Bạn đang đọc Là Gái… Không Phải Gay! – Chương 17: Ơn chúa ! Em đã về !
Đá mấy hòn sỏi trên đường nó đang ngơ ngơ không biết mình đang làm gì . Đã 2 tuần từ buổi tập huấn chán muốn chết. Lần nào 3 thằng dở hơi đó cũng tới khiến nó phải kiếm cách “té” khẩn : hôm thì thay đồ nam đội mũ đeo kính lén cửa sau, hôm thì mặc đồ nữ tháo tóc nối đeo khẩu trang, nghĩ lại nó muốn xù đầu lên. Đúng là gặp hạn .
” bốp “
Cái vật thể lạ vừa bay đập vào vai nó .
Quả bóng rổ !
– á ! Em xin lỗi chị ! – một thằng bé chạy tới xu xoe . Nó đoán thằng bé này chừng 15, 16 gì đó nhưng nó cũng hơn HA vài phân là ít .
Thấy quả bóng nó nhớ lại lần cuối chơi bó rổ là khi Khánh Duy dời đi . Tự dưng nó muốn nhìn thấy cái thằng phó tướng ngốc nghếch lúc nào cũng lật đật bế nó lên bám vào cái vành rổ cao tít .
– không sao ! Chị chơi với nhé ! – nó muốn chơi chút từ hồi vào đây đã có bữa nào trừ cái hôm nhập học không mấy vui vẻ đó . Nhặt trái banh nó nhìn thằng bé ý dò xem ý kiến thế nào .
– ok thôi ! Nhưng . . . – thằng nhóc nhìn bộ dạng nó lúc này .
Cũng phải thôi nhìn nó đi mặc váy ngắn mà đòi chơi bóng rổ ngầu quá thôi . Nó cúi nhìn mình rồi xuề xoà :
– không sao ! Đi thôi – ôm quả bóng nó đi thẳng vào sân .
Nó chơi vui lắm nhưng nó thấy thiếu thiếu lắm đó . Dù đám con nít này cứ xu xe tung hô kĩ thuật của nó .
Nó đã thoả mãn hơn chút khoan khoái, hôm nay nó không tới lớp tập huấn, nó cúp đó mà rồi lát về bà dì cũng lại hát cho nghe một bài . Thế thôi cứ chơi thoả mái đi .
Nó tính liều định thử quả bám rổ thêm lần nữa . Rê trái banh tới vùng nó bật lên bám rổ banh lọt rổ lũ trẻ ồ lên thán phục nhưng lúc này thì nó không xuống được nhưng không dám nó mấy thằng bé đưa xuống . Đang là thần tượng không lẽ . . . .
Trong lúc tất cả mọi người đang chú ý về phía rổ lưới thì kẻ lơ là nhất lại là trái banh , đã lăn ra ngoài tự lúc nào .( sân ngoài trời – không thắc mắc )
“kịch”
Quả bóng lăn tới chân ai đó !
Người thanh niên khưng lại nhìn quả bóng, nửa muốn đá đi nửa muốn nhặt lên . Trái bóng này giờ với gã không còn chút ý nghĩa thận lố bịch khi không còn chút gì khi mục đích chơi bóng đã không còn . Bóng còn nhưng người ấy đã mất rồi . Gã bỗng dưng thấy môi mình mằn mặn là máu gã thấy vị tanh đang sực lên, nước mắt của gã đã cạn hết trong chiều hôm ấy : Ngày ta biết tin em đi .
Back
Gã trở ra Bắc gã phải đi tìm tìm tới người đó gã không thể chịu đựng nổi cảnh này nữa đáng ra gã định 3 tháng sau mới trở ra . gã định là tới sinh nhật ủa bé gã sẽ trở về gã sẽ là món quà sinh nhật đầy ý nghĩa cơ đấy . Đã bà năm rồi gã nhớ xem mình đã bao ngày cắn môi chỉ nhìn tấm hình mà lấy động lực phấn đấu . Đừng hỏi gã tại sao đang dưng đang lành lại bỏ đi sau lần ấy . Chuyện gì cũng có lí do của nó nhưng hôm nay chưa phải lúc nói ra điều gì .
Gã dừng trước sân bóng ngày xưa dù bây giờ đã là 2h sáng nhưng gã lại cứ ngốc nghếch suy nghĩ rằng đến đây chắc chắn sẽ tìm thấy bóng hình quen thuộc ngày nào .
Gã đi vào sân bóng dùng vài thủ thuật xưa là đã vào được rồi:
– Vẫn còn như xưa ..
Gã thật sự ngạc nhiên hết mức khi trông thấy trước mắt mình là hình ảnh ngày nào . Người ấy gã như lính quýnh chân tay lao thật nhanh về phái ấy chợt để thấy
Chẳng có gì !
Tất cả chỉ là ảo ảnh !
Vòng tay hắn đang ôm chỉ là vô thức . Người ấy không ở đấy . Chẳng có gì .
Cũng đúng đã 2 giờ sáng thì sao có thể . Hắn cười mình ngốc nghếch ghê chắc có lẽ cảm xúc lâu ngày dồn nén tự dưng thấy cảnh cũ thì như thấy người xưa . Gã ngồi xuống cái ghế hay nói cách khác là một cái phiên ngang để nhìn thật lâu . Hắn lại thấy :
– Duy à ! bên này ! qua bên này – Khuôn mặt ấy lại hiện ra với nụ cười rang ngời không ít lần làm tim gã rung ring.
Gã mỉm cười đưa tay vẫy nhưng nụ cười như nắng mới ấy tắt ngâm và biên mất .
