Bạn đang đọc Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân – Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy. – Chương 131: Em Có Thể…
Sự xuất hiện bất ngờ của Trì Vãn Chiếu khiến cho mọi người trong trường quay kinh sợ, Vệ Hạo Nhiễm nhìn Trì Vãn Chiếu rồi lại nhìn anh mình, sắc mặt hơi thay đổi, vài phần không được tự nhiên bò lên mặt.
Vệ tổng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy tức giận.
Ở Vệ gia, Vệ Hạo Nhiễm là người nhỏ nhất, sau khi sinh cơ thể yếu đuối, ngày nào cũng vào bệnh viện, từ nhỏ mọi người của Vệ gia đều thuận theo hắn, mọi việc cũng tùy theo hắn, muốn sao cho sao, muốn mặt trăng cho mặt trăng.
Sau này tốt nghiệp nói không muốn vào công ty học quản lý, một hai muốn làm đạo diễn gì đó.
Cũng được.
Vệ gia đều đồng ý, để hắn ở Hâm Huy tìm một đạo diễn nổi tiếng tự tay dẫn dắt hắn, nhưng hắn đâu phải là người chịu nghiêm túc quay phim, vào giới giải trí ngày nào cũng có các mỹ nữ khác nhau đi bên cạnh, có khi quá đáng đến mức liên tục tung ra tin bao nuôi nữ minh tinh, chân giẫm mấy thuyền, ngày nào Hâm Huy cũng lên trang bìa.
Tất cả đều về những bông hoa của Vệ Hạo Nhiễm.
Hình ảnh của Hâm Huy tuột dốc không phanh.
Thời điểm đó hắn (Vệ tổng) rất tức giận bởi vì danh tiếng của Cảnh Yên ở trong giới giải trí dần dần vươn lên, dường như có thể thay thế Hâm Huy dẫn đầu ở thành phố B này, Vệ Hạo Nhiễm trước sau vẫn không biết cân nhắc nặng nhẹ, rất nhiều scandal tung ra, khoảng thời gian đó hắn tức tới mức trực tiếp xách đầu tên này về nhà, cắt hết chức vụ.
Vệ Hạo Nhiễm ở nhà xám hối một thời gian sau đó tự mình đến Hâm Huy xin lỗi, nói rất hay là hắn đã thông suốt nên miễn cưỡng để cho hắn đồng ý tiếp tục làm đạo diễn.
Sau đó, hắn cũng tém lại không ít.
Ở trong giới giải trí cũng không còn nghe thấy gièm pha gì nữa, hoặc có thể nói, hắn đã hiểu che đậy như thế nào.
Đó cũng là chuyện tốt.
Ít nhất không còn để cho anh mình đau đầu.
Hai năm nay Vệ Hạo Nhiễm không còn gây ra lỗi lầm lớn như trước, tuy rằng những bộ phim hắn quay không quá nổi tiếng, nhưng tốt xấu gì cũng có một hai bộ phim thể hiện được bản lĩnh, hắn không cầu người em này có tiền đồ to lớn, chỉ cần cứ như vậy không phạm sai lầm đã tốt lắm rồi.
Về phần quy tắc của người em này với diễn viên, bình thường ở trường quay hở tí là tức giận mắng chửi, miễn không làm quá thì hắn có thể thay em chùi đít.
Tưởng rằng mình và thằng em trai này ai sống cuộc đời nấy, an ổn qua ngày.
Không ngờ tới, Vệ Hạo Nhiễm lại nhận được hợp tác với HG.
Đây là cơ hội ngàn năm có một.
Nếu quảng cáo này có thể thành công, con đường đạo diễn của Vệ Hạo Nhiễm sẽ một bước thăng thiên.
Ngay cả hình ảnh của Hâm Huy cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Người anh này sẽ hạnh phúc từ trái tim.
Khi biết Khổng Hi Nhan nhận quảng cáo này thì càng thêm vui mừng.
Tuy nói ba năm trước khi Khổng Hi Nhan chịu ấm ức thì Hâm Huy vứt bỏ cô ấy, nhưng đó cũng là chuyện của ba năm trước, hơn nữa Ngụy Diễm và Hà Vi cũng đã sớm nhận tội, cũng không ai liên lụy đến Hâm Huy.
Mà lần này Khổng Hi Nhan có thể hợp tác với Vệ Hạo Nhiễm, chính là cơ hội tốt nhất để họ kéo gần quan hệ.
Hắn cho rằng Vệ Hạo Nhiễm có vô liêm sỉ đến cỡ nào cũng phải biết nên làm ra sao.
Nhưng hết lần này tới lần khác. Cáu tên chết tiệt này không hề biết!
Hắn không biết nên chửi tên này ngu xuẩn hay bảo tên này cút ngay và luôn thì tốt!
