Đọc truyện La Phù – Chương 17: Tiên phong đạo cốt, tâm thú hành ma
Đạo pháp ngoại đan và đại pháp kim đan tu luyện nội đan đều có từ lâu trong lịch sử. Thứ công pháp này gần như được phần lớn người tu luyện lựa chọn, bởi vì nó đơn giản và mau lẹ. Nếu có linh dược thích hợp thì chỉ trong mấy ngày là tương đương với khổ tu công pháp trong mấy năm. Vả lại linh mạch đầy đủ linh khí trong thế gian đã bị phần lớn người ta chiếm lấy, mà cho dù có tiếp xúc chưa chắc đã có thể tu luyện. Còn những thứ thiên tài địa bảo dưới Tử Uyên của La Phù thì đối với người tu luyện chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Còn linh dược bình thường thì có thể dùng tiền mua được. Đối với người tu luyện đạo pháp ngoại đan mà nói thì những nơi có linh khí dầy đặc còn không bằng những chỗ quyền thế có đủ hay không, có thể chiếm được nhiều linh dược hay không.
Vì vậy mà các tông pháp tu luyện đạo pháp ngoại đen ngoài trừ một số ít ở ẩn tìm kiếm linh dược ra thì phần lớn là lựa chọn nhập thế, thiết lập quyền thế, rồi dùng nguồn nhân lực khổng lồ mà tìm kiếm linh dược. Giống như Dược Vương tông sở hữu nhưng hiệu buôn cực kỳ hùng hậu, lũng đoạn dược liệu vùng Nam Man. Chỉ cần phát hiện có linh dược là bọn họ thu lấy cho mình dùng trước.
Dược Vương tông bị Nguyên Thiên Y sử dụng sáu đạo Nghiệp Hỏa Hồng Liên của nhà Phật dọa cho sợ đối với các môn phái tu luyện ngoại đan đạo pháp trong thế gian cũng được xếp vào hàng môn phái lớn. Còn Tử Huy đạo quán thì chỉ dựa vào Thục Sơn là một tiểu phái hàng thứ ba trong giới tu đạo mà thôi.
Nhưng một khi đã bước vào con đường tu đạo thì chắc chắn không thể ngây thơ đần độn như người dân miền núi được.
Cho dù là một cái môn phái hạng ba cũng có dã tâm và sự theo đuổi của mình.
……
– Lạ thật! Không hiểu sư phụ làm sao mà lại dẫn về một tên ăn mày, người dính đầy máu như vậy. Mà sư phụ còn bắt ta phải chăm sóc y cẩn thận nữa.
Tên đệ tử đắc lực nhất của Thanh Hư chân nhân là Trường Phong vừa dẫn Lạc Bắc đi tắm và thay quần áo, vừa quan sát hắn mà nghĩ như vậy.
Y không biết rằng vào lúc này, Thanh Hư chân nhân đang đứng trước một bức họa. Bức họa đó vẽ một lão đạo ăn mặc gần giống với lão chỉ có tướng mạo và mái tóc đen là khác mà thôi.
Bức tranh đó vẽ hết sức chi tiết, hơn nữa nét vẽ lại có lực khiến cho lão đạo bên trong bức tranh rất sống động.
– Sư tôn.
Nhìn bức họa đó, ánh mắt của Thanh Hư chân nhân không ngờ hơi ươn ướt. Y chậm rãi nhắm mắt lại rồi thi lễ với người trong bức tranh. Đợi cho tới khi y mở mắt ra thì dường như thế gian đã mở cho bản thân một cái cánh cửa huy hoàng.
Y nhẹ nhàng xoay một cái gương bát quái bằng đồng theo chiều ngược kim đồng hồ chín vòng rồi lại xoay người lại chín vòng nữa, bứa họa trên tường từ từ dịch chuyển, mở ra một cái mật thất của Tử Huy đạo quán.
