Bạn đang đọc Lạc Bước Thiên Đường – Chương 30
Từng lời nói, từng hơi thở của Quân cứ thế phả vào tai Vũ, ấm ấm nhột nhột, thật khó chịu. Tên đàn ông này thật sự đáng ghét, mới vừa ân ái với kẻ khác bây giờ lại tính tấn công, quyến rũ nhỏ sao?
-Giám đốc Nguyễn..chúng ta..chúng ta bàn công việc chứ – Đẩy nhẹ Quân ra, Vũ cố lách người khỏi vòng tay anh. Mong dùng hai từ công việc mà dẫn dụ anh ta về “chính đạo”
Thoát ra được, Vũ cố gắng bước nhẹ nhàng, giữ thái độ trầm ổn khoan thai nhưng trong lòng thì rất ư là lo lắng hoảng sợ. Nhỏ lướt tới bàn làm việc của hắn. Muốn tìm một hi vọng mong manh, là cái thẻ mở cửa, “híc ông trời ơi cứu con, anh ta điên rồi” nhỏ ngó cả buổi cũng không thấy nó ở đâu, mang tâm trạng thất vọng não nề, “chết sao?”
-Em tìm cái này? – Quân từ lúc nào bước tới bên cạnh, tay cầm cái thể huơ huơ trước mặt nhỏ như trêu tức, còn nháy mắt làm dáng nữa chứ – Ngoan một tí, anh sẽ cho em…
Máu nóng cứ dồn lên não, trong đầu của Vũ lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ “ngoan? Tôi muốn giết anh thì có”
-Sao hả? – Chống hai tay lên bàn làm việc, nhốt nhỏ trong lòng mình, thân hình to lớn của Quân phủ kín thân hình nhỏ bé của Vũ,
Trái ngược với không khí lạnh lẽo của căn phòng, hơi thở của Quân thật ấm nóng, liên tục phả vào gáy của Vũ, làm cho cả người trân lên căng cứng, bắt đầu nóng bức đến khó chịu. Cái mũi tham lam của Quân chúi vào tóc Vũ mà hít lấy hít để hương thơm của trong đó.
Miệng bắt đầu hoạt động, nó tiến đến tai Vũ, liếm liếm như con mèo nghịch ngợm hay làm. Há miệng cắn cắn nhẹ vành tai của nhỏ, động tác nhẹ nhàng trân quý, anh muốn kích thích Vũ, anh không tin nhỏ có thể chịu được trước mị lực của mình. Nhưng người phụ nữ khác anh chỉ liếc mắtc là đã tự nguyện dâng thân, lần này anh lại tự mình câu dẫn không tin nhỏ có thể thoát (ặc! chỉ số tự tin của cha này cao thế )
“hừ hừ, chịu đựng, chịu đựng…”, Vũ giữ nguyên tư thế để mặc anh ta hoành hành. Hai tay Quân không muốn để yên nữa, vòng lại ôm lấy thân hình nhỏ bé trong lòng mình, không biết Vũ đã bị mình kích thích chưa, nhưng Quân hiểu rõ là bản thân đã tới giới hạn, đối với cô gái ương ngạnh này lúc nào Quân cũng có ham muốn, dù cô ta không hề câu dẫn anh. ( cò: Vũ của tui mà hé hé.Q: ngươi biến đi cho người lớn làm việc *có cái gì đó vừa vút qua*)
-Chết tiệt – Quân rít lên, giọng khàn khàn cho thấy dục hoả trong anh ta đã không thể khống chế lâu hơn nữa, Quân ham muốn con người đang ở trong lòng.
Muốn cùng cơ thể bé nhỏ này hoà tan, tại nơi đây, chính lúc này. Quân mạnh mẽ xoay Vũ lại đối diện với mình, nhìn gương mặt ửng hồng của nhỏ, đôi mắt mơ màng không dám nhìn thẳng vào mình. Quân nâng môi mỉm cười hài lòng, có thể từ trong sâu thẳm của Vũ có anh, chỉ là Vũ chưa phát hiện ra. Nếu không cũng sẽ không nhanh như thế, phối hợp với anh.
