Bạn đang đọc Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân – Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy. – Chương 41: Cô Tuổi Tuất Hả?
Tiệc buổi tối có nhiều quy tắc hơn bữa tiệc buổi trưa, trước kia ở thành phố Khổng Hi Nhan cũng từng gặp thân thích làm tiệc rượu, nhưng hầu hết đều là tiệc cưới, còn đính hôn bình thường cũng mời thân thích tới ăn bữa cơm coi như ra mắt.
Không ngờ, đính hôn ở thôn Trường Ninh được coi là một sự kiện quan trọng, đặc biệt còn người đến làm chủ trì.
Tất nhiên, không phải những người chủ trì như trong thành phố phải mặc lễ phục, đeo tai nghe, hai ba câu liền cất giọng múa hát, Trần gia mời người thôn bên cạnh thường xuyên giúp người ta chủ trì tiệc đính hôn, điều tiết bầu không khí.
Bục (sân khấu) ở giữa các bàn ăn, Khổng Hi Nhan nhìn không ra họ dựng gì, chỉ là trông cũng ra dáng rất có không khí tiệc cưới.
Chủ trì bữa tiệc là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, tóc hoa râm, Khổng Hi Nhan nghe những người khác đều gọi bà ấy là Long bà.
Nghe nói chuyện vui lớn nhỏ của thôn đều do bà chủ trì, dùlà đính hôn hay kết hôn đều tìm bà, bà ấy dẻo miệng rất biết ăn nói, ngay cả những thứ bình thường cũng có thể trở thành một thứ tốt đẹp (như bông hoa).
Khổng Hi Nhan nghe mấy người trong thôn nói chuyện của bà cười rạng rỡ, Trì Vãn Chiếu ngồi bên cạnh cô, sắc mặt thản nhiên.
Lúc ăn tối, Viên Viên và đám trẻ em cùng nhau chiếm một bàn, Trì Vãn Chiếu ngồi bên cạnh Vương Hải Ninh, Trì Vãn Chiếu im lặng không nói, Vương Hải Ninh còn im lặng hơn cô, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nói một lời.
Vừa qua sáu giờ, Long bà liền đi lên cái bục đã được đóng bằng các tấm gỗ, mặc đồ đỏ, trang điểm đậm rất xinh đẹp, rõ ràng người khoảng năm mươi tuổi nhưng ăn mặc như đóa hoa, ánh mắt cười híp lại thành đường.
Không có micrô, không có loa phóng thanh.
Nhưng giọng bà rất lớn
Có lẽ bởi vì quanh năm chủ trì tiệc cưới, rất nhanh bà liền làm chủ được cục diện.
Bà vỗ vỗ tay, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bà, Khổng Hi Nhan nhìn thấy bà mở miệng liền tấu nói* cô liền cười khẽ thành tiếng, đầu theo lời Long bà nói gật gật, chậm rãi có người vỗ tay.
* tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)
Sau đó, một trận cười vang.
Bà Long mời cô dâu chú rễ lên sân khấu.
Bọn họ bưng hai ly rượu, không phải kính rượu từng bàn như buổi trưa, mà là đứng trên đài kính rượu, kính xong là có thể bắt đầu, tất cả mọi người đứng lên, nâng ly với cô dâu chú rể, ngửa đầu uống cạn.
Trên bàn có rượu gạo và cả đồ uống.
Đều là đóng trong chai, Trì Vãn Chiếu nâng ly uống một ngụm, hơi nồng, cũng không phải đồ uống, cô thoáng nhíu mày.
Long bà vẫn nói chuyện trên sân khấu, còn kéo cha mẹ nhà gái lên sân khâu, thỉnh thoảng hỏi bà một câu hỏi ông một câu, khiến cho cả sảnh đường cười vang.
Bầu không khí rất hòa hợp, Trì Vãn Chiếu nhìn thấy ánh mắt Khổng Hi Nhan vẫn chăm chú theo dõi sân khấu, người ta cười, Khổng Hi Nhan cũng cười tít cả mắt.
Cô khó hiểu nhìn người trên đài, mím môi.
Bưng ly lên và uống một ngụm.
Kỳ thật rượu gạo cũng không khó uống, ngược lại có mùi vị ngọt ngào, chỉ là lúc mới uống vào miệng hơi hắc (nồng khiến người ta sặc), sau khi cô uống hai ly cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm.
