Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy.

Chương 47: Tôi Có Thể Thích 'con' Của Cô Chứ?


Bạn đang đọc Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân – Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy. – Chương 47: Tôi Có Thể Thích ‘con’ Của Cô Chứ?

Chương 45

Rất lâu kể từ khi Khổng Hi Nhan nằm xuống cho đến khi Trì Vãn Chiếu tắt đèn mới cô nhớ ra có gì không ổn, cô không thấy Yên Yên.

Cô đẩy cơ thể của mình chạm vào người Trì Vãn Chiếu, thì thầm nói:

“Còn Yên Yên thì sao?”

Trì Vãn Chiếu không nhúc nhích, giọng nói nhàn nhạt truyền đến:

“Nhốt ở ngoài. “

Khổng Hi Nhan: …

Thiếu Yên Yên, dường như toàn bộ căn phòng đều yên tĩnh hơn rất nhiều, Trì Vãn Chiếu xoay người, tiếng vải ma sát cùng drap giường rất nhỏ đều có thể bị Khổng Hi Nhan nghe thấy, buổi chiều cô rõ ràng đã chạy trên núi thật lâu, hẳn là kiệt sức, về nhà liền ngã xuống giường ngủ liền mới phải.

Nhưng cô không thể ngủ được.

Cô sờ điện thoại di động để xem, đã hơn hai giờ sáng, đôi mắt của cô nhìn đến ngày, nghĩ rằng ngày mai phải liền rời đi!

Nguyên bản cô tính buổi chiều thu dọn hành lý, nào ngờ gặp chuyện Yên Yên mất tích, lúc sau trở về đã là nửa đêm, cô cũng không nghĩ tới, nếu không phải xem điện thoại di động, cô có thể đều phải quên chuyện ngày mai trở về.

Khổng Hi Nhan dùng đầu ngón tay chọc vào Trì Vãn Chiếu, trong tấm chăn truyền tới một tiếng buồn bực:

“Ừ? “

“Ngày mai chúng ta có phải đi không?”

Ban đầu cô và Trì Vãn Chiếu định rời đi vào buổi sáng, nhưng theo tình hình này, họ có thể không thể đi bộ vào buổi sáng.

Trì Vãn Chiếu mở đôi mắt rồi lại nhắm lại, nhìn về phía Khổng Hi Nhan, nghênh đón ánh đèn điện thoại di động, đôi mắt sáng ngời, cô híp mắt nói:

“Ở lại một ngày rồi lại đi.”

Khổng Hi Nhan lắc đầu:

“Không được nha, dừng lại một ngày chúng ta liền trở về thành phố B chậm một ngày, đoàn làm phim bên kia không thể giải thích được. “

Trì Vãn Chiếu không thể hiểu được nhíu mày:

“Cần phải giải thích điều gì? Tôi để Chu Sinh xử lý.”

Khổng Hi Nhan mím môi.

Ban đầu đoàn làm phim đang truyền tin đồn cô và thư ký Chu.

Nếu Trì Vãn Chiếu lại bảo thư ký Chu đi giúp cô xin nghỉ phép, những người trong đoàn làm phim không chừng lại nghĩ đến cái gì.

Nghĩ đến đây trong lòng cô như bị tắc nghẽn, có chút cố chấp nói:

“Không được, ngày mai phải đi.”

Trì Vãn Chiếu nhìn cô:

“Chân của cô.”

“Chân tôi không sao! Được rồi, cô không tin bây giờ tôi sẽ nhảy múa cho cô thấy! “


……

Không biết tại sao Khổng Hi Nhan lại kiên trì như vậy để có thể trở về vào ngày mai, cô thở dài và nói:

“Được rồi, sáng mai nếu chân không sưng lên, chúng ta sẽ trở về.”

Khổng Hi Nhan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Căn phòng nhỏ dần dần vang lên tiếng hô hấp khi đang ngủ say, Trì Vãn Chiếu gọi tên Khổng Hi Nhan hai lần, thấy cô không có phản ứng nhấp nháy một tiếng bật đèn, sau đó ngồi ở cuối giường, vén một tấm chăn nhỏ lên, lộ ra đôi mắt cá chân có chút sưng đỏ.

Cô đưa tay ấn lên đó, nhẹ nhàng xoa bóp một lúc.

Gió lạnh bên ngoài thỉnh thoảng thổi vào tương phản với sự ấm áp trong phòng.

Trì Vãn Chiếu nghĩ, nơi này thực sự ở rất tốt.

Ngày hôm sau còn trời chưa sáng lên Vương Hải Ninh đã tỉnh, cô bị Yên Yên đánh thức, tối hôm qua không biết Yên Yên là không được ăn no hay do nguyên nhân gì khác, một mực ở bên gối cô nhỏ giọng miêu ô, cô vừa mở mắt liền đối diện với đôi mắt xanh thẳm.

