Bạn đang đọc Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân – Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy. – Chương 157: Móa Ơi Làm Gì Vậy…
Khổng Hi Nhan ở trong nhà hai ngày không ra ngoài, sáng sớm ngày mốt cô sẽ bay, ban đầu Trì Vãn Chiếu định tiễn cô nhưng lại bị cô ngăn lại.
Gần đây sóng gió liên quan đến cô không ngừng, ngay cả Trì Vãn Chiếu cũng bị vô số cánh săn ảnh nhìn chằm chằm, tuy rằng những tòa soạn này không dám viết bậy viết bạ nhưng cô cảm thấy Tiểu Vãn là người đặc biệt không thích bị các tòa soạn chụp được.
Cho nên cô từ chối.
Trì Vãn Chiếu cũng không phản đối, chỉ ngồi bên giường nói:
“Cũng được.”
Khổng Hi Nhan ăn mặc chỉnh tề nhìn cô, lần trước lúc cô rời đi Trì Vãn Chiếu vẫn còn ngủ, cô đi rồi cũng không cảm thấy gì, lần này cô ấy lại thức giấc ngược lại làm cho cô khó chịu.
Thậm chí còn sinh ra ý nghĩ không muốn rời đi.
Thật đáng sợ.
Cô cư nhiên cũng có lúc không xác định được như vậy.
Khổng Hi Nhan đi tới cửa phòng vẫn quay lại nhìn Trì Vãn Chiếu, cô ấy mặc áo ngủ mỏng manh ngồi bên giường, vừa thức dậy ánh mắt vẫn còn mông lung, sắc mặt điềm đạm, mái tóc dài xõa phía sau lưng, nhìn xuống, phía trên cổ áo ngủ lộ ra một mảng da thịt trần trụi, lúc này vẫn ửng đỏ, có thể nhìn ra dấu hôn rõ ràng.
Khổng Hi Nhan dừng bước, cô nhanh chóng đi tới bên cạnh Trì Vãn Chiếu, trong lúc Trì Vãn Chiếu còn chưa kịp phản ứng đã hôn lên, không chỉ lướt qua rồi ngừng lại mà càng hôn càng sâu hơn.
Mãi cho đến khi hai người thở hổn hển mới dừng lại.
Tay Trì Vãn Chiếu đặt lên lưng Khổng Hi Nhan, ánh mắt đối diện với ánh mắt sáng ngời của Khổng Hi Nhan, nhìn thấy sương mù bên trong cùng đuôi mắt đo đỏ, cô nhíu mày, cánh môi đột nhiên đau nhức.
Sau đó Khổng Hi Nhan từ trên cao nhìn xuống, mở miệng nói:
“Thật là muốn mang chị đi theo.”
Giọng điệu u oán này chọc cười Trì Vãn Chiếu, cô kéo tay Khổng Hi Nhan để cô ấy ngồi lên đùi mình, khóa lại đôi môi của Khổng Hi Nhan và dường như đã nuốt chút son môi, hai bàn tay không thỏa mãn chạy loạn trên lưng Khổng Hi Nhan.
Hôm nay Khổng Hi Nhan mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ.
Dưới làn váy là đôi chân dài, làn da trắng nõn phát sáng nhảy múa trong mắt Trì Vãn Chiếu, kích thích thần kinh của cô.
Một tay cô nâng eo Khổng Hi Nhan lên, tay kia linh hoạt từ dưới làn váy chui vào chiếm đóng thành trì, Khổng Hi Nhan ngồi trên đùi cô, nhịn không được kẹp chặt chân lại nói:
“Đừng làm bậy, Phó Thu sắp tới rồi đó.”
Ngón tay mảnh khảnh kề sát hai chân cô không dừng lại, giọng khàn khàn vang lên bên tai cô:
“Tới thì chờ.”
Lúc Trì Vãn Chiếu nói dựa vào rất gần, hơi thở quanh quẩn bên tai Khổng Hi Nhan, cô vốn nhạy cảm, lúc này cơ thể càng nhũn ra, nhịn không được cúi đầu cắn lên bờ vai hẹp của Trì Vãn Chiếu.
Nắng mai vẫn chưa xuyên vào phòng nhưng trong phòng đã nóng bỏng.
