Bạn đang đọc Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân – Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy. – Chương 149: Chị Đang Nghĩ Liệu Có Liên Quan Đến Hâm Huy Hay Không?
Khổng Hi Nhan biết dư luận lên men rất nhanh, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, giống như con gió cuốn theo vô số tia lửa chạm vào đám cỏ khô, ngay lập tức lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Blogger này tự xưng là fan cứng của Khổng Hi Nhan, thích Khổng Hi Nhan từ khi Khổng Hi Nhan xuất đạo, sau này vướng phải scandal hắn vô cùng đau lòng, suýt chút nữa không gượng dậy nổi.
Lần này quay trở lại hắn liền lập tức quan tâm, không ngờ nữ thần làm hắn vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.
Câu chữ chuẩn xác, tình cảm sâu đậm ý tứ gần gũi, người xem khó tránh khỏi cảm khái đúng là fanboy hiếm có.
Nhưng Khổng Hi Nhan chỉ lạnh lùng nhìn bài viết của hắn.
Trong bài đăng mới của mình, anh ta nói về nguồn gốc của bộ ảnh.
-Mọi người đoán không sai, đứa bé trên tay nữ thần chính là đứa trẻ được cứu!
– Nữ thần luôn đẹp như vậy!
– Nghe nói lúc đó chuyện này bị đạo diễn cấm nhắc lại, nếu không phải tôi có người bạn trong đoàn phim thì chắc chắn không ai biết.
Còn lại với nội dung:
– Mẹ kiếp nữ thần uy vũ! Tôi biết ngay mà nữ thần tôi thích đâu phải bình thường!
– Nhan Nhan luôn có năng lượng tích cực!
– Xem đến đây bất chợt nghĩ đến lần trước Nhan Nhan cứu Cố Linh, cũng dũng cảm quên mình!
-Khóc, fan của Cố Linh đang ở đây.
– Muốn anti Khổng Hi Nhan… cũng không được.
Khổng Hi Nhan vừa đọc vừa nhíu mày, không ngoài dự đoán, những điều này rất nhanh đã được chia sẻ qua Weibo, chỉ là vẫn chưa nhấc lên sóng gió quá lớn, chắc là Đồng Duyệt vẫn đang đè xuống, nhưng mức độ của câu chuyện này đã dần dần thổi phồng lên.
Hôm nay vốn là buổi biểu diễn từ thiện, bài hát cô hát lại tưởng nhớ anh hùng, không ít cư dân mạng đoán lúc cô cứu người có phải cũng là loại tâm trạng đó cho nên mới mang tình cảm sâu đậm vào trong bài hát làm người ta rơi nước mắt.
Fan của cô đều chiến tới Weibo của cô, sau khi để lại một loạt lời bình thì chuyển quan bên buổi biểu diễn.
Chưa đầy hai tiếng đồng hồ, buổi biểu diễn leo lên hotsearch.
Bình luận hot bên dưới đều tràn ngập tên của cô.
Lấn át các ngôi sao nổi tiếng tham gia lần này.
– Nhan Nhan đúng là nữ thần hàng thật giá thật!
– Nhan Nhan ngươi là người tuyệt vời nhất!
– Khổng Hi Nhan em là fan não tàn của chị!!!
Tất nhiên, cũng có cư dân mạng không biết rõ tình hình, vì vậy bộ ảnh từng tấm từng tấm một hiên ngang xuất hiện, nhanh chóng chiếm giữ các bình luận hot về buổi biểu diễn, cũng ngày càng nhiều cư dân mạng nhấp vào.
Sự việc xảy ra chỉ cách cuộc gọi của cô và Đồng Duyệt ngắn ngũi hai tiếng đồng hồ.
Khổng Hi Nhan cầm điện thoại suy nghĩ một hồi sau đó vẫn quyết định gọi cho Trì Vãn Chiếu.
Trì Vãn Chiếu còn chưa họp xong, Chu Sinh đi vào bên cạnh cô nói mấy câu sau đó ánh mắt cô lóe sáng, rồi đứng lên nói:
“Tan họp.”
Mấy người quản lý trong cuộc họp nhìn nhau, chờ Trì Vãn Chiếu ra khỏi văn phòng.
Ra khỏi cửa, cô liền nghe máy:
“Hi Nhan.”
Khổng Hi Nhan cắn môi nói:
“Tiểu Vãn, chị xem Weibo chưa?”
