Đọc truyện Là Gió Thổi Là Rung Động – Chương 9: Đánh Bida
Lục Dữ nhớ đến lời vừa nói khi nãy, nói tiếp: “Tôi là Lục Dữ, Lục trong lục địa, Dữ trong biếu tặng.
Bạn gái tôi là Hứa Lộ Bạch, Hứa trong tiên giáng trần, Lộ Bạch trong đêm nay sương trắng đã rơi [1].”[1] Một câu thơ trong bài thơ “Nguyệt dạ ức xá đệ”, câu gốc là Lộ tòng kim dạ bạch.Sở Hòa như đang suy nghĩ gì đó, lại nhìn về phía Hứa Lộ Bạch, ranh mãnh cười một tiếng: “Không hổ là cặp đôi trời sinh nha —– Lục Dữ Lộ Bạch, Lu [2] cùng một nhà.”[2] Chữ Lục và chữ Lộ có cách phát âm tương tự nhau, đều đọc là Lù.Khuôn mặt Hứa Lộ Bạch trong nháy mắt đỏ lên, trợn mắt liếc Sở Hòa một cái.“Cô chưa nói thì đó cũng là sự thật rồi.” Lục Dữ ôm Hứa Lộ Bạch, mỉm cười trông rất cởi mở, sau đó cúi đầu trêu đùa cô ấy: “Em chạy không thoát đâu, từ nay về sau, em chính là người của Lục gia rồi đó.”Kỷ Lâm Phong nhìn dáng vẻ mỉm cười híp cả mắt của Sở Hòa, cũng bị ảnh hưởng đôi chút.
Nhưng khi nhìn sang dáng vẻ ân ái của cặp đôi Lục Dữ bên kia lại chịu không nổi… Kỷ Lâm Phong nhíu mày ghét bỏ, nụ cười cũng biến mất ngay sau đó.Nhìn người ngoài yêu đương mặn nồng, cực kì nhạt nhẽo.Sở Hòa chú ý đến biểu cảm của Kỷ Lâm Phong, nụ cười không kiềm được mà trở nên tươi tắn hơn đôi chút.Sở Hòa và Hứa Lộ Bạch không uống rượu, Lục Dữ và Kỷ Lâm Phong cũng không thể để mình thì ngồi uống còn hai người ngồi một bên nhìn được.
Hơn nữa Kỷ Lâm Phong cũng không muốn uống rượu, vì vậy đề nghị lên lầu hai đánh bida.Không ai có ý kiến gì đối với lời đề nghị này, nhưng Hứa Lộ Bạch lại có hơi chần chừ: “Nhưng em không biết chơi.”“Không sao cả, không phải có anh đây à, anh dạy em.”Hứa Lộ Bạch quay sang nhìn Sở Hòa.
Cô chưa nhắc đến chuyện này với Sở Hòa, không biết Sở Hòa có biết chơi hay không.Sở Hòa vuốt tóc sang hai bên tai: “Tớ cũng không biết chơi.”Lục Dữ vỗ vỗ vai Kỷ Lâm Phong, không thèm để ý gì, nói: “Không thành vấn đề, để cậu ấy dạy cho.”Sở Hòa ngước mắt nhìn Kỷ Lâm Phong, đúng lúc anh cũng nhìn sang đây.
Bốn mắt bất chợt đối diện nhau, Sở Hòa không được tự nhiên, cúi đầu rời ánh mắt đi.Lên phòng bida ở lầu hai, Kỷ Lâm Phong đưa ba người vào một căn phòng nhỏ.Không gian phòng bao rất rộng rãi, không khí mát mẽ, bên trong có hai chiếc bàn để bóng, một chiếc bàn và bốn chiếc ghế để ngồi nghỉ ngơi, ghế sofa màu nâu đặt sát bên cạnh cửa sổ.“Hai người ngồi xuống trước kia, xem bọn anh đánh như thế nào đã.” Nhìn thấy Hứa Lộ Bạch và Sở Hòa ngồi xuống, Lục Dữ mới đi đến bàn bóng.Kỷ Lâm Phong cầm bóng và gậy lên, hỏi: “Ai trước?”“Tớ nhớ ván cuối cùng lần trước là cậu thắng, vậy thì tớ trước.”Bóng bida được sắp xếp thành một hình tam giác ngay ngắn, Lục Dữ cúi người thấp xuống, cầm cây cơ đánh vào bóng.Những quả bóng màu sắc khác biệt đụng nhau và tản ra, âm thanh thanh thúy phát lên.Sở Hòa và Hứa Lộ Bạch không biết một chút gì về mấy trò vận động này, chỉ ngồi im lìm mà nhìn Kỷ Lâm Phong và Lục Dữ thay cúi người đè thấp eo, thay nhau kích bóng.Nhìn bóng lâu, ánh mắt lại vô thức bị người kích cầu hấp dẫn, hơn nữa đây còn là hai người có tướng mạo xuất sắc.Kỷ Lâm Phomg và Lục Dữ có dáng người cao tương đương, mặc quần áo cũng khá giống nhau.
Hai người tập trung toàn bộ tinh thần anh đến tôi đi vào những quả bóng trên bàn.
Người ta thường nói đàn ông đẹp trai nhất là khi nghiêm túc, lúc này hai người họ bày ra dáng vẻ nghiêm túc đẹp trai nhất.
Nhất là Kỷ Lâm Phong, ánh đèn chói mắt chiếu lên khuôn mặt góc cạnh tinh xảo của anh, tựa như đắp mạ một tầng sáng chói lọi lên ngũ quan của anh.
Chiếc bóng mờ của sóng mũi và lông mi xen lẫn cùng ánh sáng, tăng thêm sự mộng ảo.
Áo sơ mi đã được cởi hai cúc đầu, loáng thoáng có thể trông thấy phần lõm xuống trong xương quai xanh.
Ống tay áo được anh xắn đến cùi chỏ, cánh tay trắng sáng lộ ra cùng với bắp thịt rắn chắc.
Tay chân anh dài, thời điểm cúi người đánh bóng thì đôi chân dài lại trông càng bắt mắt hơn, tư thế kéo cây cơ ung dung và thoải mái, trông cực kì đẹp mắt.
Mặc dù anh đang tập trung lên những quả bóng trên bàn, thế nhưng cả người lại toát ra khí chất tùy ý và lười biếng,Sở Hòa ý thức được tầm mắt mình đã tập trung lên vóc người Kỷ Lâm Phong quá lâu, thầm mắng mình đã thất lễ quá mức.
Trên mặt cô hơi nóng lên, trong lòng đã xấu hổ đến phát hoảng.** .