La Phù

Chương 725: Hai người trên đỉnh Thiên Hư (1)


Đọc truyện La Phù – Chương 725: Hai người trên đỉnh Thiên Hư (1)

Dịch giả: Xanh trời xanh nước

Đồng thời dưới sự tác động của nguyên khí từ quầng sáng đó trung tâm biển Phong Bạo chợt xuất hiện một trận lốc xoáy kinh người cùng với vô số cơn gió tản ra ngoài biển.

Đám tu sĩ Thiên Lan hư không đều biến sắc. Bởi vì trong nháy mắt những trận gió đó giống như cơn sóng thần ập tới trước mặt họ.

Đám tu sĩ Thiên Lan hư không vội vàng lấy ra toàn bộ pháp bảo phòng ngự của mình cố gắng chống lại.

Rầm rầm rầm

Nhưng chỉ chịu được một lát cái lồng do pháp bảo và pháp thuật của tu sĩ Thiên Lan tạo ra lập tức bị đánh nát khiến cho bọn họ chỉ còn lại một sự tuyệt vọng.

Tốc độ của những con gió tràn ra từ biển Phong Bạo nhanh hơn tốc độ của họ. Vào lúc này chúng chẳng khác nào con sóng thần đã tràn đi mấy trăm dặm cho dù có bỏ chạy thì cũng vậy ở trong phạm vi của cơn gió.

Mắt nhìn đám tu sĩ Thiên Lan hư không sắp bị trận gió ập ra từ biển Phong Bạo tiêu diệt thì bất ngờ bọn họ nhận thấy nhưng cơn gió quanh thân mình biến mất.

Một thứ lực lượng khiến cho người ta sợ hãi bao phủ toàn bộ sơn cốc ngăn cách những cơn gió ở bên ngoài khiến cho chúng không ập vào được.

Rồi từ trong vô số những trận gió sắc bén đột nhiên có hai bóng người đi vào trong sơn cốc.

Tất cả tu sĩ Thiên Lan hư không đều ngơ nhác nhìn hai bóng người đó. Ngay cả Hỏa Nham Quy ở trong sơn cốc cũng như kinh hãi với uy thế của người đó mà nằm rạp xuống đất không dám cử động.

Xuất hiện trước mặt tu sĩ Thiên Lan hư không là một người thanh niên trẻ tuổi mặc pháp y màu trắng và một thiếu nữ mặc pháp y màu đồng.

Pháp y của hai người thấp thoáng tản ra một làn hơi thở khủng bố theo năm tháng. Người thanh niên gần như siêu thoát, mỗi bước đi trên không trung dường như có một chút ánh sáng lấp lánh.


Thiếu nữ có gương mặt bình thường dường như là đồ đệ của hắn, đi theo bên cạnh một cách ngoan ngoãn. Mặc dù tu vi của nàng thấp kém nhưng cũng thấp thoáng có một sự trầm tĩnh.

– Hai người này là ai?

– Hình như bọn họ đi ra từ biển Phong Bạo. Chẳng lẽ trận gió lốc từ trong biển Phong Bạo là do họ tạo ra?

– Tu vi của người này…quả thực tới mức khó tin.

Nhất thời, người thanh niên trẻ tuổi mặc pháp y màu trắng tản ra hơi thở khiến cho tu sĩ Thiên Lan hư không không dám tới gần.

Mọi người đều cảm thấy chỉ cần người thanh niên đó có suy nghĩ là lập tức bọn họ bị xóa bỏ khỏi cõi đời này.

– Các ngươi nhận ra ta sao?

Điều khiến cho đám tu sĩ Thiên Lan hư không ddeuf cảm thấy khó tin đó là khi người thanh niên trẻ tuổi đi vào trong sơn cốc, một thứ lực lượng vô hình từ người y tản ra khiến cho những trận gió từ biển Phong Bạo lập tức biến mất. Khắp cả biển Phong Bạo lấy lại sự bình yên trước đó. Còn người thanh niên đi tới gần họ rồi hỏi một câu như vậy.

– Không biết.

Đối diện với một nhân vật như vậy tất cả tu sĩ Thiên Lan hư Không đều không dám nói dối. Bởi vì thực tế bọn họ cũng chưa bao giờ gặp người thanh nhiên như vậy, cũng chưa từng nghe nói tới Thiên Lan hư không có một người như thế.

Sau khi nghe mỗi người tu đạo Thiên Lan hư không nói không biết mình, người thanh niên áo trắng hơi thật vọng. Rồi sau đó tất cả tu sĩ Thiên Lan hư không chỉ thấy một tia sáng lóe lên, dường như người thanh niên trẻ tuổi chỉ sải một bước chân là hắn cùng với thiếu nữ đã biến khỏi tầm mắt của họ.

– Người này là ai chẳng lẽ mới bước vào Thần quân? Nhưng hơi thở của hắn quá khủng bổ không chỉ mới vượt qua một lần thiên kiếp.


– Hắn xuất hiện trước mặt chúng ta chẳng lẽ chỉ hỏi chúng ta có biết hắn hay không? Hắn có ý gì?

Sau khi người thanh niên áo trắng cùng với thiếu nữ biến mất, tất cả người tu đạo đều xôn xao cảm thấy sự việc thật lạ. Tiếp theo đó bọn họ cũng không dám ở lại, bất chấp đám Hỏa Nham quy, nhanh chóng rời khỏi.

– Xoẹt!

Đám người tu đạo Thiên Lan hư không đi chừng mấy trăm dặm thì ở một dãy núi cách xa nơi đó cả vạn dặm chợt xuất hiện một cái miệng.

Rồi một quầng sáng từ trong đó hiện ra.

