Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy.

Chương 60: Tôi Không Muốn Đợi Thêm


Bạn đang đọc Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân – Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy. – Chương 60: Tôi Không Muốn Đợi Thêm

Chương 58: Tôi không muốn đợi thêm

Phó Thu vừa tỉnh lại, vẫn mờ mịt không hiểu vì sao trong phòng có thêm hai người, cô nhìn thấy sắc mặt Trì Vãn Chiếu âm trầm đứng phía sau Khổng Hi Nhan, nhìn về phía cô ánh mắt sắc bén của cô, môi mím thẳng, quanh thân đều là khí thế bức người.

“Trì, Trì tổng làm sao tới đây?”

Cô đã từng thấy Trì Vãn Chiếu trên phim trường, cô ấy đã để lại cho cô ấn tượng sâu sắc, bây giờ nhìn thấy cô ấy đứng trong phòng bệnh, Phó Thu xoa xoa mắt, còn cho rằng mình đã nhìn lầm.

Khổng Hi Nhan chần chờ nói:

“Trì tổng đến xem em có xảy ra chuyện gì không. “

Cô nói xong quay đầu nhìn về phía Trì Vãn Chiếu:

“Đúng không, Trì tổng.”

Trì Vãn Chiếu thu liễm lệ khí quanh thân, ôn nhu vài phần, gật đầu: “Ừm. “

“Lần này cảm ơn cô.”

Phó Thu vội vàng trả lời: “Không cần, không cần. “

Trì Vãn Chiếu rũ mắt: “Về sau, cô hãy nghỉ ngơi thật tốt.”

Phó Thu thiếu chút nữa cắn lưỡi: “Được rồi, được rồi.”

Đầu cô cũng không dám nhấc lên, cảm giác được ánh mắt Trì Vãn Chiếu vẫn bình tĩnh dừng trên người mình, Phó Thu nuốt nước miếng.

Cho đến khi điện thoại di động của Chu Sinh vang lên, anh nhận lấy, nhanh chóng đi tới bên cạnh Trì Vãn Chiếu nhỏ giọng nói một câu, Trì Vãn Chiếu ánh mắt liền lạnh lẽo, nói với Khổng Hi Nhan:

“Tôi đi trước.”

Khổng Hi Nhan đứng dậy: “Tôi tiễn cô đi.”

“Được.”

Khi hai người sắp đi đến cửa, họ thì thầm: “Cô có cần tôi đến đón cô không?” “

Khổng Hi Nhan vội vàng lắc đầu:

“Không cần, bên này đều là paparazzi, bị chụp không tốt. “

Trì Vãn Chiếu nhìn sâu vào mắt cô:

“Được rồi, tôi chờ cô ở nhà.”

Thanh âm hai người nói chuyện cũng không phải rất lớn, lại có Chu Sinh đứng ở phía sau các nàng, cho nên Phó Thu cũng không nghe được gì, huống chi —— cô ấy hiện tại còn đắm chìm trong sự khiếp sợ, căn bản không chú ý tới động tác nhỏ của hai người bên kia.

Trì Vãn Chiếu mở cửa đi ra ngoài, Đồng Duyệt nhìn thấy cô và thư ký Chu vội vàng cúi đầu, còn chưa kịp nói lời tạm biệt liền nhìn thấy hai người biến mất ở góc hành lang, Đồng Duyệt thở dài, cảm thấy tiền đồ của mình khó giữ.

Đồng Duyệt mắt nhìn Trì Vãn Chiếu và thư ký Chu rời đi còn ở trong phòng bệnh, Phó Thu đang nói với Khổng Hi Nhan:

“Khổng tỷ, vừa rồi tại sao chị ấy lại cảm ơn em chứ? “

Khổng Hi Nhan suy nghĩ một chút:

“Bởi vì em đã cứu hai nghệ sĩ của Cảnh Yên, công không thể thiếu phần, tự nhiên phải cảm ơn em “

Phó Thu gật đầu, cảm thấy lời nói có lý.

