ là quá sức tưởng tượng mà thành ra thế. Y gào lên, rồi đột ngột khóc rống lên như một đứa trẻ:
– Võ Tam Nguyên ta, cả đời cũng chẳng bao giờ hy vọng gặp được thần thú. Nay trời già trêu ngươi, chuyện này là thật sao?
Chẳng ai hiểu, tại sao diễn biến tâm lý của y lại kỳ lạ đến vậy. Cũng phải thôi, một người cả đời tắm máu thú giới, mang trên mình bao nhiêu thương tích, gặp bao nhiêu loài dị chủng khác biệt, chỉ mong một lần bước lên được đến cực đỉnh vinh quang. Chỉ là, y chưa có sự chuẩn bị đầy đủ để chạm mặt thần thú mà thôi.
Cửu vỹ hỏa hồ nhìn y rống lên rồi cười sằng sặc thì trong lòng khó hiểu vô cùng. Nó cứ theo dõi diễn biến tâm lý của tên người phàm này, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Hắn bị sao vậy chứ? Bởi thế, cửu vỹ hỏa hồ chỉ đứng im quan sát mà không hề động thủ.
Đám Thái Bảo, Song Mai cũng bị thu hút bởi vẻ điên điên khùng khùng của tay thủ lĩnh tên Võ Tam Nguyên. Chúng cũng chẳng thể nào hiểu được hắn bị làm sao nữa. Văn Lộc đảo mắt nhìn theo những điệu bộ của Võ Tam Nguyên, khẽ lí nhí trong miệng, đủ cho lũ nhóc nghe thấy:
– Tên này, hình như bị điên rồi.
Chỉ là, Văn Lộc nói to quá, khiến Võ Tam Nguyên nghe thấy. Y quay ngoắt ra phía mấy đứa trẻ, trợn trừng mắt, khuôn mặt đỏ găng lên, quát lớn:
– Cái gì mà điên? Các ngươi chẳng biết được sự vui sướng khi gặp được thần thú đâu. Hỏi hàng triệu người trên Lạc Hồng đại lục này, mấy ai được chiếu cố như ta? Dù hôm nay có chết, Võ Tam Nguyên này cũng mãn nguyện lắm.
Dứt lời quát mắng, Võ Tam Nguyên đột ngột cầm cây phướn, đoạn xé tan tành phần vải ra thành trăm mảnh, ném lả tả vào không trung rồi vung cái cán bằng tre lên hô lớn:
– Anh em, bày trận.
Mười hai người của y vươn tay, chộp lấy bạch giáo, vung ra trước mặt, hướng mũi về phía cửu vỹ hỏa hồ, đồng thanh hô “Hây” lên một tiếng rất khí thế. Khuôn mặt họ, ánh lên những vẻ kích thích tột cùng, chẳng có chút nào sợ hãi khi đối mặt với thần thú trong truyền thuyết cả.
Cửu vỹ hỏa hồ đưa mục quang quét qua một lượt, khuôn mặt lộ vẻ nanh ác, toàn thân bốc lên những luồng sát khí cực thịnh. Từ trong cổ họng, phát ra những tiếng nói quỷ dị:
– Là các ngươi tự tìm cái chết, chớ trách ông trời bạc đãi.
– Sát yêu trận. – Võ Tam Nguyên hô lớn, tay múa cây cán bằng tre, tạo thành những âm thanh vun vút rồi tung người về phía cửu vỹ hỏa hồ.
Mười hai người kia, đồng loạt vận công, ném thẳng những ngọn bạch giáo sắc lẹm, nhắm hướng thần thú mà phóng tới. Những ngọn giáo vừa rời tay, cả mười hai người đồng loạt ngồi phịch xuống đất, chân xếp bằng lại, tay chắp trước ngực, lầm rầm đọc.
Những ngọn bạch giáo vừa phóng đi, sau khi nghe chú ngữ, đột ngột rực sáng lên, hóa thành mười hai đạo quang mang chói lọi. Nhìn vào mà khí thế vô cùng.
Võ Tam Nguyên thân ở lưng chừng không trung, tay cầm cây gậy tre, quét mấy đường vào hư vô, vẽ ra chữ “Sát” mờ ảo. Mười hai đạo quang mang phóng vọt đến, hợp với chữ “Sát”, khiến nó rực sáng lên vô cùng đẹp đẽ.
