Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy.

Chương 161: Quay Phim


Bạn đang đọc Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân – Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy. – Chương 161: Quay Phim

Lúc Khổng Hi Nhan trở về Vương Hải Ninh còn chưa ngủ, cô ngồi một mình trên ghế, nhìn thấy bóng dáng Khổng Hi Nhan liền đứng lên ra đón.


Phó Thu nhìn thấy Vương Hải Ninh bèn nói với Khổng Hi Nhan:

“Khổng tỷ, Vương lão sư tới.”

Khổng Hi Nhan đang nói chuyện với Lâm Đạo, nghe vậy nhìn qua sau đó vội vàng chạy đến đứng trước mặt Vương Hải Ninh:

“Sao chị còn chưa nghỉ ngơi?”

Vương Hải Ninh ấn ấn thái dương:

“Chị không ngủ được.”

Khổng Hi Nhan vừa định nói chuyện nhưng nghĩ đến phía sau có người, cô kiềm lại:

“Đi thôi, về nhà trước.”

Cuối cùng cô chào Lâm Đạo, bảo Phó Thu đem đồ đặt trong nhà thì trở về nghỉ ngơi.

Vương Hải Ninh đứng bên cạnh cô, hai người trở vào nhà chính, Khổng Hi Nhan nhìn cô nói:

“Xin lỗi Hải Ninh, có phải vì Sài tiểu thư hay không…”

Dù sao trước đây trong nhà chỉ có hai người cô và Vương Hải Ninh, lúc ăn cơm trưa Hải Ninh còn tức giận.

Có phải bởi vì cô dẫn Sài Nhân về mới có nhiều bất tiện như vậy.

Cô luôn cho rằng Hải Ninh sẽ không phiền.

Cô có chút áy náy:

“Phân cảnh bên vách núi cũng quay kha khá rồi, có một số diễn viên sáng mốt có thể rời đi, nếu như chị cảm thấy khó chịu, em sẽ nói với Sài tiểu thư dời qua đó…”

Vương Hải Ninh nhìn cô:

“Không có gì.”

“Sài tiểu thư rất tốt.”

Khổng Hi Nhan mím môi:

“Vậy buổi trưa chị giận chuyện gì?”

Vương Hải Ninh nhìn cô:

“Chị giận chính mình.”

Nói xong Vương Hải Ninh liền hối thúc Khổng Hi Nhan đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, cô đứng ở gian nhà chính suy nghĩ một hồi sau đó trở về phòng của mình.

Cửa phòng Sài Nhân cũng không đóng kín, cho nên nghe rõ cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người.

“Sài tiểu thư là người tốt.”

“Chị giận chính mình.”

Chính cô ấy?

Tại sao lại giận chính cô ấy?

Sài Nhân ở trên giường trở mình, nghĩ đến những lời Vương Hải Ninh nói cách đó không lâu, cô ấy nói mình là em gái Trì tổng.

Nhưng theo cô biết, em gái Trì tổng còn ở A quốc, tên là Trì Huyên.

Không phải Vương Hải Ninh.


Cô sờ đầu, thật sự đau đầu.

Không bao lâu có tiếng tắt đèn ở bên ngoài truyền vào, Sài Nhân xuyên qua khe cửa hở nhìn thấy bóng người thoáng qua, tiếp theo phòng bên cạnh có tiếng động, cô gác tay lên trán, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phòng bên cạnh.

Khổng Hi Nhan đang gửi tin nhắn cho Trì Vãn Chiếu.

Trì Vãn Chiếu biết hôm nay cô quay cảnh đêm nên nhất định phải để cô trở về nhà thì báo bình an.

Cô cũng không để ý đã mấy giờ.

Cô chỉ gởi tin nhắn, không gọi điện.

– Báo! Nghỉ ngơi rồi!

Trì Vãn Chiếu trả lời nhanh chóng: Được.

Khổng Hi Nhan: Chị vẫn chưa ngủ?!

Trì Vãn Chiếu: Nhớ em, không ngủ được.

Khổng Hi Nhan: …

Hai gò má cô nóng rực lên, cô cắn môi, muốn cười nhưng gượng kiềm lại, cuối cùng chỉ nói: Chị mau đi ngủ đi!

Trì Vãn Chiếu gửi tin nhắn thoại qua.

Khổng Hi Nhan đặt ở bên tai, nghe giọng nói quen thuộc trong điện thoại truyền ra.

“Hi Nhan.”

Không có lời nào khác, chỉ có hai chữ này, Khổng Hi Nhan nghe thấy mặt càng nóng hơn, cô cắn môi, đôi mắt lóng lánh, nói:

“Chúc ngủ ngon.”

