Bạn đang đọc Lạc đường – Chương 13
Chương 13: Cả đời khó có được một lần điên cuồng
“Đốc—-” Đầu mũi tên cắm lên rìa tấm bia màu trắng, lông đuôi vẫn còn rung rung. Thành tích hôm nay đã là tốt nhất rồi.
Cuối cùng cũng chạm tới bia, cách bách phát bách trúng gần hơn một bước rồi. “Ài—-“, tôi thở ra một hơi thật dài. Môn xạ kích này cũng chỉ là phiên bản cổ đại, chủ yếu vẫn là tâm lý vững vàng, tôi chỉ cần siêng năng luyện tập để gia tăng sự tự tin thôi.
Vài giọt mồ hôi trượt từ bên má xuống cổ, có hơi ngứa ngáy, tôi lấy tay áo xoa xoa, sau đó lại kéo cung.
“Cánh tay đừng dùng sức quá, bả vai sẽ không chịu nổi.” Phía sau truyền đến giọng nói của một người đã lâu không thấy. Tôi cả kinh, cố gắng khống chế mới không để mũi tên ra khỏi cung. Thập Tứ nói tiếp: “Hai chân tách ra một chút nữa, cố gắng dùng lực trên eo thử xem.” Tôi nhắm mắt lại, một lần nữa đáp tên, kéo dây, nhắm thẳng, bắn tên. Lần này có thể vào tới vòng ba, không tệ, mặc dù khoảng cách chỉ có hai mươi thước. Tôi bỏ cung xuống, uống xong chén trà Hồng Nguyệt Nhi mang tới mới nói với cậu ta: “Những ngày yên ổn đã kết thúc rồi sao?”
“Có phải một ngày không gặp như cách ba thu hay không?” Cậu ta nhìn tôi cười nói.
Tôi buồn cười hỏi lại: “Ngài cứ nói đi?”
Cậu ta cũng không thất vọng, vẫn cười: “Hai ngày nữa ta sẽ theo hoàng a mã tuần du phía Bắc Trường Thành. Sẽ không gặp nàng một thời gian.”
“À” Đi đi, đi chơi vui vẻ nhé!.
“Vậy thôi sao?” Cậu ta có chút bất mãn trước phản ứng của tôi.
Vì thế tôi bổ sung thêm một câu: “Thuận buồm xuôi gió.”
Cậu ta đến gần tôi, nhẹ giọng hỏi: “Ta có thể hôn nàng không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, nói: “Tôi có thể đánh ngài không?”
Cậu ta hơi chán nản rũ mắt xuống nói: “Thôi. Nhớ giữ gìn sức khỏe, ta đi đây.” Ông trời ơi, cậu ta bao nhiêu tuổi rồi? Vậy mà lại lại nói cái này với tôi! Cậu ta tháo chiếc nhẫn trên tay mình nhét vào tay tôi: “Sau này lúc luyện tập hãy đeo cái này. Thương tích đầy tay, bản thân cũng không biết đau lòng.”
Tôi lập tức trả lại cho cậu ta, nói: “Tôi không cần.”
Cậu ta không nhận, xoay người ba bước gộp lại hai bước đi ra ngoài, chỉ ném lại một câu: “Không cần thì đập đi, tùy nàng”
Vào tháng năm, cảm thấy trong không khí đang lưu chuyển một chút bí hiểm. Có lẽ là vì nghe được tin Sách Ngạch Đồ bị bắt giam. Nói tới, ông ta là một trong số nhân vật đời Thanh tôi không biết gì nhiều—-may mà còn có tiểu thuyết của Kim Dung. Quyền lực một thời trong triều Thanh đều nghiêng về quý tộc Mãn Châu, vậy mà lại rơi vào kết cục như thế, nguyên nhân phía sau chỉ đơn giản là cuộc chiến giành quyền lực. Trong lòng mỗi người đều biết rõ nhưng đều câm như hến. Điều này mặc dù là đối với các hoàng tử hay các bá quan văn võ trong triều thì cũng đều là đề tài cấm kị. Mà lão Bát, rốt cuộc là người sắm vai gì trong đó? Còn những người tôi chưa biết, thái tử, Tam a ca, lão Tứ, lão Ngũ…Thậm chí cả Thập Tam và Thập Tứ, phải chăng bọn họ cũng vì kết quả này mà làm ra những chuyện như thế?
