Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy.

Chương 151: Sắp Đặt


Bạn đang đọc Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân – Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy. – Chương 151: Sắp Đặt

– Buổi phỏng vấn đặc biệt với Khổng Hi Nhan.


– Khổng Hi Nhan nói ngắn gọn đầu đuôi sự việc cứu người.

– Khổng Hi Nhan gặp lại đứa trẻ được mình cứu.

Sau khi Khổng Hi Nhan đồng ý phỏng vấn thì Weibo dậy sóng, diễn đàn Tianya càng đem những chuyện cô đã làm đăng trở lại, chuyện cô từng cứu Cố Linh và chuyện ở thành phố H được fan khuếch đại không có điểm dừng.

Dư luận như thủy triều, ngay lập tức nhấn chìm cư dân mạng.

Họ bày tỏ lòng hiếu kỳ về cuộc phỏng vấn này.

– Nói ra thì đây là lần đầu tiên Nhan Nhan nhận phỏng vấn sau khi quay trở lại.

– Đúng vậy, lúc trước đều đi theo đoàn làm phim.

– Nhan Nhan là tấm gương tốt để ca ngợi! Tôi muốn sinh hầu tử cho Nhan Nhan!

– Chết tâm đi, Nhan Nhan đã là người của tôi rồi!

– Rút đao đi, đám tình địch kia!

– Nông cạn! Tôi chỉ cần nữ thần khỏe mạnh vui vẻ, sống bình yên trăm tuổi với Trì tổng thôi.

– Đồng ý nè!

Bình luận hot này được đẩy lên, bên dưới đều đầy lời đồng ý, Khổng Hi Nhan ngồi trên xe xem điện thoại, vẻ mặt lãnh đạm.

Hôm qua quay hai phân cảnh, sự kỹ tính của Lâm đạo đã đến mức ngay cả biểu cảm của ánh mắt của diễn viên phụ cũng không được xảy ra chút sơ sót, hôm qua vai diễn của Khổng Hi Nhan trong phim bị đồng nghiệp đì chết đi sống lại, hai cảnh khó khăn lắm quay xong thì đã đến tối.

Bản thân cô một câu nói cũng phải tập tới tập lui, một biểu cảm cũng lặp đi lặp lại rất kỹ càng, phỏng đoán cử chỉ, tâm trạng cùng với biến hóa toàn thân của nhân vật trong phim.

Đến khi kết thúc.

Cô suýt chút nữa không thể thoát vai.

“Khổng tỷ.”

Phó Thu ngồi bên cạnh cô đưa máy tính bảng qua.

Trên máy tính chính là một bài đăng trên diễn đàn, trong bài viết âm ỉ nhắc tới chuyện của Khổng Hi Nhan ba năm trước, thậm chí còn có thể nhìn thấy hai chữ thôn xóm.

Cô cúi đầu, ánh mắt hờ hững.

Phó Thu quan sát sắc mặt của cô, nói:

“Chị Khổng, tới ngay thôi.”

Khổng Hi Nhan gật đầu.

Lúc gần đến, Khổng Hi Nhan nhìn thấy có người đứng ở bên ngoài, nhìn khá giống Đồng Duyệt, Khổng Hi Nhan còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã thấy giọng của Phó Thu:

“Đồng tỷ?”

“Đồng tỷ sao chị tới đây?”

Khổng Hi Nhan cầm bản thảo phỏng vấn:


“Có lẽ chị ấy không yên tâm.”

Phó Thu dạ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Mặc dù Khổng tỷ và Đồng tỷ nói cho cô biết gần đây xảy ra chuyện gì, nhưng dựa theo những chuyện xảy ra đếm không xuể, cộng thêm tin tức chỗ nào cũng có, ít nhiều gì cô cũng biết một chút, lúc ban đầu còn vui vẻ thay Khổng tỷ vì cho rằng đều đó tạo danh tiếng tốt. Nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra rằng Khổng tỷ và Đồng tỷ đều như có tâm sự nặng nề.

Ngay cả Đồng tỷ rất ít khi đến trường phim, hai ngày nay đều thường xuyên qua lại.

Bây giờ lại trực tiếp đi theo ghi hình chương trình.

Sau khi xe đến nơi, Phó Thu đỡ Khổng Hi Nhan xuống xe, Đồng Duyệt nhanh chóng tới đón, gọi:

“Hi Nhan.”

