Bạn đang đọc Lạc Bước Thiên Đường – Chương 33
Sau khi liên lạc với các “hiệp sĩ rùa” , cả đoàn từ khi trời chưa mất hết ánh nắng đã vội vã đến thôn Thái An (Vĩnh Hải – Ninh Hải), không kịp nghỉ ngơi dù một phút sau những giờ mệt mỏi chạy rong rủi theo những cảnh đẹp nơi đây. Toàn bộ clip thì cảnh ban đêm này mới là quan trọng nhất, và tâm điểm của nó chính là các “hiệp sĩ” cùng các sản phụ rùa (Quan trọng là có gặp được các nàng ấy không đã). Nơi cần đến chính là bãi rùa đẻ, theo lối mòn đi ra bờ biển, vì đi trên cát mà bước chân nặng trĩu kéo cả người xuống, Vũ phải bám vào Quân đi nếu không muốn té ngã, nhỏ thầm nhìn anh mà ngượng mộ, người gì mà lúc nào mặt cũng một sắc bình tĩnh, vững vàng, giống như nói không có việc gì làm khó được anh ta. Tội nhất là những người khiên đồ phía sau mang vác lỉnh kỉnh.
Vũ nào biết, cái mặt bình tĩnh kia chỉ là mặt nạ, mỗi lúc ở cạnh nhỏ là tim ai đó cứ như con chim non lần đầu biết bay, vì thích thú mà vỗ cánh, xoay người liên tục.Thòng lên thòng xuống khó thở nữa là khác, vậy mà không dám thể hiện bên ngoài, phải luôn luôn điềm tĩnh, thật là khổ sở, nhưng nào có ai biết dùm cho. Thở dài ngáo ngán, còn có thể trách trời trách đất trách ai đây, đúng là “tự mình chịu khổ”.
Vũ nghe tiếng anh thở dài cũng không buồn ngó lên coi thế nào. Nhỏ sợ mình mắc chứng đau tim, dạo này kì quái sao ấy, mỗi lần nhìn mặt anh, hay cảm giác hơi thở anh quấn lấy mình, là trái tim quái gở của nhỏ rủ bạn bè nó trong đó mở hội à, nhảy loạn xạ làm đầu ốc bấn loạn. Đúng là bệnh tim rồi, “mà nói nhà mình không phải là nghèo khổ nhưng cũng giàu có gì cho cam, mắc chứng bệnh quái ác này, huhu …về lại Vân Lan phải đi khám cho chắc”.
Cuối cùng cũng tới được bãi biển, vừa tới nơi đã thấy có vài “hiệp sĩ” đứng chờ. Họ vui vẻ, cởi mở chào hỏi bọn người của Vũ, dù đi cả chặng mệt mỏi, nhưng nhìn thấy nụ cười mộc mạc chân thành của những ngư dân này, cả bọn gần như quên hết, hồ hởi chào lại.
Các “hiệp sĩ” cho họ một thông tin, làm cả bọn giật mình nhảy xa 3 bước, chính là chổ bọn họ vừa đứng là một ổ trứng mà rùa vừa vượt cạn tối qua. Nhìn lại thấy những đụn cát loang lổ, rối bời nếu chú ý thì dù là không phải người trong nghề cũng có thể nhận ra dấu hiệu rùa đẻ, sẽ rất bất lợi nếu có người có tà tâm. Nhưng rồi lại cười xoà, vì đã có những “hiệp sĩ ” bảo vệ rùa ở đây rồi.
Các anh cũng cho biết thêm nơi đây vẫn chưa là địa bàn chính, phải đi thêm một đoạn nữa mới tới bãi thịt, cũng chính là vùng đất rùa sinh sản nhiều nhất. Sở dĩ gọi là bãi thịt mà không phải bãi sinh, là do trước đây người dân quanh vùng thường ra đây bắt rùa giết lấy thịt và trứng.
