Bạn đang đọc Là Gái… Không Phải Gay! – Chương 32: Sinh nhật hắn
Tôi đang đứng đây giữa một biển người , nói thật nhé tôi chẳng thích ở đây chút nào , vì đơn giản tôi không muốn đến cái chỗ dớ dẩn này chút nào . Chắc hẳn các bạn sẽ rất thắc mắc chỗ này là chỗ nào há . Đây để tôi nói nhá .
Chỗ này to lớn với ánh sáng rực rỡ của hàng trăm bóng to nhỏ bóng mẹ bóng con, âm thanh thì ồn ào bởi dàn nhạc sống thật rất sống . Và con người ở đây nữa đúng thật là 1 lụ hợm đời , coi kìa váy ngắn váy dài loè loẹt son phấn nực mùi nước hoa khó chịu , rồi lại quay qua kia một lũ tò vò không đáng lưu tâm nhìn chúng đi một lũ dài lưng tôn vải xì xèo như mấy mụ đàn bà lắm chuyện , tôi phát hiện trong số chúng có một tên đã để ý tôi mấy lần : Là sao ta mặt lem lọ à ?
————————–BACK———————————–
– Này cho cậu ! – Hắn từ đâu đi về phi vào phòng và nem cho tôi cái bọc gì cũng không biết nữa .
– Ê ! Cái chân ! Cái chân ! Đang dẵm lên vạch rồi đó ! Rút về ngay ! Có muốn nếm mùi không hả ? – Tôi trừng mắt với hắn tỏ thái độ cho hắn biết rằng tôi không hài lòng khi không gian cá nhân của tôi bị xâm phạm
– Không nói nhiều đừng đánh trống lảng ! Thử đi có vừa không còn đi đổi ! – hắn không rút chân về mà còn dám nạt tôi nữa kìa
– Xéo về bên chỗ ông đi đồ già đầu !- Tôi vớ lấy cái gối đằng sau ném thẳng vào người hắn dù biết chẳng xi nhê gì nhưng điều đó có thể nói cho hắn biết rằng tôi đang rất không hài lòng với việc không gian đã được phân chia bờ cõi ấy đang bị địch xâm phạm dù chỉ là 1 cm !
Nói thật thì ở đây cũng được một tuần dù là ghét cái thằng cha đó nhưng nói đi thì phải nói lại hắn cũng không phải là một tên cùng phòng tồi tệ , ngược lại thì rất là ổn nữa đó . Tôi không ngờ cái thằng cà chớn hâm hâm lại là 1 kẻ vô cùng được : ăn ở gọn gàng , sạch sẽ , đặc biệt hơn là từ hồi tôi về đây tôi muốn mưa được mưa muốn gió được gió hắn không hề có một sự phản đối nào . Với lại ở trường cái bọn ruồi muỗi rất “í ẹ ” không một đứa nào dám ho he, chúng nó coi tôi như thể cục cưng cục vàng không dám làm xước , nói thật như thế cũng hơi khó chịu, nhưng dù sao cũng đỡ . Chỉ có một điều không ở đó chính là Khánh Duy , chính là thằng “bạn” của tôi : gã coi tôi như cái gai đi ra 1 cái gờm đi vào 1 cái gờm , lúc lúc thì lại buông lời lạnh lùng nghe đến sót cả lòng nhưng tôi đã làm tổn thương người ta tôi còn dám gì nữa nào !
Bây giờ ít nhất tôi bớt ghét cái thằng trời đánh kia rồi . Có khi cũng nghĩ hay là mình bỏ cái ý định tống một trong hai đứa tôi hoặc hắn khỏi trường này, có thể nào cùng đội một bầu trời không ?
– Tự dưng ném cái gì vào bắt tôi thử ! thử gì mà thử ! đồ điên ! – tôi ném trả lại hắn .
– Thử mau đi không tôi không khách sáo mà thử cho cậu đâu đồ củ đậu ạ
Nghe thế này là tôi tun tút ngay nếu không hắn làm thật rùi tiêu tôi luôn .
