Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy.

Chương 76: Chúc Mừng Anh Chưa Ăn Thịt Heo*


Bạn đang đọc Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân – Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy. – Chương 76: Chúc Mừng Anh Chưa Ăn Thịt Heo*

*Ngạn ngữ Trung Quốc: ” 没吃过猪肉, 也见过猪跑” Chưa ăn thịt heo cũng đã thấy con heo chạy, ý chỉ việc dù chưa tự mình trải qua, nhưng hẳn cũng đã biết nó đại khái thế nào.


Chương 74: Chúc mừng anh ngay cả thịt heo cũng không có mà ăn

Trong văn phòng Cảnh Yên, Trì Vãn Chiếu cúp điện thoại, đầu bút chống lên giấy trắng, cô chậm rãi viết một chữ Nhan, sau đó buông bút xuống ấn đường dây nội bộ kêu: “Chu Sinh. “

Chu Sinh vội vàng buông tài liệu trên tay xuống, bước nhanh vào văn phòng.

Anh đứng đằng sau Trì Vãn Chiếu, cúi đầu và nói: “Trì tổng. “

Trì Vãn Chiếu đem bút máy đóng lại, ngước mắt lên nhìn anh ta: “Anh đi điều tra Đồng Duyệt…”

“Quên đi.”

Nếu Khổng Hi Nhan vừa mới không muốn nói cho cô biết là có chuyện gì, cô cần gì phải vượt qua cô ấy trực tiếp đi điều tra, đến lúc đó khiến cô ấy không vui, Trì Vãn Chiếu đổi đề tài: “Hiện tại Ngụy Diễm và Hà Vi thế nào rồi? “

Chu Sinh vẫn cúi đầu nhanh chóng nói: “Ngụy Diễm gần đây kiện tụng quấn thân, sợ là không chống đỡ được bao lâu nữa, Hà Vi bên kia ngược lại có gia tộc hậu thuẫn vẫn đang chống đỡ. “

Trì Vãn Chiếu đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, cô kéo rèm cửa sổ ra, ngoài cửa sổ gió lạnh, bông tuyết bay tán loạn, cô suy nghĩ một chút sẽ nói: “Chống đỡ? “

Chu Sinh theo ánh mắt của cô nhìn ra: “Tin tưởng cũng không bao lâu, lần này Hà gia tổn thất thảm trọng, Hà Vi như vậy đã cắt đứt đường tài lộc, Hà gia đã quen với cuộc sống hưởng thụ, chỉ sợ không bao lâu sẽ nổi lên nội chiến. “

Ánh mắt Trì Vãn Chiếu mờ nhạt: “Phải không?”

“Còn bao lâu nữa?”

Chu Sinh do dự: “Thêm một tháng nữa, tất cả tinh lực hiện tại của Hà Vi đều ở trên phòng làm việc của cô ấy. “

Trì Vãn Chiếu ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, liếc mắt nhìn hắn: “Một tháng? Chu Sinh? Anh cũng cần tôi mở đường cho anh đi không? “

Chu Sinh thần sắc rùng mình: “Xin lỗi, Trì tổng, tôi mau chóng an bài. “

“Không cần.”

Trì Vãn Chiếu lạnh nhạt nói: “Anh chuyển chuyện của Hà Vi và Ngụy Diễm cho Giang Viễn, hắn ta biết phải làm như thế nào. “

Mày kiếm của Chu Sinh khẽ nhíu lại: “Giang Viễn? “

Sau đó, anh ta gật đầu: “Dạ được.”

Trì Vãn Chiếu mím môi: “Chuyện ngoài ý muốn của tổ chương trình [Hẹn nhau thứ Sáu] điều tra thế nào rồi?”

Chu Sinh nói: “Hiện nay nhân viên đã điều tra, không có gì bất thường, tôi chuẩn bị điều tra tất cả những người ngoài đã đến hôm đó một lần nữa”


“Ngoài ra, tổ chương trình [Hẹn nhau thứ Sáu] tạm thời giải thích đó là một tai nạn bất ngờ.”

Trì Vãn Chiếu gật đầu: “Tôi cũng đoán được”

“Anh tạm thời phụ trách đi điều tra chuyện tai nạn, tránh để mọi người biết.”