Nửa tiếng sau.
Tiếng chuông điện thoại hối thúc vang lên, Khổng Hi Nhan vỗ lên bàn tay còn muốn làm mưa làm gió kia, quần áo nhất định phải thay, cũng phải trang điểm lại, nửa tiếng trước khi rời đi một hai lại đi trêu chọc Trì Vãn Chiếu,
Đáng đời cô bị ăn sạch sẽ!
Khổng Hi Nhan vừa phỉ nhổ trong lòng vừa thay đồ trang điểm, nghĩ ngợi lung tung, trước khi rời đi cô đứng thật xa tạm biệt Trì Vãn Chiếu, gương mặt xinh đẹp mang theo tức giận.
Trì Vãn Chiếu đứng dậy đứng bên cửa sổ nhìn cô rời nhà, được Phó Thu đưa lên xe, sau đó chiếc xe biến mất trước mắt.
Ánh mắt của cô phóng về phía xa, trầm xuống.
Trong xe.
Khổng Hi Nhan lấy gương ra nhìn lớp trang điểm vừa được đánh lại, cũng may, không có khuyết điểm, cô thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đến sân bay, người đã đến gần đủ, lần trước tập thể chờ Sài Nhân, lần này tập thể chờ cô, Khổng Hi Nhan đỏ mặt, đi qua chào hỏi Lâm Đạo:
“Chào buổi sáng.”
Lâm Đạo gật đầu:
“Chuẩn bị xong chưa?”
Khổng Hi Nhan:
“Đã xong.”
Không khác gì lần trước, nhưng lần này có nhiều người đã đi trước một bước theo phó đạo diễn cùng đến Trường Ninh sắp xếp trước cho nên lần này không có nhiều người.
Sau khi lên máy bay, Khổng Hi Nhan liền nhắm mắt nghỉ ngơi, đến nơi mới mở mắt.
Phó Thu lần đầu được đến Trường Ninh, có vẻ hơi kích động, trong ánh mắt đầy sao lấp lánh.
Khổng Hi Nhan kể cho Phó Thu nghe vào chuyện thú vị lúc trước, hai người ngồi ở sau xe không ngừng cười.
Lúc đó họ đã ngồi trên xe đi đến Trường Ninh trước.
Vốn dĩ trước đây đến thôn Trường Ninh phải chuyển xe này nọ, nhưng khi Khổng Hi Nhan hạ cửa sổ xuống thì phát hiện con đường núi dẫn đến Trường Ninh đã biến thành đường đá, cũng không biết làm từ khi nào.
Con đường thông suốt, tuy rằng vẫn tròng trành nhưng Khổng Hi Nhan lại không cảm thấy khó chịu như trước, cô tận tình tận hưởng biến hóa của Trường Ninh.
Tận mắt cảm nhận những rung động còn hơn cả trong các bức ảnh.
Ngọn núi đã thay đổi.
Con đường đã thay đổi.
Ngay cả trường tiểu học Trường Ninh họ đến cũng thay đổi.
Sau khi xuống xe, Khổng Hi Nhan suýt chút nữa không nhận ra.
Theo dự kiến ban đầu, hành trình mất một ngày đã rút ngắn một nửa, và họ đã đến Trường Ninh vào lúc hơn ba giờ chiều hôm đó.
Khổng Hi Nhan sau khi xuống xe còn có chút ngỡ ngàng, đám trẻ đang học, có thể nghe thấy tiếng đám trẻ đọc bài trong lớp vang ra, Lâm đạo dặn dò họ đi về nơi đóng quân.
Ở đây không có khách sạn nhưng có kha khá ngôi nhà của dân làng đã rời đi để lại, Lâm đạo thuê ba gian nhà sau đó dẫn Khổng Hi Nhan cùng mọi người đi xem.
Phó đạo diễn và nhân viên hỗ trợ cùng với những người khác trong đoàn phim đã đến mấy hôm trước, cũng đã sắp xếp được bảy tám phần. Khổng Hi Nhan và Phó Thu sóng vai nhau đi tới, Phó Thu hỏi:
“Khổng tỷ, đây là nơi chị từng sống hả?”
Khổng Hi Nhan gật đầu.
Phó Thu nói:
“Rất gần gũi.”
