Bạn đang đọc Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân – Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy. – Chương 137: Để Hắn Chụp
Hai ngày sau, quảng cáo của Khổng Hi Nhan và Sài Nhân được phát hành, Weibo nổi sóng, quảng cáo này ban đầu trước khi quay đã bị mọi người bàn tán ầm ĩ, bây giờ sau khi xuất hiện càng là đối tượng chú ý của mọi người.
Khổng Hi Nhan tất nhiên không cần phải nói, sau khi thông báo kết hôn vẫn là lưu lượng đại ngôn, còn Sài Nhân bởi vì quan hệ lúc trước với Cảnh Yên, bị người ta cho rằng quan hệ giữa cô ấy và Khổng Hi Nhan là tình địch.
Bây giờ tình địch song song hợp tác chung một quảng cáo.
Còn là thương hiệu nổi tiếng trong nước cho nên dư luận ngay lập tức xuất hiện.
Hiệu ứng của quảng cáo rất tốt, ngay từ khi quảng cáo vừa ra mắt Khổng Hi Nhan đã xem, trong ống kính cô là một cô gái có dung nhan xấu xí, cô vừa khao khát sự yêu thích của nữ thần nhưng cũng vừa sợ bị nữ thần biết, loại tâm lý mâu thuẫn này được cô giải thích vô cùng nhuần túy.
Tất nhiên, biểu hiện của Sài Nhân cũng rất đáng nể.
Một nữ thần xinh đẹp, tri thức và khéo hiểu lòng người đều được thể hiện.
Chỉ có một điểm khiến Khổng Hi Nhan cảm thấy ngạc nhiên đó là Dư Đạo thêm một cảnh vào, chính là cảnh cô và Sài Nhân đứng dưới tàng cây, Sài Nhân giúp cô lấy chiếc lá rơi trên đầu xuống.
Khổng Hi Nhan không biết, cảnh này được chia sẻ điên cuồng trên mạng.
Biển quảng cáo của các siêu thị lớn treo đầy áp phích (poster), màn hình LED của các trung tâm thương mại đều chiếu quảng cáo này, cộng với chiêu trò quảng cáo của HG, chỉ trong hai ngày, mức độ nổi tiếng của HG lại tăng thêm hai bậc.
Mức độ tiêu thụ tất nhiên không cần phải nói, liên tục phá vỡ kỷ lục nhiều năm.
Cư dân mạng tràn vào weibo chính thức của HG, họ đều nhắm vào ảnh chụp chuyển cảnh đó thi nhau gõ bàn phím bình luận.
– Trời ơi nữ thần của tôi quá dịu dàng! Ánh mắt này muốn tôi chết chìm luôn sao?
– Nhân nhân, tôi muốn sinh hầu tử cho chị ấy*!
* 我要给你生猴子: Là câu nói trending trên mạng, từ hầu tử /houzi/ và hài tự (con) /haizi/ đọc gần giống nhau, nói trực tiếp là Tôi muốn sinh con cho chị ấy thì khá lộ liễu nên người ta nói lái qua.
– Mấy người không cảm thấy cảnh Khổng Hi Nhan biến thân thành cực kỳ xịn sao? Lóa mắt hơn trước!
– Lầu trên đẹp gì đâu, tôi lật qua lật lại hai ba trăm lần rồi!
– Tôi đã bị lọt vòng fan* vì Khổng Hi Nhan!
*Vòng fan /圈粉/: ngôn ngữ mạng, là hình thức mở rộng nhóm fan hâm mộ của bản thân trên mạng xã hội.
– Nhan Nhan của chúng ta xinh đẹp tuyệt trần!!! Hôm nay tôi muốn lan tỏa vẻ đẹp này của Nhan Nhan! Sài Nhân cũng rất đẹp, hy vọng hai nữ thần sẽ hợp tác vui vẻ trong Ánh bình minh!
– Nhỏ giọng nói câu này không ai ship hai người hả? Tôi… tôi… tôi… tôi cảm thấy rất hợp á!
– Thần tán thành!
– Thần tán thành*!
* 臣附议: ngôn ngữ mạng: ngày xưa chỉ hạ thần bề dưới tỏ ý tán thành với quân vương, ngày nay dùng để bày tỏ sự ủng hộ của bản thân tán thành một vấn đề nào đó mang ý ủng hộ.
– Tôi càng ngày càng chờ mong Ánh bình minh, hai vị nữ thần cộng thêm đảm đương diễn xuất của Viên nam thần, thật tuyệt vời!
– Tay tôi cắt ghép mà run rẩy chịu không nổi luôn á!
