Bạn đang đọc Lạc đường – Chương 8
Phần 2
Chương 8: Bát hoàng tử
Vài ngày sau, tôi mang theo Hồng Nguyệt Nhi và sủng vật của tôi vào phủ bối lặc.
Lúc đi, mợ kéo tay tôi ân cần chỉ bảo, dặn tôi thái độ xử sự phải kính cẩn thận trọng, ngàn vạn lần đừng giở tính khí ngang ngược ra. Cậu không nói gì cả, chỉ vỗ vai tôi nói: “Đi đi, tự mình bảo trọng.” Tôi nghe xong thế nào cũng thấy lạ lùng, giống như “tự cầu phúc” vậy.
Cuối cùng, mợ giống như đang gả nữ nhi lưu luyến không buông, lau nước mắt tiễn tôi lên xe ngựa. Tôi cười an ủi bà, nói: “Lời của mợ con đã nhớ kỹ. Mợ đừng buồn, qua vài ngày con sẽ về.” Đương nhiên phải trở về, chẳng lẽ muốn ăn không ở không nhà người ta cả đời sao?
Cuối cùng tôi cũng biết vị Bát bối lặc này là người ra sao—- Anh ta là Bát a ca của hoàng đế, huynh trưởng của Thập Tam và Thập Tứ. Lại là người một nhà! Tôi nói dù thế nào cũng chưa từng gặp phúc tấn của Bát a ca, sao cô ấy có thể yêu thích tôi được, tám phần mười là do Thập Tứ giật dây.
Xem ra ngay từ đầu tôi đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, tôi không nên đẩy Thập Tứ vào hồ nước, cũng không nên lạnh lùng cự tuyệt cậu ta. Con người mà, đều có loại tâm lý bị coi thường, càng không chiếm được thứ gì đó, càng muốn nghĩ cách đem tới tay. Tỷ như ngày trước tôi đi mua laptop, có hơi vừa ý với một nhãn hiệu, nhưng vẫn chưa đem đủ số tiền. Không ngờ lần sau đến, loại đó đã bán hết rồi, tìm hết cả siêu thị điện tử cũng chỉ nhận được câu trả lời là đã hết hàng. Có ông chủ khuyên tôi nên chọn cái khác, nhưng dường như tôi đã mê muội chỉ muốn loại kia, cuối cùng lại kiếm thêm tiền, lại đợi nửa tháng sau mới mua loại laptop đó từ thành phố khác mang về nhà. Chính tôi cũng rất ngạc nhiên, vốn lúc đầu cũng chẳng vừa ý gì lắm, vừa phát hiện lấy không được lại có một sự chấp nhất vô hình. Tư tưởng của Thập Tứ có lẽ cũng như vậy. Lúc trước hẳn là nên liều chết bám sát cậu ta, giở tính tiểu thư với cậu ta, không chừng cậu ta đã kính trọng tôi từ xa rồi. Nhưng bây giờ lại dùng phương pháp đó chỉ sợ là không có tác dụng nữa, có lẽ còn hoàn toàn ngược lại, chỉ có thể kéo dài thôi. Thời gian trôi qua có thể làm yếu đi toàn bộ sức mạnh. Mấy tháng, một năm, hai năm, thích trở thành không thích, thậm chí là chán ghét, đều có khả năng.p>
Vẫn tưởng rằng phúc tấn Bát bối lặc là thiếu phụ cao quý cẩn trọng, mà tôi trông thấy là người khoảng mười tám mười chín tuổi, tính tình tuyệt không thể gọi là thành thục. Mọi người ở đây đều bí mật nói cô nàng bướng bỉnh hống hách, nhưng tôi lại thích cô. Tính cách cô hoạt bát lại thẳng thắn, xem ra là người làm theo ý mình. Đưa cô đến thời hiện đại, cô sẽ là loại phụ nữ sống rất phóng khoáng tự tại.
