Là Họa Không Thể Tránh

Chương 11


Đọc truyện Là Họa Không Thể Tránh – Chương 11:


Sương mù mông lung chậm rãi tản ra, mưa dầm tí tách rơi xuống, bầu trời như được gột rửa.

Trong xe lại yên lặng, chỉ có giọng người đàn bà vẫn luôn lải nhải công đạo: “Tới nơi đó rồi thì nên nghe lời người lớn, nhà giàu thường rất nhiều quy củ, sẽ không vô điều kiện dung túng cháu đâu.”

Ngồi bên cạnh là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, làn da tái nhợt đến trong suốt, nhìn qua rất ngoan ngoãn: “Cháu đã biết, bà Vương.”

Bà Vương sờ đầu cô gái, nhìn khuôn mặt cô gái nhỏ nhắn trắng nõn, có chút lo lắng: “Đừng quá thân cận với mấy thiếu gia nhà giàu, cháu cũng lớn rồi, nên chú ý đến bản thân mình hơn, họ không giống chúng ta, cho dù tạo ra sai lầm cũng không có vấn đề gì lớn, có rất nhiều cơ hội với họ, còn cháu sai rồi thì chính là việc cả đời..”

Chiếc xe màu đen dừng lại trước cổng sắt hai dãy, bảo vệ cửa xác nhận thân phận mới cho họ đi vào.

Lâm Kiều cho rằng đã tới rồi, nhưng không nghĩ rằng khi xe vào bên trong lại đi thật lâu, sau khi đi một vòng qua sân golf cùng hồ nước mới dừng lại.

Lâm Kiều biết Hoắc gia rất lớn, nhưng không ngờ rằng lại lớn như vậy, ngay cả sân golf cũng được xây trong nhà, làm những gì cô biết cũng không chấn động bằng bây giờ.

Càng nhiều, còn không biết sẽ mang đến bao nhiêu bất an.

“Hôm nay người được đưa tới tên là Lâm Kiều, không có thứ gì khác để chứng minh, không có ai tới dẫn đi, cho nên đành phải vào nhà chúng ta ở, mấy người già chúng ta gọi tới, không nghĩ rằng lại trực tiếp rước đến thứ lớn như vậy.”

Một trong năm người đàn ông ngồi trên sô pha, nghe xong ngọn nguồn vô cùng hối hận: “Tiểu Lâm đã đi rồi, đứa trẻ của cậu ấy chúng ta không thể mặc kệ, về sau ở lại nơi này, Hoắc gia sẽ bồi dưỡng nó.”

Người ta đã nói như vậy, chắc là đã ra quyết định cuối cùng, bà Lâm không ở lại lâu, dặn dò Lâm Kiều vài câu liền rời đi.

Lâm Kiều ôm cặp sách, nhìn người mình quen biết rời đi, trong lòng bất an càng nhiều, nhưng cũng biết cái gì là đúng mực.

Bên cạnh người đàn ông là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, một bộ sườn xám mặc đến dịu dàng thanh nhã, bà ấy vươn bàn tay được bảo dưỡng tốt của mình lôi kéo Lâm Kiều ngồi lên sô pha: “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Lâm Kiều ngửi được một làn gió thơm nhàn nhạt, nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp trước mắt: “Kém một tháng nữa sẽ được mười sáu tuổi ạ.”

Triệu Bích Quận nghe vậy cười cười, nhìn về phía Hoắc Hưng Quốc: “Nhìn bé thế này vậy mà lại lớn hơn A Ngập nửa năm.” Bà ấy nói xong lại nhìn về cô, “A Ngập kém cháu sáu tháng, buổi tối cháu có thể sẽ nhìn thấy nó, thành tích của nó rất tốt, còn làm lớp trưởng, về sau nếu cháu đi học có chỗ nào không hiểu có thể hỏi nó.”

Hoắc Hưng Quốc ngồi không bao lâu, điện thoại reo lên không ngừng, nghe xong điện thoại liền đứng dậy rời đi: “Đứa nhỏ này để em sắp xếp.”


Triệu Bích Quận mở miệng ngăn lại: “Cơm tối không ở nhà ăn sao, rất lâu rồi mọi người mới cùng nhau tề tựu.”

“Em ở đây là được, anh còn có chuyện.” Giọng nói Hoắc Hưng Quốc vừa rơi xuống, người đã ra khỏi phòng khách.

Triệu Bích Quận nghe xong có chút không vui, cũng không còn tâm tình để ý tới đứa nhỏ, hô lên câu Tôn tẩu liền đứng dậy đi lên lầu.

Lâm Kiều khó hiểu nhìn Triệu Bích Quận rời đi, khí chất của đại gia có vẻ trừu tượng quá..

