Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi

Chương 13


Đọc truyện Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi – Chương 13

Lạc Thiệu Dã ngừng chơi trò đánh quái đang dở dang, buồn bực nhìn Chúc Tử Lộ, suy nghĩ một chút, mới chậm rãi tiêu sái đi qua.

“Gọi tôi làm cái gì?” Lạc Thiệu Dã trực tiếp ngồi xuống, Chúc Tử Lộ tựa trên giường, ngửa đầu nhìn cậu.

“Vai tôi nhức quá, cậu giúp tôi xoa bóp đi.” Chúc Tử Lộ chỉ chỉ ngón tay vào vai mình, nói xong đầu liền tê liệt dính lên gối, chờ Lạc Thiệu Dã phục vụ.

“Chúc – Tử – Lộ! Cậu có phải là quá đáng quá không? Tuần này nếu không phải vì…” Lạc Thiệu Dã tức giận gằn giọng, vừa nhìn thấy Chúc Tử Lộ kéo áo T-shirt xuống, ứ thanh nhàn nhạt lộ ra trên bờ vai nhỏ rất tròn, liền im miệng.


Băng vải vốn được nhân viên phòng y tế buộc rất khoa trương đã tháo xuống, thế nhưng trên vai phải trắng mịn như sứ vẫn còn tàn dư bóng mờ màu xanh nhạt.

“Mẹ nó! Tôi nợ cậu. Nằm sấp lại! Động chút đã hỏng còn bắt tôi bóp, chờ lát nữa thì đừng khóc lóc với tôi.” Tuy rằng tâm không cam tình không nguyện, ngữ khí vẫn hung ác độc địa như lưu manh, thế nhưng Lạc Thiệu Dã xuống tay lại nhẹ nhàng như đang ấp ủ cây bông.

Từ cái gáy cứng ngắc, lực đạo rất nhẹ rất nhẹ vuốt ve, sau đó chậm rãi đi xuống, cẩn thận tránh khỏi vết thương cũ trên vai phải, tiếp đó là tấm lưng gầy cùng với thắt lưng mảnh khảnh.

“Ưm…ở đó…Ưm…Lại dùng lực một chút…A…Thật thoải mái…” Lúc cơ thể xơ cứng có người giúp xoa bóp, thật là hưởng thụ chí thượng của nhân gian a! Chúc Tử Lộ thoải mái đến mắt cũng nheo lại, ghé vào gối đầu, thân thể theo động tác của Lạc Thiệu Dã hơi phập phồng, trong miệng hừ hừ phát ra tiếng rên nỉ non thỏa mãn.

“Đừng có rên nữa! Kêu xuân hay sao mà…” Nếu không biết mình đang làm cái gì, cậu thực sự sẽ cho rằng người trong phòng đang xem AV hoặc là vận động gì đó trước khi ngủ.


Mẹ nó, giọng nói của thằng nhóc này thực sự cực kỳ phiến tình! Hôm nay trời đúng là nóng chết đi được! Điều hòa có đang chạy hay không vậy?

“Cậu quản được chắc! A…Nơi đó…Cố sức một chút nữa! Không ăn cơm hay sao vậy! Lại dùng lực một chút! Cố sức a…A!” Chúc Tử Lộ không vui cãi lại, vừa ghét bỏ Lạc Thiệu Dã lực đạo quá mức mềm nhẹ, quả thực như là gãi không đúng chỗ ngứa không đến nơi đến chốn! Hơn nữa vô luận cậu nhắc cỡ nào, Lạc Thiệu Dã cũng chỉ mạnh thêm một milimet, lực đạo cứ như lông chim, tức đến cậu hô to đòi mạnh hơn liên tục.

Đạo lý này cũng như lúc dùng điều khiển từ xa tăng âm lượng TV vậy, vô luận tăng cỡ nào cũng đều không lớn hơn được bao nhiêu, nổi cơn giận dữ, điên cuồng đè lại nút tăng không tha, đè đến tận cùng, xong rồi thì âm lượng sẽ trong nháy mắt…tăng như muốn nổ tai!

“A! A nha…Thắt lưng của tôi…” Sự tan vỡ chỉ trong nháy mắt, ‘đinh!’ như vậy một cái, đau nhức như nước lật úp lan tràn thần kinh toàn thân, Chúc Tử Lộ đau đến viền mắt cũng ẩm ướt, bên trong mắt đen sương mù bốc lên, tùy thời tràn ra.


“A! Xin lỗi ~ cậu…cậu có ổn không?” Lạc Thiệu Dã bị ngôn ngữ không tán thưởng của Chúc Tử Lộ làm tức giận, trong một thoáng quên mất thương hương tiếc ngọc, vươn long trảo thủ toàn lực bóp, nhất thời nghe thanh âm ngọc thạch nát bấy, nhìn Chúc Tử Lộ nằm ẹp trên giường ầm ĩ đau đớn, trong lòng luống cuống, không khỏi lo lắng.

“Đau quá…Ô a…” Chúc Tử Lộ tay đè thắt lưng, nước mắt cũng rơi ra rồi.

Quan toà đại nhân! Đây tuyệt đối là mưu sát ~~~~~~~~~~~~(p > 0 0 /////////. ////////


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.