Bạn đang đọc Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân – Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy. – Chương 159: Cô Có Cảm Thấy Cô Giống Một Người Không
Chuyện đổi phòng của Sài Nhân đã không thành công, bởi vì có một trợ lý nói trong phòng có chuột, cô ấy sợ hãi trốn vào phòng của trợ lý Sài Nhân.
Nếu cô muốn đổi phòng thì phải ở cùng với một trợ lý khác, rất lúng túng.
Nghĩ lại nên từ bỏ.
Dù sao cô cũng không phải Khổng Hi Nhan, không có nhiều đất diễn, trên hợp đồng cũng nói chỉ một tháng là đủ.
Nghĩ đến đây, cô thở phào nhẹ nhõm, hôm sau khóa cửa nhà tắm đã được đổi, mà hai ngày nay ở chung với Vương Hải Ninh cũng dần dần nhận ra thái độ làm người của cô ấy, chuyện trước đó cũng không nên canh cánh trong lòng.
Cảnh ở vách đá quay trong ba ngày, mọi người đều biết sự kỹ tính của Lâm Đạo, Sài Nhân ngồi trên ghế nhìn Khổng Hi Nhan đang trang điểm ở cách đó không xa, còn có mấy thanh niên đeo camera trên cổ thì thầm với nhau.
Cảnh ở vách núi không có cảnh quay của cô, nhưng cô ở trong nhà cũng nhàm chán cho nên cô bèn đi ra ngoài dạo.
Ngọn núi này còn rất lớn, núi liền núi, nhìn không thể thấy đỉnh, trên núi cây cối xanh um, cỏ khô mọc thành bụi, lúc này mọi người đều đang nghỉ ngơi, diễn viên đang trang điểm, vách núi dùng dây căng lại đề phòng có người đi qua.
Mười phút sau, Lâm Đạo hỏi:
“Ok chưa?”
Khổng Hi Nhan đứng dậy, có vài người ở phía trước đi tới, họ cùng Khổng Hi Nhan ở trong phim đều diễn vai phóng viên.
Sau khi mọi người vào trường quay, thư ký trường quay cầm bảng clapper board* hô to bắt đầu.
*Bảng clapper board
Ánh mắt của mọi người đều hướng về những người đứng bên vách núi.
“Trịnh tiểu thư, lần này lại là cô tới à?”
Trong phim Khổng Hi Nhan đóng vai phóng viên tên là Trịnh Viện, bây giờ người nói chuyện với cô cũng chính là phóng viên từng vài lần gặp qua.
Cô mím môi:
“Anh cũng vậy sao?”
Nam phóng viên cười nói:
“Bị tổng biên tập phái tới, mỗi lần đi công tác đều gọi tôi tới, thật không hiểu tổng biên tập.”
“Đúng rồi, tôi nghe nói hai ngày trước mọi người đã tới đây, có phát hiện gì mới không?”
Trịnh Viện ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt nghiêm túc:
“Không có.”
Phóng viên nam đi đến gần chỗ cô:
“Trịnh tiểu thư, tốt xấu gì chúng tôi cũng từng cùng đưa tin vài lần, có phúc nhớ phải cùng nhau hưởng.”
Trịnh Viện không vui trắng mắt liếc tên này, không muốn để ý tới.
Bên cạnh có vài nam phóng viên đang nhìn xuống vách núi, họ chợt kêu lên:
“Mau xem kìa! Cái đó có phải quần áo không?”
“Cắt!”
Lâm Đạo cầm kịch bản đi ra:
“Tiểu Chu, biểu cảm vừa rồi của cậu là sao vậy?”
“Là cậu nịnh nọt, còn ánh mắt đó của cậu, cậu là fan của cô ấy hả?”
“Còn Tiểu Ngô nữa, cậu đang đọc lời thoại hả?”
“Cảm xúc của cậu đâu? Bị gió thổi bay rồi à?”
“Còn nữa…”
Lâm Đạo đứng ở trước mặt mọi người răn dạy một phen, cuối cùng nói:
“Lại lần nữa!”
