Bạn đang đọc Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân – Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy. – Chương 172: H [khóa]
– Bức chân dung thần bí là nữ thần Nhan Nhan!!!
– Mẹ kiếp, tôi là hề hả?
– Đây là kịch bản huyền huyễn gì dị trời? Ai phổ cập khoa học cho tui đi!
– Giải cứu cho những ai không biết, lúc ấy tôi ở hiện trường đứng bên cạnh Nhan nữ thần, còn muốn chờ xem xong bức chân dung thần bí sẽ xin chữ ký, chờ đến khi bức chân dung thần bí mở ra, móa ơi trái tim muốn rớt ra ngoài! Ký tên gì nữa! Tôi chỉ muốn ôm bức tranh đó về cất giấu cả đời!
– Tôi! Tôi! Tôi cũng vậy, bức tranh này quá đẹp, sao Trì tổng giỏi vậy chứ!
– Thật muốn gả cho Trì tổng…
– Cút cút cút! Hỏi qua đảng Thê Thê tụi tui chưa!
#Bức tranh thần bí thứ sáu!
# Chân dung thần bí thứ sáu là nữ diễn viên đang nổi tiếng Khổng Hi Nhan#
# Câu chuyện phía sau bức chân dung thần bí
Bức chân dung thần bí thứ sáu lúc này trở thành chủ đề nóng bỏng khắp mạng xã hội, thậm chí cả giới học thuật, sáu ngày còn lại người đổ xô đi xem triển lãm nhiều hơn, vé vào cửa thuận nước đẩy thuyền càng trở nên khan hiếm. Lần này Bạch Diệp lần đầu tiên có ngoại lệ kéo dài ngày mở cửa triển lãm lên nửa tháng, sau khi tin tức này được thông báo thì không ít bạn bè ở nước ngoài dần kéo đến.
Bọn họ đánh giá rất cao bức tranh Bạch lão sư mời tới, một nửa là bởi vì Bạch lão sư, nửa còn lại là bởi vì vẻ đẹp nghệ thuật của bức tranh, bút mực đầy đặn, nét vẽ tỉ mỉ làm cho mọi người tim đập thình thịch!
Mọi người đều bùi ngùi không hổ là học trò của Hạ lão tiên sinh, chân truyền thật sự.
Trình độ của họa sĩ này đã đạt tới tinh túy hoàn mỹ, cô gái trên trang giấy rất sinh động, nét vẽ duyên dáng sống động như thật, như thể bất kỳ lúc nào cô ấy cũng có thể bước ra từ bức tranh, cũng có học sinh to gan đi hỏi Trương Hạ lão tiên sinh, lão tiên sinh chỉ nói ngắn gọn đôi câu.
Sau đó, học sinh to gan này đăng bài trên diễn đàn Tianya:
Thầm mến mười năm trở thành sự thật, ngòi bút ẩn chứa giai nhân.
Bài đăng này lập tức được đăng lại trên Weibo, thu hút vô số người qua đường và fan tham gia vào.
Mối tình thầm mến mười năm của Trì tổng dần dần được mọi người biết đến làm rõ câu chuyện phía sau của bức tranh thần bí.
Đương nhiên cũng có tin cho rằng chỉ là lăng xê, nhưng hai ngày sau phía Trương Hạ tiên sinh tuồng ra bản nháp bỏ mười năm trước, cư dân mạng với ánh mắt sắc bén của mình đã tìm ra bức tranh của Trì tổng.
Chỉ là kỹ thuật vẽ lúc đó còn chưa thành thạo, khác biệt một trời một vực với bức tranh ở triển lãm này.
Nếu nói mấy năm qua không luyện thì không thể nào.
Cho nên cư dân mạng dùng trí tưởng tượng bổ sung một câu chuyện tình ái mười năm thầm mến vừa đau lòng vừa day dứt.
Mà liên quan đến tin đồn trước đó, Sài Nhân tự nhiên cũng trở thành tiêu điểm, trong một cuộc phỏng vấn, người dẫn chương trình liền hỏi Sài Nhân có cảm tưởng gì về bức chân dung thần bí thứ sáu gần đây, Sài Nhân thản nhiên cười nói:
“Cảm tưởng chính là vui thay Trì tổng, thầm mến nhiều năm, mộng đẹp cũng trở thành sự thật.”
