Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy.

Chương 51: Tôi Không Rõ.


Bạn đang đọc Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân – Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy. – Chương 51: Tôi Không Rõ.

Chương 49: Tôi không rõ.

Tần suất Quách Nhất Tích gần đây lên Hot search khá nhiều, đầu tiên là bởi vì Hà lão, sau lại cùng các vị đạo diễn, hiện tại là do muốn lật mặt nội tình ly hôn của hai người Hà Vi cùng Ngụy Diễm.

Cư dân mạng dường như không có việc gì làm ngoài ăn dưa, cả ngày ngồi xổm trên mạng, lượng fan của Quách Nhất Tích không giảm mà ngược lại, nửa ngày tăng hơn ba mươi vạn fan, đều là vì cái gọi là nội tình mà cô ta nói.

Đồng thời weibo của cô cũng bị cư dân mạng chiếm đoạt.

– Quách tiểu thư, lời nói của ngươi là có ý gì, cái gì gọi là có vết nhơ?

– Dựa thế fan đông? Năm đó, chuyện ầm ĩ của Vi Vi cùng Ngụy Diễm cũng không thấy cô đứng ra nói một câu, hiện tại còn nói là có uẩn khúc? Thật buồn cười!

– Fan của Hà Vi lại kéo đến nữa à, tiếp tục nhảy nhót đi, cũng không chắc Quách Nhất Tích thật sự biết nội tình gì, đến lúc đó nếu chuyện không hay nổ ra…

– Cắt, chỉ là một ngôi sao hạng ba, để tôi xem cô ta nhảy nhót thế nào.

Bình luận như vậy xuất hiện không ngừng, phần nhiều là đón gió xem náo nhiệt trong thời gian nhàn hạ lướt weibo, mong Quách Nhất Tích lại đăng bài chiếm Hot Search.

Trên mạng ồn ào sôi nổi, người đàn ông ngồi bên cạnh TV lại chỉ ngước mắt lên nhìn, không nói gì, người phụ nữ bên cạnh có một đôi tay mảnh khảnh, móng tay sơn màu đỏ thẫm tinh xảo, cô nhìn Quách Nhất Tích trong TV vừa nói vừa khóc lóc liền đưa tay tắt.

“Anh giải thích đi, làm sao Quách Nhất Tích biết chuyện đó?”

Hà Vi quay đầu nhìn Ngụy Diễm, khuôn mặt tuấn tú của nam nhân vẫn như cũ, dáng người rắn chắc do thường xuyên rèn luyện, cơ bắp tràn đầy, Ngụy Diễm cúi đầu:

“Cô ấy không thể biết được. “

Hà Vi lắc đầu:

“Em không tin, cô ta chắc chắn biết điều gì đó, em không yên tâm về cô ta.”

Ngụy Diễm đứng sau lưng liền tiến đến ngồi bên cạnh Hà Vi, ôm eo cô, tiến vào bên tai cô nhẹ giọng nói:

“Vi Vi, em tin anh, cô ta cái gì cũng không biết. “

Anh ta vừa nói chuyện vừa đưa tay sờ lên đùi Hà Vi, Hà Vi nghiêng mắt nhìn người đàn ông trước mắt.

Cô đối với Ngụy Diễm là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng có những thứ thực tế không giống như trên phim ảnh, tình yêu cũng là như thế.

Vai diễn đầu tiên của Ngụy Diễm là vai nam thứ, lúc ấy vai diễn đó cũng không phải quá hot, cô vô tình nhìn thấy bộ phim của anh, mất vài ngày để xem xong, sau đó liền muốn cùng anh tiếp xúc.

Nghề của bọn họ giống nhau, chỉ cần tìm chút quan hệ, truyền tin đồn lên mạng liền không thành vấn đề, vừa vặn khoảng thời gian đó có một bộ phim truyền hình đang tìm nữ chủ, mà cô vừa vặn biết Ngụy Diễm là nam chủ.

Cô đã phải trả một cái giá rất lớn cho vai diễn đó.

Nhưng việc đó có giá trị.

Cô quay phim với Ngụy Diễm như mong muốn, yêu anh, thậm chí kết hôn.


Tất cả mọi thứ được thực hiện theo như cô nghĩ.

Nhưng cuộc sống, suy cho cùng, là cuộc sống, và sẽ luôn có những điểm khác biệt.