Đồng Duyệt đứng sau nhìn hai người, cho rằng người Phó Thu đang nói là thư ký Chu, cô bất đắc dĩ lắc đầu, tên ngốc này.

Sao còn chưa nhìn ra được quan hệ giữa thư ký Chu và Hi Nhan???

Thật ngu ngốc nhưng cũng có chút đáng yêu.

Bầu không khí trong phòng bệnh ấm áp, đối lập thế giới bên ngoài.

Bởi vì Cố Linh bị thương, cảnh quay của [Phá Kén] cũng dừng lại, may mắn lúc trước đoàn làm phim đã quay được hơn mười tập, cũng sẽ không ảnh hưởng đến thời gian phát sóng, bác sĩ trị liệu của Cố Linh cũng nói, sau một tuần nghỉ ngơi có thể xuất viện, sẽ không chậm trễ quay phim.

【 Phá kén 】 Bên này không có ảnh hưởng quá lớn, ngược lại [Hẹn nhau thứ Sáu] tổn thất thảm trọng.

Lý do giải thích chính thức của họ là đang tiến hành điều tra, nhưng sự phẫn nộ vẫn còn đầy trên internet.

Cư dân mạng cho rằng chương trình này có rất nhiều nguy hiểm tiềm ẩn; không những thế, người dẫn chương trình hành xử không chuyên nghiệp, gặp phải vấn đề không biết xử lý đầu tiên, còn có nhân viên bảo vệ hiện trường, nhân viên đạo cụ nhìn thấy đồ trang sức rơi xuống trong nháy mắt cư nhiên đều bỏ chạy, thật sự quá không trách nhiệm!

Nhưng chuyện này, xảy ra rất đột ngột, chương trình [Hẹn nhau thứ sáu] vốn có nhiều fan, cũng bắt đầu biện giải rằng bất quá đó chỉ phản ứng đầu tiên của con người, cũng không có gì không ổn.

Nhưng dựa vào những lời này của bọn họ, những người khác cũng dẫn chứng đến hai người Khổng Hi Nhan cùng Phó Thu.

Dù sao phản ứng đầu tiên của Khổng Hi Nhan là ôm lấy Cố Linh, giúp cô che chắn thương tổn.

Mà Phó Thu lại dùng thân thể đỡ đèn trang trí rơi xuống.

Hai người này hoàn toàn không giống với những người khác khi gặp nguy hiểm, xứng đáng được chú ý nhiều hơn.


Fan của Khổng Hi Nhan trong một đêm tăng lên mấy triệu, lúc đầu mới quay phim [Phá kén], lượt theo dõi từ fan chân chính cùng antifan cộng lại mới hơn hai triệu, không nghĩ tới hai ngày sau, lượt theo dõi trên weibo của cô vượt hơn tám triệu, còn không ngừng tăng lên.

Cô mở weibo ra, bình luận phía dưới chủ yếu là hỏi cô có bị thương hay không, còn hỏi tiểu tỷ tỷ trợ lý có chuyện gì không.

Khổng Hi Nhan bình thường nhìn thấy những bình luận như vậy khẳng định sẽ không tự mình đăng weibo, nhưng bọn họ hỏi thăm Tiểu Thu, hơn nữa còn thật lòng thành ý quan tâm, cô đối với Tiểu Thu cũng có áy náy, liền đăng weibo.

Hơn hai giờ chiều, cô gửi một bản tin: Cảm ơn các bạn đã quan tâm, Phó Thu tạm thời không có vấn đề lớn, tôi cũng ổn.

Mười chín chữ ngắn ngủi không bao lâu đã bị đưa lên hot search.

Đề tài là [Hẹn nhau thứ Sáu] sau khi xảy ra chuyện, Khổng Hi Nhan lần đầu tiên lên tiếng.

Bên dưới weibo của cô cũng trong nháy mắt bị người hâm mộ chiếm đóng.