………………………………………
Trời sáng rõ mặt, hắn lên xe đi một mạch tới đó -nơi mà một nữa cuộc đời hắn sông vì- người ấy ở đó đang chờ gã . Gã muốn thật nha . À không [hải là nhanh nhất tơi đó và ôm thật chặt, không thể đanh mất vì gã biết lòng gã sẽ không yên nếu cứ tiếp tục thế .
=====================
Cánh cổng đứng im lìm. Cây cối đứng im lìm . Ngôi nhà đứng im lìm. Tất cả đều im lìm duy chỉ có con tim gã là không im lìm . Gã đứng đó tay nháy liên tục vào ổ chuông . Chuông cứ đổ dài từng tiếng não nùng . Người hàng xóm thấy lạ sáng sớm nhà bên ấy ai đang làm ồn .
– Con chào bác! bác cho con hỏi nhà bên đi đâu rồi ạ ! – Gã lễ phép ngay khi nhìn thấy người hàng xóm ngó ra .
-………..
Người hàng xóm không trả lời ngay đôi mắt bà mung lung nhìn cậu trai trẻ, rồi nhìn ra phái xa . Thật sự bà không muốn đạp lên niềm hi vọng đang ngời lên trong mắt cậu ta , Nhưng sự thật vẫn là sự thật .
Bà nhìn thẳng mặt cậu thanh niên và bà đã hiểu, với cái tuổi hơn nửa đời người này đủ cho bà hiểu mọi thứ. Tình yêu đang cháy lên trong ánh mắt cậu bé . bà vân chu suy tư khiến hắn phải hỏi lại :
– Thưa bác họ đã đi đâu ?
– Họ … họ đã chết cả rồi . – bà đã nói nhưng không nói nhiều chỉ một chút thông tin đầy đủ cho câu hỏi thế là đủ . Người hàng xóm trở vào nhà giờ chỉ còn gã .
Tai gã như ù đi . Gió bên tai vi vút nhưng lòng gã đang nổi nổi sóng . gã vừa nghe thấy gì ? ” Chết ” Có lẽ nhầm .
Gã ấn chuông ing ỏi nhưng không ai trả lời . Nhưng người hàng xóm nhìn hắn rõ vẻ thương cảm . Họ biết cái tin khó chấp nhận ấy ai mà không sock .
———————————–
Gã ngồi vô hồn trên ghê đá . Ngày hôm nay gã đã nghe được tin đọng trời ấy . Gã đã đến được rất gần người ấy nhưng lại rất xa người ấy . Một âm . Một dương .
Gã nhắm mắt . Nhưng gã lại thấy cảm giác quen thuộc nhưng đang bên gã .
Mở mắt !
Kìa gã thấy người ấy đang ở đây ngòi ngay bên cạnh đôi mắt hướng ra xa , miệng đang cười thật tươi :
– Ngốc quá ! thế mà cũng đòi ! – Tai gã vẫn còn nghe được người ấy của gã đang nói ai đó kì
Hướng mắt ra xa và hắn trông thấy mình đang ở đó . Gã muốn lắm . Gã dang tay ôm chọn con người ấy và bên cạnh Nhưng …
Tan biến .
Không còn lại gì . Đó chỉ là ảo ảnh .
Rồi biết bao hình ảnh ùa về . gã lao ra vô thức ôm lấy tất cả ảo ảnh để rồi nhận ra tất cả chỉ là ảo ảnh . Ngã lăn ra sân bong nước mắt gã rơi như mưa. Gã đưa tay vơi lấy ảo anh nhưng tan biến ….
Ngày nào cũng thế gã tơi để rồi khóc trong đêm . Càng khóc càng nhớ .
Có lần gã đã đánh nhau với đám nhóc dám vào sân mà cà khịa đòi sân.gã muốn ở đây . Kỷ niệm của gã, người ấy của gã tất cả đều ở đây .
Một ngày gã chợt nhận ra . : Em đã đi rồi .
END BACK
Động lực vô hình thôi thúc gã ” hãy cầm bóng lên”
Cầm trái bóng …
Gã đi vào sân bóng …..
Mắt gã như mờ đi một dòng nước lấp lánh rớt lệ trên gò má . Gã ngạc nhiên : gã còn nước mắt để khóc sao ? . Hình ảnh trước mắt gã không phải ảo ảnh . Hình ảnh ngày xưa hay hình ảnh bây giờ . Gã trông thấy 1 cô gái đang đu mình trên vành rổ, lí lắc như người ấy hôm nào .
Gã lại vô thức mà lao tới .
Đưa tay …
lần này là thật .
gã ôm lấy cái dáng hình nhỏ bé cư như thể hôm xưa .
Nó giật mình khi cảm thấy đôi bàn tay chắc như hôm nào đang nắm hai bên eo . Nó nhớ cảm giác này . Cảm giác làm nó thích thú .
Nhanh như cắt nó đã được tiếp đất .
Quay ra !
5s
Chỉ 5s đủ để nụ cười tắt ngấm . Trước mặt nó là thằng mắc dịch Hàn Khánh Duy và nó ghét thằng này .
Cũng chỉ 5s để gã mở trừng trưng đôi mắt . Con tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực .
Hắn thấy rồi . Là thật sự . Một khuôn mặt giống y trang . Một đôi mắt y chang . Bờ môi giống y chang . Vô thức Gã đưa tay sờ lên mặt cô gái . Gã thổn thức .
Gã hôn lên môi lên mặt . Gã đang vui sướng đến tộc độ . Gã cảm ơn trái bóng .
Nó như chết chân . ” Cái quái gì thế này ?” ” Thằng này đang làm gì thế này ”
Xung quang gã chẳng còn gì nữa, chỉ còn đây người con gái này , với gã thế là đủ . Gã ôm thật chặt lấy nàng mà thổ thức :
– Ơn chúa ! Em đã về !