Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi

Chương 39


Đọc truyện Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi – Chương 39

Một đôi tay trên mỗi tấm lưng càng lúc càng siết chặt, thế nhưng ai cũng không mở miệng hô dừng.

Gắt gao ôm siết đối phương, giống như muốn dung nhập vào lòng lẫn nhau, trình độ siết tuyệt đối so với quần áo bó sát còn có công lực thu nhỏ lại hơn.

Cơ hồ đã sắp làm thắt lưng chặt đứt, hai người mới thoáng thả lỏng, sửa thành nhẹ nhàng mà ôm quanh người nhau.

“Lặp lại lần nữa.” Lạc Thiệu Dã cúi đầu nói, mặt chôn ở cổ Chúc Tử Lộ, khí tức lúc nói phun ra, tê tê dại dại ngứa ngáy nóng bỏng, làm cho Chúc Tử Lộ hơi rụt lui, khóe môi không tự giác nâng cao.

“Mới không cần, cậu là tai điếc chắc?” Không chút nào lo lắng cự tuyệt, cái loại lời này nói ra một lần cũng đã cực kỳ giỏi, cậu cũng không phải Lạc Thiệu Dã, nói là quen nhấn nút repeat.

“Tôi muốn nghe cậu lặp lại lần nữa.” Kiên trì đến mức cố chấp, bởi vì một câu này không dễ có được, đợi đã thật nhiều thật nhiều ngày, mà thanh âm lại biến mất chỉ trong nháy mắt.

“Cậu tai điếc! Cậu tai điếc! Cậu – tai – điếc ~” Hai tay đặt ở bên miệng làm loa, Chúc Tử Lộ mặt dày hô to bên tai Lạc Thiệu Dã, rồi mới cười hì hì, dùng cằm nhìn cậu ta: “Thoả mãn đi?”

“Nhóc con này…Thiếu đánh a? Tôi mặc kệ, tuần này là tôi thắng, tôi muốn cậu nói một trăm lần.” Giơ nắm tay lên đe dọa, đối phó với loại côn đồ tình yêu này càng phải đùa giỡn lưu manh.

“Ai yo ~ đã chủ nhật rồi nha ~ thời gian có tác dụng hình như đã qua rồi đi?” Phất phất tay, khuôn mặt được phản xạ lòe lòe ánh sáng, Chúc Tử Lộ cười đến cực kỳ thiếu ăn đập.

“Vậy lại đấu a ~ tuần này chơi cái gì?” Lạc Thiệu Dã từng thắng lợi vô số lần kiên quyết không từ bỏ, nhếch khóe môi, không hề sợ hãi.

“So xem…ai lên được xe bus về trường trước!” Chúc Tử Lộ nói xong còn đẩy Lạc Thiệu Dã một cái, sau đó lao như gió xuống cầu vượt.

“Nhãi con gian trá.” Lạc Thiệu Dã lập tức chạy đuổi theo, Chúc Tử Lộ vừa quay đầu lại thấy cậu sắp đuổi tới, liền cố ý chặn ở phía trước, không cho cậu vượt qua.

Nhưng anh Lạc Thiệu Dã quán quân bóng rổ của chúng ta trên sân bóng qua năm cửa chém sáu tướng cũng là chuyện nhỏ, một Chúc Tử Lộ cậu còn không để vào mắt, không ba hai bước đã vượt qua Chúc Tử Lộ, chạy trước cậu.

“Ghê tởm!” Chúc Tử Lộ vô luận như thế nào cũng chưa từng thắng, cho nên vô luận như thế nào cũng nhất định phải thắng, lập tức vươn tay nắm lấy tay Lạc Thiệu Dã, vừa chạy vừa kéo cậu ta về phía sau.

“Đồ nhóc con ưa chơi chiêu.” Lạc Thiệu Dã cười chụp lại tay Chúc Tử Lộ, ném người kia về phía sau, hai người vừa chạy trên đường vừa trình diễn trò chơi tách cà phê xoay tròn.

“A! Xe bus!” Giữa cơn đầu váng mắt hoa Chúc Tử Lộ liếc thấy xe bus khoan thai lướt qua bọn họ nhắm hướng trạm xe, hét to một tiếng, chạy đuổi theo.


Hai người tay không kịp thả, giẫm từng bước chân loạng choạng truy đuổi xe bus, thật vất vả xe dừng lại chờ, lại bắt đầu tranh nhau chạy lên.

“Tôi lên trước!” Dùng thân thể chen Lạc Thiệu Dã đi, chỉ kém một bước nữa Chúc Tử Lộ sẽ thành công.

“Tôi trước!” Lạc Thiệu Dã siết tay Chúc Tử Lộ cố sức lôi kéo, kéo được Chúc Tử Lộ sắp lên xe trở về.