Khổng Hi Nhan vẫn chưa biết luồng dư luận trên mạng đã bắt đầu chuyển hướng, lúc này cô đang dọn dẹp đồ đạc trong nhà. Ánh bình minh sắp bắt đầu quay, trước tiên các cô phải bay đến một vách núi ở thành phố H để lấy cảnh, sau đó trở về thành phố B quay phân cảnh cô làm ký giả, tiếp theo chính là tập trung vào nội dung chính của Ánh Bình Minh, đó là đến nông thôn.
Lấy cảnh nông thôn cũng ở trong một ngọn núi lớn ở thành phố H, vốn Khổng Hi Nhan muốn đề nghị Lâm Đạo đến thôn Trường quay nhưng nghe nói Lâm Đạo đã sớm chọn xong chỗ cho nên cô từ bỏ.
Lần này đi thành phố H, ban đầu Đồng Duyệt muốn đi theo nhưng bị Khổng Hi Nhan bảo ở lại, Đồng Duyệt không lay chuyển được, ngẫm lại cũng liền đồng ý, Vệ Hạo Nhiễm trước đó bị họ đâm một nhát e là lúc này còn ghi hận trong lòng, cô ở lại chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến bất kỳ lúc nào.
Phó Thu đương nhiên đi theo Khổng Hi Nhan, Khổng Hi Nhan vốn còn muốn để Phó Thu ở lại theo Đồng Duyệt học tập, Đồng Duyệt dĩ nhiên không đồng ý, cô không đi đã rất lo lắng rồi cho nên phải để Phó Thu đi cùng.
Khổng Hi Nhan biết Đồng Duyệt lo lắng cho cô nên gật đầu đồng ý.
Lần này dự kiến đi thành phố H ba tháng, ban đầu giai đoạn giữa Khổng Hi Nhan định quay về thành phố B quay cảnh phóng viên nhưng Lâm đạo đã đẩy cảnh đó xuống quay cuối, trước tiên quay hết tất cả các cảnh ở nông thôn sau đó cùng nhau lên quay cảnh núi.
Khổng Hi Nhan cảm thấy như vậy cũng tốt, tiết kiệm thời gian và công sức.
Bởi vì phải rời khỏi nhà ba tháng, Lâm Đạo liền thả bọn họ ba ngày để thu xếp cho ổn thỏa, lúc Khổng Hi Nhan đang thu dọn đồ đạc thì nhận được tin nhắn của Phó Thu, cô bé này gửi một tấm ảnh qua.
– Khổng tỷ, chị giỏi quá! HG đặc biệt đăng Weibo cảm ơn chị và Sài Nhân!
– Đúng rồi Khổng tỷ, chị có thấy tấm ảnh này chưa? Bây giờ nó đã được HG sử dụng làm ảnh quảng cáo, trên mạng đã có full HD rồi!
Khổng Hi Nhan nhìn tấm hình, chính là cảnh Sài Nhân giúp cô lấy chiếc lá rơi xuống.
Trong quảng cáo, bởi vì mang giày cao gót nên Sài Nhân cao hơn cô một cái đầu, cô phải ngửa đầu đối diện với ánh mắt của Sài Nhân, trong ánh mắt của hai người đều có ý cười khẽ.
Rõ ràng dù là người ngoài nhưng vẫn nhìn ra được ẩn tình thân thiết khó tả bên trong tấm hình, chỉ có hai người trong cuộc mới biết sự tình lúc đó.
Khổng Hi Nhan trả lời Phó Thu một câu nhanh chóng thu dọn đồ đạc liền đặt điện thoại xuống.
Dù sao cũng phải đi ba tháng, đồ đạc ít thì cũng hai vali, còn vài thứ chưa mua, Khổng Hi Nhan suy nghĩ sau đó gọi điện thoại cho Trì Vãn Chiếu, hỏi cô ấy sau khi tan tầm có rảnh không, Trì Vãn Chiếu vừa mới hợp xong, nhận được điện thoại của Khổng Hi Nhan, cô đứng ở cửa sổ nói:
“Đi dạo phố? “
Giọng không thể tin nổi của Trì Vãn Chiếu làm cho Khổng Hi Nhan bật cười thành tiếng.
“Đúng vậy, đi dạo phố, Trì tổng có rãnh không?”
Trì Vãn Chiếu nhíu mày, suy nghĩ một chút liền mở miệng:
“Được, tan tầm chị bảo Lục Hàn đi đón em. “
Khổng Hi Nhan vội vàng nói:
“Không cần, em tự đi qua, tan tầm ở tầng dưới công ty chờ chị. “
Trì Vãn Chiếu ừ một tiếng, Khổng Hi Nhan nói lời tạm biệt sau đó hôn với điện thoại một cái, âm thanh đó truyền đến tai Trì Vãn Chiếu, cô mím môi cười cười, lỗ tai ửng đỏ.