Khổng Hi Nhan cười cười, rất gần gũi, nơi này giống như quê hương của cô, đối với cô ý nghĩa của nơi này thật không thể dùng lời nói rõ ràng.
Lâm Đạo dẫn theo vài người nam đến gian nhà phía đông, còn lại hai gian nhà lớn, một cho nhân viên đoàn phim, gian còn lại dành cho diễn viên vai nữ sinh viên, Khổng Hi Nhan nhìn Lâm đạo chia phòng, cô đi tới hỏi:
“Lâm đạo.”
“Hi Nhan?”
Khổng Hi Nhan nhìn Lâm đạo nói:
“Em có thể tự chọn chỗ ở không?”
Lâm Đạo nhìn cô có vẻ đã hiểu ý cô.
“Được, bất quá buổi tối họp có thể chạy tới chạy lui không an toàn lắm.”
Khổng Hi Nhan cười cười:
“Không sao đâu, nhà Hải Ninh ở ngay bên cạnh, hơn nữa nếu như không còn chỗ, em có thể dẫn Phó Thu qua đó.”
Phó Thu đứng bên cạnh cô chớp chớp mắt, ra dấu sự hiện diện của mình.
Lâm Đạo do dự nói:
“Em dẫn Sài tiểu thư đi đi.”
“Sài tiểu thư không quen ở cùng nhiều người như vậy.”
“Hơn nữa muốn thảo luận kịch bản, hai em cùng đường tới lui cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Khổng Hi Nhan có chút tiếc nuối nhìn về phía Phó Thu, gật đầu nói:
“Được.”
Phó Thu ngay lập tức ủ rũ.
Sau khi Lâm Đạo sắp xếp cho mọi người xong, Khổng Hi Nhan liền dẫn theo Sài Nhân đến chỗ ở của Vương Hải Ninh.
Trên đường gặp vài người dân trong thôn, họ đều cười tít cả mắt chào hỏi Khổng Hi Nhan.
“Hi Nhan, trở về rồi à.”
Người bên cạnh đẩy đẩy tay người kia:
“Về đâu mà về, không nghe Tiểu Sơn nói à, lần này Hi Nhan trở về quay phim gì đó.”
“À, hình như vậy.”
Khổng Hi Nhan cười nói:
“Cô ba thím hai, con có bạn nên xin phép đi trước.”
Cô ba vội vàng khoát tay:
“Đi đi.”
Sài Nhân nghe họ nói chuyện liền nhìn về phía Khổng Hi Nhan, cuối cùng cười khẽ.
Khổng Hi Nhan quay đầu lại hỏi:
“Cô cười gì?”
Sài Nhân nói:
“Không có gì, cảm thấy đôi khi cô cũng rất dễ tính.”
Khổng Hi Nhan nhếch môi:
“Tôi luôn vậy.”
Dường như trở về nông thôn, cô trở về với bản tính trời sinh của mình, ngay cả nụ cười cũng ngọt hơn nhiều.
Sài Nhân nhìn chằm chằm cô, cũng mím môi cười.
Lúc hai người đến nhà Vương Hải Ninh thì không có ai, có lẽ Vương Hải Ninh vẫn đang ở trường, Lâm đạo bảo mọi người chuẩn bị sáu giờ cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, ngụ ý chúc mừng công việc bắt đầu lại, Khổng Hi Nhan trở lại phòng liền gọi điện thoại cho Trì Vãn Chiếu báo bình an.
Giọng mềm mỏng từ trong phòng truyền ra làm cho Sài Nhân vốn còn muốn nói chuyện với cô nhưng thấy tình hình này cũng chỉ lắc đầu trở về phòng mình.
Phòng không lớn.
Có thể nói là rất nhỏ.
Điều này làm cho cô nhớ tới khoảng thời gian mới theo đuổi nghiệp xuất, ở nhà thuê rất nhỏ, xoay qua xoay lại cũng không có chỗ trống, nhưng đó là khoảng thời gian cô cảm thấy vui vẻ nhất, mỗi ngày đều nghĩ quay phim thế nào, nâng cao diễn xuất ra sao, làm phong phú khả năng diễn của bản thân thế nào.
Sau này, điều kiện dần dần tốt hơn.
Cô lại đánh mất sơ tâm*.