– Cảm ơn cô đã không rời khỏi Linh Linh, video chúng tôi đã xem, trong trường hợp đó cô lựa chọn che chở cho cô ấy là một quyết định tuyệt vời, hy vọng Linh Linh và trợ lý nhỏ của cô nhanh chóng tốt hơn.

– Xin lỗi, vì đã từng mắng cô, là do nghe những lời nói trên mạng về ba năm trước, cảm thấy cô là một người xấu xí từ trong ra ngoài, nhưng ở hiện trường trực tiếp, cô cho tôi thấy một linh hồn sạch sẽ, tôi xin lỗi vì những lời mắng chửi mà tôi đã từng nói ra, thành thật xin lỗi cô.

– Biết cô do bài đăng tuyên truyền của [Phá kén], nhìn thấy cô liền thích, cảm thấy khí chất của cô đạm nhạt như lan, nhất là ánh mắt, trong suốt cảm động. Sau đó, những người bạn tốt của tôi đã nói rất nhiều về chuyện ba năm trước, tôi liền hối hận, tôi nghĩ rằng cô như vậy thật không xứng đáng với sự chú ý của tôi, nhưng bây giờ, rất xin lỗi, ngay cả khi phải chia tay với bạn bè, tôi cũng vững tin vào cái nhìn của mình!!!!!

– Đồng ý với ý kiến của lầu trên, lần này cô ấy thực sự làm cho tôi tin rằng cô ấy là một người rất tuyệt vời.

– Nói về Khổng tiểu thư, chuyện trong quá khứ của cô ấy đã qua thì xin đừng nhắc lại, tin tưởng rằng ai cũng có cho mình một quá khứ không mấy tốt đẹp, nhưng hết thảy mọi người đều có cơ hội làm lại, nguyện Khổng tiểu thư giống như phượng hoàng, niết bàn trọng sinh! !

– Nhan Nhan, tôi đã thích em từ khi em xuất đạo, về sau xảy ra chuyện như vậy tôi còn rất tức giận, nhưng mặc kệ thế nào, nhìn thấy em trở lại, tôi rất cao hứng, nhất là trong chương trình phát sóng trực tiếp, biểu hiện của em thật khiến người khác chú ý!

– Cô Khổng đẹp nhất [ảnh].

Khổng Hi Nhan nhìn thấy những bình luận này, hốc mắt bất giác nóng rực, cái loại cảm giác được người khác khẳng định ập tới, khiến cô thiếu chút nữa chống đỡ không nổi.

Phó Thu thấy ánh mắt cô đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động nghi hoặc hỏi:

“Khổng tỷ, chị làm sao vậy?”

Khổng Hi Nhan vội vàng cất điện thoại di động: “Không có gì.”

Hai ngày nay bởi vì đoàn làm phim ngừng quay, cô ở căn hộ không có việc gì làm, liền đến nói chuyện với Phó Thu.

Hai ngày bị thương nằm tĩnh dưỡng, Phó Thu đã tốt hơn nhiều, cô bảo cha mẹ và bạn bè cũng đừng đến thăm, bệnh viện vốn có nhiều người, hơn nữa còn có rất nhiều paparazzi ẩn núp, rất phiền phức, cô cùng người trong nhà nói rằng thêm hai ngày nữa có thể xuất viện, không cần chạy qua chạy lại chịu giày vò như vậy.

Tính cách cha mẹ cô tương đối cố chấp, bị nói vài lần cũng không nghe, mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện.

Khổng Hi Nhan ngược lại rất thích ở chung với cha mẹ cô, cô dễ tính, không có câu nệ, đối với Tiểu Thu cũng thật tốt, trong lòng cha mẹ Phó Thu, Khổng Hi Nhan và các nghệ sĩ khác hoàn toàn bất đồng.

Nhưng điều này không có nghĩa là họ sẵn sàng để Phó Thu trở lại làm trợ lý.

Nhất là mẹ của Phó Thu, hai ngày nay vẫn ầm ĩ bảo cô từ chức, trở về nhà nghe phân phó, Phó Thu những lúc khác đều là tốt tính, chỉ riêng chuyện này cùng cha mẹ cô không hợp, chính là không chịu nghe khuyên nhủ.

