Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy.

Chương 36: Chúng Tôi Kết Hôn Rồi!


Bạn đang đọc Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân – Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy. – Chương 36: Chúng Tôi Kết Hôn Rồi!

Phòng của Khổng Hi Nhan lớn hơn nhiều so với phòng bên cạnh, còn có tủ trang điểm cũ kỹ, giường vẫn dựa vào tường, giường đơn và chăn màu hồng nhạt, trên giường chỉ có một cái gối màu xanh.


Trì Vãn Chiếu đi theo phía sau Khổng Hi Nhan, sau khi đi vào ngồi bên giường, sắc mặt như thường.

Yên Yên quả nhiên cũng không kêu nữa, thấy Trì Vãn Chiếu ngồi trên giường, nó đặt mông ngồi trên gối, mở to đôi mắt màu lam, lúc thì nhìn Khổng Nhan, lúc lại liếc mắt nhìn Trì Vãn Chiếu.

Cuối cùng nó cúi thấp đầu, nằm nhoài trên gối.

Khổng Hi Nhan mặc áo ngủ bông, mái tóc dài thắt thành một chùm, khuôn mặt cô lộ ra vẻ mệt mỏi nói:

“Trì tổng lên giường trước đi. “

Giường này hơi cao, giường lại không lớn, cô lo lắng Trì Vãn Chiếu không cẩn thận sẽ rơi xuống.

Trì Vãn Chiếu chỉ là nghiêng người tạo khoảng cách, đôi môi mỏng khẽ mở:

“Cô ngủ bên trong.”

Khổng Hi Nhan hỏi:

“Tại sao?” “

Trì Vãn Chiếu nhìn nhìn nhìn Khổng Hi Nhan:

“Tư thế ngủ của cô quá xấu.”

Khổng Hi Nhan: …

Cô bĩu môi, không nói gì nữa, bất đắc dĩ trèo lên giường.

Dường như ở thành phố B đã hình thành thói quen ngủ cùng nhau, tuy rằng giữa đường đã có hai lần không vui vẻ lắm, nhưng tối nay Khổng Hi Nhan thật sự cực kỳ mệt mỏi, trong đầu chỉ suy nghĩ làm sao ngủ bù, căn bản không nghĩ tới cái khác.

Ngay sau khi nằm xuống, cô ngủ thiếp đi.

Yên Yên ngủ ở bên trong, tiếng ngáy càng lúc càng lớn, Trì Vãn Chiếu ôm nó lên đặt ngoài rìa, sau đó nằm xuống nghiêng đầu nhìn Khổng Hi Nhan.

Bởi vì chỉ có một cái gối, hai người họ đầu sát bên đầu, Khổng Hi Nhan ngủ thiếp đi, mái tóc dài che trán, gương mặt trắng nõn đỏ ửng lên, chóp mũi thanh tú, cánh môi màu hồng nhạt khẽ mở ra, hô hấp ổn định.

Trong chăn rất ấm.

Trước khi lên giường mới tắt thảm điện.

Cơ thể Khổng Hi Nhan và cô thoáng kéo cách ra khoảng cách, ánh mắt Trì Vãn Chiếu đăm chiêu, qua một lúc lâu tay cô xuyên qua cổ Khổng Hi Nhan, cánh tay thu lại một chút, thoải mái ôm người kia vào trong lòng mình.

Rốt cuộc cô vẫn nói dối.

Tư thế ngủ xấu thật ra là cô.

Bởi vì cô ấy luôn đánh thức Khổng Hi Nhan.

Đêm trong thôn rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có một hai tiếng chó sủa, ánh trăng treo trên ngọn cây, yên lặng như tờ.

Hai người trên giường cùng một con mèo dần dần ngủ thiếp đi.

Thỉnh thoảng có người xoay người, rất nhanh liền bị một người ôm lại, sau đó lại nhắm mắt.

Ánh nắng sớm mai vẫn chưa bao phủ khắp căn phòng, gió lạnh vẫn thổi.