Lần đầu thấy tôi cô ấy tò mò quan sát rất lâu. Tôi đứng đó mặc cho cô tùy ý đánh giá, sau khi nhìn cả buổi cô mới cúi đầu che miệng cười. Ai biết cười cái gì chứ, tôi nhíu mày không nói. Cô nàng cười xong liền hỏi tôi, năm nay bao nhiêu tuổi, trong nhà có những ai, bình thường thích cái gì. Cô hỏi gì tôi trả lời nấy, cố gắng đáp ngắn gọn dễ hiểu, không nhiều lời vô nghĩa. Có lẽ cô cũng cảm thấy nhàm chán, không lâu sau liền bảo tôi đi xuống nghỉ ngơi, còn nói sau này thiếu cái gì cứ nói với công công, ma ma.
Bọn họ an bài cho tôi ở một viện gần với nữ gia quyến, hoàn cảnh không tệ, xem ra mặt mũi của Thập Tứ cũng rất lớn. Tôi bố trí ổn thỏa mọi thứ trong phòng, Bát phúc tấn (tên gọi tắt của phúc tấn Bát a ca, ai kêu tôi không biết tên cô ấy là gì) thỉnh thoảng cũng sẽ tìm tôi. Có lần cô ấy hỏi tôi, dạo này đang làm gì, tôi trả lời, bận ngủ. Sau đó nữ nhân trong phòng đều cười rộ lên, Bát phúc tấn lúc nào cũng là người cười khoa trương nhất. Về sau cô tới tìm tôi thường xuyên hơn, phần lớn tôi đều ngồi nghe không nói, sau đó gật đầu đưa ra lời bình “tính khí cổ quái”.
Mùa hè Bắc Kinh rất nóng! Cả tháng đều nóng, tôi làm gì cũng đều không tĩnh tâm nổi. Tôi vốn sợ nóng, lúc trước đến mùa hè tôi nhất định trốn trong phòng điều hòa không ra. Lúc này tôi nên ở nhà Thịnh Kinh tránh nắng, mùa hè ở đó mát mẻ hơn nơi đây! Kẻ khởi xướng Thập Tứ kia lại thoải mái hơn tôi, nghe nói đã theo cha hoàng đế của cậu ta tuần du phía Bắc trường thành rồi.
Tôi nói mỗi ngày đều bận ngủ cũng không phải là giả, trời nóng như vậy ban đêm căn bản là không thể ngủ được, ban ngày quá nóng nên cũng uể oải. Động một tý là ra đầy mồ hôi, tắm sạch lại đổ ra cả người, nên hiện tại mỗi ngày tôi nằm trên giường trúc cũng hơn mười lăm tiếng rồi.
Hôm nay sau bữa trưa, Bát phúc tấn sai người đưa nước đá cho tôi. Sau khi uống xong, tôi và Hồng Nguyệt Nhi lại bắt đầu ngủ. Lờ mờ nghe tiếng Hồng Nguyệt Nhi gọi tôi, khó khăn mở mắt ra, chỉ nghe bên ngoài có tiếng “xào xào” không dứt. Hóa ra là trời mưa! “Tiểu thư, nên dậy đi. Cô đã ngủ hai canh giờ rồi!” Gần đây Hồng Nguyệt Nhi bị việc ngủ của tôi làm sợ hãi, không có biện pháp, tôi là động vật ngủ hè mà.
Tôi lau mặt cho tỉnh táo một chút. Mưa vẫn rơi, gió mát rượi mang theo mùi của bùn đất và cây cỏ, tôi cảm thấy chức năng sinh lý đã bắt đầu khôi phục.
“Cô đi đâu vậy? Sắp tới bữa tối rồi.” Hồng Nguyệt Nhi kéo tôi lại hỏi.
“Ra ngoài một chút, trở lại ngay.” Đợi đến ngày mai nóng lên tôi lại gục xuống, còn không nhân cơ hội hoạt động tôi sợ cơ bắp sẽ bị suy thoái.
Hồng Nguyệt Nhi cầm ô đưa cho tôi, tôi cầm ra tiểu viện. Tôi không dám đi xa, chỉ đi dạo xung quanh trong hoa viên. Đây là nội viện phủ bối lặc, đều là nơi nữ quyến trong phủ ở, khách lạ không vào được.