Có đôi khi Khổng Hi Nhan đến còn đụng phải hai mẹ con đang so coi mặt ai lạnh hơn ai.

Nghĩ đến đây, Khổng Hi Nhan liền hỏi:

“Tiểu Thu, em thích làm trợ lý như vậy, có lý do gì không?”

Phó Thu đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe được vấn đề của Khổng Hi Nhan cũng sửng sốt: “Nguyên nhân sao? “

“Bảo vệ Khổng tỷ có tính là nguyên nhân không?”

Cô nghiêng đầu cười đến vô tâm vô phế, Khổng Hi Nhan giận dữ nhìn cô.

Phó Thu nghiêm mặt nói:

“Kỳ thật cũng không có gì, lúc không tiếp xúc với giới giải trí cảm thấy công việc này rất tươi sáng, mỗi ngày cùng diễn viên mình thích cùng nhau ra ngoài, còn có thể nói chuyện, có một loại hư vinh không giải thích được. “

“Nhưng sau khi đi theo Khổng tỷ mấy tháng nay, em chậm rãi biết đây không phải là bộ dáng như lúc trước tưởng tượng, nhất là mấy lần trước khi Khổng tỷ xảy ra chuyện, càng ngày càng cảm thấy, giới giải trí này sâu không lường được.”

Khổng Hi Nhan gật đầu, biết Phó Thu nói đại khái là chuyện Quách Nhất Tích và Hà lão còn có Hà Vi.

Cộng thêm chuyện ngoài ý muốn lần này. Đây thật sự là một vũng nước đục.

Phó Thu tiếp tục nói:

“Thành thật mà nói, em đã chần chừ, cảm thấy không xứng đáng ở bên cạnh Khổng tỷ, chị nên tìm một trợ lý như Đồng tỷ, đủ điều kiện, có thể giúp chị xử lý tất cả các vấn đề, để chị không lo lắng. “

“Nhưng mà, em luyến tiếc Khổng tỷ.”

“Khổng tỷ tốt như vậy, em làm sao có thể để cho người khác đến chiếu cố chị.”

Cô nói liền ngước mắt lên nhìn Khổng Hi Nhan:

“Trong lòng em, Khổng tỷ thật sự giống như chị gái lớn, từng chút từng chút dạy em rất nhiều thứ, cho nên chỉ cần Khổng tỷ còn cần em, em sẽ không rời khỏi Khổng tỷ.”

Khổng Hi Nhan nghe được lời nói của cô, nhẹ nhàng vỗ vai cô.

“Đương nhiên cần.”


Phó Thu cười cười, mặt mày cong cong.

Buổi chiều cha mẹ Phó Thu tới đây, Khổng Hi Nhan liền rời khỏi phòng bệnh, cô suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đi thăm Cố Linh.

Tuy rằng hai người căn bản không nói được hơn hai câu trên sân khấu, nhưng tính ra cũng là đồng nghiệp, đến thăm cũng là chuyện nên làm.

Khổng Hi Nhan mang theo trái cây đi thẳng đến cửa phòng bệnh của Cố Linh, nhìn thấy trợ lý của Cố Linh đứng ở bên ngoài, cô hỏi:

“Có thể vào được không? “

Trợ lý của Cố Linh vốn cúi đầu gửi tin tức, đầu cũng không ngẩng đầu lên nói: “Xin lỗi, Cố tiểu thư cần tĩnh dưỡng, không thể đến thăm. “

Khổng Hi Nhan thở dài, vừa chuẩn bị rời đi, trợ lý của Cố Linh ngửa đầu nhìn, mắt sáng lên:

“Khổng, Khổng, Khổng tỷ! “

“Xem tôi kìa, thực xin lỗi Khổng tỷ, vừa rồi tôi đang giúp Cố tiểu thư xử lý một số việc, tôi liền dẫn chị vào.”