– Vừa đấy ! Tôi thấy cậu chỉ nên mặc thế này là ổn nhất ! Lại đây! – Hắn khều tôi lại chỗ ranh giối rồi vuốt vuốt thớ vải trên bộ plet tôi đang mặc
Tôi không có lý do gì để mà phản đối ngược lại tôi đang ngạc nhiên không hiểu hắn ăn nhằm cái gì mà hôm nay mua đồ cho va đâu đó tôi cũng không thích ai mua đồ tro mình nhất lại là kẻ tôi ghét .
– Cầm lấy và đúng tôi mai có mặt ở đó không được bỏ nếu không tôi sẽ tung ảnh và thông tin cậu chính là Mỹ Anh lên mạng khi ấy dì cậu sẽ gặp rắc rối đấy nhóc ạ ! – Dúi vào tay tôi một card và ra lệnh cho tôi .
Nghe đến vụ này thì tôi phải im re rồi . Bà dì cổ quái đã giáo huấn tôi một trận vì để lộ thân phận của Mỹ Anh và yêu cầu nếu còn ai biết thêm thì tôi vâng chính tôi sẽ phải cuốn gói !
Chắc mọi người vẫn chưa biết đâu nhỉ ?
Đây chính là biệt thự nhà họ Vương tức nhà của tên cà chớn đó . Hôm nay hắn đi đâu cả ngày trời tôi phải nhảy tác xi tới đây . Nói thật thì Thái có cho tôi đi nhờ nhưng Thiên Minh vốn xưa đã không thích Hải Anh là tôi nên tôi kiếu xin thôi luôn , còn gã đó hả đi tuốt luốt từ lúc nào .
– Chào cậu ! Còn nhớ tôi không? – Đang mông lông suy nghĩ thì bên tai vang lên tiếng ai đó
– ơ ! À xin chào ! Cậu là …- Chính là cái gã cứ nhìn nhìn tôi từ đầu bữa đó
– Tôi là Khanh cùng lớp học đàn đây không nhớ tôi à ? Tôi nhớ chúng ta đã rất hợp nhau nhớ không ? Sao dạo này không thấy cậu đi học vậy ! – Gã này là bạn anh tôi hả ? Đàn à? Anh tôi có học đàn à ?
– Ah ờ ! Xin lõi bạn mình dạo này bận nên … – tôi bỏ lửng câu nói và thay vào đó là cái cụm ly vì tôi chẳng muốn nói hớ câu nào đó
” Bộp ”
Tôi cảm nhận có bàn tay nào đó đã đặt lên vai mình không nhẹ nhàng , quay lại ” là hắn : hắn mặc 1 bộn pler màu xám giống tôi nhưng sao hắn mặc đẹp vậy ta , hắn cao to người đẹp thật ! Ầy dà tôi đang khen hắn ak ?”
– Này làm gì đây ? Bỏ tay ra coi ! – Tôi gạt phắt cái tay hắn ra khỏi
– Cậu là bạn cậu Vương ? – Cái tên không rõ nguồn gốc lại lên tiếng !
– Không phải ! bạn với tên cà chớn này à ! Không đời nào !
– Là bồ tôi đó ! – Hắn trắng trợn quá mức rồi và điền đó làm tôi nổi giận !
– Hôm nay là sinh nhật cậu Vương ! Chúc mừng cậu ! – Tôi thấy gã đó đưa cho hắn cái hộp gì vuông vuông chỉ nhỏ thôi nhưng tôi đoán cái trong đó không nhỏ và cái gã này cũng “không nhỏ”
– Sinh nhật ? – Tôi quay lại giật thột , ra hôm nay là sinh nhật hắn mà sao hắn kêu tôi đến ….
– Ừ ! Sinh nhật ! – Hắn trưng cái mặt đáng ghét vào sát mặt tôi ghét thật
– Tôi đi về !- Nói thật lúc này túng quá rồi . Sinh nhật mà không nói tôi hay tôi dù ghét hắn nhưng nếu hắn nói thì với tư cách người cùng phòng cũng phải có món quà cho hắn nhưng đây thì tôi đang đi không !
– Cùng về ! – hắn không ngăn cản mà lại khoác tay tôi đòi cùng về !