Cùng lúc hai người lại có chung một suy nghĩ “..sẽ làm cho em/ anh khó quên…”
Chủ động vòng tay lên cổ Quân, tự nguyện dâng hiến đôi môi thanh tân của thiếu nữ. Nàng có tình dĩ nhiên chàng phải hữu ý, không khách sáo, hai tay ôm lấy chiếc eo của Vũ, lặp tức dùng đôi môi nóng ấm phủ lấy đôi môi mềm mại kia, trong miệng chỉ còn toàn vị ngọt. Quân lần đầu tiên mới cảm giác được thế nào là chết trong sóng tình, chỉ mới hôn thôi, tuy nụ hôn của nhỏ rất vụng về, lại khiến anh đê mê đến thế….. Nếu mà…..
-Aaaaaaaa, e…aaa..em – đang say sưa, Quân lại đột ngột giật lùi về phía sau, nhảy lưng tưng ( a cò không biết tả khúc này thế nào, chàng nào có kinh nghiệm chỉ ta nhá )
Gập người lại, mặt nhăn nhó đau đớn, tay bụm chặt lấy hạ thân, nhìn người trước mặt oán giận tràn trề (Q: cò ngươi cố ý??, Cò:*giả ngu* liên quan gì ta? Vũ ấy).
Chớp lấy thời cơ, Vũ đoạt nhanh cái thẻ chạy đến mở cửa? Trước khi đi không quên tặng cho Quân một cái nháy toàn thắng, và một câu nhắc nhở
-Mau đi khám…tiểu huynh đệ của anh ý, không thì…. – Vũ lè lưỡi rồi chạy biến đi
Quân mắt thấy con mồi sổng trước mũi máu trong người cứ sôi sùng sục, muốn chạy tới ngăn cản nhưng vì “tiểu huynh đệ” của mình đau quá, không dám… manh động. Chỉ có thể phát ra âm thanh rùng rợn đe doạ người
-Phươnggg. Phiiii. Vũuu.. em chết chắc rồi!!!! – tiếng gầm như của dã thú dưới đáy địa ngục vang vọng,“aa tiểu huynh đệ của ta…”
Vũ chạy ra khỏi công ty mà vẫn bị ảnh hưởng, không khỏi rùng mình sợ hãi,nhỏ đúng là vuốt râu hùm rồi, “kì này chết không toàn thây quá”
-Aaaaaaaaaaaaa tức quá, đồ điênnnn dám…. “chiếm lợi ích của tôi” – Vũ hung hăng ngửa mặt lên trời hét to, mới giật mình nhìn lại, có nhiều cặp mắt thương hại đang xăm soi nhỏ. May mắn là mấy chữ sau chỉ dám thét trong lòng
Ngượng quá, cúi gằm lủi thẳng, Vũ đi đến bờ hồ ngồi trên những tảng đá chung quanh, nhìn xuống mặt nước, tuy không nhìn thấy, nhưng Vũ cảm nhận được mặt mình vẫn đang đỏ, cảm xúc kì lạ đó, vẫn động lại trong nhỏ, dư vị “ngọt ngọt” đó vẫn còn trên môi, đưa tay sờ sờ lên bờ môi có phần hơi sưng của mình, nhớ lại lúc đó.
Lúc Quân tiến sát mình, trong đầu Vũ đã nảy sinh kế hoạch, “đánh nhỏ dằn mặt lớn” , nên tiểu huynh để của anh là vật hi sinh cho chủ của mình. Muốn làm thế thì phải phối hợp cùng anh ta một chút, và đó cũng là đường thoát duy nhất, Vũ chỉ cho phép thành công, không được thất bại.