Vệ Thiên Trình hít sâu vài hơi, lồng ngực phập phồng lên xuống, ánh mắt té khói bốc lửa, Trì Vãn Chiếu vờ như không nhận ra tâm tình của hắn, cô vẫn dùng giọng điệu lạnh lẽo nói:
“Vệ tổng, tôi cảm thấy lời của Vệ đạo có vài phần đạo lý.”
“Là chúng tôi trèo cao.”
Vệ Thiên Trình vội cười giả lả:
“Trì tổng nói đùa phải không, Vệ Hạo Nhiễm, lại đây cho anh!”
Vệ Hạo Nhiễm cúi đầu chậm chạp đi tới bên cạnh Vệ Thiên Trình:
“Anh, sao anh lại tới đây?”
Trong lời nói của hắn không hề cảm thấy lời vừa rồi nói với Khổng Hi Nhan có gì sai, chỉ là ánh mắt không dám đối diện với đôi mắt sáng của Trì Vãn Chiếu, ánh mắt nhìn sang một bên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Vệ Thiên Trình xụ mặt nói với Vệ Hạo Nhiễm:
“Còn không mau xin lỗi Trì tổng, xin lỗi Trì phu nhân!”
“Xin lỗi?”
“Anh, em làm gì sai?”
Vệ Thiên Trình giơ tay lên:
“Em!”
Hắn không ngờ Vệ Hạo Nhiễm không biết tốt xấu đến vậy, ở trước mặt Trì Vãn Chiếu cũng không vì anh hắn mà hạ một bậc thang, chỉ là trước mắt là en trai ruột của hắn, yêu thương từ nhỏ đến lớn, muốn hắn ra tay đánh quả là luyến tiếc.
Vệ Thiên Trình căm tức hạ tay xuống, tức giận nói:
“Cút qua một bên!”
Vệ Hạo Nhiễm hầm hừ đứng qua bên cạnh.
Vệ Thiên Trình sau khi dạy dỗ Vệ Hạo Nhiễm thì mỉm cười quay đầu nói với Trì Vãn Chiếu:
“Xin lỗi Trì tổng, em trai tôi trời sinh tính tình không được tốt, rất thích nói đùa, vừa rồi bất quá là đùa với phu nhân thôi.”
“Tôi đã hỏi qua, đồ của Trì phu nhân đã sớm chuẩn bị xong, ở trong phòng nghỉ.”
Trì Vãn Chiếu liếc nhìn hắn:
“Phải không?”
“Đùa giỡn?”
Cô cười cười:
“Chu Sinh.”
Chu Sinh vội vàng đứng sau lưng cô:
“Trì tổng.”
Trì Vãn Chiếu phân phó:
“Đi lấy bộ quần áo mà Vệ Đạo nói đùa là để phu nhân mặc tới đây.”
Vệ Trình Thiên biến sắc, ngược lại không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho trợ lý ở bên cạnh nhanh chóng đi xử lý, đáng tiếc bước chân của vị trợ lý này không nhanh bằng Chu Sinh, chưa đầy hai phút trên tay là mấy bộ quần áo xuất hiện trong trường quay.
Nhân viên trong phim mặc dù giả vờ bận rộn công việc của mình, nhưng ánh mắt đều nhìn chằm chằm về phía bên này, Chu Sinh đi đến bên cạnh Trì Vãn Chiếu nói:
“Trì tổng, quần áo mang tới.”
Trì Vãn Chiếu chọn một bộ từ trên tay anh.
Áo ngực màu hồng với quần short siêu ngắn.
Áo ngực không lớn, chỉ có thể che đi vị trí ngực, Trì Vãn Chiếu cầm trên tay, cảm nhận được vải vóc rất mỏng cô liền căng cứng, môi mím lại, giọng lạnh lẽo:
“Vệ đạo rất có gu.”
Mặt Vệ Hạo Nhiễm tái mét.
Những bộ quần áo này đương nhiên không có khả năng dùng để quay quảng cáo, trên thực tế, hôm nay hắn cũng không có ý định quay quảng cáo, chủ yếu là muốn làm xấu mặt Khổng Hi Nhan, chụp vài tấm hình tươi mát giữ trong tay sau này tìm cơ hội tung ra, đến lúc đó đăng thông cáo, cũng không hủy danh tiếng của Khổng Hi Nhan nhưng chí ít có thể dập tắt nhuệ khí của cô.
Chỉ là hắn ngàn tính vạn tính lại không tính được Trì Vãn Chiếu lại đến đây, người này ngay cả xã giao cũng không tham gia tự nhiên hôm nay đến thăm trường quay.
Còn dẫn theo anh trai của hắn.
Nhìn thế nào, đều giống như cố ý!