Khổng Hi Nhan gật đầu, xách hoa quả đi theo phía sau trợ lý cùng vào cửa.

Cố Linh một chân bó thạch cao, quấn như xác ướp, những nơi khác ngược lại không bị thương, sắc mặt vẫn không tốt lắm, có thể là còn chút sợ hãi.

Trợ lý mang theo Khổng Hi Nhan đi vào, sau đó nhỏ giọng kêu lên:

“Cố tỷ, Khổng tiểu thư đến thăm cô.”

Cố Linh nghe được thanh âm liền quay đầu, nhìn thấy Khổng Hi Nhan.

Sắc mặt cô cứng đờ: “Cô…”

Rất muốn hỏi làm thế nào mà cô ấy đến đây, nhưng lại cảm thấy thái độ như vậy không tốt, không biết làm sao liền nhỏ giọng hỏi: “Sao cô đến đây.”

Khổng Hi Nhan cười nhạt, đặt trái cây bên cạnh, trợ lý vội vàng nói:

“Hai người nói chuyện, tôi đi ra ngoài trước.”

Vẻ mặt Cố Linh rối rắm, rõ ràng hai ngày nay cô ủ ấp vô số lời cảm ơn, chỉ chờ gặp Hi Nhan, nhưng hết lần này tới lần khác đến thời điểm mấu chốt, cô lại nói không ra lời.

Lúc ở phim trường, cô và Khổng Hi Nhan căn bản không chủ động nói chuyện, còn ở đáy lòng khinh thường cô ấy.

Chưa từng nghĩ tới, có một ngày, mình bởi vì muốn cùng người nói câu cảm tạ mà nghẹn khuất nửa ngày.

Khổng Hi Nhan cũng không thèm để ý đến biểu tình của cô, chỉ tùy ý hỏi: “Tốt hơn chưa? “

Cố Linh giọng nói buồn bực: “Ừm, bác sĩ nói cuối tuần có thể xuất viện. “

Khổng Hi Nhan: “Không sao đâu, không có gì là tốt rồi. “

Cố Linh liếc mắt nhìn thần sắc vân đạm phong khinh của cô: “Ngày đó…”

“Ngày đó…”

Khổng Hi Nhan nhìn ra sự bối rối của cô, phá vỡ chủ đề:

“Đúng rồi, tôi đã mua một ít trái cây, tôi đi rửa cho cô một chút.”

Cố Linh ngắn gọn ừm.

Khổng Hi Nhan rửa một ít đặt trên tủ đầu giường bệnh, hai người đứng ngồi không yên, Cố Linh véo một miếng da trên tay, muốn mở miệng lại cắn môi, cuối cùng hỏi:

“Có thể chụp ảnh với cô không?”

“Hả?”

“Có thể.”

Khổng Hi Nhan cười nhạt, lau sạch vết nước trên tay, phối hợp với tư thế của Cố Linh để chụp ảnh.

Cố Linh ngón tay điểm vào ảnh chụp, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn…”

Lời còn chưa nói xong liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động của Khổng Hi Nhan vang lên, tiếp theo Khổng Hi Nhan áy náy nói:

“Xin lỗi, tôi đi trước, cô chú ý chăm sóc bản thân.”

Cố Linh gật gật đầu, nhìn bóng dáng Khổng Hi Nhan biến mất ở cửa phòng bệnh.

Ra khỏi phòng bệnh, Khổng Hi Nhan mới nhận điện thoại.

“Đang ở đâu?”


Giọng nói quen thuộc của Trì Vãn Chiếu từ đầu dây bên kia truyền đến, Khổng Hi Nhan cúi đầu đeo khẩu trang, ù ù nói: “Bệnh viện. “

“Được, chờ tôi.”

Khổng Hi Nhan vội vàng hét lên:

“Không, tôi sẽ trở lại ngay lập tức.”

Trì Vãn Chiếu: “Không sao đâu, tiện đường thôi.”