“Hà Vi và Ngụy Diễm liền giao cho Giang Viễn đi.”

“Tôi sẽ để cho anh ta đi bàn giao với anh.”

Trì Vãn Chiếu nói xong Chu Sinh gật gật đầu, lúc anh ta trở lại văn phòng của mình nhìn thấy bên trong có thêm một cái bàn làm việc, vốn là văn phòng độc lập của hắn, cho nên có thêm một cái bàn làm việc liền rất đột ngột.

Ngay khi anh chuẩn bị gọi người, cánh cửa văn phòng đã được gõ lên, giọng nói của một người đàn ông truyền đến từ cửa: “Thư ký Chu.”

“Ngưỡng mộ đã lâu.”

Chu Sinh quay đầu nhìn Giang Viễn, nắm lấy bàn tay vươn tới của anh ta, nhíu mày hỏi: “Giang Viễn? “

Giang Viễn vốn sinh ra đã tuấn tú, sau khi khoác lên âu phục màu đen càng hiển lộ tuấn bạt, hắn cười vô hại, cúi đầu chào hỏi Chu Sinh: “Là Giang Viễn, nói vậy Trì tổng đã nói với anh rồi. “

Chu Sinh có dự cảm không tốt, anh nhanh chóng nhìn về phía văn phòng Trì Vãn Chiếu.

Giang Viễn theo ánh mắt anh nhìn ra: “Thì ra Trì tổng còn chưa kịp giải thích với thư ký Chu, vậy tôi cần tự giới thiệu trước? Hoặc là chúng ta đi thẳng vào chủ đề? “

Chu Sinh buông cái bắt tay hai người ra: “Không cần, tôi đã biết ý định của anh. “

Dùng giọng điệu công việc, trở lại bàn làm việc, đưa tay cầm mấy tập tài liệu, ngước mắt đưa tài liệu qua: “Tư liệu của Hà Vi và Ngụy Diễm, ngoài ra, đây là phương án xử lý. “

Giang Viễn từ trên tay anh ta tiếp nhận tài liệu, cúi đầu lật xem vài lần, sau đó liếc mắt lại hỏi: “Đợi lát nữa có muốn cùng nhau ăn cơm trưa không? “

“Coi như là chào đón người mới.”

Chu Sinh vẫn là thần sắc nhíu mày, đối mặt với Giang Viễn, cười khẽ: “Anh cũng không phải người mới.”

Khi nói xong, anh cầm một tập tài liệu khác đi xuống lầu.

Giang Viễn ở sau lưng hắn chậc chậc một tiếng quay đầu đi về trước bàn làm việc của mình, trên bàn ngoại trừ vài tài liệu ra còn có một tấm bảng tên, đầu ngón tay hắn điểm lên trên, thở dài nói: “Rất mới nha. “

Chu Sinh rất bận rộn, thẳng đến giữa trưa mới xuất hiện, anh xách hộp cơm đi vào trong văn phòng Trì Vãn Chiếu, đặt hộp cơm lên bàn trà, Trì Vãn Chiếu rất ít khi đến nhà ăn của công ty, lại không thích ra ngoài ăn, cho nên đặt đồ ăn mang về là chuyện bình thường, theo thời gian, sở thích của cô Chu Sinh cũng có thể biết được một hai.

Cho nên anh ta mới có thể nói ra khi Khổng Hi Nhan hỏi Trì Vãn Chiếu thích ăn gì.

Không ngờ hậu quả chính là mình mất một khoản tiền thưởng lớn.


Thật sự là —— biết vậy đã không nói rồi.

Cho ngươi lắm miệng!

Chu Sinh cúi đầu đặt hộp cơm xong rồi nói: “Trì tổng, ăn cơm đi. “

Trì Vãn Chiếu đóng tài liệu đứng dậy: “Gặp Giang Viễn sao? “

Chu Sinh: “Dạ. “

“Anh ta không có vấn đề sao?”

