Bạn đang đọc Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân – Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy. – Chương 53: Cho Tôi Quay Lại.
Chuyện Chu Hàm tới hỏi thăm về Khổng Hi Nhan, Phó Thu đều nói cho Khổng Hi Nhan biết, còn cả những gì cô nghe được ở trong phòng nghỉ.
Khổng Hi Nhan nghe xong lời của Phó Thu chỉ rũ mắt cười cười, không trả lời.
Chu Hàm và mẹ là ba cô dẫn vào nhà, lúc ấy cô đã xuất đạo, cố kỵ đến thân phận cùng ý kiến của cô nên cũng không tổ chức hôn lễ, hai người chỉ cùng nhau sống qua ngày, thậm chí ngay cả cái chứng chỉ cũng chẳng có.
Khoảng thời gian đó cô bận rộn bay đến thiên nam địa bắc, khi nhận được thông báo chân tay liền mềm nhũn, nhưng do không có thời gian chiếu cố ba mình nên nghĩ đến có người chăm sóc cho ông ấy coi như cũng không tệ, liền tùy ý ông ấy.
Sau đó, Chu Hàm tìm cô, bày tỏ muốn đi theo cô nhưng bị người đại diện của cô từ chối.
Khổng Hi Nhan nhớ người đại diện ban đầu nói với cô:
“Cô gái này có tâm lý có phần bất ổn, sau này phải tránh xa.”
Không ngờ lời nói đó lại trở thành sự thật.
Không lâu sau, Chu Hàm và mẹ cô vu khống hãm hại cô rồi phủi mông rời đi, về sau Hà Vi bởi vì dùng Chu Hàm làm trợ lý để đánh một ván bài tình cảm, ra vẻ làm người rộng lượng, không tính đến hiềm khích trước kia, đã được cư dân mạng khen ngợi rất lâu.
Hiện tại còn có không ít người nghĩ cô ta là tâm địa bồ tát.
Phó Thu thấy Khổng Hi Nhan không muốn nói chuyện, cũng cúi đầu không lên tiếng.
Ba năm trước chuyện nhà Khổng tỷ đã bị vạch trần trên mạng, cô tự nhiên cũng biết Chu Hàm là loại người nào.
Chắc chắn – không phải là người tốt.
Sau khi đến căn hộ, Khổng Hi Nhan mở cửa xuống xe, suy nghĩ một lát lại quay đầu lại gọi Phó Thu: “Tiểu Thu.”
Phó Thu ngước mắt nhìn cô: “Làm sao vậy Khổng tỷ. “
Khổng Hi Nhan cười nhạt: “Đừng nghĩ nhiều, hôm nay em đã làm rất tốt. “
Hai má trắng nõn của Phó Thu nhất thời hồng diễm, cô gãi gãi đầu:
“Xin lỗi Khổng tỷ, về chuyện chị nuôi mèo, em thật sự không biết sẽ bị người khác lợi dụng, chị…”
“Hiện tại biết cũng không muộn.”
Khổng Hi Nhan vươn tay ra vỗ vỗ đầu cô:
“Trở về đi, ngày mai gặp lại.”
Lời xin lỗi của Phó Thu bị cắt đứt, nhìn bộ dáng của Khổng Hi Nhan đạm nhạt, gật đầu: “Được.”
“Khổng tỷ, ngày mai gặp lại.”
Khổng Hi Nhan nhìn xe rời đi, xoay người trở về căn hộ, Yên Yên không biết có phải vì buổi tối không được ngủ chung một chỗ hay không, ban ngày đặc biệt dính cô, nó nghe thấy cửa có động tĩnh liền dựng tai lên, sau đó miêu ô nhảy xuống sô pha, nhìn thấy Khổng Hi Nhan liền lắc lư đi qua, cọ xát bụng vào bắp chân cô.
Khổng Hi Nhan ôm lấy nó, nhỏ giọng hỏi: “Nhớ ta?”
Yên Yên nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt xanh thẳm: “Meo meo.”
Khổng Hi Nhan xoa xoa bụng nó:
“Bụng căng như vậy nha, buổi trưa mi có phải ăn hai phần không? “
Bình thường trước khi đi quay phim, cô sẽ chuẩn bị hai phần thức ăn, một phần đặt trong phòng bếp, một phần đặt trong tủ lạnh, lúc cô và Trì Vãn Chiếu không ở nhà, hơn phân nửa buổi trưa là Chu Sinh tới đây cho Yên Yên ăn cơm.
Khổng Hi Nhan lo lắng có đôi khi Chu Sinh bận rộn, liền lén chuẩn bị một phần trong phòng bếp, sợ Yên Yên đói bụng.
Chỉ là không ngờ, hành động này của cô khiến cân nặng của Yên Yên tăng lên.
