Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy.

Chương 3: Trì Tổng Không Tới.


Bạn đang đọc Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân – Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy. – Chương 3: Trì Tổng Không Tới.


Quách Nhất Tích không ngờ trong phòng có nhiều người ngồi đến vậy, tay kéo Tôn đạo cứng đờ, sau đó mới tự nhiên nhỏ giọng hỏi:

“Tôn đạo, sao không nói với em hôm nay mọi người cùng nhau ăn chứ.”

Làm hại cô cho rằng hắn chỉ mời một mình cô.

Tôn Chấn cười vỗ vỗ mu bàn tay Quách Nhất Tích:

“Không phải em cũng muốn biết ai nhận vai kia sao?”

“Anh dẫn em tới gặp.”

Trong lòng Quách Nhất Tích có vài phần khó chịu, bĩu môi không nói, tiếp tục nắm cổ tay Tôn đạo đi về phía trước.

Mọi người nhìn thấy vẻ mặt của Quách Nhất Tích chợt thay đổi, trong cái giới giải trí này ai không biết Quách Nhất Tích là nữ phụ kinh điển, hơn nữa còn ngủ để có vai, có lẽ tư chất của cô ta không lên được nữ chính, nhưng người tiến cử của cô ta lại ít nhiều cũng nhận được chút ít báo đáp.

Đây chính là loại nữ phụ không biết trên biết dưới.

Mà lần này quay phim truyền hình Phá kén gồm nam chính, 2 nữ chính, nữ 1 nữ 2 của bộ phim phân cảnh công bố không nhiều, hơn nữa nữ 2 là nhân vật được yêu thích hơn, nên Quách Nhất Tích mới bám lấy Tôn Đạo đòi diễn bộ phim này.

Đạo diễn có tiếng, phim chuyển thể đầu tư lớn còn mời là ngôi sao đang lên cho nên bộ phim không HOT cũng khó.

Quách Tích Nhất sớm đã nhắm trúng bộ phim này, vẫn luôn chờ bộ phim khởi quay, thật vất vả bám lấy Tôn đạo, trước đó không lâu khi biết được nữ 2 định cho cô, không ngờ bị người chắn ngang một bước, cô cũng rất khó chịu.

Tuy rằng cô ta vẫn luôn diễn vai phụ nhưng dù sao đi diễn nhiều năm, nghiêm túc mà nói, cô ta cũng xem là đàn chị, huống chi lần này cô ta còn leo lên từ Tôn đạo, mặc dù mọi người trên mặt có dị thường thì cũng rất nhanh khôi phục như thường cùng cô ta chào hỏi.

“Quách tỷ cũng tới à.”

“Quách tỷ gần đây dùng mỹ phẩm gì, xem nè da dẻ tươi tắn mịn màng.”

Trong cái giới này, thứ không thiếu chính là a dua nịnh hót, gặp người trước tiên cười 3 phần, dù sao ai cũng không chắc người sau nổi tiếng là ai, Quách Nhất Tích hơi gật đầu:

“Tất cả mọi người tới rồi, Tôn đạo cũng không nói với tôi, nếu nói sớm tôi sẽ không vào làm mọi người mất hứng.”

Tuy nói vậy, đôi mắt của cô ta đều mang theo dò xét quét qua từng người.

Cố Linh là nữ 1, Tiếu Thừa là nam chính, còn lại 3 vai đều là vai phụ, phân vai đã định rồi, duy chỉ còn người kia, ánh mắt Quách Nhất Tích quét qua một người, sửng sốt, mặt mang theo vẻ khinh thường.

Sao lại là cô ta.

Người trên bàn ăn cười với nhau nói:

“Quách tỷ nói đi đâu vậy, bình thường muốn hẹn chị còn phải xem lịch trình, lần này khó có dịp tới đây, phải uống 1 ly!


Nói chuyện là Tiếu Thừa, hơn 20 tuổi, tiểu sinh điển hình với gương mặt tuấn tú, cười rộ lên khóe miệng có lúm đồng tiền, dựa vào tính cách khéo đưa đẩy ở trong giới nhân duyên rất tốt, bây giờ hắn đứng lên dời qua chỗ bên cạnh:

“Tới, Quách tỷ ngồi đi.”

Quách Nhất Tích cười với hắn, cùng Tôn đạo ngồi xuống.