Làm Vương Hải Ninh cảm thấy toát mồ hôi.

Hại cô nửa đêm ngay cả đèn cũng không tắt, cứ bật như vậy mà ngủ.

Thật vất vả mới chịu được đến bình minh, cô vội vàng đứng dậy tùy tiện lấy chút thức ăn mèo cho vị chủ tử này ăn.

Ngay khi cô ngáp dụi mắt, nhìn thấy Khổng Hi Nhan đẩy cửa ra, cô đi tới cúi đầu hỏi:

“Chân có tốt hơn không? “

Khổng Hi Nhan vươn chân ra, lắc lư trái phải:

“Chị thấy đấy, tốt hơn nhiều. “

Vương Hải Ninh thoáng gật đầu, không tinh tế nói một câu:

“Vậy sao em không ngủ nhiều? “

Chân Khổng Hi Nhan đi đến bên cạnh vali, đẩy một chút nói:

“Không ngủ, em cần thức dậy thu dọn hành lý, sáng nay sẽ trở về. “

“Vội vàng như vậy?”

Vương Hải Ninh nhíu mày:

“Chân em không phải còn chưa tốt sao? Tại sao không nghỉ ngơi nhiều hơn một ngày, hôm sau liền trở về.”

Khổng Hi Nhan cười nhạt:

“Không sao đâu, thật đấy. “

Vương Hải Ninh xuyên qua cô nhìn về phía người bên trong đã ngồi dậy, mím môi.

Thôi quên đi.

Nếu Trì Vãn Chiếu cũng nguyện ý, cô không có lập trường khuyên nhủ.

Khổng Hi Nhan đẩy vali vào phòng, thấy Trì Vãn Chiếu tỉnh dậy, sau khi chào hỏi liền bắt đầu thu dọn, Trì Vãn Chiếu đứng dậy tiếp nhận quần áo trên tay cô nói:


“Cô đi rửa mặt trước, tôi giúp cô dọn dẹp. “

Cô nói xong liền bắt đầu đem quần áo Khổng Hi Nhan bỏ vào, lại dưới ánh mắt nhìn chăm chú của cô đẩy vali vào phòng bên cạnh bắt đầu thu dọn.

Khổng Hi Nhan trong lòng bàn tay trống rỗng, xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Đợi đến khi đi ra, Trì Vãn Chiếu đã thu dọn không sai biệt lắm, không chỉ là quần áo của cô, còn có hành lý của cô, hai cái vali từng cái một đặt cùng một chỗ.

Khổng Hi Nhan đi đến bên cạnh vali, Trì Vãn Chiếu nói:

“Đi vào phòng xem còn gì nữa.”

“Được.”

Cô rất nghe lời đi vào phòng, phát hiện đồ đạc mình mang đến đều đã thu thập vào trong vali, cô có chút nghi hoặc nhíu mày.

Trì Vãn Chiếu đang ở trong phòng tắm đánh răng rửa mặt, cô cũng không dùng nước ấm, liền nước lạnh rửa mặt, cảm giác lạnh lẽo đập vào mặt, ngay cả ánh mắt cô cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Vương Hải Ninh nấu bữa sáng.

Vẫn là cháo trắng, chỉ là buổi sáng cô còn xào dưa muối, lúc bưng ra còn bốc khói trắng, mang theo mùi thơm.

Khổng Hi Nhan cầm bát cháo đưa cho Trì Vãn Chiếu:

“Ăn đi, đây là món ngon của Hải Ninh làm. “

Trì Vãn Chiếu tiếp nhận bát cháo, gật đầu dùng đũa gắp chút dưa muối.

Hương vị không tốt như Hi Nhan khen, nhưng đã đỡ hơn nhiều so với củ cải muối, Trì Vãn Chiếu ăn một bát cháo, Vương Hải Ninh thấy cô đặt bát rỗng xuống, muốn thêm một bát cho cô ấy, Trì Vãn Chiếu lắc đầu:

“Cảm ơn cô, không cần.”

Giọng điệu không khác gì đối với người khác.

Không còn lạnh như băng nữa.

Vương Hải Ninh cũng lại ngồi xuống, cùng Khổng Hi Nhan nói ngắn gọn vài câu chuyện của cô ở thành phố B.

Trì Vãn Chiếu nhìn thấy hai người bọn họ còn đang nói chuyện phiếm liền đứng dậy trở về phòng, cô gọi điện thoại cho thư ký Chu, dặn dò:

“Tôi sẽ lái xe đến thành phố Bình An, anh an bài cho người đến lấy. “

Chu Sinh:

“Đã hiểu Trì tổng. “

Hai người lại nói ngắn gọn vài câu về chuyện công việc, đợi đến khi Trì Vãn Chiếu ra khỏi phòng liền nhìn thấy Khổng Hi Nhan và Vương Hải Ninh đều ở trong bếp, cô rũ mắt cầm túi kêu lên:

“Yên Yên. “

Yên Yên ngoan ngoãn đi tới bên cạnh cô, ngẩng đầu nhìn cô.