Mặt trời xuống sát chân núi, mọi người háo hức chờ đợi giây phút rùa kéo về đẻ trứng. Nhưng được cho biết thì theo kinh nghiệm của các anh nếu trời không mưa thì tầm 2, 3 giờ sáng, lúc chim mồng kêu la chính là lúc các anh xách đèn pin đi canh để làm công tác hộ sinh. Có nghĩa từ đây tới đó còn gần 10 tiếng đồng hồ nữa. Làm cả bọn không khỏi hụt hẫng, nhưng với cảnh sắc trước mắt, khi mà thuỷ triều rút, để lộ ra rặng san hô đủ màu sắc, cam, xanh, tím tuyệt đẹp làm rung động lòng người. Một số lên chòi của các anh ngã lưng nghỉ tạm, một số ngồi lại nói chuyện với các “hiệp sĩ”. Một số khác không bỏ qua cảnh đẹp hiếm có của biển, rủ nhau đi dạo chung quanh, chỉ cần nhớ đường về trước 12 giờ đêm là không sao, cả bọn đã quyết định “đóng đô” ở đây tới sáng rồi mà.
Vũ cũng thơ thẩn xách giày đi dạo, xăn ống quần ột tí cho đỡ bị uớt vì nhỏ đi xuống mép nước luôn. Cảm giác cát dưới chân như đang chạy đi chạy lại, lòng bàn chân như được mát-xa thật thoải mái, những con sóng nhỏ, nhẹ nhàng đuổi nhau vào va vào chân Vũ, thật êm ái, rồi chúng reo vui kéo nhau ra tít ngoài xa. Chúng giống như những đứa trẻ nghịch ngợm thích vui đùa, trêu chọc người khác, lẫn trong tiếng gió rít và sóng vỗ, vừa như nghe được tiếng cười, lại như nghe được tiếng khóc nỉ non.
Gió đêm rất lạnh, gió đêm ở biển càng lạnh hơn. Nhưng Vũ lại thấy thoải mái, muốn những cơn gió này làm cho đầu óc thanh tịnh bớt đi, trong đầu không còn bất kì suy nghĩ gì nữa, yêu? Ghét? Giận? Tính toán? Thắc mắc?… tất cả đều không có, chỉ đơn giản là một tờ giấy trắng chưa viết chữ nào.
-Nghĩ gì mà thần người như vậy? – Một vòng tay ấm áp ôm chầm nhỏ từ phía sau
Toàn thân Vũ cứng ngắc, đúng là nhỏ đã không hề để tâm xung quanh, dù sao cũng là ban đêm, ngoài biển vắng lặng như vậy mà nhỏ có thể vô tư không cảnh giác, thật nguy hiểm, người khác đi sau lưng cũng không biết, tới khi bị ôm chặt, bị chận lại buớc chân mới nhận ra. Nhưng giọng nói này, hơi thở này vòng tay này, khiến nhỏ an tâm, vì nhỏ biết rõ nó là của ai, thật tốt vì là anh “khoan đã,mày vừa nghĩ cái gì vậy Vũ? Sao có thể có cái suy nghĩ điên khùng đó, sao lại thấy may mắn khi là anh ta? Điên rồi”. Một chút lí trí xẹt qua lôi Vũ về với mớ hỗn đỗn, Vũ vừa mới có cái suy nghĩ thật kinh tởm khi thấy thoải mái trong vòng tay của anh rể mình, thấy mừng rỡ khi người đó là anh ta, còn mong khoảnh khắc này dừng lại, nhỏ lưu luyến vòng tay đó. “Kinh tởm thật kinh tởm” Vũ nguyền rủa chính mình. Vội vặn người thoát khỏi cái ôm của người phía sau, nếu còn ….nếu còn như thế, Vũ không chắc bản thân có thể thoát khỏi bể trầm luân này hay không. Chính Vũ có thể cảm nhận được sự thay đổi kì quái, quá nhanh của mình.