Tô đạo khẽ ho:

“Bữa cơm này coi như chúng ta ngầm bồi dưỡng tình cảm, để không cuối tuần sau đã bắt đầu quay, tôi nghĩ mọi người quá bận rộn trước đây chưa từng hiểu rõ nhau, mấy ngày này hiểu nhau thêm nữa.”

Hắn nói đến đây ngước mắt nhìn vào mắt Đồng Duyệt nói:

“Tất nhiên, trước đây chưa quyết định vai nữ phụ, bây giờ cuối cùng cũng tìm được người thích hợp, cũng nên chúc mừng chứ.”

Nhất thời người trên bàn ăn đều quay qua nhìn Quách Nhất Tích và Đồng Duyệt.

Vai nữ phụ trước có tin đồn là do Quách Nhất Tích đảm nhận, nhưng xem biểu hiện vừa rồi, tám phần mười là thất bại.”

Xem ra tỷ lệ rơi vào tay Khổng Hi Nhan lớn hơn.

Đồng Duyệt cười quay đầu nhìn Khổng Hi Nhan ở bên cạnh:

“Còn không cảm ơn Tôn Đạo cho em cơ hội này đi.”

Khổng Hi Nhan bưng ly đứng lên, rượu đỏ bên trong chân dài trong suốt dập dờn, cô mặt mày rạng rỡ nói:

“Cảm ơn Tôn Đạo.”

Tô Chấn vội nâng ly:

“Đâu có, đều dựa vào thực lực của Khổng tiểu thư.”

Quách Nhất Tích ngồi bên cạnh hắn ngoài cười trong không cười, nói:

“Không phải sao, Khổng tiểu thư giỏi nhất là thực lực, năm ấy còn…”

Ánh mắt cô ta vừa chuyển liền nhìn thấy ánh mắt mọi người đều bảa vây trên người mình, vội vàng dùng tay vỗ vỗ lên cánh môi đỏ chói của mình:

“Xem cái miệng này của tôi, nói năng lung tung, xin Khổng tiểu thư đừng để ý.”

Khổng Hi Nhan cười:

“Không có.”

Đồng Duyệt liếc nhìn ánh mắt của Tôn đạo, xem ra tình huống của bữa cơm này đều có dụng ý, 8 phần 10 là quyết định Quách Nhất Tích làm nữ phụ, bây giờ bị Khổng Hi Nhan nhận, hắn tự mình không tiện ăn nói với giai nhân, cho nên mới cố ý lôi cô đến làm bia đỡ đạn.


Cô rõ ý đồ của hắn nên cười với Khổng Hi Nhan thông báo:

“Em ngồi ở đây, chị ra ngoài gọi điện thoại.”

Người bên cạnh cúi đầu nói:

“Dạ.”

Đồng Duyệt chào mọi người rồi ra cửa, Cố Linh ở sau lưng nhỏ giọng hỏi:

Đồng tỷ muốn gọi điện cho Trì tổng sao?”

Khổng Hi Nhan nghe thấy 2 chữ Trì tổng thì sợ run, sau đó mặt không biến sắc cúi đầu (hổ thẹn), chỉ là bầu không khí trong phòng có chút nóng.

“Trì tổng? Cô nói là Trì tổng của Cảnh Yên?”

“Đúng vậy, bộ phim lần này chính là Cảnh Yên đầu tư, các người không biết sao?”

“Có nghe ít tin đồn, có điều không phải người đó không thích tiệc tùng sao? Nghe nói trước kia có trợ lý tự ý an bài nên bị đuổi rồi.”

“Ai nói không chứ, bất quá hôm nay Tôn đạo tự mình mời, Trì tổng ít nhiều cũng cấp chút mặt mũi chứ.”

Trọng tâm câu chuyện chuyển tới Tôn Chấn.

Ở trong giới, Tôn Chấn coi như là đạo diễn có danh tiếng, hai bộ phim liên tiếp đều dành giải Kim Lâm, danh tiếng vang xa nên mọi người đều nịnh nọt để lấy lòng Tôn đạo, mọi người ở đây giương mắt nhìn Tôn đạo, mong chờ, hắn ho khẽ:

“Trì tổng chỉ nói lúc rảnh sẽ tới.”

Cái gì mà lúc rảnh rỗi, hơn 50% là tới rồi.

Mọi người đều có suy nghĩ trong lòng.

Trì Vãn Chiếu-cái tên này trong giới giải trí không tính là xa lạ, 3 năm trước từ nước ngoài trở về, thu mua Cảnh Yên, đem cái công ty giải trí sống dở chết dở vực dậy thành bá chủ trong giới, còn xác nhập đông đảo công ty nhỏ.