Giả vờ bị Quân cuốn hút, cùng anh ta diễn kịch, nhưng khi…môi cả hai dây dưa triền miên, Vũ lại thật sự bị sự dịu dàng, bị nụ hôn của anh làm say đắm, nhất thời quên mục đích thật sự. Đúng là đàn ông trưởng thành có khác, lúc trước dù là Nam, Vũ cũng chưa từng mê luyến như vậy. May mắn là một tia lí trí sót lại trong đầu xẹt qua, làm nhỏ bừng tỉnh.
Nhớ lại kế hoạch, liền co gối, một phát không thương tiếc nhắm thẳng quân địch mà xử. Kết quả là nhỏ đã thoát ra khỏi căn phòng đó, còn kẻ kia phải dỗ dành “tiểu huynh đệ” của mình.
Cảm giác với Quân cứ quanh quẩn không chịu tan biến làm cho Vũ lo lắng và sợ hãi, Vũ sợ bản thân không đủ định lực trước con người đó, sợ sẽ biến thành…Hằng thứ 2.
Lắc đầu nguầy nguậy, mong là làm thế sẽ khiến cái suy nghĩ kinh khủng ấy biến mất.
*
Cuối tuần, trong ngôi nhà xinh xắn của mình, Bin đang cùng mẹ có thể tạm gọi là đang xem “kịch”. Diễn viên chính không ai khác ngoài dì út thân yêu của Bin. Ngồi hóng cả buổi Bin chả hiểu là dì út muốn nói cái gì, nào là 3, 4 ngày nữa đi gặp ai đó, muốn ăn cái gì đó, rồi không biết cái gì đó… Vừa nói dì út vừa huơ tay múa chân loạn xạ, mẹ và Bin cứ hoa cả mắt vì dì, may là ba không có nhà nếu không với tình trạng này dì út sẽ được ba ba yêu quý của Bin hộ tống vào bệnh viện tâm thần (bé à không có ổng ở nhà, dì út con mới dám mò đến làm loạn đó). Dì út diễn đạt kém hơn cả Bin, Bin vừa nghĩ vừa bỉu môi chê
-Phù phù phù – sau một hồi dùng cả ngôn ngữ nói lẫn ngôn ngữ hình thể diễn đạt thì Vũ cũng chịu ngồi xuống.
-Út à! Em xong chưa đấy? Chị chóng mặt quá – chị day day thái dương của mình, nhăn nhó nhìn cô em thân yêu. Sao chuyện gì dù đơn giản tế nào, mà qua tay nhỏ cũng trở nên phức tạp thế không biết
-Hai à! Em còn hơn cả chị ấy chứ – Vũ ngồi ngửa ra dùng hai tay ra sức phẩy lấy phẩy để, nhà chả có ai ngoài chị em dì cháu, nhỏ chả thèm nghĩ tới hai chữ ý tứ.
-Theo như những gì chị hiểu là, thứ 5 này Long muốn em qua nhà nấu ăn với mẹ cậu ta? Và em không thể không đi, mà khả năng nấu của em thì…- mặt chị trầm xuống ra vẻ hiểu và thông cảm
Vũ theo bản năng con bửa củi mà gật lia gật lịa, đúng là cha mẹ sinh nhỏ nhưng hiểu nhỏ chỉ có bà chị thân yêu.
Nói xong chị cùng nhỏ tiến lại mở tủ lạnh xem có những gì, có mực có thơm cà hành tây, chị sẽ hướng dẫn Vũ làm mực xào chua ngọt. Thịt bò và bông thiên lí có thể thành một món nữa. Cá lóc và sầu đâu khô sẽ là món ruột của nhỏ (tủ lạnh này y như siêu thị mini nhỉ?), cuối cùng sẽ là thịt nướng ăn với xà lách. Trán miệng nhỏ sẽ làm rau câu, món này coi bộ dễ à!