Nghĩ đến đây hắn đưa tay cầm quần áo từ tay Trì Vãn Chiếu:
“Trì tổng, những bộ quần áo này đều rất thịnh hành trong mùa này, Trì phu nhân dáng người mềm mại thướt tha, những bộ này thể hiện được tối đa sự quyến rũ của Trì phu nhân, lần này chủ đề của quảng cáo là tự tin, tôi chỉ hy vọng Trì phu nhân có thể tìm được cảm giác tự tin trên những bộ quần áo này.”
“Quảng cáo cần thôi mà, ngài nghiêm túc quá rồi.”
Giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng.
Trì Vãn Chiếu gật đầu khẽ cười, ý cười không hề chân thật:
“Thì ra là như vậy, Vệ Đạo thật có tâm.”
Vệ Thiên Trình nghe cuộc trò chuyện của hai người, hắn thở phào.
“Nhưng phu nhân của tôi là người không bao giờ dựa vào quần áo để tìm kiếm sự tự tin, hay người đó là Vệ đạo?”
Mặt Vệ Hạo Nhiễm căng cứng.
Chu Sinh tiếp lời Trì Vãn Chiếu:
“Trì tổng, Vệ Đạo Tìm những bộ quần áo này nhất định hao tâm tổn sức, nếu vứt đi thật sự lãng phí, chi bằng nhờ Vệ Đạo tự mình làm mẫu cho chúng ta biết cái gì gọi là tìm kiếm tự tin từ quần áo?”
“Trì tổng cảm thấy thế nào.”
Trì Vãn Chiếu giả vờ nghiêm túc cân nhắc ý kiến của Chu Sinh, Vệ Hạo Nhiễm nắm chặt bộ đồ:
“Cô có ý gì?”
Bảo hắn tìm kiếm tự tin từ quần áo?
Chẳng lẽ để hắn mặc đồ nữ?!
Vệ Hạo Nhiễm bật cười:
“Trì tổng, chẳng lẽ ngài nghe lời gã trợ lý này à?”
Trì Vãn Chiếu nhìn hắn, vẫn duy trì nụ cười, ngữ điệu chậm rãi, từng chữ từng câu nói ra:
“Không thể sao?”
Sắc mặt Vệ Hạo Nhiễm nhất thời trở nên cực kỳ khó xem.
Hắn nghiêng đầu nhìn Vệ Thiên Trình, chỉ thấy người anh trai từ trước đến nay yêu thương hắn vô điều kiện lại lần đầu im lặng, còn dùng ánh mắt hi vọng nhìn hắn, Vệ Hạo Nhiễm cắn răng:
“Mấy người điên rồi!!”
Bắt hắn mặc bộ đồ kiểu này?
Vậy chi bằng đánh chết hắn ngay và luôn đi!
Vệ Thiên Trình quan sát sắc mặt của Trì Vãn Chiếu, giọng điệu cẩn thận:
“Trì tổng…”
Lời còn chưa nói xong đã bị Chu Sinh cắt ngang, một câu nói lạnh lẽo của hắn chặn lại.
“Vệ tổng, Trì tổng đã đưa ra yêu cầu, chỉ xem ngài có thành ý hay không.”
Vệ Thiên Trình lộp bộp trong lòng.
Những gì Chu Sinh nói bây giờ chắc chắn không phải là vấn đề quần áo.
Đó là vấn đề mà họ sắp hợp tác.
Bây giờ yêu cầu của Trì Vãn Chiếu chính là Vệ Hạo Nhiễm mặc những bộ quần áo này, mà hắn, không muốn mất đi cơ hội lần này.
Vệ Thiên Trình nắm chặt tay nhìn về phía Vệ Hạo Nhiễm, một lúc sau, hắn cúi đầu cắn răng nói với người bên cạnh:
“Mời tiểu thiếu gia đi thay quần áo!”
Vệ Hạo Nhiễm nhất thời mắng chửi mấy lời thô tục không lọt lỗ tai, Trì Vãn Chiếu trước sau đều lạnh nhạt đứng yên, mặc cho tất cả nhân viên phim trường quan sát cặn kẽ.
Chẳng bao lâu, Vệ Hạo Nhiễm mặc áo ngực và quần short siêu ngắn đi ra, quần áo rất nhỏ, áo ngực chỉ che hai điểm trước ngực, quần short siêu ngắn có độ co giãn, ngay lúc này nó bó chặt lên đùi hắn, những nơi khác đều lộ ra, mọi người còn có thể nhìn thấy vết hôn lờ mờ trên người Vệ Hạo Nhiễm.
Không quá rõ ràng, nhưng nhìn bằng mắt thường có thể thấy được.
Mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán.
Hai bên vai của Vệ Hạo Nhiễm bị người khác giữ lại, hắn tức giận giãy dụa, Trì Vãn Chiếu dẫn theo Chu Sinh đi tới bên cạnh hắn, nhếch miệng hỏi:
“Vệ Đạo nói không sai, bây giờ nhìn thì có vẻ tự tin lắm đó.”