Cửa phòng Khổng Hi Nhan bị gõ, sau đó Vương Hải Ninh gọi:

“Hi Nhan, thức dậy chưa? “

Gõ hai cái cũng không có phản ứng, cô nghi hoặc nhíu mày, vừa chuẩn bị xoay người, cánh cửa phía sau liền mở ra.

“Hi Nhan, ăn sáng…”

Lời của Vương Hải Ninh ngừng lại, cô bình tĩnh nhìn Trì Vãn Chiếu:

“Sao cô lại ở trong căn phòng này?”

Trì Vãn Chiếu vừa thức, áo ngủ lỏng lẻo không có trang điểm, mái tóc tán loạn, khuôn mặt tinh xảo không bị đánh thức không vui, thản nhiên mở miệng:

“Vương tiểu thư, tôi ở chỗ này lạ lắm sao? “

Đôi mi thanh tú của Vương Hải Ninh không thả lỏng mà càng nhíu chặt:

“Hai người? “

Trì Vãn Chiếu nhìn Khổng Hi Nhan đang ngủ say trên giường:

“Chúng tôi làm sao? “

Vương Hải Ninh há miệng nhưng chỉ để lại ba chữ:

“Không có gì.”

“Cạch!”

Trì Vãn Chiếu đóng cửa lại, đánh thức Khổng Hi Nhan, người kia mê man mở mắt hỏi:


“Ai vậy? “

Trì Vãn Chiếu đi đến giường, vén chăn lên giường:

“Không có ai, ngủ tiếp đi.”

Khổng Hi Nhan không nghi ngờ, cô gật gật đầu tiếp tục ngủ tiếp.

Một lần nữa thức dậy là bị đánh thức, hình như trong nhà có đám trẻ đến, chúng đứng ở cửa gọi:

“Khổng lão sư thức dậy đi!”

Khổng Hi Nhan mở mắt ra, nằm trên giường một lúc mới đứng dậy xuống giường. Trì Vãn Chiếu đưa tay nắm lấy cổ tay cô, mặt không chút thay đổi giúp cô khóa một nút gần cổ, Khổng Hi Nhan cúi đầu sửa sang lại quần áo, lại nhìn vào trong gương, xác định không thành vấn đề mới mở cửa.

Ngoài cửa có rất nhiều trẻ con, lớn và nhỏ đều có.

Tiểu mập mạp cùng Viên Viên đứng ở phía trước, bọn chúng nhìn thấy Khổng Hi Nhan liền cười nói:

“Khổng lão sư là sâu lười! “

Khổng Hi Nhan cười khẽ, mặt mày rạng rỡ, ngồi xổm xuống ôm Viên Viên, hỏi:

“Sao hôm nay không đi học? “

Viên Viên trả lời với cô:

“Vương lão sư nói hôm nay được nghỉ một ngày!”

“A, Khổng lão sư, tỷ tỷ xinh đẹp này là ai nha?”

Khổng Hi Nhan theo hướng ngón tay Tiểu Linh sẽ quay đầu lại nhìn lại, Trì Vãn Chiếu mặc áo ngủ màu nhạt dựa ở đầu giường, đang cúi đầu nhìn máy tính bảng, góc nghiêng không giấu được sự xinh đẹp, mái tóc dài xõa tung, có vài sợi tóc rũ xuống ngực, bị gió lạnh thổi, bay bay.

Khổng Hi Nhan cảm thấy trái tim mình cũng đang lay động.

Cho đến khi Tiểu Linh lại kéo tay cô, hỏi:

“Khổng lão sư, chị gái xinh đẹp này là bạn của cô?”

“Là bạn của Khổng lão sư nha, tối hôm qua mình thấy Khổng lão sư cùng chị gái xinh đẹp này đi cùng nhau.”

Nghe lời giải thích non nớt của Viên Viên Khổng Hi Nhan cười khẽ:

“Chị gái xinh đẹp gì, con nên gọi là dì!”

Viên Viên bĩu môi:

“Không phải đâu, xinh đẹp đều là chị gái!”

