Bạn đang đọc Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân – Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy. – Chương 133: Tiên Thủ Hạ Vi Cường*
*Tiên hạ thủ vi cường: nghĩa là ra tay trước sẽ dành được lợi thế
——————
Ngày hôm sau Khổng Hi Nhan đến trường quay mới biết đạo diễn đã bị đổi, Đồng Duyệt đi bên cạnh cô giới thiệu:
“Dư Đạo người luôn cùng HG hợp tác.”
Dư đạo năm nay hơn bốn mươi tuổi, hói đầu, trên mặt mang theo nụ cười:
“Trì phu nhân.”
Khổng Hi Nhan bắt tay hắn.
Dư Đạo chào hỏi xong đã bị trợ lý gọi đến bên cạnh.
Đồng Duyệt đứng bên cạnh Khổng Hi Nhan nói:
“Chuyện hôm qua đừng nghĩ nhiều.”
“Cách xử lý của Trì tổng có thể quá cực đoan, nhưng cũng là vì bảo vệ em.”
Khổng Hi Nhan gật đầu:
“Em hiểu.”
“Vệ Hạo Nhiễm không nói gì đã rút lui sao?”
Đồng Duyệt nhếch miệng:
“Làm gì có chuyện đó, nghe nói Vệ Hạo Nhiễm trở về Vệ gia nổi trận lôi đình, một hai nhất quyết không rút khỏi quảng cáo lần này.”
“HG trực tiếp kết thúc hợp đồng bọn họ.”
Khổng Hi Nhan cụp mắt xuống:
“HG chịu kết thúc hợp đồng?”
Đồng Duyệt nhìn cô:
“Đương nhiên, trong giới giải trí này ai cũng là người có đầu óc, hôm qua Trì tổng làm đến như vậy, trên danh nghĩa là thay em trút giận nhưng trên thực tế ra sao thì trong lòng họ đều biết, suốt đêm qua HG liên lạc với Dư đạo, để Dư đạo từ nước ngoài trở về.”
“Cho nên Hi Nhan à, đây cũng là nguyên nhân mọi người đều muốn trèo cao, tất cả những thứ em tốn hết tâm tư muốn có được lại không bằng một câu nói của người khác.”
Khổng Hi Nhan nghe xong lời Đồng Duyệt nói liền rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, cô nói:
“Mọi người đều muốn trèo cao.”
“Đồng tỷ, em thích làm cành cao hơn.”
Đồng Duyệt nhìn thật lâu vào mắt cô, gật đầu:
“Chị biết.”
Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn Đồng Duyệt, hai người cười cười.
Lúc sau, Đồng Duyệt nói với Phó Thu:
“Tiểu Thu, trước tiên dẫn Hi Nhan đến phòng thay đồ.”
Phó Thu vội vàng gật đầu:
“Dạ.”
Khổng Hi Nhan cũng hoàn hồn, đi theo phía sau Phó Thu đến phòng thay đồ.
Đồng Duyệt nhìn bóng lưng Khổng Hi Nha, sau đó nhớ tới những lời Chu Sinh nói với cô lúc sáng.
Anh ta nói, sau này mọi chuyện của phu nhân đều giao toàn quyền cho phu nhân và cô xử lý, không cần báo lại nữa.
Khi Đồng Duyệt tiếp nhận Khổng Hi Nhan, cô từ xem thường đến xem trọng và rồi đến hết sức lo sợ, mọi chuyện cô đều phải báo cáo, mọi chuyện đều phải cân nhắc trưng cầu ý kiến, bản thân cô cũng gần như quên mất bổn phận của mình.
Cô là người đại diện.
Lẽ ra phải thay nghệ sĩ xử lý mọi chuyện.
Có lẽ Hi Nhan cũng nghĩ như vậy.
Đầu tiên là diễn viên Khổng Hi Nhan, sau đó làm Trì phu nhân của tổng tài Cảnh Yên.
Lúc này trên mặt Đồng Duyệt đã bừng bừng ý chí chiến đấu trở lại, khóe môi cong lên, cô đi vào phòng thay đồ.
Khổng Hi Nhan đã thay xong quần áo, đang trang điểm, cô đóng vai một cô gái có ngoại hình ma chê quỷ hờn, quần áo cũng rất cũ kỹ, áo sơ mi bông màu xanh giặt đến mức sờn màu, quần giản dị màu xám, còn đi một đôi giày vải có thể mua ở bất kỳ chỗ nào.