Khổng Hi Nhan nhìn thấy cô không hề cảm thấy quá bất ngờ, cô mím môi nói:

“Dạ.”

Đồng Duyệt gật đầu:

“Vừa đi vừa nói.”

Khổng Hi Nhan:

“Dạ được.”

Phó Thu cầm túi xách đi theo sau hai người.

Đến hậu trường của tổ chương trình, người dẫn chương trình đang trang điểm, họ nhìn thấy Khổng Hi Nhan và Đồng Duyệt liền cười nói:

“Đã lâu không gặp.”

Đồng Duyệt vội vàng trả lời:

“Em bận rộn quá mà.”

Thái độ của cô rất thoải mái, giọng điệu tự nhiên, tựa như hai người rất quen thuộc.

Khổng Hi Nhan biết trước đây nghệ sĩ do Đồng Duyệt quản lý đều tham gia các chương trình phỏng vấn như thế này, cho nên quen thuộc cũng không có gì lạ.

Đồng Duyệt hàn huyên với cô gái kia xong liền giới thiệu Khổng Hi Nhan cho đôi bên làm quen:

“Khúc Âm tiểu thư.”

“Vị này là Hi Nhan.”

Hai người bắt tay nhau, Khúc Âm cười nói:

“Bây giờ không biết Hi Nhan đã là nữ thần trong lòng bao nhiêu người, chỉ riêng tổ chương trình của tụi chị nghe nói mời được em liền rục rịch, nếu em chưa kết hôn chỉ e là mỗi ngày đều bị tỏ tình theo đuổi.””

Khổng Hi Nhan cúi đầu:

“Khúc tiểu thư nói đùa rồi.”

Ánh mắt Khúc m sáng rực lên.

Cô ấy không nói đùa.


Gần đây nhân khí của Khổng Hi Nhan không ngừng tăng lên, tuy nói lúc trước cô lật đổ Ngụy Diễm và Hà Vi thu hút được lượng fan hâm mộ rất lớn, nhưng vẫn có người nghi ngờ cô, huống hồ ba năm cô không xuất hiện trong giới, dù lưu lượng có tăng nhưng cũng có hạn.

Không giống các tiểu hoa chỉ với một bộ phim đã bạo.

Huống chi sau này bùng nổ tin kết hôn, dựa theo quy luật bình thường rất có thể rời khỏi giới giải trí, nói không chừng thêm một bộ phim điện ảnh hoặc truyền hình sẽ lui về ở ẩn, dù sao Khổng Hi Nhan cũng gả cho hào môn, kết quả ra sao trong lòng mọi người đã rõ nhưng không nói ra.

Nhưng mọi người không nghĩ tới Khổng Hi Nhan sẽ làm ra những chuyện như vậy ở thành phố H, không để ý đến an nguy bản thân đi cứu người, trước tiên bỏ qua thân phận diễn viên của cô ấy, ngay cả là một người bình thường cũng không nhất định có thể làm được.

Nhưng cô ấy đã làm.

Hơn nữa cô ấy còn là người không phải bình thường.

Hiện nay cô ấy là diễn viên đang khá nổi, là phu nhân tổng tài Cảnh Yên, dù có ở trong giới giải trí hay không danh tiếng đều đủ cả, đi đến đâu cũng có người hâm mộ.

Nhưng cô ấy đã đặt xuống tất cả, lựa chọn cứu đứa bé mà không hề chùn bước.

Thật sự khiến người ta khâm phục.

Hơn nữa có người đào ra chuyện cô làm tình nguyện viên dạy học ở Trường Ninh, ấn tượng tốt của cư dân mạng đối với cô càng tăng vọt, bây giờ cho dù là trên mạng hay đi đường đều có thể nghe thấy ba chữ Khổng Hi Nhan.

Cô tin tưởng, Khổng Hi Nhan chỉ cần nắm chắc cơ hội lần này, marketing phù hợp, sau đó thêm một hai bộ phim truyền hình hoặc điện ảnh bạo một chút thì có thể tiến vào vị trí tứ đại hoa đán, vị trí cao hơn cả cô ấy ở thời kỳ đỉnh cao của ba năm trước.

Không vì những thứ khác, chỉ là cần danh tiếng trong nước là đủ.