Nhất quyết tự mình làm hết, nhỏ chỉ cho chị đứng bên cạnh hướng dẫn không được đụng tay vào. Nhìn Vũ chạy qua chạy lại mà thương, nhưng nhìn lại hiện trường nhà bếp gần 2 tiếng được nhỏ trưng dụng thì chị chỉ biết thở dài kiềm nén…bức xúc. Vẫn là câu đó, đứa em gái này không hề có dây thần kinh hay hoóc môn nào liên quan tới bếp núc, ngay cả người đàn ông nó cũng không bằng, không biết nên xếp nó vào giới tính nào nữa (Vũ: không giỏi nấu ăn là đại tội à? cò: cái này *xoa cằm nghĩ ngợi*….)
Nhưng chị cũng thấy vui vui khi nhỏ có thể vì một người đàn ông khác mà học nấu ăn, lại còn đến nhà người ta gặp người lớn, nhanh như thế đã có thể quên đi Nam, đúng là chị đã quá lo lắng rồi (chị ơi nó lừa đấy).
-Á … huhu hai ơi em bị phỏng rồi – lúc xào mực nhỏ bị dầu bắn, hét toáng lên, kéo chị ra khỏi mớ suy nghĩ của mình
-Thiệt là.. – chị đến bên Vũ nắm lấy tay nhỏ nhúng xuống nước – cái này em phải làm thế này thế này… – chị giảng lại các bước cơ bản lần nữa
Nguyên liệu bị nhỏ phá gần hết đang đau đầu không biết làm thế nào, bất chợt nhỏ và chị cùng nhìn nhau cười cười (sao nghe mùi mờ ám nhỉ??)
Vũ vội vã rút điện thoại ra bấm bấm rồi áp lên tai nghe
–
-hihi, bà với ông Hùng rảnh mà đúng không?
–
-Quá tuyệt qua nhà chị tui mở tiệc đi, liên hoan cuối tuần
–
-Không sao, chị kêu tôi gọi mọi người tới chơi mà, ông Hùng biết nhà đó,
–
-Mua giúp tui mấy thứ……
Quay sang chị đưa hai ngón tay làm hình chữ V cười toe toét, xong phần cứu viện nguyên liệu, nhỏ ngao ngán nhìn lại chiến trường, nhập hội với chị ….dọn dẹp. Và làm vài món đơn giản
Vũ vừa làm vừa đề cập chuyện tới mấy ông lăng nhăng, nhỏ muốn biết suy nghĩ của chị. Nhỏ thì vòng vo nói xa nói gần bóng gió cả buổi, chị chỉ tổng kết lại một câu
-Đàn ông trăng hoa là điều không tránh khỏi, tình nhân bồ bịch khỏi phải nói, nhất là những người thành đạt trong công việc, giao tiếp nhiều, nếu những người vợ cứ lồng lộn lên mà ghen tuông sẽ càng làm cho họ chán ghét, không muốn về nhà. Chị không muốn là người vợ như thế, chị muốn dù chồng mình có đi đâu, có gặp ai thì khi mệt mỏi nơi anh muốn quay về nhất chính là ngôi nhà của mình – Đôi mắt chị dịu dàng nhìn Vũ – có phải em đã nhìn thấy gì không? – chị vẫn cười nhìn nhỏ – em cứ xem như không có gì được không, có những chuyện cứ mắt nhắm mắt mở là tốt nhất, nếu thương chị thì hãy làm như thế
Nghe chị nói mà nhỏ thấy thương chị quá, chị của nhỏ hiền lành hiểu chuyện thế này, tại sao anh ta lại…mọi chuyện của anh ta chị đều biết, vậy mà vẫn lảng lặng làm người mẹ hiền vợ thảo, người đàn ông nào không biết trân quý chị chính là kẻ ngốc nhất thiên hạ.
Vũ nắm lấy tay chị cười nhạt, nhưng vẫn không cam tâm,
-Chị nên nói chuyện với anh ta, ít nhiều cũng nên biết điều một chút, đừng có quá đáng, chị phải chứng tỏ quyền của một người vợ chứ – Vũ hậm hực
-Có gì muốn nói với tôi sao? – Quân không biết đã đứng tựa cửa nhà bếp lúc nào, ánh mắt soi mói, nhìn nhanh xuống phía “dưới” lại có thêm oán hận (không hận mới lạ) chiếu thẳng kẻ vừa phát ngôn hung hồn,
-Anh… về lúc nào? – chị bối rối, không biết anh có nghe những gì mình và Vũ nói hay không?
