Lạc Bước Thiên Đường

Chương 9


Bạn đang đọc Lạc Bước Thiên Đường – Chương 9

Sao một ngày cố gắng ăn, dưỡng, nghỉ nghơi. Nhỏ tự khẳng định,
-Má ơiiiiiiiii con khoẻ rồi mà, má cho con đi chơi đi – nhỏ đang năn nỉ cầu xin, thuyết phục… để được đi tung hoành với lũ bạn, vậy mà bảo làm tiểu luận…
-Phải đó bác, nhỏ này “trâu” lắm, không sao đâu, với lại có tụi con canh chừng nó nữa mà – Nhỏ Lam phụ hoạ
-Phải đó bác, đi đi bác nha nha – tụi Hằng, Nhu cũng nhảy vô dàn đồng ca xin xỏ, duy chỉ có Hùng là đứng trơ ra
“tụi bây đúng là bạn tốt mà, mà hình như tụi nó xỏ xiên mình sao ấy…????” nhỏ thầm nghĩ, rồi thấy Hùng đứng im re, nhỏ huých cù chỏ, nhắc nhở, nháy mắt liên tục mà Hùng cứ lơ
-Hùng, ý con thế nào? – má nhỏ quay sang Hùng
Vậy đã rõ rồi nhá, 4 nàng không được tin tưởng bằng bạn Hùng nhá, tứ cô nướng ( chuyên gia nướng đó) tuy đau lòng về điều này, nhưng vì sự nghiệp “ăn chơi”, đành im lặng, chờ vé bảo đảm của thằng bạn.
-Con thấy bện thì không nên ra ngoài ạ!…
Câu trả lời của Hùng vô cùng hợp ý phụ huynh, nhưng con bạn thân của Hùng thì lùng bùng lỗ tai, tóc dựng ngược, đầu bóc khói. Không có ba đứa kia níu lại chắc nhỏ đã lao tới, bóp chết Hùng rồi “ông nhớ điiii”. 4 đứa mắt hình viên đạn nhìn Hùng

-Nhưng nếu cứ ở mãi trong nhà, cũng không phải điều tốt, không khí bên ngoài, giúp giải toả căng thẳng. Với lại có con đi cùng, bác cứ yên tâm ạ – Hùng kịp bồi thêm một câu trước khi bị liếc cháy da
Bọn kia thì hí hửng, chạy tới, ôm vai bá cổ Hùng. Lúc nãy còn đòi chém đòi giết. Bây giờ thì “Hùng ơi ông đúng là người hùng của tôi… tôi yêu ông…”
Má nhỏ nhìn cảnh trước mắt mà phì cười. Bà cũng không hiểu, ở nhà trước nay rất khó khăn trong việc nhỏ chơi với bạn khác giới. Nhất là ông nội, vậy mà với Hùng, thì lại không có điều này, Hùng cứ như người trong nhà. Có lẽ Hùng lá người đáng tin.
-Thôi được, do bác sĩ Hùng trong tương lai, bảo đảm, má cho đi, nhưng nhớ phải chú ý đó, con chưa khoẻ đâu. – má nhỏ tin tưởng, à Hùng đang học y nên má nhỏ hay bảo là bác sĩ tương lai.
-Hihi cám ơn má, yêu má nhất – nhỏ ôm má hun cái chụt rồi kéo lũ bạn biến mất
Tụi nhỏ rủ nhau đi, bắt cá, gần nhà nhỏ có con suối, rất lắm cá. Nhỏ sẽ kiếm vài con cá trào, trổ tay làm món gỏi sầu đâu, cho bọn bạn lé mắt luôn.
Thế là 4 gái , 1 trai hì hục dưới suối. Thi nhau bắt cua bắt cá, Hùng bảo sẽ nấu canh chua bông điên điển với cua. Nên sẽ chuyên tâm bắt cua, Lam sẽ làm chả cá nên cá lơn cá bé, đều bị cô nàng bắt cả. Cá rô kho tộ sẽ do Nhu thực hiện, Hằng bảo thèm ốc xào xả ớt, nên cô nàng này sẽ tìm nguyên liệu ón của mình. Nói chính xác hơn là, hôm nay các đầu bếp tay ngang sẽ xắn tay áo vào bếp. Vì muốn mở “đại tiệc mừng ngày đoàn tụ” (sến như con hến)
*
-Ngoại ơiiiiiiiiiii, Bin về nè – Bin vừa được mẹ đỡ xuống xe đã chạy thẳng vô nhà gọi ngoại không ngừng
-Đứa nào đó bây? – ông nội nhỏ nằm trên võng nghe tiếng kêu, liền ngồi dậy hỏi
-Con thưa cố mới về, – Bin vòng tay thật tròn, cúi đầu chào ông, rồi thoăn thoắt
chạy quanh võng như tìm kiếm gì đó
-A cu Bin đó hả? cha bây lâu thế mới về thăm cố, mà con tìm gì thế? – Ông thấy thằng bé, cứ xoay xoay lật lật cái võng ông nằm
-Bin tìm ngoại – thằng bé ngây thơ đáp, ông nội nhỏ thiệt bó tay với thằng cháu cố này, nó tìm ngoại nó, mà cứ đè võng ông mà vạch kiếm.
Nhóc này có lúc thông minh thế, có lúc sao ngố thế chả biết, nhìn nó giống con nhỏ hơn là con chị.

