Bạn đang đọc Lạc đường – Chương 19
Chương 19: Gió thổi mưa giông trước cơn bão
Đến ngày mùng chín, theo thường lệ sáng sớm bọn họ phái người đến thúc giục. Tôi chải hai búi tóc dài, mặc áo khoác lông màu xanh nhạt nên chỉ có thể ngồi xe, Lý Hạo lại cưỡi ngựa đi. Mặc dù lão Cửu và lão Bát là hàng xóm, nhà anh ta tôi vẫn chưa đến lần nào. Vào cửa phủ, tôi và Lý Hạo được dẫn đến phòng khác nhau, cậu ta đương nhiên là đi theo nhóm huynh đệ lão Bát, tôi lại đến chỗ đám nữ nhân. Lần này không thấy hai vị nhà Thập Tứ, cũng chỉ có phúc tấn của Bát, Cửu, Thập Tam, còn có vài tiểu thư cách cách không quen.
Nhìn thấy tôi, vui mừng nhất chính là Dung Huệ, vô cùng niềm nở. Cô bé mở to đôi mắt long lanh nhìn tôi, làm tôi không thể không nói với cô nàng: “Lý ca ca cũng tới. Đợi đưa muội đi tìm đệ ấy.”
Tôi vừa mới uống một ngụm trà, đã bị Bát phúc tấn lôi kéo đi dạo trong sấn. Thấy cả một vườn cúc đủ màu sắc, ganh đua khoe sắc. Tên gọi cũng nhiều, nào là “Ngân Ti Xuyến Châu”, “Không Cốc Thanh Tuyền”, Nguyệt Sung Giang Lưu”, Hoàng Anh Xuất Cốc”, “Nê Kim Sư Tử”, “Trầm Hương Thác Quế”, Xuân Thủy Lục Ba”…
Dù sao các phúc tấn vẫn còn trẻ, các cô nương chưa xuất giá cũng vậy, đều chọn những đóa hoa mình vừa ý để bọn thái giám chiết đưa ình, cài vào tóc. Nhất thời vang lên những tiếng nói rộn ràng, rất náo nhiệt. Tôi thừa lúc các cô nàng đang vui vẻ, tiến đến bên cạnh Cửu phúc tấn, trò chuyện vài câu, tiếc là cũng không hỏi được gì.
Bát phúc tấn kéo tôi nói: “Muội cũng chọn một đóa đi.”
Tôi nói: “Thôi đi, muội sợ có sâu.”
Cô nhéo mặt tôi, cười nói với những người khác: “Các muội nghe muội ấy nói kìa.”
Có một cô bé dùng quạt mỹ nhân che nửa khuôn mặt nói: “Lý cô nương không cài hoa, những chú ong bướm kia cũng sẽ không vây quanh đâu.” Giọng điệu đùa giỡn, nhưng lại mang theo sự châm chọc chua ngoa. Ban nãy giới thiệu, hình như cô nàng là A Linh A, tên là Du Chân. Trước kia tôi chưa gặp cô bé này, đương nhiên chẳng nói tới đắc tội.
Bát phúc tấn lại không cảm thấy gì, chọn một đóa trắng xanh cắm vào búi tóc tôi. Nàng làm xong lại ngắm một lát, cười nói: “Ngọc Giải Băng Bàn này rất hợp với y phục muội.”
Nói đến cua, tôi lại chết thèm. Lúc này chính là mùa cúc vàng cua béo, nếu chuẩn bị một chậu cua béo, làm một món “Bả tửu trì ngao” thì thật là đẹp.
Vừa khai tiệc, một bàn đồ ăn lại không có cua! Chỉ có thể thầm mắng trong lòng lão Cửu keo kiệt. Bệnh thèm ăn không được chữa trị, lại nhớ đến chuyện của Ngọc Trúc, ăn một bữa cơm lại thấy tẻ nhạt vô vị. Vội vàng ăn cho xong, dắt Dung Huệ đi tìm Lý Hạo. Hồng Nguyệt Nhi và tỳ nữ của Bát phúc tấn cũng thân quen, tôi để cô nàng đi chơi. Hiếm có được dịp ra ngoài, dù sao cũng muốn để cô nàng vui chơi thỏa thích.