Khúc Âm nhìn Khổng Hi Nhan, Khổng Hi Nhan mặc váy màu hồng nhạt tới đầu gối, mái tóc dài vén lên, bên dưới mái thưa là đôi mắt sáng trong trẻo, rực sáng nhìn ngắm xung quanh, da dẻ chưa trang điểm vô cùng mịn màng, mặt như thoa phấn, chiếc mũi thanh tú, hàm răng trắng như ngọc.

Chưa trang điểm nhưng sắc đẹp vẫn tuyệt trần, chờ chút nữa trang điểm tỉ mỉ nhất định càng đẹp hơn.

Nghĩ đến đây Khúc Âm liền cười nói với Đồng Duyệt:

“Chị vui thay cho em.”

Đồng Duyệt chớp chớp mắt.

Khúc Âm:

“Nếu như chị được quản lý một nghệ sĩ như thế này thì nằm mở chị cũng cười thành tiếng.”

Đồng Duyệt khách sáo đáp lại cô.

Sau đó có người tới trang điểm cho Khổng Hi Nhan, cô ngồi trước gương hỏi Phó Thu nói:

“Đứa bé kia tới chưa?”

Phó Thu nhìn ra ngoài:

“Vẫn chưa.”

Khổng Hi Nhan im lặng, nhìn chính mình trong gương, mắt như treo ngọc.

Trong một quán trà, một nhóm khác của tổ chương trình.

Một người phụ nữ nắm tay một bé gái bất an ngồi trên ghế, người này mặc hơi dày, gần đến tháng tư, thời tiết chợt ấm mà vẫn mặc mấy bộ quần áo, vốn đã nóng bức, chờ người kia chậm chạp chưa đến, càng như ngồi trên đống lửa.

Bé gái cô ta nắm tay vẻ mặt ngơ ngác, trong lòng ôm thỏ bông, cô bé không hiểu vì sao mẹ mình lại nóng lòng như vậy cho nên chỉ cúi đầu nói chuyện với thỏ bông.


Người phụ nữ chờ thêm 10 phút nữa sau đó đứng dậy:

“Tôi muốn ra ngoài.”

Cô nói với người mặc đồ đen.

Người mặc đồ đen đứng trước mặt cô không nói mà chỉ dùng hành động ngăn cản cô đi ra ngoài.

Người phụ nữ cắn môi, trên trán ra không ít mồ hôi, mái tóc sơ vàng, tùy tiện dùng buộc tóc da buộc lên sau đầu, vẻ mặt bất an, trên ót của rịn mồ hôi, cô ta cũng không kịp lau, cứ nhiều lần nhìn về phía cửa.

Thời gian âm thầm trôi qua.

Lại thêm ba phút.

Cửa phòng truyền đến tiếng động, cửa bị mở ra, Hà Vi và Ngụy Diễm cùng đi vào.

Người phụ nữ nhìn thấy Hà Vi liền thở phào gọi:

“Hà tiểu thư.”

Hà Vi gật đầu, ra hiệu cho người mặc đồ đen lui xuống trước.

Trong phòng lập tức chỉ còn lại bốn người.

Bé gái vẫn đang chơi với con thỏ bông của mình, nghe mẹ mình liền ngẩng đầu lên, trên gương mặt nhỏ nhắn còn mang theo vết thương, rụt rè nói:

“Dì Hà.”

Hà Vi cười khẽ:

“Ngoan.”

Cô ta ngồi xổm xuống:

“Viên Viên thích nhất con gấu bông này sao? Cho dì mượn xem được không?”

Viên Viên nhất thời siết chặt con gấu bông, không chớp mắt nhìn Hà Vi, nét mặt kháng cự, dù sao cũng chỉ là đứa trẻ mới mấy tuổi, vẫn chưa biết cách che giấu tâm tình của mình, nhưng như vậy cũng tốt.

Hà Vi cười cười:

“Viên Viên không muốn cho dì mượn sao?”

Viên Viên gật đầu.

Hà Vi tiếp tục nói:

“Vậy lát nữa lên sân khấu sẽ có một dì xinh đẹp muốn lấy con gấu bông này, nếu như con không muốn đưa thì phải nghe lời mẹ, nếu không nghe dì xinh đẹp kia sẽ cướp gấu bông đi.”

