Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy.

Chương 146: Lễ Cắt Băng


Bạn đang đọc Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân – Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy. – Chương 146: Lễ Cắt Băng

Công ty con của Hâm Huy ở trung tâm thành phố B, khu vực sầm uất, tấc đất tấc vàng.


Nghe nói Vệ Thiên Trình đặc biệt mời thầy phong thủy đến xem, là một vị trí tốt.

Khổng Hi Nhan cùng Trì Vãn Chiếu lên xe sau đó hỏi:

“Ngụy Diễm đã kết thúc hợp đồng với Cảnh Yên sao?”

Trì Vãn Chiếu gật đầu:

“Hâm Huy thay hắn bồi thường.”

Khổng Hi Nhan rũ mắt xuống.

“Có liên quan đến Quan Hiểu Dĩnh?”

Trì Vãn Chiếu im lặng một lúc mới trả lời:

“Chắc là vậy.”

Cô nói với Khổng Hi Nhan những tin tức trước đó Sài Nhân gửi cho cô sau đó nói:

“Xem ý của Ngụy Diễm: muốn ra tay với Trường Ninh.”

“Trường Ninh?”

Khổng Hi Nhan nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Trì Vãn Chiếu:

“Hắn ta muốn làm gì?”

Trì Vãn Chiếu khẽ lắc đầu:

“Chị vẫn chưa biết, bất quá chị đã để Giang Viễn chú ý phía Trường Ninh, em đừng lo lắng, chị sẽ không để Trường Ninh xảy ra chuyện không may.”

Trường Ninh nơi đó đa phần đều là người già và trẻ em, rốt cuộc Ngụy Diễm muốn làm gì?

Sắc mặt Khổng Hi Nhan trầm xuống:

“Trước đó điều tra Hẹn ước thứ sáu kết quả thế nào?”

Trì Vãn Chiếu nhìn về phía Chu Sinh, Chu Sinh liền ngầm hiểu:

“Phu nhân, chỉ tra được hướng chuyển tiền, nhưng không có chứng cứ xác thực chính là Quan Hiểu Dĩnh.”

Dù sao cũng không phải tài khoản của Quan Hiểu Dĩnh gửi đi, hơn nữa ngoài mặt cứ như không có bất liên quan gì đến cô ta.

Nếu như bọn họ tùy tiện bắt người quay lại điều tra, chỉ sợ sẽ đánh rắn động cỏ, cho nên tạm thời chỉ có thể xuống tay từ nơi khác.

Trì Vãn Chiếu nhìn chằm chằm sắc mặt Khổng Hi Nhan, trấn an:

“Em đừng quá lo lắng.”

Khổng Hi Nhan ngẩng đầu lên:

“Em lo lắng Trường Ninh…”

Ai biết Ngụy Diễm chó cùng rứt giậu sẽ làm những chuyện điên khùng gì nữa.

Trì Vãn Chiếu ôm lấy vai Khổng Hi Nhan:


“Đừng lo lắng, nếu hắn rảnh thì chúng ta tìm vài chuyện cho hắn làm.”

Khổng Hi Nhan đối diện với đôi mắt sáng của Trì Vãn Chiếu:

“Đúng vậy.”

Chẳng bao lâu họ đã đến công ty con của Hâm Huy, hôm nay có không ít đối tác của Vệ Thiên Trình, có nhân viên chính khách, có người trong giới giải trí, những hợp tác này tuy không tuyên bố nhưng họ đều hiểu rõ.

Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu xuống xe liền trở thành mục tiêu chú ý của mọi người, ánh đèn flash lập tức hướng về phía bên này.

Trì Vãn Chiếu hiếm khi tham dự yến hội, càng chưa từng tham gia phỏng vấn gì, luôn kín tiếng trong giới giải trí, cũng rất thần bí, tất cả mọi người dù rất hiếu kỳ về cô nhưng không dám đến gần, hôm nay đến tham gia nghi thức cắt băng khánh thành công ty con của Hâm Huy, có thể nói là cho mặt mũi.

Điều này cũng hoàn toàn đập tan tin đồn về mối quan hệ không tốt giữa hai tập đoàn.

Trong giới giải trí này, không hề có bí mật.

Cho nên có không ít người biết chuyện Vệ Hạo Nhiễm.

Bọn họ cho rằng qua chuyện đó Cảnh Yên và Hâm Huy sẽ không vừa mắt nhau, không nghĩ tới không chỉ không có như vậy, Trì tổng luôn kín tiếng lại tham gia hoạt động của Hâm Huy, điều này làm cho mọi người không khỏi tò mò.