Bọn người lão Cửu bố trí bữa tiệc ngay trong đình, trên bàn chỉ có mấy đĩa điểm tâm lạnh. Tôi thấy bên bàn tròn chỉ ngồi năm người, lão Bát, lão Cửu, lão Thập, Lý Hạo, còn một người không quen. Lão Bát thấy tôi, cười vẫy tay nói: “Cô đến rất đúng lúc, nếm thử rượu hoa cúc ủ vào dịp Trùng Dương năm trước đi.”
Bọn hạ nhân vội vàng thêm bát đũa chỗ ngồi, chờ tôi ngồi xuống, một chung rượu cũng đặt trước mặt rồi. Tôi nhấp một ngụm, mùi rượu thanh đạm, mang theo hương hoa cúc đặc thù. Dung Huệ bên cạnh lại một mực buồn bực.
Lão Thập nói: “Chúng ta đang đối thơ đấy. Rượu cô đã uống, cũng phải đọc một câu hợp với tình hình chứ.”
Tôi chỉ chỉ Dung Huệ, nhìn cậu ta cười hỏi: “Ngài thấy hai người chúng tôi giống như có thể làm thơ sao?”
“Đọc bừa một câu có sẵn đi.” Lão Bát cười nói.
Dung Huệ lại uống xong một chung, nói giòn vang “Ngày cũ ngày trọng dương, truyền nhau ly rượu nồng.”
Vì vậy bọn họ đều nhìn về phía tôi. Trốn tránh cổ nhân thật không dễ dàng, tôi thuận miệng nói: “Càng cua trước mặt chảy nước miếng, mảnh đất ủ rượu là Bồng Lai. Còn đợi đến lúc nếm rượu ngon, nhân dịp trăng sáng say đài cao.”
“Tỷ, đó cũng được xem là hợp thời sao?” Lý Hạo buồn cười hỏi.
“Là mùa thu, có rượu không phải đúng rồi sao.” Chỉ vì tôi đã nghĩ đến nó đầu tiên.
Lão Bát cũng cười: “Nàng ta chỉ nhớ đến ăn thôi.”
Lão Cửu lão Thập đều không giấu giếm nữa cười như điên.
Tôi thầm tính toán nên bắt chuyện với lão Cửu thế nào, vừa nãy từ chỗ Cửu phúc tấn biết được gần đây lão Cửu đúng là đã thu nạp thêm mấy tì nữ.
“Cô nhìn chằm chằm ta làm gì?” Bỗng nhiên nghe lão Cửu nói.
Tôi còn chưa lên tiếng, lão Thập đã tranh nói trước: “Cửu ca, huynh đừng lo nàng sẽ để ý đến huynh. Thập Tứ đệ sẽ làm nhanh chóng thôi.”
“Nói đến Thập Tứ đệ, chắc đệ ấy cũng sắp đến rồi?” Lão Bát nói.
Xem ra tình hình này cũng không có cách nào hỏi ra chuyện gì từ chỗ lão Cửu, tôi vẫn nên tự mình ra hậu viện tìm thôi. Đương nhiên không thể kéo Dung Huệ vào phiền toái này, liền nói với Lý Hạo: “Tỷ về chỗ các phúc tấn bên kia. Lát nữa đệ dẫn Dung cách cách đi dạo trong vườn nhé, cẩn thận đừng để nàng uống say.” Nói xong liền đứng lên chạy lấy người.
Đi dọc hành lang băng qua phòng khách liền bắt gặp một người, ngẩng đầu lại thấy Thập Tứ.
Cậu ta nhìn tôi, đầu tiên là sửng sốt, sau một lúc lâu mới hỏi: “Dạo này có khỏe không?”
“Nhờ phúc, coi như là khỏe mạnh.” Tôi trả lời.
Sau đó cậu ta lại im lặng nhìn tôi, không nói lời nào mà cũng không định rời đi.
