Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy.

Chương 143: Chiến Tranh Lạnh


Bạn đang đọc Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân – Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy. – Chương 143: Chiến Tranh Lạnh

Khổng Hi Nhan tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, cô vội vàng nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy nơi vốn dĩ đặt giường bệnh của Trì Vãn Chiếu đã bị dời vào bên trong, còn ở giữa dùng rèm trắng chắn ngang, ánh đèn chiếu lên cô chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ.


“Tiểu Vãn.”

Cô vừa gọi vừa bước xuống giường, mang dép đi đến trước giường bệnh của Trì Vãn Chiếu.

Trì Vãn Chiếu đang ngồi trên giường sử dụng máy tính xử lý công việc, cô nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn, ánh mắt trong trẻo, không trả lời cũng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn sau đó tiếp tục dồn sự chú ý vào chuyện trước mắt mình.

Khổng Hi Nhan nhìn thấy Trì Vãn Chiếu vẫn còn ở đây, cô thở phào nhẹ nhõm, cô tiến tới nói:

“Tiểu Vãn, chị có đói không? Em bảo Tiểu đem đồ ăn tối tới?”

Trì Vãn Chiếu nhìn đồng hồ sau đó gọi một cuộc điện thoại:

“Chu Sinh, lát nữa đem bữa tối vào.”

Đầu kia của điện thoại nhanh chóng trả lời:

“Dạ, Trì tổng.”

Trì Vãn Chiếu cụp mắt cúp điện thoại, ngay cả một ánh mắt cũng không dành cho Khổng Hi Nhan.

Khổng Hi Nhan cắn môi, vẫn duy trì nụ cười tiến tới:

“Tiểu Vãn, em…”

Trì Vãn Chiếu hờ hững mở miệng:

“Đói thì ngồi qua bên cạnh ngồi, đợi lát nữa Chu Sinh sẽ đưa bữa tối vào, chị đang làm việc.”

Tuy rằng giọng điệu của Trì Vãn Chiếu không quá lạnh lùng, nhưng cũng không hề thân thiện, hoàn toàn là thái độ của người xa lạ, Khổng Hi Nhan phát hiện từ đầu đến cuối cô ấy chỉ nhìn mình một lần.

Bầu không khí trong phòng bệnh có chút áp lực, Khổng Hi Nhan mang dép đứng ở đó, những đầu ngón chân co lại, cả người căng cứng, một lúc lâu sau mới nói:

“Được, vậy chị cứ đi làm việc trước.”

“Ừm.”

Câu trả lời rõ ràng phát ra từ cánh môi mím chặt của Trì Vãn Chiếu, mặt vẫn không chút biểu cảm nhìn chằm chằm máy tính trước mắt, ngón tay linh hoạt gõ bàn phím, trong phòng chỉ có tiếng lạch cạch vang lên không ngừng, từng tiếng như đánh vào trong lồng ngực Khổng Hi Nhan, đau đến sắc mặt cô trắng bệch.

Cô trở về giường của mình.

Sau khi Khổng Hi Nhan nằm lên giường, Trì Vãn Chiếu liếc mắt nhìn tấm rèm che màu trắng, ánh mắt trở nên ảm đạm, bàn tay siết chặt.

Một lúc sau, trong phòng mới lại vang lên tiếng gõ bàn phím.

Khổng Hi Nhan ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa lớn dai dẳng dường như đã dừng, sau đó cô đứng lên đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, có cơn gió lạnh chui vào.

Mưa thực sự đã ngừng.

Chỉ là nhiệt độ vẫn thấp như trước, gió thổi lên mặt, cảm giác lạnh lẽo truyền đến.


Cửa sổ mở ra cũng một lần nữa đóng lại, Khổng Hi Nhan đứng ở cửa sổ nhìn giường bệnh của Trì Vãn Chiếu, vẫn duy trì tư thế đó, cô mím môi gọi:

“Tiểu Vãn.”

Không ai trả lời.

Mi mắt Khổng Hi Nhan rũ xuống.

Bầu không khí trong phòng bệnh rất áp lực, Khổng Hi Nhan không ngủ được, cô nằm trên giường lăn qua lăn lại, rất khó chịu.

Không biết qua bao lâu, có người gõ cửa phòng bệnh, sau đó Chu Sinh lên tiếng gọi:

“Trì tổng.”