Trì Vãn Chiếu bước nhanh trở lại văn phòng của mình, cô mở máy tính lên, vào Weibo nhìn thấy hotsearch buổi biểu diễn, cô nhấp vào thì thấy bức ảnh trong bình luận hot.
Ánh mắt cô trầm xuống, tay kia chống đỡ điện thoại, tay kia siết chặt con chuột.
“Tiểu Vãn?”
Khổng Hi Nhan liên tục gọi hai tiếng Trì Vãn Chiếu mới hoàn hồn.
Giọng nói của cô có chút khàn khàn:
“Sao vậy?”
Khổng Hi Nhan nghe ra giọng nói của cô không đúng, mở miệng nói:
“Tiểu Vãn, em không sao.”
Trì Vãn Chiếu ho nhẹ che giấu sơ suất của mình.
Cô nhìn chằm chằm màn hình:
“Những tấm ảnh này là sao?”
Khổng Hi Nhan nghe ra giọng của Trì Vãn Chiếu đã trở lại bình thường nên nói một chút chuyện mấy tấm ảnh với cô, đầu tiên Lâm đạo đã ra lệnh cấm nhưng những tấm ảnh này vẫn truyền ra thì rất kỳ lạ, huống chi rõ ràng có người cầm đuốc châm lửa, cố đem chuyện này làm to lên.
Trì Vãn Chiếu nghe xong lời của Khổng Hi Nhan thì trầm mặc hồi lâu.
Chuyện này.
Nhìn thoáng thì đó là chuyện tốt.
Những tấm ảnh này đơn giản là làm cho danh tiếng tốt của Khổng Hi Nhan càng tăng thêm.
Nhưng rốt cuộc có phải chuyện như vậy hay không, thật khó để nói.
Khổng Hi Nhan suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra một chút manh mối nào, bằng không cũng sẽ không gọi điện thoại cho Trì Vãn Chiếu, hai người trầm mặc một lúc, Trì Vãn Chiếu mở miệng nói:
“Đồng Duyệt xử lý thế nào?”
“Em nhờ Đồng tỷ đè những tin tức này xuống.”
Hiệu quả không được như ý.
Trì Vãn Chiếu đã hiểu.
Dù sao chuyện này có người có ý dẫn dắt, đừng nói là Đồng Duyệt, ngay cả một đoàn đội có quan hệ công chúng cũng không có cách nào đè xuống hoàn toàn, cô ngẫm nghĩ sau đó nói:
“Bây giờ chỉ có thể cố hết sức áp chế, mặt khác chị sẽ sắp xếp Chu Sinh liên lạc với Đồng Duyệt, trước tiên bạo một hai tin lớn gây nhiễu loạn tầm mắt.”
Khổng Hi Nhan ừ một tiếng.
Trì Vãn Chiếu nhìn chằm chằm vào những tấm ảnh, tâm trí không không ổn định, cô mở miệng hỏi:
“Em đang ở đâu?”
Khổng Hi Nhan ngước mắt lên:
“Em ở nhà.”
Trì Vãn Chiếu:
“Em mang Yên Yên đến công ty, chị để Lục Hàn đi đón em.”
Khổng Hi Nhan hơi ngạc nhiên:
“Không phải chị…”
Trì Vãn Chiếu ngắt lời cô:
“Chị muốn gặp em.”
Khổng Hi Nhan không nói nên lời.
“Được.”
Cô trả lời sau đó cúp máy.
Trì Vãn Chiếu nắm chặt điện thoại, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm những tấm ảnh trước mắt, vành mắt chợt ửng hồng.
Cô không chỉ một lần muốn hỏi Khổng Hi Nhan lúc ấy là cảnh tượng như thế nào, không chỉ một lần tự tưởng tượng, nhưng khi những hình ảnh đó nảy ra trong đầu cô lại kháng cự, cô sợ khi nghĩ đến nó.
Trì Vãn Chiếu ngã lưng lên ghế, một lúc lâu mới chỉnh lý được bản thân, cô ấn điện thoại nội tuyến nói:
“Chu Sinh.”
Chu Sinh nhanh chóng vào văn phòng.
Trì Vãn Chiếu nhìn anh nói:
“Anh đi điều tra xem gần đây Quan phu nhân có tin tức gì ở thành phố H, đồng thời có liên quan gì với Hâm Huy không.”
Chu Sinh tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc:
“Dạ, Trì tổng.”
Anh còn chưa nhìn thấy tin tức gì nhưng đã thấy đôi mắt Trì tổng ửng đỏ, cũng biết không tiện hỏi nhiều nên quay đầu rời khỏi văn phòng.