Cô chà xát đầu của Yên Yên, thì thầm: “Đi, chúng ta cùng nhau đi dạo.”
Yên Yên liền nằm sấp trên sô pha: “Miêu ô…”
Khổng Hi Nhan đe dọa nó: “Nếu không đi ta sẽ không cho mi ăn tối.”
Yên Yên lúc này mới miễn cưỡng đồng ý, liền hướng về phía Khổng Hi Nhan hung dữ miêu ô một tiếng, nhận mệnh lảo đảo đi ra cửa.
Khổng Hi Nhan đi theo phía sau nó bất giác khóe miệng khẽ nhếch.
Trong văn phòng Cảnh Yên, Chu Sinh đứng ở phía sau Trì Vãn Chiếu, đầu hơi cúi thấp, cung kính nói:
“Trì tổng, trợ lý của Ngụy Diễm liên lạc với Quách Nhất Tích.”
“Chúng ta có làm gì không…”
Trì Vãn Chiếu nghiêng đầu: “Không”
Khuôn mặt tinh xảo của cô căng thẳng, môi mím thẳng, mái tóc dài tỉ mỉ kéo sau đầu, chỉ có vài sợi tóc mai lưa thưa che đi đôi lông mày lá liễu, hai mắt lộ ra hàn quang:
“Đừng nhúng tay vào chuyện này.”
Chu Sinh nhíu mày:
“Nhưng Quách Nhất Tích hiện tại đem chuyện này làm ầm ĩ như vậy, chúng ta thuận thế đem chuyện trước kia lật lại, không phải rất tốt sao? “
“Rất tốt?”
Trì Vãn Chiếu nhìn chằm chằm Chu Sinh:
“Tôi muốn không phải là rất tốt, mà là tất cả mọi thứ không được có sai lầm.”
Chu Sinh gật đầu: “Tôi đã biết rồi, Trì tổng.”
Trì Vãn Chiếu nghiêng đầu liếc nhìn hắn:
“Anh tiếp tục theo dõi Quách Nhất Tích bên kia. “
Chu Sinh: ” Quách Nhất Tích bên kia…”
Sau đó, Trì Vãn Chiếu suy nghĩ một chút:
“Anh hỏi cô ấy muốn gì, tôi sẽ giúp cô ấy có được nó.”
Chu Sinh: “Vâng.”
Đợi đến khi Chu Sinh rời khỏi văn phòng, Trì Vãn Chiếu bật điện thoại di động, ngón tay điểm vào tên Giang Viễn, vài phút sau, điện thoại gọi đi.
Điện thoại nhanh chóng được nhận, Giang Viễn cung kính kêu lên: “Trì tổng.”
Trì Vãn Chiếu ừ một tiếng:
“Nghe nói anh tìm Quách Nhất Tích đàm phán điều kiện?”
Giang Viễn: “Phải, không biết Trì tổng có chỉ dẫn gì không.”
Trì Vãn Chiếu ấn đầu ngón tay của mình trên điện thoại di động:
“Xem coi cô ấy có vật gì giá trị hay không.”
Giang Viễn chần chừ: “Trì tổng muốn gì? “
Trì Vãn Chiếu lạnh nhạt nói: “Mang nó về cho tôi.”
Giang Viễn đáp: “Vâng, như Trì tổng mong muốn.”
Anh vừa cúp điện thoại, Ngụy Diễm liền đi đến bên cạnh anh, đưa cho anh một chai nước giải khát: “Ai vậy?”
Giang Viễn đưa điện thoại di động cho anh xem:
“Còn có thể là ai, kim chủ của cậu, Cảnh Yên – Trì Vãn Chiếu.”
Ngụy Diễm híp mắt: “Cô ấy gọi điện thoại tới làm gì? “
Giang Viễn vỗ vỗ bả vai hắn:
“Huynh đệ, cậu thật sự không biết hay là giả vờ hồ đồ? Chuyện của cậu bị lật tẩy trên mạng, cậu nghĩ cô ấy sẽ không biết sao. “
“Hơn nữa, cậu chính là con át chủ bài của cô ấy, nếu xảy ra chuyện, cô ấy có thể sẽ không bị liên lụy sao, cô ấy không thể không gọi điện hỏi thăm.”
Ngụy Diễm nhếch môi: “Cũng đúng.”
Giang Viễn ngửa đầu uống một ngụm đồ uống lạnh: “Cũng đúng sao? “
“Tôi thấy cậu lần này nếu đem Bình Minh diễn xong, ở Cảnh Yên coi như là hoàn toàn đứng vững gót chân, nên đừng để tôi thất vọng.”
Ngụy Diễm khẽ gật đầu:
“Đúng rồi, chuyện của Quách Nhất Tích anh định xử lý như thế nào?”