Mà Vệ Hạo Nhiễm bởi vì chuyện mặc đồ nữ đã khá lâu không lộ diện, cũng chính là hôm nay mới được thả ra, hắn lắc lư ly rượu vang đỏ mặt thì trầm xuống, đôi mắt dò xét tất cả mọi người bước vào, bất ngờ ngửa đầu uống cạn rượu vang đỏ trong ly.

Chẳng bao lâu, một cô gái đứng bên cạnh hắn.

Cô gái này đoạt lấy ly rượu trên tay hắn, đổi cho hắn một ly mới, lông mày nhiễm ý cười:

“Vệ đạo, rượu vang không phải thưởng thức như vậy.”

Vệ Hạo Nhiễm nhìn Sài Nhân:

“Sài tiểu thư.”

Sài Nhân cười cười:

“Gọi tôi Nhân Nhân là được.”

Vệ Hạo Nhiễm giơ ly lên nhìn về phía Sài Nhân, hai người chạm ly.

Ánh mắt hắn đầy lưu luyến trên dáng người Sài Nhân, dáng người Sài Nhân cân xứng, chân dài eo thon, da trắng xinh đẹp, có thể xem là người đẹp mười phân vẹn mười, khi Sài Nhân được Quan Hiểu Dĩnh mời từ nước ngoài trở về thì hắn đã có tâm tư xấu, nhưng suy cho cùng thì Sài Nhân cũng không phải là diễn viên mà hắn từng tiếp xúc trước kia, để tùy hắn vò nắn.

Cô là mỹ thực nhưng hắn chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, làm cho hắn chảy nước dãi ba thước lại không có cách nào xuống tay.

Bây giờ Sài Nhân chủ động lấy lòng làm cho hắn nhìn ra tia hi vọng, hi vọng có thể đưa vào miệng.

Sài Nhân nhấp môi, bỏ qua thâm ý trong mắt Vệ Hạo Nhiễm, cô tò mò hỏi:

“Vệ đạo, đó là Hà Vi và Ngụy Diễm phải không?”

Ngón tay cô giơ ra chỉ thẳng về một hướng.

Vệ Hạo Nhiễm nhìn qua, đúng là Ngụy Diễm và Hà Vi.

Anh gật đầu:

“Đúng vậy.”

Trong đáy mắt có chút xem thường.

Sài Nhân nhíu mày:


“Tôi nghe nói là Vệ đạo dẫn hai người họ vào công ty. Vệ Đạo, hai người bọn họ đừng nói là kiếm tiền, bản thân đang nợ nần chồng chất, tôi rất tò mò, vì sao anh lại ký hợp đồng với bọn họ?”

Vệ Hạo Nhiễm cười nhạo:

“Tôi ký?”

“Còn không phải chị dâu tôi…”

Anh dừng lại một nửa thì dừng lại, mỉm cười:

“Không có gì, hai người bọn họ có thứ đồng giá để trao đổi.”

Sài Nhân mím môi cười cười, Vệ Hạo Nhiễm chuyển đề tài, hai người tán gẫu vài câu trên trời dưới đất sau đó Sài Nhân bị người gọi đi.

Trước khi rời đi, cô nhìn về phía Ngụy Diễm và Hà Vi, ánh mắt sâu xa.

Hai người bọn họ có thứ đồng giá để trao đổi.

Chẳng lẽ chính là thứ mà họ đề cập trong quán cafe ngày đó.

Thật đáng tiếc, cô không tận mắt chứng kiến.

Tầng một của công ty có kha khá người, bàn ở giữa, thảm đỏ rãi hoa hồng Champagne, xung quanh có những món tráng miệng khiến người ta no căng bụng.

Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu đứng cạnh nhau, trong lúc đó người tới chào hỏi liên tục, đều là người làm ăn, Khổng Hi Nhan phụ trách mỉm cười là được, một lát sau, Vệ Thiên Trình dẫn theo Quan Hiểu Dĩnh cũng tới.

Quan Hiểu Dĩnh mặc váy đỏ qua gối, mái tóc dài vén lên lộ ra cổ thon dài, trang điểm đậm diễm lệ, đôi môi đỏ tươi tắn, cô ta gật đầu với Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu, nói:

“Trì tổng.”

“Hi Nhan, đã lâu không gặp.”

Thái độ tự nhiên như thể họ vẫn là bạn bè.

Khổng Hi Nhan cũng cười cười:

“Đã lâu không gặp.”