Cơm nước no nê, đám trẻ bàn tròn bên cạnh không ngừng chạy tới chạy lui, Long bà trên sân khấu còn đang trong mạch tấu nói, Khổng Hi Nhan ôm bụng đã no nê ngồi trên ghế, đột nhiên nghe thấy tất cả mọi người gọi:
“Khổng lão sư! “
“Khổng lão sư! Khổng lão sư! “
Khổng Hi Nhan sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt Long bà trên sân khấu quét qua, bà cười tủm tỉm nói:
“Khổng lão sư đúng không? Chúng tôi muốn mời Khổng lão sư và chồng của cô ấy!”
Trần Tuấn Sơn đứng bên cạnh Long Bà, hơi lúng túng nói:
“Long bà, không phải chồng. “
Long bà a a hai tiếng vẻ mặt hiểu rõ.
Chính sách đồng tính có thể kết hôn đã định ra trong hơn một thập kỷ, với kỹ thuật bây giờ cả hai cô gái đều có thể sinh con, vì vậy bà nghe nói không phải là chồng cũng không bất ngờ, sửa lời của mình:
“Xin mời Khổng lão sư cùng bạn đời của mình!”
Khổng Hi Nhan còn có chút mơ hồ, bị thím Hai đẩy ra.
Đồng thời còn đẩy cả Trì Vãn Chiếu ra.
Trì Vãn Chiếu mặt mày lạnh lùng, nhìn thấy nụ cười của Khổng Hi Nhan lại thoáng thu liễm lại, dịu dàng hơn rất nhiều.
Hai người đứng trên sân khấu, Khổng Hi Nhan mới biết thì ra là muốn chơi trò chơi, Long bà gọi bọn họ lên còn gọi thêm hai cặp khác, là họ hàng của Sơn ca tới đây ăn cưới.
Tuổi tác đều lớn như Trần Tuấn Sơn.
Kết hôn chưa đầy hai năm.
Long bà thấy bốn cặp đôi đều đến đông đủ liền bắt đầu nói quy tắc.
Chỉ đơn giản là che mặt tìm vợ.
Đây cũng xem như là chuyện khôi hài còn lưu lại trong thôn, trước kia chú rể che mặt tìm vợ của mình trong các cô gái, hiện tại điều kiện không cho phép, chỉ có thể dùng những người kết hôn chưa được mấy năm đều gọi vào.
Lúc này mới lôi kéo Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu lên sân khấu.
Cũng không nhiều người, sau khi Long bà đơn giản giải thích liền để cho Trần Tuấn Sơn cùng hai người đàn ông khác bịt mắt, đến lượt Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu, Long bà do dự hỏi:
“Hai người ai bịt mắt?”
Khổng Hi Nhan sợ Trì Vãn Chiếu xấu hổ nên nói:
“Để tôi.”
Trì Vãn Chiếu nhìn chằm chằm vào bàn tay của Khổng Hi Nhan.
Bởi vì tiết mục này là sờ tay, chỉ định sờ ba lần mu bàn tay, một khi tìm được vợ mình liền không cần sờ tiếp, cô thấy Long bà sẽ đeo vải đen cho Khổng Hi Nhan, cô liền kéo Khổng Hi Nhan qua đứng trước mặt mình.
“Để tôi đeo.”
Long bà cười tủm tỉm:
“Được.”
Trải qua một phen náo nhiệt, hiện tại ánh mắt mọi người đều tập trung trên sân khấu, mọi người cũng ăn no uống đủ, lúc này mang theo tâm tình muốn xem trò vui, ai cũng nhìn không chớp mắt.
“Cô đứng ở chỗ cuối đi.”
Trì Vãn Chiếu bịt mắt, đột nhiên ghé sát vào bên tai Khổng Hi Nhan nhỏ giọng nói một câu, hai gò má Khổng Hi Nhan ửng đỏ, Trì Vãn Chiếu muốn gian lận sao?
Còn chưa đợi cô trả lời Trì Vãn Chiếu đã bị Long bà kéo xuống.