Tôi cũng không muốn phí sức với cậu ta, cúi đầu suy nghĩ làm sao có thể thoát khỏi tình cảnh này. Gió thổi tóc mai có hơi ngứa, tôi đưa tay vuốt lại sau tai, nhưng bỗng giật mình khi tay cậu ta cũng chạm vào bên mặt tôi. Cảm giác đầu ngón tay lạnh lẽo làm tôi không thoải mái, lập tức lui ra sau một bước né tránh. Cậu ta hậm hực thu tay lại. Tôi hờ hững nói: “Ngài mau đi đi, bọn họ đang đợi ngài.” Cũng không chờ cậu ta đáp lại, vội vàng bước xuống bậc thềm đi vào nội viện.
Tôi tìm rất lâu, rốt cuộc cũng mò đến chỗ của lão Cửu, mỗi gian phòng đều chăm chú nhìn một lúc, cuối cùng đã tìm được Phương Ngọc Trúc ở một gian phòng tuốt phía sau. Cô đang xoay về phía cửa sổ, ngồi trên kháng thêu cái gì đó, tôi kêu: “Ngọc Trúc.”
Thân thể cô chấn động, dường như bị đâm vào tay, bỏ khung thêu xuống, chậm rãi xoay người lại. Tôi vào phòng, nắm lấy tay cô. Cô gầy đi không ít, dáng dấp vẫn rất đáng yêu.
“Lý cô nương.” Cô ấy dịu dàng gọi.
Tôi hỏi: “Ngọc Trúc, vì sao không đến tìm tôi?”
Cô nức nở nói: “Tôi không biết…không còn kịp nữa…”
Tôi không đành lòng nhìn thấy cô nước mắt tràn mi, nói: “Đừng khóc, đi theo tôi được không?” Cô chải búi tóc của cô nương, chắc là lão Cửu còn chưa chạm vào.
Nhưng cô lại không đồng ý, chỉ ngồi ngơ ngác ở đó.
“Cô ở đây làm gì?” Phía sau truyền đến tiếng chất vấn lạnh lùng của lão Cửu.
Tôi đứng lên, xoay người lại đối mặt với anh ta. Anh ta cũng không nhìn tôi mà nhìn về Ngọc Trúc phía sau tôi. Cô ấy ngẩng đầu liếc nhìn anh ta rồi cúi đầu.
Nhìn bộ dạng này của bọn họ, tôi chỉ có thể buông cô ấy ra. Bọn họ một người nguyện bó buộc, một người nguyện chịu đựng, người ngoài không nhúng tay vào được.
Tôi cúi người nâng khuôn mặt Ngọc Trúc lên, nói với cô: “Sau này có chuyện, nhớ phải đến tìm tôi.”
Cô gật đầu, giọt nước mắt lăn dài trên má. Tôi thở dài, ra khỏi viện trước ánh mắt u ám của lão Cửu.
Tôi không biết sau này Ngọc Trúc sẽ thế nào, cô đã lựa chọn anh ta, lựa chọn con đường sau này, là tốt hay xấu thì nàng cũng chỉ có thể chấp nhận.
Đang cảm thán, lại nghe thấy “bốp” một tiếng giòn vang, tiếp theo là một giọng nữ sắc bén: “Hỏi ngươi đó! không nói gì giả bộ câm điếc à, vừa rồi sao không thấy ngươi giả bộ như vậy?”
Tôi nhìn kĩ lại, chỉ thấy Du Chân và một tiểu thư đứng bên cạnh, đánh người là thị nữ của con bé, bị đánh lại là Hồng Nguyệt Nhi.
Hồng Nguyệt Nhi bụm mặt nghẹn ngào nói: “Tôi, tôi…” Du Chân nói: “Cái gì tôi tôi! Nô tỳ cũng không tự xưng một tiếng, ai dạy ngươi hả?” Tỳ nữ của con bé lại giương tay muốn tát thêm nữa, tôi đi tới, bắt được tay cô ta, lạnh lùng nói: “Ta dạy đó. Làm sao?”
