Bạn đang đọc Lạc đường – Chương 11
Chương 11: Yến tiệc không vui
Tiệc rượu mở tại Tinh Tuyết Đường, bên trong bên ngoài mỗi nơi bày hai bàn tròn lớn, ở giữa bày một tòa đá vân mẫu khảm đồ trang trí ngăn cách. Lúc tôi đến, khách nữ đều đã tề tụ ở nội đường. Bát phúc tấn là nữ chủ nhà, gánh lấy nhiệm vụ giới thiệu.
Tôi làm lễ chào hỏi với một đám người, sau đó càng ngày càng cảm thấy lúng túng, bởi ở đây phần lớn đều lá các bà vợ lớn bé của các hoàng tử, chỉ có hai ba người chưa xuất giá, nhưng cũng đều là cách cách tiểu thư họ hàng thân thuộc. Tôi cố gắng không để ý đến ánh mắt tò mò nghiên cứu của các vị phúc tấn, chỉ cúi đầu cười chết lặng. Cả vị trắc phúc tấn của Thập Tam cũng đến rồi, duy chỉ không thấy vị kia của Thập Tứ. Mấy cô nàng hai ba người một tụm đàm tiếu, tôi lại yên tĩnh đợi trong góc khuất.
Ước chừng uống xong hai chung trà vẫn không thấy khách nam đi vào. Bát phúc tấn liền phái người đi xem tình hình, a hoàn đi một lát, trở về nói, họ vẫn còn làm thơ thưởng tuyết, tiệc rượu bên kia đã mở rồi. Bát phúc tấn cười nói: “Mỗi năm tuyết rơi hơn cả năm sáu lần, cũng không biết có gì đẹp! Không bằng chúng ta cứ khai tiệc trước đi!”
Tiếp đó liền phân thứ tự chỗ ngồi, Bát phúc tấn kéo tôi lại gần một thiếu phụ xinh đẹp, cười nói: “Có lẽ kiếp trước hai người là người một nhà, vậy thì ngồi gần đi.” Vị này họ Lý, là Trắc phúc tấn của Tứ a ca, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, vì tuổi còn nhỏ nên gương mặt còn hơi đầy đặn, ngũ quan xinh xắn. Tôi nghĩ thầm, diễm phúc của Tứ a ca cũng không ít, phúc tấn đoan trang xinh đẹp, trắc phúc tấn Lý thị nhu mì ngọt ngào, giữa nhiều phúc tấn của các hoàng tử vậy cũng xem là nổi trội rồi. Lý Thị dịu dàng cười với tôi, kéo tôi ngồi bên cạnh cô. Trong bữa tiệc, cô nhẹ giọng hỏi tôi: “Muội muội bao nhiêu tuổi rồi?”
Nghe cô nàng nhỏ tuổi như vậy mà còn gọi tôi là muội muội, trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn mỉm cười đáp: “Sang năm là mười lăm rồi.”
“À, vậy năm nay vẫn mới mười bốn, nhỏ hơn ta hai năm. Cầm tinh con rồng phải không?” Cô hỏi.
Tôi gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Cô lại hỏi: “Khuê danh của muội muội là gì?”
“Tên một chữ Hàm.”
“Thật dễ nghe nha, cứ như là bé trai. Như những bé gái nhà chúng ta đều là đào rồi hoa, nhã, mai, cúc”. Cô nàng dừng một chút cười nói, “Ta cũng coi như may mắn hơn, sinh vào đầu mùa hạ lúc hoa tường vi nở rộ, vì thế cha liền lấy tên là Ánh Vi. Cũng may không phải là mùa xuân, nếu không cũng không thoát khỏi Nghênh Xuân, Đỗ Quyên, thậm chí cả hoa đào hoa liễu cũng có!” Không ngờ cô nàng lại thú vị như vậy, xem ra cũng là người khéo léo.
Trong lúc nói đùa, bọn hạ nhân bê thức ăn và rượu nóng lên. Liền có người đề nghị chơi oản tù tì phạt rượu, cuối cùng quyết định chơi trò tương tự là đánh trống truyền hoa. Bát phúc tấn quay lưng đi, dùng vải gấm che đôi mắt xinh đẹp mông muội cầm đũa đánh đĩa, quy định lúc dừng lại, lệnh ở trên tay ai, người đó sẽ phải hát một khúc. Tôi âm thầm cảnh giác, nghĩ thầm chắc sẽ không xui xẻo đến mức trúng tôi. Tiếc là ông trời trước giờ rất thích chống lại tôi, tiếng đánh “cốp cốp” vòng thứ nhất dừng lại vừa đúng lúc tôi nhận được lệnh. Lệnh không phải là hoa lụa cũng không phải quân bài, mà là một thanh Bạch Ngọc Như Ý trong suốt, cũng không thể vứt đi, đành phải căm hận nắm trong tay, tính làm sao qua được cửa ải này.