Tôn tẩu từ bên ngoài đi vào: “Lâm tiểu thư, tôi sẽ đưa cô đi xem thử phòng.”

“Vâng.” Lâm Kiều đứng dậy rời khỏi chỗ này, Hoắc gia rất lớn, nhưng lại không được tự tại như ở sân nhỏ nhà bà Vương cùng ông Lý.

Tôn tẩu đưa cô tới phòng cho khách đã được sắp xếp tốt, mở cửa, Lâm Kiều thiếu chút nữa đã bị màu sơn trong phòng dọa mù, cô từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh lão nhân gia, thẩm mỹ thật sự có chút khác xa so với kiểu này.

Tôn tẩu: “Đây là phòng của cô, tôi sống ở tòa nhà phía sau, nếu như có việc có thể tìm tôi.”

Lâm Kiều kéo theo bao lớn bao nhỏ vào phòng, hoa mắt đến không dám đặt chân.

Trên bàn là một hộp quà màu đen, mặt trên đặt tấm card viết tên Lâm Kiều.

Chữ viết rất xinh đẹp, mang theo một cảm giác ôn nhu dễ chịu.

Cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tên mình được viết đẹp như vậy.

Tôn tẩu tiến lên mở hộp quà ra, “Đây là món quà A Ngập chuẩn bị cho cô, cậu ấy là con trai thứ hai của tiên sinh, con người rất tốt, cô về sau nhìn thấy sẽ biết.”

A Ngập?

Lâm Kiều nhìn về phía hộp quà, bên trong là một chiếc váy thích hợp cho những cô gái ở tuổi cô, ngay cả thẩm mỹ của cô không tốt cũng có thể phân biệt là đẹp hay xấu.

Lâm Kiều nhớ tới lời nói vừa rồi của bà Hoắc, thành tích tốt, tính cách tốt, còn chuẩn bị quà cho người xa lạ, cùng so sánh với tên trong nhà bà Vương thường thích giật đuôi tóc cô mà nói quả thực khác nhau như trời với đất.


Cơm tối cũng chỉ có một mình Lâm Kiều ăn, Triệu Bích Quận tâm tình không tốt, gia đình còn nhiều việc phải quản, căn bản cũng không có thời gian đi quản cô.

Nhà họ Hoắc nhiều người, ít đi một người cũng không gọi là gì lớn, ngày hôm sau Triệu Bích Quân đã hoàn toàn quên đi cô, Hoắc Hưng Quốc càng vội, tất nhiên không có thời gian hỏi đến.

Lâm Kiều tựa như một người trong suốt, thậm chí không biết chính mình nên làm gì.

Cô ở trong phòng ngây người hai ngày, không thể nhịn được nữa đành xuống tầng một đi một chút.

Môi trường trong Hoắc gia rất tốt, còn có nơi thăm thú động vật, không có việc gì có thể cho huơu ăn, sờ Alpacas*, xem thiên nga, tất cả những điều này đều có người quản lý, riêng Lâm Kiều là không ai quản.

*Alpacas: Động vật thuộc loại lạc đà không bướu ở Nam Mỹ

Lâm Kiều chán đến chết nhìn thiên nga bơi qua bơi lại, mơ hồ nghe thấy tiếng mèo con kêu từ tòa nhà nhỏ độc lập kiểu phương Tây ở phía sau.

Cô đi vào trong, liền thấy một thứ gì đó lao ra ngoài, nhanh đến mức không bắt được hình bóng, chắc là một con mèo con.

Lâm Kiều đuổi theo sau, nhưng đến cái bóng dáng cũng chưa thể nhìn đến.

Phía sau phòng truyền đến tiếng vang, cô quay đầu nhìn lại, một nam sinh đang cầm ra cây đàn violon từ hộp đàn, áo trắng quần đen, mảnh khảnh thon dài.

Chiếc rèm màu trắng bị gió nhẹ nhàng phất qua, ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua cửa số kính chiếu vào.

Người nọ hơi hơi nghiêng người, là hình dáng sườn mặt đẹp đẽ.

Lâm Kiều vẫn là lần đầu tiên thấy người đẹp như vậy, vừa nhìn có chút ngây người.

Nam sinh nhận thấy được có người, giương mắt nhìn lên, thấy một người xa lạ như cô cũng không có quá nhiều phản ứng.


Lâm Kiều phản ứng lại, duỗi tay chào hỏi, cười thân thiện nói: “Xin chào.”

Lâm Kiều lớn lên rất trắng, giống như nai con, ánh mắt hiếu kỳ, trong sạch không lẫn tạp chất, điều này rất hiếm thấy ở Hoắc gia.

Hoắc Ngập không nói chuyện, ánh mắt có phần thẳng thắn rơi vào trên người cô.