Du Chân không ngờ tôi sẽ xuất hiện, có hơi lúng túng, nhưng lập tức liền phục hồi tinh thần nói: “Nô tỳ của cô không hiểu quy tắc, ta thay cô dạy nó.”
Tôi nhìn Hồng Nguyệt Nhi cúi đầu khẽ nức nở, trên mặt là dấu năm ngón tay sưng phồng lên. Ài, hôm nay thấy nhiều nước mắt quá rồi! Tôi quay sang nhìn Du Chân, con bé cả kinh lui ra phía sau một bước: “Làm, làm cái gì?”
Tôi tới gần con bé, cô nàng định đẩy tôi ra, tôi lại bắt được hai của nó, sức của con bé còn quá yếu, giãy giụa cũng không thoát được, đương nhiên không thể động đậy. Những người khác muốn đi tới, tôi liếc mắt nhìn qua một lượt, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Du Chân ngang ngược không rên lên một tiếng, nhưng từ cơ thể hơi run rẩy của con bé mà tôi biết nó đang sợ hãi. Tôi nâng cằm con bé lên, híp mắt cười nói: “Thật là một khuôn mặt như hoa.”
Tôi giơ một bàn tay lên, con bé nhắm mắt chờ tôi đánh. Nhưng tôi chỉ gỡ đóa hoa cúc trên mái tóc gọi là nhân diện đào hoa của con bé xuống. Cô nàng mở mắt, nhìn tôi từ từ vò nát đóa hoa cúc kia, sau đó ngửa tay tung những cánh hoa xuống đất.
Tỳ nữ của Bát phúc tấn Anh Tô giúp Hồng Nguyệt Nhi chỉnh trang lại, tôi đứng bên cạnh xem. Xong xuôi cô nàng lại khóc nức nở, tôi liền hỏi: “Sao em lại chọc nàng ta?”
Hồng Nguyệt Nhi cúi đầu không đáp, tôi ngồi xuống bên cạnh, nâng đầu cô lên nhìn vào mắt cô hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cô lại rơi lệ, nghiêng đầu nói: “Ban nãy ở trong vườn không cẩn thận đụng phải nàng…”
Chỉ là đụng phải không đến mức như vậy chứ? Du Chân có lòng thù địch với tôi tôi biết, cũng không có hứng thú truy tìm nguyên do, nhưng Hồng Nguyệt Nhi này chần chừ rất kỳ lạ, phản ứng của cô cũng rất kì quái. Tôi hỏi một lần nữa: “Chỉ vậy thôi sao?”
Cô nàng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Tôi thầm than một tiếng, buông cô ra. Cô đã không muốn nói, bắt ép cũng vô dụng.
“Thôi, ta phải ra ngoài, cái dạng này của em không thể gặp người ta đâu, ở đây chờ đi.” Tôi nói với cô. Lại dặn dò mấy tiểu nha đầu chăm sóc cô, liền cùng theo Anh Tô đi đến phòng khách.
Đi vòng theo hành lang quanh co hai lần liền trông thấy đám huynh đệ của bọn họ đi tới. Ngoại trừ vài người ban nãy mới gặp lại còn có Thập Tam, sau đó còn có anh ta. Không thấy người xa lạ, cũng không có Lý Hạo. Anh Tô tránh sang một bên, thu người lại để bọn họ đi qua. Ánh mắt tôi lướt qua từng người, gật đầu chào hỏi Thập Tam. Còn anh ta, anh ta chỉ dùng ánh mắt không cảm xúc nhìn qua tôi, tôi cũng chỉ không biểu cảm nhìn anh ta một lần. Bọn họ vẫn đi về phía trước, lúc băng qua cạnh tôi, Thập Tứ hơi dừng lại, dường như muốn nói cái gì, lại không nói rồi cũng bỏ đi.
Tôi hỏi quản gia công công về Lý Hạo, ông ta nói Dung Huệ uống hơi say, bọn lão thập đã xúi cậu ta đưa con bé về.