“Lý Hàm, khéo quá rồi. Muội tự chịu phạt đi.” Bát phúc tấn tháo dây buộc che mắt, cười nói với tôi.
Tôi nuốt nước miếng, nói: “Muội không biết hát.”
“Đừng lừa người ta nữa! Hát đại một bài đi, hát không hay chúng ta không cười muội là được rồi.” Cô nói.
“Muội, muội thật sự không biết hát.” Tôi không được tự nhiên đứng lên, sau đó nói, “đổi lại để muội bị phạt một ly rượu có được không?” Tôi không biết hát mấy ca khúc ở đây.
Bát phúc tấn vừa muốn nói gì, chợt nghe một giọng nói dịu dàng bên ngoài hỏi: “Tiết mục gì mà lại náo nhiệt vậy?” Tiếp đó là tiếng bước chân lộn xộn, y phục sột soạt, chắc là nhóm khách nam đến. Lão Bát bên ngoài còn nói: “Người trong nhà che làm cái gì? Quế Lương, sai người lấy bình phong đi.” Thế là có vài tiểu thái giám nâng bình phong đi.
Bát phúc tấn cười nói với trượng phu: “Còn không phải nha đầu kia không chịu phạt sao, bảo hát một khúc cũng nói không, thật tức chết người.”
Hơn mười ánh mắt nhìn chòng chọc lên người tôi, tôi quay mặt đi, rảnh rang ngồi xuống, dù sao lợn chết không sợ phỏng nước sôi. Lão Bát cười liếc nhìn tôi, tôi liền nổi lên từng trận khiếp sợ, chuyện hôm nay là tôi phát hiện bí mật của anh ta mới đúng, tại sao cứ như tôi bị anh ta nắm thóp vậy. Anh ta cười nói: “Chuyện này cũng không có gì khó hiểu, sách âm luật chỗ ta nàng cũng chưa bao giờ chạm vào.”
Hả, giải vây cho tôi sao. Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe anh ta nói: “Nếu nàng đã không chịu phạt, ta sẽ nói một chuyện cười của nàng, coi như là phạt nàng rồi. Trước đó vài ngày, nàng đang xem sách “Triều nhà Tùy”, ta hỏi nàng coi trọng người anh hùng nào nhất, nàng trả lời Dương Đế, ta vội hỏi vì sao, nàng lại dùng vẻ mặt mê mẩn sùng bái nói, phá sản suy bại như vậy chưa từng có, Dương Quảng huynh thật phi phàm!”
Những người khác còn chưa nghe xong đều cười gục xuống, vài vị lớn tuổi hơn lại cố giữ dáng vẻ, lão Thập vỗ bàn đấm ngực đều có cả.
Lúc này nếu có gương, mặt tôi nhất định là lúc trắng lúc xanh. Tên Bát a ca miệng rộng! Lời này tôi từng nói, nhưng anh ta vẫn còn thiếu hai câu. Lúc đó anh ta cũng cười đến rơi nước mắt, tôi lườm anh ta nói: “Cười cái gì, không phục hả? Cho ngài gia sản giống hắn nhưng bị lụi bại thử xem! Không chừng tiến trình còn chưa bằng một nửa của hắn đã bị huynh đệ, thúc bá, trung thần tướng lĩnh giết rồi. Ngài cho là phá sản dễ lắm à!” Anh ta lại vừa cười vừa thở hổn hển nói: “Đúng, đúng, ta bái phục.” Nhưng đoạn đối thoại này quá mức nhạy cảm, đương nhiên lão Bát sẽ không nói ra trước mặt huynh đệ của anh ta.
Cuối cùng mọi người cũng ngừng, lão Bát lại nói: “Truyện cười hơn đi. Uông Phùng Niên, ngươi kể chuyện đền bạc ba ngày trước ọi người nghe đi.”
“Vâng.” Uông Phùng Niên bước ra khỏi hàng, sau khi khom người hành lễ liền thêm mắm thêm muối kể lại chuyện hôm đó. Tôi phục chủ tớ nhà này rồi!
