Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy.

Chương 154: Phu Nhân Của Tôi Sẽ Ghen


Bạn đang đọc Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân – Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy. – Chương 154: Phu Nhân Của Tôi Sẽ Ghen

Khi màn đêm buông xuống, Sài Nhân ngồi trong xe, thời gian trên đồng hồ đã qua 8 giờ, tiếng chuông điện thoại của trợ lý đang ngồi ở ghế phó lái vang lên, cô nhìn tên trên màn hình nhỏ giọng hỏi:


“Nhân Nhân, muốn vào không?”

Sài Nhân nhìn thời gian khẽ cười nói:

“Không vội.”

“Để cho bọn họ chờ đi.”

Trợ lý đã hiểu, gật đầu, trả lời điện thoại:

“Alo, Ngụy tiên sinh? Đúng vậy, ngài và cô Hà chờ một chút, Nhân Nhân đang vội tới.”

Một giọng nói nịnh hót ở đầu bên kia rất rõ ràng truyền tới:

“Được được, chúng tôi không vội, cô chuyển lời Sài tiểu thư cứ thong thả tới.”

Trợ lý bình tĩnh cúp máy.

Sài Nhân ngồi trên xe chơi điện thoại.

Cái tên Khổng Hi Nhan đã tràn ngập khắp các ngỏ ngách Weibo, trước đây cũng sôi nổi như vậy, năm năm trước cô là diễn viên, hơn nữa nhận được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất giải thưởng Liên hoan phim Berlin. Lúc đó trong ngoài giới giải trí đều chấn động, Là nữ diễn viên người Hoa đầu tiên nhận được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, tên của cô lẽ ra nhà nhà đều biết.

Mà bây giờ.

Khổng Hi Nhan tự dựa vào sức hấp dẫn của bản thân làm cho mọi người đều biết.

Sài Nhân từng hâm mộ cô ấy, chỉ riêng việc khiến cho người kia nóng ruột nóng gan nhiều năm thì đã đủ làm cô hâm mộ, nhưng chuyện ở thành phố H, cô mới xóa sạch lòng hâm mộ của mình, chỉ còn lại kính phục.

Cô đã gặp rất nhiều nghệ sĩ, chưa từng thấy ai như Khổng Hi Nhan.

Rất đặc biệt.

Sài Nhân ngồi trên xe một lúc lâu mới dẫn trợ lý xuống xe, đi vào trong quán rượu, trợ lý đi đầu mở cửa phòng riêng, Sài Nhân ung dung bước vào.

Ngụy Diễm và Hà Vi vội vàng đứng lên, bọn họ nhìn về phía Sài Nhân cười nói:

“Sài tiểu thư.”

Sài Nhân gật đầu:

“Xin lỗi, công việc quá nhiều, không làm lỡ thời gian của hai người chứ?”

Ngụy Diễm nhìn nhìn Hà Vi:

“Sài tiểu thư quá khách sáo rồi, nói tới thì bây giờ chúng ta cùng chung công ty Hâm Huy, cũng là đồng nghiệp.”

Sài Nhân ngồi xuống:

“Ngụy tiên sinh nói đúng.”

Từ khi Sài Nhân tiến vào Hà Vi như mất hồn mất vía, trên mạng lời bình luận khen ngợi Khổng Hi Nhan không hề dừng lại, nhưng lời nói của người phụ nữ kia như một cái gai chôn trong lòng cô, không biết khi nào cái gai này sẽ đâm lên người cô!

Cho nên vốn là bữa cơm vui vẻ, sắc mặt cô lại tái nhợt, hai mắt vô hồn.

Ngụy Diễm dùng dư quang liếc nhìn cô ta sau đó chuyển tầm mắt, hắn nói với Sài Nhân:

“Sài tiểu thư, không biết chuyện vai diễn lúc trước cô nói…”

Sài Nhân phảng phất mới hoàn hồn:

“Đúng vậy, tôi muốn nói lời xin lỗi với hai người về chuyện này, tôi vừa mới nhận được điện thoại của đoàn làm phim, họ đã chọn được người.”

Ngụy Diễm vừa nghe được lời này liền thay đổi sắc mặt, hắn đứng lên:

“Sài tiểu thư cô có ý gì?”


Đoàn làm phim đã chọn được người?

Vậy bây giờ gọi bọn họ tới làm gì?

Xem bọn họ diễn trò sao?

Ngụy Diễm xanh cả mặt, Hà Vị cũng theo hắn đứng lên:

“Chọn người xong rồi?”