Trong cái mật đạo sâu hun hút, cứ cách một khoảng ngắn lại gắn một viên dạ minh châu khiến cho nó sáng như ban ngày, không hề có lấy một chút âm u. Tuy nhiên bên cạnh tường không ngờ lại có rất nhiều những cái bình đặt thành đôi. Nhìn qua cái bình đó cũng không khác với bình rượu là mấy tuy nhiên thứ ngâm trong đó không ngờ lại là một đôi nhau thai trẻ con hợp với âm dương.
Thanh Hư chân nhân cứ vậy đi vào bên trong. Gần một trăm cái bình mặc dù đều dùng bùa trấn áp nhưng dường như cũng không thể xua hết được làn khí tanh máu và âm tà trong mật đạo.
Mật đạo gấp khúc liên tục, cuối cùng đột nhiên rộng ra. Trước mặt y xuất hiện một cái thạch thất nằm trong lòng núi. Cái thạch thất ở dưới nền đất rộng chừng mười trượng, trên nền được lát bằng đồng, bên trên có gương trừ tà, kiếm, phất trần và các loại pháp khí hơi lóe lên chút ánh sáng, chửng tỏ là pháp bảo ẩn chứa linh khí. Nhưng thứ hấp dẫn người ta nhất là một cái lò luyện đan cao mấy trượng ở bên trong thạch thất.
Cả cái lò luyện đan nhìn thì dường như được làm bằng đồng, bốn chân được đúc thành hình bốn loại dị thú. Nó được chôn xuống một nửa chân. Mà thân lò được chia làm hai tầng giống như một cái hồ lô, mỗi tầng đều có cửa thông gió. Trên cái lò luyện đan có khắc rất nhiều những thứ cổ xưa không biết được làm bằng thứ gì. Ánh lửa hừng hực qua cửa thông gió chiếu sáng cả nửa căn phòng, tản ra hơi nóng kinh người. Hiển nhiên cái lò luyện đan này cũng được nối liền với địa hỏa, ngày đêm không dứt.
Dưới ánh lửa hừng hực hắt ra từ cửa thông gió của lò luyện đan toàn thân Thanh Hư chân nhân biến thành một màu đỏ bừng. Nhưng Thanh Hư chân nhân lại không nhìn về phía lò luyện đan mà lại nhìn về phía vách tường đối diện với mình mà nói nhỏ:
– Sư đệ! Cuối cùng thì ta cũng đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu cho Tử Hà chuyển sinh đại pháp.
Trên vách tường đối diện với Thanh Hư chân nhân không ngờ xuất hiện một cái mặt người.
Không… Người đó thậm chí không thể gọi là một người, bởi vì toàn thân gã khô héo, không hề cảm nhận thấy một chút máu hay thịt mà giống như một cái thây khô đã chết lâu rồi. Mà cái thây khô đó được phủ bởi một cái đạo bào rách nát, từ xa nhìn lại, nếu không chú ý thì còn tưởng đó là một tấm đạo bào rách treo trên tường.
Nhưng chỉ cần nhìn kỹ thì sẽ phát hiện trên vách tường sau cái thây khô có rất nhiều phù văn, mật chú. Mà dưới tấm đạo bào kia còn thấy có năm sợi xích bằng huyền thiết xuyên qua xương của y, gắn chặt y trên vách đá.
Không ngờ người đó lại là sư đệ của Thanh Hư chân nhân? Hắn còn sống?
– Ngươi còn gọi ta là sư đệ? – Cái thây khô bị treo trên tường đột nhiên mở miệng rồi cười lạnh:
– Rõ ràng là là ngươi đã bị tâm thú ma hành cướp đoạt thể xác mà còn ở trước mặt ta nói tới chuyển sanh đại pháp hay sao?
– Sư đệ. – Thanh Hư chân nhân cũng chẳng cãi cọ với người đó, chỉ có điều ánh mắt của y trở nên cuồng nhiệt:
– Ngươi có đoán được hôm nay ta gặp được một người có tư chất thế nào ở trên trấn không?
Cái thây khô chỉ cười lạnh mà không nói.