Trì Vãn Chiếu biết Chu Sinh lo lắng cái gì, cười nói: “Yên tâm đi, Giang Viễn là người bên anh trai tôi, vốn là muốn giới thiệu cho anh biết, nhưng cũng không có cơ hội thích hợp, lần này anh ấy tới công ty, anh liền dẫn anh ấy quen thuộc công ty đi. “

Chu Sinh yên tâm: “Dạ, tôi biết rồi.”

Trì Vãn Chiếu tách đũa ra: “Còn nữa, bên thôn Trường Ninh cũng giao cho hắn đi. “

Chu Sinh: “Dạ.”

Trì Vãn Chiếu sau khi phân phó xong để Chu Sinh đi ra ngoài trước, cô nhìn chằm chằm món ăn trước mặt, đột nhiên nghĩ đến bóng dáng Khổng Hi Nhan bận rộn trong phòng bếp, cô cầm di động gửi tin tức hỏi: Đang ở đâu?

Khổng Hi Nhan vừa lên xe liền nghe thấy điện thoại di động có tiếng báo tin nhắn, cô từ trong túi lấy điện thoại ra nhìn, là Trì Vãn Chiếu.

Cô cong cong mặt mày trả lời: Đang chuẩn bị về nhà, có chuyện gì vậy?

Trì Vãn Chiếu: Không có gì, đang suy nghĩ nhớ buổi trưa em không về nhà Yên Yên phải làm thế nào.

Yên Yên , Yên Yên , Yên Yên !!!!

Khổng Hi Nhan cắn răng đánh chữ: Trì tổng, sự chú ý của chị bây giờ không nên được đặt trên Yên Yên

Chữ cô còn chưa đánh xong, xe nhất thời xốc nảy, tay cô run rẩy.

Cô muốn gõ tiếp, lại thấy Trì Vãn Chiếu gửi tin nhắn trước.

“Khổng tiểu thư ý tứ là, đặt trên người em?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Khổng Hi Nhan nhất thời đỏ lên, ánh mắt hàm chứa sóng nước mùa thu, mím môi cười với những lời này trong điện thoại di động, mặt mày cong cong, Phó Thu tiến đến bên má cô vươn ngón tay điểm một chút: “Khổng tỷ. “

“Chị đang nói chuyện với ai vậy?”

Khổng Hi Nhan cất điện thoại di động, liếc nhìn cô: “Một người bạn. “


Phó Thu không tin được đến bên cạnh cô: “Bằng hữu? Khổng tỷ, có phải chị thích người bạn này không? “

Khổng Hi Nhan sửng sốt vài giây, không trả lời câu hỏi của Phó Thu.

Xe bảo mẫu rất nhanh đã đến cửa căn hộ, Khổng Hi Nhan xuống xe cùng Phó Thu phất phất tay, chỉ một lát sau, xe rời đi.

Khổng Hi Nhan đứng tại chỗ suy nghĩ vấn đề vừa rồi của Phó Thu.

Khổng tỷ, chị thích người bạn này không?

Cô có thích Trì Vãn Chiếu không?

Cô có thích không?

Có một chút thích.

Lúc rời Trường Ninh, cô thậm chí còn nghĩ, nếu như có thể thăm dò tâm ý của Trì Vãn Chiếu, cô nguyện ý thử xem.

Nhưng một số thử nghiệm đã thất bại.

Chỉ có mèo, mèo, mèo trong mắt người phụ nữ đó!

Nghĩ đến chuyện này Khổng Hi Nhan liền tức giận, cô bước nhanh đến cửa căn hộ, đẩy cửa ra nhìn thấy Yên Yên ngồi xổm trên mặt đất lắc lắc đuôi, ngẩng đầu, trừng mắt xanh thẳm, Khổng Hi Nhan vốn tràn ngập oán khí trong khoảnh khắc biến mất.

Được rồi, cô thua.

Lúc trước cô và Trì Vãn Chiếu ký hợp đồng chính là chăm sóc Yên Yên, cho nên cô đã sớm biết trình độ người kia coi trọng Yên Yên, cư nhiên cô còn ăn giấm của Yên Yên.

Khi nào mình trở nên không thể giải thích được như vậy.

Khổng Hi Nhan thở dài đi vào trong căn hộ, buông túi xách xuống ôm lấy Yên Yên, đầu ngón tay xuyên qua lông trắng của nó, vừa mềm vừa trơn trượt cực kỳ thoải mái, cô xoa một hồi mới đứng dậy làm thức ăn cho mèo.