Trì Vãn Chiếu lạnh nhạt nói:

“Vào đi.”

Chu Sinh xách hai cái túi vào phòng.

Anh nhìn thấy Khổng Hi Nhan liền cúi đầu chào hỏi:

“Phu nhân tỉnh rồi sao?”

Khổng Hi Nhan miễn cưỡng cười nói:

“Ừ.”

Chu Sinh đặt hai hộp đựng cơm ở tủ đầu giường của mỗi người, đồng thời đưa cho Khổng Hi Nhan một hộp điện thoại mới, Khổng Hi Nhan rất ngạc nhiên, Chu Sinh nói:

“Số điện thoại vẫn là số trước đây phu nhân dùng, ngoài ra một số hành lý đã tìm được, đang để ở chỗ Lâm Đạo, nếu phu nhân không tiện, tôi có thể mang qua giúp phu nhân.”

Khổng Hi Nhan lắc đầu:

“Không cần, để tôi đi tìm Lâm Đạo là được rồi.”

Chu Sinh gật đầu cười cười.

Sau khi anh nói chuyện xong với Khổng Hi Nhan thì đi qua chỗ Trì Vãn Chiếu ở bên cạnh, hai người thì thầm nói rất nhiều chuyện của công ty, cuối cùng Trì Vãn Chiếu nói:

“Tôi biết rồi, anh đi sắp xếp đi.”

Chu Sinh do dự:

“Phu nhân trở về cùng đoàn phim hay với chúng ta?”

Sắc mặt Trì Vãn Chiếu vẫn như thường:

“Để cho Lâm Kiên Sâm sắp xếp.”

Chu Sinh nghe vậy, anh nhìn cô, cúi đầu:


“Dạ.”

Sau đó anh nhanh chóng rời khỏi phòng.

Trong lúc hai người trao đổi thì Khổng Hi Nhan ăn qua loa lót dạ, đồ ăn Chu Sinh mua đều thanh đạm, nhưng cô không có khẩu vị, ăn một chút liền buông đũa, điện thoại mới sáng lên, phía trên hiển thị một tin nhắn.

Là Lâm Đạo gửi đến.

Hi Nhan, mưa đã tạnh, mọi người chuẩn bị ngày mốt trở về thành phố H, em trở về với Trì tổng phải không?”

Khổng Hi Nhan nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, yên lặng gõ.

Không có, làm phiền Lâm Đạo sắp xếp tôi trở về cùng đoàn phim.

Lâm Nghị Sâm rất lâu không trả lời.

Khổng Hi Nhan đăng nhập vào WeChat, nhìn thấy có vào người trong đoàn phim ở trong nhóm trò chuyện, họ vẫn còn bồi hồi về sự cố lở núi lần này, có vài người còn bày tỏ họ chưa hoàn hồn.

Những cái tên đang nói chuyện Khổng Hi Nhan đều không quen, chắc là các cô gái tham gia diễn vai sinh viên, từ trong lời nói của họ cô có thể cảm nhận được đối mặt với chuyện ngoài ý muốn lần này vừa sợ vừa hoảng.

Khổng Hi Nhan quay lại newfeed, nhìn thấy có mấy tin nhắn.

Có của Đồng Duyệt.

Hai tin nhắn đều là sau khi xảy ra chuyện không lâu, ba tin đều là lúc trưa nay, một tin cuối còn dặn cô nghỉ ngơi thật nhiều.

Khổng Hi Nhan chỉ trả lời một chữ Dạ đơn giản.

Ngoại trừ Đồng Duyệt, còn có Vương Hải Ninh cũng gửi tin nhắn cho cô, nói nhìn thấy tin tức đoàn làm phim Ánh bình minh bị mắc kẹt ở thành phố H, hơn nữa còn ở dưới chân núi, sau khi xảy ra chuyện không liên lạc được, khiến dư luận nhốn nháo.

Cô ấy còn gửi vài tin nhắn:

– Hi Nhan chị thấy thành phố H xảy ra chuyện, em không sao chứ?

– Hi Nhan lại gặp núi lở phải không?

……

Khổng Hi Nhan nhìn chằm chằm tin nhắn của Vương Hải Ninh, hốc mắt đỏ lên, cô rời khỏi WeChat, gọi điện thoại cho Vương Hải Ninh.

Vừa mở miệng, giọng đã khàn khàn.