Những người này, nếu chỉ là những cái tên trong sách sử thì tốt rồi, nhưng bọn họ hết lần này dến lần khác là người sống xuất hiện sờ sờ cứ trước mặt tôi. Tôi chỉ có thể kiềm chế bản thân không thèm nghĩ đến chuyện đó nữa.
Cậu chỉ nói sơ qua về Sách Ngạc Đồ, sau đó lại nói đến Dụ Thân Vương lâm bệnh. Nghe nói hoàng đế lệnh cho Bát a ca đi phụng dưỡng, nhưng thật ra là cho người này một cơ hội để lộ mặt, có lẽ sẽ biết nắm bắt.
Tết Đoan Ngọ cũng sắp đến, nhà nhà đều treo cây xương bồ, cây ngải trước cửa để trừ tà xua tan bệnh dịch. Ngày mùng năm, rất nhiều người đến Thiên Đàn (*) để tham gia “lễ hội xua tà ma”, Lý Hạo liền lôi kéo tôi đi giúp vui. Sau khi dựa vào sức mạnh của thánh thần để “tránh chướng khí” thì đến ao cá vui chơi. Mỗi lần đến tết Đoan Ngọ đều lấy nơi này làm trung tâm, từ nam ra bắc khu vực Thiên Đàn đều có những gánh hàng rong, buôn bán thức ăn và đồ chơi.
(*) Thiên Đàn: còn gọi là đền thờ trời, xây dựng từ năm 1420. Là một nơi thiêng liêng để các hoàng đế Minh – Thanh thực hiện các nghi lễ tế trời, cầu nguyện.
Tôi cùng Lý Hạo xem họ đua ngựa, thèm ăn nên mua một đĩa quả anh đào, lúc trở lại đã không còn thấy bóng dáng cậu ta đâu nữa. Cậu ta đã lớn như vậy nên tôi cũng không sợ cậu ta bị lạc đường nữa, thôi, chơi từng cái vậy. Vừa ăn anh đào và dâu, vừa đi dạo, thấy phía trước tập trung một đám đông, không biết đang vây xem cái gì. Tật xấu của người Trung Quốc chính là thích xem náo nhiệt, tôi chen vào bắt được một người hỏi: “Vị đại thúc này, bên trong có gì thế?”
“Có mấy đại lão gia ức hiếp một tiểu hài tử và một đại cô nương.” Ông ta nói xong còn rất hưng phấn, hoàn toàn không nhìn ra chút phẫn nộ nào.
Tôi đang muốn chui vào trong đám người, lại bị một người vỗ lên vai, quay đầu lại thấy là lão Thập, cách đó không xa còn có lão Cửu và tùy tùng. Đúng là đến chỗ nào cũng đều có thể chạm mặt người nhà này! Khuôn mặt lão Thập không vui nói: “Cô là một tiểu thư quan lại, không ngoan ngoãn ở nhà lại một mình chạy đến nơi lộn xộn này, còn ra thể thống gì nữa! Thập Tứ đệ đi vắng cô lại vô pháp vô thiên thế này rồi à?”
Cái gì với cái gì chứ! Tôi cười hỏi lại cậu ta: “Nhị vị là hoàng tử lại trà trộn vào nơi phố chợ cấp bốn thế này, không biết là không hợp với quy tắc của tổ tiên hay sao?”
“Cô!” Lão Thập đỏ mặt tía tai nhưng cãi lại được. Lão Cửu ở xa lại không có biểu cảm gì.
Bỗng nhiên tâm tình chơi đùa của tôi nổi lên, vẫy tay với lão Cửu, anh ta tò mò đến gần tôi. Tôi liền kéo hai người này chen vào đám người. “Cho các người cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Cái gì?” Lão Thập vội hỏi. Lão Cửu lại phản ứng kịp: “Sao cô không đi?”
“Vô nghĩa! Sao tôi lại có thể làm loại chuyện thô bạo này được?” Tôi dùng gối thúc vào chân lão Cửu, anh ta liền lảo đảo ngã vào vòng người phía trong. Bằng cách đó lão Thập cũng bị đẩy vào, nhân tiện rống to lên: “Giữa ban ngày ban mặt lại dám trêu ghẹo dân nữ! Cửu gia, đánh hắn!” Hô xong mới chú ý nhìn tình huống bên trong, chỉ thấy vài nam nhân vô lại đang lôi kéo một cô nương, người bên ngoài vây xem lại chẳng có ai giúp đỡ! Lại tập trung nhìn kĩ, cô nương nước mắt lưng tròng kia chính là Phương Ngọc Trúc, đứa nhỏ được nàng bảo vệ sau người thì không nhìn thấy mặt.