Liếc mắt nhìn rặng núi khổng lồ chỉ thấy một đầu của nó tiếp cận với Thiên Lan hư không còn một đầu có khi chui vào tận tinh không. Từ nơi này ngẩng đầu lên nhìn có thể thấy được những vì sao rất to, chẳng khác nào những viên minh châu lơ lửng trên đỉnh đầu. Có điều khoảng cách thực tế của chúng lại rất xa.

Bên trong rặng núi có rất nhiều tinh thạch, thậm chí một số quặng mỏ còn nằm lộ bên ngoài phản chiếu ánh sáng khiến cho cả ngọn núi nhìn như một quả tinh cầu đang phát sáng.

– Đây chính là núi Thiên hư?

Một tia sáng màu vàng lóe lên trên đỉnh núi có ba người tu đạo xuất hiện.

Trong ba người có một người tu đạo Thiên Lan hư không tấm bôn mươi mấy tuổi mặc pháp y màu đen. Sắc mặt của y trắng bệch. Hai người còn lại chính là người thanh niên trẻ tuổi cùng với thiếu nữ mới vừa xuất hiện ở biển Phong Bạo.

– Đúng vậy. Đây chính là núi Thiên Hư.


Người tu đạo Thiên Lan hư không mặc đồ đen nghe người thanh niên hỏi câu đó thì gật đầu mà lòng vô cùng kinh hãi.

Người tu đạo Thiên Lan đó gặp người thanh niên và thiếu nữ ở một ngọn núi cách núi Thiên Hư chừng ngàn dặm. Người thanh niên vào thiếu nữ muốn tới núi Thiên Hư nhưng lại không biết vị trí cụ thể của nó ở đâu nên mới bảo y dẫn đường. Mà y cũng kinh sợ tu vi của người thanh niên nên không dám làm trái. Tuy nhiên y thật sự không ngờ được mỗi lần y chỉ hướng gần như chỉ thấy mắt hơi hoa một chút đã tới vị trí mà y chỉ. Khoảng cách cả ngàn dặm vậy mà chỉ trong nháy mắt đã vượt qua.

Phải có tu vi và độn pháp thế nào mới nhanh được như vậy?

Vào lúc này người tu đạo Thiên Lan hư không nhìn thấy trong cả rặng Thiên Hư không còn bóng dáng của một ai. Từ nơi này nhìn lên vị trí cao nhất có thể thấy thấp thoáng rất nhiều cung điện nhưng dường như chỉ còn lại một đống hoang tàn. Liên tục có tiếng yêu thù gầm rống vọng tới.

Cả ngọn Thiên Hư vì Thiên Hư sơn chủ và các cao thủ chết đã bị yêu thú chiếm cứ.

– Cám ơn ngươi đã đưa chúng ta tới đây.

Mà điều làm cho y không ngờ được sau khi nghe mình khẳng định đây là núi thiên Hư, người thanh niên liền vung tay ném một viên yêu đan màu trắng cho y.

– Yêu đan địa giai.

Viên yêu đan màu trắng đó chính là yêu đan của yêu thú Huyền Cốt Long.

Yêu đan cấp bậc như vậy đối với người tu đạo như y nếu không có sự may mắn thì đừng mong mà có được.

Mà lúc y đang ngạc nhiên thì người thanh niên lại hơi vung tay, y chỉ thấy một quầng sáng màu vàng bay vào mặt. Cho tới khi ánh sáng biến mất, y hoảng sợ khi phát hiện ra bản thân mình đang ở một ngọn núi cách đó cả ngàn dặm không hề có yêu thú hoành hành.

Trên ngọn Thiên Hư, người thanh niên áo trắng nhìn cả rặng núi rồi hơi thở dài sau đó lại ngửa mặt lên nhìn bầu trời sao.

– Sư tôn! Người nhớ tới cái gì hay sao?

Nhìn sư tôn ngửa đầu nhìn lên bầu trời, Lâm Tiểu Uyển đang đứng bên cạnh không kìm được liền lên tiếng hỏi.


– Núi Thiên Hư. Ta biết cái tên này nhưng chắc chắn chưa bao giờ đến.

Người thanh niên lắc đầu:

– Càng ngày ta càng cảm thấy mình không thuộc về đây.

– Không thuộc về nơi đây?

Lâm Tiểu Uyển ngần người rồi nhìn theo ánh mắt của người thanh niên vào hư không. Nàng chợt ngẩn người… “Chẳng lẽ ngài tới từ tinh không xa xôi?”

– Ta vẫn không nhớ nổi những chuyện trước kia. Nhưng lần này sau khi vượt qua một lần thiên kiếp thì hình như ta hiểu được một chút.

Người thanh niên hơi chớp mắt:

– Vốn ta như quên hết mọi thứ nhưng lại có hai người để lại dấu vết trong thần hồn của ta.

– Hai người lưu lại lạc ấn trong thần hồn của sư tôn?

Lâm Tiểu Uyển sùng kính nhìn người trẻ tuổi áo trắng.

– Đúng vậy. Dường như một người để lại lạc ấn trong đầu ta, muốn ta đi núi Thiên Bí. Trong đầu của ta phảng phất có phần quen thuộc với cánh đồng xương trắng cùng vô số yêu đan, nhưng lại không có chút ấn tượng với gốc cổ thụ ở trong sơn cốc. Người lưu lại lạc ấn trong thần hồn của ta hẳn cũng chỉ là biết cánh đồng xương trắng do vô số yêu thú ngã xuống ở núi Thiên Bí mà chưa hề tiến vào trong sơn cốc kia.

Người áo trắng trẻ tuổi gật đầu:

– Một người khác để lại lạc ấn trong thần hồn ta muốn ta trong vòng trăm ngày trở về.

– Trong vòng trăm ngày trở về?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.