Chu Sinh thấy thế chỉ yên lặng đứng ở phía sau Trì Vãn Chiếu, vài người từ phòng họp đi ra đều kinh ngạc nhìn qua phía bên kia sau đó dời tầm mắt.
Trước khi tan tầm, Khổng Hi Nhan đã bắt xe đến Cảnh Yên, Trì Vãn Chiếu vẫn chưa tan tầm, gọi điện thì Chu Sinh nghe, anh ấy nói Trì tổng đang họp trực tuyến, Khổng Hi Nhan sau khi nghe xong thì đi thang máy lên tầng cao nhất.
Trong thang máy tình cờ có hai người vào, trong ánh mắt của họ đều chất chứa vẻ e dè, cúi đầu chào hỏi:
“Chào Phu nhân. “
Khổng Hi Nhan cũng lịch sự cười cười, gật đầu chào.
Trong đó có một người lớn gan lớn nói:
“Phu nhân, chúng tôi đã xem quảng cáo chị đóng, rất đẹp!”
Khổng Hi Nhan:
“Cảm ơn.”
Cửa thang máy mở ra, hai cô gái vội vàng đi ra ngoài, cửa thang máy sắp đóng lại thì Khổng Hi Nhan nghe được giọng một cô gái trong đó nói:
“Nhan Nhan nhà chúng ta vừa mới nói cảm ơn tôi kìa!!!”
“Tôi cảm thấy rất hạnh phúc!”
Khổng Hi Nhan mím môi cười cười, thang máy rất nhanh thì lên đến nơi.
Đến văn phòng, Trì Vãn Chiếu không có ở đó, Khổng Hi Nhan lấy ít đồ trang điểm từ trong túi sau đó vào nhà vệ sinh trang điểm lại, lúc Trì Vãn Chiếu dẫn theo Chu Sinh trở về văn phòng chỉ thấy chiếc túi xách trên ghế sofa, Trì Vãn Chiếu vẫy tay với Chu Sinh nói:
“Không còn chuyện gì, anh tan tầm trước đi.”
Chu Sinh gật đầu:
“Vậy chút nữa…”
Trì Vãn chiếu cố suy nghĩ một chút:
“Để Lục Hàn chuẩn bị xe.”
Chu Sinh:
“Vâng.”
Sau khi trả lời, anh rời khỏi văn phòng.
Trì Vãn Chiếu đặt văn kiện lên bàn làm việc, quay đầu quét mắt một vòng khắp phòng làm việc, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở phòng vệ sinh có tiếng nước chảy, vừa chuẩn bị đi qua thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cô quay trở lại trước bàn trà cầm lên nhìn.
Là điện thoại của Đồng Duyệt.
Trì Vãn Chiếu cầm điện thoại đi đến cửa phòng vệ sinh:
“Hi Nhan, điện thoại.”
Giọng Khổng Hi Nhan mơ hồ:
“Ai vậy? “
Trì Vãn Chiếu:
“Đồng Duyệt. “
Khổng Hi Nhan:
“Chị nghe giúp em đi, em có chút việc. “
Trì Vãn Chiếu vuốt màn hình, giọng Đồng Duyệt lập tức truyền tới:
“Hi Nhan, mọi thứ đã sẵn sàng chưa? Thành phố H vào đêm rất lạnh, em hãy mang theo một số quần áo chống rét. “
Đồng Duyệt nói mấy câu nhưng thấy bên kia không mở miệng, cô bèn gọi:
“Hi Nhan? “
Đôi môi mỏng của Trì Vãn Chiếu khẽ mở:
“Là tôi, Hi Nhan đang có việc, tôi sẽ bảo em ấy gọi lại cho cô.”
Đồng Duyệt khẽ ho ra tiếng, giống như bị sặc, cô vội vàng nói:
“Vâng, tôi không quấy rầy Trì tổng nữa. “
Cô nói xong liền cúp máy.
Trên màn hình nhất thời xuất hiện một tấm hình.
Trì Vãn Chiếu nhìn chằm chằm tấm hình bất giác nhíu mày.
Nhà vệ sinh truyền đến tiếng động, Khổng Hi Nhan mở cửa, gương mặt đã trang điểm càng thêm xinh đẹp, một cái mím môi ngước mắt đều nắm giữ tầm mắt của Trì Vãn Chiếu, cô cầm điện thoại cứng nhắc, hỏi:
“Xong rồi?”
Khổng Hi Nhan gật đầu:
“Đồng tỷ vừa gọi điện thoại tới có chuyện gì không? “
Trì Vãn Chiếu:
“Không có gì, em gọi lại đi.”
Cô vừa nói vừa trả lại điện thoại cho Khổng Hi Nhan rồi trở lại bàn làm việc ngồi xuống, ánh mắt liếc nhìn Khổng Hi Nhan đi tới cửa sổ gọi điện thoại, ngón tay gõ gõ lên bàn, cô suy nghĩ sau đó gõ chữ quảng cáo của HG.