Chu Sinh ngồi ở ghế phụ và tài xế Lục Hàn nhìn nhau.

Con đường này thật đúng là tiện nha.

Phải đi hơn một nửa thành phố B.

Khổng Hi Nhan tránh bị paparazzi chụp được, mỗi lần trước khi đến đều mặc áo lông vũ màu đen thật dày, đội mũ và đeo khẩu trang, chỉ lộ ra ánh mắt, bởi vì bây giờ là mùa đông, mười người đến bệnh viện có chín người ăn mặc như vậy, thật sự không bị nhận ra.

Cô ấy vừa nói chuyện điện thoại với Trì Vãn Chiếu vừa ra khỏi bệnh viện.

Bên ngoài gió lạnh thấu xương, thổi đến thân hình lắc lư, cô ngồi ở khu nghỉ mát siêu thị đối diện bệnh viện, cảm thấy nhàm chán liền lấy điện thoại ra xem weibo.

【Hẹn nhau thứ Sáu】 Tai nạn vẫn đang lên men, hot search lên xuống, thường xuyên chuyển động.

Khổng Hi Nhan vừa mở weibo đã thấy có người tag mình.

Hai ngày này cô đã sớm quen thuộc, nhưng khi nhìn thấy ID, cô vẫn sửng sốt.

Cư nhiên là Cố Linh.

Cố Linh đăng weibo ngay sau khi cô rời đi: Cảm ơn cô [hình ảnh].

Đó là bức ảnh cô ấy vừa chụp.

Khổng Hi Nhan mặt mày cong cong, để lại bình luận—— không cần khách khí.

Fan dưới weibo Cố Linh vốn đang an ủi cô, giờ phút này nhìn thấy Khổng Hi Nhan bình luận lại bắt đầu kích động.

– Đẩy top!!! Cùng tôi đẩy top lên!

– Thật sự là Khổng Hi Nhan sao? Mẹ kiếp, tôi chưa từng thấy cô ấy đăng weibo, đều là chuyển tiếp từ người khác, hôm nay không chỉ đăng weibo còn bình luận ở bài viết Linh Linh! Linh Linh Uy Vũ!

– Đừng nói, hai người này thật sự là cực kỳ xứng đáng! Nhưng chưa có CP của hai người họ!

– Thật vặn vẹo, như vậy không tốt lắm đâu, nhưng tôi đây ủng hộ hai tay hai chân nha! Hai người này cùng nhau trải qua sinh tử! Cảm tình chắc chắn không bình thường!!!!

– Huống hồ các ngươi không phát hiện Khổng tiểu thư cho đến nay chỉ để lại bình luận cho Cố Linh sao? Trước đây mặc kệ là ai cũng chưa từng trả lời qua.

– Lầu trên nói như vậy, thật đúng là có chút manh mối?!

– Ôi, mẹ kiếp! Hỗ trợ, hỗ trợ ta!!! Đẩy CP đi lên!!!!

Khổng Hi Nhan bị bình luận phía dưới làm cho dở khóc dở cười, cô lắc đầu buông điện thoại xuống, ánh mắt xuyên thấu qua thủy tinh nhìn ra bên ngoài.

Trì Vãn Chiếu đang đứng bên ngoài.

Chắc đã đợi ở đấy lâu rồi.

Khổng Hi Nhan giãn lông mày nhìn điện thoại di động, ánh mắt lộ ra nụ cười khẽ, thần thái nhu hòa, Trì Vãn Chiếu cảm thấy thời gian như trở lại lần đầu tiên gặp nhau, cô ấy cũng như vậy, ôn nhu mỉm cười.

Cô vừa rũ mắt, Khổng Hi Nhan liền nhìn ra ngoài, Trì Vãn Chiếu chỉ có thể đứng ở bên ngoài vẫy tay chào cô.

Khổng Hi Nhan chạy ra, đi đến bên cạnh Trì Vãn Chiếu mới hỏi:

“Sao cô cũng thuận đường tới nơi này? “

Đáy mắt cô lóe lên một chút chờ mong.