Khổng Hi Nhan: …

Trì Vãn Chiếu đóng máy tính bảng đi tới, khẽ cười chào hỏi bọn trẻ:

“Chào buổi sáng. “

Bọn trẻ trăm miệng một lời chào:

“Chị gái xinh đẹp chào buổi sáng!”

Khổng Hi Nhan: …

Trên mặt Trì Vãn Chiếu nở nụ cười khẽ, Tiểu Linh đi về phía trước hai bước, đứng bên cạnh Viên Viên ngửa đầu hỏi:

“Tỷ tỷ xinh đẹp, chị và Khổng lão sư có quan hệ gì? Tại sao chị ngủ trong phòng của Khổng lão sư? “

“Ba mình nói, chỉ có những người đã kết hôn mới có thể ngủ chung với nhau.”

Con bé vừa dứt lời Viên Viên liền hỏi:

“Kết hôn là gì?”

Tiểu mập mạp:

“Điều này bạn không hiểu đâu, kết hôn, không phải là kết hôn sao!”

Lời giải thích của cậu nhóc làm cho đám trẻ cười ầm lên, vẻ mặt của một vài người trong số chúng cùng Viên Viên đều ngẩn tò te, không hiểu những người kia đang cười cái gì.

Trì Vãn Chiếu cũng học Khổng Hi Nhan ngồi xổm xuống, cô sờ sờ đầu Tiểu Linh, nghiêm túc nói:

“Ba em nói không sai, chỉ có kết hôn mới có thể ngủ cùng nhau. “

Tiểu Linh mở to mắt:

“Cho nên chị gái xinh đẹp đã kết hôn với Khổng lão sư sao?”

Trì Vãn Chiếu gật đầu:

“Đúng rồi.”


Khổng Hi Nhan ở bên cạnh vừa định giải thích, Trì Vãn Chiếu nắm lấy cánh tay cô, nhỏ giọng ghé vào bên tai cô nói:

“Sao? Cô cảm thấy những đứa trẻ này sẽ hiểu hợp đồng là gì à? “

Cho dù hiểu, Khổng Hi Nhan đối với những gương mặt ngây thơ của bọn trẻ cũng không nên nói nguyên nhân cô và Trì Vãn Chiếu kết hôn.

Cô suy nghĩ rồi mỉm cười.

“Đúng vậy, cô và chị gái này đã kết hôn.”

Vừa dứt lời, Vương Hải Ninh từ phòng mình đi ra, cô nói với bọn trẻ:

“Tất cả qua đây, trước tiên để Khổng lão sư đi rửa mặt rồi chơi với các con được không? “

“Dạ được!

Những đứa trẻ cùng nhau trả lời, Vương Hải Ninh cười:

“Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài trước.”

Khổng Hi Nhan đứng dậy, đi đến bên cạnh Vương Hải Ninh, mặt mày vui vẻ nhìn bọn nhỏ lục tục đi ra ngoài, nhẹ giọng nói: “

Hải Ninh, cảm ơn chị. “

Vương Hải Ninh lắc đầu:

“Đừng khách sáo. “

Những đứa trẻ đã đi ra ngoài gần hết, cô chuẩn bị đi theo, nhưng lại suy nghĩ quay đầu nhìn Khổng Hi Nhan nói:

“Đúng rồi, quên nói lời chúc mừng với em.”

Nói xon côg cũng không quay đầu lại rời đi, Khổng Hi Nhan đứng sau lưng cô thật lâu, nói một câu:

“Cám ơn. “

Trì Vãn Chiếu rửa mặt xong thay quần áo nhìn Khổng Nhi Nhan còn nhìn chằm chằm về phía cửa, cô rũ mắt, không nói gì đi vào phòng ôm Yên Yên.

Ra khỏi phòng, thấy Khổng Hi Nhan còn chưa nhúc nhích, Trì Vãn Chiếu đưa tay đem Yên Yên đặt vào lòng Khổng Hi Nhan, giọng thản nhiên:

“Khổng tiểu thư, có thời gian ở đây đa sầu đa cảm, không bằng đi cho Yên Yên ăn đi. “

Khổng Hi Nhan: …

Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đa sầu đa cảm!