Lúc ăn cơm tối cũng không thấy đám khách nam, một đám nữ nhân ăn cũng rất náo nhiệt. Trong bữa cơm cũng không tránh khỏi chạm mặt với Du Chân, tôi thản nhiên cười với con bé, nhưng ánh mắt nó vừa gặp tôi liền chuyển đi nơi khác, thật đúng là không có lễ độ.
Sau khi ăn xong, bọn họ lại tổ chức chơi đùa. Tôi và một vài người khác xem một lát cũng không thấy thú vị, bèn đi vào sân hóng gió. Ban ngày chưa ngắm kĩ vườn hoa của lão Cửu, có một vài cây hoa cúc nở rất đẹp. Nghe nói đem cánh hoa cúc phơi khô, làm gối đầu rất tốt ắt, ban nãy hình như có hơi lãng phí. Dùng để ăn thì, ngoại trừ ăn sống, trụng dầu, ăn lẩu, còn có thể làm bánh hoa cúc…
Đột nhiên có người từ phía sau vỗ vai tôi. Tôi cả kinh quay đầu lại, thấy Thập Tam mỉm cười. Cậu ta hỏi: “Một mình ở đây làm gì vậy?”
Tôi cười nói: “Nói ra ngài nhất định không tin, tôi đang suy nghĩ đến một câu nói trong ‘Ly Tao’.”
“Sao? Cô phong nhã như vậy thật sự chưa thấy qua.” Cậu ta cười nói, “Là câu gì? Nói nghe thử xem.”
Tôi đáp: “Triêu ẩm mộc lan chi trụy lộ hề, tịch xan thu cúc chi lạc anh.”
“Ha ha ha—-” Cậu ta cười ầm lên, “Cô mới ăn xong đã đói bụng rồi sao? Ta thấy cả bài “Ly Tao” chắc cô cũng chỉ nhớ được hai câu này thôi.”
Tôi nói: “Nếu tôi xem hết cả quyển, đương nhiên còn có thể nhớ nhiều câu hơn.” Sau đó chỉ vào một gốc cây hoa cúc nói: “Thơ tôi đọc không nhiều, cũng biết nhụy lạnh hương phai bướm khó đến. Nhưng ngài xem, thật đúng là rất đẹp!”
Thập Tam im lặng nhìn hoa vàng dưới ánh trăng. Tôi nhắm mắt lại, cảm thụ hương cúc phiêu dạt trong gió đêm. Bỗng nhiên nghe cậu ta khẽ ngâm: “Tiện khiếu đào lí năng ngôn ngữ, yếu bỉ kiều nghiên bỉ đắc vô.”
Đây là vịnh cúc à? Có hơi lạ lùng. Vừa định mở miệng hỏi cậu ta, lại nghe giọng nói trầm thấp của một người hết sức quen thuộc: “Thập Tam đệ.”
Là anh!
Chúng tôi đều nhìn về phía anh ta. Thập Tam đáp: “Tứ ca.”
Anh ta đến chỗ chúng tôi, nói với Thập Tam: “Bọn Bát đệ đang tìm đệ đó.” Thập Tam cười nói: “Vậy đệ phải trở về rồi. Nếu không lại mệt cho Tứ ca phải chắn rượu.” Anh ta gật đầu với Thập Tam, sau đó nhìn tôi. Tôi hoàn toàn không né tránh nhìn anh ta, ánh mắt của anh ta dần dần trở nên dịu dàng, hai ba bước đến gần tôi, gỡ một cánh hoa trên tóc tôi xuống, nói nhỏ: “Chờ tan tiệc, ta đưa nàng về.”
Xe ngựa của anh ta chờ tôi ở góc đường, tôi không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Hồng Nguyệt Nhi, sang ngồi xe của anh ta.
Tôi tựa vào lòng anh ta, có thể nghe được nhịp tim bình ổn của anh ta. Anh ta vùi đầu vào cần cổ tôi, hô hấp đều đều lướt qua tóc rơi sau tai tôi: “Có nhớ ta không?” Anh ta hỏi.
