Bạn đang đọc Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân – Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy. – Chương 167: Trùng Hợp, Chị Cũng Vậy
Làm sao Khổng Hi Nhan có thể nghĩ tới thần tượng của Trì Huyên lại là Bạch Diệp.
Còn đặc biệt mua vé trở về để được nhìn thấy thần tượng ngoài đời.
Bất quá nghĩ đến danh tiếng của Bạch Diệp trong và ngoài nước, cũng không phải là không có khả năng.
Nửa tiếng sau khi Trì Huyện gọi điện cho cô, lúc này cô đang trên đường về nhà cũ, bởi vì lần trước mâu thuẫn ở căn hộ làm cho Trì Huyên không được thoải mái, lần này trở về Trì Huyên không ở thẳng nhà Trì Vãn Chiếu mà trước tiên ở lại nhà cũ.
Khổng Hi Nhan tự nhiên cũng tới nhà cũ.
Đến nhà cũ, Trì Huyên đang ngồi trước TV xem tin tức, cả phòng khách đều đầy tên Bạch Diệp.
– Họa sĩ nổi tiếng Bạch Diệp đến thành phố B lúc 9 giờ sáng nay…
Khổng Hi Nhan ôm Yên Yên đi vào, quản gia thấy cô cúi đầu gọi:
“Phu nhân, cô đã tới rồi!”
Trì Huyên nghe thấy liền quay đầu lại nhìn, đôi mắt sáng ngời, cô gọi:
“Chị dâu, mau mau, lại đây ngồi!”
Khổng Hi Nhan nghe Trì Huyên gọi rất cấp bách, cô cười cười, đi đến ngồi xuống bên cạnh.
Từ sau khi rời khỏi A quốc, cô vẫn giữ liên lạc với Trì Huyên, có một khoảng thời gian mỗi ngày đều gọi video, cho nên không hề xa lạ, Trì Huyên nhìn thấy Khổng Hi Nhan liền vui mừng nắm tay cô nói:
“Chị dâu, chị xem, đó chính là Bạch Diệp.”
“Đẹp trai không?”
Khổng Hi Nhan nhìn chằm chằm người đàn ông mặc đồ tây đi giày da trên màn hình, gật đầu nói:
“Rất đẹp trai.”
Nói một cách công bằng thì gương mặt đó, dáng người đó đã quá dư để lăn lộn trong giới giải trí, cũng khó trách fan của hắn có một bộ phần tự xưng là fan nhan sắc*.
*Fan nhan sắc: fan yêu cái đẹp, trai xinh gái đẹp đều thích
Trì Huyên nghe Khổng Hi Nhan nói càng vui vẻ trong lòng:
“Nói chuyện với chị dâu quả là thoải mái hơn.”
Khổng Hi Nhan khẽ cười.
Yên Yên trên tay cô thay đổi tư thế ngủ, trên TV đã không còn bóng dáng Bạch Diệp, Trì Huyên thất vọng cảm thán:
“Còn mấy ngày nữa mới có thể đi xem triển lãm.”
Bàn tay của Khổng Hi Nhan đang vuốt ve Yên Yên chợt dừng lại:
“Em cũng đi à? Nhưng chị nghe nói vé vào cửa…”
Trì Huyên mở túi lấy vé ra:
“Hihi, em nhờ anh hai tìm cách liên hệ mua một tấm, ban đầu em định mua vé thêm một cho chị dâu đi chung nhưng anh hai nói em không làm chuyện đàng hoàng thì cũng có thể bỏ qua nhưng không thể kéo chị hư theo.”
Trì Huyên nói xong ngửa mặt lên, đôi mắt đầy vẻ đáng thương.
Khổng Hi Nhan cười nói:
“Không sao đâu.”
Dù sao trong khoảng thời gian này cô ngoại trừ bận rộn quảng cáo thì tất cả thời gian đều phải đặt vào Lưu Ly vô quy, chỉ sợ đến lúc đó muốn đi cũng không có thời gian.
Trì Huyên có chút tiếc nuối:
“Người ta vẫn muốn đi với chị dâu.”
Khổng Hi Nhan xoa đầu cô bé này nói:
“Em nghĩ vậy là được rồi.”
Trì Huyên cười thành tiếng:
“Chị dâu, chị hư rồi!”
Khổng Hi Nhan chớp chớp mắt, nét mặt cưng chìu, chốt một câu cưới:
“Học chị em đó.”
Trì Huyên la lên:
“Ọe ọe ọe! Đừng phát cơm chó cho em!”