-Đứng yên đi, em còn nhúc nhích chính là tự tìm đường chết đó
Giọng Quân khàn khàn đe doạ, mà cũng không hẳn là đe doạ suông, nếu cái người trong lòng còn cựa quậy. Anh không chắc có thể kìm nén phần “thú tính” của mình lại không, mỗi lần gần nhỏ là ham muốn trong Quân cứ dâng lên không ngừng, bản thân phải rất cố gắng mà đè nén nó xuống. Vũ không biết anh đã khổ sở thế nào. Thân thể cứng ngắc không dám động đậy của nhỏ, cho anh biết lời đe doạ của mình có hiệu quả, vừa nghe anh nói thế là im re
-Anh rất nhớ em, mỗi lần gặp em đều muốn ôm em vào lòng. Nếu được anh còn muốn bỏ em vào túi mang đi, không cho bất kì tên đàn ông nào tới gần em, chạm vào em… – Giọng nói anh như đang thổn thức cùng nhỏ
-Anh..anh..buông ra được không…? Như thế này…thế này…không đúng, anh rể…. – câu nói khó khăn cuối cùng cũng thoát ra khỏi miệng, lúc truớc với hai từ “anh rể” này nhỏ gọi thật dễ dàng, vậy sao lần này thốt ra, lại thấy trong lòng đau nhói như vậy
-Anh.Rể??? – Trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo của ánh trăng, có ai thấy được ánh mắt ai oán, long lên của anh.
Trong kẽ răng rít lên hai từ anh rể, vòng tay nới lỏng, mạnh mẽ xoay Vũ đối diện với mình. Lần nào nhỏ cũng dùng hai từ này, đánh vào tim anh, hết lần này đến lần khác dùng nó tổn thuơng anh. Vũ sợ hãi truớc thái độ của anh, bờ vai đau đớn trong sự kìm kẹp của đôi tay to lớn. Nhưng nếu vậy, nếu chỉ vậy thì bàn tay nào đang nắm chặt con tim của nhỏ, đau, tim tự nhiên sao lại đau như thế.
-Anh rể? Anh rể sao? vậy phải cho em nhớ kĩ “anh rể” này như thế nào
Vũ vẫn chưa kịp phản ứng với lời nói của anh, đôi môi đã truyền đến nỗi đau đớn khác. Hơi thở cùng dần mất đi, Quân đang hung hăn ngấu ngiến đôi môi mềm mại, nhỏ nhắn kia. Bao nhiêu tức giận đều muốn trút lên nó, muốn trừng phạt nó, manh động phá phách, càn quấy trong khoang miệng. Quân hận, hận nó, hận cái miệng này lúc nào cũng nói những lời khiến anh đau lòng.
“làm sao đây, anh ấy điên rồi, đừng như vậy mà, anh sao lại muốn tổn thuơng chị, chị rất thuơng anh, đừng khiến mọi người đau khổ nữa, anh rể” Vũ không ngừng gào thét trong lòng, nuớc mắt cứ túa ra không ngừng, trong đêm tối có lễ sẽ không ai nhìn thấy nhưng nó chảy vào miệng cả hai, mặn đắng…
Quân biết, biết rõ nhỏ đang khóc chứ? Biết mình lại khắc sâu vào tâm khảm nhỏ một ấn tượng tồi tệ. Nhưng có ai biết được, điều đó cũng đồng thời cứa vào tim anh một vết cắt vừa sâu vừa dài, chúng đang ứa máu. Nước mắt của anh không thể rơi ra mà phải chạy ngược vào trong từng giọt từng giọt rơi vào tim, rơi vào miệng vết thuơng, làm anh đau đớn vô cùng. Vết thuơng bị sát muối thử hỏi là ai đau hơn ai? Ai hiểu cho anh
Không biết đã triền miên lưu luyến với đôi môi nhỏ bao lâu, chỉ biết khi anh rời ra, nhỏ đã không còn đứng vững cả thân người mềm nhũng đổ rạp vào lồng ngực anh. Tới khi khôi phục được kiểm soát, mới lần nữa giật mình, vẫn là đang ở trong lòng anh, khác chăng là cả hai đang ngồi. Áo khoát to lớn của anh, bao bọc cả hai, hơi ấm từ anh, áp vào lưng Vũ, làm nhỏ không thấy lạnh nữa.