Ánh mắt hai người khẽ chạm liền tách ra, Khổng Hi Nhan thoáng nhìn thấy hàn ý trong mắt cô ta, Trì Vãn Chiếu đang cùng Vệ Thiên Trình trò chuyện, Quan Hiểu Dĩnh thuận miệng nói:

“Mình nghe Sài Nhân nói về chuyện mọi người ở thành phố H, mọi người không sao thật sự vô cùng may mắn.”

Khổng Hi Nhan cười nói:

“Cảm ơn đã quan tâm.”

Quan Hiểu Dĩnh cũng không nói gì thêm với Khổng Hi Nhan, vì thấy thái độ của Khổng Hi Nhan như vậy chỉ gật đầu cười khẽ sau đó đi qua chỗ khác, Khổng Hi Nhan thấy Trì Vãn Chiếu còn đang bận bịu cô tiến tới nói:

“Em đi qua bên kia.”

Trì Vãn Chiếu nghiêng đầu:

“Ừm.”

Khổng Hi Nhan một mình đi tới chỗ đặt điểm tâm, bưng một ly cocktail, chưa kịp uống đã nghe thấy tiếng của một gã đàn ông ở bên cạnh vang lên:


“Trì phu nhân.”

Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn, là Vệ Hạo Nhiễm.

Cô rũ mắt:

“Vệ đạo.”

Vệ Hạo Nhiễm nhìn thấy Khổng Hi Nhan liền nắm chặt tay, lần trước cô ta hại mình mất quảng cáo của HG, về đến nhà còn bị Vệ Thiên Trình đón đầu chửi mắng, hắn từ nhỏ đến lớn đều muốn gì được đó, ngày đó chịu nỗi nhục từ anh hắn thì cũng không sao, nhưng ngay cả người trong nhà cũng đều nói hắn không hiểu chuyện.

Giọng điệu này, hắn nuốt không trôi.

Nhưng bây giờ Cảnh Yên như mặt trời giữa ban trưa, một mình hắn không có cách nào chống lại.

Nghĩ đến đây, Vệ Hạo Nhiễm cười nâng ly lên nói:

“Chuyện ở phim trường lần trước thật sự có lỗi, là lỗi của tôi. Lúc ấy chỉ muốn đùa giỡn với Trì phu nhân, không nghĩ tới gây ra sự hiểu lầm với Trì tổng cùng Trì phu nhân, trong lòng tôi thật sự áy náy. Vốn định lựa thời gian tự mình đi nhận lỗi với hai vị, lại sợ trong lòng Trì tổng vẫn còn khúc mắc, hôm nay nhìn thấy Trì phu nhân, thật sự quá tốt.”

Khổng Hi Nhan nghe hắn nói xong, ngước mắt nhìn hắn.

Trong những lời này của Vệ Hạo Nhiễm không thấy chút tức giận nào, dựa theo tính cách của hắn chưa từng chịu thiệt thòi, hơn phân nửa là có người cầm tay chỉ việc. Tuy rằng cô không biết rốt cuộc Trì Vãn Chiếu muốn hợp tác gì với Hâm Huy, nhưng hôm nay nếu đã tới nơi này, sẽ không có đạo lý xé rách mặt, cô bưng ly chạm ly Vệ Hạo Nhiễm:

“Vệ đạo nói quá rồi.”

Hai người chạm vào chén, đều khẽ nhấp miệng, Vệ Hạo Nhiễm còn muốn nói chuyện nhưng bên cạnh Khổng Hi Nhan đã xuất hiện một người:

“Khổng tỷ.”

Khổng Hi Nhan quay đầu, thì ra là Lăng Vũ, đã lâu không gặp.

Trước đó đóng vai thái tử trong Phá kén.

Lăng Vũ nhìn thấy nàng hiển nhiên rất vui vẻ, mày kiếm giãn ra, nói:

“Đúng là Khổng tỷ rồi, vừa rồi em còn cho rằng mình nhìn lầm.”

Khổng Hi Nhan cười nói:

“Sao cậu cũng tới đây?”

Lăng Vũ lắc lư ly trên tay:

“Ông già nhà em không chịu đến, căn dặn em tới.”

Khổng Hi Nhan hiểu rõ.

Lăng Vũ sau khi xuất đạo cũng không giấu diếm gia cảnh của mình cho nên không chỉ cô biết, người trong giới giải trí này đều biết, Vệ Hạo Nhiễm tự nhiên cũng biết, hắn thấy Khổng Hi Nhan cùng Lăng Vũ trò chuyện vui vẻ liền mở miệng:

“Nếu Trì phu nhân cùng Lăng tiên sinh có lời muốn nói, tôi không làm phiền.”