“Sao cứ như oan hồn xuất hiện bất chợt thế? Không khí ấm áp tự nhiên bị anh…” Vũ khó chịu giương mắt nhìn anh ta, có chị ở đây nhỏ không sợ, còn nhìn một cách giương giương tự đắc thách thức kiểu như “tôi nói anh đó, làm gì tôi”
-Vừa đủ nghe để hiểu mình là kẻ không hiểu chuyện thế nào! – Quân trưng bộ mặt dửng dưng theo kiểu, mình bị kẻ tiểu nhân nói xấu (Vũ: buông ra, để tôi giết anh ta, cò: bớt nóng đi, chưa giết được anh ta đã bị ăn sạch sẽ rồi, *Vũ tiu nghỉu lui về một góc, vẽ vẽ gì đó trên đất*)
-Anh anh…đừng nghĩ vậy, Vũ nó vẫn còn nhỏ không hiểu chuyện – Chị vội vã giải thích, tay kéo kéo Vũ, ý bảo nhỏ mau xin lỗi
Vậy mà nhỏ cũng cứ trơ ra, anh dửng dưng tôi cũng dửng dưng hừ, coi ai hơn ai. Hai kẻ cố chấp cứng đầu, cứ kình qua kình lại, mắt xẹt lửa không ngừng, tội cho chị đứng giữa lo sốt vó, mà nào hay thâm thù đại hận của hai kẻ này đâu phải vì câu nói vừa rồi, mà là….
-A mấy cô chú tới rồi này dì út ơiiii – giọng nói vang vọng của Bin làm cả hai dừng cuộc đấu mắt, cũng là trẻ lại không khí cho chị dễ thở
Vũ lướt qua Quân, đi ra ngoài, đã thấy lũ bạn lủ khủ tay xách nách mang đủ thứ, ngoài Hùng Trúc còn có cả nhóm Lam, Nhu, Hằng.
Vừa nhìn thấy Hằng, mặt Vũ đã tối thui, nhỏ vẫn chưa có dịp nói chuyện với Hằng, mắt quét Hằng ngờ vực, lại liếc Quân một cái muốn rách da mặt. Vậy mà 2 người bọn họ cứ tự nhiên như người điên, bây giờ Vũ mới thấy tiếc cho con bạn mình, sao nó không đi làm diễn viên, diễn xuất của nó quá tốt mà. Ngang nhiên tới nhà của người tình còn cười nói với vợ người ta, chắc chỉ mình Hằng. Quân cũng thế, “diễn xuất cực tốt, bội phục hai người”, Vũ giả lả rồi quay sang đám kia
Chị thì hâm hở chạy ra mừng bạn của em gái
-Mấy đứa vào nhà đi nào
-Dạ em chào anh chị – cả bọn đồng thanh – chào Bin nhá
-Con chào cô chú
“ – con quỷ, ăn uống không gọi bạn bè – Lam trách nhỏ
-Hehe tao sợ tụi bây bận….ý mà – Vũ vội thanh minh
-Hứ, vẽ chuyện, vậy còn ông Hùng với bà Trúc – Nhu chen vô?
-Hai ổng bà trong sáng lắm nên…hì hì
-Ai ui… – Nhu nhéo nhỏ một cái bên hông đau điếng”
Nhỏ với tụi bạn tụm lại xì xầm to nhỏ, trừ Hằng vì cô lúc này đã vọt vào nhà bếp mang tạp dề làm phụ chị, Trúc cũng lăn xăn phụ … lặt rau (biết lặt không nhở?) Nói là phụ, nhưng Vũ nhìn vô cứ ngứa mắt thế nào ấy, có cảm giác Hằng đang tự ình là nữ chủ nhân của căn nhà này hơn là khách.