Sài Nhân thu hết sắc mặt của hai người vào trong mắt, cô khoanh tay trước ngực, thản nhiên mở miệng:

“Tuy rằng lỡ hẹn với đoàn phim bên kia, nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể đổi một phương thức hợp tác khác.”

“Hà tiểu thư, theo tôi được biết, cô tìm mẹ Viên Viên, còn không cẩn thận bị ghi âm, đúng không?”

Sắc mặt Hà Vi ngay lập túc tái nhợt, cơ thể lảo đảo:

“Cô muốn nói cái gì?”

Sài Nhân bình tĩnh nhìn cô ta:

“Nói gì? Tất nhiên là nói chúng ta sẽ hợp tác như thế nào rồi.”

“Hà tiểu thư, cô ngẫm lại xem, nếu bản ghi âm này nằm trên tay Khổng Hi Nhan, cô ta sẽ làm gì?”

Hà Vi lắc đầu:

“Không phải tôi! Không phải là tôi mua chuộc họ! Là Hiểu Dĩnh! Là Hiểu Dĩnh sai tôi làm như vậy!”

Sài Nhân cười nói:

“Vậy Hà tiểu thư cảm thấy, Hiểu Dĩnh sẽ đứng ra thay cô giải quyết sao?”

“Ba năm trước cô cùng Ngụy tiên sinh hợp tác hãm hại Khổng Hi Nhan.”

“Bây giờ trên tay Khổng Hi Nhan lại có nhược điểm của hai người.”

“Cô cảm thấy trong tình hình này, Hiểu Dĩnh có bo bo giữ mình, như vậy có tốt hơn không? Hay các người cảm thấy cô ta sẽ lấy thân mình lao vào nguy hiểm cứu các người?”

Ngụy Diễm nghe ra có điểm không đúng, hắn đỏ mặt tía tai nói:

“Sài Nhân, rốt cuộc cô muốn nói cái gì!”

Sài Nhân vẫn ngồi trên ghế, khí tức trầm ổn, khi nhìn Ngụy Diễm ánh mắt lộ ra tia lạnh lẽo, đôi môi diễm lệ của cô khẽ mở:

“Tôi đang phân tích lợi và hại cho hai người biết thôi.”

“Nếu Khổng Hi Nhan làm lớn chuyện này, người đầu tiên bị bắt chính là Hà tiểu thư.”

“Về phần Ngụy tiên sinh, cũng sẽ trở thành mục tiêu công kích.”

Sắc mặt của Ngụy Diễm và Hà Vi liền trở nên khó coi, nhất là Hà Vi, cô ta tê liệt ngã xuống ghế.

Cô đương nhiên biết nếu Khổng Hi Nhan làm lớn chuyện này sẽ dẫn đến kết quả như thế nào, mà Quan Hiểu Dĩnh…

Sao Quan Hiểu Dĩnh lại bảo vệ cô chứ.

Chuyện lần trước cô đã biết, nếu không phải vì Ngụy Diễm thì vốn dĩ cô chẳng có cách nào tiến vào Hâm Huy.

Bây giờ giữa cô và Quan Hiểu Dĩnh chỉ là gánh nặng.

Nếu như có thể mượn tay người khác diệt trừ, là tốt nhất.

Hết lần này tới lần khác cô đã không còn cách nào đối chọi lại, cô có người nhà, hơn nữa —— cô không có chứng cứ.


Sắc mặt Ngụy Diễm không khác gì cô, chỉ là hắn tương đối bình tĩnh, sau khi Sài Nhân nói xong một lúc lâu hắn mới mở miệng nói:

“Tôi hiểu.”

“Sài tiểu thư, cô là người của Trì Vãn Chiếu…”

“Có đúng không?”

Giống như Giang Viễn. Là lưỡi dao sắc được Trì Vãn Chiếu sắp xếp ở bên cạnh cô, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay tùng xẻo bọn họ!

Sài Nhân đối diện với ánh mắt của hắn, ánh mắt lạnh lẽo:

“Xin chúc mừng Ngụy tiên sinh, anh đã nói đúng.”

Ngụy Diễm siết chặt nắm tay, lui ra sau. Hắn nhìn chằm chằm Sài Nhân:

“Tôi sẽ nói cho Quan tiểu thư biết!”

Sài Nhân đứng lên, áp lực bức người xông tới, cô bước từng bước từng bước đi về phía Ngụy Diễm, đôi môi mỏng khẽ mở:

“Được chứ.”