Rất nhanh. Quảng cáo đầy đủ đã xuất hiện.
Bình luận bên dưới cũng hiện ra.
– Giương cao lá cờ Nhan Nhân!
– Vòng tròn tự manh*, hôm nay tôi đã chết chìm trong video này không đi đâu hết!
* 圈地自萌: ý chỉ việc giải trí trong một vòng tròn nhỏ và thỏa mãn sở thích của riêng mình
– Chờ tôi liếm xong mới nói chuyện phiếm với mấy người.
– Đầu óc tôi nảy ra thêm một cảnh, tình cũ tình mới cùng xuất hiện, sau đó hai người đá tổng tài Cảnh Yên rồi bên nhau!
– Lầu trên là thứ quỷ ma á hả? Đúng rồi, không sai, bạn nói đúng lắm, tuyệt vời!
– Nghĩ đến Ánh bình minh sắp quay thì càng hưng phấn, chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Trì Vãn Chiếu nhìn chằm chằm những bình luận này, siết chặt con chuột trong tay, nhìn Khổng Hi Nhan đã gọi điện thoại xong, cô bình tĩnh tắt màn hình, quay đầu nhìn Khổng Hi Nhan:
“Nói xong rồi? “
Khổng Hi Nhan cười nói:
“Đúng vậy, đi thôi. “
Cô đi đến bên cạnh khoác tay Trì Vãn Chiếu, Trì Vãn Chiếu nhìn mình trong trang phục công sở:
“Chị có nên đi thay quần áo không?”
Khổng Hi Nhan nhìn chằm chằm Trì Vãn Chiếu nói:
“Thế này cũng được lắm.”
Trì Vãn Chiếu:
“Chị…”
Khổng Hi Nhan không cho cô cơ hội nói chuyện, quay đầu hôn lên má cô nói:
“Tiểu Vãn mặc cái gì cũng đẹp! “
Trì Vãn Chiếu bị lời của Khổng Hi Nhan chọc cười, thu lại sự lo lắng trong đáy mắt rồi cùng Khổng Hi Nhan rời khỏi văn phòng.
Lục Hàn đã ở dưới lầu chờ, khi nhìn thấy bóng dáng Trì Vãn Chiếu và Khổng Hi Nhan anh liền mở cửa xe cất lời:
“Trì tổng, phu nhân. “
Trì Vãn Chiếu Ừ một tiếng không lạnh không nhạt, sau khi hai người lên xe, cô quay đầu hỏi Khổng Hi Nhan:
“Em muốn đi đâu? “
Khổng Hi Nhan suy nghĩ một chút:
“Đến trung tâm thương mại Bình An. “
Trung tâm thương mại Bình An nằm ở trung tâm thành phố, bởi vì bên trong đều thương hiệu cao cấp cho nên không có nhiều người đi dạo, điều này cũng tránh gây ra ồn ào khi các cô xuất hiện.
Lục Hàn lái xe thẳng đến bãi đậu xe của trung tâm thương mại, Trì Vãn Chiếu nắm tay Khổng Hi Nhan xuống xe, bên ngoài biển người bắt đầu nổi lên, nhưng người trong trung tâm thương mại này cũng không đông lắm, sau khi vào cửa, các cô nhìn thấy không ít quý bà đang lựa chọn đồ.
Từ sau khi vào trung tâm thương mại Khổng Hi Nhan vẫn khoác tay Trì Vãn Chiếu, động tác của hai người rất thân mật, cô thấp hơn Trì Vãn Chiếu một chút, đứng bên cạnh cô cực kỳ xinh đẹp động lòng người, mặc dù trước sau không có biểu tình gì, nhưng mặt mày đã thu liễm vẻ sắc bén, trở nên mềm mỏng hơn, nhất là khi nhìn về phía Khổng Hi Nhan, đôi mắt sáng ngời tràn đầy dịu dàng.
Các nàng vẫn khoát tay nhau đi vào bên trong, Khổng Hi Nhan thỉnh thoảng ngẩng đầu hỏi ý kiến của Trì Vãn Chiếu, Trì Vãn Chiếu hoặc gật đầu hoặc lắc đầu, cũng sẽ đáp lại, thái độ cưng chiều.
Ở chỗ rẽ.
Trì Vãn Chiếu nhìn trong gương phát hiện có người đang cầm máy ảnh chụp hình các nàng, cô còn không kịp xoay người đã bị Khổng Hi Nhan ôm cứng:
“Cứ để hắn chụp. “
Trì Vãn Chiếu rũ mắt chìm trong suy nghĩ chốc lát sau đó ôm ngược lại Khổng Hi Nhan, mỉm cười:
“Ừ. “
——-Hết chương 134—–