Nói là que tre nhưng thật ra được niệm chú vô cùng cao siêu. Ngay cả tấm phướn kia cũng vậy, chúng đều có khả năng hàng yêu, phục ma, pháp lực vô cùng to lớn. Chỉ là những pháp bảo này hữu dụng với yêu ma, quỷ quái còn với những công năng của con người thì chúng chẳng hề có ý nghĩa gì cả. Bởi thế nên một kiếm của Song Mai xuất ra, đã xé toạc nó ra như một tấm vải bình thường.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cửu vỹ hỏa hồ nhíu mắt một cái, đã thấy những luồng sát khí từ ký tự vừa được tạo ra phóng xuống công kích. Nó chồm người lên, né tránh những tia chết chóc ấy, không khỏi kinh hãi trong lòng. Gần một ngàn năm có lẻ tu luyện, giờ mới chứng kiến pháp thuật trừ yêu, hàng ma khí thế như vậy.
Cửu vỹ hỏa hổ chồm người lên, phóng thẳng về phía Võ Tam Nguyên, há chiếc miệng đầy răng sắc nhọn ra, ý định không phải nói cũng hiểu, là muốn xé xác đối thủ tức thì. Nhưng thần thú chưa kịp lại gần, chữ “Sát” kia quay một vòng, phóng về trước mặt Võ Tam Nguyên hộ thể rồi đột ngột bắn ra quang ảnh tựa như một nguồn sáng cực hạn về phía cửu vỹ hỏa hồ.
Chiêu thức xuất ra quá nhanh, cửu vỹ hỏa hồ thân ở lưng chừng không trung, chẳng có điểm tựa nên nhắm mắt mà hứng trọn chiêu thức vừa xuất ra. Oàng một tiếng, thân hình khổng lồ của nó bật ngửa ra sau, rơi ầm một cái xuống đất.
Chữ “Sát” kia không chịu buông tha, lại phóng tới, bắn ra mười hai tia sáng tựa những mũi tên mang màu bàng bạc rất đẹp đẽ về phía thần thú. Phập, phập, phập, những tia máu bắn tung lên trên mình thần thú. Cửu vỹ hỏa hồ đau đớn, rú lên những tiếng man rợ khiến rừng Đại Lâm rung chuyển dữ dội.
Đám trẻ kinh ngạc chiêm ngưỡng. Cửu vỹ hỏa hồ thoi thóp nằm im dưới đất, trên thân thể cắm đủ mười hai ngọn bạch giáo đang phát quang chói lọi. Hơi thở của nó yếu dần, yếu dần, khóe mắt chợt rơi xuống một giọt nước mắt.
Võ Tam Nguyên đáp xuống đất, thủng thẳng đi tới bên cạnh thần thú đang hô hấp khó nhọc. Y nhếch một nụ cười chết chóc, quát lớn:
– Chiêu này, chính là để dành cho thần thú bọn bay đó. Lão tổ nhà ta, cả đời nghiên cứu sáng tạo, chiêu này cuối cùng cũng có ngày được dùng.
– Ngươi họ Võ, lão tổ nhà ngươi có phải Võ Huy? – Bất ngờ, cửu vỹ hỏa hồ thều thào nói.
Võ Tam Nguyên mặt nhăn lại, mục quang quét một lượt khắp thân thể đang thoi thóp của thần thú, cất giọng nghi hoặc:
– Súc sinh! Dám gọi tên ông tổ nhà ta thế sao?
Cửu vỹ hỏa hồ khóe mắt tuôn lệ, cười khổ một tiếng:
– Không ngờ, ta lại chết dưới tay ta. Ông trời thật khéo trêu đùa.
– Ngươi nói cái gì? Ta không hiểu? – Võ Tam Nguyên nhăn mặt. Tay cầm cây gậy tre, chỉ thẳng vào thần thú.
– Trận pháp mà các ngươi sử dụng để đối phó ta, chính là do ta truyền lại cho Võ Huy. Không ngờ, con cháu của chàng sau này lại sử dụng nó để diệt chính ân nhân nhà họ Võ.