“Có.” Tôi thành thật đáp. Dường như anh ta rất vừa lòng, hơi nới lỏng tôi ra.
Xe ngựa xốc nảy nhịp nhàng, anh ta im lặng ôm lấy tôi thật lâu, sau đó nói: “Chức vụ lại bộ tả thừa còn trống, bọn họ muốn cho cậu nàng lấp vào đó.”
Anh ta nói với tôi là có ý gì? Chẳng lẽ đang ám chỉ tôi bám vào quan hệ mới được như vậy? Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh dùng ngón tay vuốt ve mặt tôi nói: “Sau này nàng đừng đến phủ của Bát đệ nữa, nếu rãnh rỗi cứ đến chỗ ta. Còn đệ đệ nàng, bảo nó cách xa bọn người Bát đệ một chút.”
Tôi lạnh lùng hỏi: “Vì sao?”
Anh ta cau mày nói: “Không vì sao cả. Nàng nghe ta là được.”
Tôi không thích giọng điệu này của anh ta, nói: “Cho ta một lý do, nếu không ta không chấp nhận.”
Anh ta không vui nhìn chằm chằm tôi, tôi không hề cử động.
Vì thế anh ta hạ giọng nói bên tai tôi: “Nàng phải để ý chuyện ta nói với nàng, thái tử đã sớm kiêng kị Bát đệ, vì chuyện của Sách Ngạch Đồ lại càng hận đệ ấy thấu xương…Qua lại với đệ ấy không tốt lành gì đâu.”
Lời này làm tôi nhớ đến cuộc nói chuyện của anh ta và Chu Tòng Thiện, “Kế hoạch của Thái tử…” Kế hoạch của Thái tử…Câu này cứ lẩn quẩn trong đầu tôi, mà tôi chẳng hề muốn biết kế hoạch đó là gì. Nhất thời tâm phiền ý loạn, nhưng điều làm tôi lo lắng không phải là Thái Tử, cũng không phải lão Bát, mà là anh ta. Anh ta làm gì, muốn làm gì mới là điều tôi quan tâm.
Anh ta nâng mặt tôi lên, nói: “Đáp ứng ta, đừng đến chỗ Bát đệ nữa.”
Tôi chăm chú nhìn anh ta, giống như chưa bao giờ quen biết con người này. Đối mặt thật lâu, tôi lắc đầu. Người anh ta cứng đờ, ánh mắt mang vẻ tiêu điều mà tôi chưa bao giờ thấy qua, trầm giọng nói: “Rốt cuộc là nàng đang nghĩ cái gì? Vì sao nhất định phải dính vào? Nàng cho rằng Bát đệ tốt với nàng sao? Ta thấy nàng vốn không hề biết hắn đang toan tính cái gì!”
Tôi thở ra một hơi, nhìn anh ta nói: “Ta biết ngài ấy tính toán cái gì. Ta chỉ không biết có phải chàng cũng đang tính toán giống ngài ấy hay không.”
Chúng tôi quái dị nhìn chằm chằm nhau. Anh ta tức giận, có lẽ là giận tôi không hiểu chuyện, giận tôi hồ đồ ngu xuẩn; mà tôi cũng chán ghét, ghét bản thân khờ dại, ghét dã tâm của anh ta, ghét những điều dối trá trước mắt chúng tôi.
Rốt cuộc xe ngựa cũng dừng lại, tôi nhìn anh ta một lần nữa, vén rèm lên nhảy xuống. Anh ta cũng không ngăn cản. Tôi nghĩ tôi cần phải suy nghĩ thật kĩ càng, từ lúc tôi ở cạnh anh ta, tôi đã chẳng còn lý trí.
Hồng Nguyệt Nhi trải giường cho tôi xong xuôi, lặng lẽ đứng trước bàn sách. Tôi nói với cô: “Em đi ngủ trước đi.” Cô mấp máy môi, không nhúc nhích. Tôi buông sách trong tay ra, hỏi: “Có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Cô nàng cắn môi dưới một hồi lâu, rốt cuộc ngẩng đầu lên, há mồm, nhưng chẳng nói lời nào.