Tuy nhiên Thanh Hư chân nhân lại cười ha hả giống như kẻ điên.
– Sư đệ! Có lẽ ngươi không thể tưởng tượng được rằng hôm nay ta gặp được một đứa hài đồng. Cốt cách và kinh mạch của hắn không ngờ đoạt tạo hóa thiên địa. Ta có thể nói rằng cho dù đám người Côn Luân đạo hành có một không hai được gọi là kim tiên đi chăng nữa cũng chưa chắc qua được hắn.
– Làm sao ta biết được ngươi có phát rồ mà nhìn nhầm người hay không?
– Ta nhìn nhầm? Hiện tại đứa bé kia đang ở trong quán. Thậm chí ta có thể đưa nó tới ngay trước mặt ngươi.
– Thế thì sao? – Cái thây khô cúi thấp đầu xuống, dường như không thèm nhìn Thanh Hư chân nhân.
– Thế thì sao? – Thanh Hư chân nhân đang cười như điên chợt ngưng lại, nhìn cái thây khô trên tường mà thở dài:
– Sư đệ! Chẳng lẽ ngươi vẫn không hiểu hay sao? Ta trải qua vô vàn khó khăn mới tìm đủ tài liệu cất thiết để chế thuốc, bây giờ lại gặp được một cái thể xác khó cầu như vậy đúng là ý trời a.
– Phì! – Cái thây khô trên tường đột nhiên nổi giận:
– Ý trời? Nếu không phải ông trời mù đôi mắt chó thì làm sao lại thành toàn cho cái tên điên như ngươi? Loại người như ngươi mà cũng dám nói tới ý trời hay sao?
Thanh Hư chân nhân đột nhiên đứng phắt dậy:
– Sư đệ! Bao nhiêu năm qua mà ngươi vẫn không hiểu rõ hay sao? Ta làm những việc đó chẳng phải là vì Tử Huy đạo quán có một ngày sẽ nổi danh hay sao? Nếu không thì với thực lực của Tử Huy đạo quán vẫn chỉ có thể làm môn hạ của Thục Sơn, phải nhìn vào sắc mặt của người khác mà nghe lệnh. Năm đó nếu không phải ngươi ngăn cản thì ta cũng không nhốt ngươi ở đây.
– Nói bậy.
– Ngươi luyện chế thuốc đoạt thân thể, ngoại trừ những oan hồn của phụ nữ và trẻ em trong tay ngươi ra lại cần có máu tươi và sinh hồn. Hôm nay cho dù ngươi giấu diếm được thì sau này nhất định sẽ có ngươi phát hiện ngươi dùng công pháp độc ác. Tử Huy đạo quan chúng ta có khả năng bị diệt cả phái.
– Cơ bản ngươi vì tư lợi cho mình mà còn dám nói tới sư môn của ta.
– Dối trá. Cho dù ngươi không cho ta chết cũng chỉ là để thỏa mãn cái dục vọng biến thái của ngươi, làm cho không ai có thể thấy được sự xấu xa của ngươi.
– Loại người vô tình vô nghĩa như ngươi đúng là hạng tiểu nhân dối trá, cơ bản không xứng gọi ta là sư đệ, không xứng làm quán chủ của Tử Huy đạo quán.
Trong lúc nhất thời, cái thây khô trên tường nổi giận mà hét to khiến cho những sợi dây xích kêu loảng xoảng.
– Từ xưa tới nay một tướng công thành vạn cốt khô.
Trong tiếng rống giận của người trên tường, trán của Thanh Hư chân nhân cũng nổi gân xanh, huyệt Thái Dương đập thình thịch:
– Ngươi tu hành cả đời mà tu vi cũng chỉ tới được mức đó chính là do thiên tư có hạn. Ta lưu mạng ngươi lại là để cho ngươi biết ngươi sai hoàn toàn. Ta muốn cho ngươi xem ta sẽ làm cho Tử Huy đạo quan nở mày nở mặt như thế nào.