– Gì vậy ông nội ! Sinh nhật ông mà ông nói cùng về ngon ơ vậy hả? Ông vào tôi về ! – Tôi hét vào mặt hắn
– Đừng về ! – hắn đang nắm tay tôi trưng anh mắt rất khó mà đọc tên
Nãy giờ hắn xuất hiện ở đây đã là quá gây chú ý , bao nhiêu con mắt thèm thuồng, ngưỡng mộ và cả ghen ghét nữa ! Bây giờ hắn lại còn nắm tay tôi trước mặt bàn dân thiên hạ thế này thì xong tôi rồi !
– Ok ok ! buông ra ! Tôi không về nhưng tôi không có quà mừng cho ông … Là tại ông không nói hôm nay là sinh nhật ông ! – Tôi đẩy hắn ra rồi nói nhanh với hắn !
– Không cần quà chỉ cần cậu có mặt cho đến hết buổi để tôi yên tâm thế là đủ chỉ thế là mon quà mà tôi muốn có nhất ! – hắn không có buông tay mà lại kéo tôi lại mà ôm thật chặt .
– Thằng cà chớn này ! – Tôi không ngần ngại mà cho hắn một cú
– Cậu có thể đàn tặng Cậu chủ mà ! – cái thằng kia một ýe kiên quá tôi
” Đàn à ! Tôi không biết đàn !”
“Cái Gì ? Đàn hả ? tui không có biết đàn ! ”
Tôi chỉ biết gào lên trong đâu như thế chú đời nào mà nói ra được. phải tìm một giải pháp ngay bây giờ cho chính mình thôi không thể tay không bắt giặc được phần trăm tử vong là rất cao .
Tôi quay đầu bỏ đi nhưng đừng nghĩ là tôi bỏ về mà chỉ là nói với hắn rằng tôi cần đi tolet và hắn cứ yên tâm chờ món quà của tôi .
———————————————————————-
– Aizzzz , đúng là xui tận mạng mà ! – Tôi đang ra sức trà cái áo loang lổ màu của sinh tố, thiệt tình sao mà xui quá trời. Số là thế này tôi muốn tìm tolet nên đã dò dẫm đi thật chậm vừa kéo dài thời luôn thể thế mà không biết bỗng đâu một gã phục vụ đã là cái cái ” choàng” đâm thẳng vào tôi và cái khay trên tay gã đã ập thẳng vào ngực áo tôi . Vết bẩn quá rõ để có thể dẫu trên nền áo sơ mi trắng và một chút trên chiếc áo vect màu tối . Tâm trạng tôi hiện tại là vô cùng bức bối và 1 chút gì bối rối không hiểu tôi sẽ làm cách nào trong bộ dạng này để gặp hắn hơn nữa còn gặp mọi người nữa chứ . **
– Một bộ vect chỉ hợp với một quí ông chức không hề hợp với một con nhóc đâu Hà Anh à ! – Có tiếng nói ngay sau khi cánh cửa nhà vệ sinh khép lại và tôi phát hiện chủ nhân của tiếng nói chính là Khánh Duy và gã đang trong trạng thái say khướt . Không hiểu tại sao tiệc mới chỉ vừa bắt đầu mà tên này đã say mềm thế kìa . Cậu ta vừa nói gì nhỉ ? Hà Anh ? Có lẽ cậu ta say quá nên nhầm thôi ! phải bình tĩnh !!
– Là cậu hả Duy ! Cậu say rồi đấy ! Tiệc chỉ vừa mới bắt đầu . – Tôi ình 1 giọng khá bình tĩnh và chỉ ngoái ra nhìn gã còn tay thì vẫn chà chà chiếc áo .
Và tôi phát hiện nguy hiểm ngay khi cậu ta đang di chuyển nhanh về phía không chút tự chủ . Có lẽ cơn mem đã làm cậu ta trở nên bê tha 1 thời gian lại tiếp tục hoành hành , ngay khi tôi nhận ra được bàn tay đang đặt trên vai mình thì cũng là lúc tôi bị xoay hẳn lại để đối diện với Duy . Không hiểu tại sao đôi mắt tôi không thể nhìn thẳng vào cậu ta mà chỉ 1 tai nhìn rồi cụp nhanh như thể tôi đã làm điều gì phạm pháp .
– Không có luật nào quy định tàn tiệc mới được say. Tôi muốn say ngay bây giờ và em sẽ phải đưa tôi về . ức ! – Đó là những gì duy nhất toi nghe được từ cậu ta trước khi cậu ta gục xuống đè cái đầu nặng chịch lên vai tôi .