Giọt mưa “lốp bốp” đập lên bề mặt lá cây, âm thanh làm người ta dễ chịu biết bao! Tôi nhớ nhiều năm trước đây, lúc chưa lên đại học cũng từng dạo bước trong làn mưa bụi ở Giang Nam, nhìn hơi nước tỏa lên từ những cây sen xanh biếc, phảng phất như chóp mũi còn có thể ngửi thấy mùi hương của hoa sơn chi xa xưa.
“Soạt”, dường như chiếc ô đụng phải cái gì, tôi vội vàng lui lại một bước mới nhìn thấy đằng trước cũng là một người đang bật ô, vừa rồi ô của chúng tôi đụng phải nhau. Tôi thấy một nam tử trẻ tuổi, đang nghĩ xem có thể đi vào nội viện thì là ai, chợt nghe cậu ta nói: “Ngươi là ai? Tại sao chưa thấy qua.”
Tôi thấy anh ta khoảng mười tám mười chín tuổi, nhưng không giống chủ nhà, nghe nói Bát a ca dịu dàng nho nhã, vị này lại có chút khí thế hào sảng. Thấy tôi không đáp lời, cậu ta lại hỏi: “Ngươi tên gì?” Nhìn trang phục của cậu ta, chỉ sợ lại là thiếu gia của nhà vương công quý tộc nào đó, vẫn nên chạy lấy người thôi, đỡ phải gặp phiền phức. Đang chuẩn bị lựa lời đáp, người này cũng có chút sốt ruột nói: “Đang hỏi ngươi đó! Làm sao, cả nói cũng không được ư?” Nói xong lại chìa tay chạm vào mặt tôi, tôi nghiêng đầu tránh khỏi, thầm nghĩ, người thời đại này thật là không biết phép tắt.
Tôi xoay người đi về, cậu ta lại bước nhanh hơn ngăn trước mặt tôi. Tôi qua trái, cậu ta cũng qua trái, tôi sang phải, cậu ta cũng ngăn bên phải.
“Còn muốn chạy? Không dễ vậy đâu!”
Nhìn vẻ mặt tươi cười đắc ý của cậu ta, tôi lại thở dài trong lòng, tại sao đến thế giới này lại luôn bị loại trẻ con lỗ mãng chọc ghẹo thế này. Trước đây, chỉ cần tôi liếc mắt, tuyệt đại bộ phận những phiền toái này đều tự động biến mất trước mặt tôi, sau sự việc ngoài ý muốn của Triệu Quốc Thuần (tạm thời gọi là ngoài ý muốn), phần lớn đàn ông ở sở nghiên cứu thấy tôi đều đi đường vòng. Xem ra thay đổi một cơ thể nhỏ tuổi thì khí thế cũng yếu đi.
Tiếp theo phải làm sao đây? Dùng vũ lực có thể tạm thời thoát thân, nhưng phiền phức về sau chỉ sợ cũng sẽ lớn. Nếu mặc cậu ta khinh bạt, cậu ta sẽ cho rằng tôi quyến rũ cậu ta, có lẽ còn muốn chiếm chút tiện nghi nữa. Trên thực tế tôi rất muốn túm bím tóc của cậu ta, nhéo lỗ tai cậu ta, đá chân cậu ta, nắm cánh tay, bẻ gẫy ngón tay cậu ta…Tôi nuốt nước miếng ép loại kích động này xuống. Ngày trước lúc khó chịu hay bị áp lực, trò chơi thông thường của tôi là—-đập nát xương cốt của quân địch hoặc quái vật, chém áu thịt tung tóe thật sự rất thoải mái, hoặc là đến quán quyền anh đấm bao cát một trận cũng thấy dễ chịu. Nhưng hiện tại thì không thể, ham muốn của tôi thì thoải mái nhất thời, sau này khẳng định là sẽ vô cùng không thoải mái.
Mắt thấy cậu ta từng bước lại gần, cánh tay duỗi ra cũng sắp ôm lấy tôi. Không nên ép tôi phạm sai lầm mà! Cậu ta không có đề phòng, làm bị thương cậu ta thật có lỗi với cha mẹ cậu ta!
Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng truyền đến: “Thập đệ, đừng dọa nàng.”