Mọi người đều ở vị trí tương ứng của mình, Khổng Hi Nhan đóng vai Trịnh Viện bước nhanh đi tới bên vách núi, cô nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, còn có một người từng có xã giao mấy lần với mình, cô tới nơi này mấy ngày chưa có được một chút tin tức để gởi về, tổng biên tập đã sớm tức giận, vừa rồi còn gọi điện thoại tới trách mắng.
Cho nên sắc mặt của cô cũng chẳng tốt đẹp gì.
Mà lúc này Tiểu Chu từng có vài lần duyên phận với cô nói:
“Trịnh tiểu thư, lần này lại là cô tới à?”
Trịnh Viện lườm anh ta, vừa mới bị tổng biên tập chửi một trận, ánh mắt cô lạnh lùng, có chút không kiên nhẫn, nhíu mày nói:
“Anh cũng vậy sao?”
Tiểu Chu đối diễn với cô bị ánh mắt đó của cô làm cho hoảng, dường như ngay lúc đó họ nhìn thấy phóng viên Trình Viện chứ không phải nữ thần Khổng Hi Nhan, điều này làm cho anh ta nhanh chóng vào vai, cười nói:
“Bị tổng biên tập phái tới, mỗi lần đi công tác đều gọi tôi tới, thật không hiểu nổi tổng biên tập.”
Giọng điệu cũng mang theo chút phàn nàn.
Trịnh Viện không trả lời.
Tiểu Chu tiếp tục nói:
“Đúng rồi, tôi nghe nói hai ngày trước mọi người đã tới đây, có phát hiện gì mới không?”
Trịnh Viện ngước mắt nhìn hắn, giọng điệu cứng rắn:
“Không có.”
Tiểu Chu đến gần bên cạnh cô, cười nịnh nọt, trong ánh mắt đều là vẻ lấy lòng:
“Trịnh tiểu thư, tốt xấu gì chúng tôi cũng từng cùng đưa tin vài lần, có phúc nhớ phải cùng nhau hưởng.”
Trịnh Viện còn chưa mở miệng liền nghe thấy có tiếng nói vọng lại từ bên phía vách núi:
“Mau nhìn kìa! Cái đó có phải quần áo không?”
Giọng quá cao nên bị phá tiếng.
Nhưng điều này càng làm cho mọi người khẩn trương hơn, ngay sau đó mọi người đều chạy tới mép vực, tranh nhau nhìn xuống, chỉ thấy một mảnh màu trắng dập dờn trên mặt nước.
“Là quần áo phải không?”
“Không biết nữa, chụp lại trước rồi nói.”
“Chắc tôi phải gọi điện thoại cho tổng biên tập.”
“Cảnh sát từng lục soát mấy ngày ở khu vực này nhưng không thấy gì, phải không?”
“Anh quan tâm làm gì…”
Tiếng trao đổi liên tục truyền đến, ánh mắt của mọi người luôn nhìn xuống dưới, có người chụp, có người gọi điện thoại, có người bình luận về vấn đề nóng bỏng này, chỉ có Trịnh Viện khẽ cau mày, cô nhớ tới tấm hình cuối cùng của các cô gái trước khi mất tích.
Không ai trong số họ mặc quần áo trắng.
“Ok! Qua!”
“Hi Nhan, nét mặt vừa rồi của em rất tốt.”
Khổng Hi Nhan sau khi được khen ngợi chỉ cười nói:
“Lâm Đạo lại khen nhầm rồi.”
Lâm Đạo giơ kịch bản lên cười cười, sau đó mọi người chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Anh chàng trẻ tuổi vừa rồi đối diễn với Khổng Hi Nhan chạy tới, cậu ta có chút ngượng ngùng gãi đầu nói:
“Xin lỗi Khổng tỷ, lần đầu tiên em đối diễn với chị, quá khẩn trương, hại chị luôn bị NG.”
Khổng Hi Nhan mỉm cười ấm áp:
“Không sao đâu.”
Tiểu Chu nhìn chằm chằm sườn mặt nhìn mở miệng nói: “Bất quá chị Khổng ngươi thật sự lợi hại, vừa rồi tôi đều muốn quên lời thoại với ánh mắt kia của chị, đầu óc một cái liền thanh tỉnh.”
