Lạc Hoa Không Kết Nhị

Chương 10


Đọc truyện Lạc Hoa Không Kết Nhị – Chương 10

Hậu cung Bùi Thành Trạch trống rỗng, để lấp kín miệng người, cuối cùng nạp hai phi tử.

Hôm qua lúc động phòng, toàn bộ quá trình hắn đều không yên lòng, nhìn nữ tử mỹ lệ đẫy đà trước mắt, trong đầu lại không bỏ đi được thân ảnh gầy yếu kia.

Đêm xuân lại trôi qua như bị kim châm, trời tờ mờ sáng liền vội vã vào triều.

Đồng dạng chịu dày vò còn có Tống Thái hậu, dù sao nàng cũng quá hiểu rõ lòng của nhi tử mình.

Mà Tô Tử Mộc kia, cũng là có quá nhiều nỗi khổ riêng.

Thân thể Tống Thái hậu cũng không tốt lắm, một bên thu xếp đại điển nạp phi, một bên đầy bụng tâm sự, rất nhanh cũng bị bệnh, đau, đầu chóng mặt, cả người không còn chút sức lực nào, cuung nhân vội vàng tuyên Thái y đến.

Đỗ Việt chẩn bệnh xong, nói chỉ là mệt nhọc quá độ, hơn nữa có chút phong hàn vào cơ thể, uống vài thang thuốc liền không có gì đáng ngại.

Lúc này, bên ngoài điện hình như có chút tiếng động lớn xôn xao.

Tống Thái hậu dò hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thị vệ ngoài cửa vội vã đi vào hồi bẩm: “Có một tiểu thái giám lạ mắt vẫn canh giữ ở cửa, nô tài thấy bộ dạng khả nghi, kéo hắn đến hỏi.”

Đỗ Việt nghe xong trong lòng hẫng một nhịp, nhìn người bị áp lên, quả nhiên là Tiểu Lộ tử.


“Ngươi là nô tài ở đâu, ở chỗ của ai gia định làm gì?” Âm điệu Tống Thái hậu không cao, lại tràn ngập uy nghiêm, Tiểu Lộ tử cúi đầu, há miệng run rẩy không dám nói lời nào.

Tống Thái hậu thấy người này xác thực khả nghi, vốn định giao cho Kính Sự phòng đi thăm dò, lại trong lúc vô tình phát hiện Đỗ Việt đứng bên cạnh chau mày, sau gáy cùng đầy mồ hôi.

“Đỗ thái y, ngươi biết tiểu thái giám này?”

Bất ngờ không kịp đề phòng bị điểm đến, Đỗ Việt sợ đến mức vội vàng quỳ xuống.

“Hồi, hồi Thái hậu, hắn là người trong Dịch Đình cung, sáng sớm vốn muốn mời thần đi xem bệnh…”

Tống Thái hậu lập tức nghĩ đến trong Dịch Đình cung là ai, sửng sốt hồi lâu, mới hỏi: “Là xem bệnh cho Tô Tử Mộc?”

Đỗ Việt vội vã trả lời: “Vâng.”

Ánh mắt Tống Thái hậu lại bắt đầu lóe ra: “Y có gì không ổn sao?”

“Cái này…” Đỗ Việt có điểm do dự, không biết có nên ăn ngay nói thật không.

“Ai gia bảo ngươi nói.” Tống Thái hậu đề cao âm thanh.

“Vâng, vâng, là có chút phát sốt,” Đỗ Việt liền vội vàng nói, “Thân thể vị Tô công tử này vẫn luôn không tốt, thân thể ban đầu vốn kém, trước sinh non ra nhiều máu càng tổn thương nặng đến thân thể…”

“Chờ một chút! Ngươi nói cái gì?” Tống Thái hậu vội vàng cắt đứt, “Sinh non? Chuyện khi nào?”

“Cái này, ước chừng bốn tháng trước.”

“Lúc sinh non là được mấy tháng rồi?”

“Thần tham mạch có biết, đại khái là mang thai tám tháng.”

Tống Thái hậu hơi tự hỏi, sắc mặt bắt đầu trở nên trắng bệch.

“Đứa bé kia…”

“Hồi, hồi Thái hậu, hài tử sinh non chết yểu…”

Cả người Tống Thái hậu run rẩy.


“Ngươi, ngươi nói, ngươi nói… Đứa bé kia…”

Một câu nói không hết, hai mắt Tống Thái hậu khẽ đảo hôn mê bất tỉnh.