Cười, cười, các người cười chết đi, cô nãi nãi không hầu hạ nữa! Tôi “rầm” đứng lên, trừng mắt với lão Bát rồi chạy ra khỏi Tinh Tuyết Đường.
Không biết chạy đến chỗ nào trong viện, bỗng nhiên bước chân loạng choạng ngã lăn trong tuyết. Nhất thời tôi không muốn đứng lên, cứ nằm ngửa mặt lên bầu trời đêm trong vắt. Lúc đã muốn tê cóng, một người đạp tuyết đi đến bên cạnh tôi.
“Cô lại đang làm gì vậy?” Thập Tam cười kéo tôi đứng dậy, lại nói: “Bọn họ đều nói cô đi tìm một chỗ để khóc, ta không tin.”
“Vừa nãy tôi đã khóc, ngài không biết thôi.” Tôi nói.
“Đây không phải vẻ mặt vừa rơi nước mắt!” Thập Tam lắc đầu cười nói, cậu ta lại nắm tay tôi nói, “Lạnh quá! Nằm chỗ này không sợ bị đông lạnh hay sao!”
Tay cậu ta thật ấm áp, tôi duỗi tay kia qua để cậu ta ôm. Qua một lúc lâu, tôi rút tay về cười nói: “Tay của tôi không có nhiệt, làm ngài lạnh theo rồi.”
Chúng tôi ra khỏi viện, đứng dưới hành lang nói chuyện. Tôi nhớ tới trắc phúc tấn Qua Nhĩ Giai thị của cậu ta đã có thai, nói: “Chúc mừng ngài sắp làm cha.”
Thập Tam lạnh nhạt cười nói: “Đa tạ.”
Tôi rất tầm thường nói: “Cho dù là sinh con trai hay con gái, đều có thể mời tôi đến uống rượu đầy tháng!”
Cậu ta ranh mãnh cười nói: “Đến lúc đó chỉ sợ nâng kiệu tám người khiêng đến mời cô cũng không đi.”
Tôi nhất thời nghĩ đến thân thích của cậu ta, trong lòng bắt đầu co rút, bất đắc dĩ cười nói: “Ừ, tôi vẫn nên tránh thì tốt hơn.” Lập tức chuyển đề tài hỏi cậu ta chuyện đi tuần ở phương Nam. Cậu ta miêu tả tỉ mỉ cho tôi nghe, tôi cũng xác minh một chút đặc sắc về nơi đó, cậu ta kì lạ hỏi: “Cô đã từng đến phương Nam sao?”
Tôi nhìn nơi xa xa cười đáp: “Trong mơ đã đi qua.” Một giấc mộng đã rất lâu rồi.
“Đầu xuân đi cưỡi ngựa đi. Còn có thể săn bắt nữa. Cô biết dùng cung không?” Cậu ta nói.
“Không. Đến lúc đó học cũng không muộn.”
Đang nói chuyện, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Thập Tam nhìn lại, gọi một tiếng: “Thập Tứ Đệ.”
Khuôn mặt Thập Tứ cố kiềm chế, nhìn chằm chằm chúng tôi hỏi: “Nói chuyện gì vậy?”
“Cũng không có gì, ôn lại chuyện xưa thôi.” Thập Tam cười vỗ vỗ bờ vai cậu ta, sau đó nói, “Hai người cứ nói chuyện đi, ta đi vào trước.”
Lại chuồn mất rồi! Tôi cũng không thể lôi kéo không cho cậu ta đi được, đành phải mắt to trừng mắt nhỏ với Thập Tứ. Sau khi Thập Tam đi, sắc mặt Thập Tứ cũng giãn ra. Cậu ta nói: “Nhìn nàng lạnh cóng kìa, theo ta đi vào thôi.”
“Tôi sợ bọn họ lại nghĩ cách cười tôi, không vào thì hơn.” Tôi lắc đầu nói. Trên người bỗng nhiên ấm áp, cúi đầu lại thấy cậu ta đã khoác áo da có viền nhũ kim loại lên người tôi.
Tôi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cậu ta nói: “Cảm ơn.”
Cậu ta quay mặt đi, bên tai dường như đỏ lên, nói: “Nàng đứng một lát thì vào. Ta sai người để lại cho nàng một ít thức ăn.” Nói xong liền vội vã rời đi. Tôi nhìn bóng lưng cậu ta, đứng ngây ngốc. Thiếu niên đáng yêu! Đáng tiếc tôi không yêu trẻ con.