Mấy thư ký trong phòng thư ký có người đang đánh máy, có người đang chụm đầu nhỏ to, lúc Chu Sinh đi ngang qua vài người thì nghe thấy hai chữ phu nhân.
Anh dừng bước.
“Phu nhân rất ngầu! Rất đẹp! Rất tốt bụng!”
“Hoàn toàn đồng ý, chuyện này thật sự vượt quá nhận thức của tôi đối với phu nhân.”
“Trì tổng quá tinh mắt!”
Chu Sinh nghe xong liền trở về văn phòng của mình, anh lên mạng tra tin tức mới nhất về phu nhân.
– Khổng Hi Nhan dũng cảm cứu đứa bé ở thành phố H.
– Khổng Hi Nhan đẹp nhất.
– Làm chuyện tốt không để lại tên.
– Nhan Nhan là người tốt nhất thế giới!
Anh mở đại một tin tức, nhìn thấy một bài đăng Weibo dài cùng mấy tấm ảnh, ánh mắt anh dại ra, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng Trì Vãn Chiếu.
Thảo nào vừa rồi Trì tổng có biểu cảm như vậy.
Chỉ nhìn ảnh chụp thôi, anh đã khó chịu.
Trì tổng không đau lòng muốn chết mới lạ.
Chu Sinh sau khi xem xong toàn bộ tin tức thì đứng lên chuẩn bị đi đến văn phòng, vừa ra khỏi cửa liền thấy Khổng Hi Nhan ôm Yên Yên đi tới, anh thở phào, gọi:
“Phu nhân.”
Sắc mặt của Khổng Hi Nhan cũng không tốt lắm:
“Ừm.”
Chu Sinh dẫn cô đi về phía văn phòng của Trì Vãn Chiếu,các thư ký cứ nhìn chằm chằm Khổng Hi Nhan, trong ánh mắt giống như có những ngôi sao nhỏ, phát ra hào quang thiện ý.
Khổng Hi Nhan bình tĩnh đi ngang qua trước mặt họ, đi theo phía sau Chu Sinh vào văn phòng.
Trì Vãn Chiếu ngồi trên sofa, nghe thấy tiếng động liền nghiêng đầu nhìn, trên mặt trang điểm tỉ mỉ có chút sợ sệt, Chu Sinh lui ra sau nhường bước:
“Tôi đi trước.”
“Ừm.”
Khổng Hi Nhan trả lời, Chu Sinh liền đóng cửa lại.
Yên Yên ở trong lòng cô nhìn thấy Trì Vãn Chiếu, nó giãy dụa nhảy xuống sau đó nhảy đến bên chân Trì Vãn Chiếu, ngẩng đầu kêu lên:
“Meo meo…”
Trì Vãn Chiếu cúi đầu, đưa tay vỗ về nó, ánh mặt trời chiếu lên, Khổng Hi Nhan nhìn thấy cánh tay Trì Vãn Chiếu run rẩy.
“Tiểu Vãn.”
Cô đi tới, ngồi xuống bên cạnh Trì Vãn Chiếu, đưa tay ôm lấy thân thể Trì Vãn Chiếu.
“Tiểu Vãn, em không sao, em rất khỏe.”
“Chị đừng sợ.”
Trì Vãn Chiếu để mặc cho cô ôm, trong văn phòng rất lâu không có âm thanh gì, Yên Yên không chịu làm người ngoài cuộc, nó nhảy lên đùi hai người, ngẩng đầu kêu meo meo phản ứng.
Sự ấm áp của căn phòng đều bị tiếng ồn ào của nó phá tan hoàn toàn.
Đôi mắt Trì Vãn Chiếu vẫn đỏ như trước, lúc mở miệng giọng đã khàn khàn:
“Hi Nhan.”
Khổng Hi Nhan ôm chặt cô, dùng nhiệt độ cơ thể truyền độ ấm cho cô, xoa dịu cảm xúc bất an của cô.
Yên Yên đã chạy loạn khắp phòng, đụng cái này chạm cái kia, thỉnh thoảng truyền tới tiếng loảng xoảng, Trì Vãn Chiếu ôm Khổng Hi Nhan không chịu buông tay, hết lần này đến lần khác gọi tên cô.
Đôi tay Khổng Hi Nhan vòng lên cổ cô, vỗ nhẹ lên lưng cô, cảm giác được bả vai đã ươn ướt.
Ánh nắng mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu lên người hai người, tăng thêm vài phần ấm áp.