Lâm Kiều rất ít khi bị nhìn thẳng như vậy, như đang bị từng tấc mà phân giải, nhưng tầm mắt của người này lại không khiến cô khó chịu, không giống những tên côn đồ làm người khác không thoải mái.

Hồi lâu, anh mở miệng chào hỏi, trong mắt nhanh chóng tràn đầy ý cười: “Xin chào, có chuyện gì cần tôi hỗ trợ sao?”

Anh ta chính là trời sinh mặt mày mang ý cười, dáng vẻ ôn nhu vô hại, giọng nói trong trẻo thư giãn, dễ dàng giúp người khác thả lỏng lại.

Lâm Kiều đột nhiên có chút khẩn trương, “Tôi nghe thấy tiếng mèo kêu nên mới đi tới đây, quấy rầy cậu rồi, nhưng mèo đã chạy mất, tôi lại không thể giúp cậu bắt về được.”

Nam sinh cong khóe môi, thanh âm theo gió phát ra, thế nhưng lại nghe ra mùi cưng chiều, “Không sao, nó sẽ nhanh chóng chạy về thôi.”

Điều này có chút khó đi?

Một con mèo nghịch ngợm, chạy trốn cũng không biết tìm ở đâu, sao có thể trở về?

Nam sinh buông cây đàn trong tay xuống, chân dài đi tới bên này, cúi người ấn một cái nút, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt, thức ăn cho mèo rơi xuống.

Nam sinh hướng ánh mắt về phía cửa, Lâm Kiều có chút ngây người, nam sinh này có chút quá mức đẹp rồi, vừa nhìn qua thế nhưng lại có cảm giác quyến rũ.

Lâm Kiều theo bản năng chớp mắt.

Ngay sau đó, một con mèo sữa lao ra từ trong góc, nhanh chóng chạy đến chỗ có thức ăn, thành công không lãng phí chút thời gian nào, vùi cả đầu vào hộp thức ăn cho mèo.

Lâm Kiều nhìn thẳng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một con mèo con béo như vậy, có chút lớn, thế nhưng ăn đến tròn vo, giống như một viên bánh trôi.

Người nuôi nó có nên lập một kế hoạch giảm cân cho nó hay không?

Nhưng..
Người trước mặt này giống như không có khả năng cắt xén thức ăn cho mèo, thoạt nhìn chính là một người cho mèo ăn bao nhiêu cũng được.

Nam sinh duỗi tay ra xoa đầu mèo con, rũ mắt, “Ăn no liền muốn chạy?”


Lâm Kiều nhịn không được đến gần vài bước, mắt nhìn mèo con chăm chăm.

Anh thấy cô đến gần, bỗng nhiên nhướng mày, nếu không phải trong mắt anh còn mang theo nụ cười, Lâm Kiều sẽ nghĩ rằng anh là một người không thích có người khác đến gần.

“Có muốn ôm không?”

“Hả?” Khi Lâm Kiều còn đang sững sờ, anh đã túm lấy con mèo mũm mĩm đưa tới.

Tiểu gia hỏa đang ăn sung sướng, bị túm ngay một cái, có chút sợ hãi, chân ngắn nhỏ liều mạng quẫy, “Méo méo!”

Lâm Kiều vội vàng duỗi tay đỡ lấy, mèo con ăn đến cái bụng căng tròn, được cô tiếp lấy nháy mắt thả lỏng, mềm như bông nằm liệt trên tay cô, rất có phân lượng.

Hoắc Ngập nhìn cô, “Nó tên Bánh Trôi.”

Thật sự kêu là Bánh Trôi..
Rất có hình tượng..

Cô ngước mắt nhìn mắt nam sinh, đẹp giống như bức họa, cô chưa từng gặp qua nam sinh nào ôn hòa vô hại như vậy.

“Cậu tên là gì?”

Nam sinh nhìn cô thật lâu, bỗng nhiên cười, giống như ánh mặt trời rơi xuống, chiếu rõ được bụi mịn bay xung quanh, một loại ôn nhu đến một hạt bụi cũng không bỏ qua.

“Hoắc Ngập.”

Thì ra là anh, anh đã chuẩn bị quà cho cô, còn để cô ôm mèo, giống như là một thiên sứ.

Đáng tiếc khi còn trẻ cô lại quá ngây thơ và thiếu hiểu biết, thiên sứ nào có thể dễ dàng gặp như vậy được?

Nếu lúc đó cô có thể biết được bộ mặt thật của tên hỗn đản này, cô chắc chắn sẽ ra tay trước, đập cho anh ta nở hoa.

Bộ mới tiếp theo mình edit, mong sẽ nhận được sự ủng hộ của các bạn.

Editor: Q17
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.