Anh chị vào tới, liền kéo Bin ra, chào nội xong thì ba má chị cũng vào tới. Thấy con, thấy rễ, ông bà mừng hết sức. Má chị lại sắp rươm rướm nước mắt nữa. Bin vừa thấy ông bà ngoại là nhảy phóc lên ôm cổ.
Cả nhà quây quần nói chuyện vui vẻ, nhưng có người chóc chóc lại ngó nghiêng như tìm kiếm ai đó.
-Ủa má, út đâu rồi..? – chị một hồi nói chuyện, không thấy nó liền thắc mắc
-Nó hả đi…
-Bác ơiiiiii, bác… – chưa kịp nói gì bà và mọi người đã nghe tiếng kêu thất thanh của Hùng, rồi Lam, Nhu, Hằng nói cái gì mà cứ nháo nháo loạn cả lên
Mọi người vội chạy ra xem, Bin là người nhanh chân nhất
-Á maaaaaaa – thằng bé thấy mấy đứa mặt mày lem luốc sìn bùn thì, hét toáng lên, chạy lại ôm chân mẹ
Vừa thấy Hùng cõng nhỏ trên lưng. là có người mặt tối sầm, sát khi nghi ngút, nếu ở đây không nhiều người thế chắc là đã xông tới, cho Hùng một đấm rồi
-Sao thế Hùng, con bé…
-Dạ, dạ, hộc hộc… nó thấy con rắn…rắn.. nước…hộc …hộc cái lăn đùng ra xỉu đó bác – Nhu tay xách nách mang, thở không kịp, báo cáo tình hình

Ông nội nhỏ đi qua đi lại nhìn nhỏ “bất tỉnh” trên lưng Hùng, liền chắc giọng phán
-Cái này dễ, ông sẽ làm nó tỉnh, má sắp nhỏ lấy cái cây roi mây ra đây
Nghe tới roi mây mà cả đám rụng rời, má nhỏ như hiểu ý, dạ vâng rồi đi vào. Anh nghe thế nghỉ ông sẽ đánh nhỏ đi định lên tiếng can…
-Hihihi nội… nội ơi con tỉnh rồi, nội đừng nhọc công- nhỏ vừa nói vừa tuột khỏi lưng Hùng trong sự ngạc nhiên của mọi người
Mọi người cuối cùng cũng hiểu sự “bất tỉnh” của nhỏ là thế nào, lắc đầu bó tay. Anh không khỏi phì cười trước cái mặt sợ đòn của nhỏ “ngịch thế là cùng”. Nhỏ thấy anh, đột nhiên có cảm giác sợ hãi.
Nhưng lúc này nhỏ lại đối mặt với mối nguy hiểm khác. Bọn bạn tím mặt tím mày nhìn nhỏ “đắm đuối”. Nhỏ quay đầu và…co giò bỏ chạy, phía sau lưng bọn bạn đuổi theo rầm rầm, miệng không ngừng la hét đòi xé xác nhỏ, xử nhỏ tơi bời gì gì đó…. Cả một góc bị cả bọn của nhỏ làm rộn lên.
Phía sau, ai đó đang khó chịu nhìn “vui tới thế sao? ở bên cạnh tôi có thấy em cười như thế, sao không giống năm đó cười với tôi..”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.