Khi Hà Vi phát hiện ra rằng chỉ tình yêu là không đủ để hai người đi tiếp cùng nhau, cô đã bối rối.

Vào thời điểm đó, cô giống như một con bạc đứng giữa sòng bạc.

Thắng thua được quyết định bởi sự giàu có của cả gia đình.

May mắn thay, cô đã giành chiến thắng.

Hà Vi đẩy Ngụy Diễm ra, con ngươi lạnh lùng, cô đã sớm không còn là người phụ nữ bị Ngụy Diễm dỗ dành đến quên cả trời đất của ba năm trước nữa, cô thản nhiên nói:

“Tôi cảm thấy đối với lời đề nghị tái hôn lúc trước của anh, tôi cần phải suy nghĩ lại.”

Cô nói xong liền đứng dậy, từ trên sô pha cầm túi xách chuẩn bị rời đi, Ngụy Diễm theo sát đứng lên: “Vì sao? “

“Vi Vi, anh tưởng em đã cân nhắc kịch bản rồi.”

Hà Vi đứng thẳng:

“Khi nào anh xử lý chuyện của Quách Nhất Tích xong, khi đó tôi sẽ cân nhắc kịch bản. “

Ngụy Diễm nhìn cô đạp giày cao gót ra khỏi căn hộ, thở dài ngồi trên sô pha, chỉ một lát sau cửa căn hộ bị gõ, Giang Viễn đứng ở cửa hô: “Ngụy Diễm.”

Cửa mở ra, trên tay Giang Viễn mang theo mấy lon bia, anh quen thuộc đi vào, ngồi trên sô pha, buông bia xuống nói:

“Đến uống đi.”

“Biết bây giờ hẳn cậu đang rất tức giận đây.”

Ngụy Diễm cười khổ: “Làm sao anh biết.”

Giang Viễn chỉ vào mắt mình:

“Trên mạng tràn ngập sự nghi ngờ, tôi lại không mù, Hà Vi là loại người gì, tôi đi theo bên cạnh cậu lâu như vậy chả nhẽ lại không biết. “

“Nói đi, cô ta đưa ra yêu cầu gì.”

Ngụy Diễm một tay mở một lon bia, mím môi nói: “Không có gì.”

Giang Viễn nhìn chằm chằm lon bia trước mắt mình, giọng điệu trầm thấp: “Ngụy Diễm, câu là một tay tôi nâng lên, tôi không hy vọng nhìn thấy cậu rơi xuống, cậu nên biết, cậu sắp là Ảnh đế trẻ nhất trong giới, lúc này, tôi không thể để cho cậu có bất cứ sai lầm gì. “

“Chuyện Quách Nhất Tích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nội tình ly hôn mà cô ta nói là cái gì.”

“Cậu phải nói cho tôi biết toàn bộ, chỉ có như vậy tôi mới có thể phản kích trong thời gian ngắn nhất.”

Ngụy Diễm ngửa đầu uống một lon bia, quan hệ của anh với Giang Viễn quả thật đã sớm vượt qua bằng hữu bình thường, là tri kỷ, mấy năm nay Giang Viễn cũng chưa từng chủ động hỏi chuyện ly hôn của anh.


Nếu không phải lần này Quách Nhất Tích bạo phát ra.

Anh ta có thể cũng không hỏi đến.

Ngụy Diễm tin tưởng, trên đời này ngoại trừ cha mẹ ra, người sẽ không hại anh ta, chỉ có Giang Viễn.

Bởi vì họ đã sớm buộc vào cùng một chiếc thuyền, sóng to gió lớn thì phải cùng nhau chống đỡ, nếu không thể ngăn chặn thì cũng chỉ có thể cùng nhau trầm luân.

Giang Viễn cũng không ép Ngụy Diễm, lẳng lặng chờ anh ta uống xong ba lon bia, sau đó nghe thanh âm khàn khàn, kể lại đơn giản sự tình, Giang Viễn càng nghe sắc mặt càng trầm.