Võ Tam Nguyên mặt mày thất thần, loạng choạng lùi lại mấy bước. Cái gì mà chàng? Súc sinh này, có quan hệ thế nào với nhà họ Võ? Võ Tam Nguyên lúc này hết sức bàng hoàng. Võ gia, nổi danh khắp Lạc Hồng đại lục là một gia đình có truyền thống hàng yêu phục ma. Dị thú, ma thú chết dưới tay nhà họ Võ kể không biết bao nhiêu cho đủ. Xét ra, dòng họ Võ dựng lên một núi thù hận với thú giới, bảo gia đình ấy có quan hệ mà lại thân thiết, hưởng ân điển của yêu thú, thần thú há chẳng phải khiến thiên hạ cười chê, sỉ nhục hay sao?
– Ngươi nói láo! Ân huệ gì? – Võ Tam Nguyên lại gầm lên, khuôn mặt vô cùng khó nhìn.
– Để ta từ từ kể ngươi nghe. – Cửu vỹ hỏa hồ chậm rãi nói, máu trên thân thể từ những vết thương tuôn ra ướt đẫm cả bộ lông đẹp đẽ.
Võ Huy, cách đây năm trăm năm vốn là một tiều phu nghèo, gia sản chẳng có gì ngoài chiếc rìu đốn củi. Một lần, y lang thang trong rừng rồi bị lạc. Qua một tuần đói rét, y được một cô nương xinh đẹp, vận y phục đỏ rực cứu sống và đem về căn nhà cỏ chăm sóc. Cô nương nọ chẳng hiểu có phải duyên trời hay không mà đem lòng yêu thương hắn. Sống cùng cô nương kia một thời gian, Võ Huy phát hiện nàng chính là yêu thú cáo chín đuôi thì hoảng sợ vô cùng mà bỏ chạy. Cô gái buồn bã, đuổi theo, chặn Võ Huy lại và nói: “Thiếp biết chàng hận thiếp là loại yêu thú hại người nhưng với chàng, thiếp tuyệt nhiên không có một tia hãm hại nào cả. Nếu duyên phận không đến được với nhau, chàng vẫn làm nghề đi rừng như cũ thì hãy cầm lấy vật này, nó sẽ khiến yêu ma, quỷ quái không thể hãm hại được.” Nói rồi, cửu vỹ hỏa hồ bẻ lấy một chiếc xương sườn của mình đưa cho Võ Huy. Chiếc xương ấy chính là cây gậy tre mà Võ Tam Nguyên đang cầm trong tay. Võ Huy sau khi rời khỏi khu rừng, trở về thì sáng tạo ra trận pháp trừ yêu nổi tiếng Lạc Hồng. Từ đó, y sống bằng nghề tiêu diệt dị thú, ma thú, danh lợi, tiếng tăm vì thế mà kéo về như thác lũ.
– Ta không tin, ngươi nói láo! Ngươi chết đi. – Võ Tam Nguyên thét lớn, vung cây gậy tre lên cao quá đầu, chữ “Sát” đang bập bềnh trên cao lập tức tỏa sáng chọi lọi rồi ầm ầm phóng thẳng xuống phía thần thú.
Cửu vỹ hỏa hồ nhìn chiêu thức phóng xuống đầy uy lực, bất giác mỉm cười một cái rồi từ từ nhắm nghiền đôi mắt. Nó đang đón nhận cái chết một cách thanh thản nhất.
Uỳnh, một tiếng nổ lớn vang lên, cửu vỹ hỏa hồ sững sờ. Nó chưa chết, phải rồi, mạng vẫn còn đây. Chỉ thấy trước mặt, một bóng người đứng sừng sững, y phục bồng bềnh, ngăn cách nó với chữ “Sát” kia. Trước mặt người này, một đạo thái cực chói lòa đang tỏa ra sung mãn. Chữ ‘Sát’ bị thái cực đồ chặn lại, rung khẽ lên rồi tiêu tán vào không gian hư vô. Võ Tam Nguyên cũng sững sờ, há hốc mồm ra nhìn.
– Dừng tay! – Bóng người kia quát lên.
– Sư tỷ! Sư tỷ làm gì vậy? – Văn Lộc há hốc mồm nhìn ra phía trước. Sư tỷ của nó, tại sao lại ra tay cứu cửu vỹ hỏa hồ cơ chứ?
Thái Bảo đứng im nhìn sư tỷ, ánh mắt phóng ra hiền hòa vô cùng, hoàng kim châu đang phát quang chói lọi bên cạnh nó bỗng từ từ lịm đi rồi nhẹ nhàng hạ xuống trong tay. Nếu lúc đó, sư tỷ không ra tay, chắc hẳn nó sẽ làm việc đó.