Vũ lần này ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, để anh ôm, người mệt mỏi mà dựa vào vai anh, mặc kệ đi, tạm thời quên hết đi, tạm thời lúc này để cả hai là của nhau. Không phải họ vẫn đang là tình nhân sao? Vẫn chưa hết một ngày mà, Vũ tìm tất cả lí do để có thể thoải mái phóng túng với người đàn ông này, người đàn ông không thuộc về nhỏ. Nghĩ tới đây trong lòng không tránh khỏi đau nhói, người bất giác run lên là sợ hãi là đau đớn chăng? Sợ hãi chính suy nghĩ muốn sở hữu người đàn ông của người khác, đau đớn nhận ra người đó chính là chồng chị mình, và biết rằng sẽ không có trái ngọt nào cho sự ham muốn điên khùng này. Nước mắt lại như nước lũ vỡ đê mà trào ra, không cách nào ngăn lại
-Sao vậy, em lạnh à! – Quân dịu dàng hỏi, khi thấy đôi vai gầy của Vũ run lên
Không lên tiếng, Vũ chỉ nhẹ lắc đầu, không muốn anh biết mình khóc
-Xin lỗi, lúc nãy anh… – Quân như đứa trẻ mắc lỗi e dè, cứ ngỡ Vũ đang giận chuyện vừa rồi
-…… – Vẫn im lặng và lắc đầu, nhưng lần này Vũ rúc sâu hơn một chút vào lòng Quân. Biết là sai trái nhưng con tim Vũ lúc này quá mạnh mẽ, nó hoàn toàn đánh bật lí trí của nhỏ
“Một ngày thôi,một chút thôi, khi về nơi đó, sẽ trở lại như cũ” Vũ tự huyễn hoặc bản thân mình. Quân nhìn Vũ như thế, biết nhỏ không giận mình trong lòng vui mừng khấp khởi, siết chặt vòng tay một chút. Quân không biết đã chờ bao lâu để có giây phút này, thời khắc nhỏ chấp nhận anh, không xua đuổi anh.
-Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
-Đầu tiên? Không phải là…là lúc anh và chị đám cưới sao? – câu nói của Vũ càng ngày càng hạ giọng dần, trong lòng có cái gì đó len lõi. Ganh tị
-Giả ngốc đấy à!- Quân càng ôm chặt hơn, lời nói nghi ngờ
-Thật mà, lúc đó em đã nghĩ anh là hoàng tử, đến rước chị em.. – lời của Vũ mang theo sự ngượng mộ, lại có vẻ nũng nịu
Có vẻ như nhỏ không nói dối, vậy tại sao lại như vậy? Do còn nhỏ nên Vũ quên mất chuyện gặp anh trước đó sao? Nhưng rõ ràng anh gặp Vũ trước ngày cưới chỉ mấy ngày thôi mà. Sao có thể quên có lựa chọn như vậy, khẽ thở dài một chút, Quân lại tiếp…
-Em thật sự không nhớ? Trước hôn lễ đó, anh và em đã gặp nhau – Thật sao? – Vũ nghi hoặc, sao lại có chuyện đó, Vũ hoàng toàn không biết
-Ừ, để anh kể cho nghe – Quân nhắm mắt hồi tưởng quá khứ, đem từng chút kể lại cho “con mèo lười” kia nghe….
Lần đó, Quân lên là muốn tự mình nói chuyện với ông của Vũ. Nhưng lên không đúng lúc, cả nhà đi vắng chỉ còn mẹ của nhỏ, Quân là muốn nói chuyện với ông. Nên đã nán lại chờ, tuy chưa gặp mặt nhưng nhìn chàng trai thanh tú đáng yêu trước mặt bà cũng không nghi ngại gì nhiều, anh lại giới thiệu là người nhà họ Nguyễn sai lên gặp ông có việc.
Bà bảo anh tự nhiên chờ ông về, Quân đi dạo một chút quanh nhà, khi ra phía sau nhìn thấy cây bằng lăng trổ đầy hoa kế bên cái ao nhỏ, gốc cây uốn ** nhìn lạ mắt, hoa lại đẹp, bóng che mát, không ngần ngại, Quân hít một hơi sâu của hương đồng gió nội rồi ngã lưng xuống gốc cây nhắm mắt định thần kết quả là …ngủ lúc nào không hay.