Cô nói xong thì cúi đầu nói tiếp với Yên Yên trong lòng Khổng Hi Nhan:
“Yên Yên, chị đây thật lòng thương xót cho mi, mỗi ngày hụt ăn đồ ăn cho mèo còn phải ăn thức ăn cho chó.”
Yên Yên ở trong lòng Khổng Hi Nhan miêu cứ keo meo meo, nó ngửa đầu, trong con ngươi xanh thẳm có chút tò mò, nó nhìn chằm chằm Trì Huyên, giống như đang suy nghĩ cái người này đang nói gì vậy.
Trì Huyên nhìn thấy bộ mặt ngây thơ của nó cô vui quá trời luôn, vội vàng ôm lấy Yên Yên trong lòng Khổng Hi Nhan hôn hít nồng nhiệt, mặt vùi vào bụng nhỏ có chút thỏa mãn nói:
“Thật tuyệt vời!”
“Yên Yên thực sự là nguồn hạnh phúc của em!”
Khổng Hi Nhan nhìn một người một mèo đùa giỡn với nhau, khóe miệng cô giương lên, cô bất ngờ nghĩ đến điều gì đó liền mở miệng hỏi:
“Tiểu Huyên, em nói xem Yên Yên có sợ người lạ không?”
Trì Huyên từ trong lòng Yên Yên ngẩng mặt lên, trên đầu còn có sợi lông trắng nhỏ, không chút nghĩ ngợi nói:
“Chính xác là vậy, Yên Yên là con mèo sợ người lạ nhất mà em từng thấy, lúc trước để làm quen với nó em đã cho nó ăn đồ ăn vặt suốt một tháng đó!”
“Vậy đó, nó chỉ tốt với chị hai, cũng chỉ dính chị hai, đối xử với em thì hờ hững.”
Cô nói xong dùng chóp mũi dụi dụi vào chóp mũi Yên Yên, hừ một tiếng nói:
“Cái đồ không có lương tâm này!”
Khổng Hi Nhan nghe xong liền nhíu mày.
Lúc trước thái độ của Yên Yên đối với Sơn ca và Hải Ninh cũng kháng cự như vậy, cô cho rằng chỉ là ngoài ý muốn, nhưng đối với Tiểu Thu, Yên Yên vẫn nhe răng trợn mắt, xù lông cả người lên.
Nhưng vì sao, hết lần này tới lần khác lại nhiệt tình với cô?
Từ ngày cô bước vào căn hộ này, Yên Yên đã quấn lấy cô, muốn cô ôm ôm hôn hôn nâng nó lên trời, tắm rửa cho ăn chưa bao giờ từ chối, ban đầu cô còn tưởng Yên Yên không chịu người lạ.
Hóa ra là không.
Khổng Hi Nhan khẽ nhíu mày, Trì Huyên nhìn thấy biểu cảm của cô thay đổi liền hỏi:
“Chị dâu, sao vậy?”
“Không có gì.”
Cô cười cười với Trì Huyên, nỗi nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn.
Không lâu sau quản gia đến mời các cô dùng bữa, hai ngày nay Trì Vãn Chiếu đều tăng ca, Khổng Hi Nhan biết cô ấy đang bận xử lý chuyện của Hâm Huy, thời gian cô trở về thành phố B chưa đầy một tuần, Hâm Huy đã bị bộ phận liên quan điều tra vì trốn thuế, Vệ Hạo Nhiễm cố gắng đè sự kiện này xuống, nhưng không biết ai đã tung sổ sách nội bộ lên mạng khiến dư luận dậy sóng.
Mấy năm nay, Hâm Huy luôn thế suy sức yếu căn bản là cứng rắn chống đỡ, sau chuyện của Quan Hiểu Dĩnh liền triệt để tan đàn xẻ nghé, nội bộ rối loạn.
Vệ Hạo Nhiễm định ngăn cơn sóng dữ, nhưng một công tử chỉ biết ăn chơi đàng điếm, quả thật không biết làm thế nào để kinh doanh, cho nên công ty ngày càng lụn bại, lại thêm bê bối trốn thuế nổ ra dẫn đến cổ phiếu chạm đáy, hiện tại đã trở thành công ty hoang phế.
Khổng Hi Nhan biết Trì Vãn Chiếu muốn thâu tóm cho nên lúc này mới bận rộn như vậy.