“Hơn nữa, tôi cũng vui thay mình cho mình, rốt cục thoát khỏi thân phận bạn gái tin đồn.”
Đây là lần đầu tiên Sài Nhân cười nhạo thân phận này, người dẫn chương trình liền hiểu mỉm cười chuyển sang đề tài khác.
Mà cư dân mạng từ trong hai câu đối thoại bắt được hai tin tức.
-Trì tổng thầm mến là thật.
-Bạn gái tin đồn là giả mạo.
Điều này làm cho đám người trên mạng không còn cớ dùng Sài Nhân để hắc, chỉ đành lặng lẽ rút quân.
Còn hai đương sự Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu đã hai ngày không có tin tức gì.
Hơn ba giờ chiều, trong nhà cũ truyền ra tiếng ai oán:
“Chị, chị để em ra ngoài dạo phố đi! Em nghẹn sắp chết luôn rồi.”
Trì Vãn Chiếu nhìn Trì Huyên:
“Đi dạo phố?”
“Hay lại đi mua gì đó tặng cho chị với chị dâu em?”
Trì Huyên lặng lẽ đỏ mặt, lẩm bẩm:
“Em chỉ muốn làm cho sinh hoạt của hai người hòa thuận thêm thôi mà…”
Trì Vãn Chiếu ngồi ở bàn làm việc nghe thấy lời này của Trì Huyên cũng không nhúc nhích, giả vờ như không thấy mặc cho đứa em này làm nũng tỏ ra đáng yêu, thậm chí còn xua tay ra dấu cho cô em này ra ngoài.
Trì Huyên tức giận trừng mắt nhìn chị gái của mình, muốn đi ra ngoài gửi tin nhắn cầu cứu Khổng Hi Nhan, nhưng vừa nghĩ đến chuyện cấm túc từ chính miệng chị dâu nói ra thì ủ rũ, sao cô lại tự tìm đường chết cơ chứ, nhiều chuyện ở nhà cũ tặng quà cho họ.
Nghĩ đến ánh mắt lúc đó của chị và chị dâu nhìn mình.
Cô hận không thể tự tát mình hai bạt tai!
Ai kêu mình nhiều chuyện!
Trì Huyên ai oán ôm Yên Yên nằm sấp trên sofa, trên TV đang chiếu hình ảnh triển lãm, ống kính lướt qua người trong phòng, cô nhìn thấy chị dâu cùng cô đứng chung, vốn đang nói cười trong nháy mắt ngẩn ra, chỉ nhẹ nhàng chớp mắt, trong mắt ngân ngấn nước mắt lấp lánh, sau đó kéo tay cô chạy ra ngoài.
Lúc đó cô cho rằng chị dâu sợ bị người khác vây quanh mới ra sức chạy ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, cô mới biết chị dâu muốn gặp chị cô.
Vội vàng như vậy, tất cả hành động dường như không cần phải tự hỏi mà là phản ửng theo bản năng của cơ thể.
Thậm chí chị dâu không kịp chờ Đồng Duyệt ra đã dứt khoát chạy thẳng về công ty.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của chị dâu.
Cô phải thừa nhận, lúc đó cô bị chấn động.
Trong lúc cô đang chìm trong suy nghĩ, cửa truyền đến tiếng động, Yên Yên ngẩng đầu nghiêng đầu nhìn về phía sảnh, nó nhìn thấy bóng người liền kêu meo meo rồi nhảy xuống, Trì Huyên cũng đi theo phía sau nó, quả nhiên nhìn thấy Khổng Hi Nhan.
Khổng Hi Nhan treo túi xách lên sau đó ôm lấy Yên Yên hỏi Trì Huyên:
“Chị em đâu?”
Trì Huyên chỉ chỉ lên trên lầu:
“Chị ấy đang làm việc.”
Khổng Hi Nhan gật đầu.
Trì Huyên đi theo phía sau cô, khẽ ho khan, vẻ mặt lấy lòng:
“Chị dâu…”
Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn Trì Huyên:
“Trừ việc đi ra ngoài thì mọi thứ đều có thể bàn bạc.”
Trì Huyên mạnh miệng:
“Có đâu, em chỉ muốn hỏi hôm nay chị dâu thử vai được chứ?”
Khổng Hi Nhan nhìn dáng vẻ ấp úng của Trì Huyên bèn nhéo nhéo mũi Trì Huyên, nói:
“Bí mật!”