Ngụy Diễm không chú ý tới thần sắc của Giang Viễn, nói xong ngửa đầu ngã xuống sô pha: “Chính là như vậy. “

Giang Viễn nghiêng đầu nhìn anh: “Cậu xác định người phụ nữ kia sẽ không phản bội cậu sao? “

Ngụy Diễm nhếch khóe miệng: “Không, cô ấy có bí mật trong tay tôi. “

Giang Viễn: “Bí mật gì? “

Ngụy Diễm xoa xoa sống mũi:

“Là… Quên đi, anh chỉ cần biết, cô ấy không thể phản bội tôi là được, những chuyện khác cũng không quan trọng, chỉ có bấy nhiêu. “

Giang Viễn im lặng thở dài:

“Tôi biết rồi, tạm thời chú ý Quách Nhất Tích bên kia trước, nếu cần thiết, chúng ta phải gặp cô ta. “

Ngụy Diễm vẫy tay: “Anh sắp xếp đi. “

Giang Viễn đứng dậy, cúi đầu nhìn Ngụy Diễm:

“Đúng rồi, tôi mang kịch bản của [Bình Minh] đến cho cậu, để vào thư phòng của cậu sao?”

Ngụy Diễm sau khi uống bia có chút choáng váng, hắn vốn đã uống bia không tốt, ừm một tiếng, đáp:

“Để vào thư phòng của tôi đi.”

Giang Viễn nhìn hắn nhíu mày như vậy nói:

“[Bình Minh] tạm thời bên ngoài còn chưa có công bố bất kỳ tin tức nào về nhân vật, cho nên cũng không thể bị tiết lộ từ cậu, như vậy đi, tôi nhớ trước đây cậu sẽ luôn khóa những thứ quan trọng lại, tôi giúp cậu bỏ vào.”

“Cái này ngàn vạn lần không thể cho người khác biết, cho dù là trợ lý của cậu cũng không được.”

Ngụy Diễm thấy hắn thận trọng như vậy, nhíu mày, sau đó đứng lên:

“Vậy đưa cho tôi đi.”


Giang Viễn kéo cổ tay anh:

“Đừng, cậu say thế này thì làm sao đi được, chìa khóa đâu, đưa cho tôi, tôi giúp cậu để vào.”

Ngụy Diễm đành phải ngồi trên sô pha một lần nữa, đưa chìa khóa cho Giang Viễn: “Đây.”

Khóe môi Giang Viễn thoáng nâng lên, lúc quay người ánh mắt lạnh xuống, hắn đi thẳng đến trong thư phòng, thần sắc như thường đứng trước tủ dùng chìa khóa mở tủ.

Chỉ là thân thể hơi cản trở vị trí camera.

Sau khi đặt một cái gì đó vào, hắn quay người và rời đi.

Ngụy Diễm dường như đang ngủ, hắn đưa chìa khóa cho Ngụy Diễm:

“Vậy tôi đi trước.”

“Được.”

Ngụy Diễm nhắm mắt đáp lại, sau khi nghe thấy cửa căn hộ đóng lại, anh đứng dậy đi về phía thư phòng, không nhìn tủ, mà là nhìn máy tính, trong đó phát ra một đoạn video.

Giang Viễn sau khi vào cửa thần sắc như thường, từ trong túi mình lấy ra tài liệu, trước khi bỏ vào còn cúi đầu nhìn tài liệu, không có gì dị thường.

Ngụy Diễm tắt máy tính, rời khỏi thư phòng.

Giang Viễn đã ra khỏi căn hộ, gửi một tin nhắn cho Trì Vãn Chiếu:

“Trì tổng, lấy được một thứ.”

Sau khi Trì Vãn Chiếu nhìn vào tên của tin nhắn gửi đến, và cả bức ảnh trong điện thoại, lông mày của cô nhíu chặt.

Ngón tay cô gõ lên bàn làm việc, rất có tiết tấu, ánh mắt bình tĩnh nhìn bức ảnh trên màn hình, là một tấm ảnh cổ trang, Khổng Hi Nhan một thân cổ phục ung dung cao quý, đôi mắt sáng ngời, môi đỏ răng trắng, chỉ cần một tấm ảnh cũng có thể cảm nhận được khí thế của con gái Tể tướng.

Trì Vãn Chiếu cau mày, nhìn về phía điện thoại di động, ngón tay điểm vào tên Khổng Hi Nhan, suy nghĩ một chút, lại tắt màn hình điện thoại.

Không lâu sau Chu Sinh ôm giấy tờ gõ cửa vào, hắn đem giấy tờ đặt ở trên bàn làm việc, thấy Trì Vãn Chiếu còn đang ngẩn người vội vàng cúi đầu hô:

“Trì tổng. “

Trì Vãn Chiếu cũng nghiêng đầu nhìn: “Hả? “

Chu Sinh hỏi:

“Trước đây ngài đã đề cập đến chuyện muốn đổi trợ lý cho phu nhân.”