Trang điểm muốn xấu thế nào thì xấu như vậy, nhưng cũng không thể không nói hóa trang là một kỹ thuật sống, Khổng Hi Nhan của bây giờ nhìn vào gương cũng không thể chịu nổi.
Thật sự quá xấu.
Phó Thu nhìn bộ dường này của cô không nhịn được bật cười thành tiếng, ngay cả thợ trang điểm cũng mi mắt cong cong.
“Khổng tỷ, chị như vậy hoàn toàn có thể đi chụp quảng cáo biến hình lớn.”
Khổng Hi Nhan nhìn chằm chằm gương mỉm cười, lộ cả hàm răng, cả gương mặt lộ ra vẻ buồn cười.
Lúc Đồng Duyệt đi vào phòng nghỉ liền nhìn thấy vẻ mặt này của Khổng Hi Nhan, cô cười cười, sau đó thợ trang điểm đi ra ngoài, cô đi tới ngồi xuống bên cạnh Khổng Hi Nhan.
Phó Thu ngoan ngoãn gọi:
“Đồng tỷ.”
Khổng Hi Nhan quay đầu, nói:
“Đồng tỷ, có chuyện gì sao?”
Phó Thu vội vàng nói:
“Vậy em đi ra ngoài trước.”
Khổng Hi Nhan kéo cô bé này lại:
“Không cần.”
Cô nhìn Đồng Duyệt:
“Đồng tỷ có việc cứ nói, Tiểu Thu là người của mình.”
Đồng Duyệt gật gật đầu bảo Phó Thu đi đóng cửa lại, đợi đến khi trong phòng không có ai, cô mới mở miệng nói:
“Hi Nhan, chuyện xảy ra hôm qua chị e là không kết thúc như vậy.”
Người như Vệ Hạo Nhiễm từ trước đến nay đều là đối tượng mọi người xu nịnh, đã bao giờ bị vũ nhục như thế, đừng nói là Vệ Thiên Trình, chính hắn cũng không nhịn được cơn giận này.
Mà bây giờ HG tuyên bố không hợp tác với hắn.
Không giở trò là điều không thể nào.
Bọn họ phải phòng họa khi chưa xảy ra.
Khổng Hi Nhan gật đầu, dùng gương mặt trang điểm buồn cười bày ra vẻ nghiêm túc:
“Chuyện này em cũng đoán được, Đồng tỷ có cách hay nào không?”
Đồng Duyệt tìm ra hai tấm ảnh.
Khổng Hi Nhan nhìn ra chính là Vệ Hạo Nhiễm mặc đồ con gái.
Cô nhíu mày:
“Đồng tỷ muốn tiên thủ hạ vi cường?”
Đồng Duyệt gật đầu.
“Quảng cáo của em sẽ nhanh chóng được xuất hiện trên tivi, chị lo lắng Vệ Hạo Nhiễm sẽ giở trò phía sau, chi bằng chúng ta đi trước một bước, tặng cho hắn ta một phần quà.”
“Em thấy sao?”
Khổng Hi Nhan nghe xong liền trầm tư, cô nghiêng đầu hỏi Phó Thu:
“Tiểu Thu, em nói gì đi?”
“Dạ?”
Hiển nhiên Phó Thu không nghĩ tới Khổng Hi Nhan sẽ hỏi mình, sau đó ánh mắt Đồng Duyệt cũng nhìn về phía mình, Phó Thu đỏ mặt cà lăm nói:
“Em… em… em cảm thấy ý nghĩ của Đồng tỷ rất hay, em….”
Khổng Hi Nhan liếc nhìn cô bé này, ngắt lời:
“Được rồi.”
“Đồng tỷ, vậy thì làm theo lời chị nói đi.”
Đồng Duyệt gật đầu, mặt Phó Thu đỏ lên, vẫn nghĩ không thông vì sao Khổng tỷ muốn hỏi ý kiến của mình.
Bởi vì chuyện vừa rồi Phó Thu vẫn cúi đầu, ngay cả nói chuyện với Khổng Hi Nhan cũng không dám nhìn thẳng, vội vàng giúp Khổng Hi Nhan bưng trà rót nước, Đồng Duyệt thấy vậy liền gọi:
“Phó Thu.”