Khổng Hi Nhan lịch sự gật đầu với hắn, Lăng Vũ chỉ liếc mắt một cái liền dời đi, trong mắt có vẻ xem thường.

Sau khi Vệ Hạo Nhiễm rời đi, Khổng Hi Nhan nhìn về phía Lăng Vũ hỏi:

“Nghe nói cậu nhận một bộ phim mới.”

Lăng Vũ:

“Phải, vừa chuẩn bị quay.”

Đó là một bộ phim đấu súng, anh đóng vai một người xấu, cá nhân anh rất thích vai diễn này, đối với anh mà nói là một trải nghiệm mới mẻ.

Khổng Hi Nhan nghe vậy nhấp một ngụm rượu:

“Tôi rất mong chờ.”

Lăng Vũ khi diễn [Phá kén] biểu hiện rất nổi bật, anh tiến bộ rất nhanh, hơn nữa chịu học, không sợ khó khăn, không giống quý công tử khác. Đối với diễn xuất, anh rất nghiêm túc, người như vậy muốn thành công chỉ là chuyện sớm hay muộn.


“Khổng tỷ đừng nói vậy, em áp lực tâm lý.”

Khổng Hi Nhan nhìn Lăng Vũ:

“Có áp lực là một điều tốt, áp lực chính là động lực.”

Lăng Vũ gật đầu:

“Chị dạy đúng lắm.”

Hai người nhìn nhau cười.

Ở đây hai người ở chung thoải mái hơn rất nhiều so với hồi quay Phá kén, chủ đề trò chuyện cũng rất nhiều, Khổng Hi Nhan khó tránh nói nhiều lời hơn với Lăng Vũ.

Ngay cách đó không xa, có hai người đang nhìn họ.

Quan Hiểu Dĩnh giơ ly lên uống một ngụm rượu nói:

“Sài tiểu thư, tôi nghe nói quan hệ của Trì tổng và Trì phu nhân càng ngày càng tốt hơn.”

Sài Nhân cúi đầu cười:

“Tôi vẫn lo lắng quan hệ giữa họ không tốt.”

Quan Hiểu Dĩnh dường như không hiểu, nhíu mày nhìn cô:

“Ý cô là sao?”

Sài Nhân liếc mắt nhìn Quan Hiểu Dĩnh:

“Bây giờ càng tốt, lúc phản bội mới tổn thương nhiều hơn.”

Quan Hiểu Dĩnh như có điều suy nghĩ, không nói gì.

Sài Nhân buông ly xuống nói với cô ta:

“Đúng rồi, bộ phim của tôi còn thiếu hai chỗ, tôi cảm thấy Ngụy tiên sinh và Hà tiểu thư rất thích hợp cho vai diễn đó, bây giờ bọn họ ở Hâm Nguy cả ngày cũng vô công rỗi nghề, chi bằng tôi dẫn họ đi quay phim, Quan tiểu thư cảm thấy thế nào?”

Hà Vi và Ngụy Diễm?

Quan Hiểu Dĩnh ngước mắt nhìn hai người đứng ở góc bên kia, bọn họ đã không thành người có tài, gánh không nỗi đòn lớn, ký hợp đồng với bọn họ hoàn toàn là bởi vì thứ trong tay Hà Vi và kế hoạch của Ngụy Diễm.

Vốn dĩ cô không muốn cho hai người tài nguyên, cho nên cô nghe thấy lời của Sài Nhân liền nhíu mày hỏi:

“Vì sao phải dẫn hai người đó?”

“Quan tiểu thư không vui sao?”

Quan Hiểu Dĩnh lắc đầu:

“Không có không vui, chỉ là hai người bọn họ đã không còn giá trị gì nữa.”

Cô cười nhạo thành tiếng, sắc mặt của Sài Nhân vẫn không thay đổi:

“Hai người bọn họ là do Vệ đạo ký, bình thường Vệ đạo cũng rất chiếu cô tôi, cho nên tôi góp một chút sức lực nho nhỏ.”

Quan Hiểu Dĩnh rũ mắt, sớm nghe nói Vệ Hạo Nhiễm có ý định với Sài Nhân, chỉ là không biết mức độ phát triển của hai người ra sao, hôm nay xem ra quan hệ tốt hơn so với tưởng tượng của cô ta.

Cô ta xua tay:

“Hãy làm theo ý cô.”

Sài Nhân bày ra tư thế ung dung:

“Vậy thì tốt quá.”

——-Hết chương 143—-

Ps. Cuối tuần vui vẻ!^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.