Cô nói xong liền ôm Yên Yên lên lầu, trên mặt treo nụ cười khẽ, không cần nghĩ cũng biết được Trì Huyên ở sau lưng nhất định là giương nanh múa vuốt.
Sau khi đến thư phòng, Khổng Hi Nhan gõ cửa, nghe được câu trả lời sau đó đẩy cửa đi vào, vừa vào nhìn thấy Trì Vãn Chiếu đang làm việc, cô ấy đang gọi điện thoại.
“Đẩy đi.”
“Sắp tới chuyện của công ty do anh phụ trách, ừm, tôi biết, tài liệu anh gởi cho tôi…”
Trì Vãn Chiếu vuốt vuốt sống mũi, Khổng Hi Nhan phát hiện cô còn đeo kính, viền vàng dưới ánh đèn lấp lánh, cô bước về trước mấy bước, đặt Yên Yên xuống sau đó đứng phía sau Trì Vãn Chiếu, thay Trì Vãn Chiếu lấy kính xuống, hai tay đặt ở đầu vai Trì Vãn Chiếu nhẹ nhàng xoa bóp.
Sau đó không lâu Trì Vãn Chiếu cúp máy.
Khổng Hi Nhan xoa bóp vai Trì Vãn Chiếu hỏi:
“Là Chu Sinh à?”
Trì Vãn Chiếu gật đầu:
“Ừm.”
Khổng Hi Nhan khựng lại:
“Phía bên công ty vẫn còn nhiều phóng viên à?”
Trì Vãn Chiếu xoay ghế, nắm lấy cổ tay Khổng Hi Nhan, hơi dùng sức, Khổng Hi Nhan ngồi trên chân cô:
“Không sao, đúng lúc nghỉ ngơi một khoảng thời gian.”
Khổng Hi Nhan bưng mặt cô nói:
“Chị đã sớm đoán được sẽ như vậy, đúng không?”
Cho nên trước đó mới nhiều lần tăng ca, sớm xử lý chuyện của công ty.
Trì Vãn Chiếu ôm eo Khổng Hi Nhan:
“Xem là vậy đi.”
Dù sao cô biết địa vị của Bạch Diệp trong giới học thuật, ảnh hưởng từ bức tranh mang đến cũng nằm trong dự đoán của cô, cho nên cô đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Khổng Hi Nhan nghe vậy càng ôm chặt Trì Vãn Chiếu, úp sấp trên vai Trì Vãn Chiều, viền mắt đỏ lên, ngay khoảnh khắc Bạch Diệp nhấc tấm vải trắng lên, mỗi lần nhớ lại đều làm cho cô nước mắt lưng tròng.
Thật ra, cô biết.
Tiểu Vãn bởi vì những chỉ trích trên mạng, bởi vì những suy đoán, bởi vì tin đồn ba năm trước không hề tốt với cô.
Nhưng cô ấy luyến tiếc cô chịu tổn thương, dù chỉ một chút.
Đối với cô, cũng luyến tiếc nàng bị một chút thương tổn.
Trên mạng đều nói Trì Vãn Chiếu là người may mắn, có thể được như ý nguyện ôm được mộng đẹp thời niên thiếu.
Nhưng thật ra người may mắn là cô.
Gặp được Trì Vãn Chiếu.
Được cô ấy thích.
Là chuyện may mắn nhất trong đời Khổng Hi Nhan này!
Bầu không khí trong phòng yên tĩnh, hai người ai cũng không mở miệng nói chuyện, Yên Yên cũng ngoan ngoãn nằm trên sofa nhắm mắt, đuôi dài liên tục vẫy vẫy.
Một lúc lâu sau Khổng Hi Nhan mới xoa dịu được cảm xúc, cô kéo ra khoảng cách, đối diện với Trì Vãn Chiếu, nói:
“Chúng ta đi thôi, xuống lầu ăn cơm chiều.
Trì Vãn Chiếu không nhúc nhích, vẫn ôm lấy cô.
Khổng Hi Nhan khóc lâu đôi mắt hơi sưng lên, chóp mũi đỏ bừng, nhìn người với vẻ mặt đáng thương.
Trì Vãn Chiếu dùng ngón tay cẩn thận lau gò má cho Khổng Hi Nhan, ánh mắt lưu luyến, sắc mặt dịu dàng, Khổng Hi Nhan nắm tay cô áp lên mặt mình, vì cô vừa mới khóc gò má vẫn ươn ướt, Trì Vãn Chiếu mấp máy môi chưa kịp mở miệng Khổng Hi Nhan đã chủ động tiến tới hôn lên môi Trì Vãn Chiếu.