Phó Thu nhìn Khổng Hi Nhan ngồi trước bàn trang điểm chải tóc, cô chạy đến bên cạnh Đồng Duyệt:
“Đồng tỷ.”
Đồng Duyệt gật đầu:
“Ngồi.”
Phó Thu:
“Dạ.”
Đồng Duyệt lườm Phó Thu:
“Em biết tại sao Hi Nhan lại hỏi ý kiến của em không?”
Trong ánh mắt Phó Thu tràn đầy nghi hoặc:
“Em không biết.”
Đồng Duyệt vẻ mặt nhìn vẻ mặt ngu ngốc của người này nói:
“Em nhận ra Hi Nhan đang muốn dìu dắt em sao?”
Phó Thu trợn tròn mắt:
“Khổng tỷ…”
Đồng Duyệt nghiêm túc gật đầu.
Rõ ràng Hi Nhan hi vọng không phụ thuộc vào mối quan hệ với Trì tổng mà muốn tự mình phát triển, lúc này Hi Nhan không chỉ cần một người đại diện là cô mà cũng cần một trợ lý thông minh, Tiểu Thu hơi ngốc một chút nhưng thật lòng đối tốt với Hi NHan, chính điểm này cô hổ thẹn mình không bằng tiểu Thu.
Cho nên Hi Nhan hy vọng có thể bồi dưỡng Tiểu Thu thật tốt.
Hi Nhan sẽ vui vẻ khi nhìn thấy thành quả.
Người thông minh ở chung quả thật thoải mái hơn rất nhiều, nhưng bên cạnh Hi Nhan không thiếu người thông minh, mà Tiểu Thu là người thật lòng thật dạ đối đãi tốt với Hi Nhan. Vinh nhục cùng nhau, không rời không bỏ.
Phó Thu nghe xong lời của Đồng Duyệt nhất thời hiểu rõ, cô bé này cắn môi lạch bạch chạy đến trước mặt Khổng Hi Nhan nói:
“Khổng tỷ, cám ơn chị.”
Khổng Hi Nhan chớp chớp mắt, Phó Thu kích động tiếp tục nói:
“Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời Đồng tỷ, cũng sẽ nghe lời chị, em sẽ luôn nhớ kỹ không phạm sai lầm, nhớ kỹ thân phận của mình, Khổng tỷ, nếu chị muốn làm hoàng hậu, em sẽ làm cung nữ đắc lực nhất bên cạnh chị!”
Khổng Hi Nhan bị cô bé này chọc cười, khóe môi giương lên:
“Ngoan.”
Phó Thu nở một nụ cười rạng rỡ với Khổng Hi Nhan.
Đồng Duyệt ngồi cách đó không xa nhìn hai người này, cô suy nghĩ sau đó cúi đầu nhìn điện thoại di động ấn gởi hai tấm hình.
Vừa qua chín giờ, cửa phòng nghỉ đã bị gõ cửa, Đồng Duyệt mở cửa nhìn thấy trợ lý đạo diễn, anh ta đến mời Khổng Hi Nhan.
Khổng Hi Nhan gật đầu với Đồng Duyệt, đứng lên ra cửa.
Trong trường quay.
Cô gặp Sài Nhân.
Không giống như hình dạng của ngày hôm qua, hôm nay Sài Nhân vẫn rất giống như tiên nữ nhưng làm cho mọi người cảm thấy hoàn toàn khác nhau, tiên nữ của ngày hôm qua khiến cho người ta có cảm giác chưa từng ăn khói lửa nhân gian, giống như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ..
Mà hôm nay lại khác.
Sài Nhân của hôm nay giống như nhân vật nữ thần trong trường học, trên người mang theo hơi thở người trần, làm cho người ta nhịn không được muốn tới gần.
Dư Đạo không hổ là người quen cũ hợp tác với HG, chỉ từ tạo hình đã hơn Vệ Hạo Nhiễm một bậc.
Khổng Hi Nhan bước vào trường quay.
Sài Nhân thấy cô đi tới liền cười vẫy tay:
“Trì phu nhân.”
Khổng Hi Nhan ngước mắt nhìn:
“Gọi tôi Hi Nhan là được.”