Ahhh, lạnh quá! Tôi kéo áo choàng, đi lãng đãng trong vườn. Tôi rất hưởng thụ cảm giác cô đơn, cho dù không nghĩ được gì, một người ngốc cũng thật thoải mái.
Băng qua một con đường ngăn bởi cổng tròn, không biết giẫm phải cái gì, lảo đảo lao về phía trước. Không ngờ phía trước lại có người, bị tôi đụng phải trở tay không kịp, truyết trơn trượt, người đó cũng không đứng vững, ngã ngửa mặt lên trời.
Tôi tưởng là ai, hóa ra là Tứ a ca. Ha ha, tôi không sao, anh ta lại làm đệm cho tôi, cú ngã này chỉ sợ cũng không nhẹ. Ai kêu anh ta dám đùa bỡn tôi, cái này gọi là trả thù phải nhanh! Tôi dùng khuỷu tay chống lên ngực anh ta, nhìn anh ta đau đến nhíu mày lại nói “Thật xin lỗi”, sau đó nhanh chóng đứng dậy, trong lúc lộn xộn lại không quên giẫm một cước lên mu bàn chân anh ta.
Sau khi anh ta đứng thẳng dậy, hừ lạnh nói: “Cô đúng là oán hận tất báo!”
Tôi vỗ tuyết trên người nói: “Ngài có thể thông cảm vì tôi đã ngã vào lòng ôm ấp là đã may lắm rồi.” Tôi ngẩng đầu thỏa mãn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh ta, cười nói: “Nói đùa thôi. Tứ gia biết tôi thích nói đùa mà.”
Ánh mắt anh ta uy nghiêm đáng sợ nhìn tôi, tôi bình tĩnh cười nói với anh ta: “Nếu Tứ gia không còn chuyện gì, cho phép tôi cáo lui trước.” Nói xong khom người với anh ta, tìm đường quay về.
Đói quá! Ban nãy chưa ăn gì cả, Thập Tứ có để dành thức ăn cho tôi không nhỉ.
Yên bình nghênh đón tháng giêng năm Khang Hi bốn mươi hai. Tôi chỉ ở nhà một ngày, mùng hai bắt đầu đến thăm cha Tiểu Chung như thường lệ. Tiếng La Tinh của tôi tiến bộ rất nhanh, đã có thể nói ăn cơm, đi toilet, hỏi đường…(hóa ra Tiểu Chung muốn dùng kinh thánh làm tài liệu dạy tôi, bị vẻ mặt giống như rút gân của tôi dọa lùi). Mùng năm lăn lộn ở chỗ anh ta một buổi sáng, đến bữa trưa lại về nhà. Vừa lúc Hồng Nguyệt Nhi trách móc tôi bỏ rơi cô nàng ở nhà, tôi liền dẫn cô ra ngoài đi dạo.
Đi vòng quanh lại đến nhà của Phương Ngọc Trúc. Lúc vào viện, cô đang múc nước tưới hoa, nhìn thấy tôi, một bầu nước đã đổ ướt giày thêu.
“Lý công…Lý cô nương!”
Tôi cầm lấy cái muôi trong tay cô, cười nói: “Gọi Lý Hàm là được rồi. Mau thay giày đi, trời lạnh đừng để bị bệnh.”
Phương Ngọc Trúc đỏ mặt, vội vàng chạy vào nhà, tôi và Hồng Nguyệt Nhi đứng chờ trong sân. Không bao lâu cô xuất hiện, nhưng khuôn mặt lại càng đỏ hơn, vội vàng mời chúng tôi vào phòng.
Cô rót trà cho chúng tôi, lại đem bánh ngọt hạt dưa cho chúng tôi ăn. Nhìn bên ngoài bánh ngọt xốp giòn màu vàng óng ánh, tầng tầng nhô ra như cánh hoa sen, rất hấp dẫn. Bên trong bọc bánh đậu, đưa vào miệng thơm ngọt xốp giòn, tôi ăn liền mấy cái.
“Rất ngon. Em cũng nếm thử đi.” Tôi bón một miếng cho Hồng Nguyệt Nhi một mực chỉ nhìn tôi ăn, hỏi Phương Ngọc Trúc: “Bánh này là bánh gì thế? Mua ở cửa hàng nào?”
Cô hé miệng cười, nói: “Gọi là hà hoa tô” (bánh xốp hoa sen). Là tôi tự làm, nếu cô nương thích ăn, đợi lát nữa lấy một ít cho cô mang về.”