– Bọn nhãi ranh khốn kiếp! – Võ Tam Nguyên tức giận, lại thét lên, vung cây gậy đánh tới phía Song Mai.
Cả mười hai tên thuộc hạ của y không bảo mà biết, đồng thời rút trong người ra đoản kiếm sắc lẹm, nhanh chóng lao tới phía cô bé.
Song Mai khẽ quét mục quang một lượt nhanh như cắt rồi thu người xuống, vung một đường kiếm ra phía sau. Kiếm khí phóng ra, trong chớp mắt cắt đứt đôi mười hai cây đoản kiếm trên tay lũ người. Đám người cả kinh, nhẩy rạp về phía sau, nét mặt vô cùng khổ sở, hoang mang đưa vũ khí lên nhìn.
Võ Tam Nguyên thoáng lay động, biết con nhóc này xuất chiêu không hề tỏ ý lấy mạng bất cứ ai liền nhẩy lùi lại phía sau hai trượng, cắm mạnh cây gậy tre xuống đất, song chỉ chắp trước ngực, quát lớn:
– Nhãi ranh! Tuy ta không thể làm gì ngươi nhưng đủ sức để tiễn yêu nghiệt kia về điện Diêm La. SÁT!
Y vừa dứt lời, mười hai ngọn bạch giáo cắm trên thân thể cửu vỹ hỏa hồ tỏa sáng chói lòa rồi từ từ bốc lên những ngọn khói trắng muốt.
Cửu vỹ hỏa hồ rống lên đau đớn khiến cho rừng Đại Lâm rùng rùng chấn động. Những lọn khói đang bốc lên kia, chính là nguyên khí của cửu vỹ hỏa hồ đang tan vào hư vô. Võ Tam Nguyên biết, không thể là đối thủ của bọn nhóc đến từ Vân Tiêu Kiếm, nhưng dựa vào pháp lực hàng yêu, phục ma được truyền lại từ thời ông tổ, hắn quyết tâm tiêu diệt cửu vỹ hỏa hồ. Hắn nghĩ, nếu nhanh tay, sẽ giết chết giống súc sinh kia còn đám Vân Tiêu Kiếm, đời nào dám xuất chiêu sát nhân. Chuyện này đồn ra ngoài, không phải là sẽ bất lợi cho đệ nhất môn phái hay sao?
Đột ngột, y rống lên một tiếng, bắn thẳng ra phía trước đánh rầm, mặt mày tối tăm, cày một đường dài trên đất rồi nằm im thin thít. Sau lưng áo cháy xém hình bàn tay, lộ ra da thịt đang bốc khói nghi ngút.
Thái Bảo đứng trước cây gậy tre, hữu chưởng vươn ra phía trước, khuôn mặt lạnh lùng nhìn mười hai tên thuộc hạ của Võ Tam Nguyên. Chính nó vừa xông tới, xuất chưởng đánh vào Võ Tam Nguyên, khiến y ngã nhào về phía trước, bất tỉnh nhân sự.
Nhanh chóng nhìn thân thể đang cuồn cuộn chảy ra nguyên khí của cửu vỹ hỏa hồ rồi đảo mắt về cây gậy trước mặt, Thái Bảo đưa tay nhổ bật nó lên, đoạn tung cao lên không trung, xoay bộ tấn, song chỉ trỏ lên hướng cây gậy, hô lớn : “Công”.
Từ đầu hai ngón tay nó, năm đạo ngũ hành khí phóng vọt ra, xoắn lại với nhau, vạch vào không trung một đường thẳng tắp rồi va chạm với cây gậy tre, phát nổ đánh đùng một cái. Cây gậy tan thành mấy mảnh, rớt xuống đất cạch cạch mấy tiếng rồi nẩy khẽ lên.
Mười hai ngọn bạch giáo bất ngờ tắt lịm ánh sáng, nguyên khí của cửu vỹ hỏa hồ cũng theo đó mà ngưng phát tán vào hư vô. Thoáng một cái, thần thú lấy lại được nhịp hô hấp nhưng có vẻ như đã hao tổn khá nhiều nguyên khí.