Bồn cô gái đứng trên sân khấu, mỗi người một vẻ, Long bà sắp xếp xong để cho Trần Tuấn Sơn cùng những người kia đi lên sân khấu nói:
“Các cậu cứ đứng tùy ý.”
Bà vừa dứt lời, mọi người đều tranh nhau vị trí cuối cùng.
Long bà cười cười:
“Nè nè, chút mánh khóe của các người tưởng tôi không biết à? Đừng tranh, tôi sẽ sắp xếp.”
Khổng Hi Nhan được sắp xếp ở vị trí thứ ba.
Bà nhìn về phía Trì Vãn Chiếu bị bịt mặt, vẻ mặt có chút bối rối.
Chẳng bao lâu trò chơi bắt đầu.
Trần Tuấn Sơn là nhân vật chính, nhất định là người đầu tiên lên sân khấu nhận người, hắn là người đầu tiên đứng trên sân khấu, bị Long bà dẫn đến trước mặt người đầu tiên, dùng đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay.
Hắn lắc đầu.
Tất cả mọi người đều nhịn cười.
Sau đó là người thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Hắn đểu lắc đầu.
Mọi người lúc này mới cười ra tiếng, ngay sau đó toàn bộ sân đều ồn ào, tất cả mọi người đều nói:
“Phạt rượu, phạt rượu!” “
Long bà ra hiệu cho mọi người bình tĩnh đừng nóng vội.
Trần Tuấn Sơn vén đồ che mặt lên, nhìn thấy vợ hắn đứng ở vị trí đầu tiên đang cười với vẻ cam chịu với hắn, hắn thật thà gãi gãi đầu, đứng ở một bên.
Tiếp theo là người đàn ông thứ hai lên sân khấu.
Hắn cũng đứng trên sân khấu, chạm mu bàn tay người đầu tiên đã hét lên:
“Đây là vợ tôi!” “
Mọi người lại cười ha hả.
Người đàn ông lấy che mặt ra, nhìn thấy vợ nhà mình cười đến gập người.
Khổng Hi Nhan có chút tò mò hỏi người phụ nữ bên cạnh:
“Chị dâu, Anh An không tìm được chị sao chị còn vui vẻ thế.”
Người được cô gọi là chị dâu cười vẫy tay:
“À, chị đã đi nhiều tiệc rượu, chưa từng thấy người có thể tìm đúng người, tay người không phải đều giống nhau à, sao có thể phân biệt được sự khác nhau. “
Người phụ nữ đứng ở phía bên kia cũng mỉm cười, nói:
“Đúng vậy, chỉ là trò chơi để vui vẻ thôi, chạm bàn tay có thể tìm ra ai là ai, vậy chẳng phải đã thành thần tiên à.”
Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn người phía dưới, có vẻ thật sự là như vậy.
Bọn họ khi nhìn thấy anh Sơn cùng anh An đều không tìm được người liền cực kì hưng phấn, ngay cả đám trẻ cũng vỗ tay cười to, cô rũ mắt xuống, muốn biết Trì Vãn Chiếu sẽ tìm ai.
Trì Vãn Chiếu là người đứng cuối cùng.
Bốn người trên đài chưa ai được dẫn đi, nói rõ ba người đầu tiên đều tìm nhầm, đàn ông đều đứng ở một bên, Long bà dẫn Trì Vãn Chiếu bắt đầu, bà vừa định để Trì Vãn Chiếu dùng đầu ngón tay chạm mu bàn tay người đầu tiên, Trì Vãn Chiếu chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cô đột nhiên mở miệng nói:
“Không phải cô ấy.”
Ánh mắt Long bà vô cùng kinh ngạc, ánh mắt mọi người cũng chuyển động theo bóng lưng mảnh khảnh của Trì Vãn Chiếu.
Đến trước mặt người thứ hai, Long bà cũng không để cho tay cô sờ, Trì Vãn Chiếu cúi đầu:
“Cũng không phải cô ấy. “
Đám đông càng thêm yên lặng.
Ngay cả những đứa trẻ vừa chạy nhảy đều lẳng lặng ngồi ở bàn bên cạnh, vừa có người nói chuyện liền ra dấu im lặng.
Khổng Hi Nhan là người thứ ba.
Cô không xác định Trì Vãn Chiếu thật sự biết hai người kia không phải là mình, vẫn xem lời vừa rồi của Trì Vãn Chiếu coi như thật, cho rằng người cuối cùng là mình.