Nói xong liền đặt điện thoại lên tủ đầu giường, mặc cho điện thoại phát ra tiếng động.

Không cần nghĩ cũng biết Trì Vãn Chiếu gửi cái gì đó đến.

Ngày hôm sau trời còn tờ mờ sáng Khổng Hi Nhan đã thức dậy, cô thấy Vương Hải Ninh đi vào nhà vệ sinh nên cô xoay người đi vào bếp, lúc đi ra thì thấy Sài Nhân đang tựa người trên cửa nhà vệ sinh.

Cửa nhà vệ sinh đã mở, Vương Hải Ninh đang đánh răng, cô thấy Sài Nhân dựa cửa nên nói:

“Vào đi.”

Sài Nhân cúi đầu đi vào, tóc tai bù xù hai mắt không có hồn, lúc này hình ảnh nữ thần trên tivi đã tan biến.

Vương Hải Ninh đang đánh răng, Sài Nhân đứng sau lưng cô mở miệng bước chân loạng choạng, bộ dạng vẫn chưa tỉnh ngủ, ánh mắt mông lung.

Nhà vệ sinh rất nhỏ.

Cho nên hai người đứng gần nhau.

Thỉnh thoảng đầu của Sài Nhân sẽ chạm vào lưng Vương Hải Ninh, một lần rồi thêm một lần.

Vương Hải Ninh bị Sài Nhân đụng cũng đành cam chịu, cô đánh răng rửa mặt xong liền xoay người thì lúc này đầu Sài Nhân đang hướng về phía trước, đúng lúc va vào lòng Vương Hải Ninh.

Vừa mềm vừa thơm, thoải mái làm cho người ta thỏa mãn.

Vương Hải Ninh đè vai cô đẩy ra:

“Sài Nhân?”


Sài Nhân ngỡ ngàng ngẩng đầu, ánh mắt dần dần tỉnh táo hơn:

“Cô rửa mặt rồi à?”

Vương Hải Ninh:

“Ừm.”

Sài Nhân lướt qua Vương Hải Ninh, đứng trước bồn rửa, không nói nữa.

Vương Hải Ninh quay sang nhìn Sài Nhan, sờ sờ vị lồng ngực, mím môi rời khỏi nhà vệ sinh.

Ăn sáng xong, Phú Thu cùng với vài trợ lý khác đến, Vương Hải Nhin chào hỏi mọi người rồi đi đến trường.

Buổi sáng sẽ đi lên núi để quay, tiếp theo là cảnh về thôn kia.

Cảnh quay quan trọng của Khổng Hi Nhan và Viên Tu Tuấn là vào buổi tối.

Mấy ngày nay thời tiết rất tốt, xa xa không mây, không chậm trễ một chút thời gian quay phim.

Cảnh quay trên núi Khổng Hi Nhan đi cùng với mấy phóng viên, sau đó bọn họ đều nhận được điện thoại của tổng biên tập của mình gọi trở về, Trịnh Viện có chút không muốn, cô do dự, cuối cùng trước khi rời đi vẫn chụp vài tấm ảnh hướng về phía vách núi.

Sau khi trở về, cô thấy có cái gì đó bất thường trong bức ảnh.

Nhưng những bất thường này đều bị tổng biên tập trả về.

Buổi sáng quay phim cũng xem như thuận lợi, mọi người đều đã quen, đóng chung liền nhanh chóng nhập vai, sau lần NG thứ tư thì Lâm Đạo thông báo thông qua.

Cảnh trên núi chuyển sang cảnh ở thôn kia.

Hơn 10 giờ.

Trong thôn thần bí truyền đến tiếng động, ống kính kéo gần hơn, là một người đàn ông, hắn đang tay không mài dao, nét mặt u ám, ánh mắt sắc bén, lúc nhìn người giống như rắn độc đang thè cái lưỡi đỏ ra, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng cắn chết người!

Không lâu sau, có một cô gái đi ngang qua trước mặt hắn, dáng vẻ khoảng 17 18 tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần áo cũ rách, cử chỉ rụt rè sợ sệt, trên mặt có vẻ hốt hoảng.

Cô ta đi rất nhanh, lúc thấy sắp đi qua người đàn ông này thì nghe thấy hắn ta hét lên:

“Phương Tử!”