Tôi hỏi: “Em muốn nói cái gì?”
Hồng Nguyệt Nhi cúi đầu, khẽ nhún người nói: “Không có gì. Cô ngủ sớm một chút, nô tỳ lui xuống trước.” Lúc cô lui ra, thuận tiện giúp tôi khép cửa lại.
Thật ra tôi cũng biết rõ cô ất muốn hỏi cái gì, đơn giản chỉ là chuyện của tôi và anh ta. Mặc dù hiện nay cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng chúng tôi cũng có thể xem là đang yêu nhau rồi. Tôi thừa nhận hôm nay hơi quá khích, hà tất vì những chuyện kia mà to tiếng với anh. Anh có trách nhiệm của anh, có việc phải làm của anh, hơn nữa ở vào vị trí của anh cũng coi như là bụng làm dạ chịu, anh cũng không làm sai điều gì, vấn đề là ở tôi.
Lão Bát mong muốn vị trí kia, tôi sẽ chúc anh ta gặp may, bởi vì tôi cũng không hề muốn gả cho anh ta. Nhưng Lão Tứ thì khác, tôi hy vọng anh ta sống đến cuối đời. Mặc kệ sau này anh ta giàu sang hay nghèo khổ, tôi cũng chẳng quan tâm, mà trong lúc này tôi lại càng không muốn biết, cũng chẳng muốn tham gia. Anh ta cám dỗ tôi, để tôi mơ mộng về quãng đời còn lại, cho nên đột nhiên trở lại hiện thực lại có phần không thích ứng được.
Mà hiện tại, tôi làm sao có thể dễ dàng buông tay? Dù sao, khiến cho tôi ngay cả một mối tình vụng trộm cũng say mê như vậy, anh ta là người thứ nhất! Chờ xem vậy, chờ anh ta làm tôi hoàn toàn đầu hàng, hoặc là chờ tôi hết nhiệt huyết.
Mơ màng rơi vào giấc ngủ, một đêm mộng mị, ngủ rất mệt mỏi. Sáng hôm sau lại ngủ nướng, mặt trời lên ới uể oải thức dậy.
Buổi sáng đến thăm Tiểu Chung, anh ta phiền chán tôi mất tập trung, không cho tôi ăn chùa cơm, gần giữa trưa tôi lại chạy về nhà. Nhưng trước cổng giáo đường lại đụng phải cha Mục, liền bắt chuyện vài câu. Tiếng Hán của ông tiến bộ rất nhiều, còn như học tiếng Mãn, hện nay tập làm phiên dịch trong cung. Tiểu Chung là người chân thật, toàn tâm toàn ý truyền giáo đến đây, lại còn không bằng hội Toản Dinh sau này.
Trở về nhà, ăn qua quýt bữa cơm trưa liền đến thỉnh an mợ. Tôi lại chẳng ra gì, một ngày vẫn phải xuất hiện một lần, quá mức chỉ sợ cậu cũng không chịu được tôi, viết thư càm ràm với cha già ở đó. Mặc dù cha không có biện pháp với tôi, nhưng hại lão nhân gia phiền lòng thì thật là có lỗi.
Không ngờ cậu cũng đang ở nhà, vậy thì cùng thỉnh an, cũng coi như hết lễ. Mợ kéo tôi nói chuyện một lát, hỏi tình hình hôm qua tôi với Lý Hạo đến dự tiệc ở phủ Cửu gia thế nào, tôi cũng trả lời từng việc. Khánh Quân và Khánh Bồi bước vào thỉnh an cũng đều đứng ở phía dưới, tôi lại có thể ngồi gần mợ trên kháng. Cậu lẳng lặng nghe, cuối cùng cũng chỉ dửng dưng nói: “Chỗ của Bát gia Cửu gia, bình thường cũng nên qua lại nhiều.” Sau đó lại hỏi bài vở của Lý Hạo, tôi đâu có biết? Tùy tiện ứng phó một chút liền ra ngoài cùng Khánh Quân Khánh Bồi.