Nghĩ tới đây Quân không khỏi mỉm cười, không nghĩ con người luôn cảnh giác mọi thứ, kể cả trong giấc ngủ cũng chưa bao giờ dám ngủ sâu, vì sợ… Lại bị cảnh sắc nơi đây quyến rũ mà rơi vào mộng đẹp.
-Sao im lặng vậy? Có chuyện gì nữa? Không lẽ anh ngủ xong cái hết hả?
-Hết gì hả? Anh còn gặp một cô bé kì quái nữa
Đang say giấc, lại có tia nắng nào đó nghịch ngợm lả lướt trên mặt mình, rồi hình như có cảm giác có cái gì đó, hay ai đó đang “quay camera” trực tiếp mặt mình. Quân lười biếng mở mắt ra
-Aaa
Đập vô mắt Quân là cái mặt của đứa con gái không nói đúng hơn là bé gái phóng to hết cỡ, chỉ còn cỡ một gang tay nữa là chạm vô mặt anh rồi lại thêm cái cặp mắt mở to láo liên, nhìn chăm chăm Quân như người của sao hoả mới vô tình đáp trái đất. Giật lùi lại phía sau một cách nhanh chóng, Quân đã quên mất cái gốc bằng lăng nên cái lưng hứng trọn cú va chạm đau điếng. Đôi mắt giận hờn nhìn lại cô bé, nhưng tuyệt không có một tia lạnh lùng nào doạ người trước mặt cả, chỉ giống như trẻ con cãi nhau đang đấu mắt.
-Nè, anh là ai? Sao chiếm chổ của tui? – Đứa con gái đó, sau khi bị vẻ thiên thần khi ngủ của anh quyến rũ, rồi tự nhiên bị anh doạ cho giật thót,( ảnh la bất ngờ mà) lấy tay vuốt ngực, chống nạnh ra dáng kẻ cả hất cằm hỏi người trước mặt
Phải nói là anh chàng này đẹp y chang mấy anh trên ti vi luôn, nhỏ nhìn mà nuốt nước miếng ừng ực nãy giờ, con trai gì mà da trắng hơn con gái, môi thì đỏ chót
(nói quá không đó bà), lông mi dài quá dài luôn, tóc thì đen bóng, chắc là mượt lắm (thông cảm, nhỏ chưa chạm qua nên không dám khẳng định). Một chữ để nói thôi “tuyệt”.
Nhìn lại mình, con gái gì mà da đen thui, môi thì màu trái chùm quân (có ai không biết trái chùm quân không?), lông mi gì chả thấy đâu, tóc cứ như râu bắp, người thì như que củi. Một chữ hình dung “tệ”
Quân chưa trả lời vội mà lại đảo mắt thầm đánh giá nhỏ trước mặt, sau khi có kết quả sơ bộ, Quân rút lại một câu “nhỏ này là người rừng”. Lại thấy cái cặp mắt thèm thuồng của nhỏ, rồi cái khoé miệng còn vương *** nước miếng (gớm)
Quân nổi hứng trêu chọc nhỏ, không nói gì, lấy ngón trỏ chỉ chỉ lên ngọn cây
-Là sao? Anh bị ấm trán à? – khoái nhìn trai đẹp thì đúng nhưng cái tính chanh chua, từ hồi lọt lòng của nhỏ thì chưa khi nào sửa được
Quân là trêu nhỏ, chưa xong lại bị nhỏ làm tức muốn nghẹn họng, muốn rũ bỏ hình tượng quyến rũ này, mà chống hông…cãi tay đôi với nhỏ quá. “Cười cười. cười đi, phải cười” Quân tự thôi miên mình, cuối cùng cũng có hiệu quả, Quân cười thiệt, (a muốn giết người mà *che mắt*)
-Anh là tinh linh của cây này đó (chưa biết nó là cây gì, mà xạo) – Quân lại chỉ chỉ lên, bây giờ quân nghĩ lại thấy mình thật ấu trĩ, còn dùng mấy cái đó ra mà gạt người, không biết có ai tin không nữa.