Hai huynh đệ bị tôi ném vào còn chưa phản ứng kịp, mấy tên lưu manh đã dùng nắm đấm tiếp đón bọn họ. Đương nhiên, đần độn mới ngồi chờ chết, chắc là hai vị này chưa đến nỗi bị đàn áp đâu. Khi thấy bọn họ như lang như hổ tách xa mọi người tiến về phía trước giúp đỡ, tôi thấy tôi cũng chẳng cần phải lo lắng nữa. Hiện trường hoàn toàn trở thành nơi hỗn chiến, tôi vội vàng lôi kéo Phương Ngọc Trúc và đứa nhỏ kia chạy đi.
“Lý cô nương, tôi chạy hết nổi rồi.” Phương Ngọc Trúc thở hổn hển nói. Sau lưng cô vẫn dắt theo một đứa con nít, tất nhiên là phải mệt hơn tôi.
Tôi chỉ có thể dừng lại để cô hồi sức. Lúc này cuối cùng cũng nhìn thấy tiểu cô nương kia, chính là Dung Huệ. Trời ạ, hai người này tám sào cũng với không tới tại sao có thể ở một chỗ?
“Cách cách, tại sao muội lại tự chạy đến đây vậy?” Tôi ôm lấy Dung Huệ đang khóc lóc hỏi. Cô bé thút thít nói, nàng theo Minh Hải ca ca lén ra ngoài chơi, ban đầu cũng có vài người đi theo, không biết sao lại đi lạc mất rồi.
Lại hỏi Phương Ngọc Trúc, cô nói thấy mấy người lưu manh đang lôi kéo Dung Huệ, cô thấy những người đó rõ ràng không phải là người tốt liền đi tới lý luận với bọn họ, không ngờ mình cũng bị kéo vào. Tôi đoán, có thể những người đó thấy Dung Huệ ăn mặc sang trọng, định đến nhà con bé tống tiền, cũng có thể định bán để kiếm chút bạc.
Lúc đang nói, lão Cửu và lão Thập cũng xử xong đám người bên kia, hùng hổ đi về phía này. Bọn họ bị lôi kéo, bộ dạng có hơi nhếch nhác. Xem ra đã bị chọc tức rồi, cả lão Cửu vẫn luôn im lặng cũng chỉa tay vào mũi tôi nói: “Cái cô này…”
Tôi cười ngắt lời anh ta, nói: “Ngài khoan tức giận đã! Đến đây Ngọc Trúc, cảm ơn Cửu gia đi.”
Phương Ngọc Trúc thướt tha nhún người: “Tạ ơn hai vị đã cứu giúp!”
Lão Cửu nghe giọng nói mềm mại của cô cũng không bộc phát được, chỉ có thể kiềm hãm lại, trả lời: “Không cần khách khí.”
Nhưng lão Thập thấy Dung Huệ lại kêu lên: “Đây không phải là Dung nha đầu sao? Sao muội lại ở đây?”
Tôi thấy vừa đúng lúc để thân thích bọn họ dẫn tiểu phiền toái này đi, liền nói với lão Cửu: “Cửu gia, đưa cách cách về đi. Hôm nay con bé cũng bị dọa rồi.”
Lão Cửu gật đầu, vươn tay ôm lấy Dung Huệ: “Lại đây, Dung Dung, Cửu Thúc đưa con về nhà.” Nhưng tiểu nha đầu kia sống chết cũng nhào vào lòng tôi không chịu đi cùng anh ta, còn kêu khóc: “Không cần Cửu thúc, con muốn Lý tỷ tỷ.”
Lão Cửu và lão Thập vốn không kiên nhẫn với tiểu tổ tông này nên nói với tôi: “Vậy thì phiền bà cô lớn đưa bà cô nhỏ về.” Vì để an toàn còn phái hai tùy tùng hộ tống.