Sài Nhân gật đầu:
“Ừm, Hi Nhan.”
Khổng Hi Nhan mím môi cười cười, không nói gì nữa.
Hai người đứng đó nghe đạo diễn nói sơ qua về nội dung sẽ quay, thật ra Khổng Hi Nhan đều đã diễn qua nội dung của quảng cáo lần này vô số lần trong đầu, cô thậm chí còn mô phỏng các loại biểu tình, mãi cho đến khi hài lòng mới thôi.
Kỹ năng diễn xuất của Sài Nhân cũng rất chân thật, mọi người đều công nhận.
Dù sao nhận được nhiều giải thưởng không thể nào giả được.
Đạo diễn sau khi nói xong hỏi lại các cô đã hiểu rõ hay chưa, hai người gật đầu, sau đó thư ký trường quay hô bắt đầu.
Ống kính được bật lên.
Bên trong xuất hiện một cô gái mảnh khảnh, cô đứng ở gốc tường một khu của trường học nhìn xung quanh, mãi cho đến khi một cô gái cách đó không xa dần dần đi tới, cô nhìn cô gái ấy với nụ cười ngượng ngùng, trên mặt ma chê quỷ hờn len lỏi vài phần đỏ ửng, đôi mắt muốn nhìn nhưng lại e dè, cánh môi khẽ cắn, vẻ mặt chờ mong.
Sau đó, ống kính chuyển qua nơi khác, là cô gái đi qua khi nãy, lúc trở về lớp mở ngăn tủ ra thì đập vào mắt là một phần trà sữa, phía sau ly trà sữa còn một hình dán đáng yêu, cô sờ sờ mỉm cười, sau đó lấm lét nhìn trái nhìn phải.
Cô gái vẫn đi theo phía sau cô vội vàng trốn vào lối đi nhỏ ở cầu thang, sợ tới trắng mặt nhưng ánh mắt lại có vài phần vui sướng.
Đạo diễn đứng dậy hô “OK!”, sau đó đi đến bên cạnh hai người: “Hoàn hảo!”
“Rất hoàn hảo!”
“Quảng cáo này quả là đo ni đóng giày cho hai người! Bất kể là nét mặt hay thần thái đều không chút sai sót, trước đó đã nghe qua kỹ thuật diễn xuất của Trì phu nhân, hôm nay mới được chứng kiến quả là mở mang tầm mắt.”
“Còn có Sài tiểu thư, quá tuyệt vời.”
“Hai người là nghệ sĩ mà tôi không lo lắng nhất khi hợp tác cùng.”
Khổng Hi Nhan và Sài Nhân nhìn nhau cười, sau đó cùng đạo diễn khách sáo đôi câu.
Sau khi đạo diễn khen xong lại giải thích cảnh tượng tiếp theo, lần này càng thêm chi tiết, Khổng Hi Nhan và Sài Nhân đều nghiêm túc, thường xuyên gật đầu, sau khi dứt lời, có lá rụng rơi trên đỉnh đầu của Khổng Hi Nhan, Sài Nhân thuận tay thay cô lấy xuống.
Khổng Hi Nhan khẽ chớp mắt, ánh mắt dịu dàng của Sài Nhân mang theo ý cười, cô cất lời:
“Hi Nhan, thật ratôi rất hâm mộ cô.”
Khổng Hi Nhan không trả lời vẫn bình tĩnh nhìn Sài Nhân, hai người nhìn nhau, đạo diễn vừa trở lại trước máy quay nhìn thấy cảnh này liền ấn máy ghi lại.
Ý cảnh quá đẹp.
Dư đạo quyết định thêm cảnh này vào!
Tác giả có điều muốn nói:
Vở kịch nhỏ thứ nhất:
Dư Đạo: Tự động biến thành fan CP Sài Nhan, vui quá!
Trì Vãn Chiếu: Ha ha.
Vở kịch nhỏ thứ 2:
Trì Vãn Chiếu: Nghe nói có người muốn em và Sài Nhân xào couple?
Khổng Hi Nhan: Ai vậy? Sao em lại không biết? Chị muốn làm gì?
Trì Vãn Chiếu: Tâm trạng không tốt, muốn đánh nhau.
Khổng Hi Nhan: …
——Hết chương 130—-