Vậy mà trời xui đất khiến thế nào, cái con nhỏ chanh chua đanh đá, này lại tin sái cổ,nhìn lanh lợi vậy mà!!! Mới hung hăng đòi lại chổ cửa mình ( cái góc cây này là chổ ngủ trưa của nhỏ), bây giờ lại dùng ánh mắt háo hức ngưỡng mộ, ngồi thụp xuống bên anh, không thương tiếc, đẩy một cái cho cái mông anh dịch ra cho nhỏ ngồi.
Rồi chống cằm ngó tới ngó lui, gật tới gật lui, rồi chép chép miệng, nhìn lên lại nhìn xuống cái cây, sau đó mớinhướng mắt phun cho anh một câu
-Anh thật là tinh linh của hoa bằng lăng?
-…. – Quân nhướng mày gật đầu, “con bé này vui thiệt” anh lại cười mà không hề để ý mình cười nhiều như vậy
-Ừ cũng đúng anh đẹp thế mà, rất giống hoa bằng lăng, mỏng manh,lại mang vẻ đẹp buồn mang mác ( coi lại ai mỏng manh hơn ai à ) – Đôi mắt nhỏ chợt dịu lại buồn hẳn, làm Quân khó chịu, anh thích cái ánh mắt nghịch ngợm ngang bướng kia hơn – a… đúng rồi, vậy anh chắc có phép thuật đúng không? ( trời ạ! Con bé này bao nhiêu tuổi? ngốc thế không biết) – Nhỏ quay sang nắm lấy cánh tay anh lay lay liên tục, mặt mày hớn hở? ( sao mà thay đổi nhanh hơn cả tắc kè hoa nữa)
-Hả? à!!!! Cái đó…cái đó còn tuỳ… – Quân là cứng quai hàm luôn, nói xạo chi rồi bây giờ bị truy chả biết đường lần
-Anh là tinh linh, cũng gần giống thần tiên mà – Chớp chớp đôi mắt nhìn anh ( cái này là yêu quái đúng hơn) – nếu vậy anh có thể làm biến mất một cái gì đó không?
“hả? biến mất? Quân ơi là Quân ơi, ai biểu ham hố mang ách giữa đàng vậy nè”. Cố vận dụng khả năng ăn nói của mình, Quân “dịu dàng” nhìn nhỏ ngốc trước mặt, đang tin vào một phép mầu nào đó
-Cái đó không được, dù là ai cũng không thể tự ý, phá huỷ một điều gì đó của tự nhiên hay người khác, đừng nói tôi chỉ là một tinh linh của hoa
-Không được sao? – Đôi mắt nhỏ càng buồn hơn, sự hụt hẫng hiện rõ trên mặt – à, vậy anh có thể bảo vệ người khác không? – nhỏ cố vớt vát chút hi vọng
-Uhm có lẽ là được – Quân lúc đó nghi trong đầu, nhỏ sẽ kêu mình làm vệ sĩ cho nhỏ, nếu là vậy Quân rất sẵn lòng, không ngần ngại đáp ứng.
-Được vậy sau này, anh hãy bảo vệ cho chị Hạnh của tôi nha, chị ấy sắp phải lấy chồng rồi. Cũng chẳng biết người đó là ai nữa, nhưng nội muốn chị lấy, chị không có nói gì hết, nhưng tối thấy chị lén lén khóc, chị muốn đi học tiếp. Má tui có xin nội, nhưng nội bảo chị mà cãi nội là ông từ chị, nếu chị làm gì đó khiến nhà bên kia phật lòng mà từ hôn thì ông chết.
Nhỏ càng nói, giọng càng lạc đi như sắp khóc, đôi mắt đã đỏ hoe ươn ướt, nhỏ cúi mặt nên không thấy nét mặt sa xẩm của Quân, mím môi Vũ gắt gỏng
-Cái người đó, không biết tại sao phải nhất định lấy chị tôi chứ?