Trì Vãn Chiếu đặt Yên Yên trên tay Khổng Hi Nhan liền không quản, vẫn ở trong phòng, cho đến khi Khổng Hi Nhan bảo cô ăn sáng.

Chỉ là cháo trắng, ăn sáng kèm theo củ cải muối mình tự làm, Trì Vãn Chiếu chưa từng ăn những thứ này, nhìn thấy vẻ mặt như thường của Khổng Hi ăn xong một chén cháo ăn hai củ cải muối cô mới động thủ.

Cô cắn một cái vẻ mặt thoáng thay đổi.

Trong lòng Khổng Hi Nhan vui vẻ.

Sau đó cảm thấy mình quá ngây thơ nên mở miệng giải thích:

“Trì tổng, đây là tự ngâm, khá là mặn, có thể cô ăn không quen, trụng qua nước sôi một lúc là ăn được rồi.”

Cô vừa nói vừa cầm một cái chén rỗng, rót một ít nước sôi, Trì Vãn Chiếu đem củ cải muối bỏ vào trong nước sôi bốc khói trắng trụng qua một lần, lấy ra cắn, quả thật tốt hơn rất nhiều, bất quá cô vẫn chỉ ăn nửa chén cháo.

Sau khi ăn sáng, Khổng Hi Nhan rửa chén đũa xong chuẩn bị ra ngoài, nghĩ đến Trì Vãn Chiếu lần này là muốn giải sầu, cô nói:

“Trì tổng, có muốn cùng nhau đi ra ngoài đi dạo không? “

Thật ra nơi này cũng không có chỗ nào đẹp để dạo chơi.

Thôn Trường Ninh không lớn, tổng cộng cũng chỉ có mấy chục hộ gia đình, hơn phân nửa người trẻ đều đi, ở lại đều không có năng lực lao động, nơi này mấy năm trước mới có điện, điều kiện lạc hậu, muốn nói ngắm cảnh thì càng không nói tới.

Trì Vãn Chiếu nghe được lời của Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn người kia:

“Cũng được. “

Cô thay giày thể thao, vẫn là quần jean mặc áo len, chỉ là bên ngoài mặc một bộ đồ lông vũ của Khổng Hi Nhan, có chút nhỏ, nhưng ấm hơn mấy chiếc áo gió của cô.

Khổng Hi Nhan thấy cô chuẩn bị thỏa đáng cũng gật gật đầu nói:

“Đi thôi. “

Trên đường đi họ gặp mấy người phụ nữ trong thôn, họ kéo Khổng Hi Nhan tám chuyện mới chịu thả người, Trì Vãn Chiếu liền đứng ở bên cạnh, chờ họ tán gẫu xong liền hỏi:

“Cô rất thích nơi này? “

Khổng Hi Nhan gật đầu: “Đúng vậy.”

Trì Vãn Chiếu nhìn con đường bùn dưới chân, nhíu mày hỏi:


“Nơi này có gì tốt?”

Khổng Hi Nhan suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời:

“Chỗ nào cũng tốt. “

Trì Vãn Chiếu nhìn cô thật sâu, không hỏi nữa.

Hai người đi thẳng đến trường.

Nói là trường học, kỳ thật bất quá chỉ là ngôi nhà hai tầng tự xây dựng, trên cửa treo một tấm biển gỗ, xiêu vẹo viết bốn chữ, Trường Tiểu học Trường Ninh.

Họ đứng ở cửa, có thể nghe thấy bên trong truyền đến đủ loại âm thanh cãi nhau, có mấy đứa trẻ đứng ở cửa kêu lên:

“Khổng lão sư đến rồi!”

Sau đó, rất nhiều đứa trẻ chạy ra.

Trì Vãn Chiếu nhanh chóng bị những đứa trẻ trên mặt theo nụ cười vây quanh, trên mặt cô cũng mang theo nụ cười khẽ, phát ra từ nội tâm, cô bị lây nhiễm niềm vui này, cũng mím môi cười cười.