Cô gái tên Phương Tử chân nhũn ra suýt chút nữa ngã ra đất, cô càng cúi đầu thấp hơn, muốn cười như lại không kéo nổi khóe miệng, chỉ đành dùng ánh mắt nhìn người đàn ông này:

“Ba.. ba… ba…”

Người đàn ông đứng dậy, Phương Tử lui về phía sau hai bước.

“Lại đi tìm Dương lão sư à?”

Phương Tử cắn môi cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi giày của mình, không lên tiếng, người đàn ông này nhìn dáng vẻ khúm núm của đứa con gái liền tức giận tát vào đầu con một cái, Phương Tử ngã xuống đất, người đàn ông hung hăng nói:

“Thứ đàn bà vô dụng!”

Hắn nói xong liền xách dao phay vào phòng bếp, chỉ một lát sau phát ra tiếng bịch bịch, giống như đang chặt thứ gì đó.

Phương Tử nhìn về phía căn phòng đó sau đó vội vàng từ dưới đất bò dậy chạy về một hướng khác.

“Cắt!”

“Sài Nhân, động tác bò dậy phải nhanh hơn, còn cả nét mặt cũng không đúng.”

“Thợ trang điểm trang điểm lại cho cô ấy.”


Khổng Hi Nhan đứng ở phía bên kia quan sát.

Đây không phải là lần đầu tiên cô hợp tác với Sài Nhân.

Lần đầu tiên hai người hợp tác là cùng quay quảng cáo, khi đó Sài Nhân diễn vai nữ thần trường học, cử chỉ động tác đều hiện ra vẻ nhã nhặn tri thức, không mất đi sự ngây thơ của thiếu nữ lại mang theo vẻ kiêu kỳ thuộc về chính mình, cô ấy đã làm sống dậy nhân vật đó.

Cho đến nay trên Weibo vẫn còn dòng chữ “Hoa khôi đẹp nhất giảng đường”.

Ngược lại hôm nay cô ấy diễn vai thôn nữ, Khổng Hi Nhan không nghĩ tới cô ấy lập tức cởi bỏ lớp vỏ bọc trước đó, khắc họa vừa đúng với cô thôn nữ nhu nhược e dè sợ sệt lại cứng cõi.

Cái kiểu e dè sợ sệt xuất phát từ trong xương tủy giống như bẩm sinh, cô ấy vốn đã gầy, giờ phút này cô ấy mặc một chiếc áo rộng chắp vá càng thêm gầy yếu, mái tóc tuy dài buộc thành đuôi ngựa nhưng vẫn giống như trước có vài không ít sợi tóc lơ thơ rũ xuống hai bên tóc mai, lúc cúi xuống lúc nào cũng che khuất đôi mắt hiện ra vẻ sợ sệt.

Để mang đến hiệu quả khi diễn, Sài Nhân từ sau khi đến Trường Ninh đã không sử dụng dầu gội đầu, hoặc là nước sạch hoặc là xà bông thơm dẫn tới bây giờ tóc cô ấy rất khô nhưng rất hợp.

Cô gái nhát gan, nhu nhược, sợ hãi rụt rè, ngại nói và cả khi bị đánh cũng chẳng buồn lên tiếng.

Đây là Phương Tử của giai đoạn trước.

Sau này quyết định giúp nam chính tạo thành hình ảnh đối lập rõ ràng.

Khổng Hi Nhan bưng ly đi đến bên cạnh Sài Nhân, đưa cho cô ấy.

Tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi, Lâm Đạo và đoàn phim đang trao đổi sắp xếp cảnh quay, Sài Nhân nhận lấy ly nước của Khổng Hi Nhan đưa, nhấp một ngụm nói:

“Cám ơn.”

Khổng Hi Nhan ngồi bên cạnh cô, nhìn phong cảnh phía trước nói:

“Diễn xuất rất tốt.”

Sài Nhân cười cười không trả lời.

Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn cô:

“Xin lỗi, hôm qua cô và Hải Ninh nói chuyện tôi nghe được một chút.”

“Cô đã làm gì khiến cho Hải Ninh tức giận vậy?”

Sài Nhân nghiêng đầu nhìn Khổng Hi Nhan:

“Tức giận?”

“Không có gì.”

Cô nhấp thêm ngụm nước:

“Tối qua, Vương Hải Ninh đã nói với tôi một chuyện.”

Khổng Hi Nhan:

“Chuyện gì?”

“Cô ấy nói cô ấy là em gái của Trì tổng.”

Khổng Hi Nhan cũng đang uống nước, bất ngờ bị sặc, cô ho vài tiếng mới nhìn Sài Nhân:

“Cô nói cái gì?”

Sài Nhân rõ ràng cũng bất ngờ:

“Cô không biết?”