Giang Viễn nhíu mày:
“Còn có thể xử lý như thế nào, bây giờ cô ấy chỉ là bức các người tỏ thái độ, tôi đã hẹn cô ấy rồi, xem trên tay cô ấy có nội tình gì, không đáng giá thì liền theo cô ấy, nếu thật sự có, cậu cảm thấy tôi sẽ để cô ấy tung ra sao? “
Giang Viễn nói một hơi, Ngụy Diễm đáp lại bằng một lời ngắn gọn:
“Anh có thể đoán ra gì sao? “
Giang Viễn ném chai nước giải khát đã uống vào thùng rác:
“Yên tâm đi, sẽ ổn thôi. “
Ngụy Diễm trả lại điện thoại di động cho Giang Viễn, chào hỏi hắn liền quay đầu đi, trong khoảng thời gian này bởi vì chuyện của Quách Nhất Tích làm cho weibo của anh ta cũng bị người ta tàn sát, tuy rằng fan của anh đang cố gắng đè xuống, nhưng thủy quân quá nhiều, chuyện này lại nhận được sự chú ý quá lớn, cho nên dưới weibo đều là một mảnh mịt mù, không thể giao tiếp.
Anh không muốn bật điện thoại di động.
Giang Viễn nhìn bóng lưng anh ta dần dần rời đi, ánh mắt lạnh lẽo, cúi đầu nhìn điện thoại di động, quay số:
“Quách tiểu thư, suy nghĩ kỹ chưa? “
“Được rồi, chúng ta gặp nhau ở đâu.”
Giang Viễn cúi đầu: “Quách tiểu thư quyết định đi.”
Quách Nhất Tích mang theo kính râm cùng mũ lưỡi trai, mặc áo lông vũ màu đen, đem toàn thân bao bọc cẩn thận, nửa khuôn mặt cô giấu trong áo, đi rất nhanh.
Kể từ khi vụ việc của cô bị phanh phui, các quảng cáo, phim điện ảnh và phim truyền hình có liên quan đều bị hủy sạch, công ty môi giới thậm chí còn yêu cầu cô phải bồi thường một số tiền thiệt hại lớn với lý do vi phạm hợp đồng.
Cô biết rằng chắc chắn có ai đó đã động tay chân sau lưng cô.
Và người đó là ai thì không cần phải nói.
Ngoại trừ Hà Vi, không ai ghét cô như vậy.
Quách Nhất Tích nhíu mày đi trên đường, nhìn thấy một người liền cúi đầu xuống sợ bị nhận ra, từ sau khi cô xảy ra chuyện, bằng hữu tốt ngày xưa toàn bộ đều tránh xa cô, phảng phất như dính vào cô sẽ bị liên lụy nên càng ra sức tránh né.
Mấy lần cô đều đi tìm Tôn Đạo nhưng đều bị ngó lớ.
Cô thật sự đã thất thế.
Nhưng vẫn còn may, trên tay cô hết lần này tới lần khác còn có một ít chứng cứ về Ngụy Diễm.
Mà những chứng cứ này, đủ để khiến hình tượng mà Ngụy Diễm vất vả gầy dựng mấy năm nay sụp đổ, cô tin tưởng Hà Vi sẽ không thể không quan tâm đến hình tượng của Ngụy Diễm.
Quả nhiên —— trợ lý của Ngụy Diễm tìm cô.
Quách Nhất Tích đi vào quán trà nhỏ, bồi bàn dẫn cô vào một căn phòng phía sau, bên trong có Giang Viễn đang chờ ở đó.
Giang Viễn pha một bình trà, thấy Quách Nhất Tích sau khi vào cửa thì vẫy tay với nhân viên phục vụ, bồi bàn khom lưng lui xuống, Giang Viễn thay Quách Nhất Tích kéo ghế.
Quách Nhất Tích hỏi thẳng: “Ngụy Diễm đâu?”
Giang Viễn chậm chạp ngồi về vị trí của mình, kính trà với cô:
“Quách tiểu thư, cô sẽ không cho rằng Ngụy tiên sinh sẽ tự mình tới đây chứ? “
“Vạn nhất bị phóng viên chụp được, bị hắc thì rất khó rửa sạch.”
Quách Nhất Tích đặt USB trên tay lên bàn:
“Vậy không bằng Giang tiên sinh tự mình xác minh, xem Ngụy Viễn có cần phải tự mình tới hay không.”
Giang Viễn rũ mắt, nhìn chiếc USB màu đen, hắn đem máy tính tùy thân đặt trên bàn, đem USB cắm vào, chỉ một lúc sau hiện ra một hình ảnh tối tăm.
Và còn vài lời thoại.
Khuôn mặt của anh chìm xuống.
Quách Nhất Tích hài lòng nhìn hắn thay đổi sắc mặt:
“Giang tiên sinh, anh nói Ngụy Diễm cần phải tự mình tới hay không? “
Giang Viễn nhìn chằm chằm vào máy tính:
“Mời cô cho một mức giá.”