-Có khi người đó cũng có nổi khổ của mình – ánh mắt Quân xa xăm
-Uhm chắc là vậy, chị và người đó không thể không lấy nhau, nếu không ông tôi… Chị ấy hiền lắm, tôi sợ ông đó ăn hiếp chị, trong xóm có mấy ông say xin là về đánh vợ à. Nên anh hãy đi theo chị, bảo vệ chị ấy nha
-Hả? “ tôi chính là ông mà em vừa nói xấu đó nhóc” – lại như có âm mưu gì đó, Quân quay sang nhìn Vũ rồi nói – Vậy tôi được gì? Không lẽ bắt tôi làm không công?
-Cái này …
Đúng là Vũ chưa nghĩ tới vấn đề này, sẽ phải trả cái gì nhỉ? Mà sao cái “ông tinh linh” này thực dụng thế không biết?
-Tôi không có gì hết, nhưng sau này anh đi rồi, tôi sẽ hằng ngày ra tưới nước cho “nhà” của anh – chỉ tay vào cây bằng lăng sau lưng – sẽ trò chuyện với nó nữa, không để nó buồn, sẽ thương yêu chăm sóc nó cho tới khi anh quay lại
-Cái đó không cần – Tuy có hơi cảm động xíu, nhưng nhỏ trả kiểu đó, không phải anh lỗ nặng sao? – nếu em hứa sau này lớn, sẽ gả cho tôi, làm người của tôi, yêu thương tôi….
-Sao nhiều vậy? – ngắt ngang cái mớ điều kiện có vẻ kéo dài của anh,Vũ chen vào – Uhm nhưng không sao, anh là tinh linh tốt lại rất đáng yêu, được rồi sau này tôi lớn, nhất định sẽ thương yêu anh, khi tôi làm có tiền tôi sẽ nuôi luôn anh – Quân bật cười với cái ý nghĩ nhỏ sẽ nuôi mình.
Vũ lúc đó vẫn chỉ là đứa trẻ, mà còn là đứa trẻ chốn quê mùa, chưa hiểu hết những gì Quân nói. Đã vô tư chấp nhận, nhưng những lời đó không phải chỉ nói suông, vì nghĩ tới Quân sẽ bảo vệ chị mình, là một người thật tốt, người tốt thì cần được yêu thương.
Nhưng những lời hứa đó, Vũ là hứa với tinh linh hoa bằng lăng, không phải Quân, Vũ không hề nghĩ những lời đó lại kéo theo bao nhiêu nỗi đau sau này. Không hề biết Quân vì lời nói ngây ngô mà ôm hi vọng…
-Em tên gì? – Quân chợt hỏi
-Vũ, Phương Phi Vũ, là cơn mưa bay khắp nơi đó, tôi rất muốn đi nhiều nơi, cũng muốn như cơn mưa tưới mát ọi vật,anh xem ở chổ này rất ít mưa
-Ờ…
Trầm ngâm một lúc, cả hai đánh tay 3 cái tuyên hứa, lại còn móc nghéo, nhờ mây xanh làm chứng, nhưng con người quên rằng mây vốn chuyển động không đứng yên, sau có thể làm chứng. Quân còn tháo sợi dây chuyền làm bằng inox trên cổ với mặt là trái tim bị khuyết đeo cho nhỏ, sợi dây đó là của nữ nhưng không hiểu sao Quân lại đeo? Coi như giải quyết được nỗi lo, Vũ ngã lưng ra sau ngủ ngon lành, đến khi tỉnh dậy chẳng thấy ai bên cạnh nữa. Nhỏ mỉm cười vô tư nghĩ, tinh linh về với hoa, nắm sợi dây trong tay nhảy chân sáo về nhà
………………
-Chuyện anh nói là thật sao? – Vũ ngơ ngác quay lại nhìn Quân, những gì Quân vừa nói không hề có trong trí nhớ của nhỏ, thật kì lạ
-Thật, lúc anh lên là muốn từ hôn, nhưng nghe em nói như thế anh quyết định không nói nữa, sẽ thực hiện lời hứa giúp em bảo vệ Hạnh, nhưng….
-Em chỉ biết là sau đám cưới chị, em đã sốt một trận, má bảo là do em dầm mưa đầu mùa nên mới bệnh.