Nhịp tim của cô theo tiếng bước chân chậm rãi của Trì Vãn Chiếu bất ngờ tăng tốc, thình thịch như trống, khiến cô đứng không vững, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Trì Vãn Chiếu đứng trước mặt cô, không nhúc nhích, đột nhiên vươn tay nắm lấy năm ngón tay của nàng, trong ánh mắt kinh ngạc của Long bà lấy ra tấm che màu đen:
“Tôi tìm được rồi.”
Trong sân nhất thời phát ra tiếng thổn thức, còn có tiếng ồn ào, bầu không khí vừa mới bị đè nén trong nháy mắt bùng nổ, ngay cả Long bà cũng không thể không khen một câu:
“Cô gái thật lợi hại.”
Khổng Hi Nhan cười đầy hảnh diện, không hề phát hiện tay mình còn bị Trì Vãn Chiếu nắm trong lòng bàn tay.
Là người duy nhất thông qua, Khổng Hi Nhan phụ trách rót rượu cho ba người đàn ông thua cuộc, phạt ba ly, cô nhìn bọn họ bị rượu cay nồng nheo mắt lại, nhưng vẫn ngửa đầu uống, vẻ mặt cảm thấy buồn cười.
Trì Vãn Chiếu liền đứng bên cạnh cô, cũng không xuống sân khấu.
Chờ tiết mục phạt rượu trôi qua, Khổng Hi Nhan đang chuẩn bị cùng Trì Vãn Chiếu đi xuống, Long bà đột nhiên gọi cô lại:
“Nè nè nè.”
“Hai đứa đừng đi.”
“Trò chơi này có phạt thì có phần thưởng, mọi người nói đúng không.”
Người ngồi bên dưới đồng loạt nói:
“Đúng vậy! “
Long bà Ái chà một tiếng:
“Vậy mọi người muốn thưởng như thế nào đây?”
Mọi người yên lặng chốc lát, tiểu mập mạp đứng dậy kêu:
“Hôn một cái!”
Nhất thời một đám người lớn tiếng phụ họa:
“Hôn một cái! Hôn một cái! “
Khổng Hi Nhan có chút xấu hổ nhìn Trì Vãn Chiếu, mím môi, rối rắm nhìn Long bà:
“Chuyện này hình như không tốt lắm!”
Long bà nói với mọi người:
“Khổng lão sư thẹn thùng thì làm sao bây giờ?”
Mọi người vẫn hét lên:
“Hôn đi! “
Tiếng ồn có thể nâng mái nhà lên.
Trì Vãn Chiếu nhìn Khổng Hi Nhan dáng vẻ không nguyện ý lắm nhưng lại bị mọi người ồn ào không biết phải làm thế nào.
Cô kéo Khổng Hi Nhan qua, ôm người kia vào lòng, một tay nâng mặt người kia, cúi đầu hôn xuống.
Long bà cười tủm tỉm không mở mắt, cùng mọi người cười vui vẻ.
Khổng Hi Nhan lại nuốt nước miếng.
Trì Vãn Chiếu cũng không hôn cô, môi của hai người cách nhau một ngón cái, bởi vì Trì Vãn Chiếu nâng hai má cô sau đó để ngón cái đặt lên cánh môi cô.
Cảm giác lành lạnh.
Cô ngước mắt nhìn, lông mi của Trì Vãn Chiếu quét qua mặt, hai người đối diện nhau một giây.
Đôi mắt Khổng Hi Nhan mơ màng, hai gò má đỏ bừng, đôi môi hồng phấn khẽ động, tiếng ồn ào bên dưới đài dường như càng ngày càng xa, trong đáy mắt Trì Vãn Chiếu hoàn toàn đều là người trước mắt.
Ngày lành cảnh đẹp, mỹ nhân trong lòng, ngay khi cô định lấy ngón tay cái thật sự hôn thì Khổng Hi Nhan với ánh mắt tò mò mở miệng.
“Trì tổng, vừa rồi sao cô nhận ra tôi?”
“Ngửi mùi à?”
“Trì tổng, cô thành thật nói, cô tuổi tuất hả?”
Trì Vãn Chiếu: …