Tốt, trong lúc nguy cấp, cuối cùng cũng kịp cứu cậu ta, cũng cứu tôi. Tôi cảm kích nhìn người đi đến, chỉ thấy anh ta lướt qua cành liễu trên đầu chậm rãi đi ra. Người ta hình dung không sai, vị Bát a ca này quả thật là công tử tao nhã, ngọc thụ lâm phong. Người ta nói dáng dấp đẹp bao nhiêu cũng không cần thiết, nhưng tuyệt vời là ở chỗ khí chất cao quý trong sự tao nhã, phong thái ung dung phóng khoáng. Cái gọi là cốt cách cao quý bẩm sinh, cuối cùng hôm nay cũng được mở mang kiến thức, trên thế giới thật sự có thứ gọi là khí chất nha!
“Bát ca!” Lão Thập vừa thấy anh ta liền thu tay lại, nhưng vẫn còn ngăn tôi, nói. Bát a ca mỉm cười nói: “Nàng là người trong lòng của Thập Tứ đệ. Cẩn thận đệ ấy trở về sẽ tìm đệ tính sổ đó.”
“Hóa ra chính cô đã đẩy lão Thập Tứ xuống hồ” Lão Thập chỉ tay vào mũi tôi kêu lên.
Tại sao chuyện hư hỏng ấy ai cũng biết hết vậy? Tôi không khỏi buồn nản cau mày. Lại thấy lão Thập nhìn xung quanh, lui lại vài bước, sau khi cách xa cái ao bên đường một chút, cảnh giác nhìn bộ dáng của tôi, tôi lại rất muốn cười.
Bát a ca dịu dàng nhìn tôi cười cười, sau đó nói với lão Thập: “Đừng càn quấy nữa, đi thôi.”
Lão Thập cười xấu xa, nói: “Vốn cũng chỉ đùa thôi. Giờ còn dám chọc nàng sao, đệ cũng không thích uống nước hồ như lão Thập Tứ đâu!”
Tôi không thèm quan tâm bọn họ nói cái gì, thấy có cơ hội thoát thân, lập tức tiến lên cúi người, chờ Bát a ca nâng tay liền cướp đường chạy.
“Này, cô!”
Gọi tôi phải không? Tôi không tình nguyện dừng bước, xoay người lại nhìn bọn họ, chỉ thấy Bát a ca chỉ chỉ trên không trung nói: “Mưa tạnh rồi.”
Oa, thật, hết lúc nào vậy? Tôi gập ô lại, khẽ gật đầu với anh ta lại bước nhanh đi khỏi. Mơ hồ giống như còn nghe lão Thập nói: “Bộ dạng cũng được, chỉ tiếc là người câm…”
Trở về phòng, Hồng Nguyệt Nhi đang tắm èo con. Tiểu gia hỏa này mới lớn thêm một chút, cũng sợ nóng giống tôi, cũng không thích tắm rửa. Tôi thường xuyên chơi đùa với nó, lại không ngờ thân nó thối như vậy, hôm sau liền để Hồng Nguyệt nhi tắm cho nó. Ban đầu tôi cũng thử tự mình tắm cho nó, cũng không biết tôi làm sai cái gì, không chỉ làm bắn nước đầy mình tôi, còn cào thêm mấy đường trên tay tôi (chỉ mong không bị bệnh chó dại).
Hồng Nguyệt Nhi lau khô thân thể nó, tôi xách cổ nó lên giường. Tôi đặt tên nó là Mẫn Mẫn, ban đầu định gọi là Mimi, nhưng gọi ra rất buồn nôn nên bỏ qua. Tôi lấy tuyết cầu đùa nó, nó lại dùng ánh mắt khinh thường lườm tôi rồi ngửa bụng lên trời ngủ mất. Quả cầu đần độn, có tự giác làm sủng vật hay không hả!
Đang lúc tìm cách dạy dỗ nó một phen, Bát phúc tấn sai a hoàn đến chuyển lời, gọi tôi đến viện dùng bữa. Ài, cùng chơi đùa, cùng tán gẫu, cùng ăn cơm, còn kém cùng ngủ nữa thôi. Tùy đi, chỉ cần có ăn là được, tôi cũng vui lòng.