Ngước mắt về phía đám tay chân của Võ Tam Nguyên, Thái Bảo trừng mắt, quát:
– Mau đem chủ nhân ngươi rời khỏi đây. Chuyện hôm nay xem như ta tha mạng cho các ngươi. Nếu để lộ ra ngoài, dù làm ma, ta cũng sẽ tìm đến từng người một, giết hết cả gia tộc.
Song Mai tròn xoe mắt nhìn gã sư đệ. Chà, không ngờ hắn cũng oai phong quá đó chứ? Bất giác cô bé thoáng một ý nghĩ gì đó trong đầu khiến khuôn mặt hơi ửng đỏ. Vội vã, Song Mai ra lệnh cho Bách Hợp Vạn Hoa kiếm hồi về vỏ. Trên đường đi, thần kiếm vạch vào không trung một đường vòng cung, tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Cái cảnh này, thật là đẹp đẽ hết mực. Song Mai, Thái Bảo đứng đối diện nhau, khắp không gian tỏa hương thơm ngát.
Đám người kia nghe vậy, vội vội vàng vàng khiêng Võ Tam Nguyên rồi ba chân bốn cẳng chạy khỏi khu vực, mồ hôi toát ra như tắm.
Bóng chúng vừa khuất sau lùm cây, Văn Lộc, Ánh Nguyệt và Đinh Chính vội vàng chạy tới bên cạnh Thái Bảo. Con chim Lạc giờ không còn sợ, oác oác lên mấy tiếng rồi vỗ cánh, bay tới đậu trên vai Thái Bảo, khẽ cọ cọ đầu vào má chủ nhân. Thái Bảo nhìn con chim, xì lên một tiếng:
– Cái giống chết nhát nhà mi, thật là mất mặt.
Nghe vậy, con chim Lạc lại gru gru lên mấy tiếng, xù hết bộ lông lên, tiếp tục cọ vào má Thái Bảo, khiến nó bật cười khanh khách.
– Sư huynh thật oai phong quá đó. – Văn Lộc nhăn răng ra cười hề hề.
– Chỉ sợ đám người kia tung tin chúng ta hỗ trợ yêu nghiệt thì danh tiếng của Vân Tiêu Kiếm sẽ bị ảnh hưởng. – Ánh Nguyệt thở dài, nhìn lại đường rút lui của đám người.
– Muội chớ lo, chúng sẽ không dám nói ra đâu. Thử nghĩ xem, người của Võ gia xưa nay là thiên địch của yêu ma, giờ tin tức Võ Huy nhận ân huệ của cửu vỹ hỏa hồ lan ra, còn đâu oai phong nữa? – Thái Bảo hồ hởi khẳng định.
Song Mai từ từ bước tới cửu vỹ hỏa hồ đang nằm dưới đất. Sát khí của thần thú tỏa ra cũng không còn nữa. Ngước đôi mắt như biết ơn về phía Song Mai, cửu vỹ hỏa hồ chậm rãi nói:
– Đa tạ các ngươi đã cứu mạng ta. Không biết lấy gì để báo đáp đây.
Song Mai im lặng, không biết phải nói gì với cửu vỹ hỏa hồ. Cô bé nhẹ nhàng rút hết những ngọn giáo đang cắm vào thân thể thần thú. Mỗi lần rút một ngọn giáo, cửu vỹ hỏa hồ lại khẽ nhăn mặt, có vẻ rất đau đớn.
Mười hai ngọn giáo được rút ra, cửu vỹ hỏa hồ khẽ lay động thân thể. Nó sáng rực lên chói mắt khiến đám trẻ vội vã đưa tay lên che. Ánh sáng dịu dần, dịu dần rồi xuất hiện bóng dáng một cô nương xinh đẹp, vận hồng y thướt tha, nửa nằm, nửa ngồi trên mặt đất.
– Đây là hình dáng mà ta luôn sử dụng để giao tiếp với con người. Cứ gọi ta là Hồ nương. – Cô nương kia cất tiếng, thanh âm có vẻ mỏi mệt, đau đớn.
– Hồ nương! – Song Mai khẽ gọi.
– Vì sao các ngươi lại ra tay cứu giúp giống yêu ma, quỷ quái như ta? – Hồ nương giọng xúc động, hỏi.
– Ta không biết, bọn ta chỉ thấy cần cứu thì cứu thôi. – Song Mai trả lời, ngoảnh người nhìn về phía đám Thái Bảo. Bọn chúng thấy vậy, khẽ gật đầu đồng tình.