*Tâm nguyện ban đầu.
Sài Nhân dùng giẻ dọn dẹp sơ qua, lúc đang quét dọn thì Khổng Hi Nhan cũng đến giúp đỡ, cô nhìn Sài Nhân có chút áy náy nói:
“Xin lỗi, tôi chưa kịp nói với Hải Ninh dẫn người tới đây.”
Vì vậy, căn phòng này vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ.
Sài Nhân lắc đầu:
“Không sao đâu.”
Cô nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, Khổng Hi Nhan cũng giúp trải giường chiếu, thấy vỏ chăn, hai người bận rộn một phen.
Khi phía bóng đêm phủ xuống thì cuối cùng các cô cũng làm xong, chỉ là vừa mới quét dọn làm cho bụi bặm dính không ít lên người cả hai, nhất là Sài Nhân, cô mặc áo dài màu đen, bụi dính lên nhìn thấy rất rõ ràng.
Khổng Hi Nhan đi vào bếp một lúc sau đi ra nói:
“Cô tắm rửa rồi đi ăn cơm.”
Sài Nhân không có ý kiến.
Trong bình còn có chút nước nóng, Khổng Hi Nhan sợ trễ giờ, cô vào tắm trước, sau khi đi ra thì đúng lúc nước sôi, trên đầu còn quấn khăn, mặc đồ ngủ đi lấy nước.
Sài Nhân đứng ở cửa, nhìn hành động của cô không hiểu sao mũi chua xót.
Khổng Hi Nhan nhận thấy có gì đó không đúng nên nhìn Sài Nhân hỏi:
“Sao vậy?”
Sài Nhân cúi đầu cười cười:
“Không sao.”
Bất chợt cô cảm thấy có cảm giác gia đình.
Hơn nữa, đã ba bốn năm cô chưa trở về nhà.
Sài Nhân thu tâm tư nhận lấy ấm nước từ trên tay Khổng Hi Nhan rồi cầm lấy đồ ngủ đi vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh khóa bằng yếm khóa, có lẽ bởi vì Vương Hải Ninh chỉ ở một mình, chưa từng sử dụng cái này cho nên chốt cài đã rỉ sét, Sài Nhân cài hai lần nhưng không khóa được, cô thở dài nhìn về phía bên cạnh có một chiếc ghế nhỏ, chắc dùng để chặn cửa khóa tạm.
Cô lấy cái ghế chặn ở cửa sau đó bắt đầu cởi quần áo tắm rửa.
Ngoài cửa, Khổng Hi Nhan đang thổi tóc, nghe thấy có tiếng động ở cửa nên cô đặt máy sấy tóc xuống, gọi:
“Hải Ninh?”
Vương Hải Ninh bước nhanh đến cửa phòng Khổng Hi Nhan:
“Em về rồi.”
“Trước đó gọi điện, em còn bảo hai ngày nữa mới về.”
Khổng Hi Nhan cười cười:
“Muốn tạo bất ngờ cho chị đó mà, à đúng rồi, em có mang theo quà cho chị, đặt trên bàn.”
Vương Hải Ninh nói Khổng Hi Nhan phí tiền mua quà, rồi rời khỏi phòng.
Quả nhiên có một hộp quà trên bàn, Vương Hải Ninh cầm lên, cô lắc đầu đặt nó xuống rồi bỏ đi.
Khổng Hi Nhan nhìn đồng hồ, gần sáu giờ, cũng không biết Sài Nhân đã xong chưa.
Vừa nghĩ cô liền bước ra khỏi phòng, chưa kịp mở miệng thì nghe thấy tiếng la trong nhà vệ sinh truyền tới:
“AAAAAAAAA!”
Cô ngước mắt lên nhìn, Vương Hải Ninh đang đứng ở cửa nhà vệ sinh, sững sờ nhìn vào bên trong.
Cửa mở bên trong có hơi nước thoát ra, Vương Hải Ninh nói với bên trong:
“Xin lỗi, cô là…”
Lời còn chưa dứt thì bất ngờ có một chiếc khăn tắm từ bên trong nện thẳng lên mặt Vương Hải Ninh, sau đó tiếng cửa đùng đóng lại!
Vương Hải Ninh:…
—–Hết chương 154—-