Những đứa trẻ vây quanh cô thành một tụm, một người phụ nữ lớn tuổi từ bên trong đi ra, hai bên tóc mai đã hoa râm, nếp nhăn rất sâu, có lẽ thường cười nên nếp nhăn bên khóe mắt đã hiện ra rõ ràng, bà mỉm cười, nói:

“Tiểu Khổng đã trở về rồi.”

Khổng Hi Nhan buông đứa bé ra và đi đến bên cạnh bà gọi:

“Hiệu trưởng. “

Hiệu trưởng gật đầu:

“Trở lại là tốt, bọn trẻ cứ nhắc hoài.”

Mặt Khổng Hi Nhan lộ ra nụ cười, cúi đầu sờ sờ đầu bọn nhỏ.

Cô làm lão sư cũng chỉ là một điều bất ngờ.

Vương Hải Ninh tốt nghiệp Sư phạm, lúc học đại học từng phụ giảng ở nơi này, ngày đó đã bị bầu không khí nơi này làm cho cảm động, sau khi rời đi còn có thể liên lạc với hiệu trưởng, liên lạc với đứa nhỏ nơi này.

Cô biết điều kiện ở đây rất khó khăn, rất ít người sẵn sàng ở lại, vì vậy sau khi tốt nghiệp không lâu đã đến đây.

Khi Khổng Hi Nhan gặp cô chính là lúc nghỉ hè, cô đi quét mộ mẹ cô.

Sau đó, Khổng Hi Nhan theo Vương Hải Ninh đến đây.

Lúc ấy giáo viên giảng dạy ở đây không chịu nổi môi trường gian khổ, không nói một lời liền rời đi, hiệu trưởng nhất thời không tìm được người, Vương Hải Ninh liền đẩy cô ra.

Chỉ là dạy lớp một, cũng không khó, Vương Hải Ninh lén lút dạy thêm cho cô rất lâu, may mà những đứa nhỏ này thông minh hiểu chuyện lại rất ít, cô dạy rất thoải mái, theo thời gian, có người đến dạy cô sẽ giúp đỡ họ, không có giáo viên tới đây, cô chính là lão sư.

Sau đó, những đứa trẻ gọi cô là Khổng lão sư.

Khổng Hi Nhan và hiệu trưởng cùng nhau đi vào, giới thiệu Trì Vãn Chiếu, Viên Viên đi theo phía sau reo lên:

“Chị xinh đẹp cũng đến!”

Tiểu mập mạp nói:

“Khổng lão sư buổi sáng đã nói, lão sư cùng chị gái xinh đẹp này kết hôn, sách có viết, vợ của lão sư, chúng ta phải gọi sư mẫu! “

Sư mẫu…..

Khổng Hi Nhan nghe được hai chữ này bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa không ngã xuống, cô dùng dư quang quan sát nét mặt của Trì Vãn Chiếu,kêu lên:

“Con không được nói bậy! “

Tiểu mập mạp cười ha ha nói:

“Khổng lão sư xấu hổ! “

Đám trẻ phía sau thằng bé cùng cười rộ lên.

Mặc dù bọn chúng không biết mình đang cười cái gì.

Khổng Hi Nhan bất đắc dĩ nhìn bọn chúng: …

Hiệu trưởng vẫy tay:

“Được rồi, tất cả các con đi chơi đi, hiệu trưởng và Khổng lão sư nói chuyện.”

Đám trẻ con nhao nhao nhanh chóng rời đi.

Khổng Hi Nhan giới thiệu Trì Vãn Chiếu hiệu trưởng, hiệu trưởng vẻ mặt từ ái nói:

“Trì tiểu thư đúng không, vừa rồi tôi đều nghe bọn trẻ nói, Tiểu Khổng có phúc lớn, vị Trì tiểu thư này vừa nhìn chính là Nhân trung long phượng.”

Trì Vãn Chiếu chỉ thản nhiên cười, chào hỏi hiệu trưởng.