Quân một bên đứng xem biểu tình của duy nhất một người, mặt anh ta hiện rất rõ dòng chữ “chuyện thiên hạ không liên quan tới ta”
-Chị Hạnh, cái này là gì vậy? – Hùng le lưỡi chỉ vào mấy món ăn trong dĩa, chị Hạnh quay lại nhìn cười trừ, hết nhìn Hùng rồi nhìn Vũ
-Món ăn tui làm đó, saohả? – Vũ hếch mặt nhìn thằng bạn nhăn nhó thấy mà ghét
-À hà hà không có gì, à cho tôi mượn điện thoại coi – Hùng cười gian gian nhìn con bạn
-Chi? – miệng hỏi tay vẫn móc ra đưa cho Hùng
Mọi người im lặng theo dõi Hùng, tên này đang gọi cho ai đó
–
-Là em, Hùng đây, không phải em yêu của anh hihi – Hùng vô tư mà không thấy kẻ nào đó, ôm một bình giấm chua, sắc mặt thì chỉ có một chữ để hình dung…tệ, khi có kẻ dám gọi nhỏ là …em yêu
–
-À anh mau qua xử lí các món ăn mà em yêu của anh nấu đi nhá, em không dám…. – Hùng vẫn đùa dai
–
-Nhà anh chị của nhỏ ấy
Cười hì hì giao trả điện thoại lại cho nhỏ, người khác không biết ai chứ, nghe Hùng nói chuyện Vũ biết đối tượng được gọi đến là ai. Dằn lại cục tức cả buổi, bây giờ nhất định phải cho bộc phát thôi, Hùng nhìn đôi mắt hình viên đạn “đáng yêu” của con bạn mà tâm thần bấn loạn, cứ thụt lùi thụt lùi lại….
-Áaaaaaa cứu người điiiiiiii, Vũ ơi hai đứa là “bạn nối khố màaaaaaaaaa”
Sao tiếng la thảm của Hùng thì, mọi người được chiêm ngưỡng màn Tom and Jerry phiên bản Việt. Lợi dụng việc am hiểu địa hình, chả mấy chốc Vũ đã tóm được kẻ “đáng ghét”. Vũ không nương tay mà cứ “bụp bụp’, Trúc đứng kế bên mà xót xa nhăn nhó, thương cho tấm thân “bọt bèo” của người yêu, vô duyên bị đem ra làm “thớt”.
Sau màn rượt đuổi, Vũ lọ mọ quay về với công việc chính của mình…..nấu ăn, không biết cái cớ gì nhỏ phải dính vô Long, để mà giờ phải khổ thế này?
Anh khó chịu quay về phòng khách ngồi, ghét nhất là thấy nhỏ thân mật với tên con trai khác, bất kể là ai, kể cả Bin luôn, nhỏ là của anh, của mình anh, chỉ anh mới được thân mật, được tiếp xúc ( biến thái nặng, con mình mà cũng “….” ). Mặt Quân lúc này nhìn như đứa kẻ giận dỗi vì bị giành mất kẹo
Người lớn lén lút đã đành, tới Bin cũng ôm điện thoại vô một góc thậm thụt làm bà tám
–
-Dạ, là cái đó đó, ngay bây giờ ạ! dạ con cảm ơn hihì
–
Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, cách Bin cười lúc này nhìn sao mà giống giống cái mặt gian gian của ai đó.
Trở lại nhà bếp, trong khi ai cũng rất gọn ghẽ làm phần của mình, vẫn chỉ có bạn Vũ nhà ta là thê thảm, thật sự thê thảm nhất nhất, nhìn mà “thương”.
Lại có người bấm chuông, dì Tư hôm nay chả phải làm gì ngoài việc chạy ra chạy vô mở cửa. Thêm một anh chàng đẹp trai nữa nhá, dì Tư tuy lớn tuổi rồi nhưng với cái đẹp thì dì vẫn còn cảm giác. Mỉm cười thật tươi, chào đón người đó, dì nhận ra đây là bạn của Vũ, vì có đến nhà rồi.