“Bọn ỏ (bọn nhỏ)~ là muốn lên xe hay không đây? Xe đằng sau cũng đang bíp bíp ôi (tôi) kia kìa!”Tài xế xe bus nhai trầu, không kiên nhẫn quay đầu nhìn bọn họ, lại còn phối hợp với ban nhạc ở đằng sau, khó chịu bíp bíp lại.

“Muốn!” Lạc Thiệu Dã hai tay ôm lấy Chúc Tử Lộ xoay một cái, lưng hướng cửa xe, dùng phương thức bước lùi ôm Chúc Tử Lộ cùng lên xe bus rồi mới buông cậu ta xuống.

Hai người vừa lên xe bus, tài xế liền lập tức đóng cửa lái xe đi, hai người ôm nhau lắc lư một chút, Lạc Thiệu Dã lộ ra dáng tươi cười xán lạn.

“Tôi thắng, Lộ Lộ.”

“Đi tìm chết đi!”A! Cư nhiên lại thua rồi! Chúc Tử Lộ hất Lạc Thiệu Dãra, tức giận đivề phíacuối xe, tiến vào ghế hai người thứ hai từ dưới lên, Lạc Thiệu Dã lập tức ngồi xuống theo.

“Tức giận?” Lạc Thiệu Dã cười ôm lấy Chúc Tử Lộ, nhìn cậu bĩu môi giận dỗi, liền lại muốn đùa.

“A ya!”Mặc kệ cậu! Chúc Tử Lộ cố sức bỏ qua Lạc Thiệu Dã, đưa lưng về cậu ta nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tuy rằng bên ngoài một mảnh tối như mực.

“Nguyện đổ chịu thua ~ nhanh một chút lặp lại lần nữa.” Từ phía sau ôm lấy Chúc Tử Lộ, Lạc Thiệu Dã như kẹo da trâu đặt cằm trên vai Chúc Tử Lộ, bắt đầu quấn lấy.

“Đi tìm chết đi!”

“Không phải câu này.”

“Cậu là tai điếc!”

“Không phải câu này, cậu lại bày trò để tôi hôn cậu chứ gì ~” Đây rốt cuộc là uy hiếp sao? Đại khái đi.


Chẳng qua, Chúc Tử Lộ nghe vậy chỉ quay đầu, mở to đôi mắt tròn trừng Lạc Thiệu Dã, con ngươi đen sẫm viết rất rõ: có giỏi thì làm đi a!

“Nguyên lai Lộ Lộ nhà ta thích tôi hôn như thế ~” Cười *** đãng, Lạc Thiệu Dã kéo mặt nạ xuống, thú tính bạo phát.

“Oa a!” Làm thật sao? Vừa muốn đưa tay chống cự lập tức đã bị Lạc Thiệu Dã công phá phòng thủ, hai tay bị ấn ra phía sau, nói không rõ là ôm hay đè, Chúc Tử Lộ chỉ biết là bản thân đang được hôn rất triệt để.

Ngồi phía bên trong thật là hành động không khôn ngoan, lưng dựa cửa sổ, theo kỹ thuật lái xe cực kỳ lắc lư của tài xế không ngừng mà đập lên cửa thủy tinh, Chúc Tử Lộ phát ra tiếng rên rỉ thật nhỏ, lập tức bị Lạc Thiệu Dã hôn nha hôn nha hoàn toàn tiêu âm, không nhìn đến sự phẫn nộ kháng nghị của cậu.

Môi lưỡi giao quấn quá mức ngọt ngấy thân thiết làm cho Chúc Tử Lộ có chút chống đỡ không được, mỗi lần muốn lùi, Lạc Thiệu Dã sẽ càng mãnh liệt tiến công, hôn đến mức Chúc Tử Lộ thiếu dưỡng khí không nói, hai chân cũng bắt đầu như nhũn ra, thân thể thì thoáng cái nóng lên.

Chết đi đồ biến thái Lạc Thiệu Dã! Đồ chọc người ghét Lạc Thiệu Dã! Cái tên ghê tởm! Tôi cư nhiên lại thích hắn! Phiền quá! Đừng có mút đầu lưỡi tôi nữa! Sắp chịu không nổi rồi…

Giữa lúc thiếu dưỡng khí đến cực hạn, xe bus đang lắc lư đột nhiên khẩn cấp phanh lại.

Nguy hiểm thật! Cậu được Lạc Thiệu Dã ôm vào trong ngực cho nên mới không đụng vào lưng ghế dựa phía trước, chẳng qua Lạc Thiệu Dã liền thực sự hung hăng cùng với lưng ghế làm một cái cụng đầu, nhất định rất đau!