Khổng Hi Nhan: “Cậu cũng rất tốt.”
Tiểu Chu bị khen chỉ cúi đầu ngượng ngùng cười cười, Phó Thu rất nhanh đi lên khoác quần áo cho cô, Khổng Hi Nhan đi theo cô ấy sang bên kia.
Nội dung tiếp theo của kịch bản là bọn họ chụp được thứ vốn chẳng phải quần áo, chỉ là thứ hỗn tạp, sau đó phía chính phủ đã đóng dấu thông cáo những cô gái này tự sát tập thể.
Trong nhất thời dư luận dậy sóng, trên mang khẩu chiến không ngừng, các tờ báo lớn các nhà sản xuất tạp chí cũng triệu tập phóng viên của mình trở về.
Trịnh Viện có chút không cam lòng, buổi tối cô một mình đến đây dò xét, hy vọng có thể tìm được chút chân tướng.
Không ngờ tình cờ gặp dân làng, biết được ở núi này có một ngôi làng gần như bị cô lập.
Tất nhiên lần này chỉ có bất ngờ không có nguy hiểm.
Dân làng chỉ chào hỏi cô rồi rời đi, mặc dù cô có chút nghi ngờ nhưng không thể hiện ra ngoài, tổng biên tập nổi giận, ra lệnh cho cô phải lập tức trở về.
Một tháng sau khi trở về dư luận đã lắng lại, mọi người dần dần không còn đặt chuyện đó trong tầm mắt nữa, chỉ có Trịnh Viện vẫn còn điều tra.
Lần này, sự chú ý của cô tập trung vào ngôi làng.
Cô cảm thấy mình không sai, nên ở lại đó để thuận tiện điều tra nhưng tổng biên tập không chỉ một lần trả lại bản thảo của cô mà cuối cùng cô bị đồng nghiệp làm khó làm dễ, mới lẻ loi một mình trở lại thôn điều tra.
Phân cảnh kế tiếp không có cô, buổi tối cô lại có cảnh quay, Lâm Đạo bảo cô trở về nghỉ ngơi trước, đừng đến buổi tối không có tinh thần.
Khổng Hi Nhan nghe theo, cô dẫn theo Phó Thu chuẩn bị rời đi thì thấy Sài Nhân đang ngồi ở một bên ngắm cảnh, cô đi tới nói:
“Cô cùng về không?”
Sài Nhân ngẩng đầu lên:
“Quay xong rồi sao?”
Khổng Hi Nhan:
“Buổi tối còn có hai phân cảnh nữa.”
Sài Nhân đứng dậy nói với trợ lý:
“Đi thôi, trở về.”
Bốn người đến cửa nhà thì mỗi người một ngã, Khổng Hi Nhan và Sài Nhân trở về nhà thì đóng cửa, mỗi người làm chuyện của mình, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, Khổng Hi Nhan cảm thấy thôn Trường Ninh thay đổi lớn dẫn tới tín hiệu tốt hơn, lúc trước gọi điện thoại bị gián đoạn còn bây giờ hoàn toàn không có vấn đề gì.
Cô nằm trên giường suy nghĩ sau đó gửi tin nhắn cho Trì Vãn Chiếu: Chị đi làm?
Trì Vãn Chiếu nhanh chóng trả lời: Đang ở nhà với Yên Yên.
Khổng Hi Nhan nhìn lịch, là cuối tuần.
Thảo nào…
Cô tiếp túc gõ chữ: Chị biết Trường Ninh thay đổi thế nào không? Thay đổi nhiều lắm, em nghe Tiểu Sơn nói rồi, chị đầu tư bên này.
Trì Vãn Chiếu: Ừ.
Khổng Hi Nhan: Tiểu Vãn, cảm ơn chị.
Trì Vãn Chiếu chụp một tấm hình gửi qua, trong ảnh cô đang cười cùng với Yên Yên nhìn về phía màn hình, kèm theo dòng chữ: Trở về hãy nói cảm ơn, chị không thích chi phiếu khống.