Trì Vãn Chiếu thuận thế trả lời:

“Không có gì, vừa mới bàn công việc kinh doanh trở về. “

“Ồ…”

Khổng Hi Nhan thản nhiên đáp lại, chờ mong tan vỡ.

Hai người một lần nữa trở lại xe, Trì Vãn Chiếu biết rõ Khổng Hi Nhan sợ lạnh, để Lục Hàn bật nhiệt độ cao, Chu Sinh cười nói:

“Trì tổng đối với phu nhân thật đúng là cẩn thận.”

Khổng Hi Nhan dùng dư quang quét qua thần sắc Trì Vãn Chiếu, cười cười: “Có sao? “

Chu Sinh cúi đầu: “Đương nhiên có, phu nhân…”

Trì Vãn Chiếu thản nhiên mở miệng: “Chu Sinh. “

Chu Sinh lập tức ngậm miệng lại, nhìn chằm chằm con đường phía trước.

Khổng Hi Nhan cảm thấy bầu không khí trong xe có chút xấu hổ, cô im lặng cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Nửa giờ sau, họ đến căn hộ.

Lục Hàn mở cửa xe để Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu xuống xe, Chu Sinh đứng ở một bên, nhận được ánh mắt cảnh cáo từ Trì Vãn Chiếu, ngón tay anh đẩy mắt kính, hướng về phía bóng lưng hai người đang vào cửa hỏi:

“Anh nói xem, tôi vừa rồi nói sai gì sao? “

Lục Hàn đứng bên cạnh hắn suy nghĩ một chút: “Không có.”

Chu Sinh nhíu mày: “Vậy Trì tổng vì sao không cao hứng chứ? “


Lục Hàn chậc chậc một tiếng: “Anh có nghe câu này chưa?”

Chu Sinh: “Câu gì vậy? “

Lục Hàn: “Tâm tư của phụ nữ, đừng đoán!”

Chu Sinh: …

Hai người mở cửa xe rời đi.

Trong căn hộ, Khổng Hi Nhan nhìn thấy Trì Vãn Chiếu vào cửa liền lên thư phòng ở tầng hai, cô liền ôm Yên Yên ngồi trên sô pha xem phim truyền hình, Yên Yên ngoan ngoãn ngủ trong lòng cô còn ngáy to, Khổng Hi Nhan đều muốn cười thành tiếng.

Trì Vãn Chiếu từ lầu hai xuống rót nước liền nhìn thấy một người một mèo ngủ trên sô pha, Yên Yên nghe thấy tiếng bước chân liền dựng lỗ tai lên, nhìn thấy là Trì Vãn Chiếu, nó lại rút về trong lòng Khổng Hi Nhan

Khổng Hi Nhan nghiêng người ngủ, mái tóc dài lộn xộn xõa ra, đen bóng, tóc mái che đi đôi lông mày, có lẽ hai ngày nay tương đối mệt mỏi, cô ngủ rất say, Trì Vãn Chiếu giúp cô đem mái tóc dài vuốt gọn, lại từ một bên sô pha cầm chăn khoác lên người cô.

Trước khi rời đi, cô cũng tắt TV.

Toàn bộ căn hộ ngay lập tức im lặng.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp nhạt nhẽo của Khổng Hi Nhan, đều đặn.

Trì Vãn Chiếu nhếch khóe miệng, đầu ngón tay chống lên gương mặt trắng nõn của Khổng Hi Nhan, đôi mắt đen nhánh, sáng ngời.

Cô tỉ mỉ nhìn nửa ngày mới đứng dậy, lên lầu hai ngồi trước máy tính, cô phát đi phát lại đoạn video sau khi Cố Linh xảy ra chuyện, lông mày thanh tú dần dần nhíu lại, ánh mắt sắc bén quét qua mọi người xuất hiện trên truyền hình, tìm kiếm nửa ngày không có kết quả, cô cầm điện thoại gọi cho Chu Sinh.