Hai người ngồi trên sofa ôm nhau rất lâu, mãi cho đến khi bầu trời bắt đầu chuyển màu đen, văn phòng dần dần tối xuống.
Khổng Hi Nhan hơi mỏi lưng, cô nhích người liền í lên một tiếng đau người.
Trì Vãn Chiếu cúi đầu nhìn cô:
“Em sao vậy?”
Khổng Hi Nhan chỉ vào eo mình:
“Đau.”
Ánh mắt Trì Vãn Chiếu xa xăm, bóng gió:
“Cho em cậy mạnh.”
Cô đứng dậy để Khổng Hi Nhan nằm xuống sofa, đôi tay đặt lên eo giúp Khổng Hi Nhan xoa bóp.
Khổng Hi Nhan cảm giác được độ ấm bên hông, cô quay đầu nhìn Trì Vãn Chiếu nói:
“Tiểu Vãn, xin lỗi.”
Bàn tay Trì Vãn Chiếu đang xoa bóp khựng lại, giọng nói trầm thấp:
“Hi Nhan, đừng nói xin lỗi với chị.”
“Chị rất sợ nghe thấy ba chữ này.”
Khổng Hi Nhan im lặng.
Trì Vãn Chiếu nhìn thấy sắc mặt của Khổng Hi Nhan liền đổi đề tài.
“Chuyện trên mạng em định làm gì?”
Khổng Hi Nhan nằm sấp trên sofa suy nghĩ:
“Chưa có manh mối.”
Nếu có thể tự nghĩ ra một chút manh mối thì cô sẽ không hỏi Trì Vãn Chiếu.
Trì Vãn Chiếu tiếp tục giúp cô xoa bóp eo:
“Tiếp tục để Đồng Duyệt đè xuống, tạm thời đừng thanh minh, dùng bất biến ứng vạn biến.”
*Lấy bất biến ứng để ứng vạn biến. Đây là 1 câu triết lý bắt nguồn từ khái niệm thuộc về binh pháp “dùng tĩnh chế động”. Nghĩa đen của câu này là “Lấy cái bất động để đối phó với nhiều cái manh động”. Hoặc có thể hiểu theo 1 cách đơn giản hơn “lấy cái không thay đổi để đối phó với vạn cái thay đổi”; “lấy sự bình tĩnh, vững vàng để chống lại vạn sự biến động”. Ý nghĩa hay của câu triết lý này biểu lộ ở chỗ : mặc dầu mọi vật hiện tượng kỳ lạ đa dạng và phong phú, phong phú, biến hóa khôn lường thế nào, nhưng đều xoay quanh trục của nó, đó là bản thể, cái gốc .
Khổng Hi Nhan gật đầu.
Trì Vãn Chiếu tiếp tục nói:
“Chị đang suy nghĩ…”
Khổng Hi Nhan liếc nhìn Trì Vãn Chiếu:
“Chị nghĩ gì?”
Trì Vãn Chiếu cúi đầu, đôi mắt sáng khóa chặt sườn mặt của Khổng Hi Nhan:
“Chị đang nghĩ, chuyện này có liên quan đến Hâm Huy hay không.”
Sắc mặt Khổng Hi trầm xuống.
—–Hết chương 146—-
Ps. Cuối tuần vui vẻ!^^
1 phút chia vui: Mình cũng muốn gởi lời cảm ơn tất cả mọi người khi Số học lão sư mời ra ngoài được 1 triệu lượt xem và wattpad của mình đạt 4500 followers đó chính là động lực và sự ủng hộ to lớn để tiếp tục con đường edit phi lợi nhuận. Mong mọi người sẽ tiếp tục ghé lại ngôi nhà nhỏ này của mình!^^
1 phút pr: Đồng thời ngày 31.7 mình có một event cho các bạn ponk nữ gặp mặt nhau, mọi người có thời gian hãy ghé qua chơi nha. Bật mí là mình có mời editor Esley Tran rất có tiếng đến tham gia. Event này bán vé 50k đã bao gồm quà tặng nhỏ của bên mình cho các bạn, toàn bộ tiền đều bỏ quỹ để hoạt động từ thiện nè. Thông tin các bạn có thể xem thêm ở link fb trên profile wattpad của mình nha.
Địa chỉ: NIGHT COFFEE AND CHILL, Số 52A Nguyễn Văn Đậu, Phường 6, Quận Bình Thạnh, TP.HCM
Xin cảm ơn mọi người nhiều!^^