Trì Vãn Chiếu ôm lấy nó, sờ đầu sau bỏ nó vào túi, dây kéo chỉ kéo một nửa.

Trong phòng bếp, chủ đề của Vương Hải Ninh và Khổng Hi Nhan vừa kết thúc, bát cũng đã được rửa sạch, Khổng Hi Nhan lau vết nước trên tay nói với Vương Hải Ninh:


“Hải Ninh, nếu nghỉ đông, tết không có chỗ đi, liền đến thành phố B tìm em nhé. “

Các cô lúc trước ba năm đều ở cùng nhau ăn tết, Khổng Hi Nhan cũng biết tình huống của Vương Hải Ninh, lúc này mới ngỏ ý mời.

Vương Hải Ninh khẽ gật đầu:

“Chị sẽ xem xét. “

Khổng Hi Nhan ừ một tiếng.

Khi hai người đi đến cửa nhà bếp, Vương Hải Ninh đột nhiên nói:

“Hi Nhan.”

Khổng Hi Nhan nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô tựa như có rối rắm, cô nhếch môi cười cười:

“Sao vậy? “

Vương Hải Ninh mím môi, trầm tư một chút nói:

“Em có cảm thấy Trì tổng đối với em rất khác không? “

Trì tổng à?

Trì Vãn Chiếu?

Ánh mắt Khổng Hi Nhan theo lời của Vương Hải Ninh nhìn về phía cửa phòng, từ nơi này vừa vặn nhìn thấy Trì Vãn Chiếu nói chuyện với Yên Yên trong túi, không có sự lạnh lùng kiêu ngạo ở thành phố B, làm cho người ta sợ hãi, ngược lại có thể nhìn thấy ôn nhu nhàn nhạt trên người cô ấy.

Cô thu hồi ánh mắt, rũ mắt xuống:

“Hải Ninh, chị muốn nói gì?” “

Vương Hải Ninh lắc đầu:

“Không có gì, chị chỉ nghĩ rằng em nên chú ý nhiều hơn đến những người xung quanh và những điều, có lẽ, em nên đứng từ quan điểm của người khác để suy nghĩ về họ.”

“Ví dụ như, vì sao Trì tổng đối với em tốt như vậy.”

Khổng Hi Nhan bởi vì lời nói của Vương Hải Ninh trầm mặc một lúc.

Tại sao cô ấy lại đối xử tốt với mình như vậy

Hải Ninh có ý gì?

Chẳng lẽ cô ấy cảm thấy Trì Vãn Chiếu thích cô?!

Không thể được!

Khổng Hi Nhan dứt khoát lắc đầu lại âm thầm lẩm bẩm.

Điều đó có thực sự không thể.

Liên tưởng đến thời điểm ở thành phố B, cô mỗi ngày đều chăm sóc bản thân, xuống bếp nấu cơm, tuy rằng chiếu cố cô chỉ thuận tiện, nhưng Trì Vãn Chiếu cũng chưa từng tách khỏi cô.

Còn có lần này tới Trường Ninh, cô ấy đối với các loại biểu hiện của mình, hình như thật sự có vài phần ý tứ như vậy.

Khổng Hi Nhan rơi vào mâu thuẫn sâu sắc rằng Trì Vãn Chiếu có thích mình hay không.

Vừa cảm thấy là có ý với mình, nhưng có đôi khi cũng cảm thấy chỉ là hành động vô tình, cô thở dài, thấy Trì Vãn Chiếu ra khỏi phòng, liền cùng Vương Hải Ninh nói lời tạm biệt đẩy vali chuẩn bị ra ngoài.

Trì Vãn Chiếu trên vai mang theo Yên Yên, chân Khổng Hi Nhan không tiện, cho nên Vương Hải Ninh gọi Trần Tuấn Sơn tới đưa hai người họ đến bên kia núi.

Trần Tuấn Sơn ăn sáng xong liền tới đây, các cô vừa ra khỏi cửa, liền gặp anh ta.

Khổng Hi Nhan có chút ngượng ngùng:


“Không cần đâu Sơn ca, chúng tôi có thể tự mình đi, cũng không quá xa. “

Trần Tuấn Sơn từ trong tay Trì Vãn Chiếu nhận lấy vali:

“Vậy không được, chân cô còn chưa đỡ, lại xách thêm vali càng bất tiện đi, không có việc gì đâu, dù sao trời đang lạnh, tôi ở nhà cũng không có việc gì làm, đưa hai người đi cũng rất tốt. “

Trì Vãn Chiếu nhìn bộ dáng ngây thơ của hắn rũ mắt xuống.