Đến nơi vừa nhìn thấy, thiếu chút nữa tôi đã thở không nổi nữa —-không chỉ Bát phúc tấn, Bát a ca, Thập a ca, còn có một người không biết đều ngồi trong chính sảnh. Bọn họ thấy tôi đi vào, liền tỏ ra hứng thú nhìn tôi chăm chú, tựa như đang nhìn một món đồ chơi mới mẻ.
Tôi đã không còn khẩu vị gì nữa rồi.
Mang tư tưởng đã tới rồi thì cứ an tâm, tôi thi lễ với từng người trong bọn họ, đầu tiên là Bát a ca, sau đó là Bát phúc tấn, lúc đến trước người xa lạ, Bát phúc Tấn quan tâm nói, “Vị này là Cửu gia”, vì thế cũng thuận lợi vượt qua. Cuối cùng chỉ còn lại Thập a ca, tôi dùng lễ nghi chuẩn mực cúi chào cậu ta, nói: “Thập gia cát tường.”
Người này cả buổi vẫn không có phản ứng gì, tôi cũng không động đậy. Ài, chân đứng mỏi nhừ, làm sao tôi có thể lưu lạc đến bữa tiệc thân mật của đám người này chứ! Rốt cuộc cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn đến vị này, không ngờ cậu ta lại cười nói: “Hóa ra cô có thể nói.” Nói thừa! Tôi mặc kệ cái tên bị nước vào đầu này, cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà.
Cũng may Bát phúc tấn lập tức sai hạ nhân bày cơm tối, mặc dù tôi ở vị trí thấp nhất, tốt xấu gì cũng có ghế ngồi. Một bàn tròn lớn ngồi năm người, bọn họ bốn người thân thích, lẽ ra phải là bữa tiệc gia đình ấm cúng, vô duyên vô cớ gọi tôi làm cái gì? Sau khi động đữa, huynh đệ, vợ chồng, thúc tẩu bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí rất thoải mái. Đáng tiếc là bọn họ dùng tiếng Mãn, nói cái gì một câu tôi nghe cũng không hiểu. Dù sao tôi cũng không muốn nghe, liền tập trung tinh thần vào đồ ăn tinh xảo trước mặt. Từ nồi gà rừng đến trứng muối bồ câu, tôm phỉ thúy, nấm bóp rau cải, thuyền rồng cá mè đều thử qua, ăn xong một lượt, lại tự mình múc một chén canh nấm tuyết đường phèn. Thật thỏa mãn, cuộc sống quý tộc ở điểm này thật tốt!
Đang lúc vui vẻ, Bát a ca ngồi đối diện tôi bỗng nhiên cười nói với tôi một câu, thật tiếc, tôi không biết anh ta đang nói cái gì. Anh ta lặp lại một lần nữa, tôi cũng chỉ có thể mở to hai mắt nhìn anh ta. Lão Thập đẩy đẩy tôi nói: “Bát ca nói với cô đó! Tại sao lại câm nữa rồi!”
Tôi chỉ nói: “À, tôi không hiểu tiếng Mãn.”
Cả đám bọn họ đều kinh ngạc nhìn chằm chằm tôi, giống như nhìn người ngoài trái đất vậy. Có gì kì lạ sao? Nếu như tôi dùng tiếng Pháp kém cỏi của tôi nói với các người thì các người có hiểu không!
Lão Thập kêu lên: “Làm sao vậy được? Nhà cô không phải trong Kỳ sao? A mã cô không tìm người dạy cô hả?”
Tôi đáp: “Dạy thì có người dạy, chủ yếu là cho đệ đệ học, dù sao nữ nhi có được hay không cũng không liên quan gì.”
“Ai nói không liên quan? Nói cũng nghe không hiểu, sau này gả cho nhà người ta thì làm sao!” Lão Thập phản đối nói.
Tôi khó hiểu nhìn cậu ta, nghĩ thầm, chuyện này thì có liên quan gì đến lấy chồng chứ? Sau này tôi sẽ tìm một người biết tiếng Hán (cả Chung Khả Thủ cũng nghe hiểu được tiếng phổ thông của tôi mà).