Chu Sinh vừa đến công ty, điện thoại di động vang lên liền lập tức nhận lấy: “Trì tổng. “

Giọng nói của Vãn Vãn nhàn nhạt, giọng nói lộ ra sắc bén:

“Điều tra tất cả nhân viên ở chương trình ngày hôm đó. “

Chu Sinh không hiểu hỏi ngược lại:

“Trì tổng có phát hiện gì sao? “

Trì Vãn Chiếu nhìn lên màn hình.

Cô có thể nhìn thấy ra được, đây không phải là một tai nạn.

Người này muốn hại chính là Khổng Hi Nhan.

Chu Sinh nghe được kết luận này liền rũ mắt xuống, lập tức hiểu được ý tứ của Trì Vãn Chiếu.

【Hẹn nhau thứ Sáu】 Chương trình này đã tồn tại hơn một năm, chưa bao giờ xảy ra tai nạn như vậy, nếu chỉ là tai nạn, cũng còn may.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại trùng hợp như vậy.

Lại là dây thừng đứt đoạn, lại là đèn trang trí rơi xuống, còn vừa vặn đều có quan hệ với phu nhân.

Hắn cũng xem video, vị trí ở giữa vốn là của phu nhân, Cố Linh bởi vì sợ cao mới lựa chọn thay đổi vị trí, nếu đây không phải là sự cố ngoài ý muốn, như vậy người này chính là muốn xuống tay với phu nhân!

Nhưng bây giờ không có bằng chứng, tự mình phỏng đoán đều là không đủ để chứng minh.

Nghĩ đến đây hắn có chút chần chờ mở miệng:

“Trì tổng, tổ tiết mục bên kia rất có thể sẽ báo cáo việc này thành một tai nạn. “

Dù sao cũng không có thương vong, nếu nói là có người cố ý làm sẽ chỉ gây ra hoảng loạn, huống hồ, còn chưa có chứng cứ cụ thể.

Trì Vãn Chiếu hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, cô thản nhiên phân phó: “Cho nên anh lén điều tra, tránh tổ chương trình, đừng để cho bất luận kẻ nào biết được.”

Chu Sinh lập tức trả lời: “Hiểu rồi, Trì tổng.”

Trì Vãn Chiếu cúp điện thoại, ánh mắt thâm trầm, cô nhìn chằm chằm lá rụng bên ngoài cửa sổ nửa tiếng, cúi đầu gọi điện thoại.

“Trì tổng.”

Trì Vãn chiếu thần sắc lạnh nhạt:

“Tôn tiểu thư đã liên lạc với Ngụy Diễm sao?”

Giang Viễn ừ một tiếng:

“Vừa mới có chút tin tức, Trì tổng yên tâm, không đến hai ngày, tôi có thể lấy được thứ đó.”

Nghĩ đến sự cố bất ngờ lần này của Khổng Hi Nhan có thể là do Hà Vi và Ngụy Diễm làm, Trì Vãn Chiếu ánh mắt lạnh thấu xương, đôi môi mỏng của cô khẽ mở ra, giọng nói không cho phép từ chối:

“Một ngày.”

“Tôi muốn anh trước ngày mai phải lấy được cho tôi.”

Giang Viễn sửng sốt một lúc, Trì Vãn Chiếu cho tới bây giờ chưa từng nóng lòng như vậy, dùng lời nói của cô chính là dục tốc thì bất đạt.

Huống hồ bây giờ tất cả đều nằm trong tay cô ấy, anh không nghĩ ra vì sao đột nhiên lại sốt ruột như vậy.

Ôm tò mò, Giang Viễn hỏi một câu: “Trì tổng, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Trì Vãn Chiếu giọng nói thản nhiên: “Không có gì. “

“Chỉ là tôi không muốn chờ nữa.”

Dù sao cá đã móc câu, cho dù là cá chết dưới nước, hay là bị câu lên mới chết, đã không còn quan trọng nữa.

Điều quan trọng nhất là:

Con cá này – không thể chạy thoát.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.