Hai người một đốm lửa bùng chát, cơ thể Khổng Hi Nhan bị Trì Vãn Chiếu kéo qua ngồi hẳn trên hai chân trì Trì Vãn Chiếu, Khổng Hi Nhan cúi đầu, hôn hôn Trì Vãn Chiếu từ bờ môi dời xuống. Trì Vãn Chiếu ôm eo Khổng Nhân đề phòng cô ngã xuống.
Trì Vãn Chiếu mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, khi Khổng Hi Nhan chạm vào da thịt Trì Vãn Chiếu làm cho Trì Vãn Chiếu khẽ run rẩy, cô ôm chặt eo Khổng Hi Nhan hơn, cô cúi đầu cắn lên xương quai xanh của Khổng Hi Nhan.
Trong phòng có chút âm thanh khe khẽ, Khổng Hi Nhan bị cắn đau, cô nhíu mày, bàn tay kia của Trì Vãn Chiếu đã càn rỡ sờ lên đùi cô.
Thời tiết tháng 9 vốn nóng bức, Khổng Hi Nhan mặc váy ngắn, giờ phút này tay Trì Vãn Chiếu như trốn không người mò lên đùi cô, cô theo bản năng muốn khép lại, nhưng tư thế ngồi này cô vừa khép chân liền càng kề sát hai chân Trì Vãn Chiếu.
Hai người da thịt không có ngăn cách kề sát vào nhau, Khổng Hi Nhan cúi đầu kề bên tai Trì Vãn Chiếu nói:
“Để em.”
Động tác của Trì Vãn Chiếu chợt khựng lại, đồ trên tay bị Khổng Hi Nhan cầm đi, cô bị Khổng Hi Nhan kéo đứng lên, sau đó hai người đổi vị trí.
Bây giờ người ngồi dưới đã đổi thành Khổng Hi Nhan.
Trì Vãn Chiếu vẫn còn ngơ ngác, Khổng Hi Nhan đã kéo cô ngồi trên đùi mình, cô vừa định nhúc nhích, Khổng Hi Nhan đã đưa tay đè eo cô lại, tay kia kéo cặp tóc xuống, mái tóc dài đen nhánh hoàn toàn tản ra phía sau đầu, che chiếc eo thon của cô lại.
Khổng Hi Nhan vùi đầu vào ngực Trì Vãn Chiếu, tay đi xuống dùng sức, lúc tiến vào khẽ gọi:
“Tiểu Vãn.”
Trì Vãn Chiếu ôm chặt lấy Khổng Hi Nhan, cô nâng đầu Khổng Hi Nhan lên, chặn lấy môi Khổng Hi Nhan, tiếng rên rỉ tràn ra khóe miệng:
“Ưm…”
Phía chân trời đã đen như mực, trong phòng lại buông rèm che cửa sổ nên không nhìn thấy rõ nhưng loáng thoáng có thể nhìn thấy trê hai người ghế ngồi. Sau cuộc hoan ái, quần áo của hai người lộn xộn, áo ngủ của Trì Vãn Chiếu bị Khổng Hi Nhan kéo xuống lộ ra đầu vai tròn trịa, bản thân cô cũng không khá hơn, đồ lót đã sớm không biết tung tích.
Hai người cứ như vậy dựa vào nhau một lúc lâu, Khổng Hi Nhan mới mở miệng:
“Tiểu Vãn, em nhận được vai Lưu Ly rồi.”
Trong bóng tối, không thể nhìn thấy nét mặt của Trì Vãn Chiếu, chỉ nghe thấy tiếng Ừ ngắn gọn từ Trì Vãn Chiếu.
Khổng Hi Nhan tiếp tục nói:
“Nhưng em đã thương lượng với đạo diễn, bộ phim này chờ sau đám cưới của chúng ta sẽ bắt đầu quay.”
“Hi Nhan…”
“Tiểu Vãn, chúng ta tổ chức hôn lễ đi.”
Tác giả có điều muốn nói: Sao tui có cảm giác Khổng tiểu thư công quá trời, tiêu rồi, tui muốn phản bội Trì tổng yêu Khổng tiểu thư rồi.
———Hết chương 169——
Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^