Quân thầm nghĩ có phải vì như vậy mà nhỏ đã quên lần gặp đó hay không? Nhưng tại sao chỉ quên đúng chuyện đó?
Thật ra Quân quên mất một điều, trẻ con rất dễ tổn thương, lúc Quân tới đón dâu, Vũ đã nhận ra anh chính là người nói chuyện với mình mấy ngày trước, còn nhờ anh bảo vệ chị khỏi kẻ xấu… Còn lừa nhỏ là tinh linh hoa bằng lăng. Vũ đã rất giận, lại lo cho chị mình, nghĩ lung tung đủ thứ, nhỏ đã nói anh ta không tốt, lo anh ghi hận mà ức hiếp chị. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là mình sai, ngu ngốc…
Nên đã dầm mưa ngồi dưới gốc bằng lăng (may là không có sấm sét) cả buổi, tới khi mọi người phát hiện, người nhỏ đã nóng như lửa, miệng không ngừng lặp lại “gạt người, gạt người”, rồi cởi sợi dây trên cổ vứt luôn. Mấy ngày sau đó sốt xình xịch, lúc khoẻ lại thì hỏi cái gì cũng không biết, vì sao dầm mưa cũng không biết luôn.
-Lúc đó anh bao nhiêu tuổi? – Vũ đột nhiên lại hỏi
-20 – Quân hờ hững
-20? Còn đi chơi trò con nít đó hả? – Vũ bĩu môi
-Ha ha anh còn không biết tại sao nữa mà, cũng không biết tại sao lúc đó muốn trêu em, cuối cùng lại bị “que củi” quyến rũ nữa, có lẽ anh tiên đoán được sau này “que củi” lớn lên sẽ đáng yêu thế này – Quân vuốt nhẹ cái mũi đỏ ửng của nhỏ, cưng chìu nói
-Anh…hừ
-Mà sợi dây….
-Em…em không biết nữa, chắc má giữ, lúc em hết bệnh cũng chả thấy sợi dây nào cả
Vũ thấy được đôi mắt sụp xuống buồn bã của anh, thấy bản thân có lỗi, nhưng cũng chẳng biết nói gì bây giờ, “mai gọi điện hỏi má mới được”
-Bồi thường cho anh – Quân bỗng nhiên giờ giọng trêu chọc, anh biết tỏng cô nàng đang tự trách, nên vôi chuyển đề tài
-Bồi thường cái gì…? – Nhìn cái mặt gian hết nói đang gí sát mặt mình là Vũ biết rồi, nhưng còn cố hỏi, chỉ mong mình không hiểu người đàn ông yêu quái này quá thôi
-Hôn anh một cái… – Quân vẫn giữ nét mặt nham nhở
-Hôn cái đầu anh – Vũ đỏ mặt vội vã, đẩy Quân ra, đứng dậy chạy đi – về đi, trễ là tiếc lắm
-A đừng có mà chạy làng nhá, muốn quỵt nợ à? Đứng lại cho anh, mau bồi thường đi,
Người chạy người đuổi, sóng biển náo nức vỗ tay hoà nhịp cùng tiếng cười giòn trong đêm khuya của họ. Nhưng gió lại rít liên hồi, nghe như mang theo sự giận dữ nhắc nhở cả hai, tình yêu của họ là tội lỗi.
Một ngày lại một đêm, cứ như thế thả lỏng mình vậy liệu Vũ có thể thoát ra trầm luân? Biết là sai vẫn lao vào, Vũ có phải đã hiều được cảm giác của Hằng? Biết rằng tình yêu là không có lí lẽ, con tim như ngựa hoang không thể điều khiển, không ai ép được, nhưng Vũ có biết được vị trí của Vũ dù là bất kì ai cũng có thể được tha thứ, nhưng chỉ mình Vũ là….không. Là không thể….
Dù ta có tài năng đến đâu, dù ta có chuẩn bị kĩ lưỡng đến mức nào,thì những điều bất như ý vẫn cứ xảy ra theo lẽ tự nhiên của nó.