Ánh mắt Chu Sinh đầy vẻ châm biếm.
Vệ Hạo Nhiễm tức giận sống chết giãy giụa, những người giữ hắn vốn là người của Vệ Thiên Trình, bọn họ nào dám ra tay thật, giữ như không giữ để cho Vệ Hạo Nhiễm thoát được, mọi người nhìn thấy hắn xông tới trước mặt Trì Vãn Chiếu hung hăng giơ tay lên chuẩn bị đánh xuống!
Không khí xung quanh giống như ngưng động, những người xung quanh thì cảm thấy như trái tim nhấc tới cổ họng, lúc này Vệ Thiên hét lên:
“Hạo Nhiễm!”
Lời nói của hắn không phải bảo Vệ Hạo Nhiễm dừng tay, ngược lại trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn, một cái tát hướng về phía Trì Vãn Chiếu!
Nhưng nữa đường đã bị cản lại.
Chu Sinh đứng ở trước mặt Trì Vãn Chiếu bắt lấy tay Vệ Hạo Nhiễm, lạnh lùng nói:
“Vệ đạo, ý ngài là sao?”
Vệ Thiên Trình bước nhanh tới, hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho những người kia nhanh chóng lôi Vệ Hạo Nhiễm xuống, mở miệng giải thích:
“Xin lỗi Trì tổng, Hạo Nhiễm từ trước đến nay đều bộc trực như vậy, làm việc không chịu động não, chuyện hôm nay quả thật em ấy không đúng, tôi thay em ấy chịu tội với ngài và phu nhân.”
Hắn ngoắc ngoắc tay, ngay lập tức Vệ Hạo Nhiễm bị người dẫn đi.
Trì Vãn Chiếu đứng yên:
“Vệ tổng anh nói quá lời rồi.”
Vệ Thiên Trình:
“Vậy hợp tác…”
Trì Vãn Chiếu liếc mắt nhìn phía sau:
“Chu Sinh, chuyện hợp tác anh bàn chi tiết với Vệ tổng đi.”
Chu Sinh gật đầu:
“Vâng, Trì tổng.”
Vệ Thiên nắm chặt nắm tay nhìn về phía Trì Vãn Chiếu đang đi tới bên cạnh Khổng Hi Nhan, trong lòng hắn cất giấu một ngọn lửa giận, càng cháy càng mạnh.
Trì Vãn Chiếu bước nhanh tới bên cạnh Khổng Hi Nhan đang nhìn nãy giờ, cô mở miệng hỏi:
“Về nhà chưa?”
Khổng Hi Nhan ngước mắt nói:
“Sao chị lại ở đây?”
Trì Vãn Chiếu nhíu mày:
“Nếu chị không đến, em thật sự sẽ mặc những bộ đồ này? Thật sự để hắn chà đạp? Hi Nhan, chị biết em không thích chị nhúng tay vào việc của em, nhưng chị cũng hy vọng em hiểu, chị cực kỳ không thích nhìn thấy em bị ấm ức.”
Khổng Hi Nhan thở dài, nhìn về phía Đồng Duyệt, cách đó không xa, đang đi về phía này, nói:
“Em không cảm thấy ấm ức, Tiểu Vãn, mỗi người đều có cách xử lý khác nhau.”
“Mà cách của chị… quá cực đoan.”
Chính cô cũng có thể nhận ra Vệ tổng thật sự tức giận, em trai ruột của mình ở trước mặt mọi người mặc đồ nữ trước, nỗi nhục này hắn ta chắc chắn nhớ rõ, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ quay lại đạp cho một đạp!
Cô không muốn bởi vì mình mà để Trì Vãn Chiếu đối diện với địch ở khắp nơi.
Trì Vãn Chiếu nhìn vào mắt Khổng Hi Nhan, ý hữu sở chỉ:
“Nhưng cách này hiệu suất cao nhất.”
*意有所指: nghĩa là có cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Khổng Hi Nhan cắn môi:
“Tiểu Vãn, chị không hiểu ý em.”
“Chị hiểu.”
Khổng Hi Nhan dời ánh mắt sang phía khác:
“Chị hiểu cái gì? Có một số việc em sẽ tự mình xử lý, chị không thể che chở em cả đời như vậy.”
Trì Vãn Chiếu xoay mặt Khổng Hi Nhan đối diện với mình, sau đó nói:
“Hi Nhan, chị có thể che chở cho em cả đời.”
Tác giả có điều muốn nói:
Khổng Hi Nhan: Chị làm thế nào để bảo vệ em cả đời?
Trì Vãn Chiếu: Nhốt em trong căn phòng tối.
Khổng Hi Nhan: …
——–Hết chương 128——