– Thật không ngờ, pháp lực do ta truyền cho chàng, lại sử dụng để phá bỏ tu vi hàng ngàn năm của ta. – Hồ nương thở dài, trong lòng vô cùng khổ sở.
Pháp lực của Hồ nương, đừng nói là mấy đứa trẻ, ngay cả những đại cao thủ cõi Lạc Hồng này bất quá chỉ đánh ngang cơ với nàng. Nhưng năm xưa, vì một chữ tình mà phế bỏ một phần thân thể, đem nó ra với ý định bảo vệ ý trung nhân. Không ngờ, y lại truyền cho con cháu, mang cái pháp thuật ấy tru sát thú giới, làm lợi cho bản thân. Nghĩ đến đây, Hồ nương cười khổ trong lòng, tự chê trách bản thân không vượt qua được những cảm xúc của con người.
Nhưng cũng đúng thôi, yêu thú, ma thú bỏ ra hàng ngàn năm, trải qua không biết bao nhiêu kiếp nạn cũng chỉ vì mong muốn có được những xúc cảm của loài người, được sống trong hình hài con người. Cũng đáng lắm chứ.
– Hồ nương! Tại sao ngươi lại xuất hiện ở rừng Đại Lâm? – Song Mai khẽ hỏi.
Thở dài một tiếng, Hồ nương trả lời:
– Ta vốn định tìm một nơi vắng vẻ để tu luyện nên mới đến rừng Đại Lâm, tránh sự truy sát của loài người. Tu vi của ta, thực ra mới gần chạm đến ngưỡng thần thú mà thôi. Không ngờ hôm nay lại phát sinh sự cố này.
– Hồ nương cho ta hỏi, trong rừng Đại Lâm, có linh điểu không? – Song Mai ấp úng
Lắc đầu mấy cái, Hồ nương cười nhẹ:
– Linh điểu, chính là do ta biến hóa ra để dọa lũ người, không ngờ lại thu hút các cao thủ khắp nơi tụ về. Đúng là ta tự làm hại mình mà.
– Hồ nương đừng lo, giờ có thể tiếp tục tìm một nơi an toàn để tu luyện, phục hồi nguyên khí. – Song Mai an ủi.
– Không kịp nữa rồi. Nguyên khí của ta đã thất thoát quá nhiều, trong vòng không lâu nữa, thần tính sẽ mất đi, hình dáng con người, những ký ức năm xưa, những cảm xúc yêu thương, giận hờn, sẽ biến mất.
– Nghĩa là sao? – Song Mai bàng hoàng.
– Nghĩa là ta sẽ bị giáng cấp, pháp lực chỉ tương đương với yêu thú mà thôi. – Hồ nương buồn rầu nói.
Cả đám người im lặng, khẽ khàng nhìn Hồ nương với ánh mắt vô cùng thương cảm. Từ yêu thú lên thần thú, bọn chúng biết là khổ cực, gian nan lắm chứ. Đừng nói trăm năm, thậm chí nếu ngàn năm mà không có duyên cũng chẳng thể hoàn thành.
Hít một hơi, Hồ nương mỉm cười nhìn Song Mai:
– Trước khi trở lại cấp yêu thú, ta muốn đáp đền cho cô nương. Ta sẽ sử dụng pháp lực cuối cùng của mình để hóa thành linh điểu, suốt đời này đi theo cô nương. Hãy nói, cô nương muốn ta hóa thành linh điểu gì?
– Không! Hồ nương! Song Mai không dám nhận. – Nghe vậy, Song Mai hoảng hốt kêu lên.
– Đó là việc mà ta thấy nên làm. Nếu trở về cấp yêu thú, ta cũng sẽ suốt kiếp chịu sự săn đuổi của loài người mà thôi, có thể sẽ vong mạng như chị ta năm xưa. Bị săn đuổi so với việc an toàn bên cạnh cô nương, chẳng phải tốt hơn sao? Suy cho cùng, có luyện đến cấp thần thú, ngửa tay làm mây, úp tay làm mưa thì cũng suốt đời chẳng được thành người, chẳng được trọn vẹn nếm trải cảm giác yêu thương. Tâm nguyện này của ta, mong cô nương hãy tác thành.
– Chị? – Song Mai nghi hoặc.