Trì Vãn Chiếu nghĩ đến thái độ của Khổng Hi Nhan tối hôm qua, rũ mắt nói: “Tạm thời bỏ qua đi.”

“Cô ấy thích, thì để cô ấy giữ lại.”

Chu Sinh thấy cô căng thẳng nghiêng mặt cúi đầu: “Được, tôi hiểu rồi.”

…………………………………………………………………………

Trong căn hộ, Khổng Hi Nhan đang rửa rau.

Cô vừa mới cùng Yên Yên đi mua không ít đồ ăn trở về, muốn thừa dịp Trì Vãn Chiếu chưa trở về, làm cơm tối, coi như là đền bù đi.

Cô quay đầu lại, suy nghĩ thật lâu về những gì đã xảy ra đêm qua, cô cảm thấy những gì mình nói không sai. Trì Vãn Chiếu thậm chí còn nghĩ theo quan điểm của bản thân cô để thay thế Phó Thu, rốt cuộc cho dù cô là được Trì Vãn Chiếu dung túng, thì Trì Vãn Chiếu cũng không thể nhượng bộ để một người như Phó Thu ở bên cạnh mình.


Đôi khi một câu vô tình của người lớn thốt ra lại mang đến tổn thương sâu sắc.

Cô đến tự bảo vệ mình cũng không làm được, thì trợ lý của cô, sao lại có thể không liên lụy đến cô.

Chỉ là tối hôm qua, Trì Vãn Chiếu mang theo giọng điệu như vậy, khiến cô không hiểu sao lại nghĩ đến đêm đó ở thôn Trường Ninh, Trì Vãn Chiếu lạnh lùng nói với cô:

“Khổng tiểu thư, nếu cô biết nhìn người như vậy, ba năm trước sẽ không bị lừa.”

Không cam lòng.

Mới không khống chế được tính tình của mình, nói ra những lời đó.

Khổng Hi Nhan rửa tay, đặt sườn vào nồi áp suất, cho gia vị xong rồi điều chỉnh thời gian, liền lẳng lặng đứng ở trong phòng bếp chờ, Trì Vãn Chiếu tan tầm trở về liền nhìn thấy bộ dáng hai mắt vô thần của cô.

“Cô đang làm gì vậy?”

Giọng nói đột ngột của Trì Vãn Chiếu cắt đứt dòng hồi tưởng của Khổng Hi Nhan, sau đó cô cúi đầu: “Không có gì.”

Ánh mắt Trì Vãn Chiếu từ phòng bếp quét một lần, thản nhiên thu hồi tầm mắt, không nói gì, sau khi buông túi xuống liền lên lầu.

Vào bữa tối, Khổng Hi Nhan lên lầu gõ cửa, nhìn thấy Trì Vãn Chiếu mặc đồ ngủ đi ra, cô mím môi:

“Cùng ăn cơm đi.”

Trì Vãn nhìn vào đôi mắt sáng của cô, đáy mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp, ngắn gọn “ừm” một tiếng.

Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, Yên Yên nhảy lên bàn cơm, nằm sấp ở một bên, ánh mắt tròn trịa hết nhìn Khổng Hi Nhan lại nhìn Trì Vãn Chiếu, cuối cùng miêu ô hai tiếng nằm sấp xuống ngủ.

Khổng Hi Nhan đưa cơm cho Trì Vãn Chiếu, trong căn hộ rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng ngáy của Yên Yên.

Hai người trên bàn ăn cơm đều im lặng.

Khổng Hi Nhan dùng dư quang liếc nhìn thần sắc Trì Vãn Chiếu, mở miệng: “Tối hôm qua…”

“Tối hôm qua…”

Trì Vãn Chiếu cũng đồng thời mở miệng, cô kéo lông mày:

“Cô nói trước đi.”

Khổng Hi Nhan cúi đầu:

“Chuyện tối qua thật xin lỗi, tôi không nên nói như vậy.”

Trì Vãn Chiếu buông đũa xuống:

“Cũng là tôi không tốt, không thương lượng với cô trước đã tự ý quyết định, không xem xét đến cảm xúc của cô, cô tức giận là phải.”

Khổng Hi Nhan vội vàng nói:

“Không sao, tôi có thể hiểu được.”

Trì Vãn Chiếu bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt đen nhánh: “Cô không hiểu.”

Khổng Hi Nhan: …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.