” oách” ” cái gì thế này ? Còn bữa tiệc thì sao ? Còn hắn thì sao ? Tên này …. ”
Tôi đang gồng mình để đỡ một thân con trai cao 1m8 có lẻ nặng mấy chục kí lô và tệ hơn nữa là đang ở trong tolet và càng tệ hơn nữa là tôi còn đang nợ tên trời đánh ngoài kia một món quà sinh nhật của bạn cùng phòng .
Mình phải làm sao đây ?
Cái gì mà cứ ập hết xuống đầu mình toàn chuyện không đâu .
Cứu người ?
Dự sinh nhật ?
Cái nào mới đúng đây ?
Tôi cứ đứng như trời trồng thế cho tới khi cái cạnh cửa báo hiệu có người đến .
Và tôi đã …..
———————————————————————-
– Rất cám ơn anh ! Chào anh ! – tôi đã nhờ được người thanh niên trẻ vừa đúng lúc bước vào tolet để anh ta phụ tôi đưa gã xuống đường gọi taxi để về .
Tôi quyết định cứu người và hoãn lễ sinh nhất của hắn ngày mai tôi sẽ xin lỗi hắn .Tôi đã nhắn tin bảo hắn tôi có việc phải đi trước , vì gọi điện không thấy trả lời . Chỉ thiếu tôi có lẽ là không thành vấn đề đâu .
———————————————–
Tôi không thể ngờ Duy yếu đuối hơn tôi tưởng, tôi đã là cái khăn lau nước mắt cho cậu ta trên đường từ nhà hắn về ký túc .
Tôi biết lời rượi hay lời thức nhưng Duy cứ ôm lấy tôi mà khóc lóc rồi xin lỗi :
– Anh xin lỗi ! Anh đã làm sai gì ? Anh xin lỗi ! – Thật sự anh đâu có lỗi . Tôi nghe nỗi đâu đang gắm nhấm trong tôi, thật sự thì cái ôm này là dành cho Hà Anh . Lời xin lỗi này là dành cho Hà Anh và tôi đang trong vai Hải Anh . Tôi có nên ôm lấy bờ vai run run kia để vỗ về không ?
Nhưng lí trí thì không thể thắng con tim, tôi đã ôm lấy Duy và vỗ về tôi đã không thể nhẫn tâm mà đóng vai trái tim đá . Tôi trở về là tôi 1 con bé như ngày nào . Tôi đã khóc vì người con trai yếu đuối trong cơn say này hay vì cái tôi đã chết quá nửa đã sống lại , cái tôi đang gây rắc rối cho cuộc sống đơn thường hiện tai .
Quyết định liều lĩnh đã khiến tôi lâm vào cảnh trái ngang thế này đây ! Tôi có nên kết thúc tất cả ? Mà bằng cách nào ?
—————————————————————-
Đeo phone vào tai Duy tôi mở bản nhạc không lời mà ngày trước hai đứa vẫn hay nghe . Chính Duy đã nói :” nghe nhạc không lời khiến người ta thư giãn và thoải mái, còn dễ ngủ nữa”
Tôi đang ngồi đây và chưa thể về được bởi lẽ cái con người kia đang nắm chặt không buông tay cho tôi về .
Tôi lặng ngắm ” Cậu ta đã gầy đi quá nhiều điều gì đã làm cậu ta trở nên tồi tệ đến thế ? Rượi chăng ?
Một lúc lâu sau có lẽ cậu ta đã ngủ rồi tôi khẽ cựa tay rút ra và đứng dậy chỉnh lại máy điều hòa rồi ra của trở về phòng .
————————————————————-
Hà Anh đi nhưng không hề thấy được Duy chưa hề ngủ gã khẽ mỉm cười khi rút tai phone và ôm cái máy nghe nhạc vào lòng . Không thể nhầm được tình yêu đã dẫn lối cho gã cơ mà !
—————————————————–
Biệt thự họ Vương …
– Khỉ thật ! – hắn đang lầm bầm lòng như lửa đốt ông ngoại hắn đã tới đồng nghĩa hắn không thể dời đi lúc này được . Tâm trạng hắn bây giờ là vô cùng xấu .