Khổng Hi Nhan cắn khóe môi, không biết nên vui hay buồn, trùng hợp cách đó không xa có người gọi:

“Hiệu trưởng! “

Hiệu trưởng chào Trì Vãn Chiếu liền đi qua.

Cách đó không xa Vương Hải Ninh đang chuyển đồ đạc, Khổng Hi Nhan nhìn thấy nghiêng đầu nói với Trì Vãn Chiếu:

“Trì tổng cô đợi một chút, tôi đi giúp Hải Ninh dọn bàn. “

Cô rời đi mà không chờ đợi Trì Vãn Chiếu trả lời.

Trì Vãn Chiếu cứ như vậy nhìn bóng lưng cô, nghênh đón ánh mặt trời, có chút chói mắt.

Lông mày của cô cũng dịu dàng hơn.


Nơi này không so được với thành phố, không có các tòa nhà cao tầng, không có đường lớn với dòng xe cộ, cúi đầu chính là một đám trẻ quần áo rách được vá lại, trên khuôn mặt nhỏ còn mang theo bụi bặm, trường học phía sau trong gió lạnh thổi lung lay cây cối, cửa bị thổi rung lắc.

Nhưng Trì Vãn Chiếu lại dỡ bỏ sự lạnh lẽo quanh người, mặt cô không còn căng thẳng mà mang theo ý cười ấm áp, đôi mắt sáng cũng không còn sắc bén, ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng.

Nơi này – là nơi Khổng Hi Nhan được tái sinh.

Cô có lý do gì để không thích nó?

Viên Viên thấy hiệu trưởng không có ở đây, Khổng lão sư cũng không có ở đây, chỉ có chị gái xinh đẹp một mình đứng dưới ánh mặt trời. Cô bé giơ cánh tay nhỏ bé nắm lấy đầu ngón tay của Trì Vãn Chiếu:

“Chị xinh đẹp, chị có thể chơi với chúng em không?”

Trì Vãn Chiếu cúi đầu nhìn bàn tay kia, bàn tay tròn trịa mập mạp, làn da tuy rằng không trắng nhưng rất non nớt mềm mại, nắm chặt lấy đầu ngón tay cô.

Viên Viên ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ bé đầy mong chờ:

“Được không, chị xinh đẹp.”

Trì Vãn Chiếu mỉm cười:

“Được.”

Viên Viên kéo tay cô bé đi về phía sau, ở đó có một khoảng trống rất lớn, cỏ dại mọc xung quanh, nơi này hẳn là sân thể thao.

Ở rìa sân có bốn miếng gỗ đóng lại tạo thành khung bóng gỗ, cao bằng môt nửa người, bàn tay của cô bé có thể đặt đến bảng bóng rổ, nhưng so với những đứa trẻ kia là được rồi.

Cô đi theo Viên Viên đi qua khung bóng rổ, đi vào bên trong, mấy bé trai đang đá một quả bóng không thể nhìn được màu sắc, Tiểu Linh chạy đến cười hỏi:

“Ồ sư mẫu, sao cô lại tới đây?”

“Gọi chị là Vãn tỷ tỷ đi.”

Trì Vãn Chiếu nhẹ nhàng kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười nhạt, lặp lại lần nữa:

“Chị tên là Trì Vãn Chiếu, các em có thể gọi chị là Vãn tỷ tỷ. “

“Dạ!”

Viên Viên nhảy lên, hai bàn tay nhiều thịt vỗ vào nhau:

“Vãn tỷ tỷ, thật dễ nghe!”

Tiếng kêu này của cô bé lập tức dẫn tới mấy đứa nhỏ cũng líu ríu đứng bên cạnh Trì Vãn Chiếu gọi theo, vài phút sau, Trì Vãn Chiếu gia nhập đội ngũ đá bóng của bọn chúng.

Trên thực tế, cô không rành mấy loại này, đặc biệt là bóng đá và hiếm khi chạm vào chúng.