Khổng Hi Nhan: …
Cô trả lời bằng hai cái icon, sau đó đặt điện thoại qua một bên, ép buộc mình phải ngủ.
Buổi chiều, ánh mặt trời chói chang, Sài Nhân ở trong phòng chơi điện thoại cảm thấy nhàm chán nên suy nghĩ một chút sau đó buộc tóc lên đeo khẩu trang ra cửa.
Chỗ của Vương Hải Ninh cách trường học không xa, ra ngoài không lâu có thể nghe thấy tiếng đám trẻ trật tự đọc bài, Sài Nhân nhìn chằm chằm trường học gần đó, cất bước đi tới.
Nơi này không giống thành phố lớn, trường tiểu học và nhà trẻ tách biệt, ở đây thì chung một chỗ, lầu một là nhà trẻ, lầu hai là lớp một, lớp hai lớp ba, lớp một chỉ có một lớp. Có lẽ đường đã thông suốt cho nên qua năm sau khá nhiều người ở thôn kế bên sẽ không đưa đám trẻ lên thị trấn mà đưa qua bên này.
Học sinh tự nhiên cũng nhiều hơn.
Sài Nhân đứng bên ngoài nhìn ngôi trường đã được tân trang lại cùng với tấm bảng hiệu mới tinh, sau đó đi bộ dọc theo lớp học.
Tiếng đọc bài lanh lãnh, nét mặt của đám trẻ rất nghiêm túc, chúng nhìn chằm chằm lên bảng đen, ánh mắt trời nghiêng nghiêng chiếu lên người chúng, rất đẹp.
Sài Nhân nghe tiếng non nớt của đám trẻ những phiền muộn trong lòng dần phai, cô tựa bên cửa sổ nhìn vào trong, trong phòng tràn đầy sức sống mãnh liệt.
Thật tốt biết bao.
Thảo nào lúc trước Khổng Hi Nhan tới Trường Ninh vẫn có thể duy trì tâm thái*.
*Tâm thái là từ chỉ trạng thái tâm lý của một người – điều này không nói ra thì ai cũng biết. Tâm thái quyết định tâm trạng, có một tâm thái tốt sẽ giúp bạn có một tâm trạng tốt và ngược lại
Trẻ em là hiện diện của những thứ trân quý nhất.
Sài Nhân nhắm mắt lắng nghe xong chúng đọc bài mới vui vẻ đi về phía trước, lúc đi ngang qua lớp học ở cuối chuẩn bị xuống lầu thì vô tình liếc mắt nhìn thấy Vương Hải Ninh đang viết chữ trên bảng đen.
Cổ tay mảnh khảnh không tính là trắng nõn nhưng rất có lực, phấn trắng trong tay cô ấy dường như có sinh mệnh tự do nhảy múa sau đó trên bảng đen nhanh chóng hiện ra một dòng thơ.
Bất thức Lư Sơn chân diện mục,
Chỉ duyên thân tại thử sơn trung*.
(Dịch thơ: Chẳng rõ Lư Sơn hình dáng thật
Bởi thân đứng ở chính nơi này
Nguồn: Thơ văn cổ Trung Hoa, mảnh đất quen mà lạ, Nguyễn Khắc Phi, NXB Giáo Dục, 1999)
Sài Nhân đứng ở bên bệ cửa sổ nhìn chằm chằm Vương Hải Ninh nghiêng nghiêng gương mặt, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp. Vương Hải Ninh dường như có phát hiện cô nghiêng đầu nhìn, đối diện với đôi mắt sáng của Sài Nhân.
Tiếng chuông bất ngờ vang lên, Vương Hải Ninh hoàn hồn thông báo tan học.
Ra khỏi cửa lớp, cô đứng trước mặt Sài Nhân hỏi:
“Sao cô lại đến đây?”
Sài Nhân lấy khẩu trang xuống, như có điều suy nghĩ, hỏi lại:
“Vương Hải Ninh, cô có cảm thấy cô rất giống rất giống một người không?”
Vương Hải Ninh ngước mắt lên, nhếch miệng:
“Không.”
Cô nói xong thì nhanh chóng rời đi, Sài Nhân ở phía sau: “…….”
—–Hết chương 156—-