“A si ~”

“Ai yo ~ Thật ngại quá! Ôi ( tôi ) thiếu chút nữa là chạy luôn về tổng trạm, đến trạm cuối rồi ~ bọn ỏ (nhỏ) nhanh xuống xe đi thôi, nếu không chuyến xe cuối cùng lên núi sẽ không có nữa ~” Tài xế xe bus không biết là hồ đồ hay là biết gì đó, sau một cái phanh khẩn cấp có thể quẳng con người ta ra khỏi cửa sổ, dùng microphone nói với hai hành khách duy nhất trong xe.

Xoa đầu, Lạc Thiệu Dã lúc này mới dắt Chúc Tử Lộ vẫn còn ôm miệng cười trộm xuống xe.

Nhóc con này, cũng không ngẫm lại cậu là vì ai a? Cư nhiên cười thành như vậy…Lạc Thiệu Dã vừa ai oán nhìn Chúc Tử Lộ vừa tự xoa đầu mình, thật sự đau quá…

“Lạc Thiệu Dã ~ có đau hay không?” Không nghĩ đến Chúc Tử Lộ cư nhiên sẽ dùng ngữ khí dịu dàng đáng yêu nhu thuận động lòng người…nói chung, tất cả từ hình dung tốt đều có thể nhét vào như thế để nói với cậu.

“Bình thường, không đau.” Bởi vì quá mức hài lòng, bởi vì muốn duy trì tôn nghiêm của đàn ông, cho nên dù rất đau cũng không thể mở miệng thừa nhận.

“Thực sự?” Chúc Tử Lộ vẽ ra một dáng tươi cười đáng yêu làm cho Lạc Thiệu Dã hoa mắt choáng đầu, nhìn hình như có vẻ cực kỳ săn sóc cực kỳ quan tâm. Chẳng qua dùng hai chữ ‘hình như’ này để hình dung chỉ biết sẽ có quỷ, cho nên Chúc Tử Lộ trên mặt vẫn còn gắn mỉm cười siêu vô địch đáng yêu, động tác kế tiếp lại rất ‘Thứ 6 ngày 13’.


“Giờ thì đau chưa! Giờ thì đau chưa!”

Oh yeah, các vị khán giả, mọi người đang được xem chính là phim đó phiên bản Đài Loan không sai, hiện nay đoạn đang phát sóng cho mọi người chính là: Chúc Tử Lộ quyền đánh đầu Lạc Thiệu Dã.

“A kiền! Chúc Tử Lộ! Cậu thật là…” Lạc Thiệu Dã sau khi bị ra sức đánh một hồi, lập tức nắm tay Chúc Tử Lộ, tức giận trừng cậu ta.

Chúc Tử Lộ vẻ mặt không thèm để ý, ngược lại, cậu rất là đắc ý, đúng là tiểu vương tử báo thù nha ~ cuối cùng đã rửa được nhục cho trinh tiết! Bảo cái XX của cậu sao có thể không vui ~ Oh yeah oh yeah!

“Lộ Lộ, cậu có biết truyền thuyết về chuyến xe cuối cùng hay không?” Biết bản thân không có khả năng dùng bạo lực sửa trị tên hư tính này, Lạc Thiệu Dã quyết định đi theo con đường ‘âm âm’.

“Là cái gì vậy?” Chúc Tử Lộ quả nhiên bắt đầu chu môi, hiếu kỳ xoay tròn mắt đen hỏi.

“Nghe nói chuyến xe bus số S66 lên núi vào giờ này là không chở người…” Lạc Thiệu Dã cố ý dùng giọng hơi quỷ dị nói, còn giả bộ thần bí kéo dài âm cuối.

“Không chở người thì chở cái gì…ơ…” Nói được phân nửa, Chúc Tử Lộ mới phản ứng lại được, khiếp sợ trừng lớn mắt nhìn Lạc Thiệu Dã đang kể chuyện, sợ hãi nuốt nuốt nước miếng.

Trạm xe bus ngoại trừ bọn họ một người cũng không có, phía sau chính là núi, bóng đêm bao phủ bốn phương một mảnh đen kịt, tối om không một tia ánh sáng, ngay cả tiếng côn trùng cũng ít đến thương cảm, chỉ có tiếng kêu quỷ dị của cú vọ thì thỉnh thoảng có thể nghe thấy.

“Lạc Thiệu Dã…” Chúc Tử Lộ sợ hãi dựa sát lại Lạc Thiệu Dã, cơ hồ là treo luôn mình lên trên người cậu ta.

“Không phải sợ ~ không phải sợ ~ xe bus còn chưa đến.” Lạc Thiệu Dã được tiện nghi còn khoe mẽ trong lòng cười gian một trăm lần nha một trăm lần.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, nói xe bus xe bus đến! Lạc Thiệu Dã mới nói xong, một chiếc xe bus không biết từ lúc nào đã chậm rãi dừng lại trước mặt bọn họ, còn tự động mở cửa ra.