“Được.” Tôi gật đầu nói. Hồng Nguyệt Nhi trợn mắt thán phục da mặt dày của tôi.
Tôi và cô nói chuyện phiếm một lát, biết Uông Phùng Niên đã đưa bạc đến đây. Cô thật thà nói: “Cũng may có số tiền này, bằng không năm nay chẳng biết lấy gì mà sống!”
Nhìn vẻ mặt băn khoăn của cô, tôi cười nói: “Cô không cần phải lo nghĩ về tên đền bạc kia, hắn không thiếu tiền xài đâu! Cô chịu dùng tiền của hắn chính là phúc khí của hắn!”
Phương Ngọc Trúc “phì” cười, khép hờ mắt phượng sóng nước mênh mông nhìn tôi. Tôi khó hiểu hỏi: “Sao vậy?” Cô cười nói với tôi: “Bím tóc của cô bị tuột rồi.” Tôi cúi đầu nhìn bím tóc buông trước ngực, quả nhiên đã rối lên rồi. Cô cũng không chờ tôi trả lời, liền đẩy tôi đến trước bàn trang điểm, tháo tóc chải cho tôi: “Tôi búi tóc cho cô nhé”. Cô vuốt hai ba cái đã tách tóc ra, hai bên búi hai vòng tròn.
Hồng Nguyệt Nhi bên cạnh nhìn cô loay hoay với tóc tôi, cười nói: “Thật đẹp, Phương cô nương thật khéo tay!”
Tôi cầm gương lên soi, thật sự có chút dở khóc dở cười, tạo hình này cũng quá…non nớt dễ thương rồi! Tôi cũng không phải là thiếu nữ dậy thì thật sự mà!
Hai người kia dường như rất hài lòng thảo luận, Hồng Nguyệt Nhi nói: “Hai bó tóc buông xuống này cũng buộc lên mới đẹp.” Phương Ngọc Trúc trần ngâm một lát, rút từ trong giỏ hai sợi dây kết nơ, buộc vài vòng trên tóc tôi. Làm xong xuôi lại ngắm nghía một lúc nữa mới cười nói: “Cô mặc đồ đỏ, cũng phải phối với màu hồng mới vui vẻ đẹp mắt.”
Tôi vẫn đang suy nghĩ, có thể bỏ kiểu tóc này trở về tóc bím được không, mùi vị làm em bé này rất khó chịu. Nhưng đề nghị nêu ra không được hai vị kia đồng ý, tôi chỉ có thể mang cái đầu a hoàn trẻ con về nhà.
Hồng Nguyệt Nhi hoàn toàn sùng bái Phương Ngọc Trúc, dọc đường càng không ngừng nói với tôi, Ngọc Trúc cô nương thêu các kiểu hoa văn rất sống động, so với tơ tằm Lưu Tô thì mới lạ xinh đẹp hơn chút. Tôi cười xoa mặt cô nàng nói: “Em thích nàng ấy như vậy thì theo nàng đi.” Cô phồng má nói: “Nô tỳ cũng muốn đi theo nàng ấy lắm, tiểu thư chịu bỏ nô tỳ là tốt rồi!” Tôi cười ha hả ôm cô nói: “Đúng, ta không nỡ nha.”
Trở lại nhà cậu, vừa mới vào cửa viện đã bị một đại gia bắt được. Thập Tứ không vui trừng mắt nhìn tôi: “Nàng đi đâu vậy? Ta đợi cả buổi chiều rồi.”
Tôi liếc mắt nhìn cậu ta, nói: “Tôi đi đâu cũng cần xin phép ngài sao?”
Khuôn mặt cậu ta đần thối theo tôi vào phòng, Hồng Nguyệt Nhi lại không đi theo. Nha đầu kia, sao lại thế?
“Nói đi, tìm tôi làm gì?” Tôi quyết định tốc chiến tốc thắng.
Cậu ta ngồi xuống bên cạnh tôi, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Cả hôm nay nàng đi đâu vậy?”
Tôi tức giận nói: “Đại gia à, nếu có người muốn ngài báo cáo chi tiết mỗi ngày cho hắn, ngài sẽ bằng lòng sao?”