Người vừa đến không ai khác chính là Thiện Long, trong nhà ai cũng hoan nghênh Long đến…nhưng…ngoại trừ một người. Vừa thấy Long là mặt mày người ta đã u ám hơn đêm 30, hận không đập Long một phát thôi, không biết Long có cảm nhận được sự nguy hiểm hay không, mà sau khi tổng chào tất cả, liền chạy ù tới chổ của Vũ, lúc này đang làm gỏi sầu đâu. Mấy món kia được đem đi “cất giữ bảo quản” trước giờ ra mắt rồi. Món ruột nên Vũ làm rất thuần thục, Long thấy mà mát cả lòng, “tay nghề không tệ” Long ngầm đánh giá (lừa đấy, lừa đấy). Vô tư chống khuỷ tay trên vai Vũ, ló cái đầu nhìn Vũ đang làm,
-Em yêuuu, món này gọi là gì? Thơm thế? – Long nũng nịu, ghé cằm lên vai nhỏ
Long ơi là Long ơi, sát khí ngùn ngụt thế kia mà sao cứ vô tư vô tâm thế. Nào lửa nào điện cứ bắn tứ tung thế cơ mà, hình như chỉ mình Vũ thấy nhỉ, nhỏ rất nhạy với nguy hiểm mà, mọi người thì cứ vui ra mặt khi thấy cả hai “tình củm”. Vội huých Long ra, Vũ không muốn Long làm “ma chết oan”, lườm Long một cái, lại thành ra trong mắt mọi người là “hai đứa liếc mắt đưa tình”, kẻ nào đó lại cố kìm nén suy nghĩ muốn …giết người đang trỗi dậy, híc
-Là gỏi sầu đâu, đặc sản quê em đó, mà tí anh phải ăn hết thức ăn em nấu
-Ok ok, em yêu nấu anh sẽ ăn hết không cho ai cả, hihi – cái này là Long nói thật lòng vào lúc này đó
Cả bọn còn lại, mắt tròn mắt dẹt nhìn Long vừa hâm mộ vừa thương hại tất cả đều “xin chúa phù hộ anh ấy, amen” Long vẫn không thèm để ý tới thái độ của mọi người, và chưa ý thức được sát khí bên kia (Long ơi long ơi, cò cũng cầu nguyện cho anh).
“còn không đứng xích ra…tên đáng ghét kia” (đố các nàng là tiếng lòng của ai?)
Đang lúc cao hứng, bên ngoài lại có thêm người đi vào là1 nam 1 nữ, trong nhà sắc mặt một số người tối lại.
-Xem ra mình tới đúng lúc rồi, mọi người đang náo nhiệt thế mà, – giọng nói lảnh lót của cô gái vang lên – mà hai người ấy tình cảm ghê hihì
Vừa nói cô gái vừa nhìn về phía Vũ và Long, tay vẫn ôm chặt cánh tay người bên cạnh.
Nhà Quân hôm nay đúng là náo nhiệt, sao nhiều người tìm đến thế nhỉ?
……….
4 mắt giao nhau, chạm tới tận sâu nỗi đau, lại lưu luyến không muốn dời, phải nhìn nhau đối mặt thế nào đây? Định mệnh đã tuyên bố chúng ta là hai đường thẳng song song, mãi không có điểm chung, mãi không cắt nhau, số phận trêu ngươi thật, chúng ta gần nhau trong gang tất vậy mà không thể chạm vào nhau? Muốn lắm được chạm vào đôi môi ấy, muốn ngắm mãi ánh mắt tha thiết đó, nhớ lắm mùi hương tóc em, phải làm sao mới có thể khiến thế giới này chỉ còn hai ta? Nước mắt muốn trào ra, lại bắt nó phải chảy ngược vào tim, tình cảm sục sôi vậy mà phải đè nén đến tận cùng. Có nỗi đau nào hơn thế??