Nhưng những đứa trẻ này cũng không phải hy vọng cô ấy có thể chơi tốt, chỉ là chúng thích chơi với cô, ngay cả khi cô chưa một lần đá vào khung thành, chúng vẫn vui vẻ cười hớn hở.

Viên Viên nhỏ nhất, cũng không thích hợp để chạy theo, vì vậy cô bé đứng sang một bên, hò hét:

“Vãn tỷ tỷ cố lên! Vãn tỷ tỷ cố lên!”

Khổng Hi Nhan đã giúp Vương Hải Ninh dọn đồ xong đang đi tìm Trì Vãn Chiếu, nghe được thanh âm cô đi qua trường học tới sân thể thao, liền nhìn thấy Trì Vãn Chiếu đã cùng bọn nhỏ chạy nhảy lộn tùng phèo.

Người kia đã cởi áo khoác lông vũ của mình, bên trong là một chiếc áo len màu hồng nhạt và quần jean, nhét vạt áo vào thắt lưng của quần jean, cùng bọn trẻ giành quả bóng.

Cởi bỏ hào quang không thể tiếp cận của tổng tài Cảnh Yên, cô cảm thấy có đôi khi Trì Vãn Chiếu cũng rất dễ tiếp cận.

Ví dụ, bây giờ.

Một cơn gió thổi lên rất nhiều tụi, đứa trẻ đang chạy dừng lại dụi mắt.

Trì Vãn Chiếu chạy thật lâu, mái tóc dài có vài sợi tóc rơi xuống, cô liền xõa tóc ra sau đó dùng dây da màu đen tùy ý buộc lên, Khổng Hi Nhan ở phía sau cô cách đó không xa, đôi mắt đều là dáng người thanh tú kia.

Vai hẹp eo nhỏ, vóc người xinh đẹp, đặc biệt là mặc quần jean nên đường nét đôi chân càng hoàn mỹ.

Cô đứng yên, nhất thời không lên tiếng, cứ như vậy nhìn.

Vẫn là Trì Vãn Chiếu nhận ra một ánh mắt đang nhìn mình, cô quay đầu lại, đón nhận ánh mắt của Khổng Hi Nhan, hai người chỉ là mắt đối mắt Khổng Hi Nhan liền nhanh chóng cúi đầu.

Viên Viên cũng nhìn thấy Khổng Hi Nhan, cô bé lớn tiếng gọi:

“Khổng lão sư! Tới đây chơi với tụi con!”

Khổng Hi Nhan bị Viên Viên đẩy về phía trước vài bước, Viên Viên vẫn còn ở phía sau dùng tay làm kèn, hô:

“Khổng lão sư cố lên! “

Không có đường lui.

Cô chỉ có thể cởi áo khoác ra sân chơi.

Đối lập với Trì Vãn Chiếu, trên sân chơi, hai người lớn cùng với mấy đứa nhỏ chơi tới không còn biết trời đất, quả bóng đã sớm bị bụi bặm lấm lem đến không nhìn ra màu sắc bị đá lên trên không trung vẽ ra một đường.

Bên cạnh sân chơi có mấy đứa trẻ gần bằng Viên Viên đang hét lên:

“Khổng lão sư cố lên!”

“Vãn tỷ tỷ cố lên!”

“Khổng lão sư giỏi nhất!

“Vãn tỷ tỷ giỏi nhất, đẹp nhất!”

Khổng Hi Nhan nghe được dưới chân dùng sức, quả bóng nhất thời bay thẳng ra ngoài, trên sân chơi nhất thời vang lên tiếng hoan hô cùng tiếng thở dài.

Ở lớp học cách đó không xa, Vương Hải Ninh một mình đứng ở hành lang tầng hai, ánh mắt sáng quắc nhìn hai người cùng bọn nhỏ chơi đùa, không lâu sau hiệu trưởng đi tới, đứng bên cạnh nàng, cười tủm tỉm nói:

“Khổng lão sư cùng Trì tiểu thư, thật sự rất xứng đôi.”

Một lúc lâu, Vương Hải Ninh trả lời:

“Dạ, rất xứng đôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.