Trên mặt Viên Viên có chút hoảng hốt, giống như bị dọa sợ, ánh mắt cứ nhìn về phía mẹ mình, đôi mắt đã ngân ngấn nước mắt, sau đó nghẹn ngào gọi:

“Mẹ…”

Một người phụ nữ đứng bên cạnh Viên Viên, ôm lấy Viên Viên vỗ về:

“Đừng khóc đừng khóc, không có gì cả, miễn là Viên Viên nghe lời của mẹ, mẹ nói gì thì trả lời cái đó, dì kia con không cần để ý thì sẽ không sao.”

Viên Viên được dỗ dành, một hồi lâu mới ngừng khóc.

Chỉ là Viên Viên càng siết chặt con thỏ trong tay.

Hà Vi thấy vậy liền nói với người phụ nữ kia:

“Giao dịch vẫn tính như chúng ta đã bàn trước đó, tấm chi phiếu này cô nhận đi, sau khi phỏng vấn, cô sẽ nhận được số còn lại.”

“Cô vẫn nhớ những điều mình cần làm đúng không?”


Người phụ nữ kia gật đầu thật mạnh.

Hà Vi cười nói:

“Nhớ thì tốt rồi, đi thôi.”

Cô ta vẫy tay, nhìn thấy ánh mắt tham lam của người phụ nữ kia nhìn chằm chằm tấm chi phiếu, sau đó cô ta cẩn thận thu hồi ánh mắt, nét tươi cười trên mặt thoáng chốc vô cùng khó coi.

Sau khi người phụ nữ và đứa trẻ rời đi, Ngụy Diễm không yên tâm hỏi:

“Có thể thành công không? Tôi lo lắng Trì Vãn Chiếu…”

Hà Vi nhìn hắn:

“Anh xem Trì Vãn Chiếu thần thánh quá rồi, hai người đó sau khi đến thành phố B thì chưa từng rời khỏi nhà trọ, bình thường nhân viên quét dọn cũng chưa từng thấy người ngoài, huống chi Trì Vãn Chiếu và Khổng Hhi Nhan.”

Ngụy Diễm nghe cô nói như vậy thở phào nhẹ nhõm.

Hai người đứng ở cửa sổ nhìn người phụ nữ dắt đứa bé biến mất khỏi tầm mắt.

Qua một lúc lâu Ngụy Diễm mới trầm giọng nói:

“Phía Sài tiểu thư cô đã đồng ý chưa?”

Hà Vi cúi đầu:

“Vẫn chưa.”

Ngụy Diễm trầm tư.

Trong khoảng thời gian này hắn thường xuyên lui tới với Hà Vi, chung quy cũng sẽ nhắc lại chuyện ngày đó, bây giờ thái độ của Hà Vi đối với hắn không tính là tốt, nhưng đã hòa hoãn hơn so với lúc trước, huống chi, cô ấy cũng không cần thiết giấu giếm.

Cô ấy nói vẫn chưa.

Vậy cứ cho là chưa thiệt đi.

Trên thực tế, hắn cũng không muốn đồng ý.

Vai diễn mà Sài Nhân sắp xếp cho họ ngay cả vai phụ cũng không bằng, chỉ là lộ mặt, điều này so với thời đã từng huy hoàng của hắn quả là khác xa một trời một vực, nhưng hắn cũng biết nếu muốn một lần nữa quay trở lại giới giải trí thì chỉ có thể bước từng bước một.

Có thể có được một cơ hội đã tốt lắm rồi.

Nếu không có Hâm Huy thì với những chuyện hắn và Hà Vi làm đã sớm bị phong sát, cút khỏi giới giải trí rồi.

Ngụy Diễm thở dài nặng nề, nói:

“Tôi đồng ý rồi.”

Hà Vi kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.

Ngụy Diễm nói:

“Vi Vi, chưa học bò đừng lo học chạy*, Sài tiểu thư là trọng mặt mũi Hâm Huy nên dẫn dắt chúng ta, chúng ta không có lựa chọn.”

* câu gốc: 一口吃不成胖子 chỉ mới ăn một miếng lớn thì chưa thể béo ngay được.Nghĩa của câu này là mọi thứ đều cần có thời gian xây dựng dần dần, đừng cố đốt cháy giai đoạn. Tiếng Việt cũng có một câu nói với ý nghĩa tương tự, đó là Chưa học bò đừng lo học chạy”.

Hà Vi trầm mặc nửa ngày.

Sau đó, cô nói:

“Gọi cho Sài tiểu thư đi.”

“Nói bữa tiệc tối chúng ta đồng ý.”

——Hết chương 148—–

Còn 3 chương nữa…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.