Khổng Hi Nhan há miệng.

Đương nhiên là cô biết.

Nhưng cô không nghĩ tới Hải Ninh sẽ cho Sài Nhân biết.

Dù sao Hải Ninh bài xích Trì gia ra sao cô là rõ ràng nhất, thậm chí không tiếc đem tất cả cổ phần chuyển qua danh nghĩa của cô, cũng chỉ vì không muốn ngày tháng sau có dính đến bất kỳ quan hệ nào với Trì gia.

Điều cô không ngờ tới là chị ấy lại chủ động nói cho Sài Nhân biết quan hệ giữa chị ấy cùng Tiểu Vãn.

Sài Nhân cảm thấy cảm xúc của cô đã dịu xuống thì mở miệng:

“Sao vậy?”


Khổng Hi Nhan lắc đầu: “Không…” Cô còn chưa nói xong đã tò mò cầm ly hỏi Sài Nhân: “Sao cô lại nói đề tài này với Hải Ninh?”

Sài Nhân thu hồi tầm mắt, nhíu mày:

“Tôi nói cô ấy với Trì tổng khá giống nhau.”

Khổng Hi Nhan: …

Dũng sĩ!

Bất quá vị dũng sĩ này đã giúp cô với Tiểu Vãn rất nhiều, huống chi Hải Ninh còn không ngại cô ấy biết, vậy cô cũng không cần giấu diếm.

Cô dùng dăm ba câu nói chuyện của Hải Ninh và Trì gia, lựa chọn vài chuyện quan trọng, Sài Nhân nghe thấy trợn mắt há hốc mồm cùng với trang phục cô gái thôn quê càng buồn cười hơn.

Ngay sau khi nghe xong cô còn muốn lên tiếng thì Lâm đạo gọi:

“Làm việc thôi nào!”

Trợ lý của các cô vội vã chạy đến bên cạnh các cô.

Lúc này không thích hợp để tiếp tục theo đuổi đề tài Vương Hải Ninh, Sài Nhân dùng ánh mắt phức tạp nhìn Khổng Hi Nhan sau đó xoay người cùng trợ lý rời đi.

Khổng Hi Nhan nhìn chằm chằm bóng lưng Sài Nhân, rũ mắt xuống.

Chẳng bao lâu đã đến giờ ăn trưa.

Đều là quay phim trong thôn cho nên mọi người đều trở về ăn cơm, Khổng Hi Nhan bảo Phó Thu đi theo mình trở về.

Phó Thu có chút ngỡ ngàng.

Sau khi trở về nhà Khổng Hi Nhan vẫn mặc trang phục diễn, chỉ là không trang điểm, cô đưa cho Phó Thu một sợi dây thừng, Phó Thu cúi đầu nhìn, không hiểu lắm:

“Khổng tỷ?”

Khổng Hi Nhan nhìn Phó Thu nói:

“Trói chị lại.”

Phó Thu hoảng sợ:

“Khổng tỷ, chị muốn làm gì?”

Khổng Hi Nhan bị vẻ mặt này của Phó Thu chọc cười:

“Em nghĩ gì vậy, buổi tối còn có cảnh diễn quan trọng, nữ chính bị trói sáu tiếng, chị tính rồi, có lẽ đến lúc quay tối này thì vừa đúng sáu tiếng.”

Phó Thu bị lời giải thích của cô dọa sợ:

“Khổng tỷ, chị liều quá!”

Khổng Hi Nhan lắc đầu.

Không phải là liều mà cô chỉ muốn cùng cảm nhận cảm xúc và thể xác với nhân vật.

Cô ấy chỉ muốn cảm thấy như vậy.

Nếu Lâm Đạo bảo cô trở về nghiên cứu kịch bản, vậy nhất định có điểm không hài lòng, Khổng Hi Nhan nghĩ thật lâu, cảm thấy đây là cách tốt nhất, cũng thích hợp nhất.

Phó Thu cầm sợi dây thừng không dám tiến tới, Khổng Hi Nhan hối thúc, Phó Thu cắn chặt răng nói:

“Khổng tỷ, chị nói xem nếu bị Trì tổng biết, ngài ấy có chặt em không?”

Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn cô bé này:

“Nếu em không ra tay, không cần Trì tổng, chị cũng có thể chặt em ra!”

Phó Thu: …

Tác giả có điều muốn nói:

Trì Vãn Chiếu: Phu nhân oai quá!

Khổng Hi Nhan: Chị nói gì dị? Em đâu biết, đâu phải em!

——Hết chương 158——


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.