Bên này Bùi Thành Trạch mới vừa hạ triều, liền nghe chuyện Tống Thái hậu ngất xỉu, vội vã chạy đi Vĩnh Thọ cung.

Lúc chạy đến, chỉ thấy nội điện quỳ một đám người, Tống Thái hậu đã tỉnh dậy, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, trong miệng vội vàng nói: “Kêu hoàng thượng tới, mau gọi hoàng thượng đến!”

Bùi Thành Trạch vội vàng đi qua: “Mẫu hậu, hài nhi tới, người đây là thế nào?”

“Trạch nhi, mẫu hậu có chuyện nói cho ngươi, ngươi để cho tất cả bọn họ lui ra, nhanh, nhanh!”

“Vâng.” Bùi Thành Trạch liền vội vàng gật đầu, quát lui tất cả cung nhân.

“Mẫu hậu, người đã đi hết, người có gì dặn dò cứ việc nói.”

Tống Thái hậu lắc đầu, “Hài tử, ai gia xin lỗi con…”

Nói nước mắt liền rơi xuống.

“Mẫu hậu, người nói gì vậy, người dốc hết tâm huyết nuôi nấng Trạch nhi lớn lên, giúp Trạch nhi đoạt được quyền lớn, còn rơi vào cảnh một thân tàn tật, ân tình người đối với hài nhi thực sự là mấy đời đều không báo hết!”

“Không không, con nghe ai gia nói, ai gia có một chuyện rất quan trọng đã giấu diếm con.”

Bùi Thành Trạch nghi hoặc: “Chuyện gì?”


“Là chuyện của Tô Tử Mộc, Trạch nhi, y chưa bao giờ phản bội con, cũng không có hạ độc ai gia.”

Bùi Thành Trạch lập tức liền ngây người tại chỗ.

“Lúc đó, trước khi y bại lộ thân phận trở lại bên người Bùi Thành Thụy, tới tìm ai gia, y đích xác là nội ứng Bùi Thành Thụy phái tới, nhưng y đối với ngươi động tâm cũng là thật, nhiệm vụ cuối cùng của y là hạ độc cho ai gia, đưa ai gia vào chỗ chết, nhưng y không muốn ra tay, liền đến thẳng thắn với ai gia, hy vọng ai gia phối hợp y diễn tiết mục giả trúng độc.”

Bùi Thành Trạch như người gỗ sửng sờ tại chỗ.

“Nhưng lúc đó, ngay cả Thái y viện đều là người của Bùi Thành Thụy, ai gia cảm thấy nếu không thực sự dùng độc rất khó giấu diếm được, liền tự mình nuốt thuốc… Vốn là ôm lòng hẳn phải chết, lại bị Tử Mộc cướp đi hơn phân nửa, cái này mới bảo vệ được tính mệnh, chỉ phế đi một đôi chân.”

Hô hấp Bùi Thành Trạch bắt đầu dồn dập.

“Hài tử, ngươi suy nghĩ một chút, về sau vài lần ám sát ngươi vì cái gì đã sắp thành công, nhưng sát thủ lại không giải thích được trúng độc chết, cuối cùng chứng cứ Bùi Thành Thụy cấu kết kẻ thù bên ngoài vì sao có thể bắt được nhanh như vậy,, đều là Tử Mộc đang giúp ngươi a…”

“Nhưng, thế nhưng, vì sao, vì sao không nói cho ta?” Bùi Thành Trạch khó có thể tin hỏi.

“Là Tử Mộc lần lượt cầu ai gia không nói, ai gia biết đứa bé kia xuất thân ti tiện, trong khung cũng tự ti, y không muốn để cho ngươi biết, ai gia thực sự bị y cầu đến nhẹ dạ, liền đồng ý.”

“Đứa bé trong bụng Tử Mộc…”

“Lúc y tìm đến ai gia liền đã mang thai, lúc đó thiếu chút nữa ngất xỉu ở đây, y không cho ai gia nói cho con biết, y nói tự biết không xứng dựng dục con nối dòng cho con, sẽ xóa sạch hài tử, nhưng ai gia biết, lấy tính cách của y, chắc chắn sẽ không bóp chết tiểu sinh mệnh kia, không tin, ngươi đi hỏi một chút Đỗ thái y, lúc Tử Mộc ở trong lao sinh sản đã mang thai mấy tháng…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.