Không ngờ cậu ta lại nói: “Giờ Dần hai khắc ta dậy, đến thư phòng đọc sách, sau khi dùng cơm thì vào học, giờ Mùi tan học. Sau bữa trưa làm bài tập toán học…”
“Ngừng, ngừng lại!” Tôi sợ ngài rồi, đành phải nói: “Buổi sáng tôi đến nhà thờ, xế chiều đi thăm một người bằng hữu. Đừng hỏi tôi là ai, tôi sẽ không nói đâu. Ngài nói vào chuyện chính đi.”p>
Dường như cậu ta không cam lòng, nhưng không dám hỏi nữa, đành phải nói: “Mùng chín là sinh nhật ta, đến lúc đó mượn chỗ Bát ca tổ chức, nàng đến được không?”
“Không!” Tôi vội nói, “Tôi chúc ngài sống thiên thu trước là được rồi.” Lần trước còn chưa quậy đủ sao? Tôi cũng không muốn chịu tra tấn thêm nữa.
Cậu ta suy nghĩ một lát lại nói: “Cũng được, chờ bên kia giải tán, ta lại đến tìm nàng.”
Tôi khoát tay nói: “Không cần, khi đó chắc tôi đã ngủ rồi, hôm khác đi.” Hôm khác, tốt nhất là vĩnh viễn cũng không có ngày gặp lại.
“Ừ, dù sao cũng còn cơ hội.” Cậu ta vừa cười vừa hỏi: “Hình như nàng cũng sinh trong tháng một, ngày nào vậy?”
“Mùng sáu.”
“Không phải ngày mai sao?” Dường như cậu ta nghĩ đến điều gì đó, nói, “Mười lăm cập kê rồi.”
Tôi biết cậu ta nói gì, liền cười nói: “Người Mãn không quan trọng việc này. Hơn nữa, hình như ngài đã nói không ai thèm lấy tôi.”
Cậu ta đỏ mặt, thấp giọng nói: “Ai dám lấy nàng chứ.”
Tôi coi như không nghe thấy, nói với cậu ta: “Ngài ra ngoài đã lâu, cũng nên trở về đi.”
Cậu ta gật đầu nói: “Quên nói với nàng, Thập Tam ca nhờ ta nói với nàng, qua hai ngày nữa tuyết tan sẽ tìm nàng đi săn.”
“Được, biết rồi.” Tôi thúc cậu ta tới cửa, lại nhớ đến áo choàng lần trước, lấy ra trả cho cậu ta.
Cậu ta bắt đầu không chịu lấy: “Tặng cho nàng, sao lại đưa ta.”
Tôi cười nói: “Bình thường tôi không mặc được, không phải lãng phí quá sao. Buổi tối gió lớn, ngài khoác về đi.”
Cậu ta nghe lời phủ thêm, nhưng đúng là cái tên cơm tới há mồm, đại thiếu gia áo tới vươn tay cả buổi cũng không buộc được dây lưng. Tôi thấy không xong, nói: “Được rồi, tôi giúp ngài.” Liền buộc lại cho cậu ta.
Cậu ta sững sờ nhìn chằm chằm tay tôi, tôi bực mình nói: “Nhìn cái gì? Không mau về đi, nếu không trong cung lại lo lắng.”
Cậu ta lập tức thay đổi vẻ mặt khó chịu, nói: “Nàng coi ta là trẻ con sao?”
“Xin lỗi, nói với Lý Hạo vậy nên quen.”
Nào biết cậu ta vừa nghe vậy lại càng không vui: “Nàng cố ý chọc tức chết ta phải không?”
Trong lòng tôi kêu hô cứu mạng, thật không biết cậu ta giận cái gì, tôi chọc ngài cái gì chứ? Nói hết lời rốt cuộc cũng đuổi được cậu ta, lúc đi còn nói:”Nàng trang điểm vậy rất đẹp.” Đồ ngốc mới cảm thấy đẹp!
Lúc này Hồng Nguyệt Nhi mới vào nhà, tôi cau mày hỏi cô: “Em trốn đi đâu vậy? Còn biết đường về hả?”
Cô nàng lại ủy khuất nói: “Thập Tứ gia luôn trừng mắt nhìn, nô tỳ đâu dám đi theo!”
Tôi vừa nghe thì càng bực: “Em sợ y làm gì? Rốt cuộc muội là người của y hay là người của ta?”
Cô nàng nức nở lau nước mắt, tôi nghĩ đúng là tự tìm tự chịu, không biết phải dỗ dành thế nào đây. Ài, đúng là mệnh khổ mà! Sao tôi lại chọc tới một đống khắc tinh thế này chứ?