Cửu a ca cười nói với Bát ca: “Phải, xem ra Thập Tứ đệ gánh nặng đường xa rồi.”
Tại sao lại nói đến vấn đề này! Tôi không kiên nhẫn tiếp tục đề tài này với bọn họ, mấp máy môi ngó mặt đi chỗ khác.
Chợt nghe lão Thập vừa cười vừa nói: “Các huynh xem nàng như vậy có giống người nào đó không?”
“Ai?” Bát phúc tấn tò mò hỏi.
“Giống Tứ ca!”
Cửu a ca “phốc” phun ra một ngụm rượu.
Lão Thập tiếp tục nói: “Lúc Tứ ca mất hứng cũng chau mày lại, khuôn mặt lạnh lùng không nói lời nào.”
Bát a ca khẽ trách mắng: “Đừng nói bậy.” Bát phúc tấn lại cười “khanh khách” nói: “Có hơi giống.” Tứ ca? Bọn họ đang nói tứ hoàng tử sao. Huynh đệ nhà này thật là nhiều, còn có năm người. Đa số đều là người lập dị, ấn tượng với Thập Tam vẫn tốt nhất, mặc dù còn nhỏ, nhưng ba tuổi nhìn như tám mươi, lớn lên nhất định là một người khiêm tốn. Về phần Bát a ca, tôi trực giác thấy anh ta luôn tươi cười thân thiết hiền lành vậy thôi, khẳng định là loại người khó đối phó nhất.
Nghĩ đến đây bỗng nhiên cảm thấy có một vấn đề rất lớn, tóm lại sau này ai mới là Ung Chính? tôi biết Khang Hi tên là Huyền Diệp, Càn Long là Hoàng Lịch, nhưng Ung Chính tên gì?…Không nghĩ ra. Đứng thứ mấy? Vẫn không nghĩ ra. Bởi vì trong sách giáo khoa lịch sử cũng không có. Từ đầu đến cuối cuộc chiến tranh nha phiến kia chỉ đoạn giữa thuộc làu làu, kể cả Trị đế tôi cũng biết tên ông là Tải Thuần! Giống như “Từ điển tiếng Hán hiện đại”, trong phụ lục cũng có tuổi các vị hoàng đế các triều đại, tên và thời gian trị vì. Sớm biết vậy đã đọc nhiều lần hơn, hối hận đến nỗi ruột trong bụng cũng xanh lè rồi! Không được, tôi nhất định phải nhớ lại, đây chính là mấu chốt quan trọng!
Đúng rồi, nói như vậy, dường như tôi cũng không biết Thập Tam và Thập Tứ tên là gì, ngoài ra còn có mấy vị trong căn nhà này—lão Bát, lão Cửu, lão Thập và Bát phúc tấn, tôi không hề biết tên bọn họ!…Ừm…danh tự chỉ là một biệt hiệu, dù sao cũng không dùng đến, biết hay không cũng không sao cả.
Vẫn là Bát a ca nói với bọn họ: “Tốt, đừng đùa nàng nữa.” Sau đó anh ta lại cười nói với tôi: “Ban nãy ta nói hình như khẩu vị của cô rất tốt.”
Tôi vốn ăn rất được, hiện tại là thời kì trổ mã, khẩu vị đương nhiên là tốt. Ngoài miệng lại đáp đối phó: “À, bởi vì trời hôm nay rất mát mẻ.”
Nhìn khuôn mặt mỉm cười của Bát a ca, tôi suy xét trong lòng, có phải là anh ta hay không? Hình như rất có tiềm chất. Mặc dù nói cơ hội của huynh đệ bọn họ đều ngang nhau, nhưng con người lỗ mãng như lão Thập thì ba phát đã có thể bị nốc ao, Thập Tam và Thập Tứ còn chưa có gì nổi trội, sau này may ra có thể tranh hơn thua với lão Bát, hiện tại thì…
Bị tôi nhìn chăm chú, Bát a ca lại rất tự nhiên, lão Thập thì không chịu được hỏi: “Cô nhìn cái gì vậy?”