– Chính là Cửu vỹ bạch hồ, yêu thú đã vong mạng dưới tay Long Thần Quân năm xưa. Cửu vỹ bạch hồ, chính là chị của ta. – Hồ nương gương mặt buồn rầu, khẽ nói.
– Nhưng! – Song Mai lưỡng lự.
– Nào, cô nương hãy nói cho ta tâm nguyện để ta sống có ích một chút.
– Song Mai…muốn…muốn…ngũ sắc phượng hoàng. – Cô bé ấp úng nói, gương mặt lộ vẻ đắn đo.
Chẳng hiểu, con Thần Lạc Linh Điểu mà Song Mai muốn bắt bay đi đằng nào khỏi tâm trí nữa. Trong đầu cô bé, đột nhiên xuất hiện bóng dáng của ngũ sắc phượng hoàng. Giống phượng hoàng đỉnh cấp, pháp lực vô biên, là thú cưỡi của Vân Tiêu sư tổ khi xưa. Chỉ có thể giải thích, phần nguyên khí của sư tổ trong con người Song Mai đột nhiên trỗi giậy mãnh liệt, tưởng nhớ về ngũ sắc phượng hoàng.
– Ngũ sắc phượng hoàng? Được, rất hay, cũng hợp ý của ta. – Hồ nương cười lớn một tiếng rồi xếp bằng, mắt nhằm nghiền, miệng mấp máy, dường như đang đọc một đạo chú ngữ bí hiểm.
Cơ thể Hồ nương sau khi đọc chú ngữ lần lượt tỏa ngũ sắc lung linh, rực sáng cả một góc rừng. Những đạo quang mang ẩn hiện, chớp tắt, tỏa ra êm dịu vô cùng. Đám trẻ thấy không gian xung quanh vô cùng êm ái, nghe thấy tiếng suối róc rách chảy, tiếng chim líu lo hót, tiếng gió nhàn nhã đùa vui trên những đổng cỏ xanh.
Bùng một tiếng, khoảng không gian rộng lớn xung quanh bị bao trùm bởi một ánh sáng mang sắc tím. Song Mai dường như cảm nhận được tất cả những gì trong tâm trí của Hồ nương. Những năm tháng còn là một dã thú, rồi những kiếp nạn mà nàng trải qua, những lần chạy trốn khỏi bàn tay của con người mà chỉ có thể dùng từ may mắn để diễn tả. Rồi những năm tháng đầy hạnh phúc bên cạnh Võ Huy. Và cả những đau đớn khi tự mình lấy một phần cơ thể, trao cho người mình thương yêu. Tất cả, tựa như một thước phim quay chậm, tóm tắt lại cuộc đời của một thần thú mang trong mình những hy vọng được trở thành con người. Song Mai bất giác lăn trên má một giọt nước mắt, tiếc thương cho những cố gắng đầy bi tráng của Hồ nương, tựa như chính mình đang trải nghiệm, chính mình đang khóc thương cho mình vậy.
Cảnh vật trước mặt Song Mai nhòe đi, không còn thấy gì rõ ràng nữa, tựa như cô bé đang ở một chiều không gian mơ hồ nào đó. Văng vẳng khắp bốn phương, giọng lảnh lảnh của Hồ nương vang lên: “Tiểu cô nương! Những ký ức này của ta, mong tiểu cô nương hãy ghi nhớ”.
Song Mai chợt mở to mắt, như người ngủ mê tỉnh giậy, thấy cảnh vật xung quanh rực sáng lên năm màu sắc. Cô bé quay ra sau lưng, thấy đám Thái Bảo đang há hốc mồm, nhìn lên phía trên cao. Bất giác, Song Mai men theo cái nhìn đó, ngước lên.
Phía trên, cách Song Mai độ bảy, tám trượng, một con ngũ sắc phượng hoàng vô vùng đẹp đẽ đang bồng bềnh, vươn đôi cánh đẹp như mơ, khẽ vuốt ve không trung. Linh điểu cúi xuống nhìn thẳng vào Song Mai, ánh mắt tựa như vô cùng thân quen.
Song Mai bước lên phía trước, vươn cánh tay lên cao. Ngũ sắc phượng hoàng từ từ hạ xuống, đặt chiếc đầu to lớn của mình ngả vào bàn tay bé nhỏ, thanh tao của Song Mai. Từ trong tâm thức, cô bé khẽ khàng nói:
– Hồ nương! Mai Mai quyết không bạc đãi ngươi đâu.