Quách Nhất Tích nhíu mày: “Ý anh là sao?”
Giang Viễn quay đầu nhìn cô:
“Quách tiểu thư sẽ không cho rằng chỉ với cái này có thể để Ngụy tiên sinh xin lỗi sao? Hoặc cô muốn sử dụng cái này để trở lại giới giải trí? Quách tiểu thư, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, chúng tôi muốn có được cái USB này có hàng trăm phương pháp, cô cảm thấy thế nào? “
“Bằng không khi cô thật sự tung cái này ra ngoài, chúng tôi cũng có thể tìm được sơ hở trong đó, nói không chừng, còn có thể để cho cô không thu hoạch được gì.”
“Cho nên, ra giá đi.”
“Đối với cô hay đối với tôi đều tốt.”
Quách Nhất Tích bị lời nói của Giang Viễn chọc tức, nhưng cô cũng biết hắn nói đều là sự thật.
Thế lực của Ngụy Diễm và Hà Vi đã sớm tăng lên trong ba năm qua, cứng rắn với bọn họ, ăn không được chỗ tốt, huống hồ —— cho dù cô thật sự phát cái này đi ra ngoài, cũng không đánh ngã được Ngụy Diễm.
Phía sau hắn chính là Cảnh Yên.
Quách Nhất Tích thở dài, vươn năm ngón tay: “Con số này.”
Giang Viễn khẽ nhếch khóe miệng:
“Được, nhưng tôi hy vọng cô Quách có thể ký hợp đồng bảo mật này. “
Quách Nhất Tích nhíu mày: “Hợp đồng bảo mật? “
Giang Viễn: “Đương nhiên, vạn nhất Quách tiểu thư bán phần tư liệu này, vậy tiền của chúng tôi chẳng phải là tiêu rất oan uổng sao? “
Quách Nhất Tích đanh mặt: “Anh yên tâm…”
“Tôi không yên tâm, Quách tiểu thư vẫn nên ký đi.”
Biểu tình Giang Viễn đột nhiên ngưng trọng, giọng điệu trầm thấp, sắc mặt khẽ động, hắn nhìn chằm chằm Quách Nhất Tích:
“Quách tiểu thư, đọc phần hiệp định này rồi ký đi. “
Quách Nhất Tích nhìn tài liệu hắn đưa tới, cúi đầu nghiêm túc đọc một lần, cũng không có vấn đề gì, cô hỏi:
“Khi nào tiền đến tay.”
Giang Viễn đưa máy tính cho cô:
“Nhập tài khoản của cô.”
Quách Nhất Tích ấn tài khoản trước, sau đó trả lại máy tính cho Giang Viễn.
Giang Viễn ngón tay điểm trên bàn phím, vài phút sau nói:
“Đầu tiên chuyển cho cô 70%, sau khi sự việc thành công sẽ chuyển tiếp 30%, tôi hy vọng chuyện này và bao gồm cả hợp đồng này, Quách tiểu thư không để cho người thứ ba biết.”
Quách Nhất Tích cúi đầu nhìn hợp đồng bảo mật, nói: “Có thể.”
Giang Viễn thu hồi máy tính, đặt hợp đồng Quách Nhất Tích đã ký tên vào cặp: “Về phần Ngụy tiên sinh, tôi hy vọng cô cũng giữ bí mật với anh ấy. “
Quách Nhất Tích ngước mắt lên: “Vì sao? “
Giang Viễn giật giật khóe miệng, đáy mắt không thấy ý cười:
“Mọi người đều là người thông minh, cần gì phải mở cửa sổ để nhìn trời sáng. “
Quách Nhất Tích: …
Giang Viễn thu dọn đồ đạc xong, hơi cúi đầu rời khỏi quán trà, ở trong ngõ nhỏ qua lại mười tám vòng mới đi ra ngoài, sau khi hắn đi ra liền gọi điện thoại cho Ngụy Diễm.
Ngụy Diễm háo hức hỏi:
“Thế nào? Quách Nhất Tích…”
Giang Viễn ngửa đầu nhìn mặt trời, không tính là nóng bỏng, nhưng hắn vẫn hơi híp mắt trả lời:
“Yên tâm đi Ngụy Viễn, Quách tiểu thư nơi đó căn bản không có nội tình gì, bất quá lừa dối tạo thanh thế mà thôi, tôi đã tra rõ ràng rồi. “
Ngụy Diễm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, khi nào anh trở về?”
Giang Viễn đi đến bên cạnh xe: “Bây giờ, anh vẫn còn ở công ty chứ? “
Ngụy Diễm: “Ừm. “
Giang Viễn mím môi: “Được rồi, tôi tới ngay.”