Nhìn anh ta có giống hoàng đế hay không! Lời này đương nhiên không thể nói ra miệng, tôi nuốt nước miếng, nói: “Tôi muốn hỏi Bát gia…”
Trong mắt Bát a ca dấy lên hứng thú cười, dùng ánh mắt cổ vũ tôi nói tiếp. Tôi có thể nói rồi: “Tôi có thể nếm thử đậu hũ hạnh nhân ướp lạnh trước chỗ của ngài không?” Xem ra cái đó mát nhất, nhưng cũng xa tôi nhất, không có cách nào lấy được.
Đáng tiếc là tôi còn chưa ăn được, buổi cơm tối hôm nay đã bị trận cười dữ dội của Thập a ca chấm dứt.
Thời tiết vẫn nóng bức. Tính ra cũng đã đến giữa tháng bảy, không bao lâu nữa chính là tháng tám âm lịch, có lẽ cũng đã cuối hè rồi. Nhưng cuộc sống giống như bị giam lỏng thế này không biết bao giờ mới kết thúc đây.
Cuộc sống ở phủ bối lặc không phải là nhàm chán bình thường, sách tôi cũng đọc xong, mỗi ngày ngoại trừ đi ngủ lại chơi đùa với Mẫn Mẫn. Tôi đã từng muốn xuất phủ, lại bị nhẹ nhàng mà kiên quyết cự tuyệt. Hoa viên đã bị tôi liệt vào khu cấm địa, tuyệt đối không bước vào một bước, cũng chỉ có thể chịu dày vò trong tiểu viện mình mà thôi. Hai ngày trước Hồng Nguyệt Nhi nói lúc nhỏ thích chơi đu dây, tôi tìm một tấm ván gỗ và dây thừng, muốn làm một cái dưới cây hòe trong sân.
Chạng vạng hôm nay, đang định trèo lên cây, đã thấy tùy tùng của Bát a ca Uông Phùng Niên đi vào viện. Anh ta chỉ thấy Hồng Nguyệt Nhi ôm Mẫn Mẫn đứng dưới tàng cây, hỏi: “Chủ tử của ngươi đâu?”
Tôi vừa mới trèo lên một thước rưỡi, thấy là tới tìm tôi, liền nhảy xuống, phủi phủi áo choàng dính đầy vỏ cây vụn, hỏi: “Có việc gì?”
Uông Phùng Niên giật nảy mình, nhưng rất nhanh đã thu lại kinh ngạc, sau khi thỉnh an trả lời: “Bát gia mời cô nương đến thư phòng.”
“Hả, chuyện gì thế?”
Anh ta cười nói: “Gia chưa nói, cô nương đi sẽ biết.” Tôi cau mày lườm anh ta, anh ta lại cúi đầu nói: “Gia còn chờ nô tài đến phục mệnh, xin cô nương nhanh một chút.”
Tôi tự nhủ với chính mình người ở dưới mái hiên, đâu thể không cúi đầu, đúng, phải cúi đầu, cúi đầu, cúi đầu…Tôi đến gần Uông Phùng Niên một bước, không ngờ anh ta lại lui về sau một bước, tôi ù ù cạc cạc nhìn anh ta nói: “Làm gì vậy? Dẫn đường đi.”
Bảy quẹo tám rẽ cuối cùng cũng đến nơi, ặc, gian phòng này thật là đáng mặt thư phòng! Còn lớn hơn cả phòng của anh Mẫn Huy, phía trước phía sau xếp đầy sách, tôi không khỏi tò mò đến gần rút ra một quyển lật xem.
“Xem hiểu không?” Giọng nói của lão Bát vang lên.
Tôi tập trung nhìn kỹ, lại là bản “Cửu chương toán thuật”, lật đến một tờ cái gì mà “thượng hòa, trung hòa, hạ hòa” gì đó. Không thú vị đóng sách lại trả lời: “Không hiểu.”
“Biết đọc không?”
“Không biết.”
“Cô sinh năm nào?”
“1978” Dường như đã biết mình nói sai, vội vàng sửa lại “Năm Khang Hi hai mươi tám.”