Khổng Hi Nhan thấy Trần Tuấn Sơn đều nói đến như vậy, cô cũng không từ chối nữa, chào hỏi Vương Hải Ninh liền chuẩn bị rời đi, Trì Vãn Chiếu lo lắng chân cô đau, nắm lấy cánh tay cô để cô tận lực ít ra sức.

Ba người nhanh chóng biến mất ở cổng làng.

Dọc theo đường đi, Trần Tuấn Sơn và Khổng Hi Nhan không ngừng nói chuyện với Trần Viên và người trong thôn, có đôi khi anh cũng tìm đến Trì Vãn Chiếu để nói chuyện, nhưng Trì Vãn Chiếu chỉ trả lời anh vài câu ngắn gọn, sau khi thì không lên tiếng, anh cảm thấy không thú vị liền tìm Khổng Hi Nhan nói chuyện phiếm.

Lúc đến phía bên kia núi cũng gần trưa, chân Khổng Hi Nhan đã mơ hồ có chút đau, cô nhanh chóng tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn mắt cá chân, giống như sưng lên một chút, cô sợ Trì Vãn Chiếu nhìn thấy, cố ý dùng vớ bông che lại.

Trần Tuấn Sơn đi giúp các nàng gọi xe ngựa, Khổng Hi Nhan cùng Trì Vãn Chiếu ngồi trên đống cỏ, xa xa nhìn thấy Trần Tuấn Sơn dẫn người tới, còn có xe ngựa các cô lúc trước ngồi qua.

Chỉ là lúc này đổi thành người đàn ông trẻ tuổi lái xe.

Trần Tuấn Sơn dẫn hắn đi tới trước mặt hai người, hỗ trợ mang hành lý lên, Khổng Hi Nhan đối với trong thôn còn có chút lo lắng, lôi kéo Trần Tuấn Sơn nói chuyện, quay đầu nhìn, Trì Vãn Chiếu đã ngồi trên ván gỗ xe ngựa.

Cô suy nghĩ và nói:

“Sơn ca, tôi có thể hỏi anh một câu được không?”

Trần Tuấn Sơn đứng bên cạnh cô cười nói:

“Khổng lão sư làm sao vậy? “

Khổng Hi Nhan mím môi, không được tự nhiên hỏi:

“Theo anh, làm sao mới có thể xác định một người có thích mình hay không? “

Trần Tuấn Sơn không chút suy nghĩ nói:

“Điều đó không phải rất đơn giản sao, cô tìm người ấy hỏi muốn thứ họ thích nhất, xem người ấy có nguyện ý cho cô hay không, nếu người ấy không do dự cho cô, đó không phải là thích cô sao? “

Khổng Hi Nhan nghe xong gật đầu, hình như có chút đạo lý.

Cô cùng Trần Tuấn Sơn phất tay nói lời tạm biệt, lên xe ngựa.

Xe ngựa lắc lư đi thật lâu, ánh mặt trời không tính là gay gắt, chiếu lên người thoải mái, Trì Vãn Chiếu đang cúi đầu cho Yên Yên ăn thức ăn cho mèo, đôi mắt Khổng Hi Nhan lóe lên, mở miệng nói:

“Trì tổng, nếu sau này chúng ta ly hôn, tôi có thể thỉnh thoảng đưa Yên Yên tới đây không? “

Tay Trì Vãn Chiếu cho mèo ăn dừng lại, xe ngựa xóc nảy, thức ăn cho mèo cô bỏ vào trong túi, Yên Yên lập tức cúi đầu tìm trong túi.

Cô nghiêng đầu nhìn Khổng Hi Nhan, vẫn căng thẳng cằm mím môi, ngữ điệu rất chậm, giọng điệu lạnh lẽo.

“Ly hôn?”

“Khổng tiểu thư sau khi ly hôn còn có thể nhớ tới Yên Yên, thật sự làm cho người ta cảm động.”

Trong con ngươi Khổng Hi Nhan thêm chút rạo rực, cô không biết là hy vọng Trì Vãn Chiếu nói có thể, hay là bởi vì trong lòng có một tia chờ mong Trì Vãn Chiếu thích của mình.

Cô cắn khóe môi:

“Được không?”

Trì Vãn Chiếu mắt lạnh lùng, liếc nhìn cô, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén cạo trên má khiến cô đau đớn, tiếp theo là lạnh như băng từ chối:

“Xin lỗi, không thể.”

Ánh sáng trong mắt Khổng Hi Nhan lúc này dần ảm đạm.

Cô làm sao có thể mang đi thứ cô ấy thích!!!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.