Trì Huyên ở nước ngoài cũng nghe được một chút tiếng gió, lần này chị cô nhờ anh hai hỗ trợ, cho nên tin tức mới truyền đến Trì gia.
Lần này nàng trở về cũng có một phần là do Tạ Đan lo lắng, muốn cô trở về quan sát tình hình.
Khổng Hi Nhan không hiểu biết quá nhiều về chuyện công ty, rảnh rỗi cô cùng Trì Huyên tâm sự về Trì Vãn Chiếu, hỏi xem tình huống cụ thể.
Trì Huyên lè lưỡi:
“Bỏ đi, em nghĩ chúng ta nên chờ kết quả là được.”
Khổng Hi Nhan nhìn dáng vẻ lúng túng của Trì Huyên mím môi cười cười.
Sau khi ăn tối không lâu, Trì Vãn Chiếu đã trở về, Trì Huyên nhìn thấy cô liền giống như một quả bóng xì hơi, không bơm lên nổi, may mà Trì Vãn Chiếu cũng không nói gì với cô, sau khi trở về chỉ hỏi cô vài câu liền quay đầu nói chuyện phiếm với Khổng Hi Nhan.
Trì Huyên ngồi bên cạnh hai người, ôm Yên Yên, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Không có tình người, không có tình người!”
Trì Vãn Chiếu nghe được tiếng lẩm bẩm của cô liền liếc mắt nhìn, Trì Huyên ngay lập tức ngồi thẳng, dùng tay ra sức xoa Yên Yên, Yên Yên bị đau từ trên tay cô nhảy xuống, kêu meo meo sau đó lẻn đến trên đùi Khổng Hi Nhan.
Trên tay Khổng Hi Nhan đang cầm dĩa trái cây đang ăn, Yên Yên nhảy lên, tay cô không nắm chắc, vẫn là Trì Vãn Chiếu đỡ người cô mới không đến mức dĩa bị rơi xuống.
Yên Yên vẫn chưa biết nó làm sai, nó nằm xuống đùi Khổng Hi Nhan, thoải mái liếm liếm đầu móng vuốt của mình, thỉnh thoảng kêu meo meo, dùng đôi con ngươi xanh biếc nhìn Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu.
Trì Vãn Chiếu vốn định dạy dỗ nó vài câu nhưng đối diện với đôi con ngươi kia, chỉ đành nghiêng mặt qua chỗ khác…
Trì Huyên ở bên cạnh len lén cười.
Cũng chỉ có Yên Yên mới trị được chị!
Ồ, không!
Còn chị dâu nữa!
Ba người ngồi ở dưới lầu xem TV một hồi rồi tự mình trở về phòng, Khổng Hi Nhan cùng Trì Vãn Chiếu cũng không trở về, ở lại nhà cũ với Trì Huyên, đây là lần đầu Khổng Hi Nhan qua đêm ở nhà cũ, có chút không quen.
Các cô ở trong phòng Trì Vãn Chiếu, rất lớn, ngoài giường và sofa còn có dãy sách và cả một cái bàn học.
Khổng Hi Nhan đi vào bên cạnh tủ sách rút ra một quyển sách hỏi:
“Tiểu Vãn, chị học ở nước ngoài, đúng không?”
Trì Vãn Chiếu đặt Yên Yên xuống đi đến bên cạnh cô:
“Có một khoảng thời gian chị học trong nước.”
Khổng Hi Nhan gật đầu, dựa vào cô hỏi:
“Vậy tại sao sau này chị trở về?”
Trì Vãn Chiếu ôm lấy Khổng Hi Nhan, suy nghĩ bắt đầu đi xa, thản nhiên nói:
“Sau này anh hai và ông ấy cãi nhau, chị trở về.”
Khổng Hi Nhan biết ông ấy chính là Trì Trĩ.
Cô không nói gì, chỉ ôm Trì Vãn Chiếu vỗ vỗ lưng Trì Vãn Chiếu.
Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng Yên Yên chơi đùa nhảy tới nhảy lui.
Ánh mắt Khổng Hi Nhan đặt trên người nó, mở miệng nói:
“Tiểu Vãn, khi nào chị nuôi Yên Yên?”
Trì Vãn Chiếu do dự, quay đầu nhìn Yên Yên đang chơi với quả bóng:
“Bốn năm trước.”
Khổng Hi Nhan rũ mắt:
“Chị có phát hiện nó đối với em không giống những người khác không?”
Trì Vãn Chiếu buông cô ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô nói:
“Không giống?”
“Hi Nhan, Yên Yên là một con mèo cái.”