Không chỉ có vương bài người đại diện Đồng Duyệt mà còn có rất nhiều tai to mặt lớn.

Nếu nói bám lấy Tôn đạo đi lên có thể đảm bảo tiền đồ không cần lo lắng , còn bám lấy Trì Vãn Chiếu đi lên thì cả đời này đều đứng trên đỉnh.

Cho nên người như vậy, tự nhiên là người người đến làm thân, hết lần này tới lần khác Trì Vãn Chiếu mềm cứng đều không ăn, đủ loại cám dỗ thượng thừa đều chưa từng có người có thể đụng tới góc áo của Trì Vãn Chiếu, trước đó không lâu ở Cảnh Yên vẫn có một tiểu minh tinh công khai bày tỏ, thản nhiên nói là Trì Vãn Chiếu của Cảnh Yên.

Sau đó-bị hủy hợp đồng.

Vì cái tình huống đó mọi người đối với Trì Vãn Chiếu càng tò mò hơn.


Vừa rồi lời Tôn đạo ám chỉ Trì tổng sẽ tới, bọn họ đâu còn ngồi được.

Khổng Hi Nhan ngồi bên cạnh bọn họ nghe được nhiều chuyện, cô liếc mắt nhìn xung quanh, nhiều chuyện đi nữa vẫn không quên trang điểm, mặt như hoa đào mày cong như liễu, cánh môi thoa son đỏ chói, ánh mắt lưu luyến đặt ở cửa.

Cũng chỉ có Quách Nhất Tích từ đầu đến cuối đều đặt trên người Khổng Hi Nhan, bất thình lình hỏi:

“Hi Nhan, tôi vẫn luôn tò mò, mấy năm trước cô đi đâu?”

Cố Linh và những người kia nghe Quách Nhất Tích hỏi, đều dừng mọi hành động trong tay.

Thật ra đối với người không quen, câu hỏi như vậy đã bất ngờ lại có vẻ không có giáo dục, chí ít bọn họ không có mở miệng hỏi.

Nhưng Quách Nhất Tích bất đồng, bây giờ cô ta có Tôn đạo làm chỗ dựa mà vẫn bị Khổng Hi Nhan đoạt mất vai, ghi hận trong lòng, nên câu hỏi không hề cố kỵ.

Khổng Hi Nhan bưng ly trước mặt lên, nhếch miệng:

“Không đi đâu cả, ở nhà.”

Khóe miệng Quách Nhất Tích nhếch lên, cười nhạo:

“Sao tôi nhớ ba cô lúc cô gặp chuyện không may đang sống bị tức chết? Thật ra tôi thật sự tò mò, Hi Nhan cô không cảm thấy hổ thẹn sao?”

Ánh mắt mọi người phút chốc sáng quắc, nhìn về phía Khổng Hi Nhan- đa phần là đánh giá.

Khổng Hi Nhan ngồi ngay ngắn, cử chỉ vừa phải, cô nghiêng đầu nhìn Quách Nhất Tích:

“Quách tỷ thật quan tâm tôi nha.”

Quách Nhất Tích thổi móng tay:

“Tất nhiên, trước đây chúng ta cùng một công ty mà ra, tôi lại là đàn chị của cô, quan tâm cô là chuyện đường nhiên, không phải sao?”

Khổng Hi Nhan quay lại cười nhạt, không nói chuyện.

Quách Nhất Tích phồng miệng:

“Tôn đạo, anh nhìn cô ta, không để để ý người, người ta có lòng quan tâm thôi mà.”

Ngón tay cô tay càng ra sức làm càn, trực tiếp đặt lên đùi Tôn đạo, hai chân Tôn đạo kẹp chặt, làm bộ hơi tức giận trừng mắt với Quách Nhất Tích, thay cô ta nói:

“Khổng tiểu thư đừng để ý, Tiểu Tích Tích tính cách ngay thẳng, nói những lời vừa rồi không có đầu óc, nếu có nói sai, tôi thay Tiểu Tích Tích xin lỗi.”

Rốt cuộc Tôn đạo cũng chú ý tới Khổng Hi Nhan là Đồng Duyệt dẫn tới, hắn không khỏi cho vài phần mặt mũi.

Khổng Hi Nhan mỉm cười:

“Tôn đạo nói quá lời, tôi biết Quách tỷ không có ác ý.”