“Hải Ninh.”

Vương Hải Ninh ở đầu bên kia nghe được giọng nói quen thuộc liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:

“Hi Nhan em không sao chứ? Chị xem tin tức trên mạng, tụi em bị mắc kẹt ở thành phố H? Hai ngày này trùng hợp chị có thời gian, hay là chị…”

Khổng Hi Nhan ngắt lời cô:


“Hải Ninh, em không sao, chị không cần tới đây.”

Vương Hải Ninh vẫn lo lắng:

“Em thật sự ổn chứ?”

Khổng Hi Nhan nhếch môi, cố gắng làm cho giọng mình thoải mái:

“Thật.”

Những đầu ngón tay Vương Hải Ninh siết chặt điện thoại:

“Nhưng trước kia em…”

Khổng Hi Nhan:

“Hải Ninh, đã qua lâu rồi, em đã quên, không còn sớm nữa, chị nghỉ ngơi sớm đi.”

Vương Hải Ninh im lặng một lúc mới nói:

“Ừ.”

Khổng Hi Nhan cúp máy, quay đầu nhìn về phía Trì Vãn Chiếu, cô ấy đang vừa nhìn vừa ăn cơm tối, máy tính bật, thỉnh thoảng còn có tiếng gõ bàn phím vang lên, cả phòng đều rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Khổng Hi Nhan nghe thấy rõ tiếng tim đập của mình, thình thịch thình thịch thình thịch.

Cô mở miệng nói:

“Tiểu Vãn, chị còn làm việc bao lâu nữa? Chị có muốn em đợi chị không?”

Giọng lạnh lẽo từ rèm bên cạnh vang lên:

“Không cần.”

Trái tim Khổng Hi Nhan vừa mới đập kịch liệt thoáng chốc chậm lại, cô không nói gì nữa, chỉ xuống giường đi vào nhà vệ sinh.

Cô nhìn chằm chằm vào trong gương.

Người ở bên trong khóe mắt đã ướt nhòa, vành mắt đỏ ửng, khóe môi giương lên vẽ ra nụ cười nhưng so với khóc còn xấu hơn.

Khổng Hi Nhan mở đầy bồn nước rửa mặt rồi vùi đầu vào trong, không lâu sau bọt nước xuất hiện, cô mới ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn đọng nước.

Người trong gương hai mắt càng đỏ hơn, dáng vẻ nhếch nhác thảm hại.

Bởi vì chân bị thương, không tiện tắm rửa, cô chỉ vội vàng lau người rồi đi ra, Trì Vãn Chiếu đang kẹt ở cửa nhà vệ sinh, lúc cô đi ra sắc mặt cô ấy vẫn như thường, hai người mặt đối mặt lướt qua nhau, cô ấy cũng không hề ngừng lại.

Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn cửa nhà vệ sinh đóng lại, ánh mắt ảm đạm.

Nửa tiếng sau, cửa nhà vệ sinh lại mở ra, Trì Vãn Chiếu nhìn thấy đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn mở một ngọn đèn trắng nhỏ cạnh đầu giường, cũng xem như sáng, cô có thể nhìn thấy nét mặt của Khổng Hi Nhan một cách rõ ràng.

Nét mặt do dự, muốn nói lại thôi.

Cô chỉ liếc nhìn rồi thu hồi tầm mắt, sau đó lên giường của mình, máy tính đặt trên tủ đầu giường, màn hình phát ra ánh sáng xanh.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, hai người giống như người xa lạ ai cũng không mở miệng.

Cũng nhanh chóng tiếng hít thở ổn định vang lên, Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn, chỉ có bóng người kia chiếu lên trên rèm trắng, mơ hồ không rõ ràng.

Cô giơ tay nắm lấy rèm che, chỉ cần cô dùng sức kéo là cô thể nhìn thấy gương mặt Trì Vãn Chiếu đang ngủ.

Nhưng giờ phút này cô lại có một nỗi sợ vô hình.

Nếu như kéo rèm ra đánh thức Trì Vãn Chiếu, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của cô ấy, cô không biết nên mở miệng thế nào.


Tay cô nắm lấy rèm rất lâu, cuối cùng vẫn buông tay xuống.

Một tấm rèm, không chỉ ngăn cách giường của hai người, mà còn chia thế giới của hai người thành hai.