Khổng Hi Nhan: …
Ai nói với chị về mèo đực hay mèo cái !!!
Trì Vãn Chiếu trước khi cô muốn nổi giận liền mím môi cười nói:
“Được rồi, chị đã sớm biết em muốn nói gì, đáp án thật ra chị đã sớm cho em rồi, tự em nghĩ đi.”
Cô chọc vào đầu Khổng Hi Nhan sau đó xoay người đi đến tủ quần áo lấy áo ngủ đi tắm.
Khổng Hi Nhan nhìn theo bóng dáng của cô ấy, đến khi biến mất ở cửa phòng vệ sinh, nhất thời trong phòng chỉ có tiếng nước chảy ào ào.
Đáp án đã sớm cho cô?
Tại sao cô không biết?
Trì Vãn Chiếu đang chơi trò bí ẩn gì với cô đây?
Khổng Hi Nhan xoa xoa cái đầu đau vì cố nghĩ về lời Trì Vãn Chiếu nói, lại không nghĩ được gì.
Cô nằm trên giường nhìn chằm chằm đèn thủy tinh, ánh sáng chói mắt khiến cô khẽ nhắm mắt lại, đợi đến khi Trì Vãn Chiếu từ phòng vệ sinh đi ra, Khổng Hi Nhan đã ngủ thiếp đi.
Trì Vãn Chiếu không quấy rầy cô, dùng khăn lau khô tóc mới lên giường, Yên Yên đã nằm sấp trên sofa nghỉ ngơi, cả phòng chỉ có tiếng hít thở khe khẽ của Khổng Hi Nhan, sau khi tắt đèn lớn Trì Vãn Chiếu mới bật ngọn đèn nhỏ ở tủ đầu giường, Khổng Hi Nhan nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra.
Cô gãi đầu:
“Chị tắm xong rồi à?”
Trì Vãn Chiếu lên giường, giúp cả hai đắp chăn mỏng nói:
“Ừm, mau ngủ tiếp đi.”
Khổng Hi Nhan ngồi dậy:
“Không được, em phải đi tắm.”
Trì Vãn Chiếu nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt thâm sâu:
“Nếu không, đợi lát nữa hãy tắm?”
Ý tứ trong ánh mắt cô quá rõ ràng, Khổng Hi Nhan đối với cô chỉ cần liếc mắt một cái liền biết cô muốn làm gì, sắc mặt đỏ lên:
“Không được, em muốn tắm.”
Trì Vãn Chiếu nắm lấy cô không buông:
“Lát nữa tắm!”
“Tắm bây giờ!”
Trì Vãn Chiếu nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô:
“Em chắc chắn?”
Khổng Hi Nhan mím môi cười:
“Chắc chắn!”
Trì Vãn Chiếu buông tay: “Được rồi, đi đi.”
Khổng Hi Nhan nhận được lệnh đặc xá lại nhíu mày nhìn Trì Vãn Chiếu, dễ dàng thả cô đi như vậy? Bình thường cô ấy nhất định sẽ đẩy đưa một hồi mới buông tay, rộng lượng như vậy làm cho cô có chút không quen.
Cô ôm theo nghi ngờ quay đầu nhìn Trì Vãn Chiếu.
Tóc Trì Vãn Chiếu còn hơi ướt tản ra phía sau, áo ngủ khoác lên người, mới vừa rồi cùng cô lôi kéo nên một mảng da thịt lớn đã lộ ra bên ngoài, làn da trắng nõn ửng đỏ, Khổng Hi Nhan nhớ đến cảm giác mình từng nếm trải nên cảm thấy cổ họng ngưa ngứa.
“Còn không đi?”
Trì Vãn Chiếu khẽ cười với cô, lúc cười cả gương mặt cũng nhuộm ý cười, cả gương mặt càng thêm sinh động, bước chân của Khổng Hi Nhan khó có thể di chuyển dù chỉ một bước. Hai người nhìn nhau một lát, sắc mặt Trì Vãn Chiếu vẫn như thường, Khổng Hi Nhan đã nhào tới:
“Cơm tối chưa ăn no, em nghĩ mình ăn xong rồi tắm!”
Trì Vãn Chiếu giang tay ôm lấy cô, xoay người đè cô dưới thân, vén lọn tóc của cô đặt dưới chóp mũi ngửi ngửi, nói:
“Trùng hợp, chị cũng chưa ăn tối.”
Khổng Hi Nhan: …
——-Hết chương 164——
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^