“Anh cứ gọi cho Quan Hiểu Dĩnh.”

“Sau đó cô ta sẽ cắt đứt quan hệ với tôi.”

“Tôi chẳng có tổn thất gì, nhưng các người thì sao?”

“Khổng Hi Nhan sẽ tung bản ghi âm ra, Quan Hiểu Dĩnh sẽ kéo Hà Vi làm lá chắn, về phần anh, Ngụy Diễm, anh bất quá chỉ là một con cờ trong tay Quan Hiểu Dĩnh, có thể vứt bỏ bất kỳ lúc nào.”

“Hơn nữa anh biết nhiều bí mật của cô ta, anh cảm thấy, cô ta sẽ buông tha anh.”

Ngụy Diễm nuốt nước miếng.

Nếu là trước đây Quan Hiểu Dĩnh nhất định sẽ buông tha hắn.

Nhưng bây giờ thì không.

Trên tay hắn có bằng chứng cô ta sai hắn và Hà Vi đối phó với Khổng Hi Nhan ba năm trước, cô ta sẽ không bỏ qua cho hắn.

Sài Nhân chờ hắn tiêu hóa xong những lời cô nói, mới tiếp tục nói:

“Hôm nay đến hợp tác, tôi cực kỳ có thành ý.”

Cô ngoắc tay, trợ lý nhanh chóng đưa túi xách dây đeo màu đen lên, Sài Nhân cúi đầu lấy máy nghe lén trong túi xách ra, cô nắm trong lòng bàn tay:

“Ngụy tiên sinh, nên lựa chọn như thế nào, phải xem anh rồi.”

Ánh mắt của Hà Vi nhìn chằm chằm máy nghe lén, cô ta nuốt nước miếng, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng, thậm chí còn muốn cướp lại, trợ lý của Sài Nhân đứng ở phía sau cô ta, thời thời khắc khắc đều trong tình trạng đề phòng.

Sài Nhân đưa tay lắc lư trước mặt Hà Vi:

“Sao đây, Hà tiểu thư?”

“Suy nghĩ kỹ chưa?”

Hà Vi nắm chặt tay:

“Cô muốn tôi làm gì.”

Thay vì trả lời câu hỏi của cô ta, Sài Nhân nhìn về phía Ngụy Diễm:

“Ngụy tiên sinh, anh thì sao?”


Ngụy Diễm nhìn về phía Hà Vi, ánh mắt hai người giao nhau, đều chung một ý, gật đầu nói:

“Vậy đi, hợp tác thế nào?”

Sài Nhân cười cười:

“Thật ra cũng không khó, tôi chỉ cần Hà tiểu thư gọi điện thoại cho Hiểu Dĩnh là được.”

“Ngoài ra—— tôi biết trên tay Ngụy tiên sinh có chứng cứ ba năm trước Hiểu Dĩnh sai khiến hai người.”

“Thành ý của tôi dành cho hai người lớn như vậy, Ngụy tiên sinh có phải anh cũng nên thể hiện chút thành ý không?”

Ngụy Diễm quay mặt qua chỗ khác:

“Tôi không mang theo trên người.”

Sài Nhân mím môi cười, cô đặt máy nghe lén trong lòng bàn tay:

“Vậy thì, quên đi, xem như đêm nay chúng ta chưa từng gặp.”

Dứt lời cô liền tính rời đi, Hà Vi chợt kéo tay cô lại:

“Chờ đã!”

Sài Nhân đứng lại, Hà Vi quát Ngụy Diễm:

“Anh còn đứng ngây ra đó làm gì! Nhanh lấy ra đi!”

Ngụy Diễm nhăn nhó mặt mày:

“Vi Vi.”

Hà Vi cắn răng:

“Anh muốn để tôi vào (tù)? Sau đó kéo anh vào chung đúng không?”

Ngụy Diễm đút tay vào túi, lấy ra bút ghi âm màu đen, hắn nắm chặt trong tay, nhìn về phía Sài Nhân.

Sài Nhân giơ tay ra, ra dấu cho hắn đặt lên.

Ngụy Diễm nhìn Hà Vi sau đó đặt lên tay Sài Nhân.

Sài Nhân liền để trợ lý xác minh lại, không bao lâu, trợ lý đi tới:

“Nhân Nhân, được rồi.”

Hà Vi nghe thấy lời này ngay lập tức đoạt lấy máy nghe lén trên tay Sài Nhân, cô ta ôm vào lòng, sắc mặt dịu xuống.