Quách Nhất Tích trong lòng căm tức, cô nói đến mức này rồi Khổng Hi Nhan còn có thể chịu đựng!

Cô ta cắn môi, tay trên đùi Tôn đạo ra sức nhéo, Tôn đạo cả người run rẩy, nắm chặt tay cô ta chậm rãi trượt đến chỗ kín của mình.

Quách Nhất Tích nghiến răng giận dữ nhìn Tôn Đạo, đôi mắt trong trẻo lưu quang động lòng người, khẽ nhướng mày, phong tình vạn chủng, Tô đạo đã biết vô số nữ nhân nhưng không có ai như Quách Nhất Tích, đủ lẳng lơ.


Quả thực rất hợp sở thích của hắn.

Nên biết Quách Nhất Tích là dùng vai nữ phụ để tiếp cận hắn, mặc kệ thế nào hắn đều chấp nhận hết.

Chỉ là hắn không ngờ đêm trước khi mở máy, Cảnh Yên bất ngờ nhét người vào, điều này làm cho hắn đâm lao phải theo lao, mới mượn bữa cơm này nói với Quách Nhất Tích.

Không phải hắn không muốn để cho Quách Nhất Tích làm nữ 2, chỉ là Cảnh Yên là người đầu tư lớn nhất, hắn cũng là tình thế bắt buộc không biết làm sao.

Tình hình của hắn cũng không khá hơn bao nhiêu, chỉ là hắn cũng không ngờ người tới lần này được Cảnh Yên nhét vào tổ phim là Khổng Hi Nhan.

Câu hỏi của Quách Nhất Tích vừa qua, bây giờ không khí trên bàn ăn có chút buồn tẻ, hơi thở của Tôn Đạo dần trở nên nặng nề, hắn ho nhẹ, tránh cho bản thân thất lễ, hất tay Quách Nhất Tích ra, chóng lại sự bất mãn từ ánh mắt của Quách Nhất Tích thì Tôn đạo đưa tay nhéo nhéo má cô ta, cười mập mờ.

Tiếu Thừa ngồi bên phải Quách Nhất Tích và Tôn Đạo, bên trái là Khổng Hi Nhan.

Hắn cúi đầu, quan sát trái phải, nghiêng mặt nói với Khổng Hi Nhan:

“Em có thể gọi là Khổng tỷ không?”

Khổng Hi Nhan nhìn hắn, Tiếu Thừa cười mặt rạng rỡ, hai lúm đồng tiền vừa hay tăng thêm vài phần tỏa nắng, cô thản nhiên trả lời:

“Tùy ý.”

Tiếu Thừa thở phào:

“Khổng tỷ chị không biết em là fan boy của chị, phim truyền hình của chị em đều xem qua, rất hay, lúc đó em đã cảm thấy diễn xuất của chị quá tuyệt.”

Khổng Hi Nhan ứng phó qua loa, thái độ từ đầu đến cuối đều ôn hòa, không thấy vẻ khó chịu nào.

Chỉ là trong lòng cô cười nhạt, hắn nói hắn là fan boy của cô nhưng cô tiến vào phòng lâu như vậy cũng không nhận ra, ai tin chứ?

Có điều trong giới này chính là vậy, thứ không thiếu nhất chình là người như Tiếu Thừa, nhờ như vậy mới có thể thuận lợi, trước đây Khổng Hi Nhan lười ứng phó, bây giờ trọng tâm bắt đầu cô phải ứng phó.

Câu chuyện của cô và Tiếu Thừa còn chưa có đến hồi kết thì nghe thấy tiếng mở cửa phía sau, nhất thời ánh mắt của mọi người đều tập trung tại một chỗ.

Khổng Hi Nhan cũng khẩn trương theo, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, ánh mắt sắng rực.

Đồng Duyệt vẻ mặt áy náy đi tới, cô nói với Tôn đạo:

“Xin lỗi, Trì tổng còn một cuộc họp sắp bắt đầu, bảo tôi nói với ngài không tới được rồi.”

Tôn đạo gật đầu:

“Trì tổng thật đúng là người bận rộn.”

Thế nhưng người ta là nhà đầu tư lớn nhất, hắn cũng chỉ có thể cười cười:

“Chúng ta không chờ nữa, mở máy thôi.”

Khổng Hi Nhan nhất thời thở phào, trái tim treo lên lại vừa về chỗ cũ.

————————–

Ps. Xin lỗi để mọi người đợi lâu dạo này chán quá vì thất nghiệp nên không có tâm trạng edit :))))))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.