Phương Ngọc Trúc cáo biệt, tôi lo lắng cô đơn độc trở về, lại hỏi mượn lão Cửu một người đưa cô về. Đến đầu chỗ buôn bán đông đúc vừa lúc gặp được Lý Hạo, tôi liền để cậu ta ôm Dung huệ, không ngờ tiểu quỷ này lại nặng như vậy, chỉ mới bế một chút đã mệt chết tôi rồi. Cũng may Lý Hạo cũng rất biết dỗ dành con nít, dọc đường đi đùa giỡn một lát đã làm nha đầu kia nín khóc mỉm cười.
Đợi đưa Dung Huệ về Cung vương phủ, bên đó đã gấp đến độ không chịu được. Về phần bọn họ có trừng phạt Minh Hải và Dung Huệ nghịch ngợm, cùng với hạ nhân chăm sóc không chu đáo hay không thì tôi không biết.
Bệnh của Dụ Thân Vương dường như đã quá nặng, hoàng đế lệnh cho tùy tùng của hoàng tử giục ngựa hồi kinh để thăm hỏi. Nhưng không ngờ được, Cung Thân Vương lại chết vào ngày mùng bảy tháng sáu trước đó. Ngay sau đó, cuối tháng sáu Dụ Thân Vương cũng chết. Hoàng đế tức tốc chạy về kinh, đích thân làm lễ truy điệu, nghe nói ngày đưa tang còn khóc lóc rất thảm thiết. Tiếp đó lại sai người xây một bia mộ cho Dụ Thân Vương, ban hiệu Thụy Hào.
Bởi vì có hai vị vương gia mất đi, suốt tháng sáu tháng bảy, dường như toàn thành Bắc kinh đều xoay quanh việc lo liệu tang lễ. Căn bản tôi không hề biết hai người kia, dĩ nhiên là coi chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình. Cho đến một ngày, Thập Tam đưa Dung Huệ đến thăm tôi. Dung Huệ ít có vẻ nuông chiều hơn hai lần gặp trước, hơn vài phần u sầu bi thương không hợp với tuổi tác.
Tôi để Lý Hạo dẫn con bé vào nhà chơi với Mẫn Mẫn, bản thân lại cùng Thập Tam ngồi nói chuyện dưới cây nhãn trong sân.
“Gầy đúng là gầy, tôi thấy dường như muội ấy đã trưởng thành không ít.” Tôi nói. Con người luôn đang không ngừng mất đi và suy sụp khi lớn lên, có lẽ đó là nhân sinh quan của . Có thể con bé đã hiểu được, mình không thể vĩnh viễn là tiểu bảo bối được tổ phụ yêu thương che chở. Thấy bộ dạng nhíu mày khó hiểu của Thập Tam, tôi lại muốn đưa đề tài này theo hướng nhẹ nhàng hơn: “Đúng rồi, nghe nói gần đây ngài đúng là song hỉ lâm môn. Đã có tiểu cách cách, trước đó vài ngày lại được cấp phủ đệ.”
Lúc này Thập Tam mới mỉm cười: “Vốn đã nên mời cô đi chơi, nhưng mấy ngày nay…Không nói nữa, nha đầu của ta ngày mai nữa là đầy tháng, không phải cô đòi uống rượu mừng sao? Có muốn tham gia náo nhiệt hay không?”
Tôi hỏi: “Ngài còn mời những ai?”
Cậu ta nói: “Không có ai cả, mấy huynh đệ mượn cơ hội tụ họp thôi.”
Tôi vội nói: “Thôi khỏi, tôi không đi đâu. Lần sau ngài chịu mời một mình tôi thì nói sau.”
Thập Tam lắc đầu cười nói: “Biết ngay cô sẽ phản ứng như vậy. Chờ đến Trung thu sẽ mời cô nhé?”
“Không có những người khác.” Tôi nhìn cậu ta nói. Cậu ta gật đầu cười. Tôi lại bổ sung thêm một câu: “Đặc biệt là Thập Tứ.” Cậu ta lại rất thoải mái cười ha hả.
Thập Tam phái người đến mời tôi dự tiệc đầy tháng là mười bảy tháng tám. Trăng đêm đó dường như tròn mà không tròn, cậu ta mở một bàn tiệc nhỏ trong vườn của phủ mới. Bà vú ôm bé gái chỉ hơn một tháng cho tôi nhìn, tôi líu lưỡi nói: “Nhỏ vậy sao!” Thập Tam bật cười nói: “Cứ như chưa thấy qua em bé vậy.” Cậu ta gọi bà vú đưa đứa bé cho tôi bế, tôi vội xua tay nói: “Không không, tôi không dám! Tôi sợ làm bị thương bé.” Bà vú cười đặt bé gái vào lòng tôi nói: “Cô nương đừng sợ, ôm nhẹ nhàng là được rồi.”