Hai người đồng thời kinh ngạc một chút, hơi giật mình nhìn tài xế trên xe bus, hoàn toàn chết sững.

“Là ~ có ~ muốn ~ lên ~ xe ~ hay ~ không ~ nha ~ đây ~ là ~ chuyến ~ cuối ~ cùng ~ nha ~ ha ha ha ha…” Tài xế sắc mặt xanh đậm dùng chất giọng hơi khàn khàn nói với bọn họ, Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ đang ôm chặt nhau đồng thời run lên một chút.

Thật là khủng khiếp ~

“Cậu lên trước đi!” Chúc Tử Lộ đẩy đẩy Lạc Thiệu Dã, sợ hãi trốn ra phía sau.

“Cậu trước…quên đi, đi thôi, không đón sẽ không còn xe.” Vốn đang muốn nhường Chúc Tử Lộ, ngẫm lại Lạc Thiệu Dã vẫn quyết định dâng ra bờ vai đàn ông của mình, dũng mãnh bước lên xe bus, đồng thời lôi kéo Chúc Tử Lộ vẫn rất không tình nguyện lên xe.


“Lạc Thiệu Dã…Cậu nghĩ trên xe này ngoại trừ chúng ta, có phải hay không còn có gì khác…” Chúc Tử Lộ chụp góc áo Lạc Thiệu Dã, cực kỳ sợ cực kỳ sợ, chủ động dựa vào trên người cậu ta.

“ ~ khụ ~ Đừng có nói lung tung.” Lạc Thiệu Dã cũng cực kỳ sợ ho khan một tiếng làm bộ trấn định.

“Thế nhưng bác tài thoạt nhìn cũng không giống người, da mặt bác ấy là màu xanh đậm nha…(⊙//﹏///⊙)”

“Có thể là…gan không được tốt lắm (—. —;)”

Cứ như vậy, xe bus vừa đến trạm hai người cơ hồ là bay xuống, sau rồi cũng không quay đầu lại chạy vào cửa trường, nhắm hướng ký túc xá chạy, chạy mãi.

Ngựa không dừng vó chạy về ký túc xá, mãi cho đến lúc đóng cửa phòng, tay hai người vẫn đang siết thật chặt thật chặt, vừa thở dốc vừa khẩn trương nhìn đối phương.

“Oa oa oa ~ Lạc Thiệu Dã ~ thật là khủng khiếp!” Chúc Tử Lộ hai tay treo lên cổ Lạc Thiệu Dã, ôm cậu ta bắt đầu kêu rên, dọa chết người…

“Không có việc gì không có việc gì ~ không có việc gì.” Lạc Thiệu Dã dù cũng cực kỳ sợ vẫn nỗ lực trấn định, bắt đầu an ủi Chúc Tử Lộ so ra thì nhát gan hơn mình.

Sớm biết như vậy sẽ không kể lại truyền thuyết kinh khủng các học trưởng vẫn nói dọa sợ Lộ Lộ, dọa sợ đến cả người phát run không nói, tay chân cũng lạnh lẽo.

“Đều tại cậu! Làm tôi sợ…” Chúc Tử Lộ đấm mạnh lưng Lạc Thiệu Dã, thấy Lạc Thiệu Dã một trận không đánh lại cũng không phản ứng, mới kỳ quái quay sang nhìn cậu ta. Xảy ra chuyện gì sao?

“Lộ Lộ, xin lỗi ~” Lạc Thiệu Dã chỉ mỉm cười với cậu, sờ sờ đầu cậu, cực kỳ thành khẩn xin lỗi.

“Quên đi, con người tôi cũng không phải ưa tính toán.” Đột nhiên không cãi nhau, bầu không khí thật là kỳ quái, Chúc Tử Lộ không được tự nhiên khoát khoát tay, làm bộ rộng lượng đi về giường, sau đó nghi hoặc quay đầu lại: “Cậu làm cái gì mà cứ theo tôi?”

“Là cậu cứ nắm tay tôi.” Lạc Thiệu Dã cười nói, mắt ngắm ngắm hai bàn tay mười ngón quấn nhau của hai người, quả nhiên là Chúc Tử Lộ siết cậu không tha.

“Tôi muốn đi tắm!” Vội vã hất tay cậu ra, Chúc Tử Lộ lập tức chạy vào phòng tắm, đóng cửa lại mới nghe thấy giọng của Lạc Thiệu Dã từ ngoài kia vọng vào: “Lộ Lộ ~ cậu chưa mang áo quần để thay, hơn nữa trong đó không có khăn tắm!”

.

.

.

— oOo —


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.