Cô ta đã nơm nớp lo sợ cả ngày.

Nếu tiếp tục, cô ta không biết liệu cô ta có sụp đổ hay không!

Sài Nhân nhìn hai người họ, cười nói:

“Đừng quên chuyện hợp tác giữa chúng ta.”

“Đúng rồi, lấy tư cách đồng nghiệp tôi cho hai người một ý kiến.”

“Tục ngữ nói rất hay, thẳng thắn sẽ được khoan dung, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, tôi cảm thấy có một số việc do chính miệng hai người nói sẽ tốt hơn, đừng chờ lửa cháy đến người thì không kịp dập tắt.”

Hà Vi và Ngụy Diễm đồng thời ngồi trên ghế, hai người bọn họ nhìn theo bóng Sài Nhân rời đi, cơ thể run rẩy, nhất là Hà Vi, mặt xám như tro tàn.

Mà Sài Nhân lúc đi ra khỏi quán rượu, sắc mặt như thường, gió thổi vạt áo cô bay bay, phát ra tiếng phần phật.

Trợ lý ở sau lưng cô có chút lo lắng nói:

“Nhân Nhân, chúng ta đưa cho họ như vậy sao?”

“Bây giờ chúng ta không có thứ gì có thể kiềm chế bọn họ, chẳng may Hà Vi và Ngụy Diễm…”

Sài Nhân thản nhiên nói:

“Yên tâm đi.”

“Trên tay chúng ta có chứng cứ ba năm trước của bọn họ.”

“Bọn họ sẽ không lựa chọn Quan Hiểu Dĩnh nữa, bởi vì thứ trên tay chúng ta có thể kéo Quan Hiểu Dĩnh xuống bất cứ lúc nào, đến lúc đó bọn họ không thể dựa vào ai.”


“Bọn họ sẽ không ngu xuẩn như vậy.”

Trợ lý liền hiểu, giơ ngón tay cái về phía Sài Nhân:

“Vẫn là Nhân Nhân thông minh.”

Sài Nhân cười lắc đầu.

Thông minh?

Nói về thông minh.

Ai có thể so với Trì Vãn Chiếu.

Nghĩ đến Trì Vãn Chiếu, cô lấy điện thoại di động trong túi xách ra, bấm điện thoại.

Đầu bên kia nhanh chóng được kết nối.

“Alo.”

Sài Nhân nghe thấy giọng bên kia khàn khàn, có chút ngạc nhiên hỏi:

“Chị đang ngủ?”

Trì Vãn Chiếu ngồi dậy, mái tóc dài rũ xuống trước ngực, cô vén ra sau, nói:

“Có chuyện gì?”

Sài Nhân nhếch miệng:

“Không có gì, chị nói đúng, họ đã đồng ý.”

Trì Vãn Chiếu không mặn không nhạt trả lời.

Khổng Hi Nhan nghe thấy giọng của Trì Vãn Chiếu nên nhúc nhích người cúi đầu nhìn, nét mặt dịu dàng.

Sài Nhân tiếp tục nói:

“Ngoài ra còn có một chuyện, chờ sau khi chuyện của Hâm Huy kết thúc, nợ tôi thiếu chị xem như trả hết.”

Ngón tay Trì Vãn Chiếu sờ lên mái tóc dài của Khổng Hi Nhan, ánh mắt dịu dàng, ngay cả giọng nói cũng dịu xuống vài phần, cô nói:

“Sài Nhân.”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ cô nợ tôi điều gì.”

Sài Nhân sửng sốt, sau đó kêu lên:

“Vậy chị dùng như thể tiện tay?!”

Trì Vãn Chiếu nghe ra giọng điệu của Sài Nhân, nở nụ cười hiếm hoi, sau đó nghiêm túc nói:

“Sài tiểu thư, xin đừng nói vậy.”

“Để phu nhân tôi nghe được, em ấy sẽ ghen.”

Sài Nhân: …

AAAAAAAAA!

Có phu nhân hay lắm à!

Sài nhân tức giận cúp máy!

Tác giả có điều muốn nói:

Trì Đại Miêu: Xin lỗi nha, có phu nhân thì hay vậy đó!

Khổng Hi Nhan: Xin lỗi nha, có vợ thì hay vậy đó!

Yên Yêm: Xin lỗi nha, có ma ma mummy thì hay vậy đó!

Sài Nhân: Xin lỗi đã làm phiền…

——-Hết chương 151—–

Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.