Tôi cứng ngắc bế đứa bé, nhìn khuôn mặt non nớt của nó hơi nhíu lại, nghĩ thầm: Con người đều nhỏ như vậy, dường như yếu ớt đến mức vừa chạm vào sẽ hỏng mất, khó có thể tưởng tượng được làm sao lại ăn vô số thi thể động thực vật để nuôi máu xương và trưởng thành được như vậy. Tôi bế vài phút liền cảm thấy cánh tay đã tê cứng, vội trả lại cho bà vú, chỉ đứng một bên nhìn đứa bé nói: “Không biết là giống ngài hay giống mẹ, sau này trưởng thành sẽ trở thành tiểu mỹ nhân thế nào đây?”
Thập Tam cười nói: “Có đẹp hay không không quan trọng, nữ nhi chỉ cần hạnh phúc là được rồi.”
Tôi ngẩn ngơ, nói: “Nói cũng đúng. Đứa nhỏ này trán cao cao, chắc chắn là người có phúc khí.” Tôi móc ra quà đầy tháng—-một cái móc kết bươm bướm bằng ngọc, mặt trên đặc biệt mời người tỉ mỉ khắc bốn chữ: “Phúc thọ lâu dài.”, đưa cho Thập Tam: “Tặng bé, tâm ý nho nhỏ. Đợi lớn chút nữa thì cho bé chơi.”
Thập Tam nhận lấy, nhìn một lát nói: “Trên này còn cho thêm hai hạt châu lưu ly, rất thú vị.”
Tôi nói: “Đó là đặc biệt tìm đó, cũng không phải vì để đẹp mắt, là lấy ý nghĩa của châu tròn ngọc sáng.”
Cậu ta cười cất đi, nói: “Làm khó cô phải suy nghĩ như vậy.” Trẻ sơ sinh không thể hứng gió nhiều, bà vú bế bé gái đi xuống. Tôi thở dài: “Sinh mạng bé nhỏ sắp bắt đầu hành trình của cuộc sống rồi. Chỉ mong nó vô bệnh vô họa đến già, thuận buồn xuôi gió cả đời.”
“Nói ra lời này giống như cô đã bảy tám chục tuổi vậy.” Thập Tam nhìn tôi cười nói.
Tôi bưng chung rượu, nhấp một ngụm, hương vị ngọt ngào mà nồng đậm, có một mùi hương hoa quế thấm vào ruột gan, hỏi: “Đây là rượu gì?”
“Là rượu hoa quế. Dùng nho rừng và hoa quế ủ trong tám tháng. Rất thơm ngon, thích hợp cho nữ tử làm ấm dạ dày.”
Tôi vừa nghe cậu ta thong thả giới thiệu, vừa tự rót ình vài chung: “Chua ngọt vừa phải, rất hợp với khẩu vị của tôi.”
Thập Tam cười nói: “Uống vừa thôi, đó cũng không phải trà đâu.” Tôi nói: “Không sao, tôi không dễ say vậy đâu.”
Cậu ta bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể tùy ý tôi. Tôi nói với cậu ta: “Thập Tam, ngài nói thật đi, có phải ngài muốn có con trai hay không?”
“Có lẽ là vậy.” Cậu ta thở dài đáp: “Con trai không những có thể kế thừa hương khói, còn có thể trông mong nó tạo dựng sự nghiệp.”
“Đúng, trái ngược với nữ nhi, cuộc đời nam nhân có rất nhiều thứ xuất sắc.” Tôi cười nói, “Cứ ví dụ như ngài, chính là lúc bắt đầu hoài bão.”
Ánh mắt cậu ta lóe sáng, hỏi: “Vậy còn cô? Sau này cô muốn làm gì?”
“Tôi?” Tôi kinh ngạc cười: “Tất nhiên là tôi sẽ giúp chồng dạy con rồi.”
Đã từng có dã tâm bừng bừng, theo định mệnh đều đã thay đổi biến mất hầu như không còn.
Cậu ta lắc đầu nói: “Người đặt