Khánh Quân và Khánh Bồi sau khi ăn xong không có chuyện gì làm, vào vườn đánh cờ. Tôi và hai nha hoàn cũng nhàn rỗi nên liền tới xem. Bọn chúng đánh cuộc năm đồng bạc làm phần thưởng, Khánh Bồi chơi cờ kém hơn, đến một nửa thì thua, liền làm ầm lên muốn chơi ba ván, hai ván thắng. Khánh Quân đâu có sợ nó, nói được liền chơi lại. Ván thứ hai thế cờ của Khánh Bồi vẫn rất nguy hiểm, cắn ngón tay cả buổi mới đi được một nước, Khánh Quân tiếp tục giơ tay tiến đến định lấy mất quân cờ trọng yếu của cậu ta. Khánh Bồi cầm lấy tay ca ca, vội la lên: “Cái này không tính, đệ không định đi nước đó!” Khánh Quân cười nói: “Nào có chuyện vô lý vậy được? Mau nhận thua đi, đừng làm cho Hàm muội muội chê cười.”
Tôi nói: “Các người chỉ để ý hạ cờ, ván này nếu đệ ấy cứu được thì rất đẹp mắt.”
Khánh Bồi nhìn tôi, cuối cùng phụng phịu, thở phì phò nhận thua cho xong chuyện.
Lúc này, tôi nhìn thấy phía xa xa Hồng Nguyệt Nhi đang đi dọc theo con đường hoa đến đây, trong tay còn bưng cái tráp, liền vẫy tay gọi cô. Đợi cô nàng đến trước mặt, chào Khánh Quân Khánh Bồi xong mới cười hỏi: “Em đi đâu vậy? Bưng cái gì đấy?”
Cô đưa tráp đến chỗ tôi, cúi đầu đáp: “Thập Tứ gia phái người đưa cái này tới tặng tiểu thư.”
Tôi vừa nghe thấy, nhận không được mà không nhận cũng không phải. Khánh Quân và Khánh Bồi còn đang ở bên cạnh nhìn tôi, tôi thở dài nhận lấy, mở ra lại thấy một cây đao rất có phong cách, vỏ bao bằng bạc có đính vật trang sức rất đẹp, được khảm đá lục tùng thạch, mã não và đá san hô.
Khánh Bồi thấy rất thích, còn rút thân đao ra, vuốt ve mũi đao “tấm tắc” khen ngợi. Tôi nói với cậu ta: “Nếu đệ thích thì cứ lấy.”
Cậu ta dường như vứt một củ khoai lang nướng vào tay tôi: “Đệ cũng không dám muốn, vật này là người ta đặc biệt tặng cho tỷ.” Nói xong chạy đi như một làn khói.
Tôi để thanh đao vào tráp, để Hồng Nguyệt Nhi về cất. Về chuyện hồi đáp lại chuyện này có lẽ cũng không cần làm.
Khánh Quân vừa thu dọn quân cờ vừa hỏi tôi: “Hàm muội muội sang năm mười bảy rồi nhỉ?”
Tôi “ừ” một tiếng, nghi hoặc nhìn cậu ta, đột nhiên hỏi cái này làm gì? Cậu ta nói tiếp: “Nếu như đã chọn được con đường ình thì cũng nên tính toán một chút.”
“Biểu ca muốn nói gì?” Tôi chăm chú nhìn cậu ta hỏi.
Cậu ta đậy nắp hộp cờ lại, ngẩng đầu mỉm cười với tôi: “Hàm muội muội biết cái gì có thể thay đổi tư tưởng của phụ mẫu trong thiên hạ, không nặng chuyện sinh nam hay nữ không?”
Bỗng nhiên tôi cảm thấy hít thở không thông, chưa kịp suy nghĩ để đáp lời, chợt nghe cậu ta nói: “Nói đùa thôi, Hàm muội muội đừng để ý. Muội chỉ nên suy nghĩ cho bản thân thôi, không cần phải nghe lời của ta nói, lời của cha cũng vậy.”