Trì Vãn Chiếu trở về thành phố B trước, ban đầu bác sĩ muốn cô vào nước ba ngày, nhưng chiều hôm sau cô đã bảo Chu Sinh sắp xếp trở về, cũng không nói với Khổng Hi Nhan, cũng là Khổng Hi Nhan ra ngoài dạo một vòng, lúc trở về phòng mới phát hiện thiếu mất giường bệnh của người kia, hỏi lại Chu Sinh mới biết.

Sau khi nghe câu trả lời của Chu Sinh, cô chỉ nói:

“Làm phiền thư lý Chu chăm sóc tốt cho chị ấy.”

Chu Sinh cung kính trả lời cô:

“Dạ, xin phu nhân yên tâm.”

Khổng Hi Nhan mấp mấy khóe môi.

Yên tâm hay không cô ấy cũng đã đi.

Đoàn làm phim Ánh bình minh cũng sắp xếp xong lịch trình, ngày hôm sau sau khi Trì Vãn Chiếu rời đi thì họ cũng trở về thành phố B, mọi người có chút ngạc nhiên với sự xuất hiện của Khổng Hi Nhan trên chuyến bay, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có Sài Nhân đứng bên cạnh cô hỏi:

“Chân đã đỡ chưa?”

Khổng Hi Nhan gật đầu:

“Cảm ơn, đỡ hơn nhiều rồi.”

Sài Nhân gật gật đầu đi theo sau Lâm Đạo lên máy bay.

Vị trí trở về cũng không khác lắm lúc đi, bên cạnh Khổng Hi Nhan vẫn là Cố Linh, nhưng lần này cô ấy tìm cách bắt chuyện với cô, chỉ quan tâm đôi câu rồi cầm quyển sách ngồi xem. Khổng Hi Nhan nằm trên giường nhìn cảnh sắc bên ngoài, trong đầu hiện lên gương mặt không cảm xúc của người kia, đầu ngón tay cô giơ lên giữa không trung như chạm lên gương mặt đó.

Gợn sóng bắt đầu nổi lên trong lòng cô.

Đoàn làm phim đến thành phố B vào buổi chiều, cánh săn ảnh đã sớm thủ sẵn ở sân bay, đoàn phim Ánh bình minh mắc kẹt ở thành phố H mấy ngày không có tin tức, nghe nói ở ngay chân núi nơi xảy ra lở núi. Điều này làm cho mọi người chú ý đến tình hình thiên tai đồng thời cũng có lòng quân tâm Ánh bình minh.

Huống chi fan của các diễn viên, khi Lâm Đạo thông báo chiều nay sẽ trở về thành phố B đã thu hút vô số người hâm mộ đến xác nhận, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, không ít người đến sân bay.

Sau khi sự việc xảy ra, Viên Tu Tuấn, Khổng Hi Nhan và Sài Nhân đều chưa từng đăng Weibo, fan của bọn họ lo lắng không thôi, những người ở thành phố B đều đến sân bay chờ, họ đứng ở chỗ ra vào chỉ với mong muốn sớm nhìn thấy thần tượng của mình.

Viên Tu Tuấn và Lâm Đạo dẫn đầu bước ra, sau đó sân bay liền ồn ào, vô số đèn flash sáng lên.

Khổng Hi Nhan ngẩng đầu nhìn, rất nhiều fan giơ banner, thậm chí có người gọi tên Viên Tu Tuấn, cô ngẩn ngơ, bất ngờ nhớ đến cảnh cô và Trì Vãn Chiếu công khai hồi đầu năm khi trở về thành phố B.

Cũng có rất nhiều người, rất nhiều ánh mắt, rất nhiều máy ảnh.

Cô nắm tay người kia, trong lòng tràn đầy vui vẻ, mặt mày toát lên sự hạnh phúc.

Không giống như bây giờ.

Lòng bàn tay, trống rỗng.

Cô đứng ở phía sau mọi người, nhìn vô số banner và reo hò của fan, cô suy nghĩ sau đó gửi tin nhắn cho Trì Vãn Chiếu.

“Tiểu Vãn, em về rồi.”

Tin nhắn gởi đi không có câu trả lời lại.

Trái tim Khổng Hi Nhan giống như rơi xuống hầm băng, rất lâu cô vẫn chưa hoàn hồn.

—-Hết chương 140—-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.