Mà bên kia đang chờ cô trả lời, thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động, khung chat với Khổng Hi Nhan vẫn còn dừng lại —— Khổng tiểu thư ý là, đặt trên người em?

Khổng Hi Nhan chưa trả lời.

Trì Vãn Chiếu đem câu này xem rất nhiều lần, rút ra một kết luận.

Cô ấy không muốn.

Vì vậy, cô ấy không trả lời?

Trì Vãn Chiếu trong lòng nhớ tới chuyện này, lúc họp đều tâm thần không yên, tất cả mọi người đều báo kết thúc báo cáo chờ Trì Vãn Chiếu phát biểu liền nhìn thấy thần sắc cô nhạt nhẽo ngồi tại chỗ.

Chu Sinh sắc mặt mang theo nụ cười, cắn răng kêu lên: “Trì tổng.”

“Đến ngài rồi.”

Trì Vãn Chiếu hoàn hồn, nhìn thấy ánh mắt mọi người đều ở trên người mình, đôi môi mỏng của cô khẽ mở ra: “Tan họp đi. “


Không chỉ là mọi người trong phòng họp, chính Chu Sinh đều sửng sốt.

Trì Vãn Chiếu lại là người đầu tiên đứng dậy đi ra ngoài, Chu Sinh vội vàng chạy theo, anh ta không hiểu hỏi: “Trì tổng, làm sao vậy? Có chuyện gì vậy? “

Người đi phía trước nói dừng lại liền dừng lại, không có một tia dấu hiệu, Chu Sinh thật sự nghẹn một hơi, dừng bước mới không đụng phải Trì Vãn Chiếu.

“Trì tổng?”

Trì Vãn Chiếu mi nhíu chặt, chậm rãi hỏi: “Chu Sinh, anh đã từng yêu chưa? “

Chu Sinh: …

Anh muốn từ chối trả lời câu hỏi

Trì Vãn Chiếu liếc nhìn thần sắc của anh ta gật đầu nói: “Quên đi, anh bảo Giang Viễn đến văn phòng của tôi. “

Chu Sinh có chút ủy khuất: “Dạ. “

Giang Viễn đang ở trong văn phòng xem tư liệu, Chu Sinh sau khi mở cửa do dự đi đến bàn làm việc của hắn, anh ta suy nghĩ một chút hỏi: “Giang Viễn, anh đã từng yêu chưa? “

“Hả?”

Giang Viễn ngẩng đầu nhìn Chu Sinh, trong mắt nhuộm ý cười: “Anh hỏi cái gì? “

Chu Sinh mím môi lại hỏi một lần nữa.

Giang Viễn lắc đầu: “Quá bận rộn, không rảnh.”

Chu Sinh nhất thời hài lòng, hắn vung tay lên: “Trì tổng bảo anh đến văn phòng của cô ấy. “

Giang Viễn nhìn sắc mặt anh ta từ nhiều mây chuyển sang trời quang, suy nghĩ một chút đứng dậy đi tới văn phòng của Trì Vãn Chiếu.

Hai mươi phút sau, anh ta trở lại.

Chu Sinh vẫn ngồi trên ghế của mình làm việc, có chút vui sướng khi người gặp họa hỏi: “Trì tổng hỏi anh cái gì? “

Giang Viễn thần sắc như thường ngồi xuống: “Cô ấy hỏi tôi vài câu hỏi tình cảm. “

“Tôi chỉ cô ấy mấy chiêu.”

Chu Sinh sắc mặt hơi biến đổi: “Không phải anh chưa từng yêu đương sao? “

Giang Viễn nhún vai: “Đúng vậy, tôi chưa từng ăn thịt heo, nhưng tôi thấy heo chạy a. “

Hắn nói dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Chu Sinh, chậm rãi nói: “Thư ký Chu, anh có phải ngay cả heo chạy cũng chưa từng thấy qua chứ? “

Chu Sinh: …

Haha

Chúc